Chương 16: Đại Thừa Pháp Điển
Hồng Trần Lãng Khách
07/03/2022
Mấy ngày nằm viện liền Seira và Lunar đều đến thăm hắn cùng với đó là đem theo rất nhiều đồ ăn mà 2 người tự tay nấu.
Ngày đêm luân chuyển mặt trời lặn rồi mặt trăng lại lên, cuộc sống yên bình cứ thế mà trôi qua chầm chậm. Điều này làm Takeru không khỏi khoái chí mà mỉm cười, dạo gần đây tâm tình của hắn rất tốt, hắn cảm giác được quyền năng của mình trở lại nhanh hơn bình thường.
"Trời tối rồi 2 người về đi, không cần ở lại đây đâu."
"Ừm! Dù sao mai em cũng xuất viện."
"À mà Seira này..."
"Sao vậy anh? Có chuyện gì à?"
"Sự việc hôm trước sao rồi, phái người điều tra chưa?"
"Ý anh là cái người ném axit vào anh đấy á? Em đã tống hắn vào tù rồi, thậm chí trong tù em cũng đã thuê vài kẻ đánh đập hắn rồi đảm bảo hắn không sống được quá 1 tháng nữa đâu."
"À không... Ý anh là vụ việc người mất tích ý."
"A, nhắc mới nhớ em vẫn chưa điều tra được gì. Cảm giác bọn họ đột nhiên biến mất không có dấu viết, mọi cuộc điều tra đang lâm vào ngõ cụt."
"Em có nghi ngờ ai không?"
Chứng kiến 2 người đang nói chuyện với nhau bất chợt Lunar xen vào 1 câu nói.
"Ừm nói ra thì tập đoàn này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Cũng khó tránh khỏi có người ghen ghét mà sinh ra hành động. Nhưng nghi ngờ thì nhiều mà có khả năng dám làm thì chỉ có vài tập đoàn thôi."
"Vậy thì..."
"À không như anh nghĩ đâu! Em đã phái người đi điều tra rồi nhưng mà không thu được kết quả gì. Mà em cũng có linh cảm lần này gây ra vụ việc này không phải bọn họ."
"..."
Cả 3 người lập tức lâm vào trầm tư, đúng lúc này lunar lẫn nữa lên tiếng như mang đến 1 đầu mối mới dành cho bọn họ.
"Mà chị nghe ông nội bảo không chỉ công ty em bị mất tích người đâu mà những công ty khác cũng bị mất tích đó. Nghe nói đối tượng là các người trung niên khỏe mạnh cùng với những thanh niên, nhìn đâu cũng gần 100 người mất tích rồi. Thành phố cũng đã phái người đi điều tra nhưng không thu được kết quả gì, thậm chí vài cảnh sát cũng mất tích."
"Hử... Mất tích tập thể sao?"
Vô số những ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn lý giải cho vụ việc này nhưng chưa cái nào chắc chắn hết. Mặc dù hiện tại hắn có thừa khả năng để điều tra nó nhưng không đơn giản vì hắn lười. Dù mạng sống của những người vô tội bị cướp đi nhưng dù sao cũng chẳng liên quan đến hắn, miễn là chúng không ngu đến mức chọc lên đầu hắn.
Cả 3 người dành thời gian đàm luận vấn đề này đến khi trời tối mịt và có biểu hiện của cơn bão đang xuất hiện Takeru lập tức đuổi 2 người về ngay. Tất nhiên trước khi chia tay không thể nào thiếu màn hôn nhau đắm đuối rồi, mỗi người bắt hắn phải hôn 1 cái mới đồng ý rời đi.
"Hehe tạm biệt nhé anh trai ngủ ngon."
"Chị về đây. Ngủ ngon nhá, nhớ mơ những giấc mơ đẹp về chị."
2 người rời khỏi căn phòng để lại mình hắn lẻ loi trong đó, ngoài cửa sổ ánh trăng như mờ ảo bị che khuất bởi những đám mây khổng lồ băng băng chạy trên nền trời. Trong căn phòng nhỏ ở bệnh viện giờ phút này 1 thiếu niên đang tựa đầu vào thành giường nhìn ra ngoài khung cửa sổ đó trên môi nở 1 nụ cười nhẹ.
Đoàng!
Âm thanh tiếng sấm ngoài kia vang vọng cả vòm trời này, cùng với đó là 1 tia sét giáng xuống lóe sáng cả đêm tối.
"Trời bắt đầu muốn mưa rồi sao. May họ về sớm."
Nói rồi chớp mắt 1 cái đã thấy hắn đứng trên khoảng không bao là giữa bầu trời đầy mây mù kia. Những giọt nước mưa bắt đầu rơi xuống rất nhanh đã tạo thành một cơn giông bão mạnh mẽ. Gió thổi vù vù với tốc độ chóng mặt cộng thêm những hạt mưa bay làm cho cảm giác những giọt mưa đập vào mặt thật rát và lạnh. Nhưng điều kỳ lạ là hầu như những giọt nước đó không thể làm ướt được hắn hay nói cách khác là không chạm vào người hắn.
Tay trái chậm rãi giơ lên từ đó hình thành một hố đen sâu thẳm cắn nuốt năng lượng thiên địa của cơn bão táp này. Vô số năng lượng hướng lòng bàn tay hắn hội tụ mà đi vào, mà lỗ đen kia cũng như con quái vật đói khát không thương tiếc hút lấy.
"Đại thừa pháp điển, Phàm thực..."
Chầm chậm nói ra mấy chữ này, ngay lập tức năng lượng thiên địa kia điên cuồng hơn gấp mấy lần mà hội tụ quanh Takeru.
Đại thừa pháp điển, 1 quyền năng mà hắn vừa mới nhớ ra cách đây không lâu, nói chính xác là lúc hắn nở nụ cười khi nhìn mặt trăng vừa nãy. Đây là một trong vô số quyền năng của Hủy Diệt Thiên Đế cho phép hắn chuyển hóa 7 đại tội, 7 điều tốt đẹp, thất tình, lục dục thành sức mạnh.
Cơn bão bắt đầu nhỏ dần nhỏ dần rồi cuối cùng là bị cắn nuốt đến mức biến mất. Người dân thì không hiểu sao đột nhiên cơn bão lại biến mất có người bảo là người ngoài hành tinh, cũng có người bảo là thần thánh đang đánh nhau nhưng chung quy cũng không ai đoán được...
Ai biết rằng kẻ vừa gây ra vụ việc động trời đó đang nằm trên chiếc giường mà ngủ ngon lành với khuôn mặt thỏa mái.
"Hà... Thỏa mái."
Vươn vai hít thở không khí 1 chút, do hôm qua hấp thu năng lượng của cơn bão kia nên mang lại cho hắn rất nhiều sức sống. Dù chỉ là 1 giọt ngước khi so sánh với tinh không vô ngần của sức mạnh hắn nhưng thế là quá đủ để nghiền ép rất nhiều rồi.
Sáng sớm mọi người trong gia đình đã đến đón hắn xuất viện, những chiếc limousine đen cứng đậu trước của bệnh viện như chào đón hắn trở về.
Do nghỉ học quá lâu nên không chần chừ về nhà thay quần áo xong Takeru ngay lập tức cùng Lunar và Seira đến thẳng trường học.
"Hôm qua dị tượng phát sinh, em biết gì không?"
Đột nhiên đang đi trên đường, trong đầu hắn vang lên giọng nói trong trẻo của Lunar. Cùng với đó là ánh mắt đăm đăm nhìn hắn như muốn hắn cho 1 lời giải thích.
"Ý gì đây?"
"Đừng đùa với khả năng của em chắc chắn biết kẻ đã gây ra nó chứ?"
"À thì..."
Đưa tay lên gãi mặt mình 1 chút Takeru thờ ơ trả lời 1 câu.
"Là em."
Tuy chỉ có 2 chữ nhưng lượng thông tin này có chút lớn, Lunar trừng mắt nhìn hắn như thể con quái vật nào đó. Càng ngày cô càng thấy Takeru khác xưa nhưng linh cảm mách bảo hắn vẫn là hắn chưa từng thay đổi, nhưng điều kỳ lạ là sức mạnh đó ở đâu ra, chẳng lẽ hắn tu luyện tà công?
"Không đâu... Đây vốn là vậy, không có chuyện tà chính gì cả."
Như thể đọc thấu suy nghĩ của nàng hắn lên tiếng nói trực tiếp luôn không truyền âm gì cả.
"cái gì mà chính tà vậy? Anh đang nói gì thế?"
Ngước lên nhìn về phía hắn cùng với bộ mặt khó hiểu khi nghe hắn nói vậy. Seira mang bộ mặt mộng bức khi nhìn hắn.
"Không có gì! Đến trường rồi kìa..."
Vẫn khung cảnh quen thuộc, bước vào lớp gần như cả lớp tuôn ra chào đón hắn.
"Chào cậu Takeru, chúc mừng khỏi bệnh nha."
"chúc cậu mau khỏi nhá."
"..."
Vô số những lời chúc tụng từ bốn phía vang lên làm tâm tình hắn vui vẻ hơn, nhưng bất chợt câu nói từ Higo làm hắn tối sầm mặt lại.
"Làm anh hùng cứu mỹ nhân vui chứ hả?"
"Mày dạo này vào viện hơi nhiều đó! Thích chị y tá trong đấy rồi hả?"
Higo nhìn Takeru với khuôn mặt bỉ ổi, xen lẫn sự trêu trọc, Higo cười ha hả nhìn Takeru như muốn chọc quên hắn. Nhưng không Takeru vẫn im lặng không đáp tiếng nào.
"Tao nên coi sự im lặng của mày là đồng ý không?"
"Phiền phức! Cẩn thận tao đập mày trận đấy."
Hắn biết nếu không lên tiếng thì không chắc được tên kia còn sẽ tưởng tượng đến mức độ nào nữa đây, nghĩ đến điều này Takeru không tự chủ rùng mình 1 cái. Nhớ lại trong quá khứ tên này nổi tiếng vì độ ảo tưởng mà.
Những tiết học êm đềm chậm rãi trôi qua, khung cảnh ngoài trời bắt đầu rét đi cùng với đó là những cơn gió gào thét, đó là dấu hiệu mùa đông đang đến gần. Thời gian vẫn tốt đẹp cho đến khi như mọi ngày cô gái kia lại ra giữa sân trường tỏ tình hắn.
Đáng lẽ như bình thường hắn sẽ không quan tâm mà cũng chẳng buồn để tâm vì đối với Takeru cô gái tên Ceridwen kia chẳng khác gì một kẻ ngu đần trong mắt hắn. Cô ta cứ nghĩ rằng nếu cứ liên tiếp như vậy chắc chắn hắn sẽ động tâm nhưng ngờ đâu kẻ kia vẫn vô cảm. Dưới cái nhìn của hắn tình yêu là thứ tình cảm vướng víu nhưng ai mà ngờ đâu chính hắn cũng đã bị trói buộc trong đó với những cô gái kia.
Đang nằm ngẫm nghĩ về những thứ đó thì đột nhiên điện thoại hắn rung nhẹ chút, thờ ơ đưa tay vào túi quần lấy nó ra. Điều làm hắn ngạc nhiên chính là tin nhắn này là do Lunar cùng với Seira gửi 1 lúc. Cả 2 đều có nội dung tương tự nhau.
"Anh (em) liệu mà giải quyết vụ việc với con nhỏ Ceridwen đó, nếu không đừng trách chị (em)."
Nhìn vào nội dung bức thư ngắn gọn này Takeru có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đằng đằng sát khí của 2 người kia.
"Hahaha... Đã bao lâu rồi? Tính cách họ vẫn vậy."
Được rồi. Hắn chỉ nhắn lại đơn giản 2 chữ này cho họ.
Nhắn xong cho 2 nàng Takeru hướng Higo nhờ hẹn Ceridwen giúp mình ở sau trường. Nghe thấy Takeru nhờ mình giúp Higo tựa như không tin vào tai của mình, ngạc nhiên nhìn hắn nói.
"Mày đùa tao hay gì đấy? Bị sốt à? Hay là đi viện để quên não ở đó?"
"Bảo mày làm thì cứ làm đi."
"Nhưng tại sao? Aaa... Hay là mày tính chấp nhận lời tỏ tình của em nó? Đứng đây chấp nhận cũng được..."
Chưa kịp nói hết câu Higo đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của hắn làm cậu ta không tự chủ run lên không nói được gì nữa.
"Đi làm đi... bao giờ tao bao ăn."
"..."
Không có tiếng đáp lại, Higo đã đi ngay lập tức rồi. Trên đường đi cậu ta vừa suy nghĩ cảm giác mình đã từng bắt gặp ánh mắt này ở đâu rồi.
---------------------------
Thoáng chốc đã kết thục một ngày học nữa, Takeru chậm rãi đi đến đằng sau trường học để gặp Ceridwen.
Từ xa xa, hắn đã trông thấy thân hình mảnh mai, cao cao của cô nàng. Đặc biệt, sự bồn chồn của nàng không thể được giấu kín khi mà hai tay nàng luôn đan chặt lấy nhau, gò má xinh xắn ửng lên từng rạng mây hồng đào thẹn thùng, tuy nhan sắc thực không so bì được cùng Lunar hay Seira nhưng nàng cũng thuộc vào loại mỹ nữ, chỉ với biểu cảm đó thôi cũng đã khiến bao trái tim phải mê đắm, muốn bảo vệ nàng.
Nhìn thấy Takeru đang chầm chậm bước tới, trong lòng cô thiếu nữ vui mừng khôn xiết, đồng thời trong lồng ngực con tim giống như muốn nhảy ra bên ngoài, một cảm giác lâng lâng dâng trên trong cô, có chút hân hoan, có chút mong chờ nhưng cũng một cảm giác căng thẳng. Đây là lần đầu tiên nàng yêu thích một nam nhân, cho nên không thể không có những cảm xúc mới lạ mà đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được.
"Takeru...anh đến rồi..."
"Ừm...cô tên gì?"
"Em...anh có thể gọi em là Ceridwen."
Takeru bắt đầu quan sát gương mặt xinh đẹp của nàng, nhận thấy ánh mắt hắn không che giấu mà nhìn chằm chằm vào nàng, cả cơ thể nàng run lên. Bộ ngực sữa phập phồng lên xuống, muốn nói nhưng lại không thể nói ra thành lời, chỉ có thể ú ớ im lặng cúi khuôn mặt đỏ máu của mình xuống dưới đất, bàn tay vân vê viền áo của mình.
Đáng yêu như vậy, xinh xắn như vậy nhưng rất tiếc, trong mắt Takeru không có lấy một cảm xúc nào khác thường như một nam nhân đi tỏ tình, chí ít rằng nó rất phẳng lặng.
"Ceridwen...hôm nay tôi tới đây gặp cô không phải để chấp nhận lời tỏ tình..."
Cả cơ thể của nàng chợt cứng nhắc,ngạc nhiên ngước mặt nhìn hắn, niềm hân hoan trong mắt từ từ biến mất, đến hiện tại chỉ còn là u ám, buồn bã...
"Tại sao..."
Takeru thở dài, lắc đầu không nhanh không chậm nói, giống như đang muốn để cho nàng lắng nghe, thấm thuần từng lời, từng chữ của mình vào não bộ
"Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, chúng ta không và sẽ không bao giờ có thể tiến tới mối quan hệ đó, vậy nên nếu cô hãy dừng lại việc sáng sáng tỏ tình với tôi, việc đó thật tốn thời gian..."
Khuôn mặt nàng vẫn mang theo biểu cảm bất ngờ nhưng hai dòng nước mắt từ lúc nào đã trào ra, nương theo gò má của nàng rỉ rách lăn xuống, lã chã từng hạt từng hạt rơi xuống mặt đất. Nàng lắc đầu, cố nén cho cảm xúc không được bùng nổ nhưng bất thành, từng đợt mạnh mẽ cảm xúc dần trào ra, hóa mình trở thành những tiếng nức nở đau thấu lòng người, như muốn xé nát bầu không gian yên tĩnh bấy giờ. Nàng cắn răng, mặc kệ cho cổ họng bị bi ai chèn lấy đau đớn, vẫn cố mà nói ra với thổn thức.
"Không...em không thể..."
"Em..."
"Không! Takeru! Em không thể, Em thực sự muốn trở thành bạn gái của anh, tại sao anh lại không cho em một cơ hội chứ?"
Takeru miệng hé mở muốn nói rằng bởi nàng không thể nhưng cũng không nói ra, bởi hắn biết càng nói sẽ càng khiến mọi chuyện thêm phức tạp mà thôi. Hắn im lặng, nhìn lấy cô gái đang kìm nén, nước mắt như châu sa thấm đẫm vạt áo trắng. Hai tay nàng xiết lại ngày một chặt...cho tới một hồi, nàng mới cất giọng đã trở lên lạc đi của mình để hỏi hắn
"thực sự không thể...sao?"
Takeru vẫn im lặng.
"Tại sao anh không trả lời?"
"Tại sao anh lại im lặng?"
Nàng liên tục hỏi, hai mắt đỏ ngầu nhìn khuôn mặt đầy lạnh lẽo của Takeru, nàng muốn một câu trả lời...
"Ta sẽ không bỏ cuộc..."
"Ta sẽ làm tới cùng, cho tới lúc anh chấp nhận tôi."
Vừa nói dứt lời, nàng mạnh bạo phi tới ôm lấy eo Takeru, khuôn mặt dần kéo sát lại gần muốn cưỡng hôn hắn.
Nhưng đáng tiếc, thứ mà môi nàng chạm vào lại không phải bờ môi của Takeru, nó thô ráp, cứng ngắc...
Hóa ra trong nháy mắt khi bờ môi hồng của nàng dần chạm, Takeru đã nhanh chóng đưa bàn tay mình lên cản lại. Phải nói nữ nhân hắn gặp qua, từ Lunar, Seira thậm chí của cô nàng Ceridwen này đều thực sự bạo dạn trong chuyện tình cảm.
Trở về Ceridwen, khi mà nụ hôn đã bị cản lại, tuy vẫn còn nặng lòng nhưng nàng không có buồn bã, nhìn hắn nở một nụ cười có phần nhẹ nhõm
"Anh... sẽ cho em một cơ hội phải chứ?"
Cô gái này quá bám vướng lấy hắn, với những gì nàng vừa thể hiện ra, một câu từ chối sẽ không khiến cho nàng từ bỏ, ngày ngày sẽ còn tới làm phiền hắn. Lúc này, không phải đối mặt với kẻ thù, bằng bạo lực không phải điều tốt đẹp, đây không phải một phương án tốt.
Nhìn lấy đôi mắt ướt át, đỏ lựng của nàng, hắn thở dài một tiếng, cuối cùng cũng gật đầu.
"Không..."
"Nhớ lấy... em sẽ không bỏ cuộc..."
Sau đó nàng chạy mất. Để lại một mình Takeru đứng đó, nhếch mép cười, nhẹ lắc đầu một cái.
"Phiền phức..."
Giải quyết xong vụ việc với cô gái kia Takeru chậm rãi bước đi trên đường về nhà, ánh mắt bâng quơ nhìn các xe chạy ngang dọc trên đường. Vô thức bước đi không biết lúc nào đã đến tiệm socola nổi tiếng của thành phố.
"Nhớ không nhầm cả Seira với Lunar đều thích socola thì phải?"
Nói xong Takeru lập tức đẩy cửa đi vào.
Bước ra ngoài trên tay cầm 2 hộp socola của Richart hãng socola lâu đời nổi tiếng thế giới.
Ào Ào Ào...
Mới bước đi được không lâu thì trời lại đổ mưa rào, mặc dù có thể không bị ướt hay là oanh tạc cái bầu trời này nhưng cuối cùng vì không muốn bị chú ý mà Takeru chạy nhanh đến bến dừng xe bus mà trú tạm.
Ngồi ở đó trông bầu trời tối sầm lại vì mưa to, Takeru có chút lười nhác nhìn khung cảnh này. Đột nhiên bên cạnh hắn cũng có người chạy đến đây trú tạm, cũng không bất ngờ lắm vì đây vốn là nơi công cộng mà. Nhưng bất ngờ có âm thanh gọi tên hắn.
"Takeru Kazuhiko có phải không?"
"Adela Masao?"
Ngày đêm luân chuyển mặt trời lặn rồi mặt trăng lại lên, cuộc sống yên bình cứ thế mà trôi qua chầm chậm. Điều này làm Takeru không khỏi khoái chí mà mỉm cười, dạo gần đây tâm tình của hắn rất tốt, hắn cảm giác được quyền năng của mình trở lại nhanh hơn bình thường.
"Trời tối rồi 2 người về đi, không cần ở lại đây đâu."
"Ừm! Dù sao mai em cũng xuất viện."
"À mà Seira này..."
"Sao vậy anh? Có chuyện gì à?"
"Sự việc hôm trước sao rồi, phái người điều tra chưa?"
"Ý anh là cái người ném axit vào anh đấy á? Em đã tống hắn vào tù rồi, thậm chí trong tù em cũng đã thuê vài kẻ đánh đập hắn rồi đảm bảo hắn không sống được quá 1 tháng nữa đâu."
"À không... Ý anh là vụ việc người mất tích ý."
"A, nhắc mới nhớ em vẫn chưa điều tra được gì. Cảm giác bọn họ đột nhiên biến mất không có dấu viết, mọi cuộc điều tra đang lâm vào ngõ cụt."
"Em có nghi ngờ ai không?"
Chứng kiến 2 người đang nói chuyện với nhau bất chợt Lunar xen vào 1 câu nói.
"Ừm nói ra thì tập đoàn này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Cũng khó tránh khỏi có người ghen ghét mà sinh ra hành động. Nhưng nghi ngờ thì nhiều mà có khả năng dám làm thì chỉ có vài tập đoàn thôi."
"Vậy thì..."
"À không như anh nghĩ đâu! Em đã phái người đi điều tra rồi nhưng mà không thu được kết quả gì. Mà em cũng có linh cảm lần này gây ra vụ việc này không phải bọn họ."
"..."
Cả 3 người lập tức lâm vào trầm tư, đúng lúc này lunar lẫn nữa lên tiếng như mang đến 1 đầu mối mới dành cho bọn họ.
"Mà chị nghe ông nội bảo không chỉ công ty em bị mất tích người đâu mà những công ty khác cũng bị mất tích đó. Nghe nói đối tượng là các người trung niên khỏe mạnh cùng với những thanh niên, nhìn đâu cũng gần 100 người mất tích rồi. Thành phố cũng đã phái người đi điều tra nhưng không thu được kết quả gì, thậm chí vài cảnh sát cũng mất tích."
"Hử... Mất tích tập thể sao?"
Vô số những ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn lý giải cho vụ việc này nhưng chưa cái nào chắc chắn hết. Mặc dù hiện tại hắn có thừa khả năng để điều tra nó nhưng không đơn giản vì hắn lười. Dù mạng sống của những người vô tội bị cướp đi nhưng dù sao cũng chẳng liên quan đến hắn, miễn là chúng không ngu đến mức chọc lên đầu hắn.
Cả 3 người dành thời gian đàm luận vấn đề này đến khi trời tối mịt và có biểu hiện của cơn bão đang xuất hiện Takeru lập tức đuổi 2 người về ngay. Tất nhiên trước khi chia tay không thể nào thiếu màn hôn nhau đắm đuối rồi, mỗi người bắt hắn phải hôn 1 cái mới đồng ý rời đi.
"Hehe tạm biệt nhé anh trai ngủ ngon."
"Chị về đây. Ngủ ngon nhá, nhớ mơ những giấc mơ đẹp về chị."
2 người rời khỏi căn phòng để lại mình hắn lẻ loi trong đó, ngoài cửa sổ ánh trăng như mờ ảo bị che khuất bởi những đám mây khổng lồ băng băng chạy trên nền trời. Trong căn phòng nhỏ ở bệnh viện giờ phút này 1 thiếu niên đang tựa đầu vào thành giường nhìn ra ngoài khung cửa sổ đó trên môi nở 1 nụ cười nhẹ.
Đoàng!
Âm thanh tiếng sấm ngoài kia vang vọng cả vòm trời này, cùng với đó là 1 tia sét giáng xuống lóe sáng cả đêm tối.
"Trời bắt đầu muốn mưa rồi sao. May họ về sớm."
Nói rồi chớp mắt 1 cái đã thấy hắn đứng trên khoảng không bao là giữa bầu trời đầy mây mù kia. Những giọt nước mưa bắt đầu rơi xuống rất nhanh đã tạo thành một cơn giông bão mạnh mẽ. Gió thổi vù vù với tốc độ chóng mặt cộng thêm những hạt mưa bay làm cho cảm giác những giọt mưa đập vào mặt thật rát và lạnh. Nhưng điều kỳ lạ là hầu như những giọt nước đó không thể làm ướt được hắn hay nói cách khác là không chạm vào người hắn.
Tay trái chậm rãi giơ lên từ đó hình thành một hố đen sâu thẳm cắn nuốt năng lượng thiên địa của cơn bão táp này. Vô số năng lượng hướng lòng bàn tay hắn hội tụ mà đi vào, mà lỗ đen kia cũng như con quái vật đói khát không thương tiếc hút lấy.
"Đại thừa pháp điển, Phàm thực..."
Chầm chậm nói ra mấy chữ này, ngay lập tức năng lượng thiên địa kia điên cuồng hơn gấp mấy lần mà hội tụ quanh Takeru.
Đại thừa pháp điển, 1 quyền năng mà hắn vừa mới nhớ ra cách đây không lâu, nói chính xác là lúc hắn nở nụ cười khi nhìn mặt trăng vừa nãy. Đây là một trong vô số quyền năng của Hủy Diệt Thiên Đế cho phép hắn chuyển hóa 7 đại tội, 7 điều tốt đẹp, thất tình, lục dục thành sức mạnh.
Cơn bão bắt đầu nhỏ dần nhỏ dần rồi cuối cùng là bị cắn nuốt đến mức biến mất. Người dân thì không hiểu sao đột nhiên cơn bão lại biến mất có người bảo là người ngoài hành tinh, cũng có người bảo là thần thánh đang đánh nhau nhưng chung quy cũng không ai đoán được...
Ai biết rằng kẻ vừa gây ra vụ việc động trời đó đang nằm trên chiếc giường mà ngủ ngon lành với khuôn mặt thỏa mái.
"Hà... Thỏa mái."
Vươn vai hít thở không khí 1 chút, do hôm qua hấp thu năng lượng của cơn bão kia nên mang lại cho hắn rất nhiều sức sống. Dù chỉ là 1 giọt ngước khi so sánh với tinh không vô ngần của sức mạnh hắn nhưng thế là quá đủ để nghiền ép rất nhiều rồi.
Sáng sớm mọi người trong gia đình đã đến đón hắn xuất viện, những chiếc limousine đen cứng đậu trước của bệnh viện như chào đón hắn trở về.
Do nghỉ học quá lâu nên không chần chừ về nhà thay quần áo xong Takeru ngay lập tức cùng Lunar và Seira đến thẳng trường học.
"Hôm qua dị tượng phát sinh, em biết gì không?"
Đột nhiên đang đi trên đường, trong đầu hắn vang lên giọng nói trong trẻo của Lunar. Cùng với đó là ánh mắt đăm đăm nhìn hắn như muốn hắn cho 1 lời giải thích.
"Ý gì đây?"
"Đừng đùa với khả năng của em chắc chắn biết kẻ đã gây ra nó chứ?"
"À thì..."
Đưa tay lên gãi mặt mình 1 chút Takeru thờ ơ trả lời 1 câu.
"Là em."
Tuy chỉ có 2 chữ nhưng lượng thông tin này có chút lớn, Lunar trừng mắt nhìn hắn như thể con quái vật nào đó. Càng ngày cô càng thấy Takeru khác xưa nhưng linh cảm mách bảo hắn vẫn là hắn chưa từng thay đổi, nhưng điều kỳ lạ là sức mạnh đó ở đâu ra, chẳng lẽ hắn tu luyện tà công?
"Không đâu... Đây vốn là vậy, không có chuyện tà chính gì cả."
Như thể đọc thấu suy nghĩ của nàng hắn lên tiếng nói trực tiếp luôn không truyền âm gì cả.
"cái gì mà chính tà vậy? Anh đang nói gì thế?"
Ngước lên nhìn về phía hắn cùng với bộ mặt khó hiểu khi nghe hắn nói vậy. Seira mang bộ mặt mộng bức khi nhìn hắn.
"Không có gì! Đến trường rồi kìa..."
Vẫn khung cảnh quen thuộc, bước vào lớp gần như cả lớp tuôn ra chào đón hắn.
"Chào cậu Takeru, chúc mừng khỏi bệnh nha."
"chúc cậu mau khỏi nhá."
"..."
Vô số những lời chúc tụng từ bốn phía vang lên làm tâm tình hắn vui vẻ hơn, nhưng bất chợt câu nói từ Higo làm hắn tối sầm mặt lại.
"Làm anh hùng cứu mỹ nhân vui chứ hả?"
"Mày dạo này vào viện hơi nhiều đó! Thích chị y tá trong đấy rồi hả?"
Higo nhìn Takeru với khuôn mặt bỉ ổi, xen lẫn sự trêu trọc, Higo cười ha hả nhìn Takeru như muốn chọc quên hắn. Nhưng không Takeru vẫn im lặng không đáp tiếng nào.
"Tao nên coi sự im lặng của mày là đồng ý không?"
"Phiền phức! Cẩn thận tao đập mày trận đấy."
Hắn biết nếu không lên tiếng thì không chắc được tên kia còn sẽ tưởng tượng đến mức độ nào nữa đây, nghĩ đến điều này Takeru không tự chủ rùng mình 1 cái. Nhớ lại trong quá khứ tên này nổi tiếng vì độ ảo tưởng mà.
Những tiết học êm đềm chậm rãi trôi qua, khung cảnh ngoài trời bắt đầu rét đi cùng với đó là những cơn gió gào thét, đó là dấu hiệu mùa đông đang đến gần. Thời gian vẫn tốt đẹp cho đến khi như mọi ngày cô gái kia lại ra giữa sân trường tỏ tình hắn.
Đáng lẽ như bình thường hắn sẽ không quan tâm mà cũng chẳng buồn để tâm vì đối với Takeru cô gái tên Ceridwen kia chẳng khác gì một kẻ ngu đần trong mắt hắn. Cô ta cứ nghĩ rằng nếu cứ liên tiếp như vậy chắc chắn hắn sẽ động tâm nhưng ngờ đâu kẻ kia vẫn vô cảm. Dưới cái nhìn của hắn tình yêu là thứ tình cảm vướng víu nhưng ai mà ngờ đâu chính hắn cũng đã bị trói buộc trong đó với những cô gái kia.
Đang nằm ngẫm nghĩ về những thứ đó thì đột nhiên điện thoại hắn rung nhẹ chút, thờ ơ đưa tay vào túi quần lấy nó ra. Điều làm hắn ngạc nhiên chính là tin nhắn này là do Lunar cùng với Seira gửi 1 lúc. Cả 2 đều có nội dung tương tự nhau.
"Anh (em) liệu mà giải quyết vụ việc với con nhỏ Ceridwen đó, nếu không đừng trách chị (em)."
Nhìn vào nội dung bức thư ngắn gọn này Takeru có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đằng đằng sát khí của 2 người kia.
"Hahaha... Đã bao lâu rồi? Tính cách họ vẫn vậy."
Được rồi. Hắn chỉ nhắn lại đơn giản 2 chữ này cho họ.
Nhắn xong cho 2 nàng Takeru hướng Higo nhờ hẹn Ceridwen giúp mình ở sau trường. Nghe thấy Takeru nhờ mình giúp Higo tựa như không tin vào tai của mình, ngạc nhiên nhìn hắn nói.
"Mày đùa tao hay gì đấy? Bị sốt à? Hay là đi viện để quên não ở đó?"
"Bảo mày làm thì cứ làm đi."
"Nhưng tại sao? Aaa... Hay là mày tính chấp nhận lời tỏ tình của em nó? Đứng đây chấp nhận cũng được..."
Chưa kịp nói hết câu Higo đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của hắn làm cậu ta không tự chủ run lên không nói được gì nữa.
"Đi làm đi... bao giờ tao bao ăn."
"..."
Không có tiếng đáp lại, Higo đã đi ngay lập tức rồi. Trên đường đi cậu ta vừa suy nghĩ cảm giác mình đã từng bắt gặp ánh mắt này ở đâu rồi.
---------------------------
Thoáng chốc đã kết thục một ngày học nữa, Takeru chậm rãi đi đến đằng sau trường học để gặp Ceridwen.
Từ xa xa, hắn đã trông thấy thân hình mảnh mai, cao cao của cô nàng. Đặc biệt, sự bồn chồn của nàng không thể được giấu kín khi mà hai tay nàng luôn đan chặt lấy nhau, gò má xinh xắn ửng lên từng rạng mây hồng đào thẹn thùng, tuy nhan sắc thực không so bì được cùng Lunar hay Seira nhưng nàng cũng thuộc vào loại mỹ nữ, chỉ với biểu cảm đó thôi cũng đã khiến bao trái tim phải mê đắm, muốn bảo vệ nàng.
Nhìn thấy Takeru đang chầm chậm bước tới, trong lòng cô thiếu nữ vui mừng khôn xiết, đồng thời trong lồng ngực con tim giống như muốn nhảy ra bên ngoài, một cảm giác lâng lâng dâng trên trong cô, có chút hân hoan, có chút mong chờ nhưng cũng một cảm giác căng thẳng. Đây là lần đầu tiên nàng yêu thích một nam nhân, cho nên không thể không có những cảm xúc mới lạ mà đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được.
"Takeru...anh đến rồi..."
"Ừm...cô tên gì?"
"Em...anh có thể gọi em là Ceridwen."
Takeru bắt đầu quan sát gương mặt xinh đẹp của nàng, nhận thấy ánh mắt hắn không che giấu mà nhìn chằm chằm vào nàng, cả cơ thể nàng run lên. Bộ ngực sữa phập phồng lên xuống, muốn nói nhưng lại không thể nói ra thành lời, chỉ có thể ú ớ im lặng cúi khuôn mặt đỏ máu của mình xuống dưới đất, bàn tay vân vê viền áo của mình.
Đáng yêu như vậy, xinh xắn như vậy nhưng rất tiếc, trong mắt Takeru không có lấy một cảm xúc nào khác thường như một nam nhân đi tỏ tình, chí ít rằng nó rất phẳng lặng.
"Ceridwen...hôm nay tôi tới đây gặp cô không phải để chấp nhận lời tỏ tình..."
Cả cơ thể của nàng chợt cứng nhắc,ngạc nhiên ngước mặt nhìn hắn, niềm hân hoan trong mắt từ từ biến mất, đến hiện tại chỉ còn là u ám, buồn bã...
"Tại sao..."
Takeru thở dài, lắc đầu không nhanh không chậm nói, giống như đang muốn để cho nàng lắng nghe, thấm thuần từng lời, từng chữ của mình vào não bộ
"Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, chúng ta không và sẽ không bao giờ có thể tiến tới mối quan hệ đó, vậy nên nếu cô hãy dừng lại việc sáng sáng tỏ tình với tôi, việc đó thật tốn thời gian..."
Khuôn mặt nàng vẫn mang theo biểu cảm bất ngờ nhưng hai dòng nước mắt từ lúc nào đã trào ra, nương theo gò má của nàng rỉ rách lăn xuống, lã chã từng hạt từng hạt rơi xuống mặt đất. Nàng lắc đầu, cố nén cho cảm xúc không được bùng nổ nhưng bất thành, từng đợt mạnh mẽ cảm xúc dần trào ra, hóa mình trở thành những tiếng nức nở đau thấu lòng người, như muốn xé nát bầu không gian yên tĩnh bấy giờ. Nàng cắn răng, mặc kệ cho cổ họng bị bi ai chèn lấy đau đớn, vẫn cố mà nói ra với thổn thức.
"Không...em không thể..."
"Em..."
"Không! Takeru! Em không thể, Em thực sự muốn trở thành bạn gái của anh, tại sao anh lại không cho em một cơ hội chứ?"
Takeru miệng hé mở muốn nói rằng bởi nàng không thể nhưng cũng không nói ra, bởi hắn biết càng nói sẽ càng khiến mọi chuyện thêm phức tạp mà thôi. Hắn im lặng, nhìn lấy cô gái đang kìm nén, nước mắt như châu sa thấm đẫm vạt áo trắng. Hai tay nàng xiết lại ngày một chặt...cho tới một hồi, nàng mới cất giọng đã trở lên lạc đi của mình để hỏi hắn
"thực sự không thể...sao?"
Takeru vẫn im lặng.
"Tại sao anh không trả lời?"
"Tại sao anh lại im lặng?"
Nàng liên tục hỏi, hai mắt đỏ ngầu nhìn khuôn mặt đầy lạnh lẽo của Takeru, nàng muốn một câu trả lời...
"Ta sẽ không bỏ cuộc..."
"Ta sẽ làm tới cùng, cho tới lúc anh chấp nhận tôi."
Vừa nói dứt lời, nàng mạnh bạo phi tới ôm lấy eo Takeru, khuôn mặt dần kéo sát lại gần muốn cưỡng hôn hắn.
Nhưng đáng tiếc, thứ mà môi nàng chạm vào lại không phải bờ môi của Takeru, nó thô ráp, cứng ngắc...
Hóa ra trong nháy mắt khi bờ môi hồng của nàng dần chạm, Takeru đã nhanh chóng đưa bàn tay mình lên cản lại. Phải nói nữ nhân hắn gặp qua, từ Lunar, Seira thậm chí của cô nàng Ceridwen này đều thực sự bạo dạn trong chuyện tình cảm.
Trở về Ceridwen, khi mà nụ hôn đã bị cản lại, tuy vẫn còn nặng lòng nhưng nàng không có buồn bã, nhìn hắn nở một nụ cười có phần nhẹ nhõm
"Anh... sẽ cho em một cơ hội phải chứ?"
Cô gái này quá bám vướng lấy hắn, với những gì nàng vừa thể hiện ra, một câu từ chối sẽ không khiến cho nàng từ bỏ, ngày ngày sẽ còn tới làm phiền hắn. Lúc này, không phải đối mặt với kẻ thù, bằng bạo lực không phải điều tốt đẹp, đây không phải một phương án tốt.
Nhìn lấy đôi mắt ướt át, đỏ lựng của nàng, hắn thở dài một tiếng, cuối cùng cũng gật đầu.
"Không..."
"Nhớ lấy... em sẽ không bỏ cuộc..."
Sau đó nàng chạy mất. Để lại một mình Takeru đứng đó, nhếch mép cười, nhẹ lắc đầu một cái.
"Phiền phức..."
Giải quyết xong vụ việc với cô gái kia Takeru chậm rãi bước đi trên đường về nhà, ánh mắt bâng quơ nhìn các xe chạy ngang dọc trên đường. Vô thức bước đi không biết lúc nào đã đến tiệm socola nổi tiếng của thành phố.
"Nhớ không nhầm cả Seira với Lunar đều thích socola thì phải?"
Nói xong Takeru lập tức đẩy cửa đi vào.
Bước ra ngoài trên tay cầm 2 hộp socola của Richart hãng socola lâu đời nổi tiếng thế giới.
Ào Ào Ào...
Mới bước đi được không lâu thì trời lại đổ mưa rào, mặc dù có thể không bị ướt hay là oanh tạc cái bầu trời này nhưng cuối cùng vì không muốn bị chú ý mà Takeru chạy nhanh đến bến dừng xe bus mà trú tạm.
Ngồi ở đó trông bầu trời tối sầm lại vì mưa to, Takeru có chút lười nhác nhìn khung cảnh này. Đột nhiên bên cạnh hắn cũng có người chạy đến đây trú tạm, cũng không bất ngờ lắm vì đây vốn là nơi công cộng mà. Nhưng bất ngờ có âm thanh gọi tên hắn.
"Takeru Kazuhiko có phải không?"
"Adela Masao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.