Chương 52: Phiên ngoại 3
Đế Hưu
08/01/2017
Mật báo cậu mất tích trong tuyết lở mấy ngày trước đã được gởi về, nếu dùng tám trăm dặm cấp tốc chuyển đi, như vậy tối đa mười lăm ngày mật hàm nọ sẽ đưa đến tay hai vị phụ thân. Cho dù lại viết một phong mật hàm báo bình an hỏa tốc đưa về, dựa vào trình độ buồn chán của vị phụ thân kia nhà cậu… không đến hai tháng nhất định sẽ tự mình chạy đến Ngọc Long tuyết lĩnh này giáo dục nhi tử.
Khương Hy lặng lẽ nuốt nước bọt.
Sau đó cậu liền âm thầm chạy về Tung Hoành cung, ở trước khi tỳ nữ bước vào đánh thức thì cởi áo nằm lại trên giường, đợi đến khi bị Trang Mạc đã hai ngày không gặp triệu hắn thì bầu trời cũng đã âm u rồi.
Trang Mạc đã bận rộn suốt hai ngày cũng không phải nhàn rỗi vô sự bỗng nhiên muốn tìm cậu, lúc Khương Hy đến nơi Trang Mạc đang ngồi uống trà với một người nữa, vừa nhìn thấy cậu sắc mặt của hắn vô thức nhu hòa hơn một chút.
Nam nhân xa lạ kia vừa nhìn thấy Khương Hy thì không khỏi quan sát một phen, lại đột nhiên mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Trang Mạc, dùng loại ngữ điệu cực kỳ quen thuộc nói: “Vị này hẳn là Văn Nhân công tử, A Mạc, có thể giúp ta giới thiệu một chút không?”
Trang Mạc liền tùy ý giới thiệu: “Dịch Giang, Văn Nhân Hy.” Sau đó lại xoay người nói với Khương Hy “Ngươi cũng đừng bị bộ dáng của kẻ này lừa gạt, y chính là một tên yêu nghiệt thích ăn nói hàm hồ.”
Này, rốt cuộc cậu cũng biết, thần sắc chán ghét khi lần đầu Trang Mạc gặp mình là từ đâu mà đến rồi.
—— Cái người trước mặt này cũng giống cậu có một đôi mắt đào hoa, đường nét dung mạo cũng coi như có mấy phần tương tự.
Đương nhiên, người này vẫn không tuấn mỹ bằng Khương Hy cậu.
Trong lòng Khương Hy thầm phê bình một câu, mang theo vẻ tự tin, hài lòng cong mắt, tựa hồ còn có chút kiêu căng mà hành lễ: “Dịch công tử, thất kính.”
Dịch Giang thấy vậy cũng không theo lẽ thường đáp lễ, chỉ là tiếu ý trên mặt càng sâu: “Cái tên A Mạc này trước giờ vẫn như vậy, chúng ta dù sao cũng coi như quen biết từ nhỏ, thế nhưng trước mặt người ngoài vẫn cứ một mực lạnh lùng. À! Phải rồi! Hắn từ nhỏ cũng không biết cách ở chung với người khác, nếu có chỗ nào đắc tội xin Văn Nhân công tử thứ lỗi.”
Khương Hy dùng nhãn thần không thể hiểu nổi nhìn đối phương, vờ như mình không nghe hiểu y nói cái gì, chỉ hàm hồ đáp lại: “Ha hả, sao dám sao dám, Trang tiên sinh là ân nhân cứu mạng của tại hạ, ngài ấy không chán ghét ta vô dụng đã là may mắn lắm rồi.”
Cứ như vậy ngươi tới ta đi, hai người thật ra đã lá mặt lá trái thăm dò nhau xong vài câu.
Trang Mạc thấy hai người dối trá như vậy, mặc dù vẫn diện vô biểu tình như trước thế nhưng Khương Hy lại mẫn cảm phát hiện đối phương có chút không nhịn được nữa.
Bất quá chuyện này lại có quan hệ gì cùng cậu đâu? Cũng không phải là cậu khởi đầu lần huyên thuyên này.
Ha hả.
Mạc danh kỳ diệu gặp gỡ Dịch Giang một lần, ba người liền cùng ngồi xuống ăn bữa cơm, tâm tình chốc lát. Đương nhiên trong quá trình “tâm tình” này phần lớn chính là Dịch Giang và Trang Mạc tán gẫu cùng nhau, Khương Hy thậm chí buồn chán đến mức còn đếm được Dịch Giang tổng công đã rót cho Trang Mạc ba chén rượu, gắp một lần thức ăn, ân cần đến mức cậu không khỏi có chút sởn cả gai óc.
Dù cho lúc đối phương gắp thức ăn qua, Trang Mạc đã thẳng thắn buông đũa xuống không tiếp tục dùng bữa nữa.
Đương nhiên, loại tiểu tràng diện này Thái tử đại nhân cũng không xa lạ —— bằng vào kinh nghiệm của cậu ở trong cung đã luyện ra được một cặp mắt chó kim cương bất hoại, thủ đoạn của cái người tên Dịch Giang này hiển nhiên còn quá thấp, Khương Tiểu Viên một điểm cũng không bị chết cháy trước mặt đôi cẩu nam nam nọ.
Vì vậy, cậu thản nhiên lại tự đắc dùng cơm uống rượu, khoái trá bỏ quên vị cung chủ đang xấu hổ đến cứng người đối diện.
Bởi vì mục tiêu điều tra rõ lời đồn về bảo tàng, Khương Hy tự nhiên cũng có tâm dò xét khắp nơi một phen. Bất quá có lẽ do cậu đã đem toàn bộ tâm lực đều ghi tạc vào con đường xuất nhập Tung Hoành cung kia, vì vậy những ngóc ngách giao lộ còn lại nơi này rốt cuộc là đi đến nơi nào cậu đều hoàn toàn không nhớ rõ. Thế cho nên, dò xét dò xét vài lần, cậu đều lạc đường chạy đến Tàng thư các trong Tung Hoành cung rồi.
Cũng may trước đây cậu đã nói với Trang Mạc muốn mượn sách trong Tàng thư các xem, vì vậy trong thời khắc tất cả cung nhân đều đang đề phòng ngoại giới như hiện tại, hành vi của cậu cũng chỉ coi như có chút phiền phức chứ không quái lạ.
Tục truyền Tung Hoành cung là do Thiên tử tiền triều thành lập, quỷ phủ thần công, cơ quan vô số. Thế nhưng có lẽ bởi vì tất cả những nơi Khương Hy đi qua đều thuộc về khu vực bình thường, cho nên cậu mặc dù có phát hiện một ít dấu tích của cơ quan mà thủy chung cũng không gây ra đại sự gì.
Đương nhiên, Khương Hy đối với những thứ này cũng không có quá nhiều hứng thú.
Tung Hoành cung trăm năm trước có thể nói là danh tiếng cực thịnh một thời, thế nhưng sau trăm năm, nhân tài điêu linh, không kể nô bộc, hiện tại nơi này phỏng chừng có được hơn mười kẻ tâm phúc võ công cao cường, tài học xuất chúng, thế nhưng nhóm người này lại chưa bao giờ xuất hiện trước thế nhân, thậm chí còn có chút ý tứ không muốn dương danh thiên hạ.
Bất quá, tuy nơi này không thể cho Khương Hy đáp án mà mình muốn, thế nhưng cái người tên Dịch Giang kia lại vừa vặn khiến cậu có thêm một phần đầu mối.
Nhắc tới cũng không thể không nói sự lập dị của người tên Dịch Giang này, làm một nhân vật phản diện, người này có thể nói là nhiều lời đến quá phận. Chỉ dùng thời gian ăn một bữa cơm Khương Hy đã có thể từ trong lời nói của y suy đoán được đối phương có một xuất thân cực tốt, lòng có hùng tâm tráng chí, còn đang cùng với người khác mưu tính đại sự
Khương Hy một bên lắng nghe một bên giả vờ bình thản, trừ những thông tin nọ ra cậu còn biết được người này là từ nhỏ cùng Trang Mạc lớn lên, thế nhưng lại không phải cung nhân Tung Hoành cung, đối với Tung Hoành cung lại có hiểu biết cực kỳ thâm hậu…
Tung Hoành cung sở dĩ có thể xây dựng ở nơi cao lãnh như vậy, lại làm đến khí thế dường này, phía sau nhất định có bảo khố tiền triều chống đỡ. Nếu thế, cuối cùng ai là người đem tin tức Tung Hoành cung sở hữu bảo tàng của nước Sở, dẫn phát giang hồ rung chuyển, bức bách Trang Mạc phải ra mặt?
Những người giật dây đến tột cùng có phải Dịch Giang hay không vẫn còn phải xem xét lại.
Nếu đã biết được những chi tiết này, việc đầu tiên Khương Hy cần làm chính là tra rõ thân phận của Dịch Giang, hiện tại nếu muốn ở lại Tung Hoành cung thì lại phải chịu không ít hạn chế, hơn nữa cơ thể của cậu vốn cũng không bị thương quá nặng, chỉ là do nằm trên băng tuyết quá lâu mà ngất đi, sau khi tỉnh lại có chút hư nhược, tĩnh dưỡng mấy ngày liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn rồi.
Hai bên suy nghĩ, Khương Hy cảm giác bản thân vẫn là không còn lý do gì để lưu lại Tung Hoành cung nữa, liền tìm một thời gian nói lời từ biệt cùng Trang Mạc.
Trang Mạc mời cậu uống một chén tuyết trà, nghe ý định hôm nay đến đây của cậu cũng không nói lời lưu giữ, chỉ xoay về phía người hầu bên cạnh, nói: “Đi lấy một đóa tuyết liên đến đây.”
Khương Hy ngẩn ngơ.
… A, thiếu chút nữa cậu đã quên mình còn có một thân phận “Thư sinh gian thành gia đạo sa sút, đi hái tuyết liên kiếm tiền trả nợ làm thiết lập.
Thế nhưng cậu dù sao cũng là nhi tử của ảnh đế Khương Trạch, chỉ trong nháy mắt sững người xong liền ra vẻ mình cực kỳ chính nhân quân tử, kịch liệt cự tuyệt ý định tổ chức buổi tiệc “Ly biệt” của Trang Mạc. Đương nhiên, cự tuyệt cũng không phải là kết quả cuối cùng, Khương Hy chỉ có thể cẩn thận đem cái hộp ngọc đựng tuyết liên kia vào trong lòng.
Trang Mạc nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì động tác khẽ run, môi cũng hơi cong lên, có thêm vài phần thân mật.
Đương nhiên, lúc này Khương Hy cũng không có chú ý đến biểu tình của Trang Mạc, cậu vẫn còn đang suy xét xem vị cung chủ Tung Hoành cung này rốt cuộc là có tính toán gì, vì sao lại vừa gặp mặt đã tặng cậu một cây sáo ngọc, ngày ly biệt còn tặng một đóa tuyết liên?
Nhưng mà Trang Mạc cũng sẽ không giải đáp cho cậu, trái lại lạnh nhạt nói: “Mấy hôm nay ta cũng muốn rời nhà một chuyến.”
Khương Hy: “À.”
“Ta cũng muốn đi Giang thành.” Trang Mạc nhìn biểu tình mờ mịt của đối phương, khí tức quanh người cũng bắt đầu trở nên sung sướng, “Đi cùng thôi.”
Khương Hy nháy mắt mấy cái.
Cậu luôn cảm thấy, dường như có chỗ nào đó không đúng?
Khương Hy cứ như vậy cùng Trang Mạc rời khỏi Tung Hoành cung.
Trang Mạc là một người rất biết hưởng thụ, lúc có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm nhất định không ngồi. Người như vậy khi ra ngoài hiển nhiên sẽ không chọn phương thức nhanh nhất là cỡi ngựa, hắn chọn một cỗ xe ngựa vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, thản nhiên lên đường.
Đường xá xa xôi, hai người cũng không thể mãi ngồi trong xe ngựa trừng mắt nhìn nhau. Vì vậy cả hai liền tiến hành đối thoại rất có độ sâu. Tỷ như:
Khương Hy: “Hoa cỏ cây cối nơi này cũng có bộ dạng đặc biệt riêng.” Phạm vi hoạt động của cậu trước giờ đại thể chỉ gói gọn trong Lạc thành, chỉ có thể đọc từ một ít sách du ký tạp đàm về sự khác nhau của phong cảnh xung quanh Ngọc Long tuyết lĩnh.
Trang Mạc nương theo tầm mắt của cậu nhìn quanh một lần, khóe miệng hơi hơi kéo lên.
Khương Hy: “Được rồi, vị Dịch tiên sinh ta đã từng có duyên gặp mặt một lần kia, không biết hiện giờ nơi nào?”
Trang Mạc: “Đi rồi.”
Khương Hy “À.”
Trang Mạc: “Y có tâm chiếm đoạt thiên hạ nhưng lại không có thực lực gì, lần này là muốn mượn danh tiếng của Tung Hoành cung khởi sự, thế nhưng ta cự tuyệt.”
Khương Hy không biết phải dùng biểu tình gì để đối mặt hắn, “…” Đại ca, chờ chút đi, hai người mới là đối tượng lớn lên cùng nha nha, cứ thoải mái nói hết với một người ngoài như ta thực sự được chứ?
Trang Mạc không hề để ý đến thần sắc vi diệu của cậu, chỉ nhàn nhạt ngưng mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: “Khương đế nhất thống thiên hạ, thiên mệnh đã định, không ai có khả năng thay đổi cục diện này.”
Khương Hy nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy tam quan của người này quả thực rất chính trực.
“Nếu như giúp y, con đường soán vị này nhất định phiền phức không ngừng.” Hắn dừng một chút, lại bồi thêm, “Ta chán ghét phiền phức.”
Hai người im lặng trong chốc lát, Trang Mạc hơi nghiêng đầu ngưng mắt nhìn Khương Hy, chăm chú hỏi: “Văn Nhân, cố hương của ngươi có lạnh không? “
Vấn đề này coi như bình thường, Khương Hy đáp “Mùa đông lạnh mùa hè nóng, tứ quý phân minh.” Giang thành cách Lạc thành mặc dù rất xa, thế nhưng khí hậu thật ra cũng coi như không sai biệt lắm.
Trang Mạc nhíu đôi mày rậm: “Ta chán ghét mùa hè bên ngoài.” Đã quen thuộc với sự băng giá vĩnh cửu của Tung Hoành cung, hắn tự nhiên vô pháp chấp nhận mùa hạ bên ngoài.
Khương Hy: “Hiện tại đang là giữa mùa thu, cũng không quá nóng.”
Lông mày của Trang Mạc càng nhíu sâu hơn, Khương Hy không thể nghe được cái câu hắn nhỏ giọng lầu bầu rốt cuộc là gì.
Ngoại trừ những đoạn đối thoại như vậy, đến ngày thứ tám rời Ngọc Long tuyết lĩnh, bọn họ lần đầu tiên gặp một nhóm chặn đường.
Sau đó bắt đầu liên tiếp không ngừng mà tương ngộ những người có mục đích đồng dạng: Tàng bảo đồ.
Sở đế Mỵ Cận dựa vào địa thế hiểm yếu chống cự suốt nhiều lăm, cho dù nước Sở đã từng đứng đầu năm nước, thế nhưng sau mấy năm giằng co này từ lâu đã sa sút kiệt quệ, chỉ cần nhìn nhóm nạn dân nước Sở năm đó là có thể thấy được chân tướng. Sau này Khương đế đăng cơ, phải qua không ít thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, đất Sở mới coi như khôi phục một phần vinh quang năm đó. Những người có thể suy nghĩ sâu xa cũng không một ai tin tưởng trên đời này còn có thứ gọi là bảo tàng Sở quốc.
Thế nhưng lại càng nhiều người nguyện ý tin tưởng, cho rằng trên tay cung chủ Tung Hoành cung có giữ thật nhiều bảo vật.
Việc này trong lòng những người đó rõ ràng, mà Khương Hy và Trang Mạc lại càng rõ ràng, những người đến đây cũng không phải loại du hiệp vì dân vì nước gì, mà chỉ là những kẻ cơ hội muốn nỗ lực phân liệt, phủ định Khương quốc. Đám người đó lần lượt bị Trang Mạc có tiếng cũng có miếng, coi như xứng đáng với danh hiệu võ công đệ nhất thiên hạ không chút nương tay mà đánh, đến một người thì phế một người.
Vốn lộ trình tối đa chỉ cần hai mươi ngày có thể đến Giang thành, đám người bọn họ lại dùng tròn một tháng mới đi tới.
Trong rừng cây nhỏ ngoại ô Giang thành, đoàn người lại gặp một đám thích khách.
Vốn Trang Mạc một người là có thể đối phó được, suốt cả đường đi Khương Hy cũng chưa từng ra tay lần nào, thế nhưng trên giang hồ đã dấy lên lời đồn, lần này cung chủ Tung Hoành cung xuất hành còn dẫn theo một nam nhân tướng mạo phi thường xinh đẹp, dựa vào kiểu thân mật cùng ăn cùng nghỉ của hai người mà xem, nhất định là nam sủng.
Bắt giữ tên nam sủng nọ, ép Trang Mạc giao ra tàng bảo đồ, có lẽ cũng là một loại biện pháp.
Vì vậy ngày hôm nay, Khương Hy liền phát hiện đám người trước kia vốn là đặt trọng tâm lên người Trang Mạc lại có hơn phân nửa chạy về phía mình.
Cậu nở nụ cười.
Cả chặng đường nhàm chán, vui đùa một chút hẳn là không sao đâu.
Nhưng mà.
Sau khi giải quyết xong phần lớn thích khách, chỉ còn một người sau cùng đang chơi đùa cùng Khương Hy, cậu đang muốn xoay người đánh cho thích khách nọ một kích, không biết từ đâu lại có một mũi tên nhọn mang theo âm thanh xé gió bay nhanh đến, xẹt qua vành tai cậu, đâm vào trong ngực thích khách kia khiến đối phương bị chấn động lui về sau ba bước, ầm ầm ngã xuống đất.
Khương Hy nhất thời có dự cảm bất thường, sắc mặt của Trang Mạc cũng chậm rãi trầm xuống.
Chờ đến khi dung mạo của người kia đập vào mi mắt, Khương Hy: “…”
… Hiện tại liền chuồn có kịp không?
Khương Hy lặng lẽ nuốt nước bọt.
Sau đó cậu liền âm thầm chạy về Tung Hoành cung, ở trước khi tỳ nữ bước vào đánh thức thì cởi áo nằm lại trên giường, đợi đến khi bị Trang Mạc đã hai ngày không gặp triệu hắn thì bầu trời cũng đã âm u rồi.
Trang Mạc đã bận rộn suốt hai ngày cũng không phải nhàn rỗi vô sự bỗng nhiên muốn tìm cậu, lúc Khương Hy đến nơi Trang Mạc đang ngồi uống trà với một người nữa, vừa nhìn thấy cậu sắc mặt của hắn vô thức nhu hòa hơn một chút.
Nam nhân xa lạ kia vừa nhìn thấy Khương Hy thì không khỏi quan sát một phen, lại đột nhiên mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Trang Mạc, dùng loại ngữ điệu cực kỳ quen thuộc nói: “Vị này hẳn là Văn Nhân công tử, A Mạc, có thể giúp ta giới thiệu một chút không?”
Trang Mạc liền tùy ý giới thiệu: “Dịch Giang, Văn Nhân Hy.” Sau đó lại xoay người nói với Khương Hy “Ngươi cũng đừng bị bộ dáng của kẻ này lừa gạt, y chính là một tên yêu nghiệt thích ăn nói hàm hồ.”
Này, rốt cuộc cậu cũng biết, thần sắc chán ghét khi lần đầu Trang Mạc gặp mình là từ đâu mà đến rồi.
—— Cái người trước mặt này cũng giống cậu có một đôi mắt đào hoa, đường nét dung mạo cũng coi như có mấy phần tương tự.
Đương nhiên, người này vẫn không tuấn mỹ bằng Khương Hy cậu.
Trong lòng Khương Hy thầm phê bình một câu, mang theo vẻ tự tin, hài lòng cong mắt, tựa hồ còn có chút kiêu căng mà hành lễ: “Dịch công tử, thất kính.”
Dịch Giang thấy vậy cũng không theo lẽ thường đáp lễ, chỉ là tiếu ý trên mặt càng sâu: “Cái tên A Mạc này trước giờ vẫn như vậy, chúng ta dù sao cũng coi như quen biết từ nhỏ, thế nhưng trước mặt người ngoài vẫn cứ một mực lạnh lùng. À! Phải rồi! Hắn từ nhỏ cũng không biết cách ở chung với người khác, nếu có chỗ nào đắc tội xin Văn Nhân công tử thứ lỗi.”
Khương Hy dùng nhãn thần không thể hiểu nổi nhìn đối phương, vờ như mình không nghe hiểu y nói cái gì, chỉ hàm hồ đáp lại: “Ha hả, sao dám sao dám, Trang tiên sinh là ân nhân cứu mạng của tại hạ, ngài ấy không chán ghét ta vô dụng đã là may mắn lắm rồi.”
Cứ như vậy ngươi tới ta đi, hai người thật ra đã lá mặt lá trái thăm dò nhau xong vài câu.
Trang Mạc thấy hai người dối trá như vậy, mặc dù vẫn diện vô biểu tình như trước thế nhưng Khương Hy lại mẫn cảm phát hiện đối phương có chút không nhịn được nữa.
Bất quá chuyện này lại có quan hệ gì cùng cậu đâu? Cũng không phải là cậu khởi đầu lần huyên thuyên này.
Ha hả.
Mạc danh kỳ diệu gặp gỡ Dịch Giang một lần, ba người liền cùng ngồi xuống ăn bữa cơm, tâm tình chốc lát. Đương nhiên trong quá trình “tâm tình” này phần lớn chính là Dịch Giang và Trang Mạc tán gẫu cùng nhau, Khương Hy thậm chí buồn chán đến mức còn đếm được Dịch Giang tổng công đã rót cho Trang Mạc ba chén rượu, gắp một lần thức ăn, ân cần đến mức cậu không khỏi có chút sởn cả gai óc.
Dù cho lúc đối phương gắp thức ăn qua, Trang Mạc đã thẳng thắn buông đũa xuống không tiếp tục dùng bữa nữa.
Đương nhiên, loại tiểu tràng diện này Thái tử đại nhân cũng không xa lạ —— bằng vào kinh nghiệm của cậu ở trong cung đã luyện ra được một cặp mắt chó kim cương bất hoại, thủ đoạn của cái người tên Dịch Giang này hiển nhiên còn quá thấp, Khương Tiểu Viên một điểm cũng không bị chết cháy trước mặt đôi cẩu nam nam nọ.
Vì vậy, cậu thản nhiên lại tự đắc dùng cơm uống rượu, khoái trá bỏ quên vị cung chủ đang xấu hổ đến cứng người đối diện.
Bởi vì mục tiêu điều tra rõ lời đồn về bảo tàng, Khương Hy tự nhiên cũng có tâm dò xét khắp nơi một phen. Bất quá có lẽ do cậu đã đem toàn bộ tâm lực đều ghi tạc vào con đường xuất nhập Tung Hoành cung kia, vì vậy những ngóc ngách giao lộ còn lại nơi này rốt cuộc là đi đến nơi nào cậu đều hoàn toàn không nhớ rõ. Thế cho nên, dò xét dò xét vài lần, cậu đều lạc đường chạy đến Tàng thư các trong Tung Hoành cung rồi.
Cũng may trước đây cậu đã nói với Trang Mạc muốn mượn sách trong Tàng thư các xem, vì vậy trong thời khắc tất cả cung nhân đều đang đề phòng ngoại giới như hiện tại, hành vi của cậu cũng chỉ coi như có chút phiền phức chứ không quái lạ.
Tục truyền Tung Hoành cung là do Thiên tử tiền triều thành lập, quỷ phủ thần công, cơ quan vô số. Thế nhưng có lẽ bởi vì tất cả những nơi Khương Hy đi qua đều thuộc về khu vực bình thường, cho nên cậu mặc dù có phát hiện một ít dấu tích của cơ quan mà thủy chung cũng không gây ra đại sự gì.
Đương nhiên, Khương Hy đối với những thứ này cũng không có quá nhiều hứng thú.
Tung Hoành cung trăm năm trước có thể nói là danh tiếng cực thịnh một thời, thế nhưng sau trăm năm, nhân tài điêu linh, không kể nô bộc, hiện tại nơi này phỏng chừng có được hơn mười kẻ tâm phúc võ công cao cường, tài học xuất chúng, thế nhưng nhóm người này lại chưa bao giờ xuất hiện trước thế nhân, thậm chí còn có chút ý tứ không muốn dương danh thiên hạ.
Bất quá, tuy nơi này không thể cho Khương Hy đáp án mà mình muốn, thế nhưng cái người tên Dịch Giang kia lại vừa vặn khiến cậu có thêm một phần đầu mối.
Nhắc tới cũng không thể không nói sự lập dị của người tên Dịch Giang này, làm một nhân vật phản diện, người này có thể nói là nhiều lời đến quá phận. Chỉ dùng thời gian ăn một bữa cơm Khương Hy đã có thể từ trong lời nói của y suy đoán được đối phương có một xuất thân cực tốt, lòng có hùng tâm tráng chí, còn đang cùng với người khác mưu tính đại sự
Khương Hy một bên lắng nghe một bên giả vờ bình thản, trừ những thông tin nọ ra cậu còn biết được người này là từ nhỏ cùng Trang Mạc lớn lên, thế nhưng lại không phải cung nhân Tung Hoành cung, đối với Tung Hoành cung lại có hiểu biết cực kỳ thâm hậu…
Tung Hoành cung sở dĩ có thể xây dựng ở nơi cao lãnh như vậy, lại làm đến khí thế dường này, phía sau nhất định có bảo khố tiền triều chống đỡ. Nếu thế, cuối cùng ai là người đem tin tức Tung Hoành cung sở hữu bảo tàng của nước Sở, dẫn phát giang hồ rung chuyển, bức bách Trang Mạc phải ra mặt?
Những người giật dây đến tột cùng có phải Dịch Giang hay không vẫn còn phải xem xét lại.
Nếu đã biết được những chi tiết này, việc đầu tiên Khương Hy cần làm chính là tra rõ thân phận của Dịch Giang, hiện tại nếu muốn ở lại Tung Hoành cung thì lại phải chịu không ít hạn chế, hơn nữa cơ thể của cậu vốn cũng không bị thương quá nặng, chỉ là do nằm trên băng tuyết quá lâu mà ngất đi, sau khi tỉnh lại có chút hư nhược, tĩnh dưỡng mấy ngày liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn rồi.
Hai bên suy nghĩ, Khương Hy cảm giác bản thân vẫn là không còn lý do gì để lưu lại Tung Hoành cung nữa, liền tìm một thời gian nói lời từ biệt cùng Trang Mạc.
Trang Mạc mời cậu uống một chén tuyết trà, nghe ý định hôm nay đến đây của cậu cũng không nói lời lưu giữ, chỉ xoay về phía người hầu bên cạnh, nói: “Đi lấy một đóa tuyết liên đến đây.”
Khương Hy ngẩn ngơ.
… A, thiếu chút nữa cậu đã quên mình còn có một thân phận “Thư sinh gian thành gia đạo sa sút, đi hái tuyết liên kiếm tiền trả nợ làm thiết lập.
Thế nhưng cậu dù sao cũng là nhi tử của ảnh đế Khương Trạch, chỉ trong nháy mắt sững người xong liền ra vẻ mình cực kỳ chính nhân quân tử, kịch liệt cự tuyệt ý định tổ chức buổi tiệc “Ly biệt” của Trang Mạc. Đương nhiên, cự tuyệt cũng không phải là kết quả cuối cùng, Khương Hy chỉ có thể cẩn thận đem cái hộp ngọc đựng tuyết liên kia vào trong lòng.
Trang Mạc nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì động tác khẽ run, môi cũng hơi cong lên, có thêm vài phần thân mật.
Đương nhiên, lúc này Khương Hy cũng không có chú ý đến biểu tình của Trang Mạc, cậu vẫn còn đang suy xét xem vị cung chủ Tung Hoành cung này rốt cuộc là có tính toán gì, vì sao lại vừa gặp mặt đã tặng cậu một cây sáo ngọc, ngày ly biệt còn tặng một đóa tuyết liên?
Nhưng mà Trang Mạc cũng sẽ không giải đáp cho cậu, trái lại lạnh nhạt nói: “Mấy hôm nay ta cũng muốn rời nhà một chuyến.”
Khương Hy: “À.”
“Ta cũng muốn đi Giang thành.” Trang Mạc nhìn biểu tình mờ mịt của đối phương, khí tức quanh người cũng bắt đầu trở nên sung sướng, “Đi cùng thôi.”
Khương Hy nháy mắt mấy cái.
Cậu luôn cảm thấy, dường như có chỗ nào đó không đúng?
Khương Hy cứ như vậy cùng Trang Mạc rời khỏi Tung Hoành cung.
Trang Mạc là một người rất biết hưởng thụ, lúc có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm nhất định không ngồi. Người như vậy khi ra ngoài hiển nhiên sẽ không chọn phương thức nhanh nhất là cỡi ngựa, hắn chọn một cỗ xe ngựa vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, thản nhiên lên đường.
Đường xá xa xôi, hai người cũng không thể mãi ngồi trong xe ngựa trừng mắt nhìn nhau. Vì vậy cả hai liền tiến hành đối thoại rất có độ sâu. Tỷ như:
Khương Hy: “Hoa cỏ cây cối nơi này cũng có bộ dạng đặc biệt riêng.” Phạm vi hoạt động của cậu trước giờ đại thể chỉ gói gọn trong Lạc thành, chỉ có thể đọc từ một ít sách du ký tạp đàm về sự khác nhau của phong cảnh xung quanh Ngọc Long tuyết lĩnh.
Trang Mạc nương theo tầm mắt của cậu nhìn quanh một lần, khóe miệng hơi hơi kéo lên.
Khương Hy: “Được rồi, vị Dịch tiên sinh ta đã từng có duyên gặp mặt một lần kia, không biết hiện giờ nơi nào?”
Trang Mạc: “Đi rồi.”
Khương Hy “À.”
Trang Mạc: “Y có tâm chiếm đoạt thiên hạ nhưng lại không có thực lực gì, lần này là muốn mượn danh tiếng của Tung Hoành cung khởi sự, thế nhưng ta cự tuyệt.”
Khương Hy không biết phải dùng biểu tình gì để đối mặt hắn, “…” Đại ca, chờ chút đi, hai người mới là đối tượng lớn lên cùng nha nha, cứ thoải mái nói hết với một người ngoài như ta thực sự được chứ?
Trang Mạc không hề để ý đến thần sắc vi diệu của cậu, chỉ nhàn nhạt ngưng mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: “Khương đế nhất thống thiên hạ, thiên mệnh đã định, không ai có khả năng thay đổi cục diện này.”
Khương Hy nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy tam quan của người này quả thực rất chính trực.
“Nếu như giúp y, con đường soán vị này nhất định phiền phức không ngừng.” Hắn dừng một chút, lại bồi thêm, “Ta chán ghét phiền phức.”
Hai người im lặng trong chốc lát, Trang Mạc hơi nghiêng đầu ngưng mắt nhìn Khương Hy, chăm chú hỏi: “Văn Nhân, cố hương của ngươi có lạnh không? “
Vấn đề này coi như bình thường, Khương Hy đáp “Mùa đông lạnh mùa hè nóng, tứ quý phân minh.” Giang thành cách Lạc thành mặc dù rất xa, thế nhưng khí hậu thật ra cũng coi như không sai biệt lắm.
Trang Mạc nhíu đôi mày rậm: “Ta chán ghét mùa hè bên ngoài.” Đã quen thuộc với sự băng giá vĩnh cửu của Tung Hoành cung, hắn tự nhiên vô pháp chấp nhận mùa hạ bên ngoài.
Khương Hy: “Hiện tại đang là giữa mùa thu, cũng không quá nóng.”
Lông mày của Trang Mạc càng nhíu sâu hơn, Khương Hy không thể nghe được cái câu hắn nhỏ giọng lầu bầu rốt cuộc là gì.
Ngoại trừ những đoạn đối thoại như vậy, đến ngày thứ tám rời Ngọc Long tuyết lĩnh, bọn họ lần đầu tiên gặp một nhóm chặn đường.
Sau đó bắt đầu liên tiếp không ngừng mà tương ngộ những người có mục đích đồng dạng: Tàng bảo đồ.
Sở đế Mỵ Cận dựa vào địa thế hiểm yếu chống cự suốt nhiều lăm, cho dù nước Sở đã từng đứng đầu năm nước, thế nhưng sau mấy năm giằng co này từ lâu đã sa sút kiệt quệ, chỉ cần nhìn nhóm nạn dân nước Sở năm đó là có thể thấy được chân tướng. Sau này Khương đế đăng cơ, phải qua không ít thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, đất Sở mới coi như khôi phục một phần vinh quang năm đó. Những người có thể suy nghĩ sâu xa cũng không một ai tin tưởng trên đời này còn có thứ gọi là bảo tàng Sở quốc.
Thế nhưng lại càng nhiều người nguyện ý tin tưởng, cho rằng trên tay cung chủ Tung Hoành cung có giữ thật nhiều bảo vật.
Việc này trong lòng những người đó rõ ràng, mà Khương Hy và Trang Mạc lại càng rõ ràng, những người đến đây cũng không phải loại du hiệp vì dân vì nước gì, mà chỉ là những kẻ cơ hội muốn nỗ lực phân liệt, phủ định Khương quốc. Đám người đó lần lượt bị Trang Mạc có tiếng cũng có miếng, coi như xứng đáng với danh hiệu võ công đệ nhất thiên hạ không chút nương tay mà đánh, đến một người thì phế một người.
Vốn lộ trình tối đa chỉ cần hai mươi ngày có thể đến Giang thành, đám người bọn họ lại dùng tròn một tháng mới đi tới.
Trong rừng cây nhỏ ngoại ô Giang thành, đoàn người lại gặp một đám thích khách.
Vốn Trang Mạc một người là có thể đối phó được, suốt cả đường đi Khương Hy cũng chưa từng ra tay lần nào, thế nhưng trên giang hồ đã dấy lên lời đồn, lần này cung chủ Tung Hoành cung xuất hành còn dẫn theo một nam nhân tướng mạo phi thường xinh đẹp, dựa vào kiểu thân mật cùng ăn cùng nghỉ của hai người mà xem, nhất định là nam sủng.
Bắt giữ tên nam sủng nọ, ép Trang Mạc giao ra tàng bảo đồ, có lẽ cũng là một loại biện pháp.
Vì vậy ngày hôm nay, Khương Hy liền phát hiện đám người trước kia vốn là đặt trọng tâm lên người Trang Mạc lại có hơn phân nửa chạy về phía mình.
Cậu nở nụ cười.
Cả chặng đường nhàm chán, vui đùa một chút hẳn là không sao đâu.
Nhưng mà.
Sau khi giải quyết xong phần lớn thích khách, chỉ còn một người sau cùng đang chơi đùa cùng Khương Hy, cậu đang muốn xoay người đánh cho thích khách nọ một kích, không biết từ đâu lại có một mũi tên nhọn mang theo âm thanh xé gió bay nhanh đến, xẹt qua vành tai cậu, đâm vào trong ngực thích khách kia khiến đối phương bị chấn động lui về sau ba bước, ầm ầm ngã xuống đất.
Khương Hy nhất thời có dự cảm bất thường, sắc mặt của Trang Mạc cũng chậm rãi trầm xuống.
Chờ đến khi dung mạo của người kia đập vào mi mắt, Khương Hy: “…”
… Hiện tại liền chuồn có kịp không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.