Chương 13: Chương 13
Đế Hưu
08/01/2017
Muốn để người diệt vong, trước phải khiến điên cuồng
Đến tháng mười một, phân nửa lãnh thổ Tùy quốc đều bị băng tuyết bao trùm.
Kiếp trước vào thời điểm này Tùy đế đã sắp băng hà, tranh chấp giữa Cơ Ngọc và Cơ Minh cũng bước vào thời khắc kịch liệt nhất, trực tiếp bộc lộ trước mắt mọi người, thậm chí thế cục giữa bá quan văn võ trong triều cũng là thập phần vi diệu. Mà ngoại công của Cơ Minh lại là Thái úy đứng đầu võ tướng, bách quan mặc dù ngoài mặt vẫn chi trì lập thái tử Ngọc làm người kế vị, kỳ thực âm thầm ủng hộ nhà ai hầu như không thể suy đoán.
Tô Hợp lại ngay trong thời khắc vi diệu này dùng danh nghĩa du thuyết các nước cầu kiến Cơ Ngọc. Tô Hợp vốn có bảy phần tài hoa, thêm vào miệng lưỡi khéo léo rất được Cơ Ngọc yêu thích, nhất thời tôn làm khách khanh1, thường xuyên chạm gối hàn huyên2.
Từ đó về sau, sinh hoạt của Tô Hợp ở trong Tùy cung chính là như cá gặp nước.
Đương nhiên, hắn cũng không quên nhiệm vụ của mình.
Hắn mặt ngoài dùng thân phận khách khanh đứng ở bên cạnh Cơ Ngọc, dùng lời thấm thía khuyên nhũ y lấy đại cục làm trọng buông tha Cơ Minh một mạng, đợi sau khi y đăng cơ cứ cho Cơ Minh đảm nhiệm một chức quan nhàn tản là xong. Then chốt chính là hiện nay thiên hạ đã thái bình được hơn hai mươi năm, chư quốc đều đang rục rịch xuất động, nếu lại sa vào huynh đệ tranh đấu tất là cơ hội khiến người khác cháy nhà mà đi hôi của! Huống chi Sở quốc năm ngoái thừa dịp săn bắn trưng ra quân đội cường thịnh, nếu Khương, Tùy, Hàn, Tề tứ quốc vẫn cứ độc lập độc hành mà không nhất trí đối ngoại, không ngoài hai mươi năm nhất định sẽ lần lượt diệt vong nha!
Cơ Ngọc rốt cuộc vẫn là thiếu niên nhẹ dạ, cảm thấy lời nói của Tô Hợp rất có đạo lý, liền hòa hoãn thế cục căng thẳng, thế lực của Cơ Minh suốt một năm này vốn đã bị thanh lý hơn phân nửa rốt cuộc có khoảng trống để thở dốc, cũng cố lại căn cơ sắp đổ của mình.
Lời nói này của Tô Hợp cũng không phải là việc quá cơ mật, rất nhanh đã truyền đến tai Cơ Minh, hắn còn sai người âm thầm thỉnh Tô Hợp đến hỏi lý do vì sao lại giúp mình. Tô Hợp liền đem lý do người nào đó đã chuẩn bị sẵn từ lâu uyển chuyển truyền đạt cho Cơ Minh.
—— Tô Hợp mặc dù nhận mệnh từ Khương Tố, thế nhưng lại có được túi gấm Khương Trạch lén lút đưa tặng, hắn vốn tưởng chuyến đi này cửu tử nhất sinh, hoàn toàn ôm tâm tình có còn hơn không mở ra túi gấm, không ngờ lại phát hiện Khương Trạch không ngờ lại cực kỳ lý giải đôi huynh đệ này. Vì vậy hắn quyết định nhanh chóng buông tha phương pháp du thuyết ban đầu, sửa thành kế sách Khương Trạch đề ra, sau đó liền nhanh chóng có được chỗ đứng vững vàng dưới trướng Cơ Ngọc.
Hắn nói: Cổ nhân có nói, loạn thế xuất anh hùng. Thái tử Ngọc thật rất có tài năng nhưng lại thiếu mấy phần tâm huyết, không phải là kẻ chân chính có thể thống nhất thiên hạ. Điện hạ tư thế oai hùng vĩ ngạn, tâm có sâu cạn, hiển nhiên là thế long khốn thiển khê (rồng vây nước cạn), hiện giờ thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi… Tại hạ nói đến đây đã là hết lời, xin điện hạ trân trọng!
Cơ minh nghe vậy liền vỗ tay cười to, quyết ý ám sát thái tử Ngọc.
….
Tin tức Tô Hợp truyền về đứt đoạn tại đây.
Khương Trạch tính toán thời gian một chút, cho dù người đưa tin ngày đêm không nghỉ thúc ngựa trở về thì việc này ước chừng cũng đã là chuyện của nửa tháng trước rồi. Nói cách khác, hiện tại Cơ Minh rất có khả năng đã hạ thủ Cơ Ngọc, về phần đến tột cùng có thể đắc thủ hay không thì phải xem một vài người khác rồi.
Khương Trạch liếc xong bảng tin tức này cũng không cảm thấy cần quá mức lưu ý, vì vậy rất nhanh đã bỏ qua tiếp tục bận rộn việc của mình.
—— Đông chí sắp đến, y cần phải chuẩn bị nghi lễ tế thiên ba năm một lần.
Từ lúc Chu vương tự phong thiên tử2 liền thường xuyên tế thiên biểu đạt sự thành kính đối với công ơn sinh dưỡng vạn vật của trời đất, đồng thời khẩn cầu thượng thiên phù hộ bách tính thiên hạ, đây là nghi thức tế tự long trọng nhất, trang nghiêm nhất của mỗi quốc gia. Khương quốc tự nhiên cũng noi theo những nghi thức này, toàn bộ quá trình đều do thiên tử chủ trì tế tự.
Thứ đầu tiên cần chuẩn bị chính là tế phục3.
Cùng thường phục bất đồng, tế phục tế thiên không thể nghi ngờ càng thêm hoa lệ trang trọng. Mũ miện được gắn lên mười hai chuỗi ngọc, hai bên còn có lỗ nhỏ để cài trâm ngọc, hai đầu trâm ngọc có buộc dải tơ màu đỏ, khu vực gần vành tai của dải tơ còn xuyên một chuỗi châu ngọc4. Tế phục dùng màu đen làm chủ, phối hợp đường viền màu son, phía trên vạt áo có thêu hình ảnh mặt trời mặt trăng và các ngôi sao, sông ngòi đồi núi, cửu long đồ đằng, đúng là oai nghi vô song.
Tế phục từ lúc Khương Trạch đăng cơ đã bắt đầu đẩy nhanh tốc độ trù bị, sau khi mặc thử và sửa chữa ba lần rốt cuộc cũng có thể hoàn công. Lúc nội thị cẩn cẩn dực dực giúp Khương Trạch thay tế phục, Khương Tố cứ thế đứng thật lâu ngoài điện.
Hắn chỉ yên lẳng lặng đứng như vậy dưới bầu trời tuyết bay, không hề bung dù. Hoa tuyết cứ thế xoay tròn hạ xuống đầu vai khiến Khương Tố thoạt nhìn có chút chật vật, thế nhưng hắn tựa hồ cũng không để ý.
Đợi đến khi cánh cửa phía trước khẽ truyền ra một tiếng kẽo kẹt Khương Tố mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn thấy được Khương Trạch.
Thiếu niên mặc tế phục, đầu đội mũ miện dát ngọc từ trong bóng tối bước ra, trong lúc quang minh và bóng tối nhường chỗ cho nhau, đồng tử của y toát ra một cỗ trầm tĩnh viễn cách, phảng phất như đã đem cả thiên hạ cất vào đáy mắt, khí thế trên người hệt như đại ưng bay lượn chốn cửu thiên, vô hạn xa cách khiến người ta chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng vọng.
Con ngươi của Khương Tố hơi co lại.
Trong một khoảnh khắc hắn thậm chí không nhận ra người trước mặt là ai, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm vào y, cả người bị đè nén đến cực điểm.
Thế nhưng đợi lúc Khương Trạch vạn phần ung dung bước đến trước mặt Khương Tố, y giống như vừa mới vứt bỏ một lớp ngụy trang, cực kỳ đắc ý xoay vòng.
Vì vậy cả thiên địa đều phủ màu tuyết trắng bạc, duy chỉ có một mảnh tay áo bay lượn giữa không trung trở thành vệt màu sắc duy nhất trong không gian này.
Toàn thân Khương Tố trong giây lát bị một luồng khí lạnh chạy dọc qua, hắn chỉ có thể nín thở nghe trái tim mình đập loạn nhịp.
Hắn nhìn Khương Trạch mỉm cười với mình, bất chợt có cảm giác cả thế gian đều như xuân về hoa nở. Bên tai Khương Tố vang lên một chuỗi thanh âm như nước chảy róc rách: “Có xinh đẹp không?”
Khương Tố dừng lại trong chốc lát, sau đó dùng ngữ điệu không mặn không nhạt nói: “Ngươi đã là một thiếu niên, xinh đẹp thì có ích gì?”
Khương Trạch hơi nghiêng đầu, chuỗi ngọc trên mũ miện vắt lên gò má của y, sắc ngọc xanh mướt ôn nhuận trên nền đỏ bừng của đôi má, hai sắc màu hợp lại cùng nhau lại càng thêm nổi bật.
Khương Trạch trưng ra một nụ cười đương nhiên: “Nếu ca ca cảm thấy không đẹp, thượng thiên nhất định cũng không thấy đẹp. Đến lúc đó vạn nhất thiên gia trách tội xuống, khiến bách tính năm sau mùa màng không tốt thì làm sao bây giờ.”
Khương Tố lần nữa dùng ánh mắt cực nhạt liếc nhìn y. Sau đó hắn thốt ra bốn chữ: “Chớ nghĩ quá nhiều.”
Cách nghi lễ tế thiên mười ngày, Khương Tố vội vàng mời chào phụ tá xử lý chuyện giấy gai, mà công việc trong tay Khương Trạch cũng liên miên không dứt.
Toàn bộ quá trình tế thiên đều do thiên tử chủ trì, như vậy những việc Khương Trạch cần làm rất nhiều. Tạm thời không đề cập đến loại chuyện nhỏ y phải tự tay giết chết súc vật hiến tế, châm lửa tế đàn, kính dâng rượu thịt… Khương Trạch còn có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng đó chính là cùng những tế tư khác nhảy điệu《Vân môn》.
Kiếp trước Khương Trạch cũng đã từng nhảy vũ điệu này một lần, đó đã là chuyện của ba mươi năm trước, sau đó Khương Tố mất, y trực tiếp cường ngạnh phế bỏ chi tiết thiên tử phải tự mình nhảy múa tế trời này. Bất quá hiện tại Khương Tố vẫn còn chưa nhìn thấy y nhảy múa đâu… liền nhảy một lần cho hắn nhìn vậy.
Vì thế mấy hôm nay liền có người đến đây chuyên môn dạy y điệu nhảy《Vân môn》
Điệu nhảy《Vân môn》, ý nghĩa như tên, dùng mây để chỉ điềm lành. Đã là vũ điệu dâng lên thượng thiên,đương nhiên hoàn toàn khác biệt với vũ đạo tầm thường mị hoặc của giới linh nhân5, nếu không làm sao có thể biểu đạt lòng cảm kích, kính yêu, sự khẩn cầu đối với trời cao…Vì vậy người diễn đạt vũ điệu này cần phái có khí chất phiêu diêu như trích tiên, tuy rằng toàn bộ vũ điệu cũng không có động tác nào quá kịch liệt, thế nhưng thủy chung đều phải giữ vững nhịp độ thong dong trang nhã, vừa mông lung lại chân thành tha thiết, không thể có chút chênh lệch.
Khương Trạch tỉ mỉ nhìn kỹ hai lần, tinh tế phỏng đoán hàm nghĩa của một chuỗi động tác kia, sau đó phi thường dứt khoát phất tay lệnh vũ sư lui xuống. Tiếp theo y duỗi người, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Khương Tố đến xem mình luyện tập.
Chỉ là ngay lúc đó lại phải nghênh đón Tôn đại nhân của Thái Thường tự.
Có lẽ bởi vì người này ngăn cản thời gian Khương Trạch dự định quấn quýt cùng Khương Tố, nên Trương Di ở bên cạnh rõ ràng cảm giác được tâm tình của đế vương đang cực kỳ không thoải mái. Đương lúc Tôn Thái Thường luôn miệng nói “Việc này phải xử lý như thế này ” thì Khương Trạch chỉ “Được”, “Ừ”, “Cứ như vậy đi” gật gù có lệ, dùng những cách nhanh gọn nhất kết thúc sự xoi mói của đối phương.
Trương Di đứng ở bên cạnh y rốt cục cũng không được mà run run khóe miệng.
Trương Di đi theo Khương Trạch đến nay đã hơn một tháng, bằng năng lực của gã vậy mà lại không đủ để lý giải vị tổ tông bị chủ nhân nhà mình đặt ở đầu quả tim đến tột cùng là loại tồn tại như thế nào —— người này ở trước mặt Khương Tố và ở trước mặt những người còn lại biểu hiện thật sự chênh lệch quá lớn, phảng phất giống như hài tử hơn mười tuổi ngây thơ ấu trĩ đối lập cùng lão nhân hiểu rõ thiên mệnh bình đạm tự nhiên, nếu không phải gã chính mắt nhìn thấy quang mang trong ánh mắt của Khương Trạch, Trương Di sợ rằng đã cho rằng đó là hai người có dung mạo giống hệt nhau rồi.
Nhưng cũng bởi vì không thể hiểu rõ như vậy, Trương Di lại nhận thấy Khương Trạch hoàn toàn không phải là một người đơn giản, tuy rằng y thoạt nhìn không có ác ý với Khương Tố, thế nhưng Trương Di vẫn tận hết phận sự mịt mờ nhắc nhở Khương Tố, đừng để trúng kế.
Chỉ là, khi đó Khương Tố đã trả lời thế nào đâu?
Trương Di không thể thấy vẻ mặt của chủ nhân nhà mình, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng oai hùng của hắn, cùng với âm thanh bình đạm vững vàng lại mang theo một tia kiêu ngạo khó thể nhận ra: “Y đương nhiên không phải là người đơn giản —— Y là đệ đệ của ta, cũng là đế vương của Khương quốc! “
Quên đi, Trương Di nghĩ như vậy. Chủ tử nhà mình tuy rằng muốn cái ngôi vị hoàng đế này, thế nhưng thoạt nhìn càng không muốn mất đi đệ đệ, không chừng ngày nào đó lại bỏ xuống gút mắt trong lòng mà hòa hảo với nhau. Đây vốn là chuyện thần tiên đánh nhau, ruồi bọ như gã khổ tâm làm cái gì chứ?
Ngày mươi hai tháng mười hai. Đông chí.
Tế sự đã tới.
———————————-
1/ Khách khanh: Là một từ cổ, chỉ những người được vương hầu, đại phu nuôi dưỡng trong nhà, thường là mưu sĩ hoặc tráng sĩ. Phận sự của những người này chính là làm vui lòng chủ nhân, hoặc giúp đỡ khi chủ nhân cần đến, thế nhưng bọn họ không phải là thuộc hạ, có quyền từ chối yêu cầu của chủ nhà, được chủ nhà dùng lễ số đối đại trọng vọng.
Khách khanh là một nghề khá kỳ lạ trong xã hội Trung Hoa cổ, các sĩ phu, hiệp khách thường phô diễn tài năng của mình để được làm khách khanh của bậc quân chủ nào đó, thế nhưng nếu như họ có đủ danh tiếng cũng sẵn sàng đi tìm một chủ thượng mới. Người làm chủ nhân phải chu cấp, lo lắng, thậm chí nhúng nhường khách khanh của mình, nhưng cũng không bảo đảm được lúc họ gặp nạn thì những khách khanh kia sẽ hết lòng cứu giúp. Giống như Mạnh thường quân trong thời chiến quốc, ông nổi tiếng đã nuôi cả ngàn khách khanh trong nhà, thế nhưng đến khi gặp nạn lại chẳng mấy người đưa tay giúp đỡ.
Việc nuôi khách khanh này một bộ phận chính là phô trương thanh thế với người ngoài, rất ít khi tìm được khách khanh tận tâm với gia chủ, thế nhưng cũng có những câu chuyện lưu truyền về các khách khanh liều chết cứu mạng gia chủ.
Khách khanh là sản phẩm đặc hữu của thời kỳ vương quyền vẫn chưa phải tối thượng, những người tài ba trong lĩnh vực của mình có quyền tự do lựa chọn gia chủ hoặc khách nhân mình muốn phục vụ, họ được tôn trọng tương đối và đôi khi còn có quyền lực không nhỏ trong việc ảnh hưởng quyết định của gia chủ. Vì vậy cái nghề này đã dần dần biến mất trong sự phát triển xã hội, đồng thời với việc vương quyền ngày càng được nâng cao lên vị trí tối thượng.
2/ Chạm gối hàn huyên: Nguyên văn ‘促膝长谈’ có nghĩa là chạm đầu gối nói chuyện thật lâu. Chạm đầu gối ở đây chỉ khoảng cách gần gũi khi ngồi xuống, như vậy câu này có thể hiểu là trò chuyện thân mật, nói không hết lời.
3/ Tế phục: Theo miêu tả của tác giả thì mình tìm được cái ảnh minh họa này, rất khớp về màu sắc cũng như phần hoa văn thêu thùa
C299F7AF-6BBB-4A78-BC17-8558BD3B7541
4/ Mũ miện
20110619091726_4375
5/ Linh nhân: Người diễn tuồng, đóng tuồng hoặc hoạt động trong lĩnh vực lễ nhạc, đồng nghĩa với đào hát, diễn viên sau này.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Đến tháng mười một, phân nửa lãnh thổ Tùy quốc đều bị băng tuyết bao trùm.
Kiếp trước vào thời điểm này Tùy đế đã sắp băng hà, tranh chấp giữa Cơ Ngọc và Cơ Minh cũng bước vào thời khắc kịch liệt nhất, trực tiếp bộc lộ trước mắt mọi người, thậm chí thế cục giữa bá quan văn võ trong triều cũng là thập phần vi diệu. Mà ngoại công của Cơ Minh lại là Thái úy đứng đầu võ tướng, bách quan mặc dù ngoài mặt vẫn chi trì lập thái tử Ngọc làm người kế vị, kỳ thực âm thầm ủng hộ nhà ai hầu như không thể suy đoán.
Tô Hợp lại ngay trong thời khắc vi diệu này dùng danh nghĩa du thuyết các nước cầu kiến Cơ Ngọc. Tô Hợp vốn có bảy phần tài hoa, thêm vào miệng lưỡi khéo léo rất được Cơ Ngọc yêu thích, nhất thời tôn làm khách khanh1, thường xuyên chạm gối hàn huyên2.
Từ đó về sau, sinh hoạt của Tô Hợp ở trong Tùy cung chính là như cá gặp nước.
Đương nhiên, hắn cũng không quên nhiệm vụ của mình.
Hắn mặt ngoài dùng thân phận khách khanh đứng ở bên cạnh Cơ Ngọc, dùng lời thấm thía khuyên nhũ y lấy đại cục làm trọng buông tha Cơ Minh một mạng, đợi sau khi y đăng cơ cứ cho Cơ Minh đảm nhiệm một chức quan nhàn tản là xong. Then chốt chính là hiện nay thiên hạ đã thái bình được hơn hai mươi năm, chư quốc đều đang rục rịch xuất động, nếu lại sa vào huynh đệ tranh đấu tất là cơ hội khiến người khác cháy nhà mà đi hôi của! Huống chi Sở quốc năm ngoái thừa dịp săn bắn trưng ra quân đội cường thịnh, nếu Khương, Tùy, Hàn, Tề tứ quốc vẫn cứ độc lập độc hành mà không nhất trí đối ngoại, không ngoài hai mươi năm nhất định sẽ lần lượt diệt vong nha!
Cơ Ngọc rốt cuộc vẫn là thiếu niên nhẹ dạ, cảm thấy lời nói của Tô Hợp rất có đạo lý, liền hòa hoãn thế cục căng thẳng, thế lực của Cơ Minh suốt một năm này vốn đã bị thanh lý hơn phân nửa rốt cuộc có khoảng trống để thở dốc, cũng cố lại căn cơ sắp đổ của mình.
Lời nói này của Tô Hợp cũng không phải là việc quá cơ mật, rất nhanh đã truyền đến tai Cơ Minh, hắn còn sai người âm thầm thỉnh Tô Hợp đến hỏi lý do vì sao lại giúp mình. Tô Hợp liền đem lý do người nào đó đã chuẩn bị sẵn từ lâu uyển chuyển truyền đạt cho Cơ Minh.
—— Tô Hợp mặc dù nhận mệnh từ Khương Tố, thế nhưng lại có được túi gấm Khương Trạch lén lút đưa tặng, hắn vốn tưởng chuyến đi này cửu tử nhất sinh, hoàn toàn ôm tâm tình có còn hơn không mở ra túi gấm, không ngờ lại phát hiện Khương Trạch không ngờ lại cực kỳ lý giải đôi huynh đệ này. Vì vậy hắn quyết định nhanh chóng buông tha phương pháp du thuyết ban đầu, sửa thành kế sách Khương Trạch đề ra, sau đó liền nhanh chóng có được chỗ đứng vững vàng dưới trướng Cơ Ngọc.
Hắn nói: Cổ nhân có nói, loạn thế xuất anh hùng. Thái tử Ngọc thật rất có tài năng nhưng lại thiếu mấy phần tâm huyết, không phải là kẻ chân chính có thể thống nhất thiên hạ. Điện hạ tư thế oai hùng vĩ ngạn, tâm có sâu cạn, hiển nhiên là thế long khốn thiển khê (rồng vây nước cạn), hiện giờ thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi… Tại hạ nói đến đây đã là hết lời, xin điện hạ trân trọng!
Cơ minh nghe vậy liền vỗ tay cười to, quyết ý ám sát thái tử Ngọc.
….
Tin tức Tô Hợp truyền về đứt đoạn tại đây.
Khương Trạch tính toán thời gian một chút, cho dù người đưa tin ngày đêm không nghỉ thúc ngựa trở về thì việc này ước chừng cũng đã là chuyện của nửa tháng trước rồi. Nói cách khác, hiện tại Cơ Minh rất có khả năng đã hạ thủ Cơ Ngọc, về phần đến tột cùng có thể đắc thủ hay không thì phải xem một vài người khác rồi.
Khương Trạch liếc xong bảng tin tức này cũng không cảm thấy cần quá mức lưu ý, vì vậy rất nhanh đã bỏ qua tiếp tục bận rộn việc của mình.
—— Đông chí sắp đến, y cần phải chuẩn bị nghi lễ tế thiên ba năm một lần.
Từ lúc Chu vương tự phong thiên tử2 liền thường xuyên tế thiên biểu đạt sự thành kính đối với công ơn sinh dưỡng vạn vật của trời đất, đồng thời khẩn cầu thượng thiên phù hộ bách tính thiên hạ, đây là nghi thức tế tự long trọng nhất, trang nghiêm nhất của mỗi quốc gia. Khương quốc tự nhiên cũng noi theo những nghi thức này, toàn bộ quá trình đều do thiên tử chủ trì tế tự.
Thứ đầu tiên cần chuẩn bị chính là tế phục3.
Cùng thường phục bất đồng, tế phục tế thiên không thể nghi ngờ càng thêm hoa lệ trang trọng. Mũ miện được gắn lên mười hai chuỗi ngọc, hai bên còn có lỗ nhỏ để cài trâm ngọc, hai đầu trâm ngọc có buộc dải tơ màu đỏ, khu vực gần vành tai của dải tơ còn xuyên một chuỗi châu ngọc4. Tế phục dùng màu đen làm chủ, phối hợp đường viền màu son, phía trên vạt áo có thêu hình ảnh mặt trời mặt trăng và các ngôi sao, sông ngòi đồi núi, cửu long đồ đằng, đúng là oai nghi vô song.
Tế phục từ lúc Khương Trạch đăng cơ đã bắt đầu đẩy nhanh tốc độ trù bị, sau khi mặc thử và sửa chữa ba lần rốt cuộc cũng có thể hoàn công. Lúc nội thị cẩn cẩn dực dực giúp Khương Trạch thay tế phục, Khương Tố cứ thế đứng thật lâu ngoài điện.
Hắn chỉ yên lẳng lặng đứng như vậy dưới bầu trời tuyết bay, không hề bung dù. Hoa tuyết cứ thế xoay tròn hạ xuống đầu vai khiến Khương Tố thoạt nhìn có chút chật vật, thế nhưng hắn tựa hồ cũng không để ý.
Đợi đến khi cánh cửa phía trước khẽ truyền ra một tiếng kẽo kẹt Khương Tố mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn thấy được Khương Trạch.
Thiếu niên mặc tế phục, đầu đội mũ miện dát ngọc từ trong bóng tối bước ra, trong lúc quang minh và bóng tối nhường chỗ cho nhau, đồng tử của y toát ra một cỗ trầm tĩnh viễn cách, phảng phất như đã đem cả thiên hạ cất vào đáy mắt, khí thế trên người hệt như đại ưng bay lượn chốn cửu thiên, vô hạn xa cách khiến người ta chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng vọng.
Con ngươi của Khương Tố hơi co lại.
Trong một khoảnh khắc hắn thậm chí không nhận ra người trước mặt là ai, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm vào y, cả người bị đè nén đến cực điểm.
Thế nhưng đợi lúc Khương Trạch vạn phần ung dung bước đến trước mặt Khương Tố, y giống như vừa mới vứt bỏ một lớp ngụy trang, cực kỳ đắc ý xoay vòng.
Vì vậy cả thiên địa đều phủ màu tuyết trắng bạc, duy chỉ có một mảnh tay áo bay lượn giữa không trung trở thành vệt màu sắc duy nhất trong không gian này.
Toàn thân Khương Tố trong giây lát bị một luồng khí lạnh chạy dọc qua, hắn chỉ có thể nín thở nghe trái tim mình đập loạn nhịp.
Hắn nhìn Khương Trạch mỉm cười với mình, bất chợt có cảm giác cả thế gian đều như xuân về hoa nở. Bên tai Khương Tố vang lên một chuỗi thanh âm như nước chảy róc rách: “Có xinh đẹp không?”
Khương Tố dừng lại trong chốc lát, sau đó dùng ngữ điệu không mặn không nhạt nói: “Ngươi đã là một thiếu niên, xinh đẹp thì có ích gì?”
Khương Trạch hơi nghiêng đầu, chuỗi ngọc trên mũ miện vắt lên gò má của y, sắc ngọc xanh mướt ôn nhuận trên nền đỏ bừng của đôi má, hai sắc màu hợp lại cùng nhau lại càng thêm nổi bật.
Khương Trạch trưng ra một nụ cười đương nhiên: “Nếu ca ca cảm thấy không đẹp, thượng thiên nhất định cũng không thấy đẹp. Đến lúc đó vạn nhất thiên gia trách tội xuống, khiến bách tính năm sau mùa màng không tốt thì làm sao bây giờ.”
Khương Tố lần nữa dùng ánh mắt cực nhạt liếc nhìn y. Sau đó hắn thốt ra bốn chữ: “Chớ nghĩ quá nhiều.”
Cách nghi lễ tế thiên mười ngày, Khương Tố vội vàng mời chào phụ tá xử lý chuyện giấy gai, mà công việc trong tay Khương Trạch cũng liên miên không dứt.
Toàn bộ quá trình tế thiên đều do thiên tử chủ trì, như vậy những việc Khương Trạch cần làm rất nhiều. Tạm thời không đề cập đến loại chuyện nhỏ y phải tự tay giết chết súc vật hiến tế, châm lửa tế đàn, kính dâng rượu thịt… Khương Trạch còn có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng đó chính là cùng những tế tư khác nhảy điệu《Vân môn》.
Kiếp trước Khương Trạch cũng đã từng nhảy vũ điệu này một lần, đó đã là chuyện của ba mươi năm trước, sau đó Khương Tố mất, y trực tiếp cường ngạnh phế bỏ chi tiết thiên tử phải tự mình nhảy múa tế trời này. Bất quá hiện tại Khương Tố vẫn còn chưa nhìn thấy y nhảy múa đâu… liền nhảy một lần cho hắn nhìn vậy.
Vì thế mấy hôm nay liền có người đến đây chuyên môn dạy y điệu nhảy《Vân môn》
Điệu nhảy《Vân môn》, ý nghĩa như tên, dùng mây để chỉ điềm lành. Đã là vũ điệu dâng lên thượng thiên,đương nhiên hoàn toàn khác biệt với vũ đạo tầm thường mị hoặc của giới linh nhân5, nếu không làm sao có thể biểu đạt lòng cảm kích, kính yêu, sự khẩn cầu đối với trời cao…Vì vậy người diễn đạt vũ điệu này cần phái có khí chất phiêu diêu như trích tiên, tuy rằng toàn bộ vũ điệu cũng không có động tác nào quá kịch liệt, thế nhưng thủy chung đều phải giữ vững nhịp độ thong dong trang nhã, vừa mông lung lại chân thành tha thiết, không thể có chút chênh lệch.
Khương Trạch tỉ mỉ nhìn kỹ hai lần, tinh tế phỏng đoán hàm nghĩa của một chuỗi động tác kia, sau đó phi thường dứt khoát phất tay lệnh vũ sư lui xuống. Tiếp theo y duỗi người, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Khương Tố đến xem mình luyện tập.
Chỉ là ngay lúc đó lại phải nghênh đón Tôn đại nhân của Thái Thường tự.
Có lẽ bởi vì người này ngăn cản thời gian Khương Trạch dự định quấn quýt cùng Khương Tố, nên Trương Di ở bên cạnh rõ ràng cảm giác được tâm tình của đế vương đang cực kỳ không thoải mái. Đương lúc Tôn Thái Thường luôn miệng nói “Việc này phải xử lý như thế này ” thì Khương Trạch chỉ “Được”, “Ừ”, “Cứ như vậy đi” gật gù có lệ, dùng những cách nhanh gọn nhất kết thúc sự xoi mói của đối phương.
Trương Di đứng ở bên cạnh y rốt cục cũng không được mà run run khóe miệng.
Trương Di đi theo Khương Trạch đến nay đã hơn một tháng, bằng năng lực của gã vậy mà lại không đủ để lý giải vị tổ tông bị chủ nhân nhà mình đặt ở đầu quả tim đến tột cùng là loại tồn tại như thế nào —— người này ở trước mặt Khương Tố và ở trước mặt những người còn lại biểu hiện thật sự chênh lệch quá lớn, phảng phất giống như hài tử hơn mười tuổi ngây thơ ấu trĩ đối lập cùng lão nhân hiểu rõ thiên mệnh bình đạm tự nhiên, nếu không phải gã chính mắt nhìn thấy quang mang trong ánh mắt của Khương Trạch, Trương Di sợ rằng đã cho rằng đó là hai người có dung mạo giống hệt nhau rồi.
Nhưng cũng bởi vì không thể hiểu rõ như vậy, Trương Di lại nhận thấy Khương Trạch hoàn toàn không phải là một người đơn giản, tuy rằng y thoạt nhìn không có ác ý với Khương Tố, thế nhưng Trương Di vẫn tận hết phận sự mịt mờ nhắc nhở Khương Tố, đừng để trúng kế.
Chỉ là, khi đó Khương Tố đã trả lời thế nào đâu?
Trương Di không thể thấy vẻ mặt của chủ nhân nhà mình, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng oai hùng của hắn, cùng với âm thanh bình đạm vững vàng lại mang theo một tia kiêu ngạo khó thể nhận ra: “Y đương nhiên không phải là người đơn giản —— Y là đệ đệ của ta, cũng là đế vương của Khương quốc! “
Quên đi, Trương Di nghĩ như vậy. Chủ tử nhà mình tuy rằng muốn cái ngôi vị hoàng đế này, thế nhưng thoạt nhìn càng không muốn mất đi đệ đệ, không chừng ngày nào đó lại bỏ xuống gút mắt trong lòng mà hòa hảo với nhau. Đây vốn là chuyện thần tiên đánh nhau, ruồi bọ như gã khổ tâm làm cái gì chứ?
Ngày mươi hai tháng mười hai. Đông chí.
Tế sự đã tới.
———————————-
1/ Khách khanh: Là một từ cổ, chỉ những người được vương hầu, đại phu nuôi dưỡng trong nhà, thường là mưu sĩ hoặc tráng sĩ. Phận sự của những người này chính là làm vui lòng chủ nhân, hoặc giúp đỡ khi chủ nhân cần đến, thế nhưng bọn họ không phải là thuộc hạ, có quyền từ chối yêu cầu của chủ nhà, được chủ nhà dùng lễ số đối đại trọng vọng.
Khách khanh là một nghề khá kỳ lạ trong xã hội Trung Hoa cổ, các sĩ phu, hiệp khách thường phô diễn tài năng của mình để được làm khách khanh của bậc quân chủ nào đó, thế nhưng nếu như họ có đủ danh tiếng cũng sẵn sàng đi tìm một chủ thượng mới. Người làm chủ nhân phải chu cấp, lo lắng, thậm chí nhúng nhường khách khanh của mình, nhưng cũng không bảo đảm được lúc họ gặp nạn thì những khách khanh kia sẽ hết lòng cứu giúp. Giống như Mạnh thường quân trong thời chiến quốc, ông nổi tiếng đã nuôi cả ngàn khách khanh trong nhà, thế nhưng đến khi gặp nạn lại chẳng mấy người đưa tay giúp đỡ.
Việc nuôi khách khanh này một bộ phận chính là phô trương thanh thế với người ngoài, rất ít khi tìm được khách khanh tận tâm với gia chủ, thế nhưng cũng có những câu chuyện lưu truyền về các khách khanh liều chết cứu mạng gia chủ.
Khách khanh là sản phẩm đặc hữu của thời kỳ vương quyền vẫn chưa phải tối thượng, những người tài ba trong lĩnh vực của mình có quyền tự do lựa chọn gia chủ hoặc khách nhân mình muốn phục vụ, họ được tôn trọng tương đối và đôi khi còn có quyền lực không nhỏ trong việc ảnh hưởng quyết định của gia chủ. Vì vậy cái nghề này đã dần dần biến mất trong sự phát triển xã hội, đồng thời với việc vương quyền ngày càng được nâng cao lên vị trí tối thượng.
2/ Chạm gối hàn huyên: Nguyên văn ‘促膝长谈’ có nghĩa là chạm đầu gối nói chuyện thật lâu. Chạm đầu gối ở đây chỉ khoảng cách gần gũi khi ngồi xuống, như vậy câu này có thể hiểu là trò chuyện thân mật, nói không hết lời.
3/ Tế phục: Theo miêu tả của tác giả thì mình tìm được cái ảnh minh họa này, rất khớp về màu sắc cũng như phần hoa văn thêu thùa
C299F7AF-6BBB-4A78-BC17-8558BD3B7541
4/ Mũ miện
20110619091726_4375
5/ Linh nhân: Người diễn tuồng, đóng tuồng hoặc hoạt động trong lĩnh vực lễ nhạc, đồng nghĩa với đào hát, diễn viên sau này.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.