Chương 7: Phạm Ta Người Chết
Hồng Trần Lãng Khách
07/03/2022
Hiu! Hiu!
Luồng gió nhẹ nhàng thổi qua cành cây khiến những chiếc lá khô rơi xuống tạo lên những âm thanh xào xạc! Xào xạc!
Cái không khí mùa thu thật lạ, nó không lạnh buốt hanh khô như mùa đông cũng không oi bức, nóng nực như mùa hạ. Cái thời tiết mát mẻ ấy thường khiến cho con người ta có cảm xúc nhớ về những kỷ niệm của một thời đã qua.
"Ta là ai?"
Một câu nói tuy bâng quơ trong chốc lát nhưng lại mang theo những tâm tình và cảm xúc lạ thường.
"Mà kệ đi, đến đâu hay đến đó. Đầu tiên chắc nên xử lý tình trạng linh hồn đã."
Lấy căn phòng của mình làm trung tâm, Takeru bắt đầu tiến vào trạng thái nhập định. Xung quanh ngàn dặm phạm vi, thiên địa nguyên khí điên cuồng vận chuyển hướng hắn mà tới. Nguồn năng lượng to đến mức hình thành một lốc xoáy vô hình trên đỉnh của cả thành phố Hagaza.
Dù thế nào đi nữa, nơi đâu ít nhiều cũng có cái gọi là cường giả tuyệt thế. Dị biến ở Hagaza đã thành công khơi dậy hứng thú ít nhiều của những kẻ này. Vốn từ tối hôm qua khi Thiên Phạt xuất hiện đã gây ra động tĩnh không hề nhẹ, cộng thêm nay lại hình thành lốc xoáy năng lượng như này. Tuy tưởng đơn giản nhưng điều đó đã gây nên nhưng xao động lớn ở toàn bộ giới tu hành, từ những nhất đại môn phái hay đơn giản chỉ là tán tu bình thường.
Khắp giới tu hành đều đang truyền tai nhau những điều bán tán về dị tượng đó.
"Thiên địa dị tượng xuất hiện, lại thêm cả năng lượng phun trào kia... Xem ra nơi đó có dị bảo xuất thế. Người đâu truyền lệnh xuống điều tra."
"Thiên tượng dị biến, có lẽ nút thắt đó có cơ hội rồi..."
...
"Mạt pháp đã kết thúc được hơn 100 năm rồi, năng lượng vốn bị đánh tan từ thời thượng cổ đã bắt đầu hồi phục. Việc dị bảo xuất thế cũng không có gì là lạ cả, nhưng Trái Đất vẫn chưa chính thức khôi phục lại ban đầu mà."
Takeru không hề biết rằng những thứ mà bản thân mình đang gây ra làm kinh động cực lớn đến giới tu hành. Thậm chí những cự đầu lớn mạnh cũng đang nhanh chóng tiến về phía Hagaza để điều tra.
Mà dù hắn biết thì cũng không để tâm, đơn giản ai lại quan tâm mấy con kiến làm gì.
Từ nhập định tỉnh lại, Takeru cảm giác được linh hồn đã ổn định hơn lúc ban đầu khi mà bản thân thức tỉnh. Nhưng hắn cũng biết tình trạng này không thể duy trì được bao lâu, trước lúc đó hắn phải tìm cách triệt để khôi phục lại những bất ổn đó.
"Rốt cuộc là điều gì đã gây nên những vết thương lớn như thế này?"
Takeru gần như không cách nào tưởng tượng được lý do khiến bản thân bị thương tổn nặng như thế này. Dựa vào cường độ linh hồn, cùng lực lượng khi mới thức tỉnh hắn có thể ước lượng sức mạnh của bản thân mình. Nhưng càng nhìn rõ bao nhiêu hắn càng mơ hồ bấy nhiêu, thứ gì khiến cho một kẻ như hắn bị đánh đến mức linh hồn vỡ vụn kia chứ.
"Theo mức độ cơ thể hiện nay có 3 cách để khôi phục linh hồn, xem nào dược liệu đẳng cấp cao, tự để khôi phục và hấp thu năng lượng."
Hắn bắt đầu căn nhắc từng mặt lợi và hại của các cách khác nhau mà đúc rút ra những phương án tốt nhất.
Dựa theo mật độ năng lượng của hành tinh này không thể nào có những thứ thần dược đẳng cấp cao kia nên có thể bỏ qua. Và cách hấp thu năng lượng sống cũng không thể làm được vì nếu để ổn định thì cái giá bỏ ra quá lớn, ít nhất là toàn bộ vũ trụ này sẽ bị biến mất vì không có sinh cơ.
"Xem ra chỉ có thể để tự khôi phục, nhưng ít nhất thì cũng nên làm gì đó để ổn định lại linh hồn thôi."
"À đúng rồi, còn những kẻ đã gây ra thương tổn cho ta nữa."
Nhắc lại những kẻ đó, Takeru cũng không biết nên cảm ơn chúng hay đi diệt sát chúng nữa. Nhờ có chúng mà hắn mới thức tỉnh, nhưng cũng vì chúng mà hắn lâm vào tình trạng sống dở chết dở, nhưng dù sao cũng phải trả giá.
Lần theo nhân quả, Takeru đã đi đến cánh rừng sau núi, nhìn qua nơi này chỉ như những cánh rừng bình thường nhưng thật ra đây là một trong số ít căn cứ quân sự trên hành tinh này.
"Vậy mà ông lại ra tay trước, mà cũng phải thôi không ai chịu được khi thấy cháu mình như vậy cả."
Nhìn vào căn cứ quân sự trước mắt Takeru cũng hơi bất ngờ về độ hùng vĩ của nó, nới đơn giản chính là họ đào toàn bộ ngọn núi để xây nó thành một căn cứ cao cấp.
Đưa cơ thể vào trạng thái vô hình, hắn như một con rắn di chuyển cực nhanh về căn phòng nơi mà những tên kia đang ở đó.
Dù đã biết trước mức độ tàn khốc của hình phạt mà bọn chúng đã phải gánh chịu nhưng khi nhìn trực tiếp thì nó gây ra một cảm giác mạnh với mắt. Toàn bộ tay và chân đã bị cắt lìa, một mắt cũng bị cái gì đó đâm vào, lưỡi thì bị thanh thép nung đỏ đặt lên. Nhìn thế nhưng hắn không hề có một biểu cảm thương xót nào, có chăng chỉ là lạnh nhạt mà vô cảm.
Pặc!!!
Di chuyển cực nhanh với tốc độ không tưởng, Takeru rất nhanh đã làm nhiễu camera và đi vòng ra sau những người lính đánh ngất họ. Dù là một tên sát tinh nhưng hắn không phải là kẻ giết người không có lý do, ít nhất hắn không giết những kẻ vô tội.
"Khôi phục!"
Sau câu nói đó, những thương tổn của mấy tên kia lập tức lấy tốc độ cực nhanh mà hồi phục. Từ đau đớn tỉnh lại, vốn tưởng rằng mình đã chết nhưng khi nhìn rõ kẻ trước mắt mình là ai thì chúng càng hoảng loạn hơn.
"Không đừng giết tôi... Xin ngài hãy tha cho tôi!"
"Tôi xin hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt ngài nữa!"
...
Liên tiếp những câu xin tha chết cùng những lời đổ lỗi liên tục cho nhau của bọn chúng làm hắn có chút mệt mỏi. Ánh mắt khẽ nheo lại như nhìn những con kiến đang sợ hãi trước bản thân mình, Takeru chầm chậm nói:
"Ta không hủy đi linh hồn các ngươi đã là lớn lao ban ơn rồi!"
Vừa kết thúc câu, từ lòng bàn tay hắn hình thành một đạo tử sắc lôi điện, lôi điện vừa ra mang theo ngập trời uy áp cùng viễn cổ tang thương khí tức. Nhìn vào đạo này lôi điện những kẻ kia sợ hãi đến cùng cực, chúng không hiểu rằng chúng đã trêu vào ai thế này. Biết bản thân đã đi đến đường cùng, không cách nào xoay chuyển tình thế, tên vốn cầm đầu hô to:
"Ngươi... Ngươi vậy mà là thức tỉnh giả... Nhưng thế thì sao, Takeru Kazuhiko ngươi đừng tưởng dựa vào nhà Kazuhiko có thể thích làm gì thì làm. Thế giới bên ngoài có rất nhiều kẻ so với gia tộc của ngươi mạnh hơn vô số lần, đợi sự trả thù vô tận từ sư phụ ta đi..."
"Ngu ngốc! Ta không quan tâm bọn chúng có bao nhiêu to lớn, ở trong mắt ra, chúng sinh... đều là giun dế."
Nói xong câu cũng là lúc mà tia tử lôi kia xông thẳng về phía chúng, rất nhanh toàn bộ cơ thể những kẻ đó bị thiêu thành tro tàn.
Làm xong tất cả mọi việc hắn mới yên tâm trở về chiếc giường bệnh của mình.
"Kể ra thì công nghệ thế giới này cũng có hơi lạc hậu đi, có chút yếu đuối."
Ngồi nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đường phố náo nhiệt với hàng dài người đi bộ ven biển hay là những cặp tình nhân đang có chút thân mật.
Một thời gian ngắn ở hành tinh này đủ để Takeru phân tích ra rất nhiều điều khác nhau. Dù cho ký ức không còn bao nhiêu nhưng thật sự khả năng phân tích đánh giá của hắn vẫn còn đó. Hắn có thể thấy được hành tinh này đơn giản đang khôi phục chứ không phải là đang thức tỉnh hay gì.
Từ trong không khí hắn nhìn thấy nhưng dòng năng lượng dù mỏng manh nhưng không ngừng di chuyển xung quanh. Khắp nơi năng lượng dần trở nên đậm đặc hơn dù rất rất là chậm.
"Nhìn tổng thể có lẽ quá khứ Trái Đất đã xảy ra điều đó làm pháp tắc nơi này bị đánh gãy, toàn bộ năng lượng bị phân tán hoặc là có kẻ đem căng nguyên tinh tú dung hợp xong xảy ra điều gì đó..."
Căn nguyên tinh tú nói đơn giản chính là bản nguyên của một hành tinh hay một ngôi sao, việc dung hợp nó mang lại lợi ích to lớn cho những người sở hữu nhưng cũng là tai họa nếu kẻ đó xảy ra vấn đề gì. Nếu kẻ đó mạnh lên thì hành tinh đó cũng sẽ mạnh lên, nhưng nếu kẻ đó chết đi hoặc là bị trọng thương thực lực tụt dốc thì hành tinh đó cũng chịu hậu quả không hề nhẹ.
"Mà kệ đi chỉ cần nó không ngu đến mức chọc lên đầu ta là được, còn đâu chúng muốn làm gì thì làm..."
Dù hắn ghét phiền phức nhưng Takeru cũng không ngại dẹp nó nếu như ảnh hưởng đến hắn, suy cho cùng thì đây cũng coi như kỳ nghỉ ngắn hạn của hắn sau cuộc đời đầy bão táp kia.
Nhưng muốn có sự yên bình để sống qua ngày cũng cần phải trả một cái giá tương ứng. Takeru, hắn là kẻ rõ hơn ai hết về cái giá phải trả cho sự tự do, càng biết được nhiều thì càng cảm thấy thế giới rộng lớn và càng thấy bản thân bị gò bó.
Dù ở đâu cũng vậy, bản chất của thế giới chính là như vậy, không có thực lực, vậy thì cái gì đều không phải, trên thế giới này hết thảy, đều dựa vào thực lực đến nói chuyện
Thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa, Takeru dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, vốn còn muốn ngủ thêm một chút vì mệt mỏi, nhưng tiếng bức chân nhanh chóng làm hắn thức giấc. Suy cho cùng thì bệnh viện mà, lúc nào chẳng có những ca bệnh cần cấp cứu.
Vốn cho rằng đời này cùng lắm chỉ dài 80 năm, sống hết quảng thời gian này, trả xong nhân quả của bản thân hiện tại hắn sẽ rời đi. Nhưng nhìn đến hiện nay, hành tinh này không đơn giản như vẻ ngoài của nó, bên trong ẩn chứa vô số bí mật.
Qua việc điều tra một chút hôm qua hắn có thể đơn giản xác định hành tinh này cũng tồn tại nhưng tu luyện giả dù phương thức có chút khác nhau.
"Theo cái nhìn thì có lẽ Lunar cũng là một kẻ tu hành, ông với cha cũng như vậy. Có lẽ ta cũng nên có một chút gọi là tu luyện nhỉ?"
Trong đầu hắn tức khắc này, vô số công pháp năng lực hiện ra, từ những bí thuật có thể cải thiên hoán địa cho đến những pháp thuật đơn giản nhất.
Ngồi một lúc để lựa chọn những năng lực này, vốn dựa vào tính cách của bản thân mình mà hắn chọn lôi hệ để điều khiển.
Chớp mắt một khắc, một cỗ khí tức ầm ầm bao phủ xuống.
Hắc huyết lôi đình, mang theo viễn cổ tang thương hơi thở, phảng phất từ ở giữa thời gian sông dài xuyên qua ức vạn năm.
Dần dần lôi đình hội tụ lại trên đầu hắn mà xuyên vào bên trong thể nội.
Vốn tưởng rằng xong việc là kết thúc, nhưng hắn không ngờ rằng vừa mới đặt lưng xuống giường lần nữa thì đã có tiếng gõ cửa.
"Takeru, mọi người đến thăm em này."
Chưa kịp trả lời lại thì Lunar đã đẩy cánh cửa bước vào, cùng với nàng có ông bà nội hắn cùng cha mẹ Seira cũng bước theo chân họ mà đến.
Vào phòng tức khắc, Gin trông thấy Takeru đang có ý định xuống giường thì nhẹ giọng khuyên bảo.
"Cháu vừa mới trải qua mệt mỏi, tốt hơn cứ nằm yên đi."
Từ câu nói này Takeru biết được đây là thật tâm Gin quan tâm hắn, vốn cho rằng sinh ra trong những gia tộc lớn như này thì không thể thiếu được minh tranh ám đấu. Từ quan hệ cha con, anh em, ông cháu,... tất cả tồn tại chỉ như là để phát triển gia tộc cùng với việc không ngại từ mặt nếu xảy ra gì bất trắc. Nhưng biểu cảm này đã có chút vượt ngoài dự đoán của hắn.
Những người xung quanh cũng nhao nhao gật đầu biểu thị hắn không cần ra tiếp đón, mọi người ngồi xuống hàn huyên đủ thứ trên trời dưới đất. Lâu lâu Seira nhảy vào một câu làm tăng thêm ý cười.
"Thì ra đây là gia đình sao!!!"
Một cảm giác khó tả bắt đầu len lỏi bên trong người hắn, đây là cảm xúc gì hắn cũng không biết. Trước kia vốn luôn cô độc một mình, mà giờ đây được đủ mọi người quan tâm chăm sóc, tâm cảnh tĩnh lặng cũng xuất hiện dậy sóng. Takeru thì thầm một câu.
"Xem ra mối nhân quả này không dễ giải quyết rồi..."
"Cháu nói gì cơ Takeru? Có chỗ nào không khỏe à?"
"Dạ không, nhưng hôm qua sau khi cháu tỉnh lại thì thấy có cái gì đó xảy ra với cháu. Cảm giác bây giờ cháu có thể điều khiến lôi điện."
Nói xong từ tay hắn cũng bắn ra những tia hắc huyết lôi đình nhỏ bé.
Nhìn thấy cảnh này mọi người không tự chủ mà hít một hơi lạnh, đây, đây vốn không có khả năng xảy ra. Gin thậm chí còn không tin vào mắt mình, âm thanh khàn khàn vẫn chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Đây... Đây là... Thức tỉnh giả..."
Luồng gió nhẹ nhàng thổi qua cành cây khiến những chiếc lá khô rơi xuống tạo lên những âm thanh xào xạc! Xào xạc!
Cái không khí mùa thu thật lạ, nó không lạnh buốt hanh khô như mùa đông cũng không oi bức, nóng nực như mùa hạ. Cái thời tiết mát mẻ ấy thường khiến cho con người ta có cảm xúc nhớ về những kỷ niệm của một thời đã qua.
"Ta là ai?"
Một câu nói tuy bâng quơ trong chốc lát nhưng lại mang theo những tâm tình và cảm xúc lạ thường.
"Mà kệ đi, đến đâu hay đến đó. Đầu tiên chắc nên xử lý tình trạng linh hồn đã."
Lấy căn phòng của mình làm trung tâm, Takeru bắt đầu tiến vào trạng thái nhập định. Xung quanh ngàn dặm phạm vi, thiên địa nguyên khí điên cuồng vận chuyển hướng hắn mà tới. Nguồn năng lượng to đến mức hình thành một lốc xoáy vô hình trên đỉnh của cả thành phố Hagaza.
Dù thế nào đi nữa, nơi đâu ít nhiều cũng có cái gọi là cường giả tuyệt thế. Dị biến ở Hagaza đã thành công khơi dậy hứng thú ít nhiều của những kẻ này. Vốn từ tối hôm qua khi Thiên Phạt xuất hiện đã gây ra động tĩnh không hề nhẹ, cộng thêm nay lại hình thành lốc xoáy năng lượng như này. Tuy tưởng đơn giản nhưng điều đó đã gây nên nhưng xao động lớn ở toàn bộ giới tu hành, từ những nhất đại môn phái hay đơn giản chỉ là tán tu bình thường.
Khắp giới tu hành đều đang truyền tai nhau những điều bán tán về dị tượng đó.
"Thiên địa dị tượng xuất hiện, lại thêm cả năng lượng phun trào kia... Xem ra nơi đó có dị bảo xuất thế. Người đâu truyền lệnh xuống điều tra."
"Thiên tượng dị biến, có lẽ nút thắt đó có cơ hội rồi..."
...
"Mạt pháp đã kết thúc được hơn 100 năm rồi, năng lượng vốn bị đánh tan từ thời thượng cổ đã bắt đầu hồi phục. Việc dị bảo xuất thế cũng không có gì là lạ cả, nhưng Trái Đất vẫn chưa chính thức khôi phục lại ban đầu mà."
Takeru không hề biết rằng những thứ mà bản thân mình đang gây ra làm kinh động cực lớn đến giới tu hành. Thậm chí những cự đầu lớn mạnh cũng đang nhanh chóng tiến về phía Hagaza để điều tra.
Mà dù hắn biết thì cũng không để tâm, đơn giản ai lại quan tâm mấy con kiến làm gì.
Từ nhập định tỉnh lại, Takeru cảm giác được linh hồn đã ổn định hơn lúc ban đầu khi mà bản thân thức tỉnh. Nhưng hắn cũng biết tình trạng này không thể duy trì được bao lâu, trước lúc đó hắn phải tìm cách triệt để khôi phục lại những bất ổn đó.
"Rốt cuộc là điều gì đã gây nên những vết thương lớn như thế này?"
Takeru gần như không cách nào tưởng tượng được lý do khiến bản thân bị thương tổn nặng như thế này. Dựa vào cường độ linh hồn, cùng lực lượng khi mới thức tỉnh hắn có thể ước lượng sức mạnh của bản thân mình. Nhưng càng nhìn rõ bao nhiêu hắn càng mơ hồ bấy nhiêu, thứ gì khiến cho một kẻ như hắn bị đánh đến mức linh hồn vỡ vụn kia chứ.
"Theo mức độ cơ thể hiện nay có 3 cách để khôi phục linh hồn, xem nào dược liệu đẳng cấp cao, tự để khôi phục và hấp thu năng lượng."
Hắn bắt đầu căn nhắc từng mặt lợi và hại của các cách khác nhau mà đúc rút ra những phương án tốt nhất.
Dựa theo mật độ năng lượng của hành tinh này không thể nào có những thứ thần dược đẳng cấp cao kia nên có thể bỏ qua. Và cách hấp thu năng lượng sống cũng không thể làm được vì nếu để ổn định thì cái giá bỏ ra quá lớn, ít nhất là toàn bộ vũ trụ này sẽ bị biến mất vì không có sinh cơ.
"Xem ra chỉ có thể để tự khôi phục, nhưng ít nhất thì cũng nên làm gì đó để ổn định lại linh hồn thôi."
"À đúng rồi, còn những kẻ đã gây ra thương tổn cho ta nữa."
Nhắc lại những kẻ đó, Takeru cũng không biết nên cảm ơn chúng hay đi diệt sát chúng nữa. Nhờ có chúng mà hắn mới thức tỉnh, nhưng cũng vì chúng mà hắn lâm vào tình trạng sống dở chết dở, nhưng dù sao cũng phải trả giá.
Lần theo nhân quả, Takeru đã đi đến cánh rừng sau núi, nhìn qua nơi này chỉ như những cánh rừng bình thường nhưng thật ra đây là một trong số ít căn cứ quân sự trên hành tinh này.
"Vậy mà ông lại ra tay trước, mà cũng phải thôi không ai chịu được khi thấy cháu mình như vậy cả."
Nhìn vào căn cứ quân sự trước mắt Takeru cũng hơi bất ngờ về độ hùng vĩ của nó, nới đơn giản chính là họ đào toàn bộ ngọn núi để xây nó thành một căn cứ cao cấp.
Đưa cơ thể vào trạng thái vô hình, hắn như một con rắn di chuyển cực nhanh về căn phòng nơi mà những tên kia đang ở đó.
Dù đã biết trước mức độ tàn khốc của hình phạt mà bọn chúng đã phải gánh chịu nhưng khi nhìn trực tiếp thì nó gây ra một cảm giác mạnh với mắt. Toàn bộ tay và chân đã bị cắt lìa, một mắt cũng bị cái gì đó đâm vào, lưỡi thì bị thanh thép nung đỏ đặt lên. Nhìn thế nhưng hắn không hề có một biểu cảm thương xót nào, có chăng chỉ là lạnh nhạt mà vô cảm.
Pặc!!!
Di chuyển cực nhanh với tốc độ không tưởng, Takeru rất nhanh đã làm nhiễu camera và đi vòng ra sau những người lính đánh ngất họ. Dù là một tên sát tinh nhưng hắn không phải là kẻ giết người không có lý do, ít nhất hắn không giết những kẻ vô tội.
"Khôi phục!"
Sau câu nói đó, những thương tổn của mấy tên kia lập tức lấy tốc độ cực nhanh mà hồi phục. Từ đau đớn tỉnh lại, vốn tưởng rằng mình đã chết nhưng khi nhìn rõ kẻ trước mắt mình là ai thì chúng càng hoảng loạn hơn.
"Không đừng giết tôi... Xin ngài hãy tha cho tôi!"
"Tôi xin hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt ngài nữa!"
...
Liên tiếp những câu xin tha chết cùng những lời đổ lỗi liên tục cho nhau của bọn chúng làm hắn có chút mệt mỏi. Ánh mắt khẽ nheo lại như nhìn những con kiến đang sợ hãi trước bản thân mình, Takeru chầm chậm nói:
"Ta không hủy đi linh hồn các ngươi đã là lớn lao ban ơn rồi!"
Vừa kết thúc câu, từ lòng bàn tay hắn hình thành một đạo tử sắc lôi điện, lôi điện vừa ra mang theo ngập trời uy áp cùng viễn cổ tang thương khí tức. Nhìn vào đạo này lôi điện những kẻ kia sợ hãi đến cùng cực, chúng không hiểu rằng chúng đã trêu vào ai thế này. Biết bản thân đã đi đến đường cùng, không cách nào xoay chuyển tình thế, tên vốn cầm đầu hô to:
"Ngươi... Ngươi vậy mà là thức tỉnh giả... Nhưng thế thì sao, Takeru Kazuhiko ngươi đừng tưởng dựa vào nhà Kazuhiko có thể thích làm gì thì làm. Thế giới bên ngoài có rất nhiều kẻ so với gia tộc của ngươi mạnh hơn vô số lần, đợi sự trả thù vô tận từ sư phụ ta đi..."
"Ngu ngốc! Ta không quan tâm bọn chúng có bao nhiêu to lớn, ở trong mắt ra, chúng sinh... đều là giun dế."
Nói xong câu cũng là lúc mà tia tử lôi kia xông thẳng về phía chúng, rất nhanh toàn bộ cơ thể những kẻ đó bị thiêu thành tro tàn.
Làm xong tất cả mọi việc hắn mới yên tâm trở về chiếc giường bệnh của mình.
"Kể ra thì công nghệ thế giới này cũng có hơi lạc hậu đi, có chút yếu đuối."
Ngồi nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đường phố náo nhiệt với hàng dài người đi bộ ven biển hay là những cặp tình nhân đang có chút thân mật.
Một thời gian ngắn ở hành tinh này đủ để Takeru phân tích ra rất nhiều điều khác nhau. Dù cho ký ức không còn bao nhiêu nhưng thật sự khả năng phân tích đánh giá của hắn vẫn còn đó. Hắn có thể thấy được hành tinh này đơn giản đang khôi phục chứ không phải là đang thức tỉnh hay gì.
Từ trong không khí hắn nhìn thấy nhưng dòng năng lượng dù mỏng manh nhưng không ngừng di chuyển xung quanh. Khắp nơi năng lượng dần trở nên đậm đặc hơn dù rất rất là chậm.
"Nhìn tổng thể có lẽ quá khứ Trái Đất đã xảy ra điều đó làm pháp tắc nơi này bị đánh gãy, toàn bộ năng lượng bị phân tán hoặc là có kẻ đem căng nguyên tinh tú dung hợp xong xảy ra điều gì đó..."
Căn nguyên tinh tú nói đơn giản chính là bản nguyên của một hành tinh hay một ngôi sao, việc dung hợp nó mang lại lợi ích to lớn cho những người sở hữu nhưng cũng là tai họa nếu kẻ đó xảy ra vấn đề gì. Nếu kẻ đó mạnh lên thì hành tinh đó cũng sẽ mạnh lên, nhưng nếu kẻ đó chết đi hoặc là bị trọng thương thực lực tụt dốc thì hành tinh đó cũng chịu hậu quả không hề nhẹ.
"Mà kệ đi chỉ cần nó không ngu đến mức chọc lên đầu ta là được, còn đâu chúng muốn làm gì thì làm..."
Dù hắn ghét phiền phức nhưng Takeru cũng không ngại dẹp nó nếu như ảnh hưởng đến hắn, suy cho cùng thì đây cũng coi như kỳ nghỉ ngắn hạn của hắn sau cuộc đời đầy bão táp kia.
Nhưng muốn có sự yên bình để sống qua ngày cũng cần phải trả một cái giá tương ứng. Takeru, hắn là kẻ rõ hơn ai hết về cái giá phải trả cho sự tự do, càng biết được nhiều thì càng cảm thấy thế giới rộng lớn và càng thấy bản thân bị gò bó.
Dù ở đâu cũng vậy, bản chất của thế giới chính là như vậy, không có thực lực, vậy thì cái gì đều không phải, trên thế giới này hết thảy, đều dựa vào thực lực đến nói chuyện
Thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa, Takeru dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, vốn còn muốn ngủ thêm một chút vì mệt mỏi, nhưng tiếng bức chân nhanh chóng làm hắn thức giấc. Suy cho cùng thì bệnh viện mà, lúc nào chẳng có những ca bệnh cần cấp cứu.
Vốn cho rằng đời này cùng lắm chỉ dài 80 năm, sống hết quảng thời gian này, trả xong nhân quả của bản thân hiện tại hắn sẽ rời đi. Nhưng nhìn đến hiện nay, hành tinh này không đơn giản như vẻ ngoài của nó, bên trong ẩn chứa vô số bí mật.
Qua việc điều tra một chút hôm qua hắn có thể đơn giản xác định hành tinh này cũng tồn tại nhưng tu luyện giả dù phương thức có chút khác nhau.
"Theo cái nhìn thì có lẽ Lunar cũng là một kẻ tu hành, ông với cha cũng như vậy. Có lẽ ta cũng nên có một chút gọi là tu luyện nhỉ?"
Trong đầu hắn tức khắc này, vô số công pháp năng lực hiện ra, từ những bí thuật có thể cải thiên hoán địa cho đến những pháp thuật đơn giản nhất.
Ngồi một lúc để lựa chọn những năng lực này, vốn dựa vào tính cách của bản thân mình mà hắn chọn lôi hệ để điều khiển.
Chớp mắt một khắc, một cỗ khí tức ầm ầm bao phủ xuống.
Hắc huyết lôi đình, mang theo viễn cổ tang thương hơi thở, phảng phất từ ở giữa thời gian sông dài xuyên qua ức vạn năm.
Dần dần lôi đình hội tụ lại trên đầu hắn mà xuyên vào bên trong thể nội.
Vốn tưởng rằng xong việc là kết thúc, nhưng hắn không ngờ rằng vừa mới đặt lưng xuống giường lần nữa thì đã có tiếng gõ cửa.
"Takeru, mọi người đến thăm em này."
Chưa kịp trả lời lại thì Lunar đã đẩy cánh cửa bước vào, cùng với nàng có ông bà nội hắn cùng cha mẹ Seira cũng bước theo chân họ mà đến.
Vào phòng tức khắc, Gin trông thấy Takeru đang có ý định xuống giường thì nhẹ giọng khuyên bảo.
"Cháu vừa mới trải qua mệt mỏi, tốt hơn cứ nằm yên đi."
Từ câu nói này Takeru biết được đây là thật tâm Gin quan tâm hắn, vốn cho rằng sinh ra trong những gia tộc lớn như này thì không thể thiếu được minh tranh ám đấu. Từ quan hệ cha con, anh em, ông cháu,... tất cả tồn tại chỉ như là để phát triển gia tộc cùng với việc không ngại từ mặt nếu xảy ra gì bất trắc. Nhưng biểu cảm này đã có chút vượt ngoài dự đoán của hắn.
Những người xung quanh cũng nhao nhao gật đầu biểu thị hắn không cần ra tiếp đón, mọi người ngồi xuống hàn huyên đủ thứ trên trời dưới đất. Lâu lâu Seira nhảy vào một câu làm tăng thêm ý cười.
"Thì ra đây là gia đình sao!!!"
Một cảm giác khó tả bắt đầu len lỏi bên trong người hắn, đây là cảm xúc gì hắn cũng không biết. Trước kia vốn luôn cô độc một mình, mà giờ đây được đủ mọi người quan tâm chăm sóc, tâm cảnh tĩnh lặng cũng xuất hiện dậy sóng. Takeru thì thầm một câu.
"Xem ra mối nhân quả này không dễ giải quyết rồi..."
"Cháu nói gì cơ Takeru? Có chỗ nào không khỏe à?"
"Dạ không, nhưng hôm qua sau khi cháu tỉnh lại thì thấy có cái gì đó xảy ra với cháu. Cảm giác bây giờ cháu có thể điều khiến lôi điện."
Nói xong từ tay hắn cũng bắn ra những tia hắc huyết lôi đình nhỏ bé.
Nhìn thấy cảnh này mọi người không tự chủ mà hít một hơi lạnh, đây, đây vốn không có khả năng xảy ra. Gin thậm chí còn không tin vào mắt mình, âm thanh khàn khàn vẫn chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Đây... Đây là... Thức tỉnh giả..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.