Chương 910: Thiên chung địa đỉnh. (1)
Trạch Trư
08/09/2014
Quyền ấn này phát ra thanh âm giống
như tim đập, để cho trái tim mọi người ở trong tràng cũng đông đông nhảy lên.
- Đế cấp Thần Thông!
Hi Hoàng cùng cả triều văn võ trong lòng chấn động, một kích kia tuyệt đối là Đế cấp Thần Thông, ở một sát na Ngọc Linh Tiên Tử còn chưa rời Xã Tắc Đồ liền công kích đến trên người của nàng, Ngọc Linh Tiên Tử truyền ra Xã Tắc Đồ, lúc này uy năng đạo Thần Thông kia mới bộc phát!
- Ngọc Linh Tiên... bị người giết!
Một cao thủ trẻ tuổi bị loại bỏ đi tới địa phương Ngọc Linh Tiên Tử rơi xuống, run rẩy vươn tay, đột nhiên khàn cả giọng gào thét nói.
- Phát rồ...
Một vị cựu thần tóc trắng xóa rung giọng nói:
- Ngay cả Ngọc Linh tiên tử một trong tứ đại tuyệt sắc cũng có thể hạ độc thủ, thật là phát rồ!
Ngọc Linh Tiên Tử bị người đánh chết, thật sự làm cho không người nào có thể tiếp nhận, nàng này chính là một trong Tứ đại tuyệt sắc của Trung Thiên thế giới, tuy nói là người không hiểu chuyện bình luận ra Tứ đại tuyệt sắc, nhưng xinh đẹp cũng được công nhận, có thể nói là nhân vật tựa thiên tiên, người ngưỡng mộ cùng tùy tùng rất đông.
Nhưng một vị giai nhân nũng nịu như vậy, hết lần này tới lần khác cứ như vậy bị người giết chết, để cho người rất là tiếc hận.
- Ta muốn vì Tiên Tử báo thù!
Có một vị thanh niên nhiệt huyết dâng trào cao giọng quát.
Mặt khác rất nhiều cường giả bị loại bỏ nhao nhao gật đầu, lạnh lùng quát:
- Không sai! Tìm được hung thủ, thay Tiên Tử báo thù!
- Đem hắn bầm thây vạn đoạn!
- Giết cả nhà của hắn, diệt cả nhà hắn!
...
Tình cảm quần chúng xúc động, đằng đằng sát khí, Hi Hoàng không khỏi tức cười, vê râu cười nói:
- Người trẻ tuổi thật sự là huyết khí phương cương a...
- Lời nói mặc dù như thế, nhưng bệ hạ cũng không thể dung túng những người này ồn ào trong triều đình.
Hi Hoàng tọa hạ, thần triều đại thừa tướng ra khỏi hàng, sắc mặt uy nghiêm, từ trên người rất nhiều cao thủ trẻ tuổi la hét ầm ĩ thay Ngọc Linh Tiên Tử báo thù đảo qua, lãnh đạm nói:
- Một đám thất bại kêu la cái gì? Các ngươi ngay cả ba canh giờ cũng không có sống qua, liền bị người đào thải ra, còn có tư cách gào thét trong triều đình?
Mấy trăm vị thanh niên nhiệt huyết lặng ngắt như tờ, có người mặt mang xấu hổ, có người lại lộ ra xúc động phẫn nộ chi sắc, vị đại thừa tướng kia cười lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi biết rõ hung thủ là ai không?
Thanh niên nhiệt huyết lộ ra xúc động phẫn nộ chi sắc cũng không khỏi ngây người, một mảnh mờ mịt.
Đại thừa tướng lần nữa ép hỏi:
- Coi như các ngươi biết rõ hung thủ là ai, các ngươi đánh thắng được hắn sao?
Trên triều đình im ắng, vị đại thừa tướng kia có chút thỏa mãn, hướng Hi Hoàng khom người, lui sang một bên.
Sáu bảy trăm vị tuổi trẻ cường giả bị hắn răn dạy một
trận, trong nội tâm vạn phần phiền muộn.
Mà ở bên trong Trung châu xã tắc đồ, Giang Nam một chiêu Nguyên Thai Ấn khắc ở trên ngực Ngọc Linh Tiên Tử, liền dừng thân, không hề tránh né đại thương của Chúc Nguyên Lãng đâm tới.
Hô...
Trong tay hắn cũng xuất hiện một cây đại thương, rõ ràng là hắn ở bên trong Minh Thổ lấy được Ngưu Đấu Định Hải Thương, cánh tay run lên, một thương đâm ra, chỉ nghe oanh một tiếng nổ mạnh, hai mũi thương va chạm, phát ra tiếng vang nặng nề kinh người.
Chúc Nguyên Lãng chỉ cảm thấy cánh tay bị chấn nhức mỏi, trong nội tâm vừa sợ vừa giận quát:
- Ngươi còn có pháp lực? Không có khả năng! Ta rõ ràng cảm giác được, pháp lực của ngươi đã hao hết! Ngươi không có khả năng còn có thể tế lên pháp bảo!
- Pháp lực của ta, thật sự sắp hết sạch.
Giang Nam tay trụ đại thương, thở hồng hộc nói.
- Tin ngươi mới có quỷ!
Chúc Nguyên Lãng quát lớn, Hỏa Vân thần thể càng phát lộ ra thần thánh cao lớn, Hỏa Long thương trong tay đột nhiên rời tay bay ra, áp sập hư không, hướng Giang Nam đánh tới.
Hắn dùng pháp lực thúc dục Hỏa Long thương, chính mình đồng thời bay vút về phía trước, đỉnh đầu bắn ra thần quang, nâng lên một mặt gương sáng, kính quang chiếu diệu, thấm nhuần hư minh, chiếu lên hư không không ngừng hướng kính quang sụp đổ, đem Giang Nam hướng trong hư không kéo đi, thậm chí cùng hư không chi lực giao thoa, muốn cắn nát hết thảy trong kính quang!
Uy lực cái pháp bảo này, không kém hơn xương sống lưng Thiên Long luyện chế Hỏa Long thương chút nào!
Cùng lúc đó, hắn ầm ầm đánh về phía trước, quanh thân Hỏa Long quấn quanh, rất nhiều Hỏa Thần mọc lên san sát như rừng, như là một Thần Vương trong lửa, một quyền oanh ra!
Cảm giác của hắn cũng không có phạm sai lầm, Giang Nam ở lúc động thủ đánh chết Vạn Hắc Hổ, hắn cũng đã phát giác được, pháp lực của Giang Nam còn thừa không nhiều lắm, chỉ sợ thoáng tế lên một kiện pháp bảo, vận dụng một loại thần thông, sẽ đem pháp lực còn sót lại hao hết.
Đợi cho Giang Nam tế lên Đãng Ma Kiếm đánh chết Ban Lô Siêu, hắn cũng cho là như vậy, pháp lực của Giang Nam đã hao hết.
Đợi cho Giang Nam đánh chết một vị tuổi trẻ cường giả khác, Giang Nam cho hắn khí cơ cảm ứng rõ ràng là pháp lực đã khô kiệt.
Đợi cho Giang Nam dùng Nguyên Thai Ấn oanh Ngọc Linh Tiên Tử, Chúc Nguyên Lãng vẫn là cảm giác được pháp lực của hắn đã tiêu xài không còn.
Bốn lần cảm ứng, bốn lần tu vi hao hết, nhưng hết lần này tới lần khác Giang Nam lại không biết từ nơi nào lấy được pháp lực bàng bạc, lần nữa tế lên pháp bảo hoặc là thi triển thần thông, đem đối thủ đánh chết.
Thiên Cung cảnh giới cường giả như bọn hắn, pháp lực có thể so với thần minh bình thường, pháp lực của hắn vô cùng hùng hồn, sau khi hao hết sạch về, không có hơn mười ngày khổ tu, căn bản không cách nào rất nhanh khôi phục!
Cho dù là thần thể, cũng không có khả năng nhanh hơn!
Nhãn lực của Chúc Nguyên Lãng cực kỳ cao minh, biết rõ đám người Ngọc Linh Tiên Tử, Ban Lô Siêu đã bị giết, ở trong tích tắc truyền ra xã tắc đồ đã chết oan chết uổng, điểm này không thể gạt được hắn.
Hiện tại để cho hắn kinh nghi bất định chính là, Giang Nam rõ ràng đã pháp lực khô kiệt, như vậy pháp lực hắn dùng để thúc dục pháp bảo thi triển thần thông, đến cùng từ đâu mà đến?
Kỳ thật hắn lại không biết, Giang Nam luyện năm đại hóa thân, mặc dù pháp lực bản thể khô kiệt, còn có pháp lực của năm đại hóa thân liên tục không ngừng tuôn ra, hắn nhìn như không có bất kỳ pháp lực, nhưng pháp lực của năm đại hóa thân là hùng hồn bực nào, thêm cùng một chỗ đủ có thể sánh vai cùng Giang Nam ở trạng thái toàn thịnh.
Đối mặt Giang Nam ở dưới trạng thái toàn thịnh, bọn người Ngọc Linh Tiên Tử, Ban Lô Siêu như thế nào không chết?
Hai người ở trong nháy mắt đụng vào nhau, giờ phút này Giang Nam cũng đem Ngưu Đấu Định Hải Thương tế lên, cùng lúc đó bay ra còn có một cây Thánh Quân thần thụ!
Hai kiện pháp bảo kia không phải chuyện đùa, Ngưu Đấu Định Hải Thương chính là trấn doanh chi bảo của Nam Đẩu bộ binh Lang Gia thủy sư thủ hộ Minh Thổ, sau khi Giang Nam đạt được bảo vật này, cũng không có bao nhiêu thời gian tế luyện, chỉ là miễn cưỡng đem uy lực pháp bảo này phát huy ra một tia.
- Đế cấp Thần Thông!
Hi Hoàng cùng cả triều văn võ trong lòng chấn động, một kích kia tuyệt đối là Đế cấp Thần Thông, ở một sát na Ngọc Linh Tiên Tử còn chưa rời Xã Tắc Đồ liền công kích đến trên người của nàng, Ngọc Linh Tiên Tử truyền ra Xã Tắc Đồ, lúc này uy năng đạo Thần Thông kia mới bộc phát!
- Ngọc Linh Tiên... bị người giết!
Một cao thủ trẻ tuổi bị loại bỏ đi tới địa phương Ngọc Linh Tiên Tử rơi xuống, run rẩy vươn tay, đột nhiên khàn cả giọng gào thét nói.
- Phát rồ...
Một vị cựu thần tóc trắng xóa rung giọng nói:
- Ngay cả Ngọc Linh tiên tử một trong tứ đại tuyệt sắc cũng có thể hạ độc thủ, thật là phát rồ!
Ngọc Linh Tiên Tử bị người đánh chết, thật sự làm cho không người nào có thể tiếp nhận, nàng này chính là một trong Tứ đại tuyệt sắc của Trung Thiên thế giới, tuy nói là người không hiểu chuyện bình luận ra Tứ đại tuyệt sắc, nhưng xinh đẹp cũng được công nhận, có thể nói là nhân vật tựa thiên tiên, người ngưỡng mộ cùng tùy tùng rất đông.
Nhưng một vị giai nhân nũng nịu như vậy, hết lần này tới lần khác cứ như vậy bị người giết chết, để cho người rất là tiếc hận.
- Ta muốn vì Tiên Tử báo thù!
Có một vị thanh niên nhiệt huyết dâng trào cao giọng quát.
Mặt khác rất nhiều cường giả bị loại bỏ nhao nhao gật đầu, lạnh lùng quát:
- Không sai! Tìm được hung thủ, thay Tiên Tử báo thù!
- Đem hắn bầm thây vạn đoạn!
- Giết cả nhà của hắn, diệt cả nhà hắn!
...
Tình cảm quần chúng xúc động, đằng đằng sát khí, Hi Hoàng không khỏi tức cười, vê râu cười nói:
- Người trẻ tuổi thật sự là huyết khí phương cương a...
- Lời nói mặc dù như thế, nhưng bệ hạ cũng không thể dung túng những người này ồn ào trong triều đình.
Hi Hoàng tọa hạ, thần triều đại thừa tướng ra khỏi hàng, sắc mặt uy nghiêm, từ trên người rất nhiều cao thủ trẻ tuổi la hét ầm ĩ thay Ngọc Linh Tiên Tử báo thù đảo qua, lãnh đạm nói:
- Một đám thất bại kêu la cái gì? Các ngươi ngay cả ba canh giờ cũng không có sống qua, liền bị người đào thải ra, còn có tư cách gào thét trong triều đình?
Mấy trăm vị thanh niên nhiệt huyết lặng ngắt như tờ, có người mặt mang xấu hổ, có người lại lộ ra xúc động phẫn nộ chi sắc, vị đại thừa tướng kia cười lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi biết rõ hung thủ là ai không?
Thanh niên nhiệt huyết lộ ra xúc động phẫn nộ chi sắc cũng không khỏi ngây người, một mảnh mờ mịt.
Đại thừa tướng lần nữa ép hỏi:
- Coi như các ngươi biết rõ hung thủ là ai, các ngươi đánh thắng được hắn sao?
Trên triều đình im ắng, vị đại thừa tướng kia có chút thỏa mãn, hướng Hi Hoàng khom người, lui sang một bên.
Sáu bảy trăm vị tuổi trẻ cường giả bị hắn răn dạy một
trận, trong nội tâm vạn phần phiền muộn.
Mà ở bên trong Trung châu xã tắc đồ, Giang Nam một chiêu Nguyên Thai Ấn khắc ở trên ngực Ngọc Linh Tiên Tử, liền dừng thân, không hề tránh né đại thương của Chúc Nguyên Lãng đâm tới.
Hô...
Trong tay hắn cũng xuất hiện một cây đại thương, rõ ràng là hắn ở bên trong Minh Thổ lấy được Ngưu Đấu Định Hải Thương, cánh tay run lên, một thương đâm ra, chỉ nghe oanh một tiếng nổ mạnh, hai mũi thương va chạm, phát ra tiếng vang nặng nề kinh người.
Chúc Nguyên Lãng chỉ cảm thấy cánh tay bị chấn nhức mỏi, trong nội tâm vừa sợ vừa giận quát:
- Ngươi còn có pháp lực? Không có khả năng! Ta rõ ràng cảm giác được, pháp lực của ngươi đã hao hết! Ngươi không có khả năng còn có thể tế lên pháp bảo!
- Pháp lực của ta, thật sự sắp hết sạch.
Giang Nam tay trụ đại thương, thở hồng hộc nói.
- Tin ngươi mới có quỷ!
Chúc Nguyên Lãng quát lớn, Hỏa Vân thần thể càng phát lộ ra thần thánh cao lớn, Hỏa Long thương trong tay đột nhiên rời tay bay ra, áp sập hư không, hướng Giang Nam đánh tới.
Hắn dùng pháp lực thúc dục Hỏa Long thương, chính mình đồng thời bay vút về phía trước, đỉnh đầu bắn ra thần quang, nâng lên một mặt gương sáng, kính quang chiếu diệu, thấm nhuần hư minh, chiếu lên hư không không ngừng hướng kính quang sụp đổ, đem Giang Nam hướng trong hư không kéo đi, thậm chí cùng hư không chi lực giao thoa, muốn cắn nát hết thảy trong kính quang!
Uy lực cái pháp bảo này, không kém hơn xương sống lưng Thiên Long luyện chế Hỏa Long thương chút nào!
Cùng lúc đó, hắn ầm ầm đánh về phía trước, quanh thân Hỏa Long quấn quanh, rất nhiều Hỏa Thần mọc lên san sát như rừng, như là một Thần Vương trong lửa, một quyền oanh ra!
Cảm giác của hắn cũng không có phạm sai lầm, Giang Nam ở lúc động thủ đánh chết Vạn Hắc Hổ, hắn cũng đã phát giác được, pháp lực của Giang Nam còn thừa không nhiều lắm, chỉ sợ thoáng tế lên một kiện pháp bảo, vận dụng một loại thần thông, sẽ đem pháp lực còn sót lại hao hết.
Đợi cho Giang Nam tế lên Đãng Ma Kiếm đánh chết Ban Lô Siêu, hắn cũng cho là như vậy, pháp lực của Giang Nam đã hao hết.
Đợi cho Giang Nam đánh chết một vị tuổi trẻ cường giả khác, Giang Nam cho hắn khí cơ cảm ứng rõ ràng là pháp lực đã khô kiệt.
Đợi cho Giang Nam dùng Nguyên Thai Ấn oanh Ngọc Linh Tiên Tử, Chúc Nguyên Lãng vẫn là cảm giác được pháp lực của hắn đã tiêu xài không còn.
Bốn lần cảm ứng, bốn lần tu vi hao hết, nhưng hết lần này tới lần khác Giang Nam lại không biết từ nơi nào lấy được pháp lực bàng bạc, lần nữa tế lên pháp bảo hoặc là thi triển thần thông, đem đối thủ đánh chết.
Thiên Cung cảnh giới cường giả như bọn hắn, pháp lực có thể so với thần minh bình thường, pháp lực của hắn vô cùng hùng hồn, sau khi hao hết sạch về, không có hơn mười ngày khổ tu, căn bản không cách nào rất nhanh khôi phục!
Cho dù là thần thể, cũng không có khả năng nhanh hơn!
Nhãn lực của Chúc Nguyên Lãng cực kỳ cao minh, biết rõ đám người Ngọc Linh Tiên Tử, Ban Lô Siêu đã bị giết, ở trong tích tắc truyền ra xã tắc đồ đã chết oan chết uổng, điểm này không thể gạt được hắn.
Hiện tại để cho hắn kinh nghi bất định chính là, Giang Nam rõ ràng đã pháp lực khô kiệt, như vậy pháp lực hắn dùng để thúc dục pháp bảo thi triển thần thông, đến cùng từ đâu mà đến?
Kỳ thật hắn lại không biết, Giang Nam luyện năm đại hóa thân, mặc dù pháp lực bản thể khô kiệt, còn có pháp lực của năm đại hóa thân liên tục không ngừng tuôn ra, hắn nhìn như không có bất kỳ pháp lực, nhưng pháp lực của năm đại hóa thân là hùng hồn bực nào, thêm cùng một chỗ đủ có thể sánh vai cùng Giang Nam ở trạng thái toàn thịnh.
Đối mặt Giang Nam ở dưới trạng thái toàn thịnh, bọn người Ngọc Linh Tiên Tử, Ban Lô Siêu như thế nào không chết?
Hai người ở trong nháy mắt đụng vào nhau, giờ phút này Giang Nam cũng đem Ngưu Đấu Định Hải Thương tế lên, cùng lúc đó bay ra còn có một cây Thánh Quân thần thụ!
Hai kiện pháp bảo kia không phải chuyện đùa, Ngưu Đấu Định Hải Thương chính là trấn doanh chi bảo của Nam Đẩu bộ binh Lang Gia thủy sư thủ hộ Minh Thổ, sau khi Giang Nam đạt được bảo vật này, cũng không có bao nhiêu thời gian tế luyện, chỉ là miễn cưỡng đem uy lực pháp bảo này phát huy ra một tia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.