Chương 131: Truy nhược đuổi cường (1)
Trí Bạch
22/02/2019
Một bên hối thúc người ngựa tăng tốc, Sài Vinh phái người trở về doanh để tập kết đại quân.
Sau khi ra khỏi Thiên Vương Lĩnh được mười lăm dặm, đội ngũ quân Hán đã rút lui đi xa vời vợi. Sài Vinh hạ lệnh một tiếng, một vạn kỵ bình gào lên tăng tốc đuổi theo. Chỉ cần có thể đánh loạn quân Hán, quân Hán tan tác xông về đại doanh Ngọc Châu, thừa thế giết tới, Sài Vinh tự tin với ba vạn nhân mã trong tay sẽ kích bại quân Hán triệt để.
Mắt thấy sắp đuổi kịp được hậu đội của quân Hán, thậm chí khi quân Hán xoay đầu lại nhìn, có thể thấy rõ nỗi khủng hoảng trong ánh mắt. Đột nhiên ở ngã quẹo chạy ra năm nghìn Hán kỵ, dẫn đầu là Trung Thân Vương Đại Hán Lưu Lăng.
Mệnh lệnh Trần Viễn Sơn dẫn nhân mã đại đội toàn tốc rút lui, Lưu Lăng đích thân dẫn năm nghìn người ẩn trốn đi. Người làm tướng, nhất định năng lực đầu tiên phải có là nắm bắt thời gian chiến cơ. Sài Vinh có, Lưu Lăng cũng nhất định có. Dự định là Sài Vinh nhất định sẽ đại đội giết tới, làm sao hắn lại có thể không sớm chuẩn bị?
Thân là Chủ soái toàn quân, vốn Lưu Lăng không được đích thân xông trận, nhưng hiện giờ bất kể là quân Chu hay quân Hán mà nói cũng là cơ hội ngàn năm mới có, quân Chu nắm bắt cơ hội, truy đuổi đám quân Hán bại loạn xông kích đại doanh Ngọc Châu sẽ tạo thành phản ứng liên tiếp, quân Hán của đại doanh Ngọc Châu sụp đổ là chuyện trong dự tính. Còn nếu quân Hán nắm bắt cơ hội này, thì có thể một lần nữa kích đau quân Chu với nỗi đau cắt thịt khoét xương.
Nhìn thấy phía bên hông có quân Hán đang lao tới, Sài Vinh chỉ hơi hoảng loạn liền tức khắc trấn tỉnh lại, y phất vẫy cờ hiệu, chia ra một vạn nhân mã để ngăn chặn kỵ binh của Lưu Lăng, ra lệnh cho kỵ binh phía trước truy kích quân Hán tăng tốc lao đi.
Lưu Lăng không dùng cây thiết thương hay dùng của mình, mà rút ra một cây hoành đao mà trước khi xuôi Nam Hiếu Đế đã cố ý mệnh lệnh cho thợ rèn giỏi thu thập thép thiên thạch để rèn nên, nói là hoành đao, nhưng dài hơn một thước so với hoành đao được chế tạo bình thường của sĩ binh, ở bộ phận trước của đao là một đường cong hoàn mỹ, có hơi giống loan đao.
Nhưng đao này lại sắc bén hơn loan đao, dài hơn và nặng hơn hoành đao. Thân đao trải qua thiên chùy bách luyện hiện lên một màu xanh đậm khiến người ta si mê, dưới ánh mặt trời hào quang sắc bén càng thêm chói mắt. Dù đao phản chiếu ánh mắt trời, cũng tạo cho người ta ảo giác rét buốt.
Sở dĩ không xài trường thương, là vì lúc chiến trận xung giết do cán thương quá dài, ngược lại ở trong địch quân không được linh hoạt như đao. Lưu Lăng mười sáu tuổi mới bắt đầu luyện võ, trong phương diện này hiện rõ khả năng thiên bẩm kinh người. Hắn dùng đao có thể nói là không có đao pháp, nhìn như tùy ý, nhưng đều từ sự sơ hở trong chiêu thức của đối phương và nhãn lực của bản thân.
Đám thân binh không thể cản trở được Lưu Lăng dẫn đầu xông lên, chỉ có thể đưa khiên kỵ binh lên bảo vệ toàn thân của Lưu Lăng. Lúc cách còn một trăm bước, cung tiễn thủ của quân Chu bắt đầu bắn rồi, chỉ cần bao phủ khắp đầu Hán kỵ nhất định sẽ gây một lượng tổn thương nhất định.
Chiến thuật Đột Quyết Lang Kỵ của Hoa Tam Lang là do Lưu Lăng dạy.
Lưu Lăng một cái quơ tay, năm nghìn kỵ binh chia thành ba dòng nước chảy. Hai nghìn kỵ binh hướng sang trái, hai nghìn kỵ binh hướng sang phải. Lưu Lăng dẫn theo một nghìn quân Hắc Kỳ Lân không đổi hướng, xông thẳng vào phương trận quân Chu.
Vây quanh quân Chu tạo vòng vây rồi dùng kỵ cung, tên nỏ bắn vốn không cần phải nhắm chuẩn, đám người đông nghịt như thế, chỉ cần mũi tên không bị lệch thái quá rồi rơi xuống đất, trên cơ bản đều có thể tìm được một sinh mạng tươi sống.
Còn cung tiễn thủ của quân Chu sau khi bắn ra phát bắn thứ nhất, nhanh chóng rút ra cây tên thứ hai, nhưng trong lúc họ đặt tên lên cung, phát hiện đám ngựa đang xông tới trước mặt nhưng trên lưng ngựa không có một ai.
Ẩn mình dưới bụng ngựa, kiểu tránh né này cực kỳ hữu hiệu với mũi tên tập kích. Mà động tác này đối với Lưu Lăng hay là một nghìn quân Hắc Kỳ Lân mà nói hoàn toàn không có độ khó. Cung tiễn thủ quân Chu hơi chần chờ, cũng bắn ra cây tên thứ hai. Chẳng qua chiến mã của quân Hắc Kỳ Lân được đắp trên thân liên hoàn giáp nên gần như không tạo nên ảnh hưởng gì.
Lượt bắn thứ hai mới được bắn ra, một nghìn quân Hắc Kỳ Lân do Lưu Lăng xuất lĩnh đã kéo gần cự ly còn năm mươi bước. Thời gian họ cho quân Chu chỉ còn một phát bắn, sau phát bắn thứ ba kỵ binh quân Hán sẽ như một cơn hồng thủy xông vào phương trận quân Chu.
Sài Vinh được thị vệ và cấm quân vây vào giữa nhất thời trợn tròn mắt. Lần đầu tiên y được lĩnh giáo chiến thuật này của kỵ binh. Mấy năm chinh chiến gần đây Sài Vinh không có tiếp xúc quá nhiều với dân tộc thảo nguyên của phương Bắc, mà kỵ binh Đảng Hạng đã bị Hán hóa càng có khuynh hướng xung phong kiểu tập đoàn, chiến thuật với thủ đoạn vây quanh phương trận chủ yếu công kích bằng mũi tên y chưa từng được lĩnh giáo qua.
Nhưng như thế không có nghĩa Sài Vinh bó tay không cách, chinh chiến liên tục nhiều năm đã khiến y nắm bắt được một lượng lớn kỹ xảo lâm trận. Cái thứ binh pháp viết trên sách chẳng qua chỉ là đạo lý, chỉ có không ngừng thực tiễn mới có thể hoàn thiện từng bước. Hiển nhiên, Sài Vinh không thiếu kinh nghiệm thực tiễn.
Cờ lệnh vung lên, vô số trường mâu thủ ào ra từ phía sau cung tiễn thủ, sau khi cung tiễn thủ bắn ra phát tên thứ ba cuối cùng nhanh chóng rút vào trong phương trận. Bộ binh tinh giáp quân Chu được trang bị hoàn hảo đã tập kết ở phía sau trường mâu thủ, tách đội một cách có ý thức, giữa đội ngũ cố ý để ra một lối đi, giống như mấy cái ngõ cụt vậy.
Còn kỵ binh quân Hán sau khi xông phá phòng ngự của trường mâu thủ, họ đã bị trọng thương và phát hiện mình chỉ có thể đi theo lối đi do quân Chu tạo ra. Lối đi giống như từng cánh từng cánh cửa to nghênh đón kỵ binh quân Hán tiến đến.
Sau khi Hán kỵ vào cửa, còn nghênh đón họ là vô số hoành đao và trường mâu sáng lóng.
Trường mâu thủ ở trước tiến lên trước ba bước, nửa quỳ, đưa trường mâu trong tay lên một góc bốn mươi lăm độ. Sau khi trận hình như vậy được bố trí xong, còn lại chỉ chờ đợi kỵ binh quân Hán tự mình xông đến tìm đến cái chết.
Phát bắn thứ ba của cung tiễn thủ quân Chu vừa kết thúc, quân Hắc Kỳ Lân do Lưu Lăng suất lĩnh đã cách quân Chu không đến mười bước. Mắt thấy kỵ binh do Lưu Lăng dẫn đầu như liều chết xông kích vào trận trường mâu rậm rậm rạp rạp, từng tên từng tên trường mâu thủ quân Chu ra sức cầm chặt binh khí trong tay. Họ ra sức quỳ xuống, một chân đỡ ở phía sau, chuẩn bị nghênh đón sự xông kích của kỵ binh quân Hán.
Mười bước, Lưu Lăng từ dưới bụng ngựa trở mình ngồi lại, trường đao màu xanh đậm một chỉ.
Mã đội giống như vũ yến xông kích trên vách tường, vù một phát thay đổi phương hướng. Cũng giống thế, quân Hắc Kỳ Lân do Lưu Lăng suất lĩnh thay đổi phương hướng tiến tới trong tức khắc, từ trực diện với trận trường mâu của quân Chu đổi thành đối song song với đối phương. Lưu Lăng dẫn đầu cất đi trường đao, đổi thành liên nỏ ở trên lưng.
Sau khi ra khỏi Thiên Vương Lĩnh được mười lăm dặm, đội ngũ quân Hán đã rút lui đi xa vời vợi. Sài Vinh hạ lệnh một tiếng, một vạn kỵ bình gào lên tăng tốc đuổi theo. Chỉ cần có thể đánh loạn quân Hán, quân Hán tan tác xông về đại doanh Ngọc Châu, thừa thế giết tới, Sài Vinh tự tin với ba vạn nhân mã trong tay sẽ kích bại quân Hán triệt để.
Mắt thấy sắp đuổi kịp được hậu đội của quân Hán, thậm chí khi quân Hán xoay đầu lại nhìn, có thể thấy rõ nỗi khủng hoảng trong ánh mắt. Đột nhiên ở ngã quẹo chạy ra năm nghìn Hán kỵ, dẫn đầu là Trung Thân Vương Đại Hán Lưu Lăng.
Mệnh lệnh Trần Viễn Sơn dẫn nhân mã đại đội toàn tốc rút lui, Lưu Lăng đích thân dẫn năm nghìn người ẩn trốn đi. Người làm tướng, nhất định năng lực đầu tiên phải có là nắm bắt thời gian chiến cơ. Sài Vinh có, Lưu Lăng cũng nhất định có. Dự định là Sài Vinh nhất định sẽ đại đội giết tới, làm sao hắn lại có thể không sớm chuẩn bị?
Thân là Chủ soái toàn quân, vốn Lưu Lăng không được đích thân xông trận, nhưng hiện giờ bất kể là quân Chu hay quân Hán mà nói cũng là cơ hội ngàn năm mới có, quân Chu nắm bắt cơ hội, truy đuổi đám quân Hán bại loạn xông kích đại doanh Ngọc Châu sẽ tạo thành phản ứng liên tiếp, quân Hán của đại doanh Ngọc Châu sụp đổ là chuyện trong dự tính. Còn nếu quân Hán nắm bắt cơ hội này, thì có thể một lần nữa kích đau quân Chu với nỗi đau cắt thịt khoét xương.
Nhìn thấy phía bên hông có quân Hán đang lao tới, Sài Vinh chỉ hơi hoảng loạn liền tức khắc trấn tỉnh lại, y phất vẫy cờ hiệu, chia ra một vạn nhân mã để ngăn chặn kỵ binh của Lưu Lăng, ra lệnh cho kỵ binh phía trước truy kích quân Hán tăng tốc lao đi.
Lưu Lăng không dùng cây thiết thương hay dùng của mình, mà rút ra một cây hoành đao mà trước khi xuôi Nam Hiếu Đế đã cố ý mệnh lệnh cho thợ rèn giỏi thu thập thép thiên thạch để rèn nên, nói là hoành đao, nhưng dài hơn một thước so với hoành đao được chế tạo bình thường của sĩ binh, ở bộ phận trước của đao là một đường cong hoàn mỹ, có hơi giống loan đao.
Nhưng đao này lại sắc bén hơn loan đao, dài hơn và nặng hơn hoành đao. Thân đao trải qua thiên chùy bách luyện hiện lên một màu xanh đậm khiến người ta si mê, dưới ánh mặt trời hào quang sắc bén càng thêm chói mắt. Dù đao phản chiếu ánh mắt trời, cũng tạo cho người ta ảo giác rét buốt.
Sở dĩ không xài trường thương, là vì lúc chiến trận xung giết do cán thương quá dài, ngược lại ở trong địch quân không được linh hoạt như đao. Lưu Lăng mười sáu tuổi mới bắt đầu luyện võ, trong phương diện này hiện rõ khả năng thiên bẩm kinh người. Hắn dùng đao có thể nói là không có đao pháp, nhìn như tùy ý, nhưng đều từ sự sơ hở trong chiêu thức của đối phương và nhãn lực của bản thân.
Đám thân binh không thể cản trở được Lưu Lăng dẫn đầu xông lên, chỉ có thể đưa khiên kỵ binh lên bảo vệ toàn thân của Lưu Lăng. Lúc cách còn một trăm bước, cung tiễn thủ của quân Chu bắt đầu bắn rồi, chỉ cần bao phủ khắp đầu Hán kỵ nhất định sẽ gây một lượng tổn thương nhất định.
Chiến thuật Đột Quyết Lang Kỵ của Hoa Tam Lang là do Lưu Lăng dạy.
Lưu Lăng một cái quơ tay, năm nghìn kỵ binh chia thành ba dòng nước chảy. Hai nghìn kỵ binh hướng sang trái, hai nghìn kỵ binh hướng sang phải. Lưu Lăng dẫn theo một nghìn quân Hắc Kỳ Lân không đổi hướng, xông thẳng vào phương trận quân Chu.
Vây quanh quân Chu tạo vòng vây rồi dùng kỵ cung, tên nỏ bắn vốn không cần phải nhắm chuẩn, đám người đông nghịt như thế, chỉ cần mũi tên không bị lệch thái quá rồi rơi xuống đất, trên cơ bản đều có thể tìm được một sinh mạng tươi sống.
Còn cung tiễn thủ của quân Chu sau khi bắn ra phát bắn thứ nhất, nhanh chóng rút ra cây tên thứ hai, nhưng trong lúc họ đặt tên lên cung, phát hiện đám ngựa đang xông tới trước mặt nhưng trên lưng ngựa không có một ai.
Ẩn mình dưới bụng ngựa, kiểu tránh né này cực kỳ hữu hiệu với mũi tên tập kích. Mà động tác này đối với Lưu Lăng hay là một nghìn quân Hắc Kỳ Lân mà nói hoàn toàn không có độ khó. Cung tiễn thủ quân Chu hơi chần chờ, cũng bắn ra cây tên thứ hai. Chẳng qua chiến mã của quân Hắc Kỳ Lân được đắp trên thân liên hoàn giáp nên gần như không tạo nên ảnh hưởng gì.
Lượt bắn thứ hai mới được bắn ra, một nghìn quân Hắc Kỳ Lân do Lưu Lăng xuất lĩnh đã kéo gần cự ly còn năm mươi bước. Thời gian họ cho quân Chu chỉ còn một phát bắn, sau phát bắn thứ ba kỵ binh quân Hán sẽ như một cơn hồng thủy xông vào phương trận quân Chu.
Sài Vinh được thị vệ và cấm quân vây vào giữa nhất thời trợn tròn mắt. Lần đầu tiên y được lĩnh giáo chiến thuật này của kỵ binh. Mấy năm chinh chiến gần đây Sài Vinh không có tiếp xúc quá nhiều với dân tộc thảo nguyên của phương Bắc, mà kỵ binh Đảng Hạng đã bị Hán hóa càng có khuynh hướng xung phong kiểu tập đoàn, chiến thuật với thủ đoạn vây quanh phương trận chủ yếu công kích bằng mũi tên y chưa từng được lĩnh giáo qua.
Nhưng như thế không có nghĩa Sài Vinh bó tay không cách, chinh chiến liên tục nhiều năm đã khiến y nắm bắt được một lượng lớn kỹ xảo lâm trận. Cái thứ binh pháp viết trên sách chẳng qua chỉ là đạo lý, chỉ có không ngừng thực tiễn mới có thể hoàn thiện từng bước. Hiển nhiên, Sài Vinh không thiếu kinh nghiệm thực tiễn.
Cờ lệnh vung lên, vô số trường mâu thủ ào ra từ phía sau cung tiễn thủ, sau khi cung tiễn thủ bắn ra phát tên thứ ba cuối cùng nhanh chóng rút vào trong phương trận. Bộ binh tinh giáp quân Chu được trang bị hoàn hảo đã tập kết ở phía sau trường mâu thủ, tách đội một cách có ý thức, giữa đội ngũ cố ý để ra một lối đi, giống như mấy cái ngõ cụt vậy.
Còn kỵ binh quân Hán sau khi xông phá phòng ngự của trường mâu thủ, họ đã bị trọng thương và phát hiện mình chỉ có thể đi theo lối đi do quân Chu tạo ra. Lối đi giống như từng cánh từng cánh cửa to nghênh đón kỵ binh quân Hán tiến đến.
Sau khi Hán kỵ vào cửa, còn nghênh đón họ là vô số hoành đao và trường mâu sáng lóng.
Trường mâu thủ ở trước tiến lên trước ba bước, nửa quỳ, đưa trường mâu trong tay lên một góc bốn mươi lăm độ. Sau khi trận hình như vậy được bố trí xong, còn lại chỉ chờ đợi kỵ binh quân Hán tự mình xông đến tìm đến cái chết.
Phát bắn thứ ba của cung tiễn thủ quân Chu vừa kết thúc, quân Hắc Kỳ Lân do Lưu Lăng suất lĩnh đã cách quân Chu không đến mười bước. Mắt thấy kỵ binh do Lưu Lăng dẫn đầu như liều chết xông kích vào trận trường mâu rậm rậm rạp rạp, từng tên từng tên trường mâu thủ quân Chu ra sức cầm chặt binh khí trong tay. Họ ra sức quỳ xuống, một chân đỡ ở phía sau, chuẩn bị nghênh đón sự xông kích của kỵ binh quân Hán.
Mười bước, Lưu Lăng từ dưới bụng ngựa trở mình ngồi lại, trường đao màu xanh đậm một chỉ.
Mã đội giống như vũ yến xông kích trên vách tường, vù một phát thay đổi phương hướng. Cũng giống thế, quân Hắc Kỳ Lân do Lưu Lăng suất lĩnh thay đổi phương hướng tiến tới trong tức khắc, từ trực diện với trận trường mâu của quân Chu đổi thành đối song song với đối phương. Lưu Lăng dẫn đầu cất đi trường đao, đổi thành liên nỏ ở trên lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.