Chương 91: Vi hành?
Trí Bạch
26/03/2017
Sau khi Lưu Lăng thu hồi vùng đất Ngọc Châu, hắn
phái đi hơn hai mươi lộ thám báo, từng giờ từng phút chú ý tới động tĩnh ở Đàn châu. Quân Chu tuy bị đánh tan tác trong trận Ngọc Châu nhưng
tuyệt đối chưa thể làm thương tổn đến căn cơ của nó. Tuy rằng đã giết
hơn năm vạn quân địch, quân Chu vẫn còn mười lăm vạn đại quân, binh lực
vẫn còn hơn xa quân Hán.
Hơn nữa Hậu Chu thực lực hùng hậu, lãnh thổ tới chín mươi tám châu, có bảy mươi hai doanh binh mã, nếu cố sức gom góp thì đại quân có thể đạt tới hơn một trăm vạn. Ngoại trừ quân đội đồn trú phân tán đóng ở các châu phủ ra, số lượng quân mà Hậu Chu có thể thuyên chuyển rơi vào khoảng năm mươi doanh, tương đương với năm mươi vạn đại quân!
Nói cách khác, hiện tại với điều kiệu không động chạm tới căn cơ Chu quốc, Sài Vinh ít nhất còn có thể điều động thêm mười lăm vạn đại quân. Ba mươi vạn hùng binh, Bắc Hán có dốc hết cả quốc lực cũng không xuất ra nổi. Bảy doanh binh mã Phủ Viễn quân phương nam, Kiến Hùng quân phương bắc trên danh nghĩa có được chín doanh, kì thực chỉ có tám doanh. Cộng thêm quân đồn trú tại Đô thành, nếu gom vào một chỗ cũng chưa đến hai mươi vạn.
Nếu Hậu Chu dốc sức đột kích quy mô lớn, xuất động tới năm mươi vạn đại quân không phải là không thể. Mặc dù là như vậy, Hậu Chu vẫn còn hơn hai mươi vạn binh mã. Cho nên, Lưu Lăng tuy rằng nắm trong tay một trận thắng cũng quyết không dám khinh địch. Hiện Phủ Viễn quân có hơn bốn vạn nhân mã, thêm tàn binh Ngọc Châu cũng chưa tới bốn vạn rưỡi. Cho dù cộng thêm Phủ Viễn quân do Trình Nghĩa Hậu dẫn từ Ứng châu tới và quân Hán đang xuôi nam xuống thì khoảng hơn bốn vạn, tổng cộng quân số vào khoảng tám chín vạn.
So với mười lăm vạn đại quân Chu thì vẫn không đủ. Chỉ cần quân Chu không tùy tiện tiến quân, từng bước đánh chắc giữ chắc, Lưu Lăng cũng không thể tìm được thời cơ để tận dụng. Lưu Lăng biết Sài Vinh thông qua tư liệu lịch sử, Sài Vinh là một quân chủ hùng tài đại lược, được tôn vinh là đệ nhất minh quân thời Ngũ Đại.
Nếu không phải người này đoản mệnh, chỉ làm Hoàng Đế không tới sáu năm đã chết bệnh, dựa vào tài năng quân sự và sách lược trị quốc của y, tất sẽ không đến phiên Triệu Khuông Dẫn thống nhất Trung Nguyên. Nói lại, nếu không phải Sài Vinh tạo cho Triệu Khuông Dẫn một căn cơ kiên cố thì Triệu Khuông Dẫn tất phải gian nan vô cùng mới nhất thống được Trung Nguyên, lập ra đế quốc Đại Tống.
Nghĩ đến đây, Lưu Lăng lại thấy buồn bực. Trên lý thuyết Triệu Khuông Dẫn, Tống Thái Tổ tiếng tăm lừng lẫy, vì sao vẫn chưa xuất hiện bước lên vũ đài lịch sử?
Người này có lẽ là một biến số, Lưu Lăng biết dòng chảy lịch sử là không thể nghịch chuyển được. Tống triều được thành lập là chuyện không thể ngăn cản, thực lực một mình Bắc Hán quốc tự bảo vệ mình còn không đủ, huống chi ôm mộng xưng bá thiên hạ? Lúc này Lưu Lăng không có hùng tâm tráng chí nhất thống Trung Nguyên, hắn thầm nghĩ dốc hết năng lực của mình bảo vệ Bắc Hán, bảo vệ sợi dây thân tình hiếm có giữa mình và Nhị ca. Bảo vệ Liễu Mi Nhi, Triệu Đại, Triệu Nhị, Hoa Tam Lang, Quý Thừa Vân, những người quan trọng với hắn là đủ rồi.
Một khi Triệu Khuông Dẫn xuất hiện, có lẽ hắn phải đối mặt với biến cố khó có thể đoán trước.
Ngày thứ ba, không lâu sau khi Lưu Lăng hạ lệnh chém đầu tám ngàn tù binh Hậu Chu, Tiểu Lục Tử công công một đường chạy như bay từ thành Thái Nguyên tới, mang theo bao nhiêu là phong trần mệt mỏi trên thân thể, dưới sự bảo hộ của mười mấy đại nội thị vệ cuối cùng đã tới thành Ngọc Châu. Nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ đủ biết trên đoạn đường này bọn họ đã chịu không ít cay đắng
Kỳ thật là như thế này, xuất phát từ Ứng châu, họ vốn định đi tắt vượt qua đại quân Trình Nghĩa Hậu, tới Ngọc Châu trước một bước để gặp mặt Lưu Lăng, nhưng lại lạc đường. Bọn họ đi vòng vo trong núi rừng nửa ngày mới tìm được đường ra, khiến lộ trình bị trễ nải.
Khi họ đến cửa thành Ngọc Châu, tử thi của tám ngàn tù binh kia còn chưa được xử lý xong xuôi, tám ngàn cái đầu còn chưa bị thiêu hủy. Ngoài cửa thành máu chảy thành sông, cảnh tượng kia có thể dọa chết những ai yếu bóng vía!
Rất không may, lá gan của Tiểu Lục Tử công công thật sự không thể nói là lớn. Nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết ngoài cửa thành, phản ứng đầu tiên của Tiểu Lục Tử là nôn mửa. Vốn mấy ngày ăn đói uống khát vậy mà lại hào phóng đến độ phun hết ra ngoài, cuối cùng phun ra cả nước chua khiến cho dạ dày cồn cào khó chịu.
Tuy rằng đại nội thị vệ đều đã nhìn thấy người chết, nhưng cảnh tượng tàn sát tập thể như thế đừng nói nhìn thấy, chỉ nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Cho nên khi thấy Tiểu Lục Tử nôn mửa như điên, bọn họ ngày bình thường uy phong lẫm lẫm cũng bị kích thích không chịu nổi, đồng loạt phun như mưa.
Khâm sai tới, rất nhanh có người đến nghênh đón vào đại doanh. Lưu Lăng không ở trong thành mà đang ở trong đại doanh Phủ Viễn quân ngoài thành. Mười mấy tướng lĩnh tụ tập quanh đại trướng của hắn, đang thảo luận xem phải ứng đối với thế công kế tiếp của quân địch như thế nào. Lưu Lăng sai người làm một sa bàn lớn, dùng cờ nhỏ màu lam và màu đỏ phân biệt đại diện vị trí quân Chu và quân Hán.
Mười mấy người đều nhìn Lưu Lăng, nghe hắn phân tích tương quan thực lực quân đội hai bên mọi người không ngừng gật đầu, sắc mặt đều hết sức trang nghiêm.
Đang nói thì có thân binh từ phía ngoài tiến vào bẩm báo nói có khâm sai từ thành Thái Nguyên đến đây, chỉ đích danh Lưu Lăng tiếp chỉ.
Nghe nói Nhị ca hắn phái người đến, Lưu Lăng không dám chậm trễ, lĩnh thủ hạ ra ngoài đại trướng nghênh đón, vừa ra khỏi cửa đã thấy Tiểu Lục Tử mặt vàng như nến, trên mặt không còn giọt máu được hai binh sĩ Phủ Viễn quân dìu đỡ đang đi tới. Vốn đại nội thị vệ phải đứng hai hàng hai bên khâm sai uy phong lẫm lẫm cũng cả đám mặt không chút huyết sắc, được người ta dìu đi sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Lưu Lăng đoán bọn họ chắc là bị cảnh tượng phía ngoài dọa sợ, trong lòng hiểu rõ, lập tức cười nghênh đón.
– Hóa ra là Tề công công, đi đường xa khổ cực rồi!
Lưu Lăng phân phó nói: – Đi chuẩn bị một thùng nước nóng, lát nữa sau khi Tề công công tuyên chỉ cần ngâm nước nóng nghỉ ngơi một chút.
Lời này của hắn đã động đến chuyện canh cánh trong lòng Tiểu Lục Tử, với những hoạn quan như y, thống khổ lớn nhất chính là mùi khai khó có thể che dấu trên thân thể. Bởi vì một số phần quan trọng đã bị cắt, cho nên lúc tiểu tiện luôn khó có thể khống chế. Do đó trên người luôn mang một mùi khai, nhất là mùa hè lại càng làm cho người khác khó chịu. Ngay cả chính bọn họ cũng không chịu đựng nổi, cho nên mới phải tô son điểm phấn giống như cung nữ, thậm chí tô trét còn dày hơn nhiều.
Liên tục mấy ngày bôn ba, đừng nói tắm rửa, đến cả cơm nóng còn không có mà ăn, lúc này mùi trên ngươi y quả thật rất nồng, hai binh sĩ Phủ Viễn quân đều cau mày nhưng không dám biểu lộ ra ngoài mà thôi.
Lưu Lăng đi đến bên cạnh, trang nghiêm nói: – Vi thần Lưu Lăng, quỳ tiếp thánh chỉ.
Mười mấy tướng lĩnh sau lưng hắn cũng quỳ xuống, Tiểu Lục Tử vội vàng nói: – Vương gia mau đứng lên, Bệ hạ sớm có ý chỉ, Vương gia không cần quỳ nghe tuyên chỉ.
Y thoát khỏi hai người dìu đỡ, thân hình suy yếu phủ phục xuống.
– Tiểu Lục Tử thỉnh an Vương gia, nô tài thật sự không kiên trì nổi, xin Vương gia chớ trách nô tài thất lễ.
Y vừa ngồi sụp xuống, một luồng mùi vị như mùi của tê giác ở vườn bách thú Bắc Kinh xông thẳng vào mũi Lưu Lăng. Kiếp trước, phụ thân mẫu thân từng đẩy xe lăn dẫn hắn đến vườn bách thú Bắc Kinh thăm quan, năm ấy hắn chỉ mới tám tuổi, trí nhớ khắc sâu nhất chính là mùi khai ngửi thấy khi đi qua chuồng tê giác.
Còn may Lưu Lăng đang hơi bị viêm mũi, lúc này đã phát huy tác dụng.
– Tề công công, hay là đứng lên tuyên chỉ đi, Lưu Lăng quỳ nghe được rồi.
Tiểu Lục Tử bất đắc dĩ nói: – Vậy nô tài đắc tội, ừm… Trung Thân vương Lưu Lăng tiếp chỉ!
Y lập tức nghiêm sắc mặt lấy thánh chỉ ra, dùng giọng the thé đọc to rõ ràng, đại khái ý tứ là: – Phụng thiên thừa vận, Đại Hán thiên tử chiếu viết: Trung Thân vương Lưu Lăng suất quân nam chinh, không sợ gian khổ, càng vất vả công lao càng lớn, trẫm cố ý phái khâm sai đại thần đến động viên quân sĩ, trẫm vô cùng mong nhớ Trung Thân vương, hy vọng Trung Thân vương bảo trọng thân thể, sớm ngày đắc thắng trở về.
(Lời TG chú thích: Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết, đầy đủ cả tám chữ này xuất hiện sớm nhất vào thời Minh. Người đề xuất viết ra đề tự này đầu tiên chính là Tần Thủy Hoàng, ông ta cảm thấy chiến công của mình cực kỳ to lớn vượt xa phạm trù của chữ Vương, vì thế đã xưng Đế. Lời Hoàng Đế nói là “Chiếu”. Trên ngọc tỷ truyền quốc của ông ta có tám chữ khắc “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương” (Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi), tự xưng là Trẫm, là Thiên Tử. Mà hai chữ “chiếu viết” ra đời sớm nhất vào đời Hán, được đế vương đời sau tiếp tục sử dụng. Hai chữ “Phụng thiên” lại do Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương nói ra. Lúc ấy ở thành Nam Kinh trong hoàng cung, đại điện triều chính cao nhất, được gọi là Phụng Thiên điện. Thanh triều Đại học sĩ Du Việt có ghi lại trong “Trà hương bảo tục”: Phụng thiên thừa vận, là luận theo tên Phụng Thiên điện mà đặt ra. Đem ra sử dụng trong quyển sách này có vẻ không phù hợp lịch sử, độc giả chỉ nên cười trừ, không nên truy cứu.)
Lưu Lăng cung kính dập đầu nói: – Thần, tạ chủ long ân.
Hai tay cung kính chân thành tiếp nhận thánh chỉ, giao cho thị vệ bên cạnh thu lại, lúc này hắn mới đứng lên cười nói: – Tề công công dọc đường vất vả, mau vào trong đại trướng nghỉ ngơi một lát.
Tiểu Lục Tử cười khổ nói: – Vương gia, cứ gọi nô tài là Tiểu Lục Tử đi, Tề công công này Tề công công nọ, gọi như vậy nô tài không chịu nổi đâu. Trên đường nô tài ra roi thúc ngựa cốt chỉ để kịp tuyên chỉ trước khi khâm sai đại nhân tới mà thôi, đúng là mệt muốn chết rồi.
Lưu Lăng kinh ngạc nói: – Như thế nào, khâm sai đại thần Bệ hạ nhắc tới không phải Tiểu Lục Tử công công ngươi sao?
Tiểu Lục Tử hoảng sợ, vội vàng giải thích nói: – Vương gia hiểu lầm rồi, nô tài có thân phận gì? Như thế nào đủ tư cách đảm nhiệm chức vụ khâm sai được. Tiên đế sớm có nghiêm chỉ, người của hậu cung không được tham gia vào chính sự bằng không giết không tha, tru di cửu tộc. Câu nói của Vương gia có thể hù chết nô tài rồi.
Lưu Lăng giật mình, đúng là như vậy. Thái giám chuyên quyền là chuyện thời Minh triều, bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
– Vậy sao? Vậy vị trọng thần nào trong triều sẽ đến đây?
Trong lòng Lưu Lăng kinh ngạc, sao hắn mới đến Ngọc Châu Nhị ca đã phái khâm sai tới đốc chiến rồi? Là do không tín nhiệm ta hay có ẩn tình khác?
Tiểu Lục Tử muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Lưu Lăng, lập tức cười khổ nói: – Vâng… Là viên minh châu trong tay Tể tướng Lư Sâm đại nhân, tiểu thư Lư phủ, Lư Ngọc Châu. Trước khi nô tài tới đây Bệ hạ đã nhận Lư tiểu thư làm nghĩa muội, phong làm Vĩnh Ninh quận chúa.
Lưu Lăng nghe xong hít một hơi khí lạnh, trong lòng giật mình, cười khổ không biết nói gì.
– Hoá ra là phụng chỉ bức hôn đây.
Trong lòng hắn cười khổ thở dài.
Thì ra ngay khi Lưu Lăng suất quân xuôi nam, Tể tướng Lư Sâm được người nhà bẩm báo nói rằng tiểu thư Lư Ngọc Châu đã biến mất. Lư Sâm phái người tìm mãi không thấy, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ đến nữ nhi của mình một lòng ái mộ Lưu Lăng, lần này Lưu Lăng xuôi nam, nữ nhi nhất định trà trộn trong đó tìm lang quân rồi. Điều này khiến lão Tể tướng Lư Sâm lo lắng lập tức phái người nhà cưỡi khoái mã đuổi theo, chỉ có điều làm sao có thể dễ dàng tìm được một người giữa mấy vạn đại quân?
Hoàng hoa khuê nữ chưa chồng đuổi theo nam nhân, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Lư Sâm còn mặt mũi nào đối diện với Hoàng Đế và văn võ bá quan. Lão mất ăn mất ngủ đến trụi cả tóc, vốn định viết thư cho Lưu Lăng nhờ hắn hỗ trợ tìm kiếm nữ nhi. Chỉ có điều Lưu Lăng đang cầm binh tác chiến, sao có thể vì chuyện này mà khiến hắn phân tâm? Hơn nữa đây là chuyện xấu trong nhà mình Lư Sâm mở miệng thế nào được.
Hai ngày này lão không màng cơm nước, người trở nên tiều tụy, vẫn là Hiếu Đế anh minh nhìn ra sự bất thường, vì thế mới mở miệng hỏi, Lư Sâm làm người trung hậu thật thà nghiêm túc không dám khi quân, chỉ có thể nói thẳng ra. Hiếu Đế vừa nghe lập tức cười ha ha nói: – Việc này có gì khó, trẫm cho nàng một lý do quang minh chính đại còn không được sao.
Kết quả là Lư Ngọc Châu trở thành nữ khâm sai đầu tiên trong lịch sử. Chỉ có điều nàng là một khuê nữ mới mười sáu tuổi chưa lấy chồng, có thân phận gì để đảm nhiệm chức vụ khâm sai? Hiếu Đế gia ân, nhận cô gái chưa bao giờ gặp mặt kia làm nghĩa muội, phong làm Vĩnh Ninh quận chúa, đại diện cho hoàng thất đến an ủi tam quân, lý do này đã đủ hợp lý rồi.
Lừa mình dối người, ngay cả Hiếu Đế cũng thấy buồn cười. Bỏ qua vài thân vương đệ đệ, một cháu họ đã trưởng thành cộng thêm mấy Quận Vương để tin dùng một nghĩa muội mới nhận, lặn lội đường xa đại diện hoàng thất đi kích lệ quân đội, ai có thể không buồn bực đây? Chỉ có điều lời Hoàng Đế đã nói, không ai dám bàn tán.
Cứ như vậy, Lư Sâm có thể bảo toàn thể diện. Càng cho thấy tấm lòng nhân hậu của Hoàng Đế, ân sủng Lư gia. Lư Sâm cũng mang ơn, cuối cùng có thể an tâm một chút.
Lưu Lăng thở dài hỏi: – Vậy Vĩnh Ninh quận chúa hiện ở đâu?
Tiểu Lục Tử ngây ra một lúc, khổ sở như ăn hoàng liên nói: – Điều này… Nô tài không biết.
– Hả?
Lưu Lăng lại kinh ngạc, Hoàng Đế phái khâm sai, đường đường Quận chúa, đại diện hoàng thất đến khích lệ tướng sĩ tiền phương không ngờ bây giờ không biết đang ở nơi nào?
Tiểu Lục Tử cười xấu hổ nói: – Vĩnh Ninh quận chúa mặc thường phục xuất tuần.
– Ặc…
Thế thì Lưu Lăng đã hiểu, thì ra tiểu cô nương kia là vụng trộm chạy đi tìm mình. Cái gọi là khâm sai, cái gọi là Quận chúa, bất quá là phương án cấp cứu của Hoàng Đế, vì chiếu cố thể diện của Lư Sâm mà áp dụng mà thôi. Tiểu cô nương này thật đúng là to gan lớn mật.
Vừa nghĩ tới nàng bất quá chỉ là cô bé mười sáu tuổi, chưa bao giờ đi xa nhà, không ngờ không để ý nguy hiểm gian khổ, ngàn dặm xa xôi tìm kiếm mình, trong lòng Lưu Lăng cảm thấy xúc động. Đồng thời cũng cảm thấy lo lắng, nàng xuất phát trước, vài ngày sau Tiểu Lục Tử mới đi, vậy mà nay Tiểu Lục Tử đã tới, nàng thì lại không thấy đâu. Nếu nửa đường xảy ra chuyện, hắn làm sao có thể đối mặt với Lư Sâm đại nhân đây.
Vừa nghĩ tới tiểu nha đầu quật cường kia, có thể gặp phải kẻ xấu, có thể lạc đường, có thể không chịu nổi đường xa nên nhiễm bệnh không dậy nổi, có thể vì mất tiền mà phải nhịn đói, có thể gặp phải hung cầm mãnh thú không thể tự bảo vệ mình, lòng Lưu Lăng thắt lại, hắn càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng.
Hơn nữa Hậu Chu thực lực hùng hậu, lãnh thổ tới chín mươi tám châu, có bảy mươi hai doanh binh mã, nếu cố sức gom góp thì đại quân có thể đạt tới hơn một trăm vạn. Ngoại trừ quân đội đồn trú phân tán đóng ở các châu phủ ra, số lượng quân mà Hậu Chu có thể thuyên chuyển rơi vào khoảng năm mươi doanh, tương đương với năm mươi vạn đại quân!
Nói cách khác, hiện tại với điều kiệu không động chạm tới căn cơ Chu quốc, Sài Vinh ít nhất còn có thể điều động thêm mười lăm vạn đại quân. Ba mươi vạn hùng binh, Bắc Hán có dốc hết cả quốc lực cũng không xuất ra nổi. Bảy doanh binh mã Phủ Viễn quân phương nam, Kiến Hùng quân phương bắc trên danh nghĩa có được chín doanh, kì thực chỉ có tám doanh. Cộng thêm quân đồn trú tại Đô thành, nếu gom vào một chỗ cũng chưa đến hai mươi vạn.
Nếu Hậu Chu dốc sức đột kích quy mô lớn, xuất động tới năm mươi vạn đại quân không phải là không thể. Mặc dù là như vậy, Hậu Chu vẫn còn hơn hai mươi vạn binh mã. Cho nên, Lưu Lăng tuy rằng nắm trong tay một trận thắng cũng quyết không dám khinh địch. Hiện Phủ Viễn quân có hơn bốn vạn nhân mã, thêm tàn binh Ngọc Châu cũng chưa tới bốn vạn rưỡi. Cho dù cộng thêm Phủ Viễn quân do Trình Nghĩa Hậu dẫn từ Ứng châu tới và quân Hán đang xuôi nam xuống thì khoảng hơn bốn vạn, tổng cộng quân số vào khoảng tám chín vạn.
So với mười lăm vạn đại quân Chu thì vẫn không đủ. Chỉ cần quân Chu không tùy tiện tiến quân, từng bước đánh chắc giữ chắc, Lưu Lăng cũng không thể tìm được thời cơ để tận dụng. Lưu Lăng biết Sài Vinh thông qua tư liệu lịch sử, Sài Vinh là một quân chủ hùng tài đại lược, được tôn vinh là đệ nhất minh quân thời Ngũ Đại.
Nếu không phải người này đoản mệnh, chỉ làm Hoàng Đế không tới sáu năm đã chết bệnh, dựa vào tài năng quân sự và sách lược trị quốc của y, tất sẽ không đến phiên Triệu Khuông Dẫn thống nhất Trung Nguyên. Nói lại, nếu không phải Sài Vinh tạo cho Triệu Khuông Dẫn một căn cơ kiên cố thì Triệu Khuông Dẫn tất phải gian nan vô cùng mới nhất thống được Trung Nguyên, lập ra đế quốc Đại Tống.
Nghĩ đến đây, Lưu Lăng lại thấy buồn bực. Trên lý thuyết Triệu Khuông Dẫn, Tống Thái Tổ tiếng tăm lừng lẫy, vì sao vẫn chưa xuất hiện bước lên vũ đài lịch sử?
Người này có lẽ là một biến số, Lưu Lăng biết dòng chảy lịch sử là không thể nghịch chuyển được. Tống triều được thành lập là chuyện không thể ngăn cản, thực lực một mình Bắc Hán quốc tự bảo vệ mình còn không đủ, huống chi ôm mộng xưng bá thiên hạ? Lúc này Lưu Lăng không có hùng tâm tráng chí nhất thống Trung Nguyên, hắn thầm nghĩ dốc hết năng lực của mình bảo vệ Bắc Hán, bảo vệ sợi dây thân tình hiếm có giữa mình và Nhị ca. Bảo vệ Liễu Mi Nhi, Triệu Đại, Triệu Nhị, Hoa Tam Lang, Quý Thừa Vân, những người quan trọng với hắn là đủ rồi.
Một khi Triệu Khuông Dẫn xuất hiện, có lẽ hắn phải đối mặt với biến cố khó có thể đoán trước.
Ngày thứ ba, không lâu sau khi Lưu Lăng hạ lệnh chém đầu tám ngàn tù binh Hậu Chu, Tiểu Lục Tử công công một đường chạy như bay từ thành Thái Nguyên tới, mang theo bao nhiêu là phong trần mệt mỏi trên thân thể, dưới sự bảo hộ của mười mấy đại nội thị vệ cuối cùng đã tới thành Ngọc Châu. Nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ đủ biết trên đoạn đường này bọn họ đã chịu không ít cay đắng
Kỳ thật là như thế này, xuất phát từ Ứng châu, họ vốn định đi tắt vượt qua đại quân Trình Nghĩa Hậu, tới Ngọc Châu trước một bước để gặp mặt Lưu Lăng, nhưng lại lạc đường. Bọn họ đi vòng vo trong núi rừng nửa ngày mới tìm được đường ra, khiến lộ trình bị trễ nải.
Khi họ đến cửa thành Ngọc Châu, tử thi của tám ngàn tù binh kia còn chưa được xử lý xong xuôi, tám ngàn cái đầu còn chưa bị thiêu hủy. Ngoài cửa thành máu chảy thành sông, cảnh tượng kia có thể dọa chết những ai yếu bóng vía!
Rất không may, lá gan của Tiểu Lục Tử công công thật sự không thể nói là lớn. Nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết ngoài cửa thành, phản ứng đầu tiên của Tiểu Lục Tử là nôn mửa. Vốn mấy ngày ăn đói uống khát vậy mà lại hào phóng đến độ phun hết ra ngoài, cuối cùng phun ra cả nước chua khiến cho dạ dày cồn cào khó chịu.
Tuy rằng đại nội thị vệ đều đã nhìn thấy người chết, nhưng cảnh tượng tàn sát tập thể như thế đừng nói nhìn thấy, chỉ nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Cho nên khi thấy Tiểu Lục Tử nôn mửa như điên, bọn họ ngày bình thường uy phong lẫm lẫm cũng bị kích thích không chịu nổi, đồng loạt phun như mưa.
Khâm sai tới, rất nhanh có người đến nghênh đón vào đại doanh. Lưu Lăng không ở trong thành mà đang ở trong đại doanh Phủ Viễn quân ngoài thành. Mười mấy tướng lĩnh tụ tập quanh đại trướng của hắn, đang thảo luận xem phải ứng đối với thế công kế tiếp của quân địch như thế nào. Lưu Lăng sai người làm một sa bàn lớn, dùng cờ nhỏ màu lam và màu đỏ phân biệt đại diện vị trí quân Chu và quân Hán.
Mười mấy người đều nhìn Lưu Lăng, nghe hắn phân tích tương quan thực lực quân đội hai bên mọi người không ngừng gật đầu, sắc mặt đều hết sức trang nghiêm.
Đang nói thì có thân binh từ phía ngoài tiến vào bẩm báo nói có khâm sai từ thành Thái Nguyên đến đây, chỉ đích danh Lưu Lăng tiếp chỉ.
Nghe nói Nhị ca hắn phái người đến, Lưu Lăng không dám chậm trễ, lĩnh thủ hạ ra ngoài đại trướng nghênh đón, vừa ra khỏi cửa đã thấy Tiểu Lục Tử mặt vàng như nến, trên mặt không còn giọt máu được hai binh sĩ Phủ Viễn quân dìu đỡ đang đi tới. Vốn đại nội thị vệ phải đứng hai hàng hai bên khâm sai uy phong lẫm lẫm cũng cả đám mặt không chút huyết sắc, được người ta dìu đi sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Lưu Lăng đoán bọn họ chắc là bị cảnh tượng phía ngoài dọa sợ, trong lòng hiểu rõ, lập tức cười nghênh đón.
– Hóa ra là Tề công công, đi đường xa khổ cực rồi!
Lưu Lăng phân phó nói: – Đi chuẩn bị một thùng nước nóng, lát nữa sau khi Tề công công tuyên chỉ cần ngâm nước nóng nghỉ ngơi một chút.
Lời này của hắn đã động đến chuyện canh cánh trong lòng Tiểu Lục Tử, với những hoạn quan như y, thống khổ lớn nhất chính là mùi khai khó có thể che dấu trên thân thể. Bởi vì một số phần quan trọng đã bị cắt, cho nên lúc tiểu tiện luôn khó có thể khống chế. Do đó trên người luôn mang một mùi khai, nhất là mùa hè lại càng làm cho người khác khó chịu. Ngay cả chính bọn họ cũng không chịu đựng nổi, cho nên mới phải tô son điểm phấn giống như cung nữ, thậm chí tô trét còn dày hơn nhiều.
Liên tục mấy ngày bôn ba, đừng nói tắm rửa, đến cả cơm nóng còn không có mà ăn, lúc này mùi trên ngươi y quả thật rất nồng, hai binh sĩ Phủ Viễn quân đều cau mày nhưng không dám biểu lộ ra ngoài mà thôi.
Lưu Lăng đi đến bên cạnh, trang nghiêm nói: – Vi thần Lưu Lăng, quỳ tiếp thánh chỉ.
Mười mấy tướng lĩnh sau lưng hắn cũng quỳ xuống, Tiểu Lục Tử vội vàng nói: – Vương gia mau đứng lên, Bệ hạ sớm có ý chỉ, Vương gia không cần quỳ nghe tuyên chỉ.
Y thoát khỏi hai người dìu đỡ, thân hình suy yếu phủ phục xuống.
– Tiểu Lục Tử thỉnh an Vương gia, nô tài thật sự không kiên trì nổi, xin Vương gia chớ trách nô tài thất lễ.
Y vừa ngồi sụp xuống, một luồng mùi vị như mùi của tê giác ở vườn bách thú Bắc Kinh xông thẳng vào mũi Lưu Lăng. Kiếp trước, phụ thân mẫu thân từng đẩy xe lăn dẫn hắn đến vườn bách thú Bắc Kinh thăm quan, năm ấy hắn chỉ mới tám tuổi, trí nhớ khắc sâu nhất chính là mùi khai ngửi thấy khi đi qua chuồng tê giác.
Còn may Lưu Lăng đang hơi bị viêm mũi, lúc này đã phát huy tác dụng.
– Tề công công, hay là đứng lên tuyên chỉ đi, Lưu Lăng quỳ nghe được rồi.
Tiểu Lục Tử bất đắc dĩ nói: – Vậy nô tài đắc tội, ừm… Trung Thân vương Lưu Lăng tiếp chỉ!
Y lập tức nghiêm sắc mặt lấy thánh chỉ ra, dùng giọng the thé đọc to rõ ràng, đại khái ý tứ là: – Phụng thiên thừa vận, Đại Hán thiên tử chiếu viết: Trung Thân vương Lưu Lăng suất quân nam chinh, không sợ gian khổ, càng vất vả công lao càng lớn, trẫm cố ý phái khâm sai đại thần đến động viên quân sĩ, trẫm vô cùng mong nhớ Trung Thân vương, hy vọng Trung Thân vương bảo trọng thân thể, sớm ngày đắc thắng trở về.
(Lời TG chú thích: Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết, đầy đủ cả tám chữ này xuất hiện sớm nhất vào thời Minh. Người đề xuất viết ra đề tự này đầu tiên chính là Tần Thủy Hoàng, ông ta cảm thấy chiến công của mình cực kỳ to lớn vượt xa phạm trù của chữ Vương, vì thế đã xưng Đế. Lời Hoàng Đế nói là “Chiếu”. Trên ngọc tỷ truyền quốc của ông ta có tám chữ khắc “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương” (Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi), tự xưng là Trẫm, là Thiên Tử. Mà hai chữ “chiếu viết” ra đời sớm nhất vào đời Hán, được đế vương đời sau tiếp tục sử dụng. Hai chữ “Phụng thiên” lại do Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương nói ra. Lúc ấy ở thành Nam Kinh trong hoàng cung, đại điện triều chính cao nhất, được gọi là Phụng Thiên điện. Thanh triều Đại học sĩ Du Việt có ghi lại trong “Trà hương bảo tục”: Phụng thiên thừa vận, là luận theo tên Phụng Thiên điện mà đặt ra. Đem ra sử dụng trong quyển sách này có vẻ không phù hợp lịch sử, độc giả chỉ nên cười trừ, không nên truy cứu.)
Lưu Lăng cung kính dập đầu nói: – Thần, tạ chủ long ân.
Hai tay cung kính chân thành tiếp nhận thánh chỉ, giao cho thị vệ bên cạnh thu lại, lúc này hắn mới đứng lên cười nói: – Tề công công dọc đường vất vả, mau vào trong đại trướng nghỉ ngơi một lát.
Tiểu Lục Tử cười khổ nói: – Vương gia, cứ gọi nô tài là Tiểu Lục Tử đi, Tề công công này Tề công công nọ, gọi như vậy nô tài không chịu nổi đâu. Trên đường nô tài ra roi thúc ngựa cốt chỉ để kịp tuyên chỉ trước khi khâm sai đại nhân tới mà thôi, đúng là mệt muốn chết rồi.
Lưu Lăng kinh ngạc nói: – Như thế nào, khâm sai đại thần Bệ hạ nhắc tới không phải Tiểu Lục Tử công công ngươi sao?
Tiểu Lục Tử hoảng sợ, vội vàng giải thích nói: – Vương gia hiểu lầm rồi, nô tài có thân phận gì? Như thế nào đủ tư cách đảm nhiệm chức vụ khâm sai được. Tiên đế sớm có nghiêm chỉ, người của hậu cung không được tham gia vào chính sự bằng không giết không tha, tru di cửu tộc. Câu nói của Vương gia có thể hù chết nô tài rồi.
Lưu Lăng giật mình, đúng là như vậy. Thái giám chuyên quyền là chuyện thời Minh triều, bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
– Vậy sao? Vậy vị trọng thần nào trong triều sẽ đến đây?
Trong lòng Lưu Lăng kinh ngạc, sao hắn mới đến Ngọc Châu Nhị ca đã phái khâm sai tới đốc chiến rồi? Là do không tín nhiệm ta hay có ẩn tình khác?
Tiểu Lục Tử muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Lưu Lăng, lập tức cười khổ nói: – Vâng… Là viên minh châu trong tay Tể tướng Lư Sâm đại nhân, tiểu thư Lư phủ, Lư Ngọc Châu. Trước khi nô tài tới đây Bệ hạ đã nhận Lư tiểu thư làm nghĩa muội, phong làm Vĩnh Ninh quận chúa.
Lưu Lăng nghe xong hít một hơi khí lạnh, trong lòng giật mình, cười khổ không biết nói gì.
– Hoá ra là phụng chỉ bức hôn đây.
Trong lòng hắn cười khổ thở dài.
Thì ra ngay khi Lưu Lăng suất quân xuôi nam, Tể tướng Lư Sâm được người nhà bẩm báo nói rằng tiểu thư Lư Ngọc Châu đã biến mất. Lư Sâm phái người tìm mãi không thấy, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ đến nữ nhi của mình một lòng ái mộ Lưu Lăng, lần này Lưu Lăng xuôi nam, nữ nhi nhất định trà trộn trong đó tìm lang quân rồi. Điều này khiến lão Tể tướng Lư Sâm lo lắng lập tức phái người nhà cưỡi khoái mã đuổi theo, chỉ có điều làm sao có thể dễ dàng tìm được một người giữa mấy vạn đại quân?
Hoàng hoa khuê nữ chưa chồng đuổi theo nam nhân, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Lư Sâm còn mặt mũi nào đối diện với Hoàng Đế và văn võ bá quan. Lão mất ăn mất ngủ đến trụi cả tóc, vốn định viết thư cho Lưu Lăng nhờ hắn hỗ trợ tìm kiếm nữ nhi. Chỉ có điều Lưu Lăng đang cầm binh tác chiến, sao có thể vì chuyện này mà khiến hắn phân tâm? Hơn nữa đây là chuyện xấu trong nhà mình Lư Sâm mở miệng thế nào được.
Hai ngày này lão không màng cơm nước, người trở nên tiều tụy, vẫn là Hiếu Đế anh minh nhìn ra sự bất thường, vì thế mới mở miệng hỏi, Lư Sâm làm người trung hậu thật thà nghiêm túc không dám khi quân, chỉ có thể nói thẳng ra. Hiếu Đế vừa nghe lập tức cười ha ha nói: – Việc này có gì khó, trẫm cho nàng một lý do quang minh chính đại còn không được sao.
Kết quả là Lư Ngọc Châu trở thành nữ khâm sai đầu tiên trong lịch sử. Chỉ có điều nàng là một khuê nữ mới mười sáu tuổi chưa lấy chồng, có thân phận gì để đảm nhiệm chức vụ khâm sai? Hiếu Đế gia ân, nhận cô gái chưa bao giờ gặp mặt kia làm nghĩa muội, phong làm Vĩnh Ninh quận chúa, đại diện cho hoàng thất đến an ủi tam quân, lý do này đã đủ hợp lý rồi.
Lừa mình dối người, ngay cả Hiếu Đế cũng thấy buồn cười. Bỏ qua vài thân vương đệ đệ, một cháu họ đã trưởng thành cộng thêm mấy Quận Vương để tin dùng một nghĩa muội mới nhận, lặn lội đường xa đại diện hoàng thất đi kích lệ quân đội, ai có thể không buồn bực đây? Chỉ có điều lời Hoàng Đế đã nói, không ai dám bàn tán.
Cứ như vậy, Lư Sâm có thể bảo toàn thể diện. Càng cho thấy tấm lòng nhân hậu của Hoàng Đế, ân sủng Lư gia. Lư Sâm cũng mang ơn, cuối cùng có thể an tâm một chút.
Lưu Lăng thở dài hỏi: – Vậy Vĩnh Ninh quận chúa hiện ở đâu?
Tiểu Lục Tử ngây ra một lúc, khổ sở như ăn hoàng liên nói: – Điều này… Nô tài không biết.
– Hả?
Lưu Lăng lại kinh ngạc, Hoàng Đế phái khâm sai, đường đường Quận chúa, đại diện hoàng thất đến khích lệ tướng sĩ tiền phương không ngờ bây giờ không biết đang ở nơi nào?
Tiểu Lục Tử cười xấu hổ nói: – Vĩnh Ninh quận chúa mặc thường phục xuất tuần.
– Ặc…
Thế thì Lưu Lăng đã hiểu, thì ra tiểu cô nương kia là vụng trộm chạy đi tìm mình. Cái gọi là khâm sai, cái gọi là Quận chúa, bất quá là phương án cấp cứu của Hoàng Đế, vì chiếu cố thể diện của Lư Sâm mà áp dụng mà thôi. Tiểu cô nương này thật đúng là to gan lớn mật.
Vừa nghĩ tới nàng bất quá chỉ là cô bé mười sáu tuổi, chưa bao giờ đi xa nhà, không ngờ không để ý nguy hiểm gian khổ, ngàn dặm xa xôi tìm kiếm mình, trong lòng Lưu Lăng cảm thấy xúc động. Đồng thời cũng cảm thấy lo lắng, nàng xuất phát trước, vài ngày sau Tiểu Lục Tử mới đi, vậy mà nay Tiểu Lục Tử đã tới, nàng thì lại không thấy đâu. Nếu nửa đường xảy ra chuyện, hắn làm sao có thể đối mặt với Lư Sâm đại nhân đây.
Vừa nghĩ tới tiểu nha đầu quật cường kia, có thể gặp phải kẻ xấu, có thể lạc đường, có thể không chịu nổi đường xa nên nhiễm bệnh không dậy nổi, có thể vì mất tiền mà phải nhịn đói, có thể gặp phải hung cầm mãnh thú không thể tự bảo vệ mình, lòng Lưu Lăng thắt lại, hắn càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.