Chương 67: Hồi cung
Ngữ Tiếu Lan San
21/09/2016
【 Chương 66: - Hồi cung 】 Vòng vòng liên kết
***
Cũng không biết có phải là bởi vì chậu máu chó kia không, Huyền Minh Hàn Thiết ngược lại là thật sự ổn định lại. Vì phòng ngừa nó đả thương người lần nữa, Nam Ma Tà cố ý đến cửa hàng rèn trong trấn, dự định đặt một cái hộp sắt tạm thời bọc lại.
Thợ rèn là một tráng hán giản dị, ngày thường đều là giúp hương thân đánh vài cái nồi sắt xẻng sắt, đây là lần đầu nhận được sinh ý của người trong giang hồ, ra tiền rất phóng khoáng, tất nhiên không dám lười biếng, búa lớn vung lên vang loảng xoảng. Nam Ma Tà ở bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa chờ, không lâu sau bên cạnh liền có một đám hậu sinh vây đến, đều muốn nghe chuyện trong chốn giang hồ.
“Muốn nghe ta kể cũng được.” Nam Ma Tà phun vỏ hạt dưa, nói, “Lấy cố sự trong trấn này đến đổi.”
“Trong trấn có thể có cố sự gì, đơn giản chỉ là người hai nhà xắn tay áo lên đánh nhau.” Hậu sinh nói, “Chuyện mới mẻ nhất, chính là vài ngày trước có một nữ tử lưu lạc đến đây, ôm theo một tiểu oa nhi sinh bệnh, nhìn giống như là gặp nạn.”
“May là Trương thẩm trong trấn này khi còn trẻ là từ Sơn Tây gả tới, là đồng hương với cô nương kia, mới hảo tâm thu lưu lại.” Lại có một người nói, “Rồi mời đại phu xem bệnh, đứa bé kia mới nhặt lại được một cái mạng.”
“Hai mẹ con lưu lạc, là từ địa phương đến đây?” Nam Ma Tà cảm thấy nghe qua tựa hồ có hơi quen tai, vì vậy nói, “Người ở đâu, có thể mang ta đi xem không?”
Đám hậu sinh nghe vậy đều buồn bực, nhưng lại thấy không giống như là đang nói đùa, vì vậy liền dẫn hắn đến nhà Trương thẩm trong trấn. Sau khi gõ mở cửa viện, vừa vặn thấy một nữ tử đang phơi y phục ở trong viện, chính là nữ tử ngày đó được Tiểu Ngũ cứu từ trong miệng mãnh hổ ở phía sau núi Tây Nam phủ.
“Nam sư phụ?” Nữ tử hơi kinh ngạc.
“Quả nhiên là ngươi a.” Nam Ma Tà hỏi, “Không phải nói muốn nương tựa thân thích à, sao lại lưu lạc đến đây?”
“Nhiều năm chưa trở về, thân thích đã sớm không biết đi nơi nào.” Nữ tử nói, “Về sau nghe người ta nói Giang Nam dễ kiếm sống thì muốn đến xem một chút, ai biết vừa tới trong trấn này, hài tử liền bị bệnh, may nhờ có Trương thẩm thu lưu, bằng không...”
“Lúc trước đã nói, kêu ngươi lưu lại Tây Nam phủ, nhất định muốn đi.” Nam Ma Tà lắc đầu, “Vừa vặn lần này ta cũng muốn đi về, không bằng cùng nhau đi đi. Nếu không một nữ tắc nhân gia như ngươi mang theo hài tử, coi như là đến Giang Nam, e là cũng không tiện sinh sống.”
“Đa tạ nam sư phụ.” Nữ tử khom người hành lễ, viền mắt có chút ửng đỏ.
May mà oa nhi kia bệnh cũng không nặng, uống vài ngày thuốc, sốt cao cũng giảm xuống. Nam Ma Tà sai người đi mua một chiếc xe ngựa để cho hai mẹ con ngồi, tiếp tục đi về phía Tây Nam.
Ven đường làm thêm chút việc thiện, cũng coi như là tích phúc cho đám tiểu bối.
Thời tiết cuối hè dần dần chuyển lạnh, mũi Đoạn Dao đỏ bừng ngồi ở bên cạnh bàn nhảy liên tục.Sở Uyên dặn dò thái y bốc thuốc, rồi phân phó làm cho hắn thêm vài bộ thường phục dày một tí, một ngày ba bữa đều là ăn đồ bổ, một chút dầu mỡ đồ cay cũng không cho ăn. Tuy nói trong miệng nhạt nhẽo, nhưng Đoạn tiểu vương gia vẫn có chút cảm động, rốt cuộc vẫn là tẩu tử tốt.
Trên đường trở về Vương thành, Huyền Thiên và Đoạn Dao ngồi chung một chiếc xe ngựa. Trong lòng mọi người trong triều đều buồn bực, mang theo Đoạn tiểu vương gia đồng thời hồi cung còn có thể nghĩ thông, mà lão nhân kia nghe đâu đã ở trong hành cung chừng mười năm, chính là một người đáng thương lưu lạc đến đây, dẫn hắn trở về làm gì?
“Lão Đào a.” Lưu Đại Quýnh nói, “Ngươi có cảm thấy gần đây hoàng thượng làm việc, là càng ngày càng khiến người nhìn không thấu hay không?”
Đào Nhân Đức lo lắng, nhìn loan giá đằng trước thở dài.
Bên trong hoàng cung tất cả vẫn như trước, Đoạn Dao không chịu một mình ở cung điện, Sở Uyên liền cho hắn một chỗ tiểu viện thanh tĩnh, cách Ngự thiện phòng gần, cách Thái y viện cũng gần.
“Hoàng thượng.” Chúng thần trong triều rất là lo lắng, thừa dịp hoàng thượng đang ở trong Ngự Hoa viên ngắm cảnh, tâm tình đang tốt, đồng loạt tiến lên tấu thỉnh, “Tiểu vương gia Tây Nam phủ là cao thủ dùng độc, nếu như muốn an bài nơi ở, e là phải cách hai nơi này càng xa càng tốt a.”
Sở Uyên nhìn về phía xa xa nói: “Dao nhi.”
“Hoàng thượng.” Trong tay Đoạn Dao cầm một bao kẹo đậu phộng, vừa ăn vừa chạy tới.
Sở Uyên xòe tay.
Đoạn Dao chia cho hắn một viên.
Chúng thần trơ mắt nhìn hoàng thượng ăn hết một viên kẹo đậu phộng.
Sở Uyên lạnh lùng hỏi: “Còn chuyện gì muốn tấu nữa không?”
Chúng thần dập đầu tản đi, chỉ lo chậm thì sẽ liên lụy bị phạt.
Sở Uyên lắc đầu, ngồi trở lại trong đình tiếp tục uống trà.
Đoạn Dao nói: “Lại làm sao vậy?”
“Chút chuyện vặt vãnh, cũng có thể nói như là trời muốn sập.” Sở Uyên nói, “Cũng mệt cho bọn họ, có thể hơn mười năm như một ngày đột nhiên cả kinh như vậy.”
Đoạn Dao nói: “Ca ca thường nói, những người này, đánh một trận là tốt rồi.”
Sở Uyên bật cười: “Khi ở Tây Nam, hắn hẳn là nhắc tới mấy chuyện này không ít.”
“Hôm nay thân thể Huyền Thiên tiền bối đã tốt lắm rồi.” Đoạn Dao nói, “Hắn kêu ta đến hỏi hoàng thượng, khi nào mới có thể gặp tộc nhân Triều Nhai.”
“Vội vã như vậy?” Sở Uyên nói, “Trẫm còn muốn để cho hắn nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
“Tiền bối nói sau khi giải quyết xong chuyện này, vẫn là muốn trở về bắc hành cung tiếp tục bảo vệ Phượng Cô bà bà.” Đoạn Dao nói.
Sở Uyên gật đầu: “Vậy cứ như tiền bối mong muốn, đêm nay đi.”
Đám người Triều Nhai kia tuy nói bị giam lỏng ở hoàng cung, nơi nào cũng không đi được, nhưng cũng không có nhiều oán giận, dù sao so với cuộc sống lang bạt kì hồ lúc trước, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Thậm chí còn nghĩ nếu có thể cả đời ở trong trong cung, áo đến thì đưa tay cơm đến há miệng, ngược lại cũng không tồi.Sau khi dùng cơm nước xong, đột nhiên có thị vệ đến thông báo, nói là hoàng thượng triệu kiến, trong lòng mọi người đều có chút không yên, không biết đã xảy ra chuyện gì. Chờ đến Ngự Thư phòng, liền thấy ngoại trừ Sở Uyên, bên cạnh còn có một lão nhân đang ngồi quay lưng không thấy rõ dáng dấp, một bên khác Đoạn Dao đang đứng, bầu không khí có chút nghiêm nghị.
“Khấu kiến hoàng thượng.” Mọi người quỳ xuống đất cúi đầu, càng thấp thỏm bất an.
“Thời điểm khi vừa mới vào cung, trẫm đã nghe một lần cố sự trên đảo Triều Nhai.” Sở Uyên nói, “Bây giờ muốn nghe lại lần nữa.”
Đám người phía dưới câm như hến, không một ai dám mở miệng trước.
Sở Uyên nhàn nhạt nói: “Nếu không muốn nói, trẫm nơi này ngược lại là có một người, có thể giúp các ngươi nói.”
Trong lòng mọi người càng run sợ hơn.
Huyền Thiên chậm rãi xoay người lại.
Sau khi thấy rõ dung mạo của hắn, sắc mặt mọi người nhất thời trắng bệch, run lập cập không biết phải nói cái gì.
“Tiền bối có nhận ra những người này không?” Sở Uyên hỏi.
Huyền Thiên gật đầu: “Hơn mười năm trước khi ta rời khỏi hải đảo, bọn họ đại thể cũng chỉ khoảng hai mươi.”
“Việc đã đến nước này, còn dự định nói với trẫm, là thủ lĩnh phái Bắc dẫn theo người Nam Dương lên đảo, tàn sát tộc nhân Triều Nhai không chừa một ai?” Giữa chân mày Sở Uyên nghiêm nghị.
“Hoàng thượng tha mạng!” Mọi người run cầm cập, “Là chúng ta nhất thời hồ đồ, sợ sau khi hoàng thượng biết được tình hình thật sự thì giáng tội, mới... cho nên mới... kính xin hoàng thượng khai ân.”
“Sau khi biết được sự thật thì giáng tội?” Sở Uyên nói, “Nói một chút thử xem, là tình hình thật sự gì?”
“Dạ.” Nữ tử kia nói, “Khi vừa mới bắt đầu đối phó phái Bắc, phái Nam xác thực cùng người Nam Dương kết làm đồng minh. Mà sau khi phái Bắc bị thôn tính, người Nam Dương càng ngày càng tham lam tàn bạo, bộ tộc Triều Nhai bản ẩn với thế gian, nhưng bọn họ cứ cách ba năm ngày sẽ dùng thuyền lớn kéo thêm một đám người Nam Dương đến, ở trên đảo xây dựng phòng ốc, bố trí cơ quan, tất cả người Triều Nhai đều thành khổ dịch của bọn họ, hơi phản kháng một chút cũng sẽ bị đánh đập.”
“Đúng vậy.” A Tứ cũng nói, “Đảo Triều Nhai đã sớm không phải là bộ dáng lúc trước, hiện tại khắp nơi đều là cơ quan, xung quanh hải vực cũng đầy lốc xoáy sương mù, hơi bất cẩn một chút thì sẽ tan xương nát thịt, chôn thây đáy biển.”
“Mà mấy người các ngươi không những không nghĩ biện pháp chống đỡ ngoại địch, trái lại còn chủ động hiệp trợ người Nam Dương ức hiếp đồng bào, mãi đến khi cảm thấy bản thân mình cũng gặp nguy hiểm, mới quyết định rời khỏi hải đảo, cho nên mới không dám nói sự thật với trẫm.” Sở Uyên nói, “Có đúng vậy không?”
Mọi người lặng ngắt như tờ.
“Tiểu anh nhi kia, rốt cuộc là hài tử của ai?” Sở Uyên lại hỏi.
“Là hài tử của thủ lĩnh người Nam Dương, mẫu thân là người Triều Nhai, tên là Hồng Cô.” Nữ tử nói, “Vì có thể thêm một lợi thế, chúng ta liền liều chết trộm hắn ra.”
“Rất tốt.” Sở Uyên gật đầu, “Còn một việc nữa, bất quá chuyện này mỗi người các ngươi không hẳn đều có thể biết được chân tướng.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết những lời này là ý gì.
“Người đâu!” Sở Uyên nói.
“Có!” Ngự Lâm quân nối đuôi nhau mà vào.
Mọi người bên dưới toàn thân cứng ngắc.
“Dẫn những người này đi, nhốt vào trong phòng khác nhau, đưa chút giấy bút viết bản cung.” Sở Uyên nói, “Một canh giờ sau, thu giấy lại, nếu là dám cả gan có bất kỳ lừa gạt, giết không tha.”
“Dạ!” Ngự Lâm quân tiến lên kéo mọi người đi ra bên ngoài. Nữ tử kia vội la lên: “Hoàng thượng, mỗi một câu dân nữ nói đều là thật, thật sự không có bất kỳ giấu giếm gì a.”
Khóe miệng Sở Uyên hơi nhếch lên, xem như không nghe thấy.
Ngự Lâm quân hung thần ác sát, nhốt người vào trong phòng, loảng xoảng một tiếng khóa cửa lại.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngọn nến trước bàn hơi lay động, càng khiến trong lòng người ta sợ hãi.
Bên trong Ngự Thư phòng, Đoạn Dao nói: “Tính toán bị dọa chết cũng nên.”
“Đối phó những người này, trẫm không có nhiều kiên nhẫn.” Sở Uyên nói, “Khi quân là tội chết, lá gan người Triều Nhai ngược lại cũng không nhỏ.”
Huyền Thiên thở dài, nói: “Lại không nghĩ rằng, đảo Triều Nhai hoang vu như vậy, mà cũng có ngoại địch muốn đến giết chóc cướp đoạt.”
“Ưu thế duy nhất của Triều Nhai, chính là cách Sở quốc đủ gần, xung quanh có không ít rặng đá ngầm cảng cá.” Sở Uyên nói, “Hơn nữa xung quanh sương trắng mênh mông, cực kỳ bí mật.”
“Đám người Nam Dương kia, có khi nào muốn gây bất lợi với Sở quốc không?” Đoạn Dao nhíu mày, “Trên danh nghĩa là muốn vàng bạc, nhưng nếu thật sự nghĩ muốn hoàng kim tài phú trên đảo, vì sao phải giết hết tất cả những người dẫn đường Triều Nhai hầu như không còn?”
“Có thể.” Sở Uyên gật đầu, “Bất quá chỉ bằng vào một hòn đảo nho nhỏ, dù cho phía trên chất đầy chấn thiên pháo, cũng không thành uy hiếp với Đại Sở.”
“Cho nên muốn mặc kệ không quan tâm?” Đoạn Dao thăm dò.
“Tất nhiên không phải.” Sở Uyên nói, “Tất cả bốn phía Triều Nhai thuộc quản hạt Đại Sở, ngư dân tàu buôn tấp nập lui tới, lúc trước lặng lẽ không một tiếng động cũng dễ tính, hiện nay bị ngoại tộc chiếm đoạt, sao có thể để cho bọn họ giả thần giả quỷ. Việc này trẫm thì sẽ an bài, bất quá trước đó, tính toán người Triều Nhai trong cung này, còn có thể diễn xuất không ít trò hay.”
***
Cũng không biết có phải là bởi vì chậu máu chó kia không, Huyền Minh Hàn Thiết ngược lại là thật sự ổn định lại. Vì phòng ngừa nó đả thương người lần nữa, Nam Ma Tà cố ý đến cửa hàng rèn trong trấn, dự định đặt một cái hộp sắt tạm thời bọc lại.
Thợ rèn là một tráng hán giản dị, ngày thường đều là giúp hương thân đánh vài cái nồi sắt xẻng sắt, đây là lần đầu nhận được sinh ý của người trong giang hồ, ra tiền rất phóng khoáng, tất nhiên không dám lười biếng, búa lớn vung lên vang loảng xoảng. Nam Ma Tà ở bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa chờ, không lâu sau bên cạnh liền có một đám hậu sinh vây đến, đều muốn nghe chuyện trong chốn giang hồ.
“Muốn nghe ta kể cũng được.” Nam Ma Tà phun vỏ hạt dưa, nói, “Lấy cố sự trong trấn này đến đổi.”
“Trong trấn có thể có cố sự gì, đơn giản chỉ là người hai nhà xắn tay áo lên đánh nhau.” Hậu sinh nói, “Chuyện mới mẻ nhất, chính là vài ngày trước có một nữ tử lưu lạc đến đây, ôm theo một tiểu oa nhi sinh bệnh, nhìn giống như là gặp nạn.”
“May là Trương thẩm trong trấn này khi còn trẻ là từ Sơn Tây gả tới, là đồng hương với cô nương kia, mới hảo tâm thu lưu lại.” Lại có một người nói, “Rồi mời đại phu xem bệnh, đứa bé kia mới nhặt lại được một cái mạng.”
“Hai mẹ con lưu lạc, là từ địa phương đến đây?” Nam Ma Tà cảm thấy nghe qua tựa hồ có hơi quen tai, vì vậy nói, “Người ở đâu, có thể mang ta đi xem không?”
Đám hậu sinh nghe vậy đều buồn bực, nhưng lại thấy không giống như là đang nói đùa, vì vậy liền dẫn hắn đến nhà Trương thẩm trong trấn. Sau khi gõ mở cửa viện, vừa vặn thấy một nữ tử đang phơi y phục ở trong viện, chính là nữ tử ngày đó được Tiểu Ngũ cứu từ trong miệng mãnh hổ ở phía sau núi Tây Nam phủ.
“Nam sư phụ?” Nữ tử hơi kinh ngạc.
“Quả nhiên là ngươi a.” Nam Ma Tà hỏi, “Không phải nói muốn nương tựa thân thích à, sao lại lưu lạc đến đây?”
“Nhiều năm chưa trở về, thân thích đã sớm không biết đi nơi nào.” Nữ tử nói, “Về sau nghe người ta nói Giang Nam dễ kiếm sống thì muốn đến xem một chút, ai biết vừa tới trong trấn này, hài tử liền bị bệnh, may nhờ có Trương thẩm thu lưu, bằng không...”
“Lúc trước đã nói, kêu ngươi lưu lại Tây Nam phủ, nhất định muốn đi.” Nam Ma Tà lắc đầu, “Vừa vặn lần này ta cũng muốn đi về, không bằng cùng nhau đi đi. Nếu không một nữ tắc nhân gia như ngươi mang theo hài tử, coi như là đến Giang Nam, e là cũng không tiện sinh sống.”
“Đa tạ nam sư phụ.” Nữ tử khom người hành lễ, viền mắt có chút ửng đỏ.
May mà oa nhi kia bệnh cũng không nặng, uống vài ngày thuốc, sốt cao cũng giảm xuống. Nam Ma Tà sai người đi mua một chiếc xe ngựa để cho hai mẹ con ngồi, tiếp tục đi về phía Tây Nam.
Ven đường làm thêm chút việc thiện, cũng coi như là tích phúc cho đám tiểu bối.
Thời tiết cuối hè dần dần chuyển lạnh, mũi Đoạn Dao đỏ bừng ngồi ở bên cạnh bàn nhảy liên tục.Sở Uyên dặn dò thái y bốc thuốc, rồi phân phó làm cho hắn thêm vài bộ thường phục dày một tí, một ngày ba bữa đều là ăn đồ bổ, một chút dầu mỡ đồ cay cũng không cho ăn. Tuy nói trong miệng nhạt nhẽo, nhưng Đoạn tiểu vương gia vẫn có chút cảm động, rốt cuộc vẫn là tẩu tử tốt.
Trên đường trở về Vương thành, Huyền Thiên và Đoạn Dao ngồi chung một chiếc xe ngựa. Trong lòng mọi người trong triều đều buồn bực, mang theo Đoạn tiểu vương gia đồng thời hồi cung còn có thể nghĩ thông, mà lão nhân kia nghe đâu đã ở trong hành cung chừng mười năm, chính là một người đáng thương lưu lạc đến đây, dẫn hắn trở về làm gì?
“Lão Đào a.” Lưu Đại Quýnh nói, “Ngươi có cảm thấy gần đây hoàng thượng làm việc, là càng ngày càng khiến người nhìn không thấu hay không?”
Đào Nhân Đức lo lắng, nhìn loan giá đằng trước thở dài.
Bên trong hoàng cung tất cả vẫn như trước, Đoạn Dao không chịu một mình ở cung điện, Sở Uyên liền cho hắn một chỗ tiểu viện thanh tĩnh, cách Ngự thiện phòng gần, cách Thái y viện cũng gần.
“Hoàng thượng.” Chúng thần trong triều rất là lo lắng, thừa dịp hoàng thượng đang ở trong Ngự Hoa viên ngắm cảnh, tâm tình đang tốt, đồng loạt tiến lên tấu thỉnh, “Tiểu vương gia Tây Nam phủ là cao thủ dùng độc, nếu như muốn an bài nơi ở, e là phải cách hai nơi này càng xa càng tốt a.”
Sở Uyên nhìn về phía xa xa nói: “Dao nhi.”
“Hoàng thượng.” Trong tay Đoạn Dao cầm một bao kẹo đậu phộng, vừa ăn vừa chạy tới.
Sở Uyên xòe tay.
Đoạn Dao chia cho hắn một viên.
Chúng thần trơ mắt nhìn hoàng thượng ăn hết một viên kẹo đậu phộng.
Sở Uyên lạnh lùng hỏi: “Còn chuyện gì muốn tấu nữa không?”
Chúng thần dập đầu tản đi, chỉ lo chậm thì sẽ liên lụy bị phạt.
Sở Uyên lắc đầu, ngồi trở lại trong đình tiếp tục uống trà.
Đoạn Dao nói: “Lại làm sao vậy?”
“Chút chuyện vặt vãnh, cũng có thể nói như là trời muốn sập.” Sở Uyên nói, “Cũng mệt cho bọn họ, có thể hơn mười năm như một ngày đột nhiên cả kinh như vậy.”
Đoạn Dao nói: “Ca ca thường nói, những người này, đánh một trận là tốt rồi.”
Sở Uyên bật cười: “Khi ở Tây Nam, hắn hẳn là nhắc tới mấy chuyện này không ít.”
“Hôm nay thân thể Huyền Thiên tiền bối đã tốt lắm rồi.” Đoạn Dao nói, “Hắn kêu ta đến hỏi hoàng thượng, khi nào mới có thể gặp tộc nhân Triều Nhai.”
“Vội vã như vậy?” Sở Uyên nói, “Trẫm còn muốn để cho hắn nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
“Tiền bối nói sau khi giải quyết xong chuyện này, vẫn là muốn trở về bắc hành cung tiếp tục bảo vệ Phượng Cô bà bà.” Đoạn Dao nói.
Sở Uyên gật đầu: “Vậy cứ như tiền bối mong muốn, đêm nay đi.”
Đám người Triều Nhai kia tuy nói bị giam lỏng ở hoàng cung, nơi nào cũng không đi được, nhưng cũng không có nhiều oán giận, dù sao so với cuộc sống lang bạt kì hồ lúc trước, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Thậm chí còn nghĩ nếu có thể cả đời ở trong trong cung, áo đến thì đưa tay cơm đến há miệng, ngược lại cũng không tồi.Sau khi dùng cơm nước xong, đột nhiên có thị vệ đến thông báo, nói là hoàng thượng triệu kiến, trong lòng mọi người đều có chút không yên, không biết đã xảy ra chuyện gì. Chờ đến Ngự Thư phòng, liền thấy ngoại trừ Sở Uyên, bên cạnh còn có một lão nhân đang ngồi quay lưng không thấy rõ dáng dấp, một bên khác Đoạn Dao đang đứng, bầu không khí có chút nghiêm nghị.
“Khấu kiến hoàng thượng.” Mọi người quỳ xuống đất cúi đầu, càng thấp thỏm bất an.
“Thời điểm khi vừa mới vào cung, trẫm đã nghe một lần cố sự trên đảo Triều Nhai.” Sở Uyên nói, “Bây giờ muốn nghe lại lần nữa.”
Đám người phía dưới câm như hến, không một ai dám mở miệng trước.
Sở Uyên nhàn nhạt nói: “Nếu không muốn nói, trẫm nơi này ngược lại là có một người, có thể giúp các ngươi nói.”
Trong lòng mọi người càng run sợ hơn.
Huyền Thiên chậm rãi xoay người lại.
Sau khi thấy rõ dung mạo của hắn, sắc mặt mọi người nhất thời trắng bệch, run lập cập không biết phải nói cái gì.
“Tiền bối có nhận ra những người này không?” Sở Uyên hỏi.
Huyền Thiên gật đầu: “Hơn mười năm trước khi ta rời khỏi hải đảo, bọn họ đại thể cũng chỉ khoảng hai mươi.”
“Việc đã đến nước này, còn dự định nói với trẫm, là thủ lĩnh phái Bắc dẫn theo người Nam Dương lên đảo, tàn sát tộc nhân Triều Nhai không chừa một ai?” Giữa chân mày Sở Uyên nghiêm nghị.
“Hoàng thượng tha mạng!” Mọi người run cầm cập, “Là chúng ta nhất thời hồ đồ, sợ sau khi hoàng thượng biết được tình hình thật sự thì giáng tội, mới... cho nên mới... kính xin hoàng thượng khai ân.”
“Sau khi biết được sự thật thì giáng tội?” Sở Uyên nói, “Nói một chút thử xem, là tình hình thật sự gì?”
“Dạ.” Nữ tử kia nói, “Khi vừa mới bắt đầu đối phó phái Bắc, phái Nam xác thực cùng người Nam Dương kết làm đồng minh. Mà sau khi phái Bắc bị thôn tính, người Nam Dương càng ngày càng tham lam tàn bạo, bộ tộc Triều Nhai bản ẩn với thế gian, nhưng bọn họ cứ cách ba năm ngày sẽ dùng thuyền lớn kéo thêm một đám người Nam Dương đến, ở trên đảo xây dựng phòng ốc, bố trí cơ quan, tất cả người Triều Nhai đều thành khổ dịch của bọn họ, hơi phản kháng một chút cũng sẽ bị đánh đập.”
“Đúng vậy.” A Tứ cũng nói, “Đảo Triều Nhai đã sớm không phải là bộ dáng lúc trước, hiện tại khắp nơi đều là cơ quan, xung quanh hải vực cũng đầy lốc xoáy sương mù, hơi bất cẩn một chút thì sẽ tan xương nát thịt, chôn thây đáy biển.”
“Mà mấy người các ngươi không những không nghĩ biện pháp chống đỡ ngoại địch, trái lại còn chủ động hiệp trợ người Nam Dương ức hiếp đồng bào, mãi đến khi cảm thấy bản thân mình cũng gặp nguy hiểm, mới quyết định rời khỏi hải đảo, cho nên mới không dám nói sự thật với trẫm.” Sở Uyên nói, “Có đúng vậy không?”
Mọi người lặng ngắt như tờ.
“Tiểu anh nhi kia, rốt cuộc là hài tử của ai?” Sở Uyên lại hỏi.
“Là hài tử của thủ lĩnh người Nam Dương, mẫu thân là người Triều Nhai, tên là Hồng Cô.” Nữ tử nói, “Vì có thể thêm một lợi thế, chúng ta liền liều chết trộm hắn ra.”
“Rất tốt.” Sở Uyên gật đầu, “Còn một việc nữa, bất quá chuyện này mỗi người các ngươi không hẳn đều có thể biết được chân tướng.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết những lời này là ý gì.
“Người đâu!” Sở Uyên nói.
“Có!” Ngự Lâm quân nối đuôi nhau mà vào.
Mọi người bên dưới toàn thân cứng ngắc.
“Dẫn những người này đi, nhốt vào trong phòng khác nhau, đưa chút giấy bút viết bản cung.” Sở Uyên nói, “Một canh giờ sau, thu giấy lại, nếu là dám cả gan có bất kỳ lừa gạt, giết không tha.”
“Dạ!” Ngự Lâm quân tiến lên kéo mọi người đi ra bên ngoài. Nữ tử kia vội la lên: “Hoàng thượng, mỗi một câu dân nữ nói đều là thật, thật sự không có bất kỳ giấu giếm gì a.”
Khóe miệng Sở Uyên hơi nhếch lên, xem như không nghe thấy.
Ngự Lâm quân hung thần ác sát, nhốt người vào trong phòng, loảng xoảng một tiếng khóa cửa lại.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngọn nến trước bàn hơi lay động, càng khiến trong lòng người ta sợ hãi.
Bên trong Ngự Thư phòng, Đoạn Dao nói: “Tính toán bị dọa chết cũng nên.”
“Đối phó những người này, trẫm không có nhiều kiên nhẫn.” Sở Uyên nói, “Khi quân là tội chết, lá gan người Triều Nhai ngược lại cũng không nhỏ.”
Huyền Thiên thở dài, nói: “Lại không nghĩ rằng, đảo Triều Nhai hoang vu như vậy, mà cũng có ngoại địch muốn đến giết chóc cướp đoạt.”
“Ưu thế duy nhất của Triều Nhai, chính là cách Sở quốc đủ gần, xung quanh có không ít rặng đá ngầm cảng cá.” Sở Uyên nói, “Hơn nữa xung quanh sương trắng mênh mông, cực kỳ bí mật.”
“Đám người Nam Dương kia, có khi nào muốn gây bất lợi với Sở quốc không?” Đoạn Dao nhíu mày, “Trên danh nghĩa là muốn vàng bạc, nhưng nếu thật sự nghĩ muốn hoàng kim tài phú trên đảo, vì sao phải giết hết tất cả những người dẫn đường Triều Nhai hầu như không còn?”
“Có thể.” Sở Uyên gật đầu, “Bất quá chỉ bằng vào một hòn đảo nho nhỏ, dù cho phía trên chất đầy chấn thiên pháo, cũng không thành uy hiếp với Đại Sở.”
“Cho nên muốn mặc kệ không quan tâm?” Đoạn Dao thăm dò.
“Tất nhiên không phải.” Sở Uyên nói, “Tất cả bốn phía Triều Nhai thuộc quản hạt Đại Sở, ngư dân tàu buôn tấp nập lui tới, lúc trước lặng lẽ không một tiếng động cũng dễ tính, hiện nay bị ngoại tộc chiếm đoạt, sao có thể để cho bọn họ giả thần giả quỷ. Việc này trẫm thì sẽ an bài, bất quá trước đó, tính toán người Triều Nhai trong cung này, còn có thể diễn xuất không ít trò hay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.