Chương 78: Trêu trọc hắn chơi
Trí Bạch
26/03/2017
Lư Ngọc Châu vội vàng đuổi theo, nàng vừa cử động
đã ảnh hưởng đến miệng vết thương, không kìm nổi lảo đảo một chút, thân
mình gần như không giữ được suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống.
Huân Nhi cũng bất chấp đau đớn của mình, vội vàng đỡ nàng nói: – Tiểu thư đừng nóng vội, người xem cẩn thận một chút.
Nàng ta chỉ đại quân phía dưới nói: – Tiểu thư người xem, rời khỏi đều là kỵ binh, Vương gia không nhất định có ở bên trong. Người xem đại kỳ trong quân của Vương gia không phải là còn ở đây sao? Nếu Vương gia đi cùng đám kỵ binh kia, cây đại kỳ kia cũng nhất định sẽ đi theo rời khỏi đấy.
Đã nhiều ngày đều là Lư Ngọc Châu chỉ cho Huân Nhi xem, nói cho nàng biết chỉ cần là nơi có đại kỳ kia, chính là nơi có Trung Thân Vương Lưu Lăng. Huân Nhi nhớ kỹ, lúc này thấy Lư Ngọc Châu luống cuống chân tay liền lập tức nói cho nàng biết. Đều nói rằng quan tâm sẽ bị loạn, Lư Ngọc Châu chính là như vậy, trên thực tế tốt hơn để Huân Nhi xem cẩn thận.
Theo Huân Nhi chỉ, Lư Ngọc Châu cẩn thận nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy đại kỳ thêu chữ Trung Thân Vương còn ở trong đội quân đang chậm rãi tiến đến, nàng khẽ thở phào một cái, nhẹ nhàng vuốt ngực một chút nói: – Ta nhất thời tay chân luống cuống, Huân Nhi, lần này là nhờ em rồi.
Huân Nhi nói: – Tiểu thư, còn không phải là vì trong lòng người chỉ có Trung Thân Vương kia, thấy có biến cố, ngay lập tức luống cuống. Tuy nhiên cái này tốt rồi, tất cả kỵ binh đều đi rồi chỉ còn lại có bộ binh, tốc độ hành quân của bọn họ cũng chậm hơn, chúng ta cũng không cần khổ cực đuổi theo như vậy.
Lư Ngọc Châu lúc này nhìn đại kỳ trong đám quân, ngẫm nghĩ một chút nói: – Tất cả kỵ binh đều phái đi rồi, đây là nguyên cớ gì? Hắn thật sự không ở trong đám kỵ binh sao?
Huân Nhi nói: – Tiểu thư của nô tì! Người như thế nào lo được lo mất vậy. Ngài ấy là Chủ soái ba quân, nếu như ngài ấy đi, mấy vạn bộ binh kia ai sẽ tới chỉ huy? Em đoán tất nhiên là có thay đổi gì đó trong cuộc chiến, kỵ binh nhất định là đi trước trợ giúp rồi. Tiểu thư không phải người đã nói sao, nếu muốn đánh bại đại quân Hậu Chu, trước hết phải đi Ứng Châu đoạt lại quyền chỉ huy của sáu vạn Phủ Viễn quân. Vương gia không phải ngu ngốc, sẽ không liều mạng mang theo chút ít kỵ binh như vậy đi đối kháng với đại quân của Hậu Chu?
Lư Ngọc Châu ngẫm nghĩ một chút cũng thấy có lý, nàng sửa sang lại tóc bay rối trên trán nói: – Cũng không phải nóng vội như này, chúng ta lại nghỉ ngơi một chút, đuổi theo bộ binh xa xa, chỉ cần đuổi được đến Ứng Châu là tốt rồi.
Huân Nhi nói: – Tiểu thư à, rốt cục người cũng phát chút từ bi rồi.
Hai người nhìn nhau cười, lại đều bị bộ dạng chật vật của nhau chọc cười. Cứ như vậy, một chủ một tớ tựa vào trên thân cây đại thụ nói chuyện, ăn chút lương khô nghỉ ngơi. Bởi vì quá mệt mỏi, không ngờ hai người đều ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, Lư Ngọc Châu từ trong mộng giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng lên xem, lại chỉ có thể thấy đám bụi rất xa của đội quân Hán để lại.
Nàng cuống quýt lắc lắc Huân Nhi tỉnh lại, vội vàng kêu lên: – Huân Nhi, Huân Nhi mau đứng dậy, chúng ta vừa rồi ngủ như chết, đại quân đã đi xa rồi!
Huân Nhi từ trong mộng bừng tỉnh, dụi dụi mắt nhìn hướng xa xa, quả nhiên đại quân đã biến mất không thấy đâu. Nàng ta có chút áy náy nói: – Đều tại Huân Nhi không tốt, thế nào lại ngủ thiếp đi. Tiểu thư, chúng ta mau lên ngựa đuổi theo cho kịp.
Nói xong, nàng ta liền cầm lấy hành lý đứng lên. Lại thấy tiểu thư Lư Ngọc Châu đang đứng ở chỗ đó kinh ngạc, thân mình không ngừng run rẩy. Thấy bộ dạng khác thường của nàng, Huân Nhi vội vàng chạy tới đỡ nàng, lo lắng hỏi:
– Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không? Hay là chúng ta lại nghỉ một chút đi, dù sao cũng biết ngài ấy nhất định là muốn đi Ứng Châu, chúng ta sẽ không lạc mất ngài ấy đâu.
Trên mặt Lư Ngọc Châu mang đầy nước mắt, quay đầu hướng Huân Nhi buồn bã cười khổ nói: – Huân Nhi, ngựa của chúng ta đã để lạc mất rồi.
Lưu Lăng mang theo chín ngàn kỵ binh, một đường chạy thẳng đến Ngọc Châu, dọc theo trên đường màn trời chiếu đất này, ăn cơm cũng đều chưa từng dừng lại nghỉ ngơi. Nghĩ tới Đỗ Nghĩa còn thủ vững ở Ngọc Châu, lòng hắn nóng như lửa đốt. Có thể tưởng tượng tới quân dân ở Ngọc Châu hiện tại khổ sở đến thế nào, viện binh đến chậm, lương thảo dùng hết, không có mũi tên, ngay cả đám dân chúng ở đó cũng phải đi chống đỡ kẻ thù bên ngoài!
Tướng quân Đỗ Nghĩa mù một bên mắt, lại thề sống chết không rời tường thành, điều này phải cần bao nhiêu dũng khí và nghị lực?
Càng nghĩ đến, Lưu Lăng càng lo lắng. Chỉ có điều hắn là Chủ soái ba quân, nhiều năm chiến đấu trên chiến trường như vậy cho hắn biết, hắn nhất định phải bình tĩnh. Bảy vạn đại quân Tôn Huyền Đạo vây thành, hơn mười vạn đại quân Quách Vinh từ xa xa đang trong tầm mắt. Trong tay mình chỉ có chín ngàn kỵ binh này, như thế nào mới có thể giải cứu Ngọc Châu?
Ngọc Châu vị trí yết hầu, nếu không phá được Ngọc Châu, sau này Chu quân sẽ không thể tiếp tục tiến vào. Cho nên nhiều ngày như vậy trôi qua, hai trăm ngàn đại quân Hậu Chu mới nửa bước khó dời khỏi Ngọc Châu. Một trận này, có thể thấy được quân dân Ngọc Châu gian nan như thế nào. Bốn vạn Phủ Viễn quân của An Hằng đang ở ngay ngoài cách Ngọc Châu ba mươi dặm, nếu là cứu viện thích đáng mà nói, Ngọc Châu đã có cách tránh khỏi thế bao vây như này rồi. Mặc dù nói không thể đánh bại đại quân Hậu Chu, nhưng bốn vạn tinh binh kiên trì thủ thành đợi viện quân Lưu Lăng đến, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp đánh tan sự vây khốn của quân Chu cũng không phải việc khó.
Nhưng chính là An Hằng lại án binh bất động, dưới tay gã có bốn vạn Phủ Viễn quân tinh nhuệ, gã đóng quân ở Ứng Châu hai năm, vũ khí quân giới lương thảo sung túc, lương thảo nuôi quân kiên trì nửa tháng không thành vấn đề. Nhưng chính là gã chậm chạp không chịu xuất chiến, thứ nhất là muốn bảo toàn thực lực, thứ hai, nếu như Hậu Chu đại thắng mà nói gã còn có thể không chút băn khoăn mà đầu hàng.
Hiện tại An Hằng chính là đang xem chừng, nếu gã xuất quân lúc này, cho dù không cứu được thành Ngọc Châu, nếu triều đình vấn tội xuống dưới gã cũng có thể nói ở ngoài phạm vị chiến đấu cùng quân Chu. Mặc dù không đầu hàng, gã mang theo bốn vạn quân trở về Ứng Châu, đến lúc đó lôi kéo sáu vạn nhân mã đi ra Tây vực, đánh hạ một mảng biên giới tự lập cũng không phải là không thể được.
Hiện tại việc Lưu Lăng cần giải quyết chính là, như thế nào mới có thể sử dụng tốt số lượng binh sĩ có hạn để giải vây cho thành Ngọc Châu!
Vừa phóng ngựa chạy như bay, trong đầu Lưu Lăng vừa không ngừng tính toán.
Tảng sáng hai ngày sau, cuối cùng cũng cách Ngọc Châu chưa đến bốn mươi dặm. Nơi này là một sườn núi cao, từ chỗ này có thể nhìn rõ khung cảnh trong phạm vi hơn mười dặm. Lưu Lăng hạ lệnh cho quân lính nghỉ ngơi, hắn cùng với Chiêu Tiên, Tôn Thắng và mấy vị đại tướng đi tới chỗ cao quan sát phía xa.
Chỉ nhìn thấy thành Ngọc Châu ở phía trước, trong thành khói lửa lượn lờ. Ngoài thành, trải dài bất tận là các doanh trại nghỉ chân của đại quân Hậu Chu. Tuy rằng cách rất xa, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gào chém giết. Lưu Lăng cau mày, nhìn quân địch Chu quân đang như thuỷ triều ra sức phá thành.
Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân xúc động nói: – Bao vây nghiêm ngặt như thế, Đỗ Nghĩa tướng quân có thể thủ vững đến bây giờ bảo vệ cửa thành không mất, thật đáng kính!
Chiêu Tiên ôm quyền nói: – Vương gia, mạt tướng nguyện dẫn ba ngàn kỵ binh tấn công đại doanh Hậu Chu. Đánh một tiếng trống khiến tinh thần chiến đấu của binh sĩ hăng hái, vào thành và tụ hợp với tướng quân Đỗ Nghĩa!
Tôn Thắng cũng nói: – Mạt tướng cũng nguyện cùng đi!
Lưu Lăng lắc đầu chỉ xuống phía dưới nói: – Các ngươi xem, Hậu Chu đã phát hiện ra chúng ta.
Chỉ thấy trong đại doanh Hậu Chu tách ra một đội quân, không dưới vạn người, nhằm hướng bọn hắn bên này mà tiến đến. Binh Mã Nguyên soái Hậu Chu – Tôn Huyền Đạo chỉ huy lãnh binh mấy chục năm, tuy rằng không thể nói dụng binh như thần, nhưng quả thật trung quy trung củ đều hết sức vững chắc. Trong phạm vi hơn mười dặm nơi này tất nhiên ông ta đều phái người đi thám báo, cho nên kỵ binh Lưu Lăng vừa xuất hiện, liền bị phát hiện rồi.
Lưu Lăng chỉ xuống đại quân Hậu Chu nói:
– Tôn Huyền Đạo dụng binh từ trước đến nay đều là một chữ ổn, cho nên chúng ta vừa đến nơi này đã phái binh ra đối phó. Nếu tốc độ của hắn nhanh một chút nữa, chỉ cần phái ba nghìn kỵ binh chờ ở chỗ này, thừa dịp chúng ta đi đường xa đến đánh bất ngờ, nhất định có thể đại hoạch toàn thắng. Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu hắn không tiếc gì nhất quyết tấn công Ngọc Châu, chỉ sợ tướng quân Đỗ Nghĩa đã không giữ được thành rồi.
Vương Bán Cân gật đầu nói: – Chính xác là như vậy, chỉ cần phái một đội quân trông coi ở trên sườn núi cao này, đợi kỵ binh của chúng ta vừa đến, mượn địa thế Chu quân tấn công xuống mà nói, hơn nửa phần chúng ta sẽ bại trận.
Chiêu Tiên nói: – Đều nói người này tính toán không có sai sót, như thế nào dùng binh lại kéo dài như vậy?
Lưu Lăng nói: – Theo ta thấy, quân An Hằng cũng quấy rầy bọn họ trong nhiều ngày qua. Mà An Hằng lại không dám cùng Chu quân ra sức một trận, cho nên Chu quân khó tránh khỏi buông lỏng. Bọn họ tất nhiên cho rằng chúng ta là do An Hằng phái tới, bất quá là đến ra vẻ, cho nên mới chậm trễ không phái quân ra đối phó.
Tôn Thắng nói: – Vương gia nói có lý, chỉ có điều chờ bọn họ tới gần rồi, phát hiện chúng ta không phải Phủ Viễn quân, chỉ sợ không thể tránh khỏi một trận ác chiến.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói: – Như vậy đi, Trung Nghĩa Hầu mang theo đại quân lui về phía sau mười dặm, chỉ để lại một ngàn quân cho ta. Trung Nghĩa Hầu mang binh ẩn náu không được lộ diện, Chiêu Tiên, Tôn Thắng, hai người các ngươi và bổn vương ở lại chỗ này.
Vương Bán Cân khó hiểu nói: – Vương gia như vậy là có ý gì?
Lưu Lăng cười nói: – Ngươi chỉ cần làm theo, bổn vương tự có tính toán.
Vương Bán Cân biết Lưu Lăng dụng binh như thần, cho nên cũng sảng khoái. Y có một thân bản lĩnh cực cao, hơn nữa hung hãn không sợ chết, chính là một trang anh hùng tiên phong, nhưng nếu là chỉ huy ba quân tác chiến thì hơi quá rồi. Thấy Lưu Lăng thản nhiên, y cũng không cùng Lưu Lăng tranh luận, mang theo tám ngàn kỵ binh lui về phía sau mười dặm, tìm cánh rừng ẩn nấp.
Lưu Lăng và Chiêu Tiên, Tôn Thắng, Trịnh Húc đem Hắc Kỳ Lân quân trước đó đã đứng dàn hàng ở trên sườn núi, chờ đại quân Hậu Chu.
Đúng như Lưu Lăng dự liệu, đã nhiều ngày qua mỗi ngày An Hằng quả thật đều phái người đến quấy rầy đại doanh Hậu Chu. Gã làm như vậy đơn giản là làm bộ ra vẻ, đợi khi triều đình phái người tới, gã có thể không lo lắng gì nói mình mỗi ngày đều phái quân đến tấn công đại doanh Hậu Chu, chỉ có điều Hậu Chu phòng thủ nghiêm ngặt không thể phá được.
Rồi sau đó quân Chu bị hành động nhỏ của gã quấy rầy như vậy cũng rất phiền, mỗi ngày đều có mấy ngàn binh Phủ Viễn quân đến đây phô trương thanh thế, đợi Chu quân phái binh tới thì lập tức rút quân ngay, chạy nhanh hơn cả thỏ. Nhiều ngày liên tục như vậy khiến Hậu Chu không biết làm sao. Cho nên lần này phát hiện quân đội của Lưu Lăng, Hậu Chu mới có thể không gấp gáp tập kết quân đội đi ra ứng chiến. Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần vừa ra khỏi đại doanh, Phủ Viễn quân ngay lập tức sẽ chạy trốn rất xa.
Lưu Lăng ngồi trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn đội quân Hậu Chu càng ngày càng gần. Lúc thấy hai quân cách nhau không đầy một dặm, Lưu Lăng cười nói: – Chúng ta nên chạy thôi, đừng chạy quá xa, phát hiện Chu quân về doanh, lập tức quay đầu trở lại.
Mấy người Trịnh Húc lên tiếng, phân phó Hắc Kỳ Lân quân rút lui về phía sau. Thấy quân Hán chạy, trong Chu quân truyền đến một trận rung trời những tiếng chửi bậy và cười nhạo. Kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân tức giận vô cùng muốn quay lại ứng chiến, đều bị Trịnh Húc hạ lệnh buộc phải đè xuống. Thấy quân Hán trốn xa, sau đó Chu quân hùng hùng hổ hổ bắt đầu lui về. Bọn họ mới đi không xa, Lưu Lăng liền mang theo Hắc Kỳ Lân quân xoay ngược trở lại.
Vừa quát to vừa làm ra thế tấn công, Chu quân nghĩ đến quân Hán lần này bị một trận tức giận lớn, cuống quýt điều quân quay lại bày ra thái độ ứng chiến. Chỉ có điều quân Hán đầu voi đuôi chuột, chỉ hò hét cũng không xung phong liều chết. Tướng lĩnh Chu quân giận dữ suất quân tới đó giết, Lưu Lăng lại mang theo Hắc Kỳ Lân quân bỏ chạy.
Ba lượt như thế, cuối cùng khiến Chu quân tức giận, một đường đuổi theo Hắc Kỳ Lân quân hai mươi dặm mới định lui về. Lưu Lăng dẫn người vào rừng cây cùng với Vương Bán Cân tụ hợp, lập tức để Vương Bán Cân tiếp nhận một ngàn kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân, lại quay về phía sau quấy rầy Chu quân.
Lại ba lượt như thế, Chu quân giận dữ, một mạch đuổi theo ra xa bốn mươi dặm. Vương Bán Cân mang theo một ngàn kỵ binh chỉ lo chạy trốn, Chu quân bất đắc dĩ chỉ biết quay về doanh trại.
Cứ như vậy đi tới đi lui hơn mười lần, cuối cùng Chu quân đóng quân đơn giản ở ngoài doanh trại, chỉ chờ quân Hán xuất hiện. Lưu Lăng dẫn quân ẩn ở trong rừng, cũng không đi ra. Thám báo báo lại, Chu quân tấn công lại một lần nữa thất bại, Ngọc Châu vẫn không bị công phá. Lưu Lăng cau mày, nhưng không có hạ lệnh tiếp tục quấy rầy địa doanh Chu quân.
Đến quá nửa đêm, Lưu Lăng tự mình dẫn theo ba nghìn kỵ binh gióng trống khua chiêng hô giết, Chu quân lập tức hoảng loạn, tập kết ra đội quân hai vạn người chạy ra nghênh đón. Lưu Lăng sai người dập tắt đuốc, chỉ là một đường chạy trốn.
Thẳng đến sáng sớm, hai vạn nhân mã Chu quân cũng không có nghỉ ngơi.
Tới sáng hôm sau, Vương Bán Cân lại dẫn quân ra khiêu khích. Dường như ngay cả Tôn Huyền Đạo cũng bị đám Phủ Viễn quân chọc giận, hạ lệnh tạm dừng công thành, bốn năm vạn đại quân bao vây khắp núi đồi nhắm phía đỉnh núi đến giết.
Huân Nhi cũng bất chấp đau đớn của mình, vội vàng đỡ nàng nói: – Tiểu thư đừng nóng vội, người xem cẩn thận một chút.
Nàng ta chỉ đại quân phía dưới nói: – Tiểu thư người xem, rời khỏi đều là kỵ binh, Vương gia không nhất định có ở bên trong. Người xem đại kỳ trong quân của Vương gia không phải là còn ở đây sao? Nếu Vương gia đi cùng đám kỵ binh kia, cây đại kỳ kia cũng nhất định sẽ đi theo rời khỏi đấy.
Đã nhiều ngày đều là Lư Ngọc Châu chỉ cho Huân Nhi xem, nói cho nàng biết chỉ cần là nơi có đại kỳ kia, chính là nơi có Trung Thân Vương Lưu Lăng. Huân Nhi nhớ kỹ, lúc này thấy Lư Ngọc Châu luống cuống chân tay liền lập tức nói cho nàng biết. Đều nói rằng quan tâm sẽ bị loạn, Lư Ngọc Châu chính là như vậy, trên thực tế tốt hơn để Huân Nhi xem cẩn thận.
Theo Huân Nhi chỉ, Lư Ngọc Châu cẩn thận nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy đại kỳ thêu chữ Trung Thân Vương còn ở trong đội quân đang chậm rãi tiến đến, nàng khẽ thở phào một cái, nhẹ nhàng vuốt ngực một chút nói: – Ta nhất thời tay chân luống cuống, Huân Nhi, lần này là nhờ em rồi.
Huân Nhi nói: – Tiểu thư, còn không phải là vì trong lòng người chỉ có Trung Thân Vương kia, thấy có biến cố, ngay lập tức luống cuống. Tuy nhiên cái này tốt rồi, tất cả kỵ binh đều đi rồi chỉ còn lại có bộ binh, tốc độ hành quân của bọn họ cũng chậm hơn, chúng ta cũng không cần khổ cực đuổi theo như vậy.
Lư Ngọc Châu lúc này nhìn đại kỳ trong đám quân, ngẫm nghĩ một chút nói: – Tất cả kỵ binh đều phái đi rồi, đây là nguyên cớ gì? Hắn thật sự không ở trong đám kỵ binh sao?
Huân Nhi nói: – Tiểu thư của nô tì! Người như thế nào lo được lo mất vậy. Ngài ấy là Chủ soái ba quân, nếu như ngài ấy đi, mấy vạn bộ binh kia ai sẽ tới chỉ huy? Em đoán tất nhiên là có thay đổi gì đó trong cuộc chiến, kỵ binh nhất định là đi trước trợ giúp rồi. Tiểu thư không phải người đã nói sao, nếu muốn đánh bại đại quân Hậu Chu, trước hết phải đi Ứng Châu đoạt lại quyền chỉ huy của sáu vạn Phủ Viễn quân. Vương gia không phải ngu ngốc, sẽ không liều mạng mang theo chút ít kỵ binh như vậy đi đối kháng với đại quân của Hậu Chu?
Lư Ngọc Châu ngẫm nghĩ một chút cũng thấy có lý, nàng sửa sang lại tóc bay rối trên trán nói: – Cũng không phải nóng vội như này, chúng ta lại nghỉ ngơi một chút, đuổi theo bộ binh xa xa, chỉ cần đuổi được đến Ứng Châu là tốt rồi.
Huân Nhi nói: – Tiểu thư à, rốt cục người cũng phát chút từ bi rồi.
Hai người nhìn nhau cười, lại đều bị bộ dạng chật vật của nhau chọc cười. Cứ như vậy, một chủ một tớ tựa vào trên thân cây đại thụ nói chuyện, ăn chút lương khô nghỉ ngơi. Bởi vì quá mệt mỏi, không ngờ hai người đều ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, Lư Ngọc Châu từ trong mộng giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng lên xem, lại chỉ có thể thấy đám bụi rất xa của đội quân Hán để lại.
Nàng cuống quýt lắc lắc Huân Nhi tỉnh lại, vội vàng kêu lên: – Huân Nhi, Huân Nhi mau đứng dậy, chúng ta vừa rồi ngủ như chết, đại quân đã đi xa rồi!
Huân Nhi từ trong mộng bừng tỉnh, dụi dụi mắt nhìn hướng xa xa, quả nhiên đại quân đã biến mất không thấy đâu. Nàng ta có chút áy náy nói: – Đều tại Huân Nhi không tốt, thế nào lại ngủ thiếp đi. Tiểu thư, chúng ta mau lên ngựa đuổi theo cho kịp.
Nói xong, nàng ta liền cầm lấy hành lý đứng lên. Lại thấy tiểu thư Lư Ngọc Châu đang đứng ở chỗ đó kinh ngạc, thân mình không ngừng run rẩy. Thấy bộ dạng khác thường của nàng, Huân Nhi vội vàng chạy tới đỡ nàng, lo lắng hỏi:
– Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không? Hay là chúng ta lại nghỉ một chút đi, dù sao cũng biết ngài ấy nhất định là muốn đi Ứng Châu, chúng ta sẽ không lạc mất ngài ấy đâu.
Trên mặt Lư Ngọc Châu mang đầy nước mắt, quay đầu hướng Huân Nhi buồn bã cười khổ nói: – Huân Nhi, ngựa của chúng ta đã để lạc mất rồi.
Lưu Lăng mang theo chín ngàn kỵ binh, một đường chạy thẳng đến Ngọc Châu, dọc theo trên đường màn trời chiếu đất này, ăn cơm cũng đều chưa từng dừng lại nghỉ ngơi. Nghĩ tới Đỗ Nghĩa còn thủ vững ở Ngọc Châu, lòng hắn nóng như lửa đốt. Có thể tưởng tượng tới quân dân ở Ngọc Châu hiện tại khổ sở đến thế nào, viện binh đến chậm, lương thảo dùng hết, không có mũi tên, ngay cả đám dân chúng ở đó cũng phải đi chống đỡ kẻ thù bên ngoài!
Tướng quân Đỗ Nghĩa mù một bên mắt, lại thề sống chết không rời tường thành, điều này phải cần bao nhiêu dũng khí và nghị lực?
Càng nghĩ đến, Lưu Lăng càng lo lắng. Chỉ có điều hắn là Chủ soái ba quân, nhiều năm chiến đấu trên chiến trường như vậy cho hắn biết, hắn nhất định phải bình tĩnh. Bảy vạn đại quân Tôn Huyền Đạo vây thành, hơn mười vạn đại quân Quách Vinh từ xa xa đang trong tầm mắt. Trong tay mình chỉ có chín ngàn kỵ binh này, như thế nào mới có thể giải cứu Ngọc Châu?
Ngọc Châu vị trí yết hầu, nếu không phá được Ngọc Châu, sau này Chu quân sẽ không thể tiếp tục tiến vào. Cho nên nhiều ngày như vậy trôi qua, hai trăm ngàn đại quân Hậu Chu mới nửa bước khó dời khỏi Ngọc Châu. Một trận này, có thể thấy được quân dân Ngọc Châu gian nan như thế nào. Bốn vạn Phủ Viễn quân của An Hằng đang ở ngay ngoài cách Ngọc Châu ba mươi dặm, nếu là cứu viện thích đáng mà nói, Ngọc Châu đã có cách tránh khỏi thế bao vây như này rồi. Mặc dù nói không thể đánh bại đại quân Hậu Chu, nhưng bốn vạn tinh binh kiên trì thủ thành đợi viện quân Lưu Lăng đến, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp đánh tan sự vây khốn của quân Chu cũng không phải việc khó.
Nhưng chính là An Hằng lại án binh bất động, dưới tay gã có bốn vạn Phủ Viễn quân tinh nhuệ, gã đóng quân ở Ứng Châu hai năm, vũ khí quân giới lương thảo sung túc, lương thảo nuôi quân kiên trì nửa tháng không thành vấn đề. Nhưng chính là gã chậm chạp không chịu xuất chiến, thứ nhất là muốn bảo toàn thực lực, thứ hai, nếu như Hậu Chu đại thắng mà nói gã còn có thể không chút băn khoăn mà đầu hàng.
Hiện tại An Hằng chính là đang xem chừng, nếu gã xuất quân lúc này, cho dù không cứu được thành Ngọc Châu, nếu triều đình vấn tội xuống dưới gã cũng có thể nói ở ngoài phạm vị chiến đấu cùng quân Chu. Mặc dù không đầu hàng, gã mang theo bốn vạn quân trở về Ứng Châu, đến lúc đó lôi kéo sáu vạn nhân mã đi ra Tây vực, đánh hạ một mảng biên giới tự lập cũng không phải là không thể được.
Hiện tại việc Lưu Lăng cần giải quyết chính là, như thế nào mới có thể sử dụng tốt số lượng binh sĩ có hạn để giải vây cho thành Ngọc Châu!
Vừa phóng ngựa chạy như bay, trong đầu Lưu Lăng vừa không ngừng tính toán.
Tảng sáng hai ngày sau, cuối cùng cũng cách Ngọc Châu chưa đến bốn mươi dặm. Nơi này là một sườn núi cao, từ chỗ này có thể nhìn rõ khung cảnh trong phạm vi hơn mười dặm. Lưu Lăng hạ lệnh cho quân lính nghỉ ngơi, hắn cùng với Chiêu Tiên, Tôn Thắng và mấy vị đại tướng đi tới chỗ cao quan sát phía xa.
Chỉ nhìn thấy thành Ngọc Châu ở phía trước, trong thành khói lửa lượn lờ. Ngoài thành, trải dài bất tận là các doanh trại nghỉ chân của đại quân Hậu Chu. Tuy rằng cách rất xa, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gào chém giết. Lưu Lăng cau mày, nhìn quân địch Chu quân đang như thuỷ triều ra sức phá thành.
Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân xúc động nói: – Bao vây nghiêm ngặt như thế, Đỗ Nghĩa tướng quân có thể thủ vững đến bây giờ bảo vệ cửa thành không mất, thật đáng kính!
Chiêu Tiên ôm quyền nói: – Vương gia, mạt tướng nguyện dẫn ba ngàn kỵ binh tấn công đại doanh Hậu Chu. Đánh một tiếng trống khiến tinh thần chiến đấu của binh sĩ hăng hái, vào thành và tụ hợp với tướng quân Đỗ Nghĩa!
Tôn Thắng cũng nói: – Mạt tướng cũng nguyện cùng đi!
Lưu Lăng lắc đầu chỉ xuống phía dưới nói: – Các ngươi xem, Hậu Chu đã phát hiện ra chúng ta.
Chỉ thấy trong đại doanh Hậu Chu tách ra một đội quân, không dưới vạn người, nhằm hướng bọn hắn bên này mà tiến đến. Binh Mã Nguyên soái Hậu Chu – Tôn Huyền Đạo chỉ huy lãnh binh mấy chục năm, tuy rằng không thể nói dụng binh như thần, nhưng quả thật trung quy trung củ đều hết sức vững chắc. Trong phạm vi hơn mười dặm nơi này tất nhiên ông ta đều phái người đi thám báo, cho nên kỵ binh Lưu Lăng vừa xuất hiện, liền bị phát hiện rồi.
Lưu Lăng chỉ xuống đại quân Hậu Chu nói:
– Tôn Huyền Đạo dụng binh từ trước đến nay đều là một chữ ổn, cho nên chúng ta vừa đến nơi này đã phái binh ra đối phó. Nếu tốc độ của hắn nhanh một chút nữa, chỉ cần phái ba nghìn kỵ binh chờ ở chỗ này, thừa dịp chúng ta đi đường xa đến đánh bất ngờ, nhất định có thể đại hoạch toàn thắng. Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu hắn không tiếc gì nhất quyết tấn công Ngọc Châu, chỉ sợ tướng quân Đỗ Nghĩa đã không giữ được thành rồi.
Vương Bán Cân gật đầu nói: – Chính xác là như vậy, chỉ cần phái một đội quân trông coi ở trên sườn núi cao này, đợi kỵ binh của chúng ta vừa đến, mượn địa thế Chu quân tấn công xuống mà nói, hơn nửa phần chúng ta sẽ bại trận.
Chiêu Tiên nói: – Đều nói người này tính toán không có sai sót, như thế nào dùng binh lại kéo dài như vậy?
Lưu Lăng nói: – Theo ta thấy, quân An Hằng cũng quấy rầy bọn họ trong nhiều ngày qua. Mà An Hằng lại không dám cùng Chu quân ra sức một trận, cho nên Chu quân khó tránh khỏi buông lỏng. Bọn họ tất nhiên cho rằng chúng ta là do An Hằng phái tới, bất quá là đến ra vẻ, cho nên mới chậm trễ không phái quân ra đối phó.
Tôn Thắng nói: – Vương gia nói có lý, chỉ có điều chờ bọn họ tới gần rồi, phát hiện chúng ta không phải Phủ Viễn quân, chỉ sợ không thể tránh khỏi một trận ác chiến.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói: – Như vậy đi, Trung Nghĩa Hầu mang theo đại quân lui về phía sau mười dặm, chỉ để lại một ngàn quân cho ta. Trung Nghĩa Hầu mang binh ẩn náu không được lộ diện, Chiêu Tiên, Tôn Thắng, hai người các ngươi và bổn vương ở lại chỗ này.
Vương Bán Cân khó hiểu nói: – Vương gia như vậy là có ý gì?
Lưu Lăng cười nói: – Ngươi chỉ cần làm theo, bổn vương tự có tính toán.
Vương Bán Cân biết Lưu Lăng dụng binh như thần, cho nên cũng sảng khoái. Y có một thân bản lĩnh cực cao, hơn nữa hung hãn không sợ chết, chính là một trang anh hùng tiên phong, nhưng nếu là chỉ huy ba quân tác chiến thì hơi quá rồi. Thấy Lưu Lăng thản nhiên, y cũng không cùng Lưu Lăng tranh luận, mang theo tám ngàn kỵ binh lui về phía sau mười dặm, tìm cánh rừng ẩn nấp.
Lưu Lăng và Chiêu Tiên, Tôn Thắng, Trịnh Húc đem Hắc Kỳ Lân quân trước đó đã đứng dàn hàng ở trên sườn núi, chờ đại quân Hậu Chu.
Đúng như Lưu Lăng dự liệu, đã nhiều ngày qua mỗi ngày An Hằng quả thật đều phái người đến quấy rầy đại doanh Hậu Chu. Gã làm như vậy đơn giản là làm bộ ra vẻ, đợi khi triều đình phái người tới, gã có thể không lo lắng gì nói mình mỗi ngày đều phái quân đến tấn công đại doanh Hậu Chu, chỉ có điều Hậu Chu phòng thủ nghiêm ngặt không thể phá được.
Rồi sau đó quân Chu bị hành động nhỏ của gã quấy rầy như vậy cũng rất phiền, mỗi ngày đều có mấy ngàn binh Phủ Viễn quân đến đây phô trương thanh thế, đợi Chu quân phái binh tới thì lập tức rút quân ngay, chạy nhanh hơn cả thỏ. Nhiều ngày liên tục như vậy khiến Hậu Chu không biết làm sao. Cho nên lần này phát hiện quân đội của Lưu Lăng, Hậu Chu mới có thể không gấp gáp tập kết quân đội đi ra ứng chiến. Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần vừa ra khỏi đại doanh, Phủ Viễn quân ngay lập tức sẽ chạy trốn rất xa.
Lưu Lăng ngồi trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn đội quân Hậu Chu càng ngày càng gần. Lúc thấy hai quân cách nhau không đầy một dặm, Lưu Lăng cười nói: – Chúng ta nên chạy thôi, đừng chạy quá xa, phát hiện Chu quân về doanh, lập tức quay đầu trở lại.
Mấy người Trịnh Húc lên tiếng, phân phó Hắc Kỳ Lân quân rút lui về phía sau. Thấy quân Hán chạy, trong Chu quân truyền đến một trận rung trời những tiếng chửi bậy và cười nhạo. Kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân tức giận vô cùng muốn quay lại ứng chiến, đều bị Trịnh Húc hạ lệnh buộc phải đè xuống. Thấy quân Hán trốn xa, sau đó Chu quân hùng hùng hổ hổ bắt đầu lui về. Bọn họ mới đi không xa, Lưu Lăng liền mang theo Hắc Kỳ Lân quân xoay ngược trở lại.
Vừa quát to vừa làm ra thế tấn công, Chu quân nghĩ đến quân Hán lần này bị một trận tức giận lớn, cuống quýt điều quân quay lại bày ra thái độ ứng chiến. Chỉ có điều quân Hán đầu voi đuôi chuột, chỉ hò hét cũng không xung phong liều chết. Tướng lĩnh Chu quân giận dữ suất quân tới đó giết, Lưu Lăng lại mang theo Hắc Kỳ Lân quân bỏ chạy.
Ba lượt như thế, cuối cùng khiến Chu quân tức giận, một đường đuổi theo Hắc Kỳ Lân quân hai mươi dặm mới định lui về. Lưu Lăng dẫn người vào rừng cây cùng với Vương Bán Cân tụ hợp, lập tức để Vương Bán Cân tiếp nhận một ngàn kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân, lại quay về phía sau quấy rầy Chu quân.
Lại ba lượt như thế, Chu quân giận dữ, một mạch đuổi theo ra xa bốn mươi dặm. Vương Bán Cân mang theo một ngàn kỵ binh chỉ lo chạy trốn, Chu quân bất đắc dĩ chỉ biết quay về doanh trại.
Cứ như vậy đi tới đi lui hơn mười lần, cuối cùng Chu quân đóng quân đơn giản ở ngoài doanh trại, chỉ chờ quân Hán xuất hiện. Lưu Lăng dẫn quân ẩn ở trong rừng, cũng không đi ra. Thám báo báo lại, Chu quân tấn công lại một lần nữa thất bại, Ngọc Châu vẫn không bị công phá. Lưu Lăng cau mày, nhưng không có hạ lệnh tiếp tục quấy rầy địa doanh Chu quân.
Đến quá nửa đêm, Lưu Lăng tự mình dẫn theo ba nghìn kỵ binh gióng trống khua chiêng hô giết, Chu quân lập tức hoảng loạn, tập kết ra đội quân hai vạn người chạy ra nghênh đón. Lưu Lăng sai người dập tắt đuốc, chỉ là một đường chạy trốn.
Thẳng đến sáng sớm, hai vạn nhân mã Chu quân cũng không có nghỉ ngơi.
Tới sáng hôm sau, Vương Bán Cân lại dẫn quân ra khiêu khích. Dường như ngay cả Tôn Huyền Đạo cũng bị đám Phủ Viễn quân chọc giận, hạ lệnh tạm dừng công thành, bốn năm vạn đại quân bao vây khắp núi đồi nhắm phía đỉnh núi đến giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.