Đế Tôn

Chương 960: Ngụy Tiên Thể

Trạch Trư

15/09/2014

Đây là gặp gỡ không thể tưởng tượng nổi, vô thượng tài phú!

Bất quá, kinh nghiệm một đời lại một đời cố nhiên tốt vô cùng, nhưng còn có một tệ đoan khổng lồ, đó chính là trí nhớ.

Mấy trăm thế ở chung một chỗ, cho dù là người phàm cũng sẽ có mấy vạn năm trí nhớ. Huống chi là tu sĩ? Nếu có người làm Thần Đế trăm thế, như vậy thọ nguyên của hắn có thể dùng ức năm tới tính toán!

Không ngừng sống lại, cảnh tượng tái diễn, nhân sinh hơi có khác nhau, sẽ làm trí nhớ của ngươi sinh ra mơ hồ, quên mất cái gì mới là trí nhớ chân chính của mình, quên mất người cùng mình có liên quan, mấy trăm mình tranh đoạt quyền chưởng khống thân thể. Bị lạc mình, cuối cùng cũng sẽ bị lạc lối, phân không rõ thực tế cùng hư ảo.

Cho nên, chém rụng trí nhớ của mình trong ở Tiên quang, chỉ lưu lại công pháp cùng kinh nghiệm chiến đấu ngộ ra trong Tiên quang, cùng với lắng đọng trên tâm cảnh mới là cách ổn thỏa nhất, nếu không trong cơ thể có mấy trăm mình, rất dễ dàng xảy ra vấn đề.

- Trí nhớ biến mất của Thái Hoàng, nguyên lai là tới như vậy...

Giang Nam bước lên thềm đá thứ ba, nghĩ thông suốt điểm này, để cho hắn có chút thất vọng, bản ý hắn tiến vào Vọng Tiên Đài chính là tìm kiếm kinh nghiệm của Thái Hoàng.

Nhưng mà cao minh như Thái Hoàng Lão Tổ, khẳng định cũng chém kinh nghiệm đã biết, tránh cho bị lạc mình. Hắn vốn cho là Thái Hoàng chém rụng trí nhớ là nhược điểm của hắn, bây giờ nhìn lại, Thái Hoàng Lão Tổ không những tâm cảnh không có bất kỳ nhược điểm, ngược lại tu vi tâm cảnh của hắn chỉ sợ mạnh đến nổi đáng sợ, mấy trăm thế kinh nghiệm cùng trí nhớ, mặc dù chém đi, cũng đủ làm cho tâm cảnh một người đạt tới độ cao vô cùng kinh khủng!

- Không có nhược điểm Thái Hoàng Lão Tổ, chỉ có thể dùng con đường võ lực so với hắn cao hơn, đánh chết hắn là có thể đi!

Lần này, Giang Nam bước vào Tiên quang, cảnh tượng trước mắt không còn là Giang phủ trung thổ, mà là kiếp sau của hắn, kiếp sau hắn chuyển thế ở trong một tu sĩ thế gia huy hoàng, trong tổ tông ra đời qua Thần Ma, chưởng khống ức trăm triệu dặm cương vực.

- Một đời thành tiên, quý trọng trước mắt, chỉ đuổi theo kiếp này!

Tâm cảnh của Giang Nam hoàn toàn bình phục lại, không nhìn hết thảy trước mặt, mà yên lặng ngồi xuống, để cho tâm cảnh của mình lắng đọng, để cho Đạo tâm của mình như cũ giữ vững ở cảnh giới Tri Hành Hợp Nhất.

Ở trong Tiên quang, hắn cảm ứng không tới thân thể chân thật của mình, cảm ứng không tới pháp lực của mình.

Nhưng mà sau khi Đạo Tâm khôi phục tới trạng thái đỉnh, theo hắn một hít một thở, hắn dần dần có thể nắm chặc đến mình chân thật cũng đang cùng hắn hô hấp.

Đông...



Đông, đông...

Từng tiếng tim đập vang lên, hai loại tiếng tim đập dần dần hợp nhất, biến thành chỉ có một loại tim đập.

Hơi thở của hắn càng ngày càng cuồng dã, càng ngày càng bá đạo, ở trong Tiên quang ảo cảnh, tu vi của hắn khôi phục, đang không ngừng tăng lên, thậm chí khí thế của hắn ép tới ảo cảnh đang không ngừng lay động!

- Ta không cần kiếp trước, không cần kiếp sau, ta chính là ta!

- Ta chính là Giang Nam, Huyền Thiên Thánh Tông giáo chủ!

- Vô Úy Ấn!

Đạo âm quanh thân Giang Nam nổ vang, ngửa mặt lên trời thét dài, Thần Quang phun ra, một ấn rung chuyển hư không, ảo cảnh hoàn toàn hỏng mất tan rã, trong thiên địa hết thảy toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại có Hồng Mông Hỗn Độn, tiếp theo trong Hỗn Độn Hồng Mông, một đạo Tiên quang đẹp đẽ bay vút lên, trong Tiên quang có một đạo thân ảnh tựa hồ muốn theo Tiên quang phi thăng, hóa thành tiên!

Oanh...

Hỗn Độn Hồng Mông tan biến, Tiên quang trong Vọng Tiên Đài lần nữa phun ra mà đến, cùng Tiên quang trong Vô Úy Ấn tương dung.

Tiên Đạo nổ vang, tiên âm chấn động, Giang Nam nhắm mắt ngưng thần, cảm ứng được từng loại từng loại khí tức Đại Đạo to lớn làm người ta kính sợ truyền đến, dung nhập vào trong thân thể của mình.

Đó là Tiên quang của Vọng Tiên Đài, đang cùng Vô Úy Ấn của hắn cộng minh, từng sợi Tiên quang nhè nhẹ cùng nhục thể của hắn tương dung, lặng lẽ để cho nhục thể của hắn phát sinh một chút thay đổi rất nhỏ.

Ngoài Vọng Tiên Đài, ánh mắt Huyền Hoàng Lão Tổ trôi lơ lửng ở phía trên Trấn Tiên Đỉnh thỉnh thoảng nháy mắt, mượn tiểu đỉnh trên thân mọi người, tham quan học tập tình hình mọi người tiến vào Vọng Tiên Đài.

Mọi người trên Vọng Tiên Đài ở trong Tiên quang kinh nghiệm, đều không thể giấu diếm được ánh mắt của hắn, hắn cảm ngộ, mượn kinh nghiệm của mọi người tới thôi diễn công pháp vô thượng, tìm kiếm cách Chứng Đạo thành tiên!

Hắn không cách nào tiến vào Vọng Tiên Đài, nhưng có thể nhìn trộm kinh nghiệm công pháp của mọi người khai sáng, nếu có người có thể khai sáng ra tiên pháp, như vậy hắn cũng có thể từ kinh nghiệm cùng tiếp xúc của người nọ mà thôi diễn đi ra ngoài.



Bởi vì, kinh nghiệm của hắn thật sự quá phong phú, ngàn năm một lần Vọng Tiên Đài, để cho kiến thức của hắn đạt tới độ cao không gì so sánh nổi, để cho hắn hấp thu cả đời kinh nghiệm của tất cả thiên tài trong 5000 vạn năm qua tiến vào Vọng Tiên Đài!

Kiến thức nội tình của hắn, so sánh với chư thánh của Huyền Hoàng Học Cung suy nghĩ còn muốn hùng hồn nghìn lần vạn lần!

- Sư tôn, 5000 vạn năm qua, rốt cuộc có người có thể chân chính đi lên Vọng Tiên Đài hay không?

Đa Văn Thánh Nhân khom người hỏi.

- Vọng Tiên Đài? Những thềm đá kia chính là Vọng Tiên Đài, đứng ở trên đài nhìn xa Cổ Tiên, về phần thềm đá cuối cùng. Kia là nơi Tiên Nhân đứng, là Tiên Đài.

Huyền Hoàng Lão Tổ thần thức ba động, thản nhiên nói:

- Đi ở trên thềm đá, thủy chung là nhìn xa Tiên Nhân, mà bước lên Tiên Đài, đó mới là có hy vọng Chứng Đạo thành tiên. Bất quá 5000 vạn năm qua, cũng có mấy người đi lên Tiên Đài.

Đa Văn Thánh Nhân động dung, thất thanh nói:

- Người đi lên Tiên Đài, chẳng lẽ đã thành tiên rồi?

Huyền Hoàng Lão Tổ trầm mặc, qua một hồi lâu mới sáp thanh nói:

- Không có, mấy người này cũng không có Chứng Đạo thành tiên, trong bọn họ mạnh nhất chính là Minh Thổ Thần Đế. Hắn đi tới cuối Vọng Tiên Đài, đi lên Tiên Đài, chỉ bất quá hắn cũng vẫn lạc. Mấy người khác, theo thứ tự là Tôn Viêm, Thần Vũ, Cảnh Thiên, Ngọc Chân, Cửu Tiêu, Thông U, Địa Hoàng. Bọn họ cũng không có Chứng Đạo thành tiên, thành tựu mạnh nhất bất quá là Thần Đế mà thôi. Mà chỗ này của ta, còn có mấy môn Tiên Kinh khai sáng không trọn vẹn của bọn họ, mặc dù không phải là chính phẩm, nhưng mà hết sức thần diệu, làm người ta than thở không dứt.

Trong lòng Đa Văn Thánh Nhân vạn phần chấn động, vội vàng hỏi:

- Quang Vũ Thần Đế không ở trong đó?

Huyền Hoàng Lão Tổ lắc đầu nói:

- Quang Vũ không có tiến vào Vọng Tiên Đài, hắn thiên tư kỳ lạ, lúc Vọng Tiên Đài mở tu vi hắn còn yếu, mà đợi đến Vọng Tiên Đài mở lần tiếp theo, hắn đã là Thần Chủ mạnh nhất lúc ấy. Cho nên, ta cho là nếu như hắn chuyển thế, tất nhiên sẽ không bỏ qua Vọng Tiên Đài mở ra lần này, chẳng qua là trước mắt vẫn không có bất kỳ một người nào giống như là chuyển thế của hắn. Bất quá Vọng Tiên Đài mở ra lần này, nhân tài xuất hiện lớp lớp, chỉ sợ có rất nhiều người có thể đi lên Tiên Đài... Di?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook