Chương 63: Thức tỉnh
Lê Văn Cương
02/04/2024
- Bẩm lão tổ ta mặc dù có chút ngu ngốc, nhưng vẫn hiểu đúng sai thiện ác. Vậy nên mong lão tổ hãy cho ta biết Nhược Lan rốt cuộc đã gây ra chuyện gì, khiến cho mọi người phẫn nộ như vậy.
Vũ Thiên vừa nói vậy, lúc này Vũ Minh Quang nhìn về phía hắn sau đó hừ lạnh nói rằng.
- Ngươi có biết mấy ngày hôm trước cô ta vậy mà tự thân hạ độc chính lão tổ của mình, khiến cho kẻ đó bị trọng thương.
- Nếu không phải chúng ta cũng muốn tìm hắn có chút việc, đồng thời bắt gặp luôn cảnh đó, thì e rằng việc này còn lấp liếm trôi qua.
Vũ Thiên nghe vậy thì sững sờ thật lâu, hắn không thể tin nổi hai vị lão tổ của Vũ tộc lại nói những lời như vậy. Có điều hai người họ đều là cảnh giới võ đế. Cường giả như họ cho dù phản đối mối hôn sự này, thì trực tiếp ngăn cản sẽ không vu khống Mạc Nhược Lan.
Nghĩ đến những điều này, trái tim của Vũ Thiên như bị dao cắt. Tình cảm chân thành bao lâu nay của hắn, lại đổi lại sự gian dối và lừa gạt hết lần này đến lần khác, làm sao hắn có thể chịu được đả kích này.
Nhìn về phía Vũ Thiên, có sắc mặt không tốt, ánh mắt có chút thất thần, vũ Tuấn Kiệt lúc này lên tiếng nói rằng:
- Vũ Thiên ngươi bây giờ không phải là lúc buồn bã, có thể những lời nói của ta khá cay độc. Nhưng một sự thật chính là cường giả sẽ không bao giờ thiếu nữ nhân ở bên cạnh.
- Vậy nên thay vì chìm đắm trong khổ sở tình ái, ngươi tại sao không lấy lại ý chí của bản thân. Đã ngày nào đó có một thiếu niên bất chấp sự phản đối của gia tộc, bất chấp những ánh mắt trách móc của người thân, mà một thân một mình rời khỏi Vũ tộc, tiến vào thiên địa rộng lớn, để truy tìm sức mạnh. Lẽ nào thiếu niên đó đã chết rồi hay sao.
- Thứ người nên làm lúc này, là liều mạng tu luyện, có thể căn cốt ngươi không tốt, có thể thiên phú ngươi không được bằng người khác. Nhưng chỉ cần trái tim cường giả của ngươi một ngày vẫn còn, chỉ cần ngươi một ngày cố gắng, sử dụng sự kiên trì của bản thân và sự giúp đỡ của Vũ tộc. Một ngày nào đó trên bậc cao của quyền lực, vẫn sẽ có dấu chân của ngươi.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, hai vị lão tổ lúc này đều mỉm cười sau đó lên tiếng.
- Vũ Thiên ngươi phải nhớ kỹ, Vũ Tộc chúng ta khác hoàn toàn so với các gia tộc khác. Con em của Vũ tộc được tự do chọn lựa, có thể vì gia tộc mà chinh chiến, có thể vì gia tộc và cố gắng kiếm tài nguyên. Thậm chí giống như ngươi từ bỏ toàn bộ tài nguyên của gia tộc và sự bảo hộ của gia tộc. Tự mình đi đến chân trời mới, muốn tìm một căn cơ mới cho mình.
- Vũ tộc làm như vậy là tôn trọng sự tự do và quyết định của các ngươi. Ngươi phải nhớ chúng ta là một gia đình, chúng ta sẽ chỉ ủng hộ mà không bao giờ phản đối quyết định của các ngươi.
- Có điều các ngươi vẫn phải vì gia tộc mà cố gắng. Có thể chiến đấu thì điên cuồng chiến đấu, có thể giúp gia tộc kiếm thêm lợi ích thì không từ bỏ thủ đoạn nào hết.
- Máu nhuộm sơn hà, sác chết ngổn ngang của kẻ thù, sẽ in đậm dấu chân từng bước mạnh lên của các ngươi.
- Ngày hôm nay hai chữ tình ái, đã khiến cho trái tim nhiệt huyết truy cầu sức mạnh của ngươi bị luân lạc.
- Bây giờ đối mặt với sự phản bội lừa dối của Mạc Nhược Lan ngươi sẽ làm thế nào đây. Là chìm đắm trong sự thất vọng, là tự từ bỏ bản thân, là như một kẻ hèn nhát quay trở lại Vũ tộc sống cuộc đời không có ước mơ. Trở thành một kẻ ăn bám của Vũ tộc, khiến cho cha mẹ của ngươi đều cảm thấy nhục nhã. Vẫn là người chém đứt sợi dây tơ tình, cầm trong tay trường kiếm tiến về phía trước. Theo các huynh đệ cùng lứa của ngươi, từng bước kiến tạo Vũ tộc ngày một mạnh mẽ hơn.
Vũ Thiên nghe hai vị lão tổ nói vậy, lúc này hắn từ ánh mắt thất thần do sự thất vọng mà Mạc Nhược Lan mang lại. Đã nhanh chóng thay vào đó là sự cương quyết, thiếu niên năm nào rời bỏ vòng tay bao bọc của Vũ Tộc, tìm đến một chân trời mới đã trở lại.
- Lão tổ cảm ơn mọi người đã chỉ dây, Vũ Thiên ta ngày hôm nay đã nếm đủ sự đắng cay của hồng trần. Ta quyết định đi theo con đường vô tình đại đạo, lấy kiếm mà chiến, lấy tâm theo mà đạo của mình.
Nghe Vũ Thiên nói vậy, hai vị lão tổ lúc này đều mỉm cười, nhìn về phía tên thiếu niên này. Mặc dù hắn căn cốt không tốt, nhưng ý chí muốn mạnh lên và đạo tâm kiên định, cộng với sự bồi dưỡng của vũ tộc. Thể chất của hắn có thể sẽ được nâng lên. Dù sao Vũ Anh Khải chính là một minh chứng rõ ràng. Trên thế giới này không có kẻ vô dụng, thứ hắn thiếu là cơ duyên và sự quyết tâm truy tìm sức mạnh mà thôi.
Nghĩ đến những điều này, hai vị lão tổ của Vũ Tộc đều nhìn về Vũ Tuấn Kiệt nói rằng.
Vũ Thiên vừa nói vậy, lúc này Vũ Minh Quang nhìn về phía hắn sau đó hừ lạnh nói rằng.
- Ngươi có biết mấy ngày hôm trước cô ta vậy mà tự thân hạ độc chính lão tổ của mình, khiến cho kẻ đó bị trọng thương.
- Nếu không phải chúng ta cũng muốn tìm hắn có chút việc, đồng thời bắt gặp luôn cảnh đó, thì e rằng việc này còn lấp liếm trôi qua.
Vũ Thiên nghe vậy thì sững sờ thật lâu, hắn không thể tin nổi hai vị lão tổ của Vũ tộc lại nói những lời như vậy. Có điều hai người họ đều là cảnh giới võ đế. Cường giả như họ cho dù phản đối mối hôn sự này, thì trực tiếp ngăn cản sẽ không vu khống Mạc Nhược Lan.
Nghĩ đến những điều này, trái tim của Vũ Thiên như bị dao cắt. Tình cảm chân thành bao lâu nay của hắn, lại đổi lại sự gian dối và lừa gạt hết lần này đến lần khác, làm sao hắn có thể chịu được đả kích này.
Nhìn về phía Vũ Thiên, có sắc mặt không tốt, ánh mắt có chút thất thần, vũ Tuấn Kiệt lúc này lên tiếng nói rằng:
- Vũ Thiên ngươi bây giờ không phải là lúc buồn bã, có thể những lời nói của ta khá cay độc. Nhưng một sự thật chính là cường giả sẽ không bao giờ thiếu nữ nhân ở bên cạnh.
- Vậy nên thay vì chìm đắm trong khổ sở tình ái, ngươi tại sao không lấy lại ý chí của bản thân. Đã ngày nào đó có một thiếu niên bất chấp sự phản đối của gia tộc, bất chấp những ánh mắt trách móc của người thân, mà một thân một mình rời khỏi Vũ tộc, tiến vào thiên địa rộng lớn, để truy tìm sức mạnh. Lẽ nào thiếu niên đó đã chết rồi hay sao.
- Thứ người nên làm lúc này, là liều mạng tu luyện, có thể căn cốt ngươi không tốt, có thể thiên phú ngươi không được bằng người khác. Nhưng chỉ cần trái tim cường giả của ngươi một ngày vẫn còn, chỉ cần ngươi một ngày cố gắng, sử dụng sự kiên trì của bản thân và sự giúp đỡ của Vũ tộc. Một ngày nào đó trên bậc cao của quyền lực, vẫn sẽ có dấu chân của ngươi.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, hai vị lão tổ lúc này đều mỉm cười sau đó lên tiếng.
- Vũ Thiên ngươi phải nhớ kỹ, Vũ Tộc chúng ta khác hoàn toàn so với các gia tộc khác. Con em của Vũ tộc được tự do chọn lựa, có thể vì gia tộc mà chinh chiến, có thể vì gia tộc và cố gắng kiếm tài nguyên. Thậm chí giống như ngươi từ bỏ toàn bộ tài nguyên của gia tộc và sự bảo hộ của gia tộc. Tự mình đi đến chân trời mới, muốn tìm một căn cơ mới cho mình.
- Vũ tộc làm như vậy là tôn trọng sự tự do và quyết định của các ngươi. Ngươi phải nhớ chúng ta là một gia đình, chúng ta sẽ chỉ ủng hộ mà không bao giờ phản đối quyết định của các ngươi.
- Có điều các ngươi vẫn phải vì gia tộc mà cố gắng. Có thể chiến đấu thì điên cuồng chiến đấu, có thể giúp gia tộc kiếm thêm lợi ích thì không từ bỏ thủ đoạn nào hết.
- Máu nhuộm sơn hà, sác chết ngổn ngang của kẻ thù, sẽ in đậm dấu chân từng bước mạnh lên của các ngươi.
- Ngày hôm nay hai chữ tình ái, đã khiến cho trái tim nhiệt huyết truy cầu sức mạnh của ngươi bị luân lạc.
- Bây giờ đối mặt với sự phản bội lừa dối của Mạc Nhược Lan ngươi sẽ làm thế nào đây. Là chìm đắm trong sự thất vọng, là tự từ bỏ bản thân, là như một kẻ hèn nhát quay trở lại Vũ tộc sống cuộc đời không có ước mơ. Trở thành một kẻ ăn bám của Vũ tộc, khiến cho cha mẹ của ngươi đều cảm thấy nhục nhã. Vẫn là người chém đứt sợi dây tơ tình, cầm trong tay trường kiếm tiến về phía trước. Theo các huynh đệ cùng lứa của ngươi, từng bước kiến tạo Vũ tộc ngày một mạnh mẽ hơn.
Vũ Thiên nghe hai vị lão tổ nói vậy, lúc này hắn từ ánh mắt thất thần do sự thất vọng mà Mạc Nhược Lan mang lại. Đã nhanh chóng thay vào đó là sự cương quyết, thiếu niên năm nào rời bỏ vòng tay bao bọc của Vũ Tộc, tìm đến một chân trời mới đã trở lại.
- Lão tổ cảm ơn mọi người đã chỉ dây, Vũ Thiên ta ngày hôm nay đã nếm đủ sự đắng cay của hồng trần. Ta quyết định đi theo con đường vô tình đại đạo, lấy kiếm mà chiến, lấy tâm theo mà đạo của mình.
Nghe Vũ Thiên nói vậy, hai vị lão tổ lúc này đều mỉm cười, nhìn về phía tên thiếu niên này. Mặc dù hắn căn cốt không tốt, nhưng ý chí muốn mạnh lên và đạo tâm kiên định, cộng với sự bồi dưỡng của vũ tộc. Thể chất của hắn có thể sẽ được nâng lên. Dù sao Vũ Anh Khải chính là một minh chứng rõ ràng. Trên thế giới này không có kẻ vô dụng, thứ hắn thiếu là cơ duyên và sự quyết tâm truy tìm sức mạnh mà thôi.
Nghĩ đến những điều này, hai vị lão tổ của Vũ Tộc đều nhìn về Vũ Tuấn Kiệt nói rằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.