Chương 107: Trái lệnh
Trí Bạch
26/03/2017
Thiên Vương Lĩnh, Hoa Tam Lang đứng ở chỗ cao nhìn
xa xa, chỉ thấy quân Hán như thuỷ triều dâng trào tiến về phía họ. Mà ở
phía xa, thiết kỵ quân Chu đã cách quân Hán không xa. Khi thấy đằng sau
quân Hán bụi đất mù mịt kỵ binh quân Chu đông nghịt, Hoa Tam Lang không
khỏi nắm chặt tay!
Quá nhiều, không ngờ quân Chu lại đuổi giết đông như vậy. Chỉ có điều nhiều năm đi theo Lưu Lăng nam chinh bắc chiến như vậy, Hoa Tam Lang đã trở nên hết sức thành thục. Mặc dù lúc này số lượng truy binh quân Chu khiến hắn chấn động, nhưng đồng thời trong lòng hắn lại đang đắn đo làm sao có thể giết lùi đám quân Chu kia.
Xem ra nhân mã quân Chu truy kích so với nhân mã Trần Viễn Sơn còn nhiều hơn, hơn nữa quá nửa là kỵ binh. Bộ binh đang ở trạng thái không tốt cùng với kỵ binh giao đấu, không thắng chỉ bại. Binh lính quân Hán chạy như điên, trước mặt kỵ binh quân Chu đều là mục tiêu sống, căn bản là không có khả năng ngăn cản.
Hiện giờ chỉ có thể sử dụng kế nghi binh, chỉ có thể hi vọng cờ xí bố trí khắp trên núi có thể doạ lùi quân Chu.
Hắn phân phó một chút, ra lệnh tất cả binh lính lên ngựa, chuẩn bị lao xuống ngăn cản quân Chu.
Trần Viễn Sơn chạy một đường như điên, hắn vừa chạy vừa cởi bỏ mũ và áo giáp nặng nề xuống. Mang theo khối giáp như vậy chạy trốn, cho dù không bị kỵ binh quân Chu đằng sau chém chết, cũng sẽ bị mệt chết. Tuy rằng trong tay hắn có mười lăm ngàn nhân mã, nhưng tất cả đều là bộ binh. Đừng nói quân Chu có đủ mấy ngàn kỵ binh, cho dù chỉ có một ngàn kỵ binh từ phía sau xung phong liều chết mình cũng quả thật không có cách ngăn cản rồi.
Phải biết rằng, một trăm kỵ binh trọng giáp bày ra trận hình công kích, hoàn toàn có khả năng bóp nghẹt trận hình bố trí phòng tuyến của đội ngũ bộ binh có số lượng gấp mười lần khiến cho chúng trở nên hỗn loạn. Trận hình phòng ngự của bộ binh, đối với tốc độ tiến lên cực nhanh của kỵ binh trọng giáp thật là yếu ớt giống như một tầng giấy trắng!
Từ xưa đến nay, có rất ít ví dụ bộ binh chiến thắng được kỵ binh. Nhất là trên chiến trường ở thời cổ đại, tính cơ động và lực đánh của kỵ binh được phóng đại vô cùng. Dân tộc du mục ở thảo nguyên của các triều đại sở dĩ có thể đối với nhà nước Trung Nguyên không có tâm lý e ngại gì, chính là bởi vì bọn họ có được đội kỵ binh hùng mạnh. Hung Nô, Đột Quyết, Khiết Đan, sau lại là Nữ Chân, đối với nhà nước Trung Nguyên đều là những mối uy hiếp trí mạng!
Mà người Mông Cổ, lại dựa vào đội ngũ kỵ binh đệ nhất thiên hạ, quét qua khắp Trung Quốc đại lục, mở rộng lãnh thổ đến mảnh đất cuối cùng! Có được một đội ngũ kỵ binh ưu tú, là mơ ước tha thiết của những kẻ làm tướng. Dù là lúc bắt đầu thời kỳ chiến tranh hiện đại, thời điểm vũ khí nóng đã chiếm vị trí chủ đạo, vẫn không thể khinh thường thực lực của kỵ binh, mãi cho đến khi cơ giới hoá vũ khí trang bị cho bộ binh, vị trí của kỵ binh mới dần dần phai nhạt trong các giai đoạn lịch sử.
Mặc dù vậy trong chiến tranh thế giới thứ hai, trên chiến trường vị trí của kỵ binh vẫn không thể nghi ngờ. Dã chiến của vương giả chính là kỵ binh. Mà tuyến phòng ngự của vương giả, lại là trọng giáp bộ binh. Đối mặt với trận hình bố trí hoàn hảo của trọng giáp bộ binh, ngay cả kỵ binh nhẹ cũng đều không thể làm gì. Trừ phi là phối hợp bố trí kỵ binh trọng giáo và kỵ binh trọng giáp, nếu không chỉ dựa vào đội ngũ kỵ binh bình thường rất khó có thể phá bỏ được trận địa phòng ngự bộ binh trọng giáp dày đặc của đối phương. Mà bởi vì chi phí để tạo ra một đội trọng giáp kỵ binh rất cao, vả lại tính cơ động của trọng giáp kỵ binh quá kém, ở triều Tuỳ Hậu liền dần dần bị bỏ qua.
Ở thời Đường hưng thịnh, trọng giáp kỵ binh mới lại lần nữa xuất hiện trên chiến trường, tuy nhiên số lượng cũng không nhiều lắm.
Thấy Trần Viễn Sơn mang theo hơn một vạn binh sĩ mặc quân phục màu đen, hoà vào đội ngũ chiến kỳ Đại Hán màu đỏ như thuỷ triều lui về, đa phần đã qua Thiên Vương Lĩnh, đội sau cùng vẫn còn ở tại cốc khẩu, mà phía sau kỵ binh quân Chu đuổi theo đã cách bọn họ chưa đầy 500m rồi.
Hoa Tam Lang tay nắm chặt binh khí của mình, bởi vì dùng sức quá nhiều, mà khớp xương của hắn đã trở nên trắng bệch. Hắn đã ba lần bắt buộc chính mình đè xuống kích động muốn lên ngựa giết địch, đã giơ thiết thương lên nhưng lại một lần nữa hạ xuống. Binh lính phía sau cũng sốt ruột cùng hắn, nếu không phải Hoa Tam Lang ngăn cản, chỉ sợ ba ngàn kỵ binh dưới trướng hắn đã không kìm nổi đi xuống rồi.
Nhưng, hắn nhất định phải đợi, chỉ có để kỵ binh Hậu Chu tới phía dưới Thiên Vương Lĩnh, sau đó từ trên sườn núi tấn công xuống dựa vào ưu thế địa thế mà tăng độ mạnh tấn công. Nhóm thân binh đứng sau Hoa Tam Lang, đôi mắt lo lắng ánh mắt không dời khỏi đám người liều mạng chạy trốn phía dưới và khuôn mặt chuyển hoá của Hoa Tam Lang, thân binh đứng bên cạnh Hoa Tam Lang có thể nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của tướng quân, còn mím môi thật chặt.
Thấy ở phía trên cốc khẩu, bộ binh quân Hán cuối cùng đã bị kỵ binh quân Chu đuổi tới phía sau. Tướng lĩnh kỵ binh quân Chu dẫn đầu giơ cao dao bầu, cùng với độ cong của dao bầu xoẹt vào giữa không trung một đường, sau đó trảm tung đầu bộ binh quân Hán lên! Nữa mảng đầu bị dao bầu trực tiếp bổ rơi, cách xa như vậy, mà bọn Hoa Tam Lang ở trên sườn núi cao vẫn có thể nhìn thấy một chút máu đỏ nở rộ giữa không trung!
– Tướng quân!
Một Thiên tướng tiến lên một bước, ánh mắt vội vàng kêu lên một tiếng.
Hoa Tam Lang cắn chặt răng, không nói gì. Thiên tướng kia thấy Hoa Tam Lang không trả lời, vốn định giục tướng quân xuất chiến nhưng hắn lại không nói ra lời. Bởi vì, hắn thấy được tâm tình trong ánh mắt Hoa Tam Lang cũng giống như bản thân mình, chính là bức thiết. Nhưng mà, Hoa Tam Lang lại chậm chạp không chịu hạ lệnh công kích.
Một đội trưởng nhìn thấy càng ngày càng nhiều quân Hán bị kỵ binh quân Chu chém giết, hắn hung hăng nắm tay đập mạnh vào tảng đá bên cạnh. Da tay bị rách ra, máu trên tay nhỏ xuống từng giọt. Mà hắn lại không cảm thấy một tia đau đớn, bởi vì tim hắn đau hơn!
– Tướng quân! Vì sao còn chưa hạ lệnh!
Đội trưởng này nhìn Hoa Tam Lang, trong ánh mắt hiện lên tia khẩn thiết sâu sắc.
Hoa Tam Lang vẫn không trả lời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cuộc chiến phía dưới. Không ai phát hiện, hắn lại một lần nữa nắm chặt thiết thương của mình, đến cuối cùng lại không giương mũi thương lên.
Rốt cục, ba bốn ngàn kỵ binh quân Chu và bộ binh quân Hán liên kết lại với nhau, quả thực trong mắt bọn hắn bây giờ bộ binh không ngừng chạy trốn thực sự không khác gì so với những ngọn cỏ trên mặt đất kia, chỉ khác một điều là chém cây cỏ thì sẽ không có máu đổ. Binh lính quân Hán từng người từng người kêu thảm rồi ngã xuống, lúc bọn họ chết trong lòng nhất định là tràn đầy sợ hãi?
– Tướng quân! Hạ lệnh đi!
– Tướng quân! Hạ lệnh đi!
Thiên tướng, Thiên tổng, Bách tổng, Đội trưởng, từng người từng người bước đến vây quanh Hoa Tam Lang, tay nắm chặt, trong mắt dưng dưng dòng lệ nóng bỏng không ngừng thúc giục Hoa Tam Lang. Trong khi đó, người này lại biến thành một pho tượng Phật ý chí sắt đá, vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời.
Hoa Tam Lang đang đợi, hắn ở đây chờ thời điểm quân Chu buông lỏng cảnh giác. Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, mặc dù một đội kỵ binh quân Chu rất lớn đang đuổi giết bộ binh quân Hán, bất quá vẫn có trên dưới ngàn kỵ binh đang kéo tới ở phía sau. Bởi vì quân Chu cũng biết rõ, đối với quân mai phục mà nói địa điểm tốt nhất không phải là sườn núi Ngư Long, mà là Thiên Vương Lĩnh!
Nếu quân Hán có thể để một đội quân trên một vạn người mai phục ở sườn núi Ngư Long thần không biết quỷ không hay, thì ai có thể khẳng định ở trên Thiên Vương Lĩnh không có quân Hán mai phục? Đại đội bộ binh của quân Chu ở rất xa phía sau, nếu lúc này trên Thiên Vương Lĩnh có quân Hán mai phục, hơn bốn nghìn kỵ binh quân Chu đi trước này mà nói chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Đối mặt với sự đề phòng của kẻ địch, hiện tại nếu Hoa Tam Lang lao xuống cũng không chiếm được nhiều ưu thế! Một khi bị kỵ binh quân Chu ngăn chặn, và đại đội bộ binh quân Chu từ phía sau đuổi tới mà nói, ba ngàn kỵ binh dưới tay hắn chỉ sợ một người cũng không thoát được. Mà Hoa Tam Lang không phải sợ chết, hắn sợ chính là nếu mình lao xuống không những không cứu được bộ binh chạy phía trước, hơn nữa còn phải hy sinh thêm ba ngàn kỵ binh!
Đối với Bình Nam quân bây giờ mà nói, kỵ binh quá quan trọng!
Cuối cùng, sau khi có ít nhất bốn năm trăm bộ binh quân Hán bị kỵ binh quân Chu chém giết, rốt cục đội ngũ kỵ binh quân Chu phụ trách canh gác phía sau nhịn không được. Nếu công lao đều bị người phía trước đoạt hết, đội kỵ binh phía sau như bọn họ liền oán giận rồi. Tướng quân phụ trách việc chỉ huy đội kỵ binh cảnh giới này nhìn thấy phía trước bộ binh quân Hán thương vong, đoán chừng trên Thiên Vương Lĩnh cũng sẽ không có quân Hán mai phục rồi.
Kỵ binh quân Chu giống như bầy sói xông tới bầy cừu chém giết, nếu có quân Hán mai phục đã sớm lao xuống rồi. Thuộc hạ không ngừng thúc giục, tướng lĩnh quân Chu rốt cục cắn chặt răng, vung đao mang theo hơn một ngàn kỵ binh xông tới!
Hoa Tam Lang vung tay kêu lên: – Lên ngựa!
Đã sớm mang theo hoả khí ngay lập tức kỵ binh quân Hán đều nhảy lên ngựa, đợi một tiếng ra lệnh của tướng quân. Hoa Tam Lang xoay người gọi một gã thân binh nói: – Đi, đuổi theo Trần chỉ huy sứ, nói cho hắn biết ta không thể giúp hắn ngăn cản quân địch! Để hắn điều chỉnh đội hình, ba ngàn con chiến mã đang ở trong sơn cốc, để hắn nhanh chóng tách ra tới lấy!
Ngay sau đó, Hoa Tam Lang chỉ bảo thân binh khác nói: – Đi nói với Triệu Nhị tướng quân, để hắn hành sự theo như phân phó của Vương gia!
Nhìn hai thân binh đi xa, ánh mắt Hoa Tam Lang nghiêm nghị nói: – Có phải các ngươi hận ta không lập tức hạ lệnh đi giải cứu quân mình không? Có phải đang trách ta trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bị chết trận mà vẫn thờ ơ không? Ta nói cho các ngươi biết! Ta còn gấp hơn các người! Nhưng trên chiến trường, không chấp nhận được sự kích động của ta và các ngươi!
Hoa Tam Lang chỉ ra khói bụi nơi xa nói: – Nhìn thấy nơi đó không?
Mọi người nhìn sang phía hắn chỉ, bên kia bụi mù đầy trời, tất nhiên là đại đội nhân mã của quân Chu đến rồi. Mười mấy tướng lĩnh nhìn đến nơi đó, không hiểu Hoa Tam Lang có ý gì.
– Ở nơi đó, tất nhiên có Đại tướng quân Chu, thậm chí có thể là Chủ soái quân Chu Tôn Huyền Đạo! Hiện tại, các ngươi có dám cùng ta đi chém gãy soái kỳ của quân Chu, lấy đầu Thống soái quân Chu để báo thù cho các huynh đệ đã chết hay không!
Tất cả mọi người đều ngẩn ra một chút, lập tức phát ra một trận hô to: – Giết!
Thiên tướng Lương Thuận lớn tiếng nói: – Có gì mà không dám!
Hoa Tam Lang nói: – Các ngươi đều có dũng khí như vậy, chúng ta liền qua đó giết chết bọn chúng báo thù thay cho các huynh đệ! Chỉ cần có thể giết chết Chủ soái quân Chu, quân Chu tất nhiên sẽ đại loạn! Nhưng các người phải biết rằng, ở đó chắc chắn không dưới mấy vạn quân Chu, chúng ta bây giờ chỉ có ba ngàn kỵ binh, nếu không thể giết được chúng thì chỉ có thể toàn quân đều bị giết!
Lương Thuận ôm quyền nói: – Tướng quân! Hạ lệnh đi! Dưới trướng tướng quân không có ai ẻo lả, chỉ cần có thể một trận chiến giết chết Chủ soái quân Chu, có chết thì cũng có sao?
Hoa Tam Lang ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng: – Tốt! Các huynh đệ! Theo ta xuống núi, xuống tay đại sát đi nào!
Ba ngàn kỵ binh theo mặt khác của triền núi vọt xuống, chỉ để lại một trăm người ở lại trông coi ngựa. Hoa Tam Lang gương mẫu dẫn đầu, mang theo kỵ binh hướng phía đại đội nhân mã quân Chu mà lao tới.
Theo sườn núi Ngư Long đến Thiên Vương Lĩnh tuy rằng khoảng hơn mười dặm, hiện giờ Thiên Vương Lĩnh tiếng la hét rung trời, kỵ binh quân Chu lo lắng đã lọt vào trận địa mai phục phía trước rồi, Hoa Tam Lang tin tưởng, trong tay mình tuy rằng chỉ có chưa đầy ba ngàn kỵ binh, nhưng chỉ cần vận dụng được hết, đương nhiên cũng tạo cho quân Chu thiệt hại nặng nề.
Quá nhiều, không ngờ quân Chu lại đuổi giết đông như vậy. Chỉ có điều nhiều năm đi theo Lưu Lăng nam chinh bắc chiến như vậy, Hoa Tam Lang đã trở nên hết sức thành thục. Mặc dù lúc này số lượng truy binh quân Chu khiến hắn chấn động, nhưng đồng thời trong lòng hắn lại đang đắn đo làm sao có thể giết lùi đám quân Chu kia.
Xem ra nhân mã quân Chu truy kích so với nhân mã Trần Viễn Sơn còn nhiều hơn, hơn nữa quá nửa là kỵ binh. Bộ binh đang ở trạng thái không tốt cùng với kỵ binh giao đấu, không thắng chỉ bại. Binh lính quân Hán chạy như điên, trước mặt kỵ binh quân Chu đều là mục tiêu sống, căn bản là không có khả năng ngăn cản.
Hiện giờ chỉ có thể sử dụng kế nghi binh, chỉ có thể hi vọng cờ xí bố trí khắp trên núi có thể doạ lùi quân Chu.
Hắn phân phó một chút, ra lệnh tất cả binh lính lên ngựa, chuẩn bị lao xuống ngăn cản quân Chu.
Trần Viễn Sơn chạy một đường như điên, hắn vừa chạy vừa cởi bỏ mũ và áo giáp nặng nề xuống. Mang theo khối giáp như vậy chạy trốn, cho dù không bị kỵ binh quân Chu đằng sau chém chết, cũng sẽ bị mệt chết. Tuy rằng trong tay hắn có mười lăm ngàn nhân mã, nhưng tất cả đều là bộ binh. Đừng nói quân Chu có đủ mấy ngàn kỵ binh, cho dù chỉ có một ngàn kỵ binh từ phía sau xung phong liều chết mình cũng quả thật không có cách ngăn cản rồi.
Phải biết rằng, một trăm kỵ binh trọng giáp bày ra trận hình công kích, hoàn toàn có khả năng bóp nghẹt trận hình bố trí phòng tuyến của đội ngũ bộ binh có số lượng gấp mười lần khiến cho chúng trở nên hỗn loạn. Trận hình phòng ngự của bộ binh, đối với tốc độ tiến lên cực nhanh của kỵ binh trọng giáp thật là yếu ớt giống như một tầng giấy trắng!
Từ xưa đến nay, có rất ít ví dụ bộ binh chiến thắng được kỵ binh. Nhất là trên chiến trường ở thời cổ đại, tính cơ động và lực đánh của kỵ binh được phóng đại vô cùng. Dân tộc du mục ở thảo nguyên của các triều đại sở dĩ có thể đối với nhà nước Trung Nguyên không có tâm lý e ngại gì, chính là bởi vì bọn họ có được đội kỵ binh hùng mạnh. Hung Nô, Đột Quyết, Khiết Đan, sau lại là Nữ Chân, đối với nhà nước Trung Nguyên đều là những mối uy hiếp trí mạng!
Mà người Mông Cổ, lại dựa vào đội ngũ kỵ binh đệ nhất thiên hạ, quét qua khắp Trung Quốc đại lục, mở rộng lãnh thổ đến mảnh đất cuối cùng! Có được một đội ngũ kỵ binh ưu tú, là mơ ước tha thiết của những kẻ làm tướng. Dù là lúc bắt đầu thời kỳ chiến tranh hiện đại, thời điểm vũ khí nóng đã chiếm vị trí chủ đạo, vẫn không thể khinh thường thực lực của kỵ binh, mãi cho đến khi cơ giới hoá vũ khí trang bị cho bộ binh, vị trí của kỵ binh mới dần dần phai nhạt trong các giai đoạn lịch sử.
Mặc dù vậy trong chiến tranh thế giới thứ hai, trên chiến trường vị trí của kỵ binh vẫn không thể nghi ngờ. Dã chiến của vương giả chính là kỵ binh. Mà tuyến phòng ngự của vương giả, lại là trọng giáp bộ binh. Đối mặt với trận hình bố trí hoàn hảo của trọng giáp bộ binh, ngay cả kỵ binh nhẹ cũng đều không thể làm gì. Trừ phi là phối hợp bố trí kỵ binh trọng giáo và kỵ binh trọng giáp, nếu không chỉ dựa vào đội ngũ kỵ binh bình thường rất khó có thể phá bỏ được trận địa phòng ngự bộ binh trọng giáp dày đặc của đối phương. Mà bởi vì chi phí để tạo ra một đội trọng giáp kỵ binh rất cao, vả lại tính cơ động của trọng giáp kỵ binh quá kém, ở triều Tuỳ Hậu liền dần dần bị bỏ qua.
Ở thời Đường hưng thịnh, trọng giáp kỵ binh mới lại lần nữa xuất hiện trên chiến trường, tuy nhiên số lượng cũng không nhiều lắm.
Thấy Trần Viễn Sơn mang theo hơn một vạn binh sĩ mặc quân phục màu đen, hoà vào đội ngũ chiến kỳ Đại Hán màu đỏ như thuỷ triều lui về, đa phần đã qua Thiên Vương Lĩnh, đội sau cùng vẫn còn ở tại cốc khẩu, mà phía sau kỵ binh quân Chu đuổi theo đã cách bọn họ chưa đầy 500m rồi.
Hoa Tam Lang tay nắm chặt binh khí của mình, bởi vì dùng sức quá nhiều, mà khớp xương của hắn đã trở nên trắng bệch. Hắn đã ba lần bắt buộc chính mình đè xuống kích động muốn lên ngựa giết địch, đã giơ thiết thương lên nhưng lại một lần nữa hạ xuống. Binh lính phía sau cũng sốt ruột cùng hắn, nếu không phải Hoa Tam Lang ngăn cản, chỉ sợ ba ngàn kỵ binh dưới trướng hắn đã không kìm nổi đi xuống rồi.
Nhưng, hắn nhất định phải đợi, chỉ có để kỵ binh Hậu Chu tới phía dưới Thiên Vương Lĩnh, sau đó từ trên sườn núi tấn công xuống dựa vào ưu thế địa thế mà tăng độ mạnh tấn công. Nhóm thân binh đứng sau Hoa Tam Lang, đôi mắt lo lắng ánh mắt không dời khỏi đám người liều mạng chạy trốn phía dưới và khuôn mặt chuyển hoá của Hoa Tam Lang, thân binh đứng bên cạnh Hoa Tam Lang có thể nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của tướng quân, còn mím môi thật chặt.
Thấy ở phía trên cốc khẩu, bộ binh quân Hán cuối cùng đã bị kỵ binh quân Chu đuổi tới phía sau. Tướng lĩnh kỵ binh quân Chu dẫn đầu giơ cao dao bầu, cùng với độ cong của dao bầu xoẹt vào giữa không trung một đường, sau đó trảm tung đầu bộ binh quân Hán lên! Nữa mảng đầu bị dao bầu trực tiếp bổ rơi, cách xa như vậy, mà bọn Hoa Tam Lang ở trên sườn núi cao vẫn có thể nhìn thấy một chút máu đỏ nở rộ giữa không trung!
– Tướng quân!
Một Thiên tướng tiến lên một bước, ánh mắt vội vàng kêu lên một tiếng.
Hoa Tam Lang cắn chặt răng, không nói gì. Thiên tướng kia thấy Hoa Tam Lang không trả lời, vốn định giục tướng quân xuất chiến nhưng hắn lại không nói ra lời. Bởi vì, hắn thấy được tâm tình trong ánh mắt Hoa Tam Lang cũng giống như bản thân mình, chính là bức thiết. Nhưng mà, Hoa Tam Lang lại chậm chạp không chịu hạ lệnh công kích.
Một đội trưởng nhìn thấy càng ngày càng nhiều quân Hán bị kỵ binh quân Chu chém giết, hắn hung hăng nắm tay đập mạnh vào tảng đá bên cạnh. Da tay bị rách ra, máu trên tay nhỏ xuống từng giọt. Mà hắn lại không cảm thấy một tia đau đớn, bởi vì tim hắn đau hơn!
– Tướng quân! Vì sao còn chưa hạ lệnh!
Đội trưởng này nhìn Hoa Tam Lang, trong ánh mắt hiện lên tia khẩn thiết sâu sắc.
Hoa Tam Lang vẫn không trả lời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cuộc chiến phía dưới. Không ai phát hiện, hắn lại một lần nữa nắm chặt thiết thương của mình, đến cuối cùng lại không giương mũi thương lên.
Rốt cục, ba bốn ngàn kỵ binh quân Chu và bộ binh quân Hán liên kết lại với nhau, quả thực trong mắt bọn hắn bây giờ bộ binh không ngừng chạy trốn thực sự không khác gì so với những ngọn cỏ trên mặt đất kia, chỉ khác một điều là chém cây cỏ thì sẽ không có máu đổ. Binh lính quân Hán từng người từng người kêu thảm rồi ngã xuống, lúc bọn họ chết trong lòng nhất định là tràn đầy sợ hãi?
– Tướng quân! Hạ lệnh đi!
– Tướng quân! Hạ lệnh đi!
Thiên tướng, Thiên tổng, Bách tổng, Đội trưởng, từng người từng người bước đến vây quanh Hoa Tam Lang, tay nắm chặt, trong mắt dưng dưng dòng lệ nóng bỏng không ngừng thúc giục Hoa Tam Lang. Trong khi đó, người này lại biến thành một pho tượng Phật ý chí sắt đá, vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời.
Hoa Tam Lang đang đợi, hắn ở đây chờ thời điểm quân Chu buông lỏng cảnh giác. Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, mặc dù một đội kỵ binh quân Chu rất lớn đang đuổi giết bộ binh quân Hán, bất quá vẫn có trên dưới ngàn kỵ binh đang kéo tới ở phía sau. Bởi vì quân Chu cũng biết rõ, đối với quân mai phục mà nói địa điểm tốt nhất không phải là sườn núi Ngư Long, mà là Thiên Vương Lĩnh!
Nếu quân Hán có thể để một đội quân trên một vạn người mai phục ở sườn núi Ngư Long thần không biết quỷ không hay, thì ai có thể khẳng định ở trên Thiên Vương Lĩnh không có quân Hán mai phục? Đại đội bộ binh của quân Chu ở rất xa phía sau, nếu lúc này trên Thiên Vương Lĩnh có quân Hán mai phục, hơn bốn nghìn kỵ binh quân Chu đi trước này mà nói chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Đối mặt với sự đề phòng của kẻ địch, hiện tại nếu Hoa Tam Lang lao xuống cũng không chiếm được nhiều ưu thế! Một khi bị kỵ binh quân Chu ngăn chặn, và đại đội bộ binh quân Chu từ phía sau đuổi tới mà nói, ba ngàn kỵ binh dưới tay hắn chỉ sợ một người cũng không thoát được. Mà Hoa Tam Lang không phải sợ chết, hắn sợ chính là nếu mình lao xuống không những không cứu được bộ binh chạy phía trước, hơn nữa còn phải hy sinh thêm ba ngàn kỵ binh!
Đối với Bình Nam quân bây giờ mà nói, kỵ binh quá quan trọng!
Cuối cùng, sau khi có ít nhất bốn năm trăm bộ binh quân Hán bị kỵ binh quân Chu chém giết, rốt cục đội ngũ kỵ binh quân Chu phụ trách canh gác phía sau nhịn không được. Nếu công lao đều bị người phía trước đoạt hết, đội kỵ binh phía sau như bọn họ liền oán giận rồi. Tướng quân phụ trách việc chỉ huy đội kỵ binh cảnh giới này nhìn thấy phía trước bộ binh quân Hán thương vong, đoán chừng trên Thiên Vương Lĩnh cũng sẽ không có quân Hán mai phục rồi.
Kỵ binh quân Chu giống như bầy sói xông tới bầy cừu chém giết, nếu có quân Hán mai phục đã sớm lao xuống rồi. Thuộc hạ không ngừng thúc giục, tướng lĩnh quân Chu rốt cục cắn chặt răng, vung đao mang theo hơn một ngàn kỵ binh xông tới!
Hoa Tam Lang vung tay kêu lên: – Lên ngựa!
Đã sớm mang theo hoả khí ngay lập tức kỵ binh quân Hán đều nhảy lên ngựa, đợi một tiếng ra lệnh của tướng quân. Hoa Tam Lang xoay người gọi một gã thân binh nói: – Đi, đuổi theo Trần chỉ huy sứ, nói cho hắn biết ta không thể giúp hắn ngăn cản quân địch! Để hắn điều chỉnh đội hình, ba ngàn con chiến mã đang ở trong sơn cốc, để hắn nhanh chóng tách ra tới lấy!
Ngay sau đó, Hoa Tam Lang chỉ bảo thân binh khác nói: – Đi nói với Triệu Nhị tướng quân, để hắn hành sự theo như phân phó của Vương gia!
Nhìn hai thân binh đi xa, ánh mắt Hoa Tam Lang nghiêm nghị nói: – Có phải các ngươi hận ta không lập tức hạ lệnh đi giải cứu quân mình không? Có phải đang trách ta trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bị chết trận mà vẫn thờ ơ không? Ta nói cho các ngươi biết! Ta còn gấp hơn các người! Nhưng trên chiến trường, không chấp nhận được sự kích động của ta và các ngươi!
Hoa Tam Lang chỉ ra khói bụi nơi xa nói: – Nhìn thấy nơi đó không?
Mọi người nhìn sang phía hắn chỉ, bên kia bụi mù đầy trời, tất nhiên là đại đội nhân mã của quân Chu đến rồi. Mười mấy tướng lĩnh nhìn đến nơi đó, không hiểu Hoa Tam Lang có ý gì.
– Ở nơi đó, tất nhiên có Đại tướng quân Chu, thậm chí có thể là Chủ soái quân Chu Tôn Huyền Đạo! Hiện tại, các ngươi có dám cùng ta đi chém gãy soái kỳ của quân Chu, lấy đầu Thống soái quân Chu để báo thù cho các huynh đệ đã chết hay không!
Tất cả mọi người đều ngẩn ra một chút, lập tức phát ra một trận hô to: – Giết!
Thiên tướng Lương Thuận lớn tiếng nói: – Có gì mà không dám!
Hoa Tam Lang nói: – Các ngươi đều có dũng khí như vậy, chúng ta liền qua đó giết chết bọn chúng báo thù thay cho các huynh đệ! Chỉ cần có thể giết chết Chủ soái quân Chu, quân Chu tất nhiên sẽ đại loạn! Nhưng các người phải biết rằng, ở đó chắc chắn không dưới mấy vạn quân Chu, chúng ta bây giờ chỉ có ba ngàn kỵ binh, nếu không thể giết được chúng thì chỉ có thể toàn quân đều bị giết!
Lương Thuận ôm quyền nói: – Tướng quân! Hạ lệnh đi! Dưới trướng tướng quân không có ai ẻo lả, chỉ cần có thể một trận chiến giết chết Chủ soái quân Chu, có chết thì cũng có sao?
Hoa Tam Lang ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng: – Tốt! Các huynh đệ! Theo ta xuống núi, xuống tay đại sát đi nào!
Ba ngàn kỵ binh theo mặt khác của triền núi vọt xuống, chỉ để lại một trăm người ở lại trông coi ngựa. Hoa Tam Lang gương mẫu dẫn đầu, mang theo kỵ binh hướng phía đại đội nhân mã quân Chu mà lao tới.
Theo sườn núi Ngư Long đến Thiên Vương Lĩnh tuy rằng khoảng hơn mười dặm, hiện giờ Thiên Vương Lĩnh tiếng la hét rung trời, kỵ binh quân Chu lo lắng đã lọt vào trận địa mai phục phía trước rồi, Hoa Tam Lang tin tưởng, trong tay mình tuy rằng chỉ có chưa đầy ba ngàn kỵ binh, nhưng chỉ cần vận dụng được hết, đương nhiên cũng tạo cho quân Chu thiệt hại nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.