Chương 55
Lê Văn Cương
21/03/2024
- Mạc Nhược Lan kẻ này rất nguy hiểm, ta cảm thấy cô ta là một kẻ hai mặt cực kỳ đáng sợ. Quan trọng nhất hiện giờ chúng ta vẫn chưa tìm được mục đích của cô ta. Nếu giết cô ta lúc này, e rằng sẽ khiến cho Vũ Thiên hận chúng ta.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này trầm tư sau đó nói rằng:
- Cô ta thân là thành viên hoàng tộc, từ nhỏ lại tu luyện ma công, đồng thời cũng là thành viên của một thế lực thần bí. Đối với việc này mấy hôm trước ta đã nói với phụ hoàng. Nhưng phụ hoàng có vẻ không quan tâm, sau đó ngài ấy còn nói với ta một câu, đó là việc này chúng ta tự sử lý.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì trầm tư một lúc, sau đó hắn cười lạnh nói rằng.
- Mạc Nhược Lan cho dù có quỷ dị âm mưu vô số, nhưng mà Đại Hạ Hoàng Triều lại tồn tại rất nhiều kẻ thù của cô ta. Vậy nên lần này đại ca người cùng vợ đẹp hãy trở về gia tộc đi, lợi dụng thể chất của Bùi Cẩm Tú, ngươi hãy nhanh chóng tăng lên thiên phú của mình.
- Về phần Mạc Nhược Lan ta sẽ tự mình xử lý. Bất quá là một người phụ nữ mà thôi, lẽ nào cô ta có thể cùng ta đối đầu hay sao.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Tuấn Kiệt ngươi hãy chú ý cô ta nhiều hơn. Thời gian qua ta âm thầm quan sát Mạc Nhược Lan, phát hiện cô ta có vẻ như rất căm ghét Đào Cẩm Nhung. Đối với việc này ngươi nên chú ý một chút, đừng để vợ nhỏ của mình bị rơi vào tay kẻ ác.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười lớn sau đó nói rằng:
- Ta vừa tuyển mộ thêm 30 hảo thủ cảnh giới đều là Võ Vương, bọn họ từ trong bóng tối nhìn chằm chằm vị vương phi của ta đâu. Mạc Nhược Lan nếu như không có ý nghĩ gì thì tốt. Nếu như cô ta dám làm điều gì đó ồn ào, ta liền để người của ta khiến cho cô ta biến mất khỏi thế giới này. Về phần Vũ Thiên nghĩ thế nào ta không quan tâm.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này mỉm cười gật đầu, suy nghĩ một lúc hắn nói rằng:
- Ta thật hứng thú muốn biết một vấn đề, không biết tam đệ ngươi có thể giải thích hay không.
- Đại ca người nói đi, ta đang nghe đây.
- Thủ hạ của ngươi thật sự quá nhiều, hơn nữa thân phận cũng đã bị mấy trưởng lão của gia tộc đi điều tra và xác nhận. Nhưng điều mà ta khó hiểu là người dùng cách gì để thu phục họ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười, sau đó nhìn về phía một đám Quỷ Vệ đang đứng xung quanh mà lên tiếng nói rằng:
- Việc thu phục họ là bí mật, vậy nên đại ca ngươi không cần phải hỏi nhiều. Có điều họ sẽ trung thành với vũ tộc, giống như trung thành với ta. Tất nhiên có một điều kiện là ta không cho họ lệnh làm phản.
Vũ Anh Khải nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút, sau đó cũng không nói gì, rồi hắn khoanh tay rời đi. Thấy cảnh này Vũ Tuấn Kiệt nở một nụ cười bình tĩnh.
Mấy ngày qua hắn rốt cuộc đã gặp 30 quỷ vệ mà hệ thống ban thưởng cho hắn. Bọn họ vậy mà một màu cảnh giới đều là võ vương hậu kỳ. Đối với việc này Vũ Tuấn Kiệt tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận, ngoài ra hắn cũng không yêu cầu họ đi theo hắn, mà để họ bảo vệ cho vị vương phi nhỏ tuổi kia.
Nghĩ đến những điều này, Vũ Tuấn Kiệt thở ra một hơi. Sau đó dùng một điệu bộ trầm tư khoanh tay nhìn về phía hồ nước phía trước đình viện, mà không ai biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Ba ngày sau Vũ Anh Khải mang theo một ít hộ vệ của Vũ tộc và Bùi Cẩm Tú rời đi. Nhìn về phía họ rời đi, Vũ Tuấn Kiệt lúc này lại mang theo Đào Cẩm Nhung và hai người Vũ Thiên cùng Mạc Nhược Lan leo lên một thuyết chiến hạm của Vũ tộc, hướng thẳng hoàng đô Đại Hạ Hoàng Triều mà đến.
Tại trên chiến hạm, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nhìn về phía Mạc Nhược Lan sau đó nói rằng:
- Nhược Lan cô nương, chúng ta đi thẳng đến hoàng đô của Đại Hạ Hoàng Triều, liệu có khiến người họ Mạc các ngươi cảm thấy khó chịu hay không.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Mạc Nhược Lan lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Việc này cũng không có gì, với thân phận của ngươi, họ Mạc ta tất nhiên sẽ xem như khách quý mà đối đãi. tuyệt đối không có vấn đề nghi kỵ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, sau đó lại cùng với Đào Cẩm Nhung nhìn ngắm khung cảnh, dọc đường đi họ không ngừng nói chuyện vui vẻ với nhau.
Thấy vậy Vũ Thiên cũng mang theo Mạc Nhược Lan bắt đầu nhìn ngắm phong cảnh. Ba ngày sau họ rốt cuộc đã đặt chân đến kinh đô của Đại Hạ Hoàng Triều.
Nhìn về phía một thành chỉ to lớn hùng vĩ trước mặt, mà Đào Cẩm Nhung vô cùng vui vẻ chạy loạn khắp nơi, thấy cảnh này Vũ Tuấn Kiệt chỉ lắc đầu, sau đó lại cùng với Vũ Thiên song song mà đi.
- Vũ Thiên trước kia ngươi ở đây làm gì để sống.
Vũ Thiên nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
- Thật ra ở nơi này có rất nhiều công việc, mặc dù cảnh giới của ta thấp một chút. Nhưng làm các công việc như bảo tiêu bảo vệ hàng hóa cho các thương đội vẫn có thể làm được.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhìn ngó nơi này một chút. Thì lúc này hắn thấy có một đoàn người cảnh giới cũng không tệ, đang hướng thẳng chỗ hắn mà đến. Việc này khiến hắn nở một nụ cười thú vị lên tiếng nói rằng:
- Bọn chúng là ai. Có vẻ như chúng đang hướng đến chỗ chúng ta thì phải.
Vũ Thiên nghe vậy thì dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía đám người kia, sau đó nói rằng:
- Chúng có vẻ như là Khổng Tước thương hội.
- Ồ, thế lực này nói như thế nào.
- Khổng Tước thương hội cũng tương tự như Bạch Long thương hội, là một trong mười đại thương hội lớn nhất của Thương Vân Đại Lục.
- Người dẫn dắt đoàn người kia tên là Nạp Lan Minh Ngọc, thân phận của cô ta vô cùng thần bí, có điều địa vị của cô ta tại Khổng Tước thương hội rất lớn.
Nghe Vũ Thiên nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này cũng nở một nụ cười điềm tĩnh. Sau đó nhìn về phía đoàn người kia không ngừng đến gần mà rơi vào trầm tư.
Qua một lúc đợi khi đám người của Khổng Tước thương hội đi đến trước mặt của mấy người Vũ Tuấn Kiệt, thì lúc này một cô gái mặc một bộ váy màu đỏ, với một bộ ngực cao ngất, nhìn về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt nở một nụ cười thú vị nói rằng:
- Các ngươi là ai, tại sao lại ngăn cản đường của ta.
Câu nói của Nạp Lan Minh Ngọc khiến cho mấy người Vũ Tuấn Kiệt đều phải sững sờ. Có điều qua một lúc Vũ Tuấn Kiệt lấy lại sự bình tĩnh mỉm cười nói rằng:
- Thì ra các vị chỉ là đi qua đây, ta còn tưởng các ngươi muốn tìm chúng ta nữa, thật sự chúng ta đã thất lễ.
Vũ Tuấn Kiệt nói xong thì ra lệnh cho đám Quỷ Vệ lùi sang một bên, nhường đường cho Khổng Tước thương hội đi qua. Thấy cảnh này Nạp Lan Minh Ngọc nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút, sau đó cũng không nói gì dắt người rời đi.
Nhìn về phía họ rời đi, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nở một nụ cười thú vị sau đó nói rằng:
- Vũ Thiên ngươi hãy nhớ kỹ, trên thế giới này không có trùng hợp. Người phụ nữ kia thật sự rất thông minh, sử dụng cách này để lấy sự chú ý của chúng ta, nhưng lại không tạo ra sự phản cảm.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này trầm tư sau đó nói rằng:
- Cô ta thân là thành viên hoàng tộc, từ nhỏ lại tu luyện ma công, đồng thời cũng là thành viên của một thế lực thần bí. Đối với việc này mấy hôm trước ta đã nói với phụ hoàng. Nhưng phụ hoàng có vẻ không quan tâm, sau đó ngài ấy còn nói với ta một câu, đó là việc này chúng ta tự sử lý.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì trầm tư một lúc, sau đó hắn cười lạnh nói rằng.
- Mạc Nhược Lan cho dù có quỷ dị âm mưu vô số, nhưng mà Đại Hạ Hoàng Triều lại tồn tại rất nhiều kẻ thù của cô ta. Vậy nên lần này đại ca người cùng vợ đẹp hãy trở về gia tộc đi, lợi dụng thể chất của Bùi Cẩm Tú, ngươi hãy nhanh chóng tăng lên thiên phú của mình.
- Về phần Mạc Nhược Lan ta sẽ tự mình xử lý. Bất quá là một người phụ nữ mà thôi, lẽ nào cô ta có thể cùng ta đối đầu hay sao.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Tuấn Kiệt ngươi hãy chú ý cô ta nhiều hơn. Thời gian qua ta âm thầm quan sát Mạc Nhược Lan, phát hiện cô ta có vẻ như rất căm ghét Đào Cẩm Nhung. Đối với việc này ngươi nên chú ý một chút, đừng để vợ nhỏ của mình bị rơi vào tay kẻ ác.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười lớn sau đó nói rằng:
- Ta vừa tuyển mộ thêm 30 hảo thủ cảnh giới đều là Võ Vương, bọn họ từ trong bóng tối nhìn chằm chằm vị vương phi của ta đâu. Mạc Nhược Lan nếu như không có ý nghĩ gì thì tốt. Nếu như cô ta dám làm điều gì đó ồn ào, ta liền để người của ta khiến cho cô ta biến mất khỏi thế giới này. Về phần Vũ Thiên nghĩ thế nào ta không quan tâm.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này mỉm cười gật đầu, suy nghĩ một lúc hắn nói rằng:
- Ta thật hứng thú muốn biết một vấn đề, không biết tam đệ ngươi có thể giải thích hay không.
- Đại ca người nói đi, ta đang nghe đây.
- Thủ hạ của ngươi thật sự quá nhiều, hơn nữa thân phận cũng đã bị mấy trưởng lão của gia tộc đi điều tra và xác nhận. Nhưng điều mà ta khó hiểu là người dùng cách gì để thu phục họ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười, sau đó nhìn về phía một đám Quỷ Vệ đang đứng xung quanh mà lên tiếng nói rằng:
- Việc thu phục họ là bí mật, vậy nên đại ca ngươi không cần phải hỏi nhiều. Có điều họ sẽ trung thành với vũ tộc, giống như trung thành với ta. Tất nhiên có một điều kiện là ta không cho họ lệnh làm phản.
Vũ Anh Khải nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút, sau đó cũng không nói gì, rồi hắn khoanh tay rời đi. Thấy cảnh này Vũ Tuấn Kiệt nở một nụ cười bình tĩnh.
Mấy ngày qua hắn rốt cuộc đã gặp 30 quỷ vệ mà hệ thống ban thưởng cho hắn. Bọn họ vậy mà một màu cảnh giới đều là võ vương hậu kỳ. Đối với việc này Vũ Tuấn Kiệt tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận, ngoài ra hắn cũng không yêu cầu họ đi theo hắn, mà để họ bảo vệ cho vị vương phi nhỏ tuổi kia.
Nghĩ đến những điều này, Vũ Tuấn Kiệt thở ra một hơi. Sau đó dùng một điệu bộ trầm tư khoanh tay nhìn về phía hồ nước phía trước đình viện, mà không ai biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Ba ngày sau Vũ Anh Khải mang theo một ít hộ vệ của Vũ tộc và Bùi Cẩm Tú rời đi. Nhìn về phía họ rời đi, Vũ Tuấn Kiệt lúc này lại mang theo Đào Cẩm Nhung và hai người Vũ Thiên cùng Mạc Nhược Lan leo lên một thuyết chiến hạm của Vũ tộc, hướng thẳng hoàng đô Đại Hạ Hoàng Triều mà đến.
Tại trên chiến hạm, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nhìn về phía Mạc Nhược Lan sau đó nói rằng:
- Nhược Lan cô nương, chúng ta đi thẳng đến hoàng đô của Đại Hạ Hoàng Triều, liệu có khiến người họ Mạc các ngươi cảm thấy khó chịu hay không.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Mạc Nhược Lan lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Việc này cũng không có gì, với thân phận của ngươi, họ Mạc ta tất nhiên sẽ xem như khách quý mà đối đãi. tuyệt đối không có vấn đề nghi kỵ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, sau đó lại cùng với Đào Cẩm Nhung nhìn ngắm khung cảnh, dọc đường đi họ không ngừng nói chuyện vui vẻ với nhau.
Thấy vậy Vũ Thiên cũng mang theo Mạc Nhược Lan bắt đầu nhìn ngắm phong cảnh. Ba ngày sau họ rốt cuộc đã đặt chân đến kinh đô của Đại Hạ Hoàng Triều.
Nhìn về phía một thành chỉ to lớn hùng vĩ trước mặt, mà Đào Cẩm Nhung vô cùng vui vẻ chạy loạn khắp nơi, thấy cảnh này Vũ Tuấn Kiệt chỉ lắc đầu, sau đó lại cùng với Vũ Thiên song song mà đi.
- Vũ Thiên trước kia ngươi ở đây làm gì để sống.
Vũ Thiên nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
- Thật ra ở nơi này có rất nhiều công việc, mặc dù cảnh giới của ta thấp một chút. Nhưng làm các công việc như bảo tiêu bảo vệ hàng hóa cho các thương đội vẫn có thể làm được.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhìn ngó nơi này một chút. Thì lúc này hắn thấy có một đoàn người cảnh giới cũng không tệ, đang hướng thẳng chỗ hắn mà đến. Việc này khiến hắn nở một nụ cười thú vị lên tiếng nói rằng:
- Bọn chúng là ai. Có vẻ như chúng đang hướng đến chỗ chúng ta thì phải.
Vũ Thiên nghe vậy thì dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía đám người kia, sau đó nói rằng:
- Chúng có vẻ như là Khổng Tước thương hội.
- Ồ, thế lực này nói như thế nào.
- Khổng Tước thương hội cũng tương tự như Bạch Long thương hội, là một trong mười đại thương hội lớn nhất của Thương Vân Đại Lục.
- Người dẫn dắt đoàn người kia tên là Nạp Lan Minh Ngọc, thân phận của cô ta vô cùng thần bí, có điều địa vị của cô ta tại Khổng Tước thương hội rất lớn.
Nghe Vũ Thiên nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này cũng nở một nụ cười điềm tĩnh. Sau đó nhìn về phía đoàn người kia không ngừng đến gần mà rơi vào trầm tư.
Qua một lúc đợi khi đám người của Khổng Tước thương hội đi đến trước mặt của mấy người Vũ Tuấn Kiệt, thì lúc này một cô gái mặc một bộ váy màu đỏ, với một bộ ngực cao ngất, nhìn về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt nở một nụ cười thú vị nói rằng:
- Các ngươi là ai, tại sao lại ngăn cản đường của ta.
Câu nói của Nạp Lan Minh Ngọc khiến cho mấy người Vũ Tuấn Kiệt đều phải sững sờ. Có điều qua một lúc Vũ Tuấn Kiệt lấy lại sự bình tĩnh mỉm cười nói rằng:
- Thì ra các vị chỉ là đi qua đây, ta còn tưởng các ngươi muốn tìm chúng ta nữa, thật sự chúng ta đã thất lễ.
Vũ Tuấn Kiệt nói xong thì ra lệnh cho đám Quỷ Vệ lùi sang một bên, nhường đường cho Khổng Tước thương hội đi qua. Thấy cảnh này Nạp Lan Minh Ngọc nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút, sau đó cũng không nói gì dắt người rời đi.
Nhìn về phía họ rời đi, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nở một nụ cười thú vị sau đó nói rằng:
- Vũ Thiên ngươi hãy nhớ kỹ, trên thế giới này không có trùng hợp. Người phụ nữ kia thật sự rất thông minh, sử dụng cách này để lấy sự chú ý của chúng ta, nhưng lại không tạo ra sự phản cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.