Chương 29: Rắc rối
Lê Văn Cương
12/03/2024
Thời gian nhẹ nhàng trôi đi, cách kinh thành của Thiên Minh Vương Triều mấy trăm dặm. Một đội xe ngựa lúc này đang hiên ngang di chuyển.
Trong xe ngựa Vũ Anh Khải tay cầm một chiếc quạt xếp, ung dung uống trà. mà Vũ Tuấn Kiệt lúc này thì một tay sờ cằm, đang nghiên cứu xem ván cờ trước mặt của mình phải đánh như thế nào.
- Thế nào Tuấn Kiệt, ngươi đã chịu thua chưa. Ván cờ này ngươi không còn cơ hội để chiến thắng đâu.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Anh Khải tức giận nói rằng:
- Chẳng qua chỉ là cờ vây mà thôi. Nếu ngươi cùng ta đánh cờ vua, ta chắc chắn sẽ đánh bại ngươi.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này cười lớn nói rằng:
- Thương Vân Đại Lục chúng ta chỉ có cờ vây, không hiểu sao tiểu tử ngươi vậy mà lại nghĩ ra mấy trò, nào là cờ tướng, cờ caro, rồi cờ vua. Thật sự không hiểu sự huyền bí trong đó có gì, mà ngươi liên mồm nói rằng mình là vô địch.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười lớn, sau đó nói rằng:
- Cờ vây cũng là một loại cờ. Mà mấy loại cờ ta nói cũng là cờ. Chẳng qua cách chơi khác nhau, nhưng quyền mưu chính trị trong đó lại chả có gì thay đổi.
- Người hơn nhau ở trí tuệ, giết địch thì không được nhân từ. Vậy thì cờ nào mà chả là cờ, ván cờ nào lại không mang theo âm mưu và chết chóc đâu.
Vũ Anh Khải nghe vậy thì gật đầu tán thành. Lúc này hắn đánh mắt về phía Đào Cẩm Nhung. Cô ta đang như một con mèo nhỏ, ngồi ngủ gật ở sau lưng Vũ Tuấn Kiệt mà nói rằng:
- Xem ra tam đệ rất chiều chuộng vị vương phi nhỏ của mình. Lần này đi đến đây vậy mà cũng mang theo cô ta.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì liếc mắt nhìn về phía Đào Cẩm Nhung, đang ngủ dựa vào lưng mình, trên khóe môi còn đang chảy ra mấy dòng nước dãi. Mà hắn cũng cười khổ sau đó nói rằng:
- Vị vương phi này trong thời gian qua cùng với vợ của nhị ca Đào Cẩm Tiên thường xuyên sinh sự. Đối với việc này ta cảm thấy nên mang cô ấy theo người. Bằng không để cô ta lại kinh thành, e rằng sẽ có chuyện.
Vũ Tuấn Khải nghe vậy thì mỉm cười, sau đó dùng một giọng nói lạnh lùng lên tiếng:
- Đến thời điểm này Thiên Lang Quốc đang hướng đến, là bước chân vào con đường trở thành vương triều. Một hệ thống võ giả đang từ từ hình thành, sẽ thay thế hệ thống quan viên của Thiên Lang Quốc lúc này.
- Vậy nên vấn đề của Đào Cẩm Tiên với ngươi mà nói, chỉ là một ý nghĩ mà thôi. Cho dù ngươi diệt tộc họ Đào cũng chả đáng là gì. Ta tin rằng Văn Thành nó cũng sẽ không có ý kiến. Vậy nên ngươi vẫn dây dưa việc này, khiến ta có chút khó hiểu.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười lớn, sau đó nói rằng:
- Thật ra đối với việc hủy hôn của Đào Cẩm Tiên, ta không có cảm thấy tức giận về việc này. Nhưng nếu giết cô ta vậy thì mối quan hệ giữa ta và nhị hoàng huynh sẽ có chút xích mích. Đối với một vũ tộc đang lớn mạnh mà nói. Việc nội bộ xảy ra xích mích là điều không nên.
- Vậy nên ta mang tiểu vương phi còn nhỏ tuổi của mình rời đi. Để lại một kinh thành rộng lớn cho hai vợ chồng nhị ca quản lý. Tránh những rắc rối không cần thiết. Còn về sau này, nếu như Đào Cẩm Tiên vẫn không biết điều. Vậy thì nhị ca cũng không thể trách ta máu lạnh.
Vũ Anh Khải nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
- Tại Thương Vân Đại Lục có câu võ giả vi tôn. Nhưng có đôi lúc các mối quan hệ trong gia tộc, lại khiến cho võ giả hùng mạnh nhất cũng phải vướng tay.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì chỉ mỉm cười cũng không nói gì. Qua một lúc xe ngựa đột ngột dừng lại. Phía bên ngoài một vị trung niên đi đến sát xe ngựa sau đó nói rằng:
- Bẩm nhị vị điện hạ, cách chúng ta hơn một dặm đang có hai tốp võ giả chiến đấu.
Nghe kẻ này nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này mỉm cười nói rằng:
- Cử người đi tra xét một chút.
- Vâng.
Qua một lúc người trung niên kia lại quay lại, sau đó chắp tay nói rằng:
- Bẩm hai vị điện hạ, một đám người áo đen đang truy sát một đôi nam nữ trẻ tuổi. Bọn chúng lúc này càng ngày càng hướng đến gần chỗ chúng ta.
Nghe kẻ này nói vậy, Vũ Anh Khải nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt sau đó nói rằng:
- Tuấn Kiệt ngươi nói xem sống không tốt sao. Tại sao luôn luôn có kẻ muốn chém giết lẫn nhau đây.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
- Bởi vì hai chữ lợi ích và tài nguyên mà thôi.
- Thứ võ giả hướng đến chính là trường sinh, là mạnh mẽ, là vô địch. Nhưng không có tài nguyên, không có chỗ dựa, con đường của họ lại càng trở nên khó đi.
- Vậy nên việc xảy ra chém giết tranh cướp tài nguyên hoặc trả thù, cướp bóc là điều bình thường.
Vũ Tuấn Kiệt nói đến đây thì hắn nhìn về phía người trung niên ngoài xe ngựa nói rằng:
- Hạ lệnh mọi người dừng lại, tạm thời không cần quan tâm đến chúng.
- Tuân lệnh.
Nhìn kẻ này rời đi, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nhếch mép mỉm cười.
Tên: Quỷ Vệ
Tuổi: 40
Căn cốt: U Minh thể( Vương cấp)
Cảnh giới: võ tông viên mãn
Công pháp: huyền giai thượng phẩm U Minh trảo.
Thế lực: Quỷ Vệ( 20 người)
Đúng vậy người đàn ông trung niên kia là được hệ thống trao cho hắn. Từ lúc hắn mới đặt chân ra khỏi lãnh thổ của Thiên Lang Quốc. Lúc này hệ thống đã trao thưởng cho hắn 20 quỷ vệ. Kẻ vừa rồi chính là quỷ vệ thống lĩnh. Hắn mang trong mình thể chất, cộng với một bộ huyền giai công pháp. Mà cảnh giới của hắn cũng đã đến Võ tông viên mãn. Chỉ một bước nữa, hắn có thể đạt đến cảnh giới Võ Tôn.
Về phần 19 tên quỷ vệ còn lại, thì đều đã đạt đến cảnh giới võ tông trung kỳ. Với một thế lực như thế này, Vũ Tuấn Kiệt để cho 19 tên quỷ vệ còn lại ẩn giấu xung quanh. Duy nhất để thủ lĩnh quỷ vệ đi theo hắn mà thôi.
Vũ Tuấn Kiệt tin rằng tại một Thiên Minh Vương Triều nhỏ bé. Cường giả bất quá võ tông trung kỳ thì đám quỷ vệ của hắn có thể hô mưa gọi gió tại đây.
- Vũ Thiên ngươi chạy đi, đừng vì ta mà cùng bọn chúng quyết chiến nữa.
- Nhược Lan ngươi cứ yên tâm. Ta cho dù còn một hơi thở, cũng sẽ bảo vệ ngươi. Hiện giờ chúng ta đang ở Thiên Minh Vương Triều rồi. Chỉ cần cố gắng thêm một đoạn thời gian nữa, chúng ta có thể chạy về vũ tộc của ta.
Người con gái tên là Mạc Nhược Lan nhìn về phía vị tướng công tên là Vũ Thiên của mình mà cười khổ. Sau đó cô ta nói rằng:
- Người của gia tộc ta sẽ không chấp nhận mối hôn sự này. Ngươi trở về đi, nếu còn dính dáng đến ta. Thì sợ rằng ngày hôm nay chúng ta đều phải chết ở đây.
Người thanh niên nghe vậy thì lúc này có chút sốt ruột. Bỗng hắn đánh mắt nhìn về phía một đoàn xe ngựa đang đứng cách họ không xa. Phía trên nóc xe lại có cờ của Thiên Lang Quốc, khiến hắn có một tia cầu sinh. Hắn liền liều mạng mang theo Mạc Nhược Lan chạy đến đây.
Đợi khi khoảng cách của hai người Vũ Thiên và đoàn xe của Vũ Tuấn Kiệt, cách nhau không đến vài chục mét. Lúc này Quỷ Vệ hừ lạnh sau đó nói rằng:
- Kẻ đến là ai.
Vũ Thiên nghe vậy thì nhìn về phía Quỷ Vệ một chút sau đó lên tiếng nói rằng:
- Ta là Vũ Thiên, thuộc hoàng tộc của Thiên Lang Quốc. Ngày hôm nay ta bị cường địch truy sát. Các ngươi nếu là người của Thiên Lang quốc, lập tức giúp ta ngăn cản cường địch.
Vũ Thiên vừa nói vậy thì ngồi trong xe ngựa, Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Anh Khải đều rừng động tác đánh cờ lại. Sau đó hướng về phía ngoài mà nhìn một chút.
Cùng lúc này hơn chục tên áo đen từ phía sau rốt cuộc đã chạy đến. Chúng lập tức hình thành thế bao vây hai người Vũ Thiên. Lúc này tên áo đen thủ lĩnh đi ra nói rằng:
Trong xe ngựa Vũ Anh Khải tay cầm một chiếc quạt xếp, ung dung uống trà. mà Vũ Tuấn Kiệt lúc này thì một tay sờ cằm, đang nghiên cứu xem ván cờ trước mặt của mình phải đánh như thế nào.
- Thế nào Tuấn Kiệt, ngươi đã chịu thua chưa. Ván cờ này ngươi không còn cơ hội để chiến thắng đâu.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Anh Khải tức giận nói rằng:
- Chẳng qua chỉ là cờ vây mà thôi. Nếu ngươi cùng ta đánh cờ vua, ta chắc chắn sẽ đánh bại ngươi.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này cười lớn nói rằng:
- Thương Vân Đại Lục chúng ta chỉ có cờ vây, không hiểu sao tiểu tử ngươi vậy mà lại nghĩ ra mấy trò, nào là cờ tướng, cờ caro, rồi cờ vua. Thật sự không hiểu sự huyền bí trong đó có gì, mà ngươi liên mồm nói rằng mình là vô địch.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười lớn, sau đó nói rằng:
- Cờ vây cũng là một loại cờ. Mà mấy loại cờ ta nói cũng là cờ. Chẳng qua cách chơi khác nhau, nhưng quyền mưu chính trị trong đó lại chả có gì thay đổi.
- Người hơn nhau ở trí tuệ, giết địch thì không được nhân từ. Vậy thì cờ nào mà chả là cờ, ván cờ nào lại không mang theo âm mưu và chết chóc đâu.
Vũ Anh Khải nghe vậy thì gật đầu tán thành. Lúc này hắn đánh mắt về phía Đào Cẩm Nhung. Cô ta đang như một con mèo nhỏ, ngồi ngủ gật ở sau lưng Vũ Tuấn Kiệt mà nói rằng:
- Xem ra tam đệ rất chiều chuộng vị vương phi nhỏ của mình. Lần này đi đến đây vậy mà cũng mang theo cô ta.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì liếc mắt nhìn về phía Đào Cẩm Nhung, đang ngủ dựa vào lưng mình, trên khóe môi còn đang chảy ra mấy dòng nước dãi. Mà hắn cũng cười khổ sau đó nói rằng:
- Vị vương phi này trong thời gian qua cùng với vợ của nhị ca Đào Cẩm Tiên thường xuyên sinh sự. Đối với việc này ta cảm thấy nên mang cô ấy theo người. Bằng không để cô ta lại kinh thành, e rằng sẽ có chuyện.
Vũ Tuấn Khải nghe vậy thì mỉm cười, sau đó dùng một giọng nói lạnh lùng lên tiếng:
- Đến thời điểm này Thiên Lang Quốc đang hướng đến, là bước chân vào con đường trở thành vương triều. Một hệ thống võ giả đang từ từ hình thành, sẽ thay thế hệ thống quan viên của Thiên Lang Quốc lúc này.
- Vậy nên vấn đề của Đào Cẩm Tiên với ngươi mà nói, chỉ là một ý nghĩ mà thôi. Cho dù ngươi diệt tộc họ Đào cũng chả đáng là gì. Ta tin rằng Văn Thành nó cũng sẽ không có ý kiến. Vậy nên ngươi vẫn dây dưa việc này, khiến ta có chút khó hiểu.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười lớn, sau đó nói rằng:
- Thật ra đối với việc hủy hôn của Đào Cẩm Tiên, ta không có cảm thấy tức giận về việc này. Nhưng nếu giết cô ta vậy thì mối quan hệ giữa ta và nhị hoàng huynh sẽ có chút xích mích. Đối với một vũ tộc đang lớn mạnh mà nói. Việc nội bộ xảy ra xích mích là điều không nên.
- Vậy nên ta mang tiểu vương phi còn nhỏ tuổi của mình rời đi. Để lại một kinh thành rộng lớn cho hai vợ chồng nhị ca quản lý. Tránh những rắc rối không cần thiết. Còn về sau này, nếu như Đào Cẩm Tiên vẫn không biết điều. Vậy thì nhị ca cũng không thể trách ta máu lạnh.
Vũ Anh Khải nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
- Tại Thương Vân Đại Lục có câu võ giả vi tôn. Nhưng có đôi lúc các mối quan hệ trong gia tộc, lại khiến cho võ giả hùng mạnh nhất cũng phải vướng tay.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì chỉ mỉm cười cũng không nói gì. Qua một lúc xe ngựa đột ngột dừng lại. Phía bên ngoài một vị trung niên đi đến sát xe ngựa sau đó nói rằng:
- Bẩm nhị vị điện hạ, cách chúng ta hơn một dặm đang có hai tốp võ giả chiến đấu.
Nghe kẻ này nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này mỉm cười nói rằng:
- Cử người đi tra xét một chút.
- Vâng.
Qua một lúc người trung niên kia lại quay lại, sau đó chắp tay nói rằng:
- Bẩm hai vị điện hạ, một đám người áo đen đang truy sát một đôi nam nữ trẻ tuổi. Bọn chúng lúc này càng ngày càng hướng đến gần chỗ chúng ta.
Nghe kẻ này nói vậy, Vũ Anh Khải nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt sau đó nói rằng:
- Tuấn Kiệt ngươi nói xem sống không tốt sao. Tại sao luôn luôn có kẻ muốn chém giết lẫn nhau đây.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
- Bởi vì hai chữ lợi ích và tài nguyên mà thôi.
- Thứ võ giả hướng đến chính là trường sinh, là mạnh mẽ, là vô địch. Nhưng không có tài nguyên, không có chỗ dựa, con đường của họ lại càng trở nên khó đi.
- Vậy nên việc xảy ra chém giết tranh cướp tài nguyên hoặc trả thù, cướp bóc là điều bình thường.
Vũ Tuấn Kiệt nói đến đây thì hắn nhìn về phía người trung niên ngoài xe ngựa nói rằng:
- Hạ lệnh mọi người dừng lại, tạm thời không cần quan tâm đến chúng.
- Tuân lệnh.
Nhìn kẻ này rời đi, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nhếch mép mỉm cười.
Tên: Quỷ Vệ
Tuổi: 40
Căn cốt: U Minh thể( Vương cấp)
Cảnh giới: võ tông viên mãn
Công pháp: huyền giai thượng phẩm U Minh trảo.
Thế lực: Quỷ Vệ( 20 người)
Đúng vậy người đàn ông trung niên kia là được hệ thống trao cho hắn. Từ lúc hắn mới đặt chân ra khỏi lãnh thổ của Thiên Lang Quốc. Lúc này hệ thống đã trao thưởng cho hắn 20 quỷ vệ. Kẻ vừa rồi chính là quỷ vệ thống lĩnh. Hắn mang trong mình thể chất, cộng với một bộ huyền giai công pháp. Mà cảnh giới của hắn cũng đã đến Võ tông viên mãn. Chỉ một bước nữa, hắn có thể đạt đến cảnh giới Võ Tôn.
Về phần 19 tên quỷ vệ còn lại, thì đều đã đạt đến cảnh giới võ tông trung kỳ. Với một thế lực như thế này, Vũ Tuấn Kiệt để cho 19 tên quỷ vệ còn lại ẩn giấu xung quanh. Duy nhất để thủ lĩnh quỷ vệ đi theo hắn mà thôi.
Vũ Tuấn Kiệt tin rằng tại một Thiên Minh Vương Triều nhỏ bé. Cường giả bất quá võ tông trung kỳ thì đám quỷ vệ của hắn có thể hô mưa gọi gió tại đây.
- Vũ Thiên ngươi chạy đi, đừng vì ta mà cùng bọn chúng quyết chiến nữa.
- Nhược Lan ngươi cứ yên tâm. Ta cho dù còn một hơi thở, cũng sẽ bảo vệ ngươi. Hiện giờ chúng ta đang ở Thiên Minh Vương Triều rồi. Chỉ cần cố gắng thêm một đoạn thời gian nữa, chúng ta có thể chạy về vũ tộc của ta.
Người con gái tên là Mạc Nhược Lan nhìn về phía vị tướng công tên là Vũ Thiên của mình mà cười khổ. Sau đó cô ta nói rằng:
- Người của gia tộc ta sẽ không chấp nhận mối hôn sự này. Ngươi trở về đi, nếu còn dính dáng đến ta. Thì sợ rằng ngày hôm nay chúng ta đều phải chết ở đây.
Người thanh niên nghe vậy thì lúc này có chút sốt ruột. Bỗng hắn đánh mắt nhìn về phía một đoàn xe ngựa đang đứng cách họ không xa. Phía trên nóc xe lại có cờ của Thiên Lang Quốc, khiến hắn có một tia cầu sinh. Hắn liền liều mạng mang theo Mạc Nhược Lan chạy đến đây.
Đợi khi khoảng cách của hai người Vũ Thiên và đoàn xe của Vũ Tuấn Kiệt, cách nhau không đến vài chục mét. Lúc này Quỷ Vệ hừ lạnh sau đó nói rằng:
- Kẻ đến là ai.
Vũ Thiên nghe vậy thì nhìn về phía Quỷ Vệ một chút sau đó lên tiếng nói rằng:
- Ta là Vũ Thiên, thuộc hoàng tộc của Thiên Lang Quốc. Ngày hôm nay ta bị cường địch truy sát. Các ngươi nếu là người của Thiên Lang quốc, lập tức giúp ta ngăn cản cường địch.
Vũ Thiên vừa nói vậy thì ngồi trong xe ngựa, Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Anh Khải đều rừng động tác đánh cờ lại. Sau đó hướng về phía ngoài mà nhìn một chút.
Cùng lúc này hơn chục tên áo đen từ phía sau rốt cuộc đã chạy đến. Chúng lập tức hình thành thế bao vây hai người Vũ Thiên. Lúc này tên áo đen thủ lĩnh đi ra nói rằng:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.