Chương 6: Võ giả
Lê Văn Cương
12/03/2024
Mấy ngày sau đó, toàn bộ kinh thành đều dao động trước tin tức. Hai vị hoàng tử sẽ cùng kết hôn vào một ngày, mà nhà gái lại cùng một nhà.
Đối với việc này dân chúng tại Thành Vĩnh Nhạc bàn tán xôn xao. Nhưng đối mặt với sự ngu ngơ của dân chúng, hệ thống quan viên quyền quý của Thiên Lang quốc lại rơi vào trầm tư, không biết nên chọn lựa như thế nào.
Phải biết phủ đệ của nhị hoàng tử là ở trong thành Vĩnh Nhạc. Nhưng phủ đệ của tam hoàng tử lại cách thành Vĩnh Nhạc 30 dặm về phía đông. Nói cách khác tham dự hôn lễ của nhị hoàng tử là không thể đến dự hôn lễ của tam hoàng tử. Đây chẳng khác nào là một lần lựa chọn phe phái cả. Nói nhẹ thì chỉ là việc tham dự hôn lễ, nói nặng là kết thù.
Vì việc này khiến cho các thế lực thật sự đắn đo rất nhiều. Có điều thời gian như nước chảy, chả mấy chốc đã đến giữa tháng 2, năm Thịnh Hòa thứ 7. Hôn lễ của hai vị hoàng tử đã được ấn định là ngày 18 tháng 2.
Hiện giờ bất kể là phủ của tam hoàng tử hay nhị hoàng tử, đều đã giăng đèn hoa chuẩn bị rước tân vương phi trở về. Mà tại trong phủ họ đào lúc này Đào Thế Hiển đang tổ chức một bữa ăn gia đình.
Vị nhị phu nhân của hắn là Lô Thị Bình, mẹ đẻ của Đào Cẩm Nhung. Bình thường không được ngồi ở đây, nhưng ngày hôm nay lại được đặc cách ngồi bên cạnh hắn. Mà ở bên cạnh hắn một phía khác là một người phụ nữ ăn mặc lụa là gấm vóc, mặc dù đã đến tuổi trung niên. Nhưng nhan sắc của bà ta vẫn khá là động lòng người. Người phụ nữ này chính là Quế Thị Nguyệt, con gái của một trong tứ đại gia tộc của Thiên Lang quốc, Thiên Thành Quế Thị.
Nhìn về phía cả gia đình đã tụ họp đầy đủ, lúc này Đào Thế Hiển nhìn về phía người con gái thứ ba của mình là Đào Cẩm Nhung lên tiếng nói rằng:
- Cẩm Nhung lần này ngươi xuất giá, gả cho tam hoàng tử. Mối hôn sự này đáng lẽ không đến lượt ngươi, nhưng ta và đại tỷ của ngươi đã hết lời ủng hộ ngươi trước mặt tam điện hạ. Nên ngươi mới có được vinh dự này.
- Sau này ngươi thân là vương phi của tam hoàng tử, phải tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời đừng gây chuyện. Đồng thời đại tỷ của ngươi Đào Cẩm Tiên cũng sẽ là vương phi của nhị hoàng tử. Thân phận của các ngươi vẫn là chị em, cho nên ta hi vọng các ngươi sau này vẫn một mực đối xử tốt với nhau. Đừng vì lợi ích nhất thời mà người sống ta chết.
Nghe Đào Thể Hiển nói vậy lúc này Đào Cẩm Tiên lên tiếng nói rằng:
- Phụ thân yên tâm ta thân là đại tỷ, mặc dù sau này xuất giá cũng sẽ thường xuyên tìm đến tiểu muội để dạy dỗ nó. Không để cho nó làm mất mặt họ Đào ta.
Đào Cẩm Tiên vừa nói vậy, Đào Cẩm Nhung lúc này vậy mà run rẩy một chút. Cô gái nhỏ này nhìn về phía những người có mặt tại đây. Rồi cô ta nhìn về phía người mẹ của mình đang rơi những giọt nước mắt u buồn. Mà cô ta chỉ biết thở dài gật đầu nói rằng:
- Phụ thân yên tâm, ta sau này sẽ không làm mất mặt họ Đào.
Nghe mấy người con gái của mình nói vậy, Đào Thế Hiển lúc này gật đầu. Ông ta quay sang nhìn về phía người nhị phu nhân của mình là Lô Thị Bình nói rằng.
- Nhị phu nhân ngươi không cần lo lắng cho Cẩm Nhung. Tam hoàng tử tuy rằng có tính cách quái dị nhưng chưa từng có tin đồn rằng hắn có thú tính cả. Vậy nên Cẩm Nhung lấy hắn chưa chắc đã không phải là một việc tốt.
Lô Thị Bình nghe vậy lúc này bà ta đã khóc thành tiếng. Với thân phận thấp hèn là tì nữ trong một lần say rượu, đã lên giường với Đào Thế Hiển và mang thai. Khiến địa vị của bà ta được nâng lên trở thành nhị phu nhân của nhà họ Đào.
Nhưng thế gia đại tộc nào dung thứ cho một kẻ xuất thân nghèo hèn như bà ta. Vậy nên mặc dù là nhị phu nhân, nhưng quyền thế của nhà họ Đào bà ta không được hưởng một chút nào. Trái ngược còn sống khá tủi nhục tại đây.
Cuộc kết hôn của Đào Cẩm Tiên vốn dĩ hai mẹ con bà ta cũng chẳng thể dính dáng đến. Nào biết đâu bởi vì Đào Cẩm Tiên có quan hệ mập mờ với nhị hoàng tử, khiến cho con gái bà ta bị đẩy vào nước sôi lửa bỏng.
Mặc dù thanh danh của tam điện hạ không có những thứ tồi tệ cho lắm. Nhưng trong mắt của bà ta với hai chữ quái dị, đã gắn mác lên người tam hoàng tử. Thì kẻ này thật sự bà ta không ưng ý một chút nào.
Có điều lúc này hoàng đế đã ban hôn, cho dù bà ta không muốn thì cũng phải để con gái mình xuất giá. Bằng không chờ đợi những ngày tiếp theo chính là cảnh mẹ con bà ta sẽ bị đối xử càng thêm tệ hại.
Nghĩ đến những điều này bà ta nhìn về phía cô con gái mới 15 tuổi của mình, mà thở dài sau đó lên tiếng nói rằng:
- Cẩm Nhung khi đến phủ đệ của tam hoàng tử ngươi chỉ cần làm một vị bình an vương phi là được. Ngươi không cần tranh chấp với ai cái gì. Nếu tam hoàng tử muốn nạp thiếp vậy ngươi cũng không cần cùng hắn ý kiến quá nhiều. Chỉ cần biết thân phận vương phi của ngươi là chính thất. Sau này tam hoàng tử cho dù có ghét bỏ ngươi đi chăng nữa. Thì thân phận của ngươi vẫn khiến cho đám thê thiếp của hắn không thể đụng đến.
Đào Cẩm Nhung nghe vậy chỉ biết thở dài gật đầu đồng ý. Thấy vậy Đào Thế Hiển cũng không cùng họ nói quá nhiều, chỉ an ủi cô gái thứ ba một chút để hàn gắn quan hệ tình cảm lại.
Đồng thời cũng vì việc thứ nữ của mình có thể gả cho tam hoàng tử. Địa vị của hai mẹ con họ trong phủ nhà họ Đào gần đây cũng đã được nâng lên. Nhưng đối mặt với Quế Thị Nguyệt một nữ tử xuất thân danh gia vọng tộc, thì địa vị của họ trong mắt của bà ta vẫn trả ra là gì.
Thở dài một hơi Đào Thế Hiển nhìn về phía mâm cơm, mà gia đình đã tụ tập rồi lên tiếng nói rằng:
- Các ngươi phải nhớ kỹ Thiên Lang quốc lúc này có 30 châu phủ. Mỗi châu phủ có ba thành trì, dân số của chúng ta tầm 40 triệu người. Quân đội của Thiên Lang quốc có trăn vạn. Nhưng cường địch của Thiên Lang quốc cũng vô số.
- Tại Thiên Lang Quốc, chúng ta nơi trú ngụ là phía rìa đông nam của Thương Vân Đại Lục. Quốc gia chúng ta có mặt phía đông giáp biển, phía bắc giáp Ngô Quốc, phía tây giáp Man Tộc. Phía nam giáp Đại Hoan.
- Càng đi xa về các phương hướng khác, lại là những quốc gia to lớn hùng mạnh hơn nữa xuất hiện. Thậm chí trong sử sách của chúng ta còn chưa từng đề cập đến có quốc gia nào, có thể vẽ chi tiết bản đồ của toàn bộ Thương Vân Đại Lục.
- Nói đến đây ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết rằng, thân phận của ta tại Thiên Lang quốc có thể to lớn. Nhưng rời khỏi mảnh đất này chúng ta lại chả đáng là gì.
- Đặc biệt bất kể là Thiên Lang quốc của chúng ta, hay là những quốc gia xung quanh, đều chỉ được coi là phàm quốc. Lý do chính là vì quốc gia của chúng ta không có võ giả.
- Đối với việc này ta cũng không biết quá nhiều, chỉ thông qua một số cổ tịch nói rằng. Thương Vân Đại Lục võ giả vì tôn, các đại thế lực được phân biệt lần lượt là phàm quốc, vương quốc, hoàng triều, đế chiều, thánh địa.
- Vậy nên ta hi vọng các ngươi sau này cho dù đã trở thành vương phi, thì hãy nhớ lấy. Đừng vì sự ngu ngốc và ngạo mạn của mình, khiến cho gia tộc hay quốc gia của chúng ta vì các ngươi mà sụp đổ.
Nghe Đào Thế Hiển nói vậy, những người có mặt trong bữa cơm này đều nhìn về phía ông ta bằng ánh mặt ngu ngơ. Qua một lúc con trai cả của ông ta là Đào Thế Vinh lên tiếng nói rằng:
- Phụ thân võ giả là thứ gì.
Đào Thế Hiển nghe vậy thì thở dài, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Thương Vân đại lục của chúng ta rất lớn. Nó lớn như thế nào không ai biết được. Về phần võ giả đây là những siêu phàm người, đã tu luyện ra sức mạnh mà phàm nhân như chúng ta không thể nào so sánh nổi.
Theo như sách cổ ghi lại, võ giả cũng chia đẳng cấp. Mà mỗi lần thăng một cấp, tuổi thọ của võ giả sẽ lại được tăng lên. Giống như Thiên Lang Quốc chúng ta mới trải qua 200 năm lập quốc, với 5 đời hoàng đế. Thì trong mắt mấy vị võ giả đó, có thể chỉ là tuổi thọ của một tên võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.
- Về phần tại sao chúng ta lại không có võ giả, một phần bởi vì nơi của chúng ta đang ở linh khí cằn cỗi, tài nguyên cho việc tu luyện cũng không có. Điều này khiến cho các võ giả cho dù có tu luyện ra được cảnh giới cao hơn, sẽ tìm đến những vùng đất mới mà không lưu tại đây.
- Nếu như nói tại Thiên Lang Quốc võ giả có thể tồn tại hay không, thì tứ đại gia tộc lúc này tuyệt đối là có. Về phần hoàng tộc có thể kìm ép được tứ đại gia tộc thì chắc chắn là tồn tại. Nhưng những thứ này chúng ta lại hoàn toàn không biết.
Đối với việc này dân chúng tại Thành Vĩnh Nhạc bàn tán xôn xao. Nhưng đối mặt với sự ngu ngơ của dân chúng, hệ thống quan viên quyền quý của Thiên Lang quốc lại rơi vào trầm tư, không biết nên chọn lựa như thế nào.
Phải biết phủ đệ của nhị hoàng tử là ở trong thành Vĩnh Nhạc. Nhưng phủ đệ của tam hoàng tử lại cách thành Vĩnh Nhạc 30 dặm về phía đông. Nói cách khác tham dự hôn lễ của nhị hoàng tử là không thể đến dự hôn lễ của tam hoàng tử. Đây chẳng khác nào là một lần lựa chọn phe phái cả. Nói nhẹ thì chỉ là việc tham dự hôn lễ, nói nặng là kết thù.
Vì việc này khiến cho các thế lực thật sự đắn đo rất nhiều. Có điều thời gian như nước chảy, chả mấy chốc đã đến giữa tháng 2, năm Thịnh Hòa thứ 7. Hôn lễ của hai vị hoàng tử đã được ấn định là ngày 18 tháng 2.
Hiện giờ bất kể là phủ của tam hoàng tử hay nhị hoàng tử, đều đã giăng đèn hoa chuẩn bị rước tân vương phi trở về. Mà tại trong phủ họ đào lúc này Đào Thế Hiển đang tổ chức một bữa ăn gia đình.
Vị nhị phu nhân của hắn là Lô Thị Bình, mẹ đẻ của Đào Cẩm Nhung. Bình thường không được ngồi ở đây, nhưng ngày hôm nay lại được đặc cách ngồi bên cạnh hắn. Mà ở bên cạnh hắn một phía khác là một người phụ nữ ăn mặc lụa là gấm vóc, mặc dù đã đến tuổi trung niên. Nhưng nhan sắc của bà ta vẫn khá là động lòng người. Người phụ nữ này chính là Quế Thị Nguyệt, con gái của một trong tứ đại gia tộc của Thiên Lang quốc, Thiên Thành Quế Thị.
Nhìn về phía cả gia đình đã tụ họp đầy đủ, lúc này Đào Thế Hiển nhìn về phía người con gái thứ ba của mình là Đào Cẩm Nhung lên tiếng nói rằng:
- Cẩm Nhung lần này ngươi xuất giá, gả cho tam hoàng tử. Mối hôn sự này đáng lẽ không đến lượt ngươi, nhưng ta và đại tỷ của ngươi đã hết lời ủng hộ ngươi trước mặt tam điện hạ. Nên ngươi mới có được vinh dự này.
- Sau này ngươi thân là vương phi của tam hoàng tử, phải tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời đừng gây chuyện. Đồng thời đại tỷ của ngươi Đào Cẩm Tiên cũng sẽ là vương phi của nhị hoàng tử. Thân phận của các ngươi vẫn là chị em, cho nên ta hi vọng các ngươi sau này vẫn một mực đối xử tốt với nhau. Đừng vì lợi ích nhất thời mà người sống ta chết.
Nghe Đào Thể Hiển nói vậy lúc này Đào Cẩm Tiên lên tiếng nói rằng:
- Phụ thân yên tâm ta thân là đại tỷ, mặc dù sau này xuất giá cũng sẽ thường xuyên tìm đến tiểu muội để dạy dỗ nó. Không để cho nó làm mất mặt họ Đào ta.
Đào Cẩm Tiên vừa nói vậy, Đào Cẩm Nhung lúc này vậy mà run rẩy một chút. Cô gái nhỏ này nhìn về phía những người có mặt tại đây. Rồi cô ta nhìn về phía người mẹ của mình đang rơi những giọt nước mắt u buồn. Mà cô ta chỉ biết thở dài gật đầu nói rằng:
- Phụ thân yên tâm, ta sau này sẽ không làm mất mặt họ Đào.
Nghe mấy người con gái của mình nói vậy, Đào Thế Hiển lúc này gật đầu. Ông ta quay sang nhìn về phía người nhị phu nhân của mình là Lô Thị Bình nói rằng.
- Nhị phu nhân ngươi không cần lo lắng cho Cẩm Nhung. Tam hoàng tử tuy rằng có tính cách quái dị nhưng chưa từng có tin đồn rằng hắn có thú tính cả. Vậy nên Cẩm Nhung lấy hắn chưa chắc đã không phải là một việc tốt.
Lô Thị Bình nghe vậy lúc này bà ta đã khóc thành tiếng. Với thân phận thấp hèn là tì nữ trong một lần say rượu, đã lên giường với Đào Thế Hiển và mang thai. Khiến địa vị của bà ta được nâng lên trở thành nhị phu nhân của nhà họ Đào.
Nhưng thế gia đại tộc nào dung thứ cho một kẻ xuất thân nghèo hèn như bà ta. Vậy nên mặc dù là nhị phu nhân, nhưng quyền thế của nhà họ Đào bà ta không được hưởng một chút nào. Trái ngược còn sống khá tủi nhục tại đây.
Cuộc kết hôn của Đào Cẩm Tiên vốn dĩ hai mẹ con bà ta cũng chẳng thể dính dáng đến. Nào biết đâu bởi vì Đào Cẩm Tiên có quan hệ mập mờ với nhị hoàng tử, khiến cho con gái bà ta bị đẩy vào nước sôi lửa bỏng.
Mặc dù thanh danh của tam điện hạ không có những thứ tồi tệ cho lắm. Nhưng trong mắt của bà ta với hai chữ quái dị, đã gắn mác lên người tam hoàng tử. Thì kẻ này thật sự bà ta không ưng ý một chút nào.
Có điều lúc này hoàng đế đã ban hôn, cho dù bà ta không muốn thì cũng phải để con gái mình xuất giá. Bằng không chờ đợi những ngày tiếp theo chính là cảnh mẹ con bà ta sẽ bị đối xử càng thêm tệ hại.
Nghĩ đến những điều này bà ta nhìn về phía cô con gái mới 15 tuổi của mình, mà thở dài sau đó lên tiếng nói rằng:
- Cẩm Nhung khi đến phủ đệ của tam hoàng tử ngươi chỉ cần làm một vị bình an vương phi là được. Ngươi không cần tranh chấp với ai cái gì. Nếu tam hoàng tử muốn nạp thiếp vậy ngươi cũng không cần cùng hắn ý kiến quá nhiều. Chỉ cần biết thân phận vương phi của ngươi là chính thất. Sau này tam hoàng tử cho dù có ghét bỏ ngươi đi chăng nữa. Thì thân phận của ngươi vẫn khiến cho đám thê thiếp của hắn không thể đụng đến.
Đào Cẩm Nhung nghe vậy chỉ biết thở dài gật đầu đồng ý. Thấy vậy Đào Thế Hiển cũng không cùng họ nói quá nhiều, chỉ an ủi cô gái thứ ba một chút để hàn gắn quan hệ tình cảm lại.
Đồng thời cũng vì việc thứ nữ của mình có thể gả cho tam hoàng tử. Địa vị của hai mẹ con họ trong phủ nhà họ Đào gần đây cũng đã được nâng lên. Nhưng đối mặt với Quế Thị Nguyệt một nữ tử xuất thân danh gia vọng tộc, thì địa vị của họ trong mắt của bà ta vẫn trả ra là gì.
Thở dài một hơi Đào Thế Hiển nhìn về phía mâm cơm, mà gia đình đã tụ tập rồi lên tiếng nói rằng:
- Các ngươi phải nhớ kỹ Thiên Lang quốc lúc này có 30 châu phủ. Mỗi châu phủ có ba thành trì, dân số của chúng ta tầm 40 triệu người. Quân đội của Thiên Lang quốc có trăn vạn. Nhưng cường địch của Thiên Lang quốc cũng vô số.
- Tại Thiên Lang Quốc, chúng ta nơi trú ngụ là phía rìa đông nam của Thương Vân Đại Lục. Quốc gia chúng ta có mặt phía đông giáp biển, phía bắc giáp Ngô Quốc, phía tây giáp Man Tộc. Phía nam giáp Đại Hoan.
- Càng đi xa về các phương hướng khác, lại là những quốc gia to lớn hùng mạnh hơn nữa xuất hiện. Thậm chí trong sử sách của chúng ta còn chưa từng đề cập đến có quốc gia nào, có thể vẽ chi tiết bản đồ của toàn bộ Thương Vân Đại Lục.
- Nói đến đây ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết rằng, thân phận của ta tại Thiên Lang quốc có thể to lớn. Nhưng rời khỏi mảnh đất này chúng ta lại chả đáng là gì.
- Đặc biệt bất kể là Thiên Lang quốc của chúng ta, hay là những quốc gia xung quanh, đều chỉ được coi là phàm quốc. Lý do chính là vì quốc gia của chúng ta không có võ giả.
- Đối với việc này ta cũng không biết quá nhiều, chỉ thông qua một số cổ tịch nói rằng. Thương Vân Đại Lục võ giả vì tôn, các đại thế lực được phân biệt lần lượt là phàm quốc, vương quốc, hoàng triều, đế chiều, thánh địa.
- Vậy nên ta hi vọng các ngươi sau này cho dù đã trở thành vương phi, thì hãy nhớ lấy. Đừng vì sự ngu ngốc và ngạo mạn của mình, khiến cho gia tộc hay quốc gia của chúng ta vì các ngươi mà sụp đổ.
Nghe Đào Thế Hiển nói vậy, những người có mặt trong bữa cơm này đều nhìn về phía ông ta bằng ánh mặt ngu ngơ. Qua một lúc con trai cả của ông ta là Đào Thế Vinh lên tiếng nói rằng:
- Phụ thân võ giả là thứ gì.
Đào Thế Hiển nghe vậy thì thở dài, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Thương Vân đại lục của chúng ta rất lớn. Nó lớn như thế nào không ai biết được. Về phần võ giả đây là những siêu phàm người, đã tu luyện ra sức mạnh mà phàm nhân như chúng ta không thể nào so sánh nổi.
Theo như sách cổ ghi lại, võ giả cũng chia đẳng cấp. Mà mỗi lần thăng một cấp, tuổi thọ của võ giả sẽ lại được tăng lên. Giống như Thiên Lang Quốc chúng ta mới trải qua 200 năm lập quốc, với 5 đời hoàng đế. Thì trong mắt mấy vị võ giả đó, có thể chỉ là tuổi thọ của một tên võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.
- Về phần tại sao chúng ta lại không có võ giả, một phần bởi vì nơi của chúng ta đang ở linh khí cằn cỗi, tài nguyên cho việc tu luyện cũng không có. Điều này khiến cho các võ giả cho dù có tu luyện ra được cảnh giới cao hơn, sẽ tìm đến những vùng đất mới mà không lưu tại đây.
- Nếu như nói tại Thiên Lang Quốc võ giả có thể tồn tại hay không, thì tứ đại gia tộc lúc này tuyệt đối là có. Về phần hoàng tộc có thể kìm ép được tứ đại gia tộc thì chắc chắn là tồn tại. Nhưng những thứ này chúng ta lại hoàn toàn không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.