Chương 1: Khai Sinh
Hồng Trần Lãng Khách
07/03/2022
Một hơi thở mang theo vô tận tang thương,
Một thanh huyết kiếm mai táng Chư Thiên Thần Phật,
Một ánh mắt khinh thường vạn cổ,
Một Nhân Đế nghịch thiên mà lên.
-----------------------------------------------------
Hắn là Ma Vương, hắn là Đại Thánh.
Hắn kiêu hoành vạn cổ, không chính không tà.
Hắn ngạo cửu thiên, hắn đe vạn giới.
Tam giới không trói buộc được bước chân hắn, chư thần kinh hãi khi nhắc về hắn.
Hắn đi đến đâu yêu ma khiếp sợ, quỷ thần tránh lui.
Nói hắn chính, hắn diệt cửu thiên, hắn đồ chư thần.
Nói hắn tà, hắn xả thân lưu đày vạn kiếp để mở đường sống cho chúng sinh.
Nói hắn vô tình, hắn cam tâm xa đọa để cứu sống các nàng.
Nói hắn mạnh mẽ, hắn trầm luân nhân thế.
Đã từng xả thân không biết bao lần cứu thế nhưng cuối cùng thứ hắn nhận lại là sự sợ hãi của chúng sinh. Không một thế giới nào dám chứa chấp hắn. Là một tồn tại vô lý, đối nghịch với Khởi Nguyên, là một phàm nhân lựa chọn "tà đạo" nâng đỡ cho "chính nghĩa", trở thành "bóng tối" chỉ đường cho "ánh sáng". Hắn là Đế Vương của sự Tuyệt Diệt và Hủy Diệt.
Vì các nàng hắn chiến đấu cả đời.
Vì các nàng hắn nắm trong tay quyền năng mạnh mẽ nhất.
Hắc ám bao phủ quanh đường đi của hắn.
Nhưng sự tồn tại của hắn là từ đâu?
Liệu có được tiết lộ?...
Ngày đó sau giấc ngủ dài hắn tỉnh lại.
-----------------------------------------------
Xung quanh là một cảnh tượng vô lý mà hãi hùng đến cực độ, mọi thứ hoang tàn như vừa trải qua một trận càn quét. Vô số Đại Thiên Thế Giới sụp đổ, những cơn bão năng lượng gào thét bất tận tàn phá xung quanh, không gian đứt gãy lan tràn khắp nơi. Hắc ám bao trùm lấy tất cả mọi thứ, vạn vật dường như đình chỉ lại, trường hà tuế nguyệt cũng phai nhạt đi.
Đứng ở nơi đó, hai bóng hình tựa vào nhau thở dốc. Sự mệt mỏi dường như in hằn lên rõ ràng trên hai khuôn mặt đó.
"Khụ... Khụ..."
Từng bãi máu lớn được phun ra bởi kẻ tỏa ra hắc ám xung quanh, những đợt ho khan liên tục truyền đến tai của người còn lại, hắn dường như tận dụng những sức lực cuối cùng để lên tiếng.
"Có lẽ ta không thể thực hiện lời hứa rồi **, Xin lỗi...Khụ... Khụ... Tạm biệt..."
Một giọng nói như mang theo sự tang thương vô bờ bến của thời gian, một giọng nói như muốn phá vỡ bầu không khí chết chóc đang bao phủ xung quanh. Kẻ mới cất tiếng nói, cả cơ thể hắn chằng chịt vô số vết thương lớn nhỏ, nó có hàng ngàn hàng vạn những nhát chém, nhát đâm lên đó, thảm không sao tả được. Ở chính giữa ngực hắn có một cái lỗ lớn tựa như bị một thứ gì đó to lớn xuyên qua, một chiếc chân và một cánh tay cũng đã đứt lìa ra khỏi cơ thể, chính mắt phải của hắn giờ đây cũng đã bị mất đi. Mỗi câu hắn nói dường như đều phun ra một bãi máu lớn.
Khó khăn thở ra từng hơi, cả cơ thể không một chỗ nào còn lành lặn. Hắn nói với một giọng như chất chứa sự bi thương đến cùng cực, một sự nuối tiếc lớn lao và mối hận thù không đáy với bản thân mình.
Cảm nhận sinh cơ của bản thân mình đang trôi đi mà không thể níu kéo lại, hắn dường như đã từ bỏ mọi hoạt động, hai mí mắt cũng dần dần khép lại. Cả cơ thể hắn bắt đầu tan rã thành những điểm sáng mang hai màu hoàng kim cùng hắc ám phân rã khắp không gian vô tận này.
Kẻ còn lại, nàng, người thiếu nữ mà tựa vào lưng hắn ban nãy. Từ lúc hắn tan biến cho đến giờ đã không biết qua bao lâu thời gian nhưng nàng vẫn chưa dám quay đầu nhìn lại, chưa dám đối diện với sự thật rằng hắn đã biến mất. Cả cơ thể nàng hiện nay cũng không khá hơn hắn là bao nhiêu, những vết thương trải dài khắp cơ thể, từng đợt thở dốc đến khó khăn.
"Tại sao... Tại sao? Tại sao ngươi không nói cho ta biết chuyện này?
Tại sao ngươi lại lừa dối ta? Lại thất hứa với ta?
Tại sao ngươi dám giải phóng thứ đó?
Tại sao..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ để rồi cuối cùng cũng chỉ còn những giọt nước mắt mang theo sự bi thương lăn dài trên gương mặt tuyệt mỹ cùng với tiếng nức nở đến mất cả giọng. Tuy vậy nàng vẫn không có ý định từ bỏ, bất chấp thương thế của mình mà thi truyển ra những quyền năng tối cao, những quyền năng có thể nghịch chuyển pháp tắc và quy luật, thậm chí là Trường Hà Tuế Nguyệt cũng bị lật tung lên. Nhưng kể cả vậy cũng không thể nào cứu sống hắn được, trong thâm tâm nàng biết với sự tồn tại đến vô lý như nàng hay hắn thì việc này vốn là vô nghĩa.
Sau cùng khi nhận ra hắn đã hoàn toàn biến mất, những hạt sáng cuối cùng tan vỡ từ cơ thể hắn cũng biến mất theo, những giọt lệ châu lại tiếp tục tuôn trào ra dường như còn nhiều hơn cả ban nãy. Cố gắng đưa bàn tay mảnh khảnh ra với vào khoảng không trung nhưng cũng vô vọng.
"Không! Không! Đừng rời bỏ ta mà, đừng bỏ rơi ta, trở lại đây ngay **."
Giọng nói lạc đi vì khóc nhưng vẫn cố gắng gào lên, tiếng gào thét mang theo quyền uy tuyệt đối làm rung động toàn bộ không gian xung quanh, nhưng vẫn vậy, hắn vẫn không trở lại. Hiện lên trên khuôn mặt nàng là vẻ mặt của sự thất thần, nàng cứ đứng đó nhìn vào khoảng không trước mặt. Vô số những ký ức từ bao giờ lại ào ạt tràn về trong tâm trí.
"Ta... Ta... Đáng lẽ ra ta không nên gặp ngươi mới phải. Đáng lẽ ta không nên yêu ngươi, đáng lẽ ta... ta không nên đưa ngươi lên con đường này... Xin lỗi **."
Cùng với sự biến mất của hắn mà Hư Vô vốn đang xâm thực cũng đình chỉ lại, toàn bộ Chân Giới đang cố gắng khôi phục chút nguyên khí cũng dừng lại. Vạn vật trên thế gian dừng lại như để tưởng niệm người thiếu niên oai hùng kia. Cũng giống như người thiếu nữ kia, hắn là một sự tồn tại vượt lên trên tất cả, là tuyệt đối, là bất biến.
"Ngươi biết không, nhiều khi ta nghĩ rằng ta muốn buông bỏ tất cả, ta không muốn làm tối cao tối thượng gì đó, ta muốn rũ bỏ tất cả và tìm một hành tinh nào đó mà yên ổn sống qua ngày, giống như năm tháng đó ta gặp ngươi..."
Đã từng là Thiên Đế tối cao, tối thượng, tối cường, đã từng kiến tạo tất cả tạo nên tất cả để rồi đến khi gặp được hắn nàng mới cảm nhận được sự tươi đẹp nơi các Thế Giới nàng tạo ra... Nàng yêu hắn khi nào chẳng hay... Thâm tình này cứ vậy qua vài kỷ nguyên chớp mắt đã hóa thành tình kiếp bất diệt...
Từng lời từng lời nàng nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng khó khăn đến nhường nào khi người đã mãi mãi đi xa.
"Chẳng lẽ ta sẽ không gặp lại ngươi nữa sao **?
Ngươi thất hứa với ta thật sao?
Lời thề đó chẳng lẽ ngươi không hoàn thành?..."
Thu dọn những bảo cụ thuộc về hắn vào trong một không gian riêng biệt, nhưng nàng không hề để ý rằng dù trong một khoảnh khắc rất ngắn khi nào trong không gian kia. Một thanh kiếm đã tỏa ra quang hoa yếu ớt rồi vụt tắt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bi thương đến cùng cực, phải chia ly với kẻ mà mình yêu thương, phải chứng kiến cảnh người mà mình thương yêu chết đi mà không thể làm gì... Cảm giác này có mấy ai hiểu cho được.
Gạt đi những giọt nước mắt bi thương trên gương mặt, đôi mắt ánh ánh lên một quyết tâm không cách nào suy suyễn. Bàn tay phải nắm chặt lại mà đấm mạnh lên ngực trái của mình.
"** Ta thề dù trải qua vô tận năm tháng cùng kỷ nguyên, dù vạn vật có héo mòn, Vạn Giới sụp đổ ta cũng sẽ tìm được ngươi, mang ngươi trở về. Ta thề đấy!"
Câu nói cuối cùng của nàng như vang vọng giữa vô tận hư không truyền qua vô tận khoảng cách mà không hề dừng lại, câu nói như muốn khẳng định quyết tâm của nàng.
"Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau hỡi kẻ phàm nhân kia."
Dứt lời, cô gái cũng hóa thành những hạt sáng màu lục bích rồi biến mất trong cõi trời đất này.
-------------------------------------------
Nhật nguyệt chuyển dời, vô số kỷ nguyên đã trôi qua kể từ ngày hắn biến mất khỏi thế gian. Câu chuyện về hắn, một kẻ đã đi đến bước tiến hóa cuối cùng của mọi sinh linh đã dần chìm vào trong quên lãng, cũng phải thôi thời gian vốn là một sát thủ vô tình. Nhưng đến ngày hôm nay, ở một hành tinh xa xôi nằm bên rìa của vũ trụ nào đó, Hắn đã trở về.
Xung quanh hàng chục người đang đứng ngoài cửa trông vào trong căn phòng đó. Đã vài giờ đồng hồ trôi qua rồi, những bóng người đi đi lại lại trên hành lang với khuôn mặt lo âu, bồi hồi chờ mong.
"Sao lâu như vậy rồi vẫn chưa xong? Không biết Elisa có sao không nữa? Con lo quá đi mất mẹ à!"
Người đàn ông với khuôn mặt khoảng 30 tuổi lên tiếng để phá vỡ không gian yên ắng này. Trên mặt đó hiện rõ ràng lên sự lo lắng, cùng chờ mong.
"Không sao đâu Dai, Elisa là người phụ nữ kiên cường mà, tin tưởng cô ấy, hồi mẹ sinh con cũng lâu như vậy mà."
Đáp lại lời của người đó là một người phụ nữ ngoài 50, tuy lên tiếng trấn an con của mình nhưng bản thân bà cũng mang biểu cảm giống như người đàn ông đó.
"Mẹ con nói đúng đó Dai, ta cũng từng trải qua chuyện này mà, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho con bé và đứa bé khỏe mạnh thôi."
"Đúng đó anh trai không có chuyện gì đâu mà, chị dâu và cháu sẽ không sao đâu."
Dù những lời nói đó làm dịu bớt không khí ở đây nhưng cũng không giấu được nét lo âu trên khuôn mặt những người đang đứng đây.
Rồi một tiếng nữa tiếp tục trôi qua. Khuôn mặt những người ở đây ngày càng bồn chồn lo lắng, họ không dám nói với nhau câu gì chỉ tập trung cầu nguyện cho mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
"Oa...Oa..."
Một tiếng khóc trẻ thơ vang lên phá tan sự yên lặng kéo dài đó. Khuôn mặt những con người ở đây như được tưới thêm sức sống làm dậy lên những nét vui vẻ.
Rất nhanh sau khi tiếng khóc vang lên một nữ y tá bước ra với nét mặt tươi cười.
"Chúc mừng mọi người mẹ tròn con vuông."
"Vợ tôi có sao không bác sĩ. Cả con tôi nữa."
Nhìn thấy vị bác sĩ đó bước ra, Dai không ngần ngại nhảy thẳng vào mà hỏi liên tục khiến cho cô ấy có chút lúng túng không biết trả lời ra sao, nhưng rất nhanh cô đã trấn định lại.
"Cô ấy không sao nhưng do mới sinh con nên mất sức chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng hồi sức."
"Tạ ơn chúa!"
Hầu hết mọi người đều nói như trút được gánh nặng đeo bám nãy giờ.
-----------------------------------
Không ai biết rằng vào lúc đứa trẻ kia ra đời dị biến phát sinh trên khoảng không bao la kia.
Một tiếng khóc nỉ non về sau, Hư Vô vì đó mà chấn động mạnh mẽ cuồng bạo hắc ám lan tràn như muốn nuốt chửng tất cả sinh vật trong đó. Còn những sinh vật kỳ lạ kia thì điên cuồng xâu xé nhau trong đó như có một điều gì đó kích thích chúng làm như vậy.
Ngày hôm đó toàn bộ những ngôi sao bên trong vô số Chân Giới phát ra những ánh sáng mạnh mẽ nhất như muốn lấn át toàn bộ bóng tối thế gian.
Ngày hôm đó vô số Thánh Thần cùng Ma Vương xuất thế, toàn bộ Chân Giới căng tràn sức sống.
Ngày hôm đó được gọi là ngày mở đầu cho thời đại mới, ngày mà vạn vật đón chào kỷ nguyên mới. Ngày ĐẾ VƯƠNG QUY LAI, VẠN THẾ TRANH HÙNG, CHƯ VƯƠNG ĐỒNG KHỞI.
---------------------------------
Trong vô tận vô biên thế giới, một tòa thành trì trôi nổi giữa hư không bao la, xung quanh hàng ngàn hàng vạn Chân Giới. Thần đảo bảo sơn lơ lửng, tiên vụ mờ mịt, khắp nơi thần dược.
Rất nhiều tồn tại vạn cổ đến nay dị chủng, khí huyết che khất bầu trời tới lui trong đó.
Tại một tòa to lớn hào hùng, chừng cao trăm trượng trong cung điện. Rất nhiều lão nhân mang theo cổ lão khí tức đang đứng trước một bức tượng làm bằng một kim loại gì đó đồng loạt cúi đầu. Bọn hắn mỗi một người khí tức cũng vô cùng kinh khủng, nhường hư không vì đó run rẩy muốn nứt, nhưng bây giờ cũng tại gắt gao đè nén, không dám miệng lớn hô hấp.
Đối diện với ngần đó người, bức tượng kia vậy mà dần dần thực thể hóa thành một bóng hình mơ hồ không thấy rõ mặt mũi, bóng hình mờ ảo quay lưng đối diện với bọn hắn chầm chậm mở miệng:
"Ta hiểu các ngươi lo lắng điều gì, nhưng vạn sự đều có nhân quả của nó, chuyện này tốt nhất các ngươi không nên quản. Hiểu?"
"Vâng lão tổ."
Những lão nhân ở dưới kia trăm miệng một lời đều đồng ý với lời của hắn nói, dù trong lòng có nghi vấn lớn thế nào đi chăng nữa bọn chúng cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ quyết định của bóng hình kia.
Nói xong câu đó hư ảnh kia vậy mà biến mất để lại đại điện vắng lặng như ban đầu. Các lão quái vật bắt đầu nhao nhao rời đi làm việc của mình, còn riêng phần vị kia sau khi biến mất thì đã xuất hiện ở cách đó không biết bao nhiêu tỷ năm ánh sáng.
Hai mắt hắn giờ đây đăm chiêu nhìn về vô số Đại Thiên Thế Giới thâm thúy không gì sánh được, trong con mắt dường như có vô số ngân hà chuyển động. Lại chớp mắt một cái ngân hà biến mất thay thế vào đó là một cặp mắt đục ngàu vô thần. Ánh mắt của hắn như muốn xé rách không gian, vượt qua vạn cổ tinh hà để nhìn đến nơi nào đó.
"Càn Khôn chuyển dời, Vạn Giới ầm ầm chấn động, rốt cuộc là điều gì gây nên được dị tượng hùng vĩ như vậy. Nhớ năm đó lúc tên kia chứng Đế cũng chỉ như vậy mà thôi."
--------------------------------------
Thần Hỏa Các
Trong một căn phòng nằm ở một phương không biết trong Hư Không. Một lão già đứng đó nhìn bức tượng trước mặt mình, trong lòng bao mối cảm xúc dâng lên.
"Haizzz... 2 vạn năm trước, thần tượng dị biến ba trong số chín mặt trời đột nhiên vỡ vụn, lúc đó sinh linh đồ thán, toàn bộ vũ trụ rơi vào mạt pháp... Vậy mà giờ đây dị biến lại xảy ra lần nữa, rốt cuộc là lần này là điều gì đang xảy ra đây?"
--------------------------------------
Kiếm Chủng
Lại một nơi khác, trung tâm một Thiên Hà nào đó, Một ngọn núi cao sừng sững có đến ức vạn độ cao, xung quanh kiếm khí ngập trời, kiếm tiên bay lượn khắp nơi.
Trên đỉnh núi đó, một thanh kiếm tỏa ra vô hạn, vô biên kiếm ý, quang hoa ngập trời chiếu rọi khắp cả Thiên Hà. Kiếm quang chói mắt nhưng mang đến uy áp không gì sánh được.
Cũng ở đó, lão già mang theo cổ lão khí tức nhìn đăm chiêu vào thanh kiếm mới xuất hiện kia, nội tâm kinh ngạc không thôi.
"Khai Thiên Kiếm hiển linh! Xem ra trước lúc Khai Thiên Tôn Giả, người đã từng mở ra một vùng trời mới, diễn thuyết âm dương vài ngàn năm, trước khi đi vào luân hồi đã để lại lời tiên tri, xem ra lời tiên tri đó là thật rồi."
"Bẩm Kiếm chủ, lời tiên tri đó là gì?"
"Đế vương giáng, Thần Ma sinh, Càn Khôn động, Thiên Địa kiếp, Kiếm Quang hiện. Qua không biết bao nhiêu năm lời tiên tri đó dần được coi là không có thật, vậy mà giờ đây..."
--------------------------------------
Vô số thần giới.
"Chuyện gì xảy ra vậy, Thiên đạo chấn động."
"Đây là dấu hiệu cho một kỷ nguyên mới chăng."
"Triệu tập tất cả nhất cấp thần lại chúng ta sẽ tổ chức buổi họp ngay lập tức."
----------------------------------------
Lúc này ở một nơi không biết thuộc một Đại Thiên Thế Giới nào đó, một hoang mạc to lớn vô ngần, xung quanh vắng vẻ tiêu điều. Một thiếu nữ với gương mặt tuyệt trần đang bước đi từng bước trên đó, đằng sau nàng là vô số xác những con quái thú khác nhau đang nằm đó.
Khoác trên mình chiếc áo choàng màu vàng cát, nàng bước đi mặc cho sức nóng đang thiêu đốt xung quanh. Mái tóc xanh lục bảo phất phơ trong gió, xung quanh bão cát nổi lên tứ phía vậy mà không một hạt bụi nào chạm được vào cơ thể của nàng.
Cảm nhận được dị biến phát sinh lập tức nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sát na sau chỗ vừa nãy hiện đã không còn ai ở đó. Còn cô gái bây giờ lại xuất hiện ngoài khoảng không bao la nơi giao nhau giữa các chân giới, chiếc áo choàng giờ đây đã không còn thay vào đó là một bộ váy trắng tinh khiết pha lẫn chút màu xanh lục tuyệt đẹp. Cái miệng nhỏ ánh lên vệt cười mà đã rất lâu nó chưa xuất hiện qua.
Chú ý đến những dị tượng vẫn đang tiếp tục diễn ra không ngừng, bàn tay nhỏ đưa ra khẽ nắm lại. Đôi môi anh đào nhẹ nhàng nói ra từng lời:
"Trăm ngàn kỷ nguyên trôi qua, đến bây giờ ngươi mới chịu trở lại sao? Rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa."
------------------------------------------------
TIMESKIP 1 năm sau
Trong một ngôi nhà 2 tầng tọa lạc phía ngoài thủ đô, những tiếng bước chân tất bật và những câu nói vang vọng khắp nhà.
"Cậu chủ! cậu đâu rồi, đừng trốn nữa ra đây đi mà."
"Ối! không được cậu chủ, cậu không thể phá lọ hoa này được, đây là lọ hoa phu nhân thích nhất đó. A... cái đó cũng không được."
"Sao mới 1 tuổi mà cậu chủ hiếu động quá vậy."
"Cục cưng của mẹ con đâu rồi, lại đây mẹ cho ăn nào."
"Ma...Ma..."
"Ôi! cục cưng đáng yêu con biết nói rồi à. Ta biết mà sau này con sẽ là thiên tài cho coi."
"Thua phu nhân đứa trẻ nào lúc 1 tuổi chẳng biết nói."
"Yên nào Mari, đừng có phá hỏng niềm vui của ta chứ. Khi nào cô có con cô sẽ biết nó vui từng nào. Hahaha, nào cục cưng ăn đi cho mau lớn."
"Thôi chỉ cần phu nhân thích là được, còn tôi không muốn lấy chồng đâu."
"Kệ cô thôi! Nào cục cưng ăn no rồi thì đi ngủ thôi."
Người phụ nữ vẫn rất vui vẻ mà đâu biết rằng tai họa sắp ập đến với gia đình mình.
"Em yêu! anh về rồi đây Takeru đâu rồi em."
"Cục cưng mới đi ngủ xong anh à, mà sao hôm nay anh về muộn thế, công ty có chuyện gì à anh."
"Không có gì đâu Elisa, em đừng lo anh mới đi tiếp khách xong."
"Muộn thế này mà còn tiếp khác. Dai anh nói cho tôi biết có phải anh đi với con nào không?"
"Không! Không! em nhầm rồi anh đi tiếp khách thật mà. Không tin em hỏi cậu lái xe với em trai anh xem."
"Haizzzzz! Được rồi em tin anh lần này. Nhưng nếu để em phát hiện anh đi với ai thì đừng trách."
"Được rồi trông con mệt rồi em đi nghỉ trước đi. Anh đi tắm rửa đã rồi vào sau."
-------------------------------------------------
Bất chấp không khí ấm cúng trong ngôi nhà đó, cách đó không xa có một đám người toàn thân bịt kín như ninja để lộ mỗi con mắt mang ánh nhìn thù hằn vào ngôi nhà đó.
"Alo...Alo..nghe rõ trả lời. Đội Alpha đây, đã hoàn thành nhiệm vụ."
"Alo! Đội Beta đây, chúng tôi đã xâm nhập vào căn nhà. Bây giờ đang chờ chỉ thị, xin hết."
"Nghe rõ. 30p nữa chúng ta hành động. Hết"
Một thanh huyết kiếm mai táng Chư Thiên Thần Phật,
Một ánh mắt khinh thường vạn cổ,
Một Nhân Đế nghịch thiên mà lên.
-----------------------------------------------------
Hắn là Ma Vương, hắn là Đại Thánh.
Hắn kiêu hoành vạn cổ, không chính không tà.
Hắn ngạo cửu thiên, hắn đe vạn giới.
Tam giới không trói buộc được bước chân hắn, chư thần kinh hãi khi nhắc về hắn.
Hắn đi đến đâu yêu ma khiếp sợ, quỷ thần tránh lui.
Nói hắn chính, hắn diệt cửu thiên, hắn đồ chư thần.
Nói hắn tà, hắn xả thân lưu đày vạn kiếp để mở đường sống cho chúng sinh.
Nói hắn vô tình, hắn cam tâm xa đọa để cứu sống các nàng.
Nói hắn mạnh mẽ, hắn trầm luân nhân thế.
Đã từng xả thân không biết bao lần cứu thế nhưng cuối cùng thứ hắn nhận lại là sự sợ hãi của chúng sinh. Không một thế giới nào dám chứa chấp hắn. Là một tồn tại vô lý, đối nghịch với Khởi Nguyên, là một phàm nhân lựa chọn "tà đạo" nâng đỡ cho "chính nghĩa", trở thành "bóng tối" chỉ đường cho "ánh sáng". Hắn là Đế Vương của sự Tuyệt Diệt và Hủy Diệt.
Vì các nàng hắn chiến đấu cả đời.
Vì các nàng hắn nắm trong tay quyền năng mạnh mẽ nhất.
Hắc ám bao phủ quanh đường đi của hắn.
Nhưng sự tồn tại của hắn là từ đâu?
Liệu có được tiết lộ?...
Ngày đó sau giấc ngủ dài hắn tỉnh lại.
-----------------------------------------------
Xung quanh là một cảnh tượng vô lý mà hãi hùng đến cực độ, mọi thứ hoang tàn như vừa trải qua một trận càn quét. Vô số Đại Thiên Thế Giới sụp đổ, những cơn bão năng lượng gào thét bất tận tàn phá xung quanh, không gian đứt gãy lan tràn khắp nơi. Hắc ám bao trùm lấy tất cả mọi thứ, vạn vật dường như đình chỉ lại, trường hà tuế nguyệt cũng phai nhạt đi.
Đứng ở nơi đó, hai bóng hình tựa vào nhau thở dốc. Sự mệt mỏi dường như in hằn lên rõ ràng trên hai khuôn mặt đó.
"Khụ... Khụ..."
Từng bãi máu lớn được phun ra bởi kẻ tỏa ra hắc ám xung quanh, những đợt ho khan liên tục truyền đến tai của người còn lại, hắn dường như tận dụng những sức lực cuối cùng để lên tiếng.
"Có lẽ ta không thể thực hiện lời hứa rồi **, Xin lỗi...Khụ... Khụ... Tạm biệt..."
Một giọng nói như mang theo sự tang thương vô bờ bến của thời gian, một giọng nói như muốn phá vỡ bầu không khí chết chóc đang bao phủ xung quanh. Kẻ mới cất tiếng nói, cả cơ thể hắn chằng chịt vô số vết thương lớn nhỏ, nó có hàng ngàn hàng vạn những nhát chém, nhát đâm lên đó, thảm không sao tả được. Ở chính giữa ngực hắn có một cái lỗ lớn tựa như bị một thứ gì đó to lớn xuyên qua, một chiếc chân và một cánh tay cũng đã đứt lìa ra khỏi cơ thể, chính mắt phải của hắn giờ đây cũng đã bị mất đi. Mỗi câu hắn nói dường như đều phun ra một bãi máu lớn.
Khó khăn thở ra từng hơi, cả cơ thể không một chỗ nào còn lành lặn. Hắn nói với một giọng như chất chứa sự bi thương đến cùng cực, một sự nuối tiếc lớn lao và mối hận thù không đáy với bản thân mình.
Cảm nhận sinh cơ của bản thân mình đang trôi đi mà không thể níu kéo lại, hắn dường như đã từ bỏ mọi hoạt động, hai mí mắt cũng dần dần khép lại. Cả cơ thể hắn bắt đầu tan rã thành những điểm sáng mang hai màu hoàng kim cùng hắc ám phân rã khắp không gian vô tận này.
Kẻ còn lại, nàng, người thiếu nữ mà tựa vào lưng hắn ban nãy. Từ lúc hắn tan biến cho đến giờ đã không biết qua bao lâu thời gian nhưng nàng vẫn chưa dám quay đầu nhìn lại, chưa dám đối diện với sự thật rằng hắn đã biến mất. Cả cơ thể nàng hiện nay cũng không khá hơn hắn là bao nhiêu, những vết thương trải dài khắp cơ thể, từng đợt thở dốc đến khó khăn.
"Tại sao... Tại sao? Tại sao ngươi không nói cho ta biết chuyện này?
Tại sao ngươi lại lừa dối ta? Lại thất hứa với ta?
Tại sao ngươi dám giải phóng thứ đó?
Tại sao..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ để rồi cuối cùng cũng chỉ còn những giọt nước mắt mang theo sự bi thương lăn dài trên gương mặt tuyệt mỹ cùng với tiếng nức nở đến mất cả giọng. Tuy vậy nàng vẫn không có ý định từ bỏ, bất chấp thương thế của mình mà thi truyển ra những quyền năng tối cao, những quyền năng có thể nghịch chuyển pháp tắc và quy luật, thậm chí là Trường Hà Tuế Nguyệt cũng bị lật tung lên. Nhưng kể cả vậy cũng không thể nào cứu sống hắn được, trong thâm tâm nàng biết với sự tồn tại đến vô lý như nàng hay hắn thì việc này vốn là vô nghĩa.
Sau cùng khi nhận ra hắn đã hoàn toàn biến mất, những hạt sáng cuối cùng tan vỡ từ cơ thể hắn cũng biến mất theo, những giọt lệ châu lại tiếp tục tuôn trào ra dường như còn nhiều hơn cả ban nãy. Cố gắng đưa bàn tay mảnh khảnh ra với vào khoảng không trung nhưng cũng vô vọng.
"Không! Không! Đừng rời bỏ ta mà, đừng bỏ rơi ta, trở lại đây ngay **."
Giọng nói lạc đi vì khóc nhưng vẫn cố gắng gào lên, tiếng gào thét mang theo quyền uy tuyệt đối làm rung động toàn bộ không gian xung quanh, nhưng vẫn vậy, hắn vẫn không trở lại. Hiện lên trên khuôn mặt nàng là vẻ mặt của sự thất thần, nàng cứ đứng đó nhìn vào khoảng không trước mặt. Vô số những ký ức từ bao giờ lại ào ạt tràn về trong tâm trí.
"Ta... Ta... Đáng lẽ ra ta không nên gặp ngươi mới phải. Đáng lẽ ta không nên yêu ngươi, đáng lẽ ta... ta không nên đưa ngươi lên con đường này... Xin lỗi **."
Cùng với sự biến mất của hắn mà Hư Vô vốn đang xâm thực cũng đình chỉ lại, toàn bộ Chân Giới đang cố gắng khôi phục chút nguyên khí cũng dừng lại. Vạn vật trên thế gian dừng lại như để tưởng niệm người thiếu niên oai hùng kia. Cũng giống như người thiếu nữ kia, hắn là một sự tồn tại vượt lên trên tất cả, là tuyệt đối, là bất biến.
"Ngươi biết không, nhiều khi ta nghĩ rằng ta muốn buông bỏ tất cả, ta không muốn làm tối cao tối thượng gì đó, ta muốn rũ bỏ tất cả và tìm một hành tinh nào đó mà yên ổn sống qua ngày, giống như năm tháng đó ta gặp ngươi..."
Đã từng là Thiên Đế tối cao, tối thượng, tối cường, đã từng kiến tạo tất cả tạo nên tất cả để rồi đến khi gặp được hắn nàng mới cảm nhận được sự tươi đẹp nơi các Thế Giới nàng tạo ra... Nàng yêu hắn khi nào chẳng hay... Thâm tình này cứ vậy qua vài kỷ nguyên chớp mắt đã hóa thành tình kiếp bất diệt...
Từng lời từng lời nàng nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng khó khăn đến nhường nào khi người đã mãi mãi đi xa.
"Chẳng lẽ ta sẽ không gặp lại ngươi nữa sao **?
Ngươi thất hứa với ta thật sao?
Lời thề đó chẳng lẽ ngươi không hoàn thành?..."
Thu dọn những bảo cụ thuộc về hắn vào trong một không gian riêng biệt, nhưng nàng không hề để ý rằng dù trong một khoảnh khắc rất ngắn khi nào trong không gian kia. Một thanh kiếm đã tỏa ra quang hoa yếu ớt rồi vụt tắt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bi thương đến cùng cực, phải chia ly với kẻ mà mình yêu thương, phải chứng kiến cảnh người mà mình thương yêu chết đi mà không thể làm gì... Cảm giác này có mấy ai hiểu cho được.
Gạt đi những giọt nước mắt bi thương trên gương mặt, đôi mắt ánh ánh lên một quyết tâm không cách nào suy suyễn. Bàn tay phải nắm chặt lại mà đấm mạnh lên ngực trái của mình.
"** Ta thề dù trải qua vô tận năm tháng cùng kỷ nguyên, dù vạn vật có héo mòn, Vạn Giới sụp đổ ta cũng sẽ tìm được ngươi, mang ngươi trở về. Ta thề đấy!"
Câu nói cuối cùng của nàng như vang vọng giữa vô tận hư không truyền qua vô tận khoảng cách mà không hề dừng lại, câu nói như muốn khẳng định quyết tâm của nàng.
"Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau hỡi kẻ phàm nhân kia."
Dứt lời, cô gái cũng hóa thành những hạt sáng màu lục bích rồi biến mất trong cõi trời đất này.
-------------------------------------------
Nhật nguyệt chuyển dời, vô số kỷ nguyên đã trôi qua kể từ ngày hắn biến mất khỏi thế gian. Câu chuyện về hắn, một kẻ đã đi đến bước tiến hóa cuối cùng của mọi sinh linh đã dần chìm vào trong quên lãng, cũng phải thôi thời gian vốn là một sát thủ vô tình. Nhưng đến ngày hôm nay, ở một hành tinh xa xôi nằm bên rìa của vũ trụ nào đó, Hắn đã trở về.
Xung quanh hàng chục người đang đứng ngoài cửa trông vào trong căn phòng đó. Đã vài giờ đồng hồ trôi qua rồi, những bóng người đi đi lại lại trên hành lang với khuôn mặt lo âu, bồi hồi chờ mong.
"Sao lâu như vậy rồi vẫn chưa xong? Không biết Elisa có sao không nữa? Con lo quá đi mất mẹ à!"
Người đàn ông với khuôn mặt khoảng 30 tuổi lên tiếng để phá vỡ không gian yên ắng này. Trên mặt đó hiện rõ ràng lên sự lo lắng, cùng chờ mong.
"Không sao đâu Dai, Elisa là người phụ nữ kiên cường mà, tin tưởng cô ấy, hồi mẹ sinh con cũng lâu như vậy mà."
Đáp lại lời của người đó là một người phụ nữ ngoài 50, tuy lên tiếng trấn an con của mình nhưng bản thân bà cũng mang biểu cảm giống như người đàn ông đó.
"Mẹ con nói đúng đó Dai, ta cũng từng trải qua chuyện này mà, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho con bé và đứa bé khỏe mạnh thôi."
"Đúng đó anh trai không có chuyện gì đâu mà, chị dâu và cháu sẽ không sao đâu."
Dù những lời nói đó làm dịu bớt không khí ở đây nhưng cũng không giấu được nét lo âu trên khuôn mặt những người đang đứng đây.
Rồi một tiếng nữa tiếp tục trôi qua. Khuôn mặt những người ở đây ngày càng bồn chồn lo lắng, họ không dám nói với nhau câu gì chỉ tập trung cầu nguyện cho mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
"Oa...Oa..."
Một tiếng khóc trẻ thơ vang lên phá tan sự yên lặng kéo dài đó. Khuôn mặt những con người ở đây như được tưới thêm sức sống làm dậy lên những nét vui vẻ.
Rất nhanh sau khi tiếng khóc vang lên một nữ y tá bước ra với nét mặt tươi cười.
"Chúc mừng mọi người mẹ tròn con vuông."
"Vợ tôi có sao không bác sĩ. Cả con tôi nữa."
Nhìn thấy vị bác sĩ đó bước ra, Dai không ngần ngại nhảy thẳng vào mà hỏi liên tục khiến cho cô ấy có chút lúng túng không biết trả lời ra sao, nhưng rất nhanh cô đã trấn định lại.
"Cô ấy không sao nhưng do mới sinh con nên mất sức chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng hồi sức."
"Tạ ơn chúa!"
Hầu hết mọi người đều nói như trút được gánh nặng đeo bám nãy giờ.
-----------------------------------
Không ai biết rằng vào lúc đứa trẻ kia ra đời dị biến phát sinh trên khoảng không bao la kia.
Một tiếng khóc nỉ non về sau, Hư Vô vì đó mà chấn động mạnh mẽ cuồng bạo hắc ám lan tràn như muốn nuốt chửng tất cả sinh vật trong đó. Còn những sinh vật kỳ lạ kia thì điên cuồng xâu xé nhau trong đó như có một điều gì đó kích thích chúng làm như vậy.
Ngày hôm đó toàn bộ những ngôi sao bên trong vô số Chân Giới phát ra những ánh sáng mạnh mẽ nhất như muốn lấn át toàn bộ bóng tối thế gian.
Ngày hôm đó vô số Thánh Thần cùng Ma Vương xuất thế, toàn bộ Chân Giới căng tràn sức sống.
Ngày hôm đó được gọi là ngày mở đầu cho thời đại mới, ngày mà vạn vật đón chào kỷ nguyên mới. Ngày ĐẾ VƯƠNG QUY LAI, VẠN THẾ TRANH HÙNG, CHƯ VƯƠNG ĐỒNG KHỞI.
---------------------------------
Trong vô tận vô biên thế giới, một tòa thành trì trôi nổi giữa hư không bao la, xung quanh hàng ngàn hàng vạn Chân Giới. Thần đảo bảo sơn lơ lửng, tiên vụ mờ mịt, khắp nơi thần dược.
Rất nhiều tồn tại vạn cổ đến nay dị chủng, khí huyết che khất bầu trời tới lui trong đó.
Tại một tòa to lớn hào hùng, chừng cao trăm trượng trong cung điện. Rất nhiều lão nhân mang theo cổ lão khí tức đang đứng trước một bức tượng làm bằng một kim loại gì đó đồng loạt cúi đầu. Bọn hắn mỗi một người khí tức cũng vô cùng kinh khủng, nhường hư không vì đó run rẩy muốn nứt, nhưng bây giờ cũng tại gắt gao đè nén, không dám miệng lớn hô hấp.
Đối diện với ngần đó người, bức tượng kia vậy mà dần dần thực thể hóa thành một bóng hình mơ hồ không thấy rõ mặt mũi, bóng hình mờ ảo quay lưng đối diện với bọn hắn chầm chậm mở miệng:
"Ta hiểu các ngươi lo lắng điều gì, nhưng vạn sự đều có nhân quả của nó, chuyện này tốt nhất các ngươi không nên quản. Hiểu?"
"Vâng lão tổ."
Những lão nhân ở dưới kia trăm miệng một lời đều đồng ý với lời của hắn nói, dù trong lòng có nghi vấn lớn thế nào đi chăng nữa bọn chúng cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ quyết định của bóng hình kia.
Nói xong câu đó hư ảnh kia vậy mà biến mất để lại đại điện vắng lặng như ban đầu. Các lão quái vật bắt đầu nhao nhao rời đi làm việc của mình, còn riêng phần vị kia sau khi biến mất thì đã xuất hiện ở cách đó không biết bao nhiêu tỷ năm ánh sáng.
Hai mắt hắn giờ đây đăm chiêu nhìn về vô số Đại Thiên Thế Giới thâm thúy không gì sánh được, trong con mắt dường như có vô số ngân hà chuyển động. Lại chớp mắt một cái ngân hà biến mất thay thế vào đó là một cặp mắt đục ngàu vô thần. Ánh mắt của hắn như muốn xé rách không gian, vượt qua vạn cổ tinh hà để nhìn đến nơi nào đó.
"Càn Khôn chuyển dời, Vạn Giới ầm ầm chấn động, rốt cuộc là điều gì gây nên được dị tượng hùng vĩ như vậy. Nhớ năm đó lúc tên kia chứng Đế cũng chỉ như vậy mà thôi."
--------------------------------------
Thần Hỏa Các
Trong một căn phòng nằm ở một phương không biết trong Hư Không. Một lão già đứng đó nhìn bức tượng trước mặt mình, trong lòng bao mối cảm xúc dâng lên.
"Haizzz... 2 vạn năm trước, thần tượng dị biến ba trong số chín mặt trời đột nhiên vỡ vụn, lúc đó sinh linh đồ thán, toàn bộ vũ trụ rơi vào mạt pháp... Vậy mà giờ đây dị biến lại xảy ra lần nữa, rốt cuộc là lần này là điều gì đang xảy ra đây?"
--------------------------------------
Kiếm Chủng
Lại một nơi khác, trung tâm một Thiên Hà nào đó, Một ngọn núi cao sừng sững có đến ức vạn độ cao, xung quanh kiếm khí ngập trời, kiếm tiên bay lượn khắp nơi.
Trên đỉnh núi đó, một thanh kiếm tỏa ra vô hạn, vô biên kiếm ý, quang hoa ngập trời chiếu rọi khắp cả Thiên Hà. Kiếm quang chói mắt nhưng mang đến uy áp không gì sánh được.
Cũng ở đó, lão già mang theo cổ lão khí tức nhìn đăm chiêu vào thanh kiếm mới xuất hiện kia, nội tâm kinh ngạc không thôi.
"Khai Thiên Kiếm hiển linh! Xem ra trước lúc Khai Thiên Tôn Giả, người đã từng mở ra một vùng trời mới, diễn thuyết âm dương vài ngàn năm, trước khi đi vào luân hồi đã để lại lời tiên tri, xem ra lời tiên tri đó là thật rồi."
"Bẩm Kiếm chủ, lời tiên tri đó là gì?"
"Đế vương giáng, Thần Ma sinh, Càn Khôn động, Thiên Địa kiếp, Kiếm Quang hiện. Qua không biết bao nhiêu năm lời tiên tri đó dần được coi là không có thật, vậy mà giờ đây..."
--------------------------------------
Vô số thần giới.
"Chuyện gì xảy ra vậy, Thiên đạo chấn động."
"Đây là dấu hiệu cho một kỷ nguyên mới chăng."
"Triệu tập tất cả nhất cấp thần lại chúng ta sẽ tổ chức buổi họp ngay lập tức."
----------------------------------------
Lúc này ở một nơi không biết thuộc một Đại Thiên Thế Giới nào đó, một hoang mạc to lớn vô ngần, xung quanh vắng vẻ tiêu điều. Một thiếu nữ với gương mặt tuyệt trần đang bước đi từng bước trên đó, đằng sau nàng là vô số xác những con quái thú khác nhau đang nằm đó.
Khoác trên mình chiếc áo choàng màu vàng cát, nàng bước đi mặc cho sức nóng đang thiêu đốt xung quanh. Mái tóc xanh lục bảo phất phơ trong gió, xung quanh bão cát nổi lên tứ phía vậy mà không một hạt bụi nào chạm được vào cơ thể của nàng.
Cảm nhận được dị biến phát sinh lập tức nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sát na sau chỗ vừa nãy hiện đã không còn ai ở đó. Còn cô gái bây giờ lại xuất hiện ngoài khoảng không bao la nơi giao nhau giữa các chân giới, chiếc áo choàng giờ đây đã không còn thay vào đó là một bộ váy trắng tinh khiết pha lẫn chút màu xanh lục tuyệt đẹp. Cái miệng nhỏ ánh lên vệt cười mà đã rất lâu nó chưa xuất hiện qua.
Chú ý đến những dị tượng vẫn đang tiếp tục diễn ra không ngừng, bàn tay nhỏ đưa ra khẽ nắm lại. Đôi môi anh đào nhẹ nhàng nói ra từng lời:
"Trăm ngàn kỷ nguyên trôi qua, đến bây giờ ngươi mới chịu trở lại sao? Rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa."
------------------------------------------------
TIMESKIP 1 năm sau
Trong một ngôi nhà 2 tầng tọa lạc phía ngoài thủ đô, những tiếng bước chân tất bật và những câu nói vang vọng khắp nhà.
"Cậu chủ! cậu đâu rồi, đừng trốn nữa ra đây đi mà."
"Ối! không được cậu chủ, cậu không thể phá lọ hoa này được, đây là lọ hoa phu nhân thích nhất đó. A... cái đó cũng không được."
"Sao mới 1 tuổi mà cậu chủ hiếu động quá vậy."
"Cục cưng của mẹ con đâu rồi, lại đây mẹ cho ăn nào."
"Ma...Ma..."
"Ôi! cục cưng đáng yêu con biết nói rồi à. Ta biết mà sau này con sẽ là thiên tài cho coi."
"Thua phu nhân đứa trẻ nào lúc 1 tuổi chẳng biết nói."
"Yên nào Mari, đừng có phá hỏng niềm vui của ta chứ. Khi nào cô có con cô sẽ biết nó vui từng nào. Hahaha, nào cục cưng ăn đi cho mau lớn."
"Thôi chỉ cần phu nhân thích là được, còn tôi không muốn lấy chồng đâu."
"Kệ cô thôi! Nào cục cưng ăn no rồi thì đi ngủ thôi."
Người phụ nữ vẫn rất vui vẻ mà đâu biết rằng tai họa sắp ập đến với gia đình mình.
"Em yêu! anh về rồi đây Takeru đâu rồi em."
"Cục cưng mới đi ngủ xong anh à, mà sao hôm nay anh về muộn thế, công ty có chuyện gì à anh."
"Không có gì đâu Elisa, em đừng lo anh mới đi tiếp khách xong."
"Muộn thế này mà còn tiếp khác. Dai anh nói cho tôi biết có phải anh đi với con nào không?"
"Không! Không! em nhầm rồi anh đi tiếp khách thật mà. Không tin em hỏi cậu lái xe với em trai anh xem."
"Haizzzzz! Được rồi em tin anh lần này. Nhưng nếu để em phát hiện anh đi với ai thì đừng trách."
"Được rồi trông con mệt rồi em đi nghỉ trước đi. Anh đi tắm rửa đã rồi vào sau."
-------------------------------------------------
Bất chấp không khí ấm cúng trong ngôi nhà đó, cách đó không xa có một đám người toàn thân bịt kín như ninja để lộ mỗi con mắt mang ánh nhìn thù hằn vào ngôi nhà đó.
"Alo...Alo..nghe rõ trả lời. Đội Alpha đây, đã hoàn thành nhiệm vụ."
"Alo! Đội Beta đây, chúng tôi đã xâm nhập vào căn nhà. Bây giờ đang chờ chỉ thị, xin hết."
"Nghe rõ. 30p nữa chúng ta hành động. Hết"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.