Chương 33: Tâm ý
Ngữ Tiếu Lan San
21/09/2016
【 Chương 32: - Tâm ý 】 Dụng tình khá sâu không chỉ có một mình ngươi
***
Rất vất vả mới tiễn Kim Thái đi. Sau khi trở về tẩm cung, Sở Uyên cảm thấy đau đầu muốn chết.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người bên ngoài mơ ước thì mơ ước, tóm lại cũng cướp không được.”
“Ai sẽ cướp ngươi.” Sở Uyên tự mình rót chén trà uống, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Hôm nay khi ngươi luận võ, sử dụng võ công gì vậy? Lúc trước tựa hồ chưa từng thấy qua.”
“Tây Nam phủ có một giáo đầu dạy quyền pháp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Khi còn bé có học được vài ngày.”
“Chỉ vài ngày?” Sở Uyên hỏi.
“Thật sự chỉ có vài ngày, sau đó giáo đầu kia liền thành thân với một nữ tử trong phủ rồi đến Nam Dương.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc gần đi để lại cho ta một quyển quyền phổ, nghiên cứu nhiều năm như vậy, hầu như cũng có thể ngộ ra vài thứ.”
“Không trách, nhìn cũng không phải con đường lúc trước của ngươi.” Sở Uyên đặt một chén trà không xuống, “Đã sắp đến giờ Hợi -- “
“Đêm nay ta ở lại.” Đoạn Bạch Nguyệt cắt ngang lời hắn.
“Được voi đòi tiên.” Sở Uyên xoay người đi vào bên trong điện, đáy mắt lại có chút ý cười, “Trẫm không cho chép.”
Không cho phép thì không cho phép, nhưng nhất định là phải ở lại.
Tây Nam Vương rất kiên định.
Đeo cái danh soán vị cướp ngôi nhiều năm như vậy, hầu như cũng nên làm một chút việc ngỗ nghịch thánh ý.
Thấy hai người cùng nhau trở về, Tứ Hỉ công công vui vẻ cười hớn hở cất tay, liền đưa hai phần muối sạch súc miệng vào.
Nghe hắn ở phía sau bình phong tắm rửa, Đoạn Bạch Nguyệt hai tay chống quai hàm, ngồi ở bên cạnh bàn thẫn thờ.
Sở Uyên lúc trước còn đang suy nghĩ, cảm thấy có khi nào người này đột nhiên xông vào hay không. Sau khi tắm rửa xong bước ra thì nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, lại cảm thấy rất mắc cười, nhịn không được liền cười thành tiếng.
Đoạn Bạch Nguyệt khó hiểu: “Sao vậy?”
Sở Uyên đi vòng qua hắn tự mình leo lên giường.
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt cũng nằm ở bên cạnh hắn, mang theo một tia khí tức ẩm ướt vừa mới tắm xong.
Ánh nến trong điện chỉ chừa một chiếc, rất mờ, vừa vặn có thể thấy rõ đường nét ngũ quan người bên cạnh.
Sở Uyên quay lưng về phía hắn, ôm chăn xuất thần.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu không muốn ngủ, ta làm ảo thuật cho ngươi xem?”
“Không xem.” Sở Uyên không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Đoạn Bạch Nguyệt buông màn xuống.
“Này!” Sở Uyên Nhíu mày, xoay người nhìn hắn.
“Sợ cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, “Cho dù là diễn múa rối, cũng phải có cái màn vải để che.”Sở Uyên liền ngồi dậy, cách hắn xa một chút, nhắc nhở: “Nếu dám xằng bậy, trẫm đưa ngươi đến phòng tịnh thân(*)!”
(*) Phòng tịnh thân: là phòng biến nam tử trẻ tuổi thành thái giám.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Ảo thuật gì vậy?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay đến trước mặt hắn: “Nè!”
Sở Uyên ôm đầu gối: “Hửm.”
“Tự xem.” Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cười.
“Không muốn.” Sở Uyên mạnh mẽ nắm chặt hai tay.
Đoạn Bạch Nguyệt mở lòng bàn tay ra, là một cái tượng gỗ nho nhỏ.
Sở Uyên bĩu môi: “Lúc trước bán nhiều cái nút như vậy, còn tưởng là sẽ biến ra một người sống.”
“Ta cũng không ngốc, lúc này biến ra một người làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt đặt tượng gỗ vào trong tay hắn, “Ngửi thử xem.”
“Có mùi thuốc?” Sở Uyên nói.
“Lúc trước cầm đi Đốt Tinh, bù lại cho ngươi cái này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Vậy ta thiệt thòi rồi.” Sở Uyên nói, “Rõ ràng Đốt Tinh tương đối đáng giá hơn.”
“Đây là hương đà mộc, chỉ có ở phía Nam, đặt ở bên gối có thể tĩnh tâm an thần.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cho dù Diệp cốc chủ thật sự là thần y, nhưng tóm lại uống nhiều thuốc cũng không tốt, không ngại thử cái này xem.”
“Ngươi tự khắc à?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Còn có thể nhìn ra?”
“Xấu như vậy, muốn không nhìn ra cũng khó.” Sở Uyên cong khóe miệng, nắm chặt tượng gỗ ở lòng bàn tay, “Đa tạ.”
“Chỉ nói một câu 'đa tạ' thôi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Nếu như ngại một câu không đủ, ngày mai mời gánh hát vào trong cung diễn một màn kịch cho ngươi nghe.” Sở Uyên nằm lại trên giường, cả người đều rụt vào trong chăn, “Được rồi, không được nói nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, ngược lại cũng thật sự không nói nữa. Qua một hồi lâu, cách chăn ôm lấy hắn.
Bóng đêm như nước, một mảnh ôn nhu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Uyên vào triều sớm. Đoạn Bạch Nguyệt nhưng là trở về khách điếm.
Nam Ma Tà và Đoạn Dao đang ăn điểm tâm. Sau khi thấy hắn vào phòng, hai người đồng thời nhét bánh bao vào trong miệng, mạnh mẽ dùng lực nuốt xuống, vừa nhìn liền biết là thầy trò.
Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười: “Sợ có người cướp cơm hả?”
Nam Ma Tà nói: “Thế nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt rất là bình tĩnh: “Rất tốt.”
Đoạn Dao lệ nóng doanh tròng: “Khi nào bàn chuyện hôn nhân?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không biết.”
Đoạn Dao nháy mắt nhụt chí.
Nam Ma Tà trách cứ: “Vậy thì tốt cái rắm.”Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn: “Ta cho là tốt, thì chính là tốt.”
Ở trong cung hai buổi tối, còn tưởng có thể tiến triển một chút, nhưng không ngờ vẫn là như cũ. Nam Ma Tà phất tay một cái, phái Đoạn Dao ra cửa nói cho tiểu nhị, không cần chuẩn bị trứng đỏ nữa, bởi vì cũng không có gì việc vui phát sinh.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Công chúa Cao Ly kia cũng tới, ngươi cư nhiên cũng không biết nắm bắt cơ hội?” Nam Ma Tà chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Đoạn Bạch Nguyệt buồn bực: “Chuyện này thì có liên quan gì đến công chúa Cao Ly?”
“Tất nhiên là có liên quan.” Nam Ma Tà nói năng hùng hồn, “Nếu là thân huynh đệ với Diệp Cẩn, vậy tính khí bản tính Sở Hoàng sư phụ cũng có thể đoán được một hai. Ngày thường không có gì, nhưng trong đầu một khi ghen, nói không chừng sẽ chủ động chạy đến Tây Nam phủ.” Mà ngươi rõ ràng ngụ ở trong cung, cư nhiên một chút tiến triển cũng không có, thực sự là hổ thẹn với tổ tiên Đoạn thị.
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Phòng ngủ của sư phụ ở sát vách.” Nếu là không có chuyện gì, thì mau đi đi.
“Đến đến đến.” Nam Ma Tà từ trong tủ lấy ra một xấp thoại bản, “Biết ngay là ngươi không biết, nhưng cũng không sao, học thêm một chút là được, chuyện như vậy trước lạ sau quen. Chỉ là ngàn vạn lần phải cất cẩn thận đừng để cho Dao nhi nhìn thấy, tuổi tác nó còn nhỏ.”
Gân xanh trên trán Đoạn Bạch Nguyệt nhảy lên một cái, trực tiếp đuổi hắn đi ra ngoài.
Nam Ma Tà ngồi xổm ở cửa ai ai cảm thán. Quả thực làm nhục sư môn, làm nhục sư môn, làm nhục sư môn.
Đoạn Bạch Nguyệt ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc, lại lên đường Thái Từ. Liền thấy lôi đài đã được bày ra, Tái Phan An kia vẫn như trước ngồi ở chỗ cao, khép hờ mắt lại như đã ngủ. Nghĩ đến là cổ trùng trong cơ thể ngày đó bị hoảng sợ, bây giờ đã khôi phục lại yên tĩnh.
Phía trước truyền đến tiếng cải vã, là công chúa Cao Ly - Kim Xu mang người đi dạo ở bên trong Vương thành. Đoạn Bạch Nguyệt ra cửa đều sẽ dịch dung, ngược lại cũng không lo lắng sẽ bị nhận ra. Chỉ là sau khi thấy thì rất đau đầu, tất nhiên là sẽ xoay người muốn đi trở về.
“Đứng lại!” Kim Xu ở phía sau gọi.
Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ, lòng thầm nói vì sao bất kể là khuôn mặt nào, cuối cùng cũng sẽ bị nàng chặn lại.
Một đội quan binh tiến lên, chặn phía trước Đoạn Bạch Nguyệt, người dẫn đầu là tiểu đầu mục trong Ngự Lâm quân, tên là Cao Dương, ôm quyền áy náy nói: “Vị công tử này xin dừng bước, công chúa có lời muốn nói.”
Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng bất đắc dĩ.
Kim Xu nhanh chóng bước lên, sau khi thấy rõ tướng mạo lại thất vọng. Vừa nãy nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, còn tưởng là Tây Nam Vương.
“Công chúa?” Thấy nàng thật lâu không nói lời nào, Cao Dương không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở.
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt cũng có chút nghi hoặc.”Ngươi tên là gì?” Kim Xu hoàn hồn.
Đoạn Bạch Nguyệt ra dấu tay, ý bảo mình là một người câm.
Kim Xu đột nhiên ra tay hướng trên mặt hắn kéo tới.
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn đứng không nhúc nhích. Một cục đá nho nhỏ nhanh chóng bay tới, đánh rớt tay đối phương.
Kim Xu đau đớn kêu lên một tiếng, ngẩng đầu tức giận nhìn về phía trà lâu ven đường, nhưng đâu còn thân ảnh.
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán xoay người rời đi.
“Ngươi đứng lại!” Kim Xu còn muốn đuổi theo, lại bị Cao Dương ngăn cản. Từ trước đến giờ Vương thành an bình hòa nhạc dân phong ngay ngắn, cho dù là công chúa nước láng giềng cũng không được phép vô cớ quấy nhiễu dân.
Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng đi vài bước tiến vào hẻm nhỏ, nói: “Đa tạ sư phụ.”
Nam Ma Tà ngồi chồm hỗm trên đầu tường tiếp tục ăn đậu tằm, thuận tiện nhắc nhở: “Nhìn dáng vẻ nữ oa kia hẳn là còn chưa chết tâm với ngươi, nếu không thích nàng thì mau đuổi đi đi.”
“Phải đuổi thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Nam Ma Tà nhảy xuống đất: “Không thể kêu người trong lòng kia của ngươi ban một cửa hôn nhân cho nàng sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Nàng đưa ra yêu cầu quá cao.”
“Thế gian này ở đâu mà có nhiều chuyện ngươi tình ta nguyện vẹn toàn đôi bên như vậy.” Nam Ma Tà nói, “Đem thời gian quý báu của mình uổng phí đặt lên một người không có tình cảm với mình, đó mới gọi là không đáng.”
Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: “Rốt cuộc sư phụ muốn nói cái gì?”
Nam Ma Tà nói: “Khi còn trẻ thì cũng thôi đi, nếu tương lai già rồi, chỉ sợ ngay cả vách tường cũng nhảy không vào, đến lúc đó phải làm thế nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu thật sự có ngày ấy, nghĩ đến cũng sẽ có những người còn lại chưởng quản giang sơn xã tắc này, vậy ta liền dẫn hắn đi.”
“Thì ra ngươi cũng nghĩ tới tương lai.” Nam Ma Tà nói, “Chỉ là với kết quả này, còn không bằng không nghĩ.
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Bằng không sao có thể xứng đáng hai chữ 'tình thánh' mà sư phụ cho ta.”
“Thôi, để sư phụ giúp ngươi một tay.” Nam Ma Tà nói.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Chuyện gì?”
Nam Ma Tà nói: “Ngươi có biết trước đó vì sao triều đình phải phái người đến Phỉ Miễn quốc không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lơ đễnh dựa vào trên cây: “Bởi vì quốc chủ Phỉ Miễn quốc lớn lên rất là cao to anh tuấn.” Lúc trước đã nói qua một lần.
Nam Ma Tà lại nói: “Bởi vì tục truyền ở bên trong Phỉ Miễn quốc có Thiên Thần Sa.”
Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu.
Nam Ma Tà nói: “Ngươi có biết vì sao Sở Hoàng muốn tìm mộc si lão nhân nghiên cứu Bát Hoang trận pháp không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Nam Ma Tà tiếp tục nói: “Phá trận để đi vào Bát Hoang, người sáng lập bộ trận pháp này chính là quốc chủ tổ tiên Phỉ Miễn quốc.”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy mình giống như là đang nghe cố sự.
“Xem ra Sở Hoàng đối với ngươi cũng là dụng tình khá sâu, quyết định chủ ý nếu như Phỉ Miễn quốc không đáp ứng, thì sẽ dẫn binh xuôi Nam.” Nam Ma Tà vỗ vỗ bả vai hắn, “Đây cũng không giống như là tác phong của hắn. Nếu thật sự có ngày đó, vì một mình ngươi không tiếc dẫn binh xâm lược nước khác, e là không để lại tiếng xấu cũng khó.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, xoay người muốn vào trong cung.
“Đi thì có lợi ích gì.” Nam Ma Tà ở phía sau nói, “Nếu như không muốn để hắn làm chuyện điên rồ, vì sao không một đao cắt đứt để cho hắn triệt để quên ngươi, ngược lại cũng sạch sẽ.”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng bước.
“Vua của một nước, còn sợ không có ngươi thì sống không nổi sao?” Nam Ma Tà lắc đầu, xoay người rời khỏi hẻm nhỏ, cũng không nói thêm chuyện gì nữa.
Ngày hôm đó mãi đến tận sắc trời tối đen, Đoạn Bạch Nguyệt mới tiến vào cung.
Tứ Hỉ công công sau khi thấy thì thấp giọng nói: “Sao bây giờ Tây Nam Vương mới đến, bữa tối hoàng thượng cũng không dùng, một mực chờ a.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đẩy cửa tiến vào điện.
Sở Uyên đang ở trước bàn đọc sách, trước mặt xếp hai chén trà, một chén trong đó đã lạnh. Nghe có người tiến vào cũng không ngẩng đầu, chỉ là hỏi một câu: “Đi đâu vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn, trong lòng cũng không biết là đau hay là ngọt.
“Sao vậy?” Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, Sở Uyên ngẩng đầu lên. Một đôi mắt cực kì đẹp dưới ánh nến, giống như là được sao rót đầy.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng không nhúc nhích.
“Này, trúng tà hả?” Sở Uyên tiến lên, huơ huơ tay trước mặt hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt vòng qua thắt lưng hắn chặt chẽ ôm người vào trong ngực.
Khí lực rất lớn, như là đời này cũng sẽ không buông ra.
***
Rất vất vả mới tiễn Kim Thái đi. Sau khi trở về tẩm cung, Sở Uyên cảm thấy đau đầu muốn chết.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người bên ngoài mơ ước thì mơ ước, tóm lại cũng cướp không được.”
“Ai sẽ cướp ngươi.” Sở Uyên tự mình rót chén trà uống, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Hôm nay khi ngươi luận võ, sử dụng võ công gì vậy? Lúc trước tựa hồ chưa từng thấy qua.”
“Tây Nam phủ có một giáo đầu dạy quyền pháp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Khi còn bé có học được vài ngày.”
“Chỉ vài ngày?” Sở Uyên hỏi.
“Thật sự chỉ có vài ngày, sau đó giáo đầu kia liền thành thân với một nữ tử trong phủ rồi đến Nam Dương.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc gần đi để lại cho ta một quyển quyền phổ, nghiên cứu nhiều năm như vậy, hầu như cũng có thể ngộ ra vài thứ.”
“Không trách, nhìn cũng không phải con đường lúc trước của ngươi.” Sở Uyên đặt một chén trà không xuống, “Đã sắp đến giờ Hợi -- “
“Đêm nay ta ở lại.” Đoạn Bạch Nguyệt cắt ngang lời hắn.
“Được voi đòi tiên.” Sở Uyên xoay người đi vào bên trong điện, đáy mắt lại có chút ý cười, “Trẫm không cho chép.”
Không cho phép thì không cho phép, nhưng nhất định là phải ở lại.
Tây Nam Vương rất kiên định.
Đeo cái danh soán vị cướp ngôi nhiều năm như vậy, hầu như cũng nên làm một chút việc ngỗ nghịch thánh ý.
Thấy hai người cùng nhau trở về, Tứ Hỉ công công vui vẻ cười hớn hở cất tay, liền đưa hai phần muối sạch súc miệng vào.
Nghe hắn ở phía sau bình phong tắm rửa, Đoạn Bạch Nguyệt hai tay chống quai hàm, ngồi ở bên cạnh bàn thẫn thờ.
Sở Uyên lúc trước còn đang suy nghĩ, cảm thấy có khi nào người này đột nhiên xông vào hay không. Sau khi tắm rửa xong bước ra thì nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, lại cảm thấy rất mắc cười, nhịn không được liền cười thành tiếng.
Đoạn Bạch Nguyệt khó hiểu: “Sao vậy?”
Sở Uyên đi vòng qua hắn tự mình leo lên giường.
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt cũng nằm ở bên cạnh hắn, mang theo một tia khí tức ẩm ướt vừa mới tắm xong.
Ánh nến trong điện chỉ chừa một chiếc, rất mờ, vừa vặn có thể thấy rõ đường nét ngũ quan người bên cạnh.
Sở Uyên quay lưng về phía hắn, ôm chăn xuất thần.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu không muốn ngủ, ta làm ảo thuật cho ngươi xem?”
“Không xem.” Sở Uyên không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Đoạn Bạch Nguyệt buông màn xuống.
“Này!” Sở Uyên Nhíu mày, xoay người nhìn hắn.
“Sợ cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, “Cho dù là diễn múa rối, cũng phải có cái màn vải để che.”Sở Uyên liền ngồi dậy, cách hắn xa một chút, nhắc nhở: “Nếu dám xằng bậy, trẫm đưa ngươi đến phòng tịnh thân(*)!”
(*) Phòng tịnh thân: là phòng biến nam tử trẻ tuổi thành thái giám.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Ảo thuật gì vậy?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay đến trước mặt hắn: “Nè!”
Sở Uyên ôm đầu gối: “Hửm.”
“Tự xem.” Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cười.
“Không muốn.” Sở Uyên mạnh mẽ nắm chặt hai tay.
Đoạn Bạch Nguyệt mở lòng bàn tay ra, là một cái tượng gỗ nho nhỏ.
Sở Uyên bĩu môi: “Lúc trước bán nhiều cái nút như vậy, còn tưởng là sẽ biến ra một người sống.”
“Ta cũng không ngốc, lúc này biến ra một người làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt đặt tượng gỗ vào trong tay hắn, “Ngửi thử xem.”
“Có mùi thuốc?” Sở Uyên nói.
“Lúc trước cầm đi Đốt Tinh, bù lại cho ngươi cái này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Vậy ta thiệt thòi rồi.” Sở Uyên nói, “Rõ ràng Đốt Tinh tương đối đáng giá hơn.”
“Đây là hương đà mộc, chỉ có ở phía Nam, đặt ở bên gối có thể tĩnh tâm an thần.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cho dù Diệp cốc chủ thật sự là thần y, nhưng tóm lại uống nhiều thuốc cũng không tốt, không ngại thử cái này xem.”
“Ngươi tự khắc à?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Còn có thể nhìn ra?”
“Xấu như vậy, muốn không nhìn ra cũng khó.” Sở Uyên cong khóe miệng, nắm chặt tượng gỗ ở lòng bàn tay, “Đa tạ.”
“Chỉ nói một câu 'đa tạ' thôi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Nếu như ngại một câu không đủ, ngày mai mời gánh hát vào trong cung diễn một màn kịch cho ngươi nghe.” Sở Uyên nằm lại trên giường, cả người đều rụt vào trong chăn, “Được rồi, không được nói nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, ngược lại cũng thật sự không nói nữa. Qua một hồi lâu, cách chăn ôm lấy hắn.
Bóng đêm như nước, một mảnh ôn nhu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Uyên vào triều sớm. Đoạn Bạch Nguyệt nhưng là trở về khách điếm.
Nam Ma Tà và Đoạn Dao đang ăn điểm tâm. Sau khi thấy hắn vào phòng, hai người đồng thời nhét bánh bao vào trong miệng, mạnh mẽ dùng lực nuốt xuống, vừa nhìn liền biết là thầy trò.
Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười: “Sợ có người cướp cơm hả?”
Nam Ma Tà nói: “Thế nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt rất là bình tĩnh: “Rất tốt.”
Đoạn Dao lệ nóng doanh tròng: “Khi nào bàn chuyện hôn nhân?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không biết.”
Đoạn Dao nháy mắt nhụt chí.
Nam Ma Tà trách cứ: “Vậy thì tốt cái rắm.”Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn: “Ta cho là tốt, thì chính là tốt.”
Ở trong cung hai buổi tối, còn tưởng có thể tiến triển một chút, nhưng không ngờ vẫn là như cũ. Nam Ma Tà phất tay một cái, phái Đoạn Dao ra cửa nói cho tiểu nhị, không cần chuẩn bị trứng đỏ nữa, bởi vì cũng không có gì việc vui phát sinh.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Công chúa Cao Ly kia cũng tới, ngươi cư nhiên cũng không biết nắm bắt cơ hội?” Nam Ma Tà chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Đoạn Bạch Nguyệt buồn bực: “Chuyện này thì có liên quan gì đến công chúa Cao Ly?”
“Tất nhiên là có liên quan.” Nam Ma Tà nói năng hùng hồn, “Nếu là thân huynh đệ với Diệp Cẩn, vậy tính khí bản tính Sở Hoàng sư phụ cũng có thể đoán được một hai. Ngày thường không có gì, nhưng trong đầu một khi ghen, nói không chừng sẽ chủ động chạy đến Tây Nam phủ.” Mà ngươi rõ ràng ngụ ở trong cung, cư nhiên một chút tiến triển cũng không có, thực sự là hổ thẹn với tổ tiên Đoạn thị.
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Phòng ngủ của sư phụ ở sát vách.” Nếu là không có chuyện gì, thì mau đi đi.
“Đến đến đến.” Nam Ma Tà từ trong tủ lấy ra một xấp thoại bản, “Biết ngay là ngươi không biết, nhưng cũng không sao, học thêm một chút là được, chuyện như vậy trước lạ sau quen. Chỉ là ngàn vạn lần phải cất cẩn thận đừng để cho Dao nhi nhìn thấy, tuổi tác nó còn nhỏ.”
Gân xanh trên trán Đoạn Bạch Nguyệt nhảy lên một cái, trực tiếp đuổi hắn đi ra ngoài.
Nam Ma Tà ngồi xổm ở cửa ai ai cảm thán. Quả thực làm nhục sư môn, làm nhục sư môn, làm nhục sư môn.
Đoạn Bạch Nguyệt ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc, lại lên đường Thái Từ. Liền thấy lôi đài đã được bày ra, Tái Phan An kia vẫn như trước ngồi ở chỗ cao, khép hờ mắt lại như đã ngủ. Nghĩ đến là cổ trùng trong cơ thể ngày đó bị hoảng sợ, bây giờ đã khôi phục lại yên tĩnh.
Phía trước truyền đến tiếng cải vã, là công chúa Cao Ly - Kim Xu mang người đi dạo ở bên trong Vương thành. Đoạn Bạch Nguyệt ra cửa đều sẽ dịch dung, ngược lại cũng không lo lắng sẽ bị nhận ra. Chỉ là sau khi thấy thì rất đau đầu, tất nhiên là sẽ xoay người muốn đi trở về.
“Đứng lại!” Kim Xu ở phía sau gọi.
Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ, lòng thầm nói vì sao bất kể là khuôn mặt nào, cuối cùng cũng sẽ bị nàng chặn lại.
Một đội quan binh tiến lên, chặn phía trước Đoạn Bạch Nguyệt, người dẫn đầu là tiểu đầu mục trong Ngự Lâm quân, tên là Cao Dương, ôm quyền áy náy nói: “Vị công tử này xin dừng bước, công chúa có lời muốn nói.”
Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng bất đắc dĩ.
Kim Xu nhanh chóng bước lên, sau khi thấy rõ tướng mạo lại thất vọng. Vừa nãy nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, còn tưởng là Tây Nam Vương.
“Công chúa?” Thấy nàng thật lâu không nói lời nào, Cao Dương không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở.
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt cũng có chút nghi hoặc.”Ngươi tên là gì?” Kim Xu hoàn hồn.
Đoạn Bạch Nguyệt ra dấu tay, ý bảo mình là một người câm.
Kim Xu đột nhiên ra tay hướng trên mặt hắn kéo tới.
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn đứng không nhúc nhích. Một cục đá nho nhỏ nhanh chóng bay tới, đánh rớt tay đối phương.
Kim Xu đau đớn kêu lên một tiếng, ngẩng đầu tức giận nhìn về phía trà lâu ven đường, nhưng đâu còn thân ảnh.
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán xoay người rời đi.
“Ngươi đứng lại!” Kim Xu còn muốn đuổi theo, lại bị Cao Dương ngăn cản. Từ trước đến giờ Vương thành an bình hòa nhạc dân phong ngay ngắn, cho dù là công chúa nước láng giềng cũng không được phép vô cớ quấy nhiễu dân.
Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng đi vài bước tiến vào hẻm nhỏ, nói: “Đa tạ sư phụ.”
Nam Ma Tà ngồi chồm hỗm trên đầu tường tiếp tục ăn đậu tằm, thuận tiện nhắc nhở: “Nhìn dáng vẻ nữ oa kia hẳn là còn chưa chết tâm với ngươi, nếu không thích nàng thì mau đuổi đi đi.”
“Phải đuổi thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Nam Ma Tà nhảy xuống đất: “Không thể kêu người trong lòng kia của ngươi ban một cửa hôn nhân cho nàng sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Nàng đưa ra yêu cầu quá cao.”
“Thế gian này ở đâu mà có nhiều chuyện ngươi tình ta nguyện vẹn toàn đôi bên như vậy.” Nam Ma Tà nói, “Đem thời gian quý báu của mình uổng phí đặt lên một người không có tình cảm với mình, đó mới gọi là không đáng.”
Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: “Rốt cuộc sư phụ muốn nói cái gì?”
Nam Ma Tà nói: “Khi còn trẻ thì cũng thôi đi, nếu tương lai già rồi, chỉ sợ ngay cả vách tường cũng nhảy không vào, đến lúc đó phải làm thế nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu thật sự có ngày ấy, nghĩ đến cũng sẽ có những người còn lại chưởng quản giang sơn xã tắc này, vậy ta liền dẫn hắn đi.”
“Thì ra ngươi cũng nghĩ tới tương lai.” Nam Ma Tà nói, “Chỉ là với kết quả này, còn không bằng không nghĩ.
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Bằng không sao có thể xứng đáng hai chữ 'tình thánh' mà sư phụ cho ta.”
“Thôi, để sư phụ giúp ngươi một tay.” Nam Ma Tà nói.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Chuyện gì?”
Nam Ma Tà nói: “Ngươi có biết trước đó vì sao triều đình phải phái người đến Phỉ Miễn quốc không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lơ đễnh dựa vào trên cây: “Bởi vì quốc chủ Phỉ Miễn quốc lớn lên rất là cao to anh tuấn.” Lúc trước đã nói qua một lần.
Nam Ma Tà lại nói: “Bởi vì tục truyền ở bên trong Phỉ Miễn quốc có Thiên Thần Sa.”
Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu.
Nam Ma Tà nói: “Ngươi có biết vì sao Sở Hoàng muốn tìm mộc si lão nhân nghiên cứu Bát Hoang trận pháp không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Nam Ma Tà tiếp tục nói: “Phá trận để đi vào Bát Hoang, người sáng lập bộ trận pháp này chính là quốc chủ tổ tiên Phỉ Miễn quốc.”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy mình giống như là đang nghe cố sự.
“Xem ra Sở Hoàng đối với ngươi cũng là dụng tình khá sâu, quyết định chủ ý nếu như Phỉ Miễn quốc không đáp ứng, thì sẽ dẫn binh xuôi Nam.” Nam Ma Tà vỗ vỗ bả vai hắn, “Đây cũng không giống như là tác phong của hắn. Nếu thật sự có ngày đó, vì một mình ngươi không tiếc dẫn binh xâm lược nước khác, e là không để lại tiếng xấu cũng khó.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, xoay người muốn vào trong cung.
“Đi thì có lợi ích gì.” Nam Ma Tà ở phía sau nói, “Nếu như không muốn để hắn làm chuyện điên rồ, vì sao không một đao cắt đứt để cho hắn triệt để quên ngươi, ngược lại cũng sạch sẽ.”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng bước.
“Vua của một nước, còn sợ không có ngươi thì sống không nổi sao?” Nam Ma Tà lắc đầu, xoay người rời khỏi hẻm nhỏ, cũng không nói thêm chuyện gì nữa.
Ngày hôm đó mãi đến tận sắc trời tối đen, Đoạn Bạch Nguyệt mới tiến vào cung.
Tứ Hỉ công công sau khi thấy thì thấp giọng nói: “Sao bây giờ Tây Nam Vương mới đến, bữa tối hoàng thượng cũng không dùng, một mực chờ a.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đẩy cửa tiến vào điện.
Sở Uyên đang ở trước bàn đọc sách, trước mặt xếp hai chén trà, một chén trong đó đã lạnh. Nghe có người tiến vào cũng không ngẩng đầu, chỉ là hỏi một câu: “Đi đâu vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn, trong lòng cũng không biết là đau hay là ngọt.
“Sao vậy?” Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, Sở Uyên ngẩng đầu lên. Một đôi mắt cực kì đẹp dưới ánh nến, giống như là được sao rót đầy.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng không nhúc nhích.
“Này, trúng tà hả?” Sở Uyên tiến lên, huơ huơ tay trước mặt hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt vòng qua thắt lưng hắn chặt chẽ ôm người vào trong ngực.
Khí lực rất lớn, như là đời này cũng sẽ không buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.