Đế Vương - Lê Văn Cương

Chương 18: Hoàng đế bị ốm 2

Lê Văn Cương

12/03/2024

Vũ Thành Minh vừa nói vậy, Ngụy Bắc lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:

- Vừa rồi là do ta thất lễ, mong Vũ bệ hạ tha lỗi. Có điều lần này ta đến Thiên Lang Quốc thật sự là có thiện tâm.

Vũ Thành Minh nghe vậy thì ồ lên một tiếng, sau đó nói rằng:

- Không biết Ngụy Bắc hoàng tử nói thiện tâm ở đây là có ý gì.

Ngụy Bắc nghe vậy thì gật đầu mỉm cười sau đó nói rằng:

- Thiên Lang Quốc nằm ở phía rìa phía đông Việt Châu. Xung quanh lại bị mấy quốc gia bao bọc. Mặc dù Thiên Lang Quốc binh hùng ngựa khỏe, chính trị của đất nước cũng ổn định. Nhưng lẽ nào các vị không muốn đánh bại các quốc gia xung quanh, xây dựng Thiên Lang Quốc càng trở nên hùng mạnh hay sao.

- Hiện nay Ngô Quốc và Đại Hoan đang có ý định đầu nhập vào Thiên Minh vương triều chúng ta. Đối với vấn đề của Man tộc thì bọn họ cũng đang lưỡng lự. Nói cách khác việc ba thế lực này gia nhập vào Thiên Minh Vương Triều, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Đối mặt với việc này, Thiên Lang quốc phải ứng đối thế nào đây. Các ngươi liệu có thể chống đỡ được cuộc vây công của ba quốc gia kia hay không.

Vũ Thành Minh nghe vậy thì mỉm cười gật đầu sau đó nói rằng:

- Thì ra Thiên Minh Vương Triều lại chuẩn bị bắt đầu cho một cuộc tuyển chọn người kế vị. Nếu ta đoán không nhầm, Tứ hoàng tử ngài đến đây là muốn thuyết phục thiên Lang Quốc chúng ta. Ủng hộ ngài trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị của Thiên Minh vương triều đúng không.

Ngụy Bắc nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, sau đó nói rằng:

- Tại Việt Châu các phàm quốc như Thiên Lang Quốc thật sự rất nhiều. Nhưng các Vương Triều lại có rất ít, hoàng triều thế lực to lớn chúng ta lại không với nổi.

- Có điều các Vương Triều đều lười muốn đụng đến các phàm quốc như các vị. Một phần vi phàm quốc không có võ giả. Một phần khác là vì những nơi phàm quốc tồn tại, thường linh khí mỏng manh, tài nguyên cằn cỗi. Việc chiếm đóng những nơi này, chỉ khiến cho quốc gia chịu thêm tổn thất.

- Có điều Thiên Minh Vương triều của chúng ta cũng không phải là muốn tiêu diệt các vị. Chẳng qua chỉ yêu cầu các vị thuần phục chúng ta mà thôi.

- Sau này hàng năm Thiên Lang quốc chỉ cần dâng lên một phần cống phẩm. Thể hiện sự trung thành của mình, đối với Thiên Minh Vương Triều. Còn lại thì đều do Thiên Lang Quốc quản lý, chúng ta không hề động chạm đến.

- Nhưng nếu có ai xâm lấn Thiên Lang quốc thì lúc này, các vị chỉ cần gửi tín sứ đến Thiên Minh Vương Triều. Lúc đó chúng ta thân là đại quốc, sẽ đứng ra can thiệp. Giúp các vị thoát khỏi cảnh binh đao khói lửa.



Nghe Ngụy Bắc nói vậy, trong đại điện các đại thần đều xì xào bàn tán khắp nơi. Mà thấy cảnh này Vũ Thành Minh vẫn không trả lời mà rơi vào trầm tư.

Qua một lúc ông ta vậy mà lại ho ra máu, điệu bộ của ông ta như vậy khiến cho các đại thần đều hoảng hốt. Sau đó dưới sự bất ngờ của mọi người ở đây. Ông ta vậy mà bất tỉnh nhân sự, rồi được thái giám Tào Thọ mang đi.

Sự việc này khiến cho mọi người đều sững sờ. Thậm chí Nguy Bắc cũng cảm thấy bản thân mình đầu có chút không dùng được.

Qua một lúc Tào Thọ lúc này xuất hiện, nhìn về phía tất cả mọi người ở đây. Sau đó hắn lên tiếng nói rằng:

- Bệ hạ bị ốm nặng, từ giờ trở đi không lên chiều. Các sự vụ trong triều đình lúc này sẽ do đại hoàng tử Vũ Anh Khải xử lý. Các hoàng tử công chúa khác, giữ yên bổn phận của mình, phụ giúp đại hoàng tử xử lý triều chính.

Nghe Tào Thọ nói vậy, lúc này cả đại điện đều rơi vào yên tĩnh. Qua một lúc lâu đại hoàng tử Vũ Anh Khải đi lên ngai vàng, sau đó ngồi xuống. Hắn đánh mắt nhìn về phía những người có mặt tại đây, sau đó hắn nói rằng:

- Hiện nay phụ hoàng đang bị bệnh, ta sẽ là người tiếp quản Thiên Lang Quốc. Có điều sự việc phụ hoàng bị bệnh diễn ra quá đột ngột. Lúc này có một số vấn đề chúng ta cần phải bàn bạc.

- Vậy nên điều kiện mà Ngụy Bắc hoàng tử đưa ra, chúng ta chưa thể trả lời ngay được. Ta hi vọng ngài hiểu cho.

Ngụy Bắc nghe vậy thì gật đầu, sau đó chắp tay nói rằng:

- Lần này là do ta đường đột, có điều ta hi vọng đại hoàng tử hãy suy nghĩ một cách cẩn thận.

Vũ Anh Khải nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhìn về phía đại công chúa Vũ Linh Nhạn nói rằng:

- Linh Nhạn ngươi hãy tiễn Ngụy Bắc hoàng tử rời đi. Có việc gì ta sẽ cử người liên lạc với ngươi.

Vũ Linh Nhạn nghe vậy thì cũng không nói gì thêm gật đầu rời đi. Thấy cảnh này cả chiều đường lúc này cũng không ai dám xì xào bàn tán. Qua một lúc Vũ Anh Khải cho họ giải tán, chỉ giữ lại mấy vị đệ đệ của mình.

Đợi khi quan viên rời đi hết, lúc này tứ hoàng tử Vũ Thế Tích lên tiếng nói rằng:

- Hoàng huynh chuyện này rốt cuộc là sao.

Nghe Vũ Thế Tích nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này nở một nụ cười châm biếm sau đó nói rằng:

- Các ngươi đều không phải trẻ con, phụ hoàng thân là cảnh giới gì chúng ta cũng không rõ. Việc phụ hoàng tự nhiên nôn ra máu, tuyệt đối không thể nào xảy ra được.



- Cho nên có thể nói đây là kế sách của phụ hoàng vạch ra. Để không cho tên Ngụy Bắc kia, tham gia vào vấn đề chính trị của nước ta.

- Nhưng lúc này phụ hoàng lại báo bệnh không tiếp chiều. Quyền lực rơi vào tay chúng ta, từ đây ta có một suy nghĩ mạnh dạng rằng. Phụ hoàng muốn thông qua việc này, để chọn lựa tân đế đời tiếp theo.

Nghe Vũ Anh Khải nói vậy, những người trong phòng lúc này đều rơi vào trầm tư. Qua một lúc ngũ hoàng tử Vũ Mạnh Thương lên tiếng nói rằng:

- Vốn dĩ lần này chỉ là một cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của mấy huynh đệ chúng ta mà thôi. Nhưng Linh Nhạn nó lại lôi kéo người của Thiên Minh Vương Triều vào việc này. Làm cho cục diện của Thiên Lang Quốc càng trở nên hỗn loạn.

- Đối với thế tục như thế này, tiểu đệ cảm thấy mình nhỏ tuổi không đủ sức gánh vác. Nên ta quyết định xin rời khỏi vũ đài chính trị lần này.

Nghe Vũ Mạnh Thương nói vậy, những người trong phòng đều nhìn về phía hắn một chút, sau đó đều rời vào trầm tư. Qua một lúc Vũ Thế Tích cũng thở dài sau đó chắp tay nói:

- Các vị hoàng huynh lượng thứ, tiểu đệ thật sự cũng không đảm đương được việc này. Ta cùng với ngũ đệ cũng xin rút lui.

Nghe hai tên tiểu đệ đã thể hiện ý chí không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này nữa. Nhưng ba người Vũ Anh Khải lại không vui vẻ bao nhiều. Bởi vì lần này cục diện liên quan đến Thiên Minh Vương Triều, thật sự rất khó giải quyết.

Trầm tư một lúc Vũ Tuấn Kiệt lúc này nhìn về phía Vũ Thế Tích và Vũ Mạnh Thương lên tiếng nói rằng:

- Hai ngươi nếu như đã không muốn tham gia vào vũng nước đục này. Vậy thì hãy trở về vương phủ của mình yên ổn sinh sống đi.

- Đúng rồi nhớ kỹ Vũ tộc chúng ta cần là người có thể giúp vũ tộc gánh vác đại sự, mà không phải một đám hèn yếu. Các ngươi không muốn tranh đoạt quyền vị, vậy thì hãy tích cực tu luyện. Một ngày nào đó hãy trở thành những lưỡi gươm sắc bén nhất của Vũ tộc, giúp cho chúng ta chinh chiến.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thế Tích và Vũ Mạnh Thương đều chắp tay với hắn sau đó rời đi. Nhìn thấy tình cảnh này, Vũ Văn Thành lúc này rơi vào trầm tư nói rằng:

- Lần này ngoại địch quá mạnh, ta đề nghị ba huynh đệ chúng ta không nên đấu đá lẫn nhau. Mà hãy sử dụng mưu kế để đẩy lùi âm mưu của tên Ngụy Bắc kia. Ai làm được việc này thì người đó sẽ là tân đế đời tiếp theo, các ngươi thấy thế nào.

Nghe Vũ Văn Thành nói vậy, Vũ Anh Khải và Vũ Tuấn Kiệt đều nhìn về phía hắn một chút, sau đó đồng loạt gật đầu. Thấy vậy Vũ Văn Thành lại tiếp tục lên tiếng nói rằng.

- Thiên Minh Vương Triều đáng sợ nhất là bởi vì bọn họ có lượng lớn võ giả trong tay. Ta nghe nói hoàng tộc Ngụy gia có cường giả võ tông tồn tại.

- Việc chúng ta trực tiếp đắc tội với họ là điều không thể nào. Nhưng muốn sử dụng mưu kế để đẩy tên Ngụy Bắc kia, rời khỏi Thiên Lang Quốc. E rằng cũng không đơn giản một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương - Lê Văn Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook