Đế Vương - Lê Văn Cương

Chương 39: Đấu giá

Lê Văn Cương

12/03/2024

Mạc Nhược Lan nghe Vũ Thiên nói vậy thì cô ta lúc này nhìn về phía Vũ Thiên sau đó mỉm cười nói rằng:

- Trên thế giới này ai cũng có bí mật của mình. Vậy nên ta hi vọng huynh sẽ tin tưởng ta một lần và đừng hỏi ta những câu hỏi như vừa rồi.

- Huynh chỉ cần nhớ ta Mạc Nhược Lan yêu huynh là thật. Ta sẽ không làm gì ảnh hưởng đến họ Vũ của huynh đâu.

Vũ Thiên nghe vậy thì dùng một ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Mạc Nhược Lan. Cuối cùng hắn chỉ lắc đầu thở dài nói rằng:

- Những ngày qua ta đã hiểu sơ qua thực lực của hai vị biểu đệ kia. Đám người mà chúng mang đến hôm nay tất cả đều là cảnh giới võ tông. Nhưng ta phát hiện bọn họ luôn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía nàng.

- Đối với việc này chỉ có hai khả năng, đó là nàng rất mạnh hoặc nàng có thứ gì đó uy hiếp đến bọn chúng.

- Đồng thời việc hai vị biểu đệ kia muốn đến Đại Hạ Hoàng Triều mà không trở về Thiên Lang Quốc. Từ đây có thể thấy bọn chúng không muốn để cho nàng tiếp xúc với Vũ tộc.

- Vậy nên mặc dù những lời nói của ta sẽ khiến nàng đau lòng. Nhưng ta muốn biết người phụ nữ nằm bên cạnh mình rốt cuộc là ai. Hay nói đúng hơn ta muốn biết nàng rốt cuộc đã làm gì sau lưng ta.

Vũ Thiên vừa nói vậy Mạc Nhược Lan lúc này im lặng nhìn về phía hắn không nói gì. Không biết qua bao lâu Mạc Nhược Lan lúc này mới thở dài sau đó nói rằng:

- Ta từ nhỏ đã không thể tu luyện, bị Hoàng Tộc đối xử vô cùng bất công. Mãi đến năm ta 10 tuổi, một Hắc Y Nhân thần bí nói rằng trên người ta mang theo thể chất hùng mạnh nhưng chưa thức tỉnh. Hắn nói rằng ta chỉ cần bái hắn làm sư phụ thì hắn sẽ giúp ta thức tỉnh thể chất.

- Vũ Thiên người biết không, một đứa trẻ 10 tuổi bị đối xử bất công khi nhìn thấy một tia ánh sáng. Nó tất nhiên sẽ nắm lấy cơ hội đó, và ta cũng vậy. Ta không nghĩ ngợi gì mà bái người kia làm sư phụ. Đến cuối cùng mặc dù đã thức tỉnh thể chất, nhưng ta phát hiện người kia cũng không tốt đẹp gì.

- Hắn ta là một trưởng lão của một thế lực to lớn tại trung vực. Hắn nhận ta làm đồ đệ vì tiềm năng của ta, cũng như sử dụng ta như một quân cờ để đối phó họ Mạc.

- Lần này ta chạy trốn không chỉ bởi vì nguyên nhân họ Mạc muốn ta thông hôn chính trị, mà bởi vì thế lực kia cũng yêu cầu ta muốn ra tay với họ Mạc. Vậy nên ta tìm cách chạy trốn.

Nghe Mạc Nhược Lan nói vậy Vũ Thiên lúc này nhìn về phía cô ta một chút sau đó nói rằng:



- Tại sao nàng lại giấu ta lâu như vậy, nếu như nàng nói rõ. Ta cho dù có liều mạng sống này, cho dù có bị cha ta đánh chết. Ta cũng tuyệt đối sẽ đưa nàng trở về vũ tộc, mà không lằng nhằng như thế này.

Mạc Nhược Lan nghe vậy thì ẩn sâu trong đôi mắt tràn đầy những giọt nước mắt kia, lại có một tia thần thái khác lạ. Có điều cô ta giấu diếm vô cùng tốt, Vũ Thiên lúc này hoàn toàn không nhận ra dị dạng của cô ta. Nhìn về phía Vũ Thiên một chút, Mạc Nhược Lan lúc này lại tỏ vẻ mềm yếu lên tiếng nói rằng:

- Họ vũ huynh mạnh không, nếu chỉ dựa vào mấy vị võ tông ngoài kia. Làm sao huynh có thể là đối thủ của thế lực hắc ám kia được.

Vũ Thiên nghe vậy thì nhìn về phía Mạc Nhược Lan sau đó nói rằng:

- Họ Vũ ta mạnh không ta cũng không rõ. Nhưng cha ta nói họ Vũ rất mạnh và ta tin tưởng điều đó.

- Vậy nên chỉ cần ta mang nàng đến nơi ở của họ Vũ. Ta tin rằng sẽ không ai có thể đụng đến nàng được.

Mạc Nhược Lan nghe vậy thì không ngừng khóc lóc, sau đó chạy đến xà vào lòng Vũ Thiên mà không nói gì nữa. Thấy cảnh này Vũ Thiên ôm thật lấy Mạc Nhược Lan không ngừng dỗ dành.

Thời gian cứ vậy một đêm trôi qua, sáng hôm sau mấy người Vũ Anh Khải lại gặp mặt. Nhìn về phía Vũ Thiên và Mạc Nhược Lan tay trong tay, trên mặt còn nở một nụ cười ấm áp. Khiến cho Vũ Anh Khải vào Vũ Tuấn Kiệt đều chỉ biết thở dài trong lòng. Thầm đáng tiếc cho Vũ Thiên đó là kẻ này quá đần.

Sinh ra tại một thế giới võ giả duy tôn, thứ đáng sợ nhất chính là tin tưởng người khác. Cho dù là huynh đệ thân thiết nhưng Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Anh Khải vẫn luôn luôn cảnh giác nhìn về phía nhau. Từ đây có thể thấy việc Vũ Thiên thật lòng thật dạ yêu Mạc Nhược Lan. Nhưng cô ta lại luôn nói dối Vũ Thiên là một sự nghi kỵ cực kỳ to lớn, trong mắt đám người Vũ Tuấn Kiệt.

- Ngày hôm nay Bạch Long thương hội có buổi đấu giá, chúng ta lúc này cũng nên nhanh chân đi thôi.

Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, Vũ Thiên và Mạc Nhược Lan lúc này gật đầu. Sau đó theo đám người của Vũ Tuấn Kiệt rời đi.

Tại trong trụ sở của Bạch Long thương hội, Bạch Thần Anh khi nhận tin Vũ Tuấn Kiệt đến, hắn ta lúc này dùng một bộ mặt niềm nở đi ra tiếp đón. Lần này thái độ của hắn cũng có hơi khác so với lần trước. Hắn không chỉ bắt chuyện với đám người Vũ Tuấn Kiệt, mà mấy người Vũ Anh Khải hay Vũ Thiên cũng được Bạch Thần Anh bắt chuyện một chút. Có điều cũng không phải là quá thân thiết giống như Vũ Tuấn Kiệt.

Ngồi tại trong gian phòng khách quý tầng 2, Vũ Tuấn Kiệt nhìn về phía Bạch Thần Anh sau đó nói rằng:

- Lần này các người có món đồ gì tốt hay không. Nếu chỉ là truyền thừa tam phẩm đan sư ta thật sự cũng không có hứng thú.



Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Bạch Thần Anh lúc này mỉm cười. Sau đó hắn dùng một ánh mắt thú vị nhìn liếc qua Đào Cẩm Nhung rồi lên tiếng nói rằng:

- Cô vợ nhỏ này của Vũ huynh không có căn cốt tu luyện, mà sinh mạng phàm nhân bất quá ngắn ngủi trăm năm. Đối với việc này ta nghĩ Vũ huynh cũng cực kỳ đau đầu, mà lần này trong buổi đấu giá lại có một viên Tẩy Tủy Quả.

- Nó mặc dù chỉ là tam phẩm linh quả, nhưng nó có một đặc điểm mà khiến cho võ giả điên cuồng đuổi theo. Đó chính là nó có thể tẩy luyện căn cốt, giúp cho phàm nhân bước vào con đường tu luyện.

Âm thanh của Bạch Thần Anh vang lên thì lúc này Đào Cẩm Nhung cũng không phải kẻ ngốc. Cô gái này ánh mắt sáng rực nhìn về phía Bạch Thần Anh.

Thời gian qua cô ấy nhìn như vô tư đi theo Vũ Tuấn Kiệt vui chơi khắp nơi. Thậm chí buổi tối mặc dù vẫn không cho Vũ Tuấn Kiệt đụng vào người, nhưng cô gái này cũng mạnh dạn ôm Vũ Tuấn Kiệt ngủ. Họ không còn kiểu chia đôi giường nữa.

Nhưng có điều cô ta càng đi theo Vũ Tuấn Kiệt thì càng cảm nhận được thế giới này huyền bí. Đặc biệt cô ta cũng hiểu rằng người đàn ông của cô ấy càng mạnh mẽ, thì cô ấy sẽ càng phải trở nên ưu tú. Nếu không một ngày nào đó người này sẽ đi theo cô gái khác mất.

Đáng tiếc căn cốt của cô ấy không được, đời này không thể tu luyện. Vậy nên nhìn thì như cô ấy vui vẻ đi chơi khắp nơi. Nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn buồn vui vô cớ.

Bây giờ khi biết mình có thể tu luyện, Đào Cẩm Nhung tất nhiên vô cùng vui vẻ. Mà thấy cô ấy như vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:

- Tẩy Tủy Quả tác dụng lớn như vậy, e rằng lần tranh đoạt này cũng không dễ dàng.

Bạch Thần Anh nghe vậy mỉm cười sau đó nói rằng:

- Mặc dù Tẩy Tủy Quả chỉ là tam phẩm nhưng muốn tìm được nó cực kỳ hiếm hoi. Vậy nên lần này ta nghĩ Vũ huynh sẽ nhất định phải bắt được nó. Mà với thân phận khách khanh đặc quyền thì ta cũng không yêu cầu Vũ huynh phải đấu giá thứ gì. Mà ta trực tiếp mang Tẩy Tủy quả tặng cho Đào phu nhân, thể hiện ra thành ý của mình.

Bạch Thần Anh vừa nói đến đây, lúc này một tỳ nữ đã cầm theo một cái hộp xuất hiện ngay phía sau Vũ Tuấn Kiệt. Đối mặt với việc này, Vũ Tuấn Kiệt chỉ mỉm cười sau đó nói rằng:

- Mặc dù ta biết ân tình là thứ phải trả, có điều để đỡ rắc rối ân tình lần này của Bạch huynh Vũ Tuấn Kiệt ta xin nhận.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy Bạch Thần Anh lúc này mỉm cười. Sau đó chắp tay rời khỏi đây, thấy vậy Vũ Tuấn Kiệt lấy chiếc hộp cất giữ Tẩy Tủy quả đưa cho Đào Cẩm Nhung rồi lên tiếng dặn dò.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương - Lê Văn Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook