Chương 12
Thập Tử Nhất
28/09/2023
Thanh Vy có chút nghi hoặc nhìn y, nàng chưa từng nghe tới cái Lam thị này. Nếu chỉ là một tộc bình thường, vốn không thể vào hoàng cung, nhưng Tự An lại được vào, nhất định Lam thị này có quan hệ với quan trong triều, hoặc là vương gia. Mà mặc dù Thanh Vy nhìn y chằm chặp như vậy, Tự An vẫn giữ nguyên nụ cười tự tin trên môi. Tự An hỏi:
- Nàng đang nghĩ gì vậy?
- Hả? Ta\, ta đâu có nghĩ gì. Huynh mấy tuổi rồi? - Thanh Vy quyết định tin tưởng nam tử trước mặt một chút vậy\, dù sao y là ai cũng chẳng liên quan tới nàng.
- Ta? Ta 15 tuổi. Còn nàng? - Tự An cười tươi\, vừa nói vừa kéo tay nàng.
- Muội 13 tuổi rồi. - Thanh Vy đi theo Tự An\, tuy có thắc mắc nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy an tâm\, cảm thấy y sẽ không hại nàng.
Đi theo Tự An một hồi, cuối cùng cả hai dừng lại trước một khoảnh đất rộng rãi. Thanh Vy chưa từng thấy nơi này, ánh mắt mở to ngạc nhiên, đặc biệt hơn là còn có một cái xích đu đang được treo lủng lẳng trên nhánh cây gỗ. Thanh Vy tò mò:
- Tự An\, đây là đâu?
- Đây là đâu hả? Trước tiên\, ta lớn tuổi hơn nàng\, nàng phải gọi ta một tiếng ca ca\, nghe rõ chưa? Gọi thử đi\, Tự An ca ca. - Tự An cười cười\, đưa tay nhéo mũi nàng. Thực tình\, tiểu cô nương này vô cùng đáng yêu mà.
- Tự\, Tự An ca ca. - Thanh Vy lắp bắp nói. Tự An đang định cười thì nàng liền vùng vằng - Aaa... Ta không quen gọi kiểu này\, không quen không gọi đâu.
- Nàng đúng là... - Đúng là khiến y từ trên mây rớt xuống bùn mà. Tự An thở dài rồi lại mỉm cười. - Được rồi\, nàng muốn gọi như nào cũng được\, đi\, ta tới kia chơi xích đ....
- Đi nhanh nào!
Tự An còn chưa nói xong, nàng đã nhanh chân chạy tới trước. Thanh Vy ngồi trên xích đu, vui vẻ kêu:
- Tự An\, huynh mau tới đây đẩy xích đu cho muội với.
Tự An đưa tay đỡ đầu rồi cũng chạy qua đẩy cho nàng. Vừa đẩy, y vừa hỏi:
- Nhanh không? Sợ chưa?
- Ta không sợ\, không sợ đâu. Đẩy mạnh lên nào. - Thanh Vy cười tít mắt\, hai tay giữ chặt lấy hai sợi dây thừng\, chân khua khoắng trong không trung.
Ai ngờ... Thanh Vy giữ không chặt, Tự An lại đẩy quá nhanh, nên nàng bị văng ra ngoài. Thanh Vy chỉ kịp hét lên một tiếng, Tự An kinh ngạc nhưng cũng kịp chạy lại đỡ cô. Y dang sẵn hai tay đỡ, chỉ chờ nàng ngã vào vòng tay ấy. Mà đời chẳng như mơ, y lại không đỡ được, Thanh Vy ngã cái nhào, tay đè bẹp lên cổ y lại Tự An suýt tắc thở. Thanh Vy thở phào, may mà chưa chết. Nhưng Tự An có lẽ là chết gần một nửa rồi, ngày gì xui vậy cơ chứ, người ta nói không ai tắm hai lần trên một dòng sông, vậy mà y bị cô nương này đè tới 2 lần. Y thều thào:
- Thanh Vy\, coi như ta van nàng\, đi xuống đi\, ta sắp ngạt thở tới nỗi *cưỡi hạc về Tây Thiên* rồi.
Thanh Vy lại lần nữa vội vàng đứng lại, xoa xoa hai bàn tay bối rối:
- Tự\, Tự An\, ta\, ta xin lỗi\, ta không cố ý đâu.
- Nàng còn dám cố ý. - Tự An giả vờ trừng mắt trêu nàng. Nhè đâu Thanh Vy lại vô cùng hối lỗi\, mắt rưng rưng sắp khóc:
- Ta\, ta xin lỗi\, ta\, ta biết lỗi rồi mà. Ta\, ta không nên chơi xích đu. Hức\, hức.
Tự An luống cuống, tay chân tựa như vô dụng. Mặc dù y đã nhìn thấy nữ nhân khóc nhiều tới nỗi không nhớ hết được, nhưng không hiểu sao nhìn nàng không lại có cảm giác đau lòng nữa. Tự An bối rối, sắc mặt còn nghiêm túc suy nghĩ hơn cả lúc thượng triều. Thế rồi y đưa tay lên, lau nước mắt cho nàng, cử chỉ dịu dàng cùng đôi mắt hiền lành của y làm Thanh Vy cảm thấy an tâm, nàng giương đôi mắt long lanh lên nhìn chằm chằm Tự An. Y mỉm cười:
- Đừng có khóc. Xấu lắm.
Thanh Vy ngước nhìn y, hỏi:
- Huynh không giận sao? - Đôi mắt nai nhìn y ngơ ngác\, khuôn mặt vốn nên cười tươi giờ lại vương những giọt lệ trong suốt.
- Sao ta lại giận nàng được\,nàng có cố tình đâu\, là do cái xích đu ấy mà. - Tự An thầm nghĩ có ngày y phải chặt cái xích đu này đi mất thôi.
Lúc này Thanh Vy mới nhớ đến Lý Tâm Vũ tội nghiệp, nàng "A" lên một tiếng rồi co giò chạy mất. Bỏ lại Tự An đang bơ vơ một mình, cô nương này đúng là tâm không bao giờ ở yên một chỗ mà.
_______________________________________________________
Trở lại Vườn Sen\, Thanh Vy mò mầm tìm Lý Tâm Vũ một hồi mà vẫn chẳng thấy đâu. Cuối cùng cũng nản mà quay trở về Từ Quang các luôn. Lúc nàng về đã là giờ *Dậu*\, con Lục với con Ban đang hớt hải đi tìm\, thấy nàng về liền chạy tới hỏi han:
- Tiểu chủ\, tiểu chủ có làm sao không? Sao giờ này mới về?
- Lục à\, ta không sao. Mau vào đi thôi. - Thanh Vy kéo tay con Lục vào\, để con Ban đứng một mình bên ngoài\, ánh mắt con Ban có chút mất mát. Tiểu Lộc tử\, ca ca của con Ban bước tới\, thở dài:
- Muội muội à\, không cần phải buồn. Dù sao A Lục tỷ tỷ cũng là nha hoàn hồi môn\, thân thiết hơn cũng chả có gì lạ. Mau vào đi\, đừng để tiểu chủ chờ.
Con Ban được ca ca an ủi liền hồi phục tinh thần, nó xốc lại cảm xúc rồi nhanh chóng vào trong hầu hạ. Để lại Tiểu Lộc tử đứng đó, tiếp tục thở dài:
- Tiểu chủ à\, Tiểu Ban rất thích người. Muội ấy muốn hầu hạ muội như vậy\, người lại chỉ nghĩ tới A Lục tỷ tỷ. Muội muội ta thật thiệt thòi.
- Nàng đang nghĩ gì vậy?
- Hả? Ta\, ta đâu có nghĩ gì. Huynh mấy tuổi rồi? - Thanh Vy quyết định tin tưởng nam tử trước mặt một chút vậy\, dù sao y là ai cũng chẳng liên quan tới nàng.
- Ta? Ta 15 tuổi. Còn nàng? - Tự An cười tươi\, vừa nói vừa kéo tay nàng.
- Muội 13 tuổi rồi. - Thanh Vy đi theo Tự An\, tuy có thắc mắc nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy an tâm\, cảm thấy y sẽ không hại nàng.
Đi theo Tự An một hồi, cuối cùng cả hai dừng lại trước một khoảnh đất rộng rãi. Thanh Vy chưa từng thấy nơi này, ánh mắt mở to ngạc nhiên, đặc biệt hơn là còn có một cái xích đu đang được treo lủng lẳng trên nhánh cây gỗ. Thanh Vy tò mò:
- Tự An\, đây là đâu?
- Đây là đâu hả? Trước tiên\, ta lớn tuổi hơn nàng\, nàng phải gọi ta một tiếng ca ca\, nghe rõ chưa? Gọi thử đi\, Tự An ca ca. - Tự An cười cười\, đưa tay nhéo mũi nàng. Thực tình\, tiểu cô nương này vô cùng đáng yêu mà.
- Tự\, Tự An ca ca. - Thanh Vy lắp bắp nói. Tự An đang định cười thì nàng liền vùng vằng - Aaa... Ta không quen gọi kiểu này\, không quen không gọi đâu.
- Nàng đúng là... - Đúng là khiến y từ trên mây rớt xuống bùn mà. Tự An thở dài rồi lại mỉm cười. - Được rồi\, nàng muốn gọi như nào cũng được\, đi\, ta tới kia chơi xích đ....
- Đi nhanh nào!
Tự An còn chưa nói xong, nàng đã nhanh chân chạy tới trước. Thanh Vy ngồi trên xích đu, vui vẻ kêu:
- Tự An\, huynh mau tới đây đẩy xích đu cho muội với.
Tự An đưa tay đỡ đầu rồi cũng chạy qua đẩy cho nàng. Vừa đẩy, y vừa hỏi:
- Nhanh không? Sợ chưa?
- Ta không sợ\, không sợ đâu. Đẩy mạnh lên nào. - Thanh Vy cười tít mắt\, hai tay giữ chặt lấy hai sợi dây thừng\, chân khua khoắng trong không trung.
Ai ngờ... Thanh Vy giữ không chặt, Tự An lại đẩy quá nhanh, nên nàng bị văng ra ngoài. Thanh Vy chỉ kịp hét lên một tiếng, Tự An kinh ngạc nhưng cũng kịp chạy lại đỡ cô. Y dang sẵn hai tay đỡ, chỉ chờ nàng ngã vào vòng tay ấy. Mà đời chẳng như mơ, y lại không đỡ được, Thanh Vy ngã cái nhào, tay đè bẹp lên cổ y lại Tự An suýt tắc thở. Thanh Vy thở phào, may mà chưa chết. Nhưng Tự An có lẽ là chết gần một nửa rồi, ngày gì xui vậy cơ chứ, người ta nói không ai tắm hai lần trên một dòng sông, vậy mà y bị cô nương này đè tới 2 lần. Y thều thào:
- Thanh Vy\, coi như ta van nàng\, đi xuống đi\, ta sắp ngạt thở tới nỗi *cưỡi hạc về Tây Thiên* rồi.
Thanh Vy lại lần nữa vội vàng đứng lại, xoa xoa hai bàn tay bối rối:
- Tự\, Tự An\, ta\, ta xin lỗi\, ta không cố ý đâu.
- Nàng còn dám cố ý. - Tự An giả vờ trừng mắt trêu nàng. Nhè đâu Thanh Vy lại vô cùng hối lỗi\, mắt rưng rưng sắp khóc:
- Ta\, ta xin lỗi\, ta\, ta biết lỗi rồi mà. Ta\, ta không nên chơi xích đu. Hức\, hức.
Tự An luống cuống, tay chân tựa như vô dụng. Mặc dù y đã nhìn thấy nữ nhân khóc nhiều tới nỗi không nhớ hết được, nhưng không hiểu sao nhìn nàng không lại có cảm giác đau lòng nữa. Tự An bối rối, sắc mặt còn nghiêm túc suy nghĩ hơn cả lúc thượng triều. Thế rồi y đưa tay lên, lau nước mắt cho nàng, cử chỉ dịu dàng cùng đôi mắt hiền lành của y làm Thanh Vy cảm thấy an tâm, nàng giương đôi mắt long lanh lên nhìn chằm chằm Tự An. Y mỉm cười:
- Đừng có khóc. Xấu lắm.
Thanh Vy ngước nhìn y, hỏi:
- Huynh không giận sao? - Đôi mắt nai nhìn y ngơ ngác\, khuôn mặt vốn nên cười tươi giờ lại vương những giọt lệ trong suốt.
- Sao ta lại giận nàng được\,nàng có cố tình đâu\, là do cái xích đu ấy mà. - Tự An thầm nghĩ có ngày y phải chặt cái xích đu này đi mất thôi.
Lúc này Thanh Vy mới nhớ đến Lý Tâm Vũ tội nghiệp, nàng "A" lên một tiếng rồi co giò chạy mất. Bỏ lại Tự An đang bơ vơ một mình, cô nương này đúng là tâm không bao giờ ở yên một chỗ mà.
_______________________________________________________
Trở lại Vườn Sen\, Thanh Vy mò mầm tìm Lý Tâm Vũ một hồi mà vẫn chẳng thấy đâu. Cuối cùng cũng nản mà quay trở về Từ Quang các luôn. Lúc nàng về đã là giờ *Dậu*\, con Lục với con Ban đang hớt hải đi tìm\, thấy nàng về liền chạy tới hỏi han:
- Tiểu chủ\, tiểu chủ có làm sao không? Sao giờ này mới về?
- Lục à\, ta không sao. Mau vào đi thôi. - Thanh Vy kéo tay con Lục vào\, để con Ban đứng một mình bên ngoài\, ánh mắt con Ban có chút mất mát. Tiểu Lộc tử\, ca ca của con Ban bước tới\, thở dài:
- Muội muội à\, không cần phải buồn. Dù sao A Lục tỷ tỷ cũng là nha hoàn hồi môn\, thân thiết hơn cũng chả có gì lạ. Mau vào đi\, đừng để tiểu chủ chờ.
Con Ban được ca ca an ủi liền hồi phục tinh thần, nó xốc lại cảm xúc rồi nhanh chóng vào trong hầu hạ. Để lại Tiểu Lộc tử đứng đó, tiếp tục thở dài:
- Tiểu chủ à\, Tiểu Ban rất thích người. Muội ấy muốn hầu hạ muội như vậy\, người lại chỉ nghĩ tới A Lục tỷ tỷ. Muội muội ta thật thiệt thòi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.