Chương 93: Phân doanh
Trí Bạch
26/03/2017
Ngay khi gần bốn vạn quân do Trình Nghĩa Hậu dẫn
đầu tới Ngọc Châu thì ba doanh binh mã của Kiến Hùng quân phía bắc cũng
đang ngày đêm gấp rút hành quân. Lưu Lăng ra nghiêm lệnh cho Kiến Hùng
quân, sau khi hắn tới Ứng Châu trong vòng năm ngày, nếu Kiến Hùng quân
vẫn còn chưa tới sẽ trị theo quân pháp.
Khi Trình Nghĩa Hậu dẫn theo mười mấy viên tướng tiến vào đại doanh tham kiến Lưu Lăng, ba doanh binh mã của Kiến Hùng quân cũng đã vượt qua Ứng Châu, chỉ không đến một ngày nữa là có thể tới Ngọc Châu. Thám báo đi trước báo tin chỉ tiến vào đại doanh Ngọc Châu chậm hai canh giờ so với Trình Nghĩa Hậu.
Khi thấy các đạo nhân mã đã sắp đến đông đủ, sự tự tin trong lòng Lưu Lăng cũng đầy hơn một phần.
Lần này Trình Nghĩa Hậu suất lĩnh ba mươi sáu nghìn nhân mã, sau khi Kiến Hùng quân tới lại có thêm ba vạn nhân mã, hiện nay trong tay Lưu Lăng có bốn mươi bốn nghìn binh mã Phủ Viễn quân, gộp chung lại đã có mười một vạn đại quân. Tuy rằng so với mười lăm vạn nhân mã của Hậu Chu thì vẫn kém bốn vạn nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ được.
Đến buổi tối, ba vạn đại quân Kiến Hùng đến nơi, tạm thời đóng quân ở ngoài thành Ngọc Châu mười dặm. Thủ lĩnh ba doanh Kiến Hùng quân, còn có hai người Triệu Nhị, Hoa Tam Lang cùng nhau bước vào đại trướng của Lưu Lăng.
Hiện giờ có mười một doanh binh mã đến đông đủ, phiên hiệu các lộ quân mã hết sức hỗn loạn, vì để dễ dàng chỉ huy, Lưu Lăng thảo luận với các tướng lĩnh, chỉnh hợp lại nhân mã một chút.
Mười một vạn đại quân, phiên hiệu trước đây bỏ đi toàn bộ, gọi chung là Bình Nam quân.
Quân lực tổng hợp có mười một doanh, không bao gồm một ngàn Hắc Kỳ Lân thân vệ của Lưu Lăng.
Bình Nam quân đệ nhất doanh, Tiền Phong doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân.
Bình Nam quân đệ nhị doanh, Kiêu Kỵ doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ nguyên là tướng quân Phủ Viễn quân, Đỗ Nghĩa.
Bình Nam quân đệ tam doanh, Nhuệ Kiện doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là Thống Lĩnh Cấm quân, Chiêu Tiên.
Bình Nam quân đệ tứ doanh, Mãnh Hổ doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là phó Thống Lĩnh Cấm quân, Tôn Thắng.
Bình Nam quân đệ ngũ doanh, Thần Phong doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là nguyên Thống Lĩnh đại doanh Kinh Kỳ, Trần Viễn Sơn.
Bình Nam quân đệ lục doanh, Chấn Uy doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là tướng quân Hoa Linh.
Bình Nam quân đệ thất doanh, Tung Hoành doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là tướng quân Triệu Nhị.
Bình Nam quân đệ bát doanh, Phi Ưng doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ nguyên là tướng quân Phủ Viễn quân, Mậu Nguyên.
Bình Nam quân đệ cửu doanh, Hùng Sư doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu.
Bình Nam quân đệ thập doanh, Thông Vũ doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ Hổ Đình Hầu Lưu Mậu.
Bình Nam quân đệ thập nhất doanh, Hán Hùng doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ nguyên là tướng quân Kiến Hùng quân, La Tam Thủy.
Mặt khác Lưu Lăng còn đặc biệt đề bạt một số tướng lĩnh trẻ tuổi, trong đó có tiểu tướng Dương Nghiệp dưới trướng tướng quân Phủ Viễn Đỗ Nghĩa, được Lưu Lăng điều đến Hắc Kỳ Lân quân nhậm chức tham mưu quân sự. Thiên phu trưởng Phủ Viễn quân Phùng Phục Ba cũng được điều tới bên cạnh mình, mặc dù không nâng chức nhưng có thể tham mưu quân sự.
Mười một vạn đại quân ở Ngọc Châu, các doanh theo bố trí của Lưu Lăng mà hạ trại. Phòng thủ của Ngọc Châu gần như hoàn toàn bị phá hỏng, Lưu Lăng triệu tập nhân mã tu sửa thành trì, hạn lệnh trong thời gian mười ngày nhất định phải xây xong một tòa Ủng thành bên ngoài Ngọc Châu. Ba mươi xe bắn đá sẽ bố trí trên đầu thành Ủng thành, hơn nữa Lưu Lăng lệnh cho người chặt hạ cây cối, tận dụng thời gian chế tạo thêm mấy chục cái nữa.
Xe bắn đá sở dĩ có thể nhanh chóng đến chiến trường khiến Chu quân phải chịu thiệt hại khổng lồ, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Lưu Lăng thiết kế xe bắn đá có khác biệt so với nguyên bản, chính là xe ném đá này có cơ động được. Đế của xe được Lưu Lăng thiết kế dựa trên cấu tạo của xe ngựa, bộ phận đòn bẩy lớn phía trên sau khi tháo rời có thể chất lên xe vận chuyển đi cho nên tốc độ tăng lên rất nhiều.
Mặt khác, Lưu Lăng phái người tìm kiếm thợ thủ công suốt đêm chế tạo một loại lợi khí thủ thành, liên châu hỏa tiễn. Vật này dùng hỏa dược làm chất dẫn, có thể phát liên tiếp mấy trăm mũi tên, lực sát thương kinh người. Một khi được trang bị trên tường thành, sẽ gây ra sát thương cực lớn cho phía công thành. Tuy rằng thể tích khổng lồ nhưng có thể dùng xe ngựa chuyên chở cho nên cũng không phải vấn đề khó khăn lắm. Cho dù là dùng khi hai quân giao phong trên chiến trường cũng sẽ trở thành đại sát khí có thể xoay chuyển chiến cuộc.
Chu quân tập hợp lại, vẫn chưa phát động tấn công, điều này đối với quân Hán mà nói cũng là thời gian thở dốc khó có được, Lưu Lăng mệnh lệnh thợ rèn trong thành khai thêm lò, suốt đêm không ngủ không dừng chế tạo mũi tên. Đại chiến sắp tới, số lượng mũi tên lông vũ cần sử dụng đạt tới mức kinh người. Tuy rằng lần này quân Hán xuôi nam, Bộ Binh đã vét gần như sạch sẽ khí giới tồn kho nhưng vẫn còn không đủ.
Đồng thời, Ứng Châu, Tiêu Châu cũng đang không ngừng chế tạo gấp mũi tên, đợt vật tư hậu bị đầu tiên được Thái Nguyên Phủ gửi tới cũng đã đi được nửa đường. Trước mắt, tình thế đang tiến triển theo hướng tốt. Bắc Hán đã dốc toàn lực đánh trận này, tuy rằng lấy trứng chọi đá nhưng vẫn chưa đến mức nguy ngập. Mười một vạn đại quân tập kết, vật tư cần thiết cực lớn, quan viên trong triều đình cũng công việc lu bù cả lên, đạo lý môi hở răng lạnh ai cũng hiểu được cho nên mặc dù là người lười biếng đến mấy cũng không dám bàng quang đứng nhìn.
Tin tức của Ảnh Vệ từ Thái Nguyên Phủ đưa tới cho biết, quan viên trong triều đình hiện tại vẫn chưa có người nào bỏ mặc nhiệm vụ. Cái chết của Bộ Hình Thượng Thư Tư Mã Luật vẫn đang được điều tra, Bát Môn Tuần Sát Ti và Bộ Hình Thái Nguyên Phủ đều đang rất bận rộn, Hiếu Đế hạ nghiêm chỉ, nhất định tróc nã hung thủ đem về quy án.
Nhưng hung thủ giết Tư Mã Luật dường như đã biến mất khỏi nhân gian, không có chút tin tức gì.
Khi mật thư được Ảnh Vệ ở Thái Nguyên đưa tới, đồng thời một tin tức cực kỳ cơ mật khác cũng được Ảnh Vệ truyền đến thông qua con đường chỉ có Lưu Lăng mới nắm giữ. Tin tình báo này hết sức quan trọng, con đường truyền tin cũng cực kỳ trọng yếu, cho nên mặc dù là tướng lĩnh thân tín dưới trướng Lưu Lăng cũng không được biết. Triệu Đại từ một nơi bí mật gần đó trấn thủ, chỉ huy mấy trăm Ảnh Vệ ẩn nấp trong bóng tối tìm kiếm tất cả tin tức về quân Chu.
Xét theo tình huống hiện nay, quân Hán chưa phải hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh xấu. Theo quân tình báo báo về, quân Chu không có dấu hiệu tăng binh. Tin này đối với quân Hán là một tin vô cùng có lợi, lấy mười một vạn nhân mã đối kháng mười lăm vạn người Chu, chỉ cần chỉ huy thích đáng, quân sĩ phục vụ quên mình, thủ vững Ngọc Châu giằng co với quân Chu, quân Chu cũng sẽ không tìm ra được cơ hội nào.
Hơn nữa nếu là quyết chiến nhân mã hai bên chém giết lẫn nhau, mười một vạn đối mười lăm vạn, cho dù quân Chu có thủ thắng cũng tất bị tổn thất cực lớn, có thể còn lại bao nhiêu nhân mã rất khó đoán trước được. Cuộc chiến này kỳ thật trên ý nghĩa mục đích lớn nhất là để Chu Thế Tông Sài Vinh lập uy, ổn định đế vị.
Cho nên, bất kể Lưu Lăng hay Sài Vinh đều phải tranh thủ trận tiếp theo giành thắng lợi. Sài Vinh nhất định phải xoay chuyển bại cục ở Ngọc Châu, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, đánh bại Bình Nam quân của Lưu Lăng, cho dù không thể thâu tóm Bắc Hán nhưng cũng có tác dụng củng cố đế vị. Còn Lưu Lăng thì nhất định không thể bại, bại tức là chết.
Tướng lĩnh dưới quyền đều ở trong đại trướng, Lưu Lăng ngồi trên soái vị, quét mắt nhìn mọi người một lượt. Phía sau hắn, huynh đệ Nhếp thị vẫn dùng khăn đen che mặt, đầu đội mũ quan lục phẩm, mặc áo bào gấm màu trắng đứng hai bên. Dựa theo cấp bậc, phẩm cấp, các tướng lĩnh theo thứ tự phân hai hàng ngồi xuống.
Tiếp theo Lưu Lăng, theo thứ tự là Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân, Hổ Đình Hầu Lưu Mậu, Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu, ở dưới theo thứ tự là Chỉ Huy Sứ các doanh. Ở phía dưới cùng dự thính chính là những người vốn chưa đủ kinh nghiệm lịch duyệt để tham gia lần hội nghị này gồm có Đô Ngu Hầu Dương Nghiệp, Thiên Phu Trưởng Phùng Phục Ba, còn có một người bị Lưu Lăng mang đi theo, chịu không ít khổ cực, thấy cảnh giết người nôn thốc nôn tháo, Thị Lang Bộ Hình Bùi Hạo.
Trên lý thuyết Thị Lang Bộ Hình Bùi Hạo người này tuy rằng cấp quan tam phẩm, cũng coi như là quan to trong triều đình, chỉ có điều so với các lão gia trong đại trướng này thật sự kém không ít. Thời kỳ Ngũ Đại thiên hạ hỗn loạn, trọng võ khinh văn, chức quan cấp độ phẩm chất võ tướng cao hơn quan văn rất nhiều.
Một Thiên Phu Trưởng đã là tứ phẩm, Thiên Tướng là tam phẩm. Trong đại trướng cấp bậc thấp hơn Bùi Hạo chỉ có Thiên Phu Trưởng Phùng Phục Ba, thêm cả Đô Ngu Hầu Dương Nghiệp. Bùi Hạo là chính tam phẩm, Chỉ Huy Sứ các doanh đều là chính nhị phẩm, Đô Ngu Hầu dưới trướng Đỗ Nghĩa chỉ thấp hơn Bùi Hạo một chút, là tòng tam phẩm. Mười một viên Chỉ Huy Sứ trong đại trướng chính là mười một vị chính nhị phẩm của triều đình.
Thời Ngũ Đại, cấp bậc phân chia có chút hỗn loạn, nếu là ở thời Minh Thanh chính nhị phẩm đã là chức quan cao đẳng rồi. Những Đại Tướng nơi biên cương của Thanh triều như Lưỡng Quảng Tổng Đốc, Lưỡng Giang Tổng Đốc một phương thế lực đều là chính nhị phẩm. Ngoại trừ Trực Lệ Tổng Đốc và Hoàng Đế gia phong ra thì trên cơ bản các Đại Tướng nơi biên cương đều là nhị phẩm.
Quyền lợi của bọn họ lớn hơn rất nhiều so với các Chỉ Huy Sứ trong đại trướng này, một tay kiêm đủ mọi quyền hành từ chính trị, kinh tế, quân sự của một tỉnh thậm chí là hai tỉnh, nếu gọi bọn họ là “Thổ Hoàng Đế” cũng không quá đáng.
Mà hiện trong đại trướng này, Chỉ Huy Sứ ngày bình thường nhiều nhất chỉ là giữ gìn sự an nguy của một châu, tuy rằng nắm quân quyền nhưng cũng không phải có thể chân chính một tay che trời. Trừ phi làm đến chức vị như An Hằng, Chỉ Huy Sứ bảy doanh binh mã Phủ Viễn quân, hoặc Hà Khôn, Chỉ Huy Sứ chín doanh binh mã Kiến Hùng quân thì mới được xem như thật sự độc bá một phương.
So với An Hằng thì Hà Khôn là người thông minh hơn, Lưu Lăng phái Triệu Nhị, Hoa Tam Lang đến Kiến Hùng quân điều binh, Hà Khôn chẳng những không ngăn trở chút nào mà còn tự mình chọn lựa quân tinh nhuệ, bố trí khí giới, mang đủ lương thảo, xử lý cẩn thận, tận tâm tận lực. Y làm như vậy hết sức thông minh, thứ nhất chứng tỏ lòng trung với Bắc Hán, thứ hai có thể lưu lại ấn tượng tốt cho Trung Thân Vương Lưu Lăng, một công đôi việc.
An Hằng thì ngu xuẩn, không có chí khí lại đa nghi thành tính, hành sự do dự chần chần chừ chừ không quả quyết, khó thành đại sự.
Sau khi các tướng ngồi xuống, Lưu Lăng hắng giọng một cái nói: – Hiện giờ ba lộ đại quân đã tề tụ, tinh binh lương thực đã đủ, đuổi man di, thu phục Đàn Châu tất cả đều phải dựa vào các vị tướng quân.
Tất cả mọi người ôm quyền nói: – Tùy Vương gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Lưu Lăng gật gật đầu nói: – Hiện tại Chu Thế Tông Hoàng Đế Sài Vinh tự mình lãnh binh đang tập kết bại binh ở Đàn Châu. Căn cứ thám tử báo lại, bại binh quân Chu ở Ngọc Châu đều đã được thu nạp về Đàn Châu, không dưới mười lăm vạn. Trận Ngọc Châu tuy quân Chu thua to nhưng vẫn không tổn thương nguyên khí, bổn vương tin rằng Chu Thế Tông Sài Vinh cũng quyết sẽ không tình nguyện lui binh. Hiện nay quân Chu chiếm cứ Đàn Châu nghỉ ngơi dưỡng sức, ít ngày nữa có lẽ sẽ có một trận ác chiến.
Hắn đứng lên nói: – Ngọc Châu tuy nhỏ nhưng cũng là yết hầu thông hướng bắc nam của Đại Hán ta. Toàn bộ dựa vào Đỗ Nghĩa tướng quân thề sống chết thủ hộ mới có thể bảo tồn được. Bổn vương thay Bệ hạ tạ ơn tướng quân.
Nói xong, Lưu Lăng cúi đầu bái Đỗ Nghĩa một cái.
Đỗ Nghĩa cuống quít rời ghế đỡ Lưu Lăng nói: – Vương gia ngàn lần không được làm thế, đây không phải muốn mạng mạt tướng sao. Thân là thần tử, lãnh binh thủ hộ một phương bảo vệ Ngọc Châu không mất chính là bổn phận của mạt tướng.
Lưu Lăng nói: – Mặc dù như thế, nhưng sự trung dũng của tướng quân vẫn làm cho người ta khâm phục.
Hắn ngồi trở lại ghế nói:
– Bổn vương lần này xuôi nam, chưởng quản quân mã lục châu, trọng trách nặng nề. Đỗ Nghĩa tướng quân lâm nguy không sợ, ra sức bảo vệ Ngọc Châu hơn mười ngày, lập cho Đại Hán ta một công lao hiển hách. Bổn vương đã tấu xin Bệ hạ luận công ban thưởng, tướng quân Đỗ Nghĩa công lao rực rỡ, gia phong thế tập Quốc Uy Hầu. Tướng quân Chiêu Tiên, tướng quân Tôn Thắng cũng có công lao không thể bỏ qua, gia phong thế tập Trấn Nam Bá, thế tập Trung Dũng Bá, ý chỉ sẽ tới sau.
Ba người đứng dậy rời ghế quỵ xuống đất nói: – Tạ Bệ hạ long ân, tạ ơn Trung Thân Vương cất nhắc.
Tước vị khác nhau, đại biểu cho sự tín nhiệm của hoàng gia. Có được tước vị đại biểu cho việc có được đất phong riêng của mình. Trong đất phong của mình lời của ngươi tương đương với thánh chỉ. Triều Đường chia tước vị ra làm Thân Vương, Tự Vương, Quận Vương, Quốc Công, Quận Công, Quận Hầu, Huyện Công, Huyện Hầu, Huyện Bá, Huyện Tử, Huyện Nam, trên cơ bản vẫn tiếp tục sử dụng cho đến đời sau. Thời Ngũ Đại các quốc gia cơ bản đều tiếp tục sử dụng Đường chế, đến triều Tống mới hơi có chút sửa chữa. Tước vị, lại chia làm hai loại thế tập và bất thế tập. Thế tập ý tứ chính là con cháu đời sau chỉ cần không phạm tội gì lớn, trên lý thuyết có thể truyền tước vị cho con cả hoặc người thừa kế được chỉ định.
Bất thế tập là tước vị chung thân, nói cách khác kẻ có tước vị lúc sinh thời được hưởng thụ tất cả ưu đãi mà tước vị mang đến, nhưng sau khi y chết đi, tước vị cũng sẽ không còn nữa, không được truyền cho hậu nhân.
Thế tập ở triều Đường đã có xuất hiện một số. Tới triều Tống càng ít hơn, đại bộ phận tước vị đều là chung thân.
Tới triều Minh, tước vị phong thưởng có thay đổi rất lớn, con cả của Hoàng Đế được lập làm Thái Tử, các Hoàng tử khác sau khi đầy mười tuổi có thể được lập làm Thân Vương, có đất phong của riêng mình, có thể được lập quốc, hai mươi tuổi có thể chủ quản công việc phiên quốc của mình. Dưới là Quận Vương, con cả của Quận Vương là Chấn Quốc tướng quân, con thứ là Phụ Quốc tướng quân. Phụ Quốc tướng quân con cả kế thừa tước vị, con thứ xưng là Phụng Quốc tướng quân. Ở triều Minh chỉ có Công, Hầu, Bá tam đẳng, hủy bỏ danh hiệu Tử Tước và Nam Tước. Công Hầu Bá vào triều có thể gia nhập Ngũ phủ tổng lục quân, ra ngoài có thể lĩnh ấn tướng quân làm Đại Soái, địa vị cực cao.
Thời Ngũ Đại bởi vì loạn thế, Bắc Hán quốc lại nhỏ yếu, diện tích quốc thổ chỉ có mười hai châu, chính là khu vực trung bộ và bắc bộ của địa khu Sơn Tây ngày nay. Địa vực nhỏ như vậy làm gì có nhiều đất phong mà phân cho Vương, Công, Hầu, Bá. Cho nên đất phong là phần lợi ích lớn nhất của tước vị, ở Bắc Hán cơ bản đã bị phế bỏ.
Ngay cả Trung Thân Vương Lưu Lăng còn không có đất phong, người khác còn dám yêu cầu xa vời cái gì?
Ba người cảm tạ ân huệ xong trở lại chỗ cũ ngồi. Lưu Lăng phân phó nói: – Hiện giờ mười một vạn đại quân tụ tập ở Ngọc Châu sẽ phân ra hai lộ binh mã đóng tại hướng đông nam và tây nam quanh Ngọc Châu tạo thành hình tam giác tương trợ lẫn nhau.
– Tam Giang Hầu.
Lưu Lăng hô.
Trình Nghĩa Hậu đứng lên ôm quyền nói: – Có mạt tướng.
Lưu Lăng nói: – Tam Giang Hầu làm Chủ soái đại doanh đông nam, lĩnh Hùng Sư doanh, Nhuệ Kiện doanh, Mãnh Hổ doanh cắm trại bố phòng phía đông nam cách Ngọc Châu hai mươi dặm, không thể lơ là.
Trình Nghĩa Hậu và Nhuệ Kiện doanh Chỉ Huy Sứ Chiêu Tiên, Mãnh Hổ doanh Chỉ Huy Sứ Tôn Thắng đồng thời quỳ xuống: – Mạt tướng cẩn tuân hiệu lệnh!
Lưu Lăng lại nói: – Trung Nghĩa Hầu
Vương Bán Cân đứng lên nói: – Có mạt tướng.
– Trung Nghĩa Hầu lĩnh Tiền Phong doanh, Hán Hùng doanh, Phi Ưng doanh lập trại hướng tây nam Ngọc Châu bố trí phòng ngự, không thể lơ là.
Vương Bán Cân và Phi Ưng doanh Chỉ Huy Sứ Mậu Nguyên, Hán Hùng doanh Chỉ Huy Sứ La Tam Thủy ba người quỳ xuống lĩnh mệnh.
Lưu Lăng nói tiếp: – Hổ Đình Hầu Lưu Mậu, Chấn Uy doanh Chỉ Huy Sứ Hoa Linh, Tung Hoành doanh Chỉ Huy Sứ Triệu Nhị, Thần Phong doanh Chỉ Huy Sứ Trần Viễn Sơn theo bổn Vương đóng tại Ngọc Châu. Tất cả nghỉ ngơi và chỉnh đốn mười ngày sau khi vật tư quân bị từ Thái Nguyên Phủ và Ứng Châu, Tiêu Châu đưa đến lập tức nhổ trại xuôi nam, thu phục Đàn Châu!
Các tướng cùng nhau ôm quyền nói:
– Mạt tướng tuân lệnh!
Khi Trình Nghĩa Hậu dẫn theo mười mấy viên tướng tiến vào đại doanh tham kiến Lưu Lăng, ba doanh binh mã của Kiến Hùng quân cũng đã vượt qua Ứng Châu, chỉ không đến một ngày nữa là có thể tới Ngọc Châu. Thám báo đi trước báo tin chỉ tiến vào đại doanh Ngọc Châu chậm hai canh giờ so với Trình Nghĩa Hậu.
Khi thấy các đạo nhân mã đã sắp đến đông đủ, sự tự tin trong lòng Lưu Lăng cũng đầy hơn một phần.
Lần này Trình Nghĩa Hậu suất lĩnh ba mươi sáu nghìn nhân mã, sau khi Kiến Hùng quân tới lại có thêm ba vạn nhân mã, hiện nay trong tay Lưu Lăng có bốn mươi bốn nghìn binh mã Phủ Viễn quân, gộp chung lại đã có mười một vạn đại quân. Tuy rằng so với mười lăm vạn nhân mã của Hậu Chu thì vẫn kém bốn vạn nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ được.
Đến buổi tối, ba vạn đại quân Kiến Hùng đến nơi, tạm thời đóng quân ở ngoài thành Ngọc Châu mười dặm. Thủ lĩnh ba doanh Kiến Hùng quân, còn có hai người Triệu Nhị, Hoa Tam Lang cùng nhau bước vào đại trướng của Lưu Lăng.
Hiện giờ có mười một doanh binh mã đến đông đủ, phiên hiệu các lộ quân mã hết sức hỗn loạn, vì để dễ dàng chỉ huy, Lưu Lăng thảo luận với các tướng lĩnh, chỉnh hợp lại nhân mã một chút.
Mười một vạn đại quân, phiên hiệu trước đây bỏ đi toàn bộ, gọi chung là Bình Nam quân.
Quân lực tổng hợp có mười một doanh, không bao gồm một ngàn Hắc Kỳ Lân thân vệ của Lưu Lăng.
Bình Nam quân đệ nhất doanh, Tiền Phong doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân.
Bình Nam quân đệ nhị doanh, Kiêu Kỵ doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ nguyên là tướng quân Phủ Viễn quân, Đỗ Nghĩa.
Bình Nam quân đệ tam doanh, Nhuệ Kiện doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là Thống Lĩnh Cấm quân, Chiêu Tiên.
Bình Nam quân đệ tứ doanh, Mãnh Hổ doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là phó Thống Lĩnh Cấm quân, Tôn Thắng.
Bình Nam quân đệ ngũ doanh, Thần Phong doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là nguyên Thống Lĩnh đại doanh Kinh Kỳ, Trần Viễn Sơn.
Bình Nam quân đệ lục doanh, Chấn Uy doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là tướng quân Hoa Linh.
Bình Nam quân đệ thất doanh, Tung Hoành doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ là tướng quân Triệu Nhị.
Bình Nam quân đệ bát doanh, Phi Ưng doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ nguyên là tướng quân Phủ Viễn quân, Mậu Nguyên.
Bình Nam quân đệ cửu doanh, Hùng Sư doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu.
Bình Nam quân đệ thập doanh, Thông Vũ doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ Hổ Đình Hầu Lưu Mậu.
Bình Nam quân đệ thập nhất doanh, Hán Hùng doanh, binh mã mười ngàn, Chỉ Huy Sứ nguyên là tướng quân Kiến Hùng quân, La Tam Thủy.
Mặt khác Lưu Lăng còn đặc biệt đề bạt một số tướng lĩnh trẻ tuổi, trong đó có tiểu tướng Dương Nghiệp dưới trướng tướng quân Phủ Viễn Đỗ Nghĩa, được Lưu Lăng điều đến Hắc Kỳ Lân quân nhậm chức tham mưu quân sự. Thiên phu trưởng Phủ Viễn quân Phùng Phục Ba cũng được điều tới bên cạnh mình, mặc dù không nâng chức nhưng có thể tham mưu quân sự.
Mười một vạn đại quân ở Ngọc Châu, các doanh theo bố trí của Lưu Lăng mà hạ trại. Phòng thủ của Ngọc Châu gần như hoàn toàn bị phá hỏng, Lưu Lăng triệu tập nhân mã tu sửa thành trì, hạn lệnh trong thời gian mười ngày nhất định phải xây xong một tòa Ủng thành bên ngoài Ngọc Châu. Ba mươi xe bắn đá sẽ bố trí trên đầu thành Ủng thành, hơn nữa Lưu Lăng lệnh cho người chặt hạ cây cối, tận dụng thời gian chế tạo thêm mấy chục cái nữa.
Xe bắn đá sở dĩ có thể nhanh chóng đến chiến trường khiến Chu quân phải chịu thiệt hại khổng lồ, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Lưu Lăng thiết kế xe bắn đá có khác biệt so với nguyên bản, chính là xe ném đá này có cơ động được. Đế của xe được Lưu Lăng thiết kế dựa trên cấu tạo của xe ngựa, bộ phận đòn bẩy lớn phía trên sau khi tháo rời có thể chất lên xe vận chuyển đi cho nên tốc độ tăng lên rất nhiều.
Mặt khác, Lưu Lăng phái người tìm kiếm thợ thủ công suốt đêm chế tạo một loại lợi khí thủ thành, liên châu hỏa tiễn. Vật này dùng hỏa dược làm chất dẫn, có thể phát liên tiếp mấy trăm mũi tên, lực sát thương kinh người. Một khi được trang bị trên tường thành, sẽ gây ra sát thương cực lớn cho phía công thành. Tuy rằng thể tích khổng lồ nhưng có thể dùng xe ngựa chuyên chở cho nên cũng không phải vấn đề khó khăn lắm. Cho dù là dùng khi hai quân giao phong trên chiến trường cũng sẽ trở thành đại sát khí có thể xoay chuyển chiến cuộc.
Chu quân tập hợp lại, vẫn chưa phát động tấn công, điều này đối với quân Hán mà nói cũng là thời gian thở dốc khó có được, Lưu Lăng mệnh lệnh thợ rèn trong thành khai thêm lò, suốt đêm không ngủ không dừng chế tạo mũi tên. Đại chiến sắp tới, số lượng mũi tên lông vũ cần sử dụng đạt tới mức kinh người. Tuy rằng lần này quân Hán xuôi nam, Bộ Binh đã vét gần như sạch sẽ khí giới tồn kho nhưng vẫn còn không đủ.
Đồng thời, Ứng Châu, Tiêu Châu cũng đang không ngừng chế tạo gấp mũi tên, đợt vật tư hậu bị đầu tiên được Thái Nguyên Phủ gửi tới cũng đã đi được nửa đường. Trước mắt, tình thế đang tiến triển theo hướng tốt. Bắc Hán đã dốc toàn lực đánh trận này, tuy rằng lấy trứng chọi đá nhưng vẫn chưa đến mức nguy ngập. Mười một vạn đại quân tập kết, vật tư cần thiết cực lớn, quan viên trong triều đình cũng công việc lu bù cả lên, đạo lý môi hở răng lạnh ai cũng hiểu được cho nên mặc dù là người lười biếng đến mấy cũng không dám bàng quang đứng nhìn.
Tin tức của Ảnh Vệ từ Thái Nguyên Phủ đưa tới cho biết, quan viên trong triều đình hiện tại vẫn chưa có người nào bỏ mặc nhiệm vụ. Cái chết của Bộ Hình Thượng Thư Tư Mã Luật vẫn đang được điều tra, Bát Môn Tuần Sát Ti và Bộ Hình Thái Nguyên Phủ đều đang rất bận rộn, Hiếu Đế hạ nghiêm chỉ, nhất định tróc nã hung thủ đem về quy án.
Nhưng hung thủ giết Tư Mã Luật dường như đã biến mất khỏi nhân gian, không có chút tin tức gì.
Khi mật thư được Ảnh Vệ ở Thái Nguyên đưa tới, đồng thời một tin tức cực kỳ cơ mật khác cũng được Ảnh Vệ truyền đến thông qua con đường chỉ có Lưu Lăng mới nắm giữ. Tin tình báo này hết sức quan trọng, con đường truyền tin cũng cực kỳ trọng yếu, cho nên mặc dù là tướng lĩnh thân tín dưới trướng Lưu Lăng cũng không được biết. Triệu Đại từ một nơi bí mật gần đó trấn thủ, chỉ huy mấy trăm Ảnh Vệ ẩn nấp trong bóng tối tìm kiếm tất cả tin tức về quân Chu.
Xét theo tình huống hiện nay, quân Hán chưa phải hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh xấu. Theo quân tình báo báo về, quân Chu không có dấu hiệu tăng binh. Tin này đối với quân Hán là một tin vô cùng có lợi, lấy mười một vạn nhân mã đối kháng mười lăm vạn người Chu, chỉ cần chỉ huy thích đáng, quân sĩ phục vụ quên mình, thủ vững Ngọc Châu giằng co với quân Chu, quân Chu cũng sẽ không tìm ra được cơ hội nào.
Hơn nữa nếu là quyết chiến nhân mã hai bên chém giết lẫn nhau, mười một vạn đối mười lăm vạn, cho dù quân Chu có thủ thắng cũng tất bị tổn thất cực lớn, có thể còn lại bao nhiêu nhân mã rất khó đoán trước được. Cuộc chiến này kỳ thật trên ý nghĩa mục đích lớn nhất là để Chu Thế Tông Sài Vinh lập uy, ổn định đế vị.
Cho nên, bất kể Lưu Lăng hay Sài Vinh đều phải tranh thủ trận tiếp theo giành thắng lợi. Sài Vinh nhất định phải xoay chuyển bại cục ở Ngọc Châu, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, đánh bại Bình Nam quân của Lưu Lăng, cho dù không thể thâu tóm Bắc Hán nhưng cũng có tác dụng củng cố đế vị. Còn Lưu Lăng thì nhất định không thể bại, bại tức là chết.
Tướng lĩnh dưới quyền đều ở trong đại trướng, Lưu Lăng ngồi trên soái vị, quét mắt nhìn mọi người một lượt. Phía sau hắn, huynh đệ Nhếp thị vẫn dùng khăn đen che mặt, đầu đội mũ quan lục phẩm, mặc áo bào gấm màu trắng đứng hai bên. Dựa theo cấp bậc, phẩm cấp, các tướng lĩnh theo thứ tự phân hai hàng ngồi xuống.
Tiếp theo Lưu Lăng, theo thứ tự là Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân, Hổ Đình Hầu Lưu Mậu, Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu, ở dưới theo thứ tự là Chỉ Huy Sứ các doanh. Ở phía dưới cùng dự thính chính là những người vốn chưa đủ kinh nghiệm lịch duyệt để tham gia lần hội nghị này gồm có Đô Ngu Hầu Dương Nghiệp, Thiên Phu Trưởng Phùng Phục Ba, còn có một người bị Lưu Lăng mang đi theo, chịu không ít khổ cực, thấy cảnh giết người nôn thốc nôn tháo, Thị Lang Bộ Hình Bùi Hạo.
Trên lý thuyết Thị Lang Bộ Hình Bùi Hạo người này tuy rằng cấp quan tam phẩm, cũng coi như là quan to trong triều đình, chỉ có điều so với các lão gia trong đại trướng này thật sự kém không ít. Thời kỳ Ngũ Đại thiên hạ hỗn loạn, trọng võ khinh văn, chức quan cấp độ phẩm chất võ tướng cao hơn quan văn rất nhiều.
Một Thiên Phu Trưởng đã là tứ phẩm, Thiên Tướng là tam phẩm. Trong đại trướng cấp bậc thấp hơn Bùi Hạo chỉ có Thiên Phu Trưởng Phùng Phục Ba, thêm cả Đô Ngu Hầu Dương Nghiệp. Bùi Hạo là chính tam phẩm, Chỉ Huy Sứ các doanh đều là chính nhị phẩm, Đô Ngu Hầu dưới trướng Đỗ Nghĩa chỉ thấp hơn Bùi Hạo một chút, là tòng tam phẩm. Mười một viên Chỉ Huy Sứ trong đại trướng chính là mười một vị chính nhị phẩm của triều đình.
Thời Ngũ Đại, cấp bậc phân chia có chút hỗn loạn, nếu là ở thời Minh Thanh chính nhị phẩm đã là chức quan cao đẳng rồi. Những Đại Tướng nơi biên cương của Thanh triều như Lưỡng Quảng Tổng Đốc, Lưỡng Giang Tổng Đốc một phương thế lực đều là chính nhị phẩm. Ngoại trừ Trực Lệ Tổng Đốc và Hoàng Đế gia phong ra thì trên cơ bản các Đại Tướng nơi biên cương đều là nhị phẩm.
Quyền lợi của bọn họ lớn hơn rất nhiều so với các Chỉ Huy Sứ trong đại trướng này, một tay kiêm đủ mọi quyền hành từ chính trị, kinh tế, quân sự của một tỉnh thậm chí là hai tỉnh, nếu gọi bọn họ là “Thổ Hoàng Đế” cũng không quá đáng.
Mà hiện trong đại trướng này, Chỉ Huy Sứ ngày bình thường nhiều nhất chỉ là giữ gìn sự an nguy của một châu, tuy rằng nắm quân quyền nhưng cũng không phải có thể chân chính một tay che trời. Trừ phi làm đến chức vị như An Hằng, Chỉ Huy Sứ bảy doanh binh mã Phủ Viễn quân, hoặc Hà Khôn, Chỉ Huy Sứ chín doanh binh mã Kiến Hùng quân thì mới được xem như thật sự độc bá một phương.
So với An Hằng thì Hà Khôn là người thông minh hơn, Lưu Lăng phái Triệu Nhị, Hoa Tam Lang đến Kiến Hùng quân điều binh, Hà Khôn chẳng những không ngăn trở chút nào mà còn tự mình chọn lựa quân tinh nhuệ, bố trí khí giới, mang đủ lương thảo, xử lý cẩn thận, tận tâm tận lực. Y làm như vậy hết sức thông minh, thứ nhất chứng tỏ lòng trung với Bắc Hán, thứ hai có thể lưu lại ấn tượng tốt cho Trung Thân Vương Lưu Lăng, một công đôi việc.
An Hằng thì ngu xuẩn, không có chí khí lại đa nghi thành tính, hành sự do dự chần chần chừ chừ không quả quyết, khó thành đại sự.
Sau khi các tướng ngồi xuống, Lưu Lăng hắng giọng một cái nói: – Hiện giờ ba lộ đại quân đã tề tụ, tinh binh lương thực đã đủ, đuổi man di, thu phục Đàn Châu tất cả đều phải dựa vào các vị tướng quân.
Tất cả mọi người ôm quyền nói: – Tùy Vương gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Lưu Lăng gật gật đầu nói: – Hiện tại Chu Thế Tông Hoàng Đế Sài Vinh tự mình lãnh binh đang tập kết bại binh ở Đàn Châu. Căn cứ thám tử báo lại, bại binh quân Chu ở Ngọc Châu đều đã được thu nạp về Đàn Châu, không dưới mười lăm vạn. Trận Ngọc Châu tuy quân Chu thua to nhưng vẫn không tổn thương nguyên khí, bổn vương tin rằng Chu Thế Tông Sài Vinh cũng quyết sẽ không tình nguyện lui binh. Hiện nay quân Chu chiếm cứ Đàn Châu nghỉ ngơi dưỡng sức, ít ngày nữa có lẽ sẽ có một trận ác chiến.
Hắn đứng lên nói: – Ngọc Châu tuy nhỏ nhưng cũng là yết hầu thông hướng bắc nam của Đại Hán ta. Toàn bộ dựa vào Đỗ Nghĩa tướng quân thề sống chết thủ hộ mới có thể bảo tồn được. Bổn vương thay Bệ hạ tạ ơn tướng quân.
Nói xong, Lưu Lăng cúi đầu bái Đỗ Nghĩa một cái.
Đỗ Nghĩa cuống quít rời ghế đỡ Lưu Lăng nói: – Vương gia ngàn lần không được làm thế, đây không phải muốn mạng mạt tướng sao. Thân là thần tử, lãnh binh thủ hộ một phương bảo vệ Ngọc Châu không mất chính là bổn phận của mạt tướng.
Lưu Lăng nói: – Mặc dù như thế, nhưng sự trung dũng của tướng quân vẫn làm cho người ta khâm phục.
Hắn ngồi trở lại ghế nói:
– Bổn vương lần này xuôi nam, chưởng quản quân mã lục châu, trọng trách nặng nề. Đỗ Nghĩa tướng quân lâm nguy không sợ, ra sức bảo vệ Ngọc Châu hơn mười ngày, lập cho Đại Hán ta một công lao hiển hách. Bổn vương đã tấu xin Bệ hạ luận công ban thưởng, tướng quân Đỗ Nghĩa công lao rực rỡ, gia phong thế tập Quốc Uy Hầu. Tướng quân Chiêu Tiên, tướng quân Tôn Thắng cũng có công lao không thể bỏ qua, gia phong thế tập Trấn Nam Bá, thế tập Trung Dũng Bá, ý chỉ sẽ tới sau.
Ba người đứng dậy rời ghế quỵ xuống đất nói: – Tạ Bệ hạ long ân, tạ ơn Trung Thân Vương cất nhắc.
Tước vị khác nhau, đại biểu cho sự tín nhiệm của hoàng gia. Có được tước vị đại biểu cho việc có được đất phong riêng của mình. Trong đất phong của mình lời của ngươi tương đương với thánh chỉ. Triều Đường chia tước vị ra làm Thân Vương, Tự Vương, Quận Vương, Quốc Công, Quận Công, Quận Hầu, Huyện Công, Huyện Hầu, Huyện Bá, Huyện Tử, Huyện Nam, trên cơ bản vẫn tiếp tục sử dụng cho đến đời sau. Thời Ngũ Đại các quốc gia cơ bản đều tiếp tục sử dụng Đường chế, đến triều Tống mới hơi có chút sửa chữa. Tước vị, lại chia làm hai loại thế tập và bất thế tập. Thế tập ý tứ chính là con cháu đời sau chỉ cần không phạm tội gì lớn, trên lý thuyết có thể truyền tước vị cho con cả hoặc người thừa kế được chỉ định.
Bất thế tập là tước vị chung thân, nói cách khác kẻ có tước vị lúc sinh thời được hưởng thụ tất cả ưu đãi mà tước vị mang đến, nhưng sau khi y chết đi, tước vị cũng sẽ không còn nữa, không được truyền cho hậu nhân.
Thế tập ở triều Đường đã có xuất hiện một số. Tới triều Tống càng ít hơn, đại bộ phận tước vị đều là chung thân.
Tới triều Minh, tước vị phong thưởng có thay đổi rất lớn, con cả của Hoàng Đế được lập làm Thái Tử, các Hoàng tử khác sau khi đầy mười tuổi có thể được lập làm Thân Vương, có đất phong của riêng mình, có thể được lập quốc, hai mươi tuổi có thể chủ quản công việc phiên quốc của mình. Dưới là Quận Vương, con cả của Quận Vương là Chấn Quốc tướng quân, con thứ là Phụ Quốc tướng quân. Phụ Quốc tướng quân con cả kế thừa tước vị, con thứ xưng là Phụng Quốc tướng quân. Ở triều Minh chỉ có Công, Hầu, Bá tam đẳng, hủy bỏ danh hiệu Tử Tước và Nam Tước. Công Hầu Bá vào triều có thể gia nhập Ngũ phủ tổng lục quân, ra ngoài có thể lĩnh ấn tướng quân làm Đại Soái, địa vị cực cao.
Thời Ngũ Đại bởi vì loạn thế, Bắc Hán quốc lại nhỏ yếu, diện tích quốc thổ chỉ có mười hai châu, chính là khu vực trung bộ và bắc bộ của địa khu Sơn Tây ngày nay. Địa vực nhỏ như vậy làm gì có nhiều đất phong mà phân cho Vương, Công, Hầu, Bá. Cho nên đất phong là phần lợi ích lớn nhất của tước vị, ở Bắc Hán cơ bản đã bị phế bỏ.
Ngay cả Trung Thân Vương Lưu Lăng còn không có đất phong, người khác còn dám yêu cầu xa vời cái gì?
Ba người cảm tạ ân huệ xong trở lại chỗ cũ ngồi. Lưu Lăng phân phó nói: – Hiện giờ mười một vạn đại quân tụ tập ở Ngọc Châu sẽ phân ra hai lộ binh mã đóng tại hướng đông nam và tây nam quanh Ngọc Châu tạo thành hình tam giác tương trợ lẫn nhau.
– Tam Giang Hầu.
Lưu Lăng hô.
Trình Nghĩa Hậu đứng lên ôm quyền nói: – Có mạt tướng.
Lưu Lăng nói: – Tam Giang Hầu làm Chủ soái đại doanh đông nam, lĩnh Hùng Sư doanh, Nhuệ Kiện doanh, Mãnh Hổ doanh cắm trại bố phòng phía đông nam cách Ngọc Châu hai mươi dặm, không thể lơ là.
Trình Nghĩa Hậu và Nhuệ Kiện doanh Chỉ Huy Sứ Chiêu Tiên, Mãnh Hổ doanh Chỉ Huy Sứ Tôn Thắng đồng thời quỳ xuống: – Mạt tướng cẩn tuân hiệu lệnh!
Lưu Lăng lại nói: – Trung Nghĩa Hầu
Vương Bán Cân đứng lên nói: – Có mạt tướng.
– Trung Nghĩa Hầu lĩnh Tiền Phong doanh, Hán Hùng doanh, Phi Ưng doanh lập trại hướng tây nam Ngọc Châu bố trí phòng ngự, không thể lơ là.
Vương Bán Cân và Phi Ưng doanh Chỉ Huy Sứ Mậu Nguyên, Hán Hùng doanh Chỉ Huy Sứ La Tam Thủy ba người quỳ xuống lĩnh mệnh.
Lưu Lăng nói tiếp: – Hổ Đình Hầu Lưu Mậu, Chấn Uy doanh Chỉ Huy Sứ Hoa Linh, Tung Hoành doanh Chỉ Huy Sứ Triệu Nhị, Thần Phong doanh Chỉ Huy Sứ Trần Viễn Sơn theo bổn Vương đóng tại Ngọc Châu. Tất cả nghỉ ngơi và chỉnh đốn mười ngày sau khi vật tư quân bị từ Thái Nguyên Phủ và Ứng Châu, Tiêu Châu đưa đến lập tức nhổ trại xuôi nam, thu phục Đàn Châu!
Các tướng cùng nhau ôm quyền nói:
– Mạt tướng tuân lệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.