Đế Trụ

Chương 45: Thử

Trí Bạch

26/05/2016

- Thiếp Trần Tử Ngư, cảm tạ ơn cứu mạng của Vương công tử!

Trần Tử Ngư kéo Gia Nhi, hai người yêu kiều bái tạ. Nhìn thấy trong mắt hai người chân thành cảm ơn, trong lòng Lưu Lăng chợt dâng lên chút áy láy. Bất kể nói thế nào, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, cũng không cần biết mục đích này là tốt hay xấu, đối với hai nữ nhân lại dùng loại thủ đoạn này đều có chút không quang minh.

Lưu Lăng vội đưa tay đỡ Trần Tử Ngư đứng lên, cười ha hả nói: - Vừa đúng lúc đi ngang qua đây, chỉ là tiện tay thôi mà. Tiểu thư không bị điều gì làm kinh sợ chứ? Hiện nay trong thành Thái Nguyên rất nhiều loạn dân, an ninh quả thực là nên quản lý tốt hơn một chút mới đúng.

Trần Tử Ngư nhìn lướt qua Triệu Nhị và Hoa Tam Lang đang đứng phía sau Lưu Lăng, trong lòng không khỏi oán hận nghĩ, ngươi cái tên Trung thân vương nhẫn tâm này a, còn tính gạt ta đến khi nào chứ? Chỉ có điều nàng lại chưa từng nghĩ đến, chẳng phải lúc này chính mình đang từng bước tiến hành ý đồ tiếp cận Lưu Lăng, chẳng phải cũng là đang gạt người sao? Con người đều giống nhau, thời điểm chính mình lừa dối người khác sẽ luôn tìm rất nhiều lý do để an ủi chính bản thân mình còn có chút lương tâm. Mà lúc người khác lừa gạt mình, thường nghiến răng nghiến lợi hận không thể một đao xẻ thịt đối phương.

Như Trần Tử Ngư chỉ là có chút oán niệm ngu ngốc như vậy, coi như là khá tốt.

- Đại ân cứu mạng của Vương công tử, thiếp vẫn là muốn cảm tạ.

Nói xong, Trần Tử Ngư vẫn cúi xuống bái tạ. Thân hình nàng mềm mại, dáng cúi đầu hết sức đẹp. Triệu Nhị không khỏi nuốt nước miếng một cái, trong lòng tự nhủ không phải là kế tiếp đến đoạn muốn lấy thân báo đáp đấy chứ? Chỉ là không biết, lúc Vương gia động phòng có cần hộ vệ ở trước cửa hay không…

- Gia Nhi cũng cảm ơn ơn cứu mạng của Vương công tử, từ nay về sau có chuyện gì chỉ cần Công tử phân phó, Gia Nhi nhất định vâng theo.

Gia Nhi theo sau Trần Tử Ngư cũng cúi xuống bái tạ, hai nàng như vậy, thật khiến áy náy trong lòng Lưu Lăng càng thêm nhiều. Nhìn thấy Gia Nhi trên mặt còn vương nước mắt, Lưu Lăng không khỏi quay đầu trừng mắt liếc Triệu Nhị một cái. Cái nhìn này khiến Triệu Nhị cảm thấy trong lòng rất uỷ khuất, trong lòng gã thầm nói Vương gia ngài trừng ta làm gì, ta làm như vậy còn không phải là vì giúp ngài có thể ôm mỹ nhân về nhà à. Đợi sau này mỹ nhân ấy sinh cho ngài vài Tiểu Vương gia, muôn đời con cháu ấm êm, trong chuyện này không phải cũng có công của Triệu Nhị sao…

Trong lòng đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy Hoa Tam Lang bên cạnh lôi kéo tay mình. Triệu Nhị nghiêng người nhìn nhìn, chỉ thấy Hoa Tam Lang chép miệng với gã. Triệu Nhị nhìn qua bên đó, chỉ thấy đôi mắt đẹp của tiểu cô nương Gia Nhi kia không ngừng đánh giá Hoa Tam Lang, nhìn kỹ một chút rõ ràng còn đỏ mặt.

Triệu Nhị trong lòng nhất thời bi thương, than ôi… Chủ ý anh hùng cứu mỹ nhân này là ta nghĩ ra đấy, vì sao đến cuối cùng chỉ có ta cái gì cũng đều chưa gặp may? Ừ, ta là chính nhân quân tử không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, về đạo đức so với thằng nhãi Hoa Tam Lang đã hơn vạn phần rồi.

Lập tức, gã nhìn Hoa Tam Lang bằng ánh mắt trở nên khinh thường…

Lưu Lăng nói: - Tiểu thư đã bị kinh hãi rồi, chi bằng Vương mỗ làm chủ, mời Tiểu thư đến Tụ Hiền Lâu uống chén rượu nhạt để bớt sợ, nàng cảm thấy sao?

Sắc mặt Trần Tử Ngư đỏ lên, càng làm động lòng người. Nàng lại duyên dáng cúi đầu nói: - Như vậy liền cảm ơn Vương công tử rồi, vốn là thiếp mời Công tử mới đúng, chỉ có điều hôm nay vội ra ngoài nên không có mang theo tiền, chuyển thành khiến Công tử phải lãng phí rồi. Còn một chuyện nữa, thiếp là thanh quan chốn Tiên Duyên Nhân Gian, thân phận thấp kém không đảm đương nổi danh xưng tiểu thư.

Lưu Lăng toát mồ hôi, trong lòng tự nhủ “tiểu thư ” (*) cách xưng hô này, nếu đặt ở thời hiện đại quả thật cũng không có ý tứ gì tốt đẹp… (*) Ở thời hiện đại, cách gọi ‘tiểu thư’ còn được dùng để chỉ gái làm tiền.

Thấy Lưu Lăng không nói, Trần Tử Ngư cho rằng hắn ghét bỏ xuất thân của mình, sắc mặt lập tức có chút bi ai. Làm sao nàng biết được, lúc này trong lòng Lưu Lăng bởi vì hai chữ “tiểu thư” mà rối rắm…

Đột nhiên hoàn hồn, thấy vẻ mặt thảm thiết của Trần Tử Ngư, Lưu Lăng lập tức hiểu ra: - Tử Ngư cô nương người như sen trắng, mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ, trong rỗng ngoài thẳng, chẳng rậm cành chen lá rườm rà, hương càng xa càng thanh khiết, uy nghi ngay thẳng, chỉ ngắm được từ xa mà không thể bỡn đùa. Vương mỗ có thể quen biết Tử Ngư cô nương đó chính là vinh hạnh của Vương mỗ!

Lưu Lăng thuận miệng ngâm vài câu thơ Ái Liên của Chu Đôn Di, dùng mấy câu thơ nổi tiếng này để nói đến vấn đề trước đó. Nếu Chu Đôn Di biết, không biết sẽ có cảm nhận như thế nào…

Trần Tử Ngư là lần đầu tiên được nghe kiểu khen ngợi như vậy, chỉ cảm thấy Lưu Lăng nói mấy câu đó chẳng hiểu sao lại rất thoải mái. Mấy câu nói đó tuy rằng không hoa lệ, nhưng loại câu chân thành tha thiết kiểu này lại khiến trong lòng Trần Tử Ngư lập tức nổi sóng. Nàng tiếp cận Lưu Lăng đích thực là có mục đích, mà lúc này bởi vì mấy câu nói đó mà trong lòng vốn như mặt hồ yên tĩnh, lại nhộn nhạo gợn sóng tuy nhỏ nhưng lại rất chân thực.

- Mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ…



Trần Tử Ngư thì thầm lại hai câu thơ một lần nữa, nàng ngẩng đầu mắt đẹp đảo khắp khuôn mặt tuấn tú của Lưu Lăng, một loại tình cảm không rõ trong lòng nàng lặng yên nảy sinh.

Lưu Lăng lại không biết, chính mình thuận miệng ngâm vài câu thơ không ngờ lại có ảnh hưởng lớn tới bức tường thành được xây dựng trong lòng Trần Tử Ngư. Vừa rồi hắn chẳng qua chỉ nghĩ mấy câu thơ đó rất hợp với Trần Tử Ngư, không nghĩ đến sẽ có công hiệu như vậy. Kỳ thật ở cổ đại người con gái luôn coi trọng danh tiết, như Trần Tử Ngư cũng vậy làm thanh quan bán nghệ không bán thân lại càng để ý lời đàm tiếu của người khác. Lưu Lăng ca ngợi nàng như hoa sen từ trong nước bùn nở ra mà không nhuộm bùn tươi đẹp thanh cao, trong lòng nàng sao có thể không xúc động?

Thời gian Trần Tử Ngư ở Tiên Duyên Nhân Gian, đã thấy đủ bộ mặt ghê tởm của đám khách làng chơi. Hôm nay lần đầu tiên nghe thấy có người ca ngợi chính mình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có một điều gì đó khó gọi tên.

Mấy người đi bộ hướng Tụ Hiền Lâu mà đi đến, Tụ Hiền Lâu ở thành Thái Nguyên là lão điếm lâu năm, danh tiếng hết sức vang dội. Cách đây không lâu Lưu Lăng đã đến một lần, khi đó là cùng lão Tể tướng Lư Sâm bí mật thảo luận chính sự. Lần trước là tâm trạng nặng nề, mà lần này rõ ràng thoải mái hơn nhiều rồi.

Tìm một phòng trên tầng thượng ngồi vào. Bởi vì Lưu Lăng tự xưng Vương Luân, là một thư sinh gia đình giàu có, mà Triệu Nhị và Hoa Tam Lang đều là võ sư được nhà hắn mời đến, cho nên Triệu Nhị và Hoa Tam Lang cũng không có kiêng dè cùng theo ngồi xuống.

Gia Nhi còn chưa ngồi xuống, trong cái bụng nhỏ liền vang lên tiếng ùng ục ục. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ lên, lập tức thè lưỡi. Bộ dạng đáng yêu chọc cho tất cả mọi người một trận cười. Trần Tử Ngư liếc nàng một cái cười nói: - Muội không biết xấu hổ!

Gia Nhi cãi lại nói: - Tiểu thư, cái bụng kêu không phải nô tì có thể khống chế, nô tì là không có cách nào khiến nó kêu, nhưng thật ra có một cách khiến nó không kêu.

Tiểu nha đầu giòn giòn giã giã nói: - Vương công tử, ngài là ân nhân cứu mạng của nô tì và tiểu thư, bữa cơm này vốn là chúng ta mời. Chỉ là tiểu thư nhà ta quá rộng rãi, trước đó đã đem hết tiền bạc ra ngoài quyên góp. Cho nên, lần này liền để ngài phải trả rồi.

- Hả?

Lưu Lăng làm bộ giật mình hỏi: - Không thể tưởng tượng được Tử Ngư cô nương lại có tấm lòng trượng nghĩa như vậy, Vương mỗ khâm phục!

Trần Tử Ngư quyên góp thật ra là làm cho Lưu Lăng thấy được, nàng thấy Lưu Lăng rõ ràng nhìn thấy mình đi quyên tiền mà còn làm bộ như không biết, trong lòng không khỏi cười trộm.

- Thiếp và Gia Nhi tuy rằng không phải người Thái Nguyên, nhưng chúng ta cũng là con dân Đại Hán. Thiếp cũng đọc qua sách thánh hiền, có chút hiểu được đạo lý, tuy rằng tiền bạc quyên góp không nhiều lắm, nhưng cũng là tâm ý của thiếp.

Gia Nhi bĩu môi nói: - Còn không nhiều, đó là toàn bộ tiền bạc của chúng ta trong hai tháng, nô tì vốn định tháng sau mua lễ vật tặng sinh nhật tiểu thư đấy.

Lưu Lăng nói: - Tử Ngư cô nương khiến Vương mỗ xấu hổ, lát nữa ra ngoài Vương mỗ cũng đi quyên góp một chút.

Gia Nhi cười nói: - Đừng khách khí như vậy, nhưng mà người ta bụng vẫn còn thì thầm kêu đây. Nô tì nghe nói Tụ Hiền Lâu này có món gà nhồi hạt sen quấn lá sen cực kỳ mềm, còn chưa có thưởng thức qua đâu.

Lưu Lăng nghe nàng ta nói muốn ăn gà, đột nhiên nhớ tới lúc trước có nghe câu truyện nhỏ của người xưa kể lại. Truyện cười kia nói về một người đi ăn cơm ngoài quán, bởi vì hắn thích ăn nhất là thịt gà, vì thế liền hỏi người phục vụ: - Tiểu thư, các ngươi có gà không? Người phục vụ kia xấu hổ cười, ngượng ngùng nói: - Ta chính là…

Triệu Nhị giơ tay dưới mặt bàn đụng Hoa Tam Lang một cái, nói nhỏ bên tai Hoa Tam Lang: - Nghe thấy chưa, tiểu mỹ nhân kia muốn ăn gà rồi, còn không mau mau mang con gà giò (đồng tử kê) ngươi giữ gìn hai mươi mấy năm qua hiếu kính?

Hoa Tam Lang cũng không nói chuyện, mặt không biến sắc, nghiêm trang, chỉ có điều chân y hung hăng giẫm Triệu Nhị một cái thật mạnh, lập tức khuôn mặt Triệu Nhị đau đớn biến thành màu gan lợn.

- Tử Ngư cô nương là người nơi nào? Tới thành Thái Nguyên khi nào?

Lưu Lăng cười nhẹ hỏi.



Trần Tử Ngư đáp: - Thiếp là người Tiền Đường Chiết Giang, tuy rằng không là gia đình đại phú đại quý gì nhưng cũng coi như là gia đình gia giáo. Gia phụ Trần Bác là giáo thụ có danh tiếng ở Tiền Đường, là thầy giáo trong nhà Tiền Đường Thủ Thái đại nhân. Sau này bởi vì gặp đại nạn, chỉ có hai người thiếp và Gia Nhi trốn thoát. Hai người chúng ta một đường hướng thẳng phương Bắc chạy nạn, trằn trọc cuối cùng đến Thái Nguyên.

Lời giải thích này Trần Tử Ngư đã sớm nghĩ kỹ, trong đó có thực có giả. Nàng bất quá cũng chỉ là một thanh quan chốn thanh lâu, lường trước Lưu Lăng cũng không vì vậy mà chạy ngàn dặm xa xôi tới Tiền Đường để điều tra lai lịch của nàng. Lại nói, Tiền Đường Thủ thật sự họ Thái, trong nhà hắn cũng thực sự có một người gọi là Trần Bác tiên sinh, chẳng qua cùng Trần Tử Ngư không có chút quan hệ nào thôi.

Gia Nhi nói: - Trên con đường gian khổ này, nếu không nhờ tiểu thư nhà ta cơ trí, chỉ sợ sớm đã chết ở giữa đường rồi.

Lưu Lăng xúc động nói: - Không thể tưởng tượng được Tử Ngư cô nương cũng là người mệnh khổ, cuộc sống gian khổ như vậy còn đem chút bạc tích góp được quyên góp cho đất nước dùng, Vương mỗ kính nể.

Gia Nhi nói: - Vậy coi là gì, tiểu thư nhà ta chính là tấm lòng Bồ Tát, phàm là thấy chuyện gì oan ức đều nhất mực quản đấy.

Trần Tử Ngư cười nói; - Công tử đừng nghe Gia Nhi nói bậy, chỉ là đủ khả năng mà thôi.

Lưu Lăng nói: - Hay cho một câu chỉ đủ khả năng, dù là một đại trượng phu bình thường đều không có khí khái như vậy của Tử Ngư cô nương. Nào, Vương mỗ kính Tử Ngư cô nương một ly!

Trần Tử Ngư cảm tạ, nâng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một miếng.

Sau khi đặt chén rượu xuống Lưu Lăng hỏi: - Tử Ngư cô nương, tha lỗi Vương mỗ đắc tội. Cô nương ở nhà là một người con gái thanh thanh bạch bạch, sống ở thanh lâu kia chung quy lại đều không phải là nơi tốt. Vương mỗ nhiều lời hỏi một câu, Tử Ngư cô nương không có nghĩ qua rời khỏi thanh lâu sao?

Trần Tử Ngư ngây ra một lúc, muốn nói lại thôi.

Lưu Lăng nói: - Thật có lỗi, là Vương mỗ đường đột.

Trần Tử Ngư thở dài nói: - Không dám dối Công tử, hiện tại thiếp cũng là không làm chủ được. May mắn thay, quản sự trong lâu đối với thiếp cũng không tệ, cũng không ép thiếp làm mấy thứ gì đó. Lại nói, thiếp bất quá cũng chỉ là cô gái yếu ớt, chẳng có gì ngoài tấm thân, chỉ biết một chút thơ ca. Nếu như rời đi, cũng không biết có thể làm gì để nuôi sống hai người chúng ta.

Lưu Lăng nói: - Vương mỗ chỉ là lo lắng, tuy rằng ta chưa từng đến nơi đó, nhưng nghe nói trong thanh lâu người tốt kẻ xấu lẫn lộn, người tao nhã cũng có, kẻ thô lỗ dã man cũng có. Tử Ngư cô nương vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn.

Hắn giống như là chợt nhớ ra cái gì đó nói: - Ta còn nghe nói, trong thanh lâu này có nhiều hào khách đến từ Tây Vực, vung tiền như rác. Còn nói người Tây Vực thân thể cường tráng, bình thường giống như sư tử hổ báo dũng mãnh. Những kẻ này bán da lông vàng bạc, ra tay đều hết sức xa xỉ. Không biết Tử Ngư cô nương có gặp qua hay không?

Hỏi xong, Lưu Lăng nâng chén rượu lên uống một ngụm, ra vẻ lơ đãng liếc nhìn Trần Tử Ngư một cái.

Trần Tử Ngư thần sắc không thay đổi, chỉ có điều lông mày vô tình giật nhẹ một cái. Nàng cười nhẹ với Lưu Lăng, tựa hồ như không để ý đến vấn đề Lưu Lăng đề cập đến. Chỉ có điều không ai chú ý tới, dưới mặt bàn Gia Nhi bất chợt bắt lấy tay nàng, gắt gao nắm chặt lấy.

- Người Tây Vực sao? Thiếp đã gặp qua một hai người, cũng không thấy dũng mãnh xa xỉ như hình dung của Công tử. Theo như thiếp thấy được, còn không ra tay hào phóng bằng quan gia Đại Hán chúng ta đâu.

Lưu Lăng nghe xong nhướng mày, lập tức cười hỏi: - Vương mỗ chưa từng rời khỏi thành Thái Nguyên. Cũng chưa từng gặp qua người Hồ ở Tây Vực, nghe nói người Hồ ở Tây Hạ cao lớn hơn người Hán chúng ta không ít, cường tráng không ít, cũng không biết thật hay giả.

- Người Tây Hạ?

Trần Tử Ngư nâng chén rượu lên nhấp một ngụm: - Thiếp cũng chưa từng thấy qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Trụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook