Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành
Chương 33: Đúng là già mồm!
Tàn Tuyết Lệ Nhi
21/04/2014
“Ta biết. Vừa rồi ở Phượng Loan Cung có phải nàng cố ý thăm dò ta? Nàng là đang suy nghĩ xem ta có phải loại người trông mặt mà bắt hình dong hay không? Ta nói đúng chứ?”
Tiêu Tẩm Phong cười thoải mái, chắp quạt sau lưng bước lại gần Thẩm Nhược Ly cẩn thận quan sát hai má hồng với đôi môi khẽ run rẩy của nàng.
“Đúng rồi, vì sao nàng nghĩ ta như vậy? Chẳng lẽ ta là đồ nông cạn, trông mặt mà bắt hình dong sao? Nhưng mà cũng khó trách nàng nghĩ như vậy, ai bảo ta lớn lên anh tuấn chứ. Xem ra, ta thành công mê hoặc một người.”
Thấy Tiêu Tẩm Phong cười lớn cùng với thần thái tự kỷ kia làm Thẩm Nhược Ly nhịn không được che miệng cười trộm. Sau đó ngẩng đầu híp mắt, làm như khiếp sợ nhìn Tiêu Tẩm Phong từ trên xuống dưới.
“Ha ha, cuối cùng nàng cũng cười nhưng sao nàng có thể có suy nghĩ này mà dò xét ta. Khó trách đêm gặp mặt, lúc gần rời đi nàng nói thật nhiều điều khó hiểu. Nói cái gì mà không đáng, sẽ hối hận đủ điều. Đêm đó ta cũng rất buồn bực, không biết là có ý gì. Nhưng hôm nay ở trên điện thấy vẻ mặt dị thường của nàng, ta nghĩ ta tìm được đáp án rồi.”
“Ta nào có lòng tiểu nhân đo bụng quân tử vậy chứ. Ta chỉ đánh cược với mình thôi.” Thẩm Nhược Ly ấp úng trả lời, nhưng trên mặt nóng hổi lại càng làm nàng hoảng hốt. Vì sao tâm sự bị hắn đoán trúng lại bất an và ngượng ngùng như thế.
“Ha ha ha, thì ra nàng cũng già mồm cãi láo như vậy. Nhưng không biết nàng cược thắng không, cũng không biết tại hạ trả lời có làm nàng vừa lòng?”
Tiêu Tẩm Phong chợt cúi người ôm quyền hướng Thẩm Nhược Ly, sau đó đột ngột cười ha hả. Hơn nữa từ tiếng cười còn có thể nghe thấy cảm xúc vui mừng, bởi vì lúc này ngay cả giữa lông mày cũng bắt đầu run nhẹ.
“Ta không có.” Thẩm Nhược Ly như muốn vội giải thích, nhưng cuối cùng nhìn thấy Tiêu Tẩm Phong làm ra vẻ trêu tức, lời nói dần dần hoá thành một chuỗi cười nhẹ nhàng.
Lúc này, tiếng cười Thẩm Nhược Ly trong vắt mang theo vui mừng vô tận cùng với khoé miệng bất giác giãn ra thoáng hiện nét cười nho nhỏ như là nụ hoa đang muốn nở rộ trong tháng đầu tiên của mùa xuân, như tiết lạnh mùa xuân mềm mại.
Tiêu Tẩm Phong nghe thấy tiếng cười thanh thuý từ tâm nàng phát ra, nhất thời cảm thấy cả người khoan khoái và dễ chịu. Vì thế khẽ ngước mắt lẳng lặng nhìn ánh mắt sáng người như nước của nàng. Sau một lúc lâu, khoé miệng của hắn cũng tự nhiên nở nụ cười.
Không biết lúc nào, nàng đã có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Thẩm Nhược Ly nhìn nụ cười trên mặt Tiêu Tẩm Phong, sau đó bất giác suy nghĩ sâu xa.
Tại nơi này, nụ cười trên mặt nhiều người nàng có nhìn qua. Nụ cười có vẻ đăm chiêu, cười với ý xấu, cười tà mị quyến rũ. Nụ cười hiện tại chỉ là đơn thuần cất tiếng cười to nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Giờ phút này, nàng rất muốn lưu lại tiếng cười thuần khiết tốt đẹp này. Bởi vì nàng sợ sẽ có một ngày, tiếng cười này sẽ cách xa nàng. Hơn nữa, điều quan trọng là nàng sợ ngày nào đó đến và chính nàng sẽ làm hắn tổn thương. Mà sau khi hắn biết rõ sự thật sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho nàng
Tiêu Tẩm Phong cười thoải mái, chắp quạt sau lưng bước lại gần Thẩm Nhược Ly cẩn thận quan sát hai má hồng với đôi môi khẽ run rẩy của nàng.
“Đúng rồi, vì sao nàng nghĩ ta như vậy? Chẳng lẽ ta là đồ nông cạn, trông mặt mà bắt hình dong sao? Nhưng mà cũng khó trách nàng nghĩ như vậy, ai bảo ta lớn lên anh tuấn chứ. Xem ra, ta thành công mê hoặc một người.”
Thấy Tiêu Tẩm Phong cười lớn cùng với thần thái tự kỷ kia làm Thẩm Nhược Ly nhịn không được che miệng cười trộm. Sau đó ngẩng đầu híp mắt, làm như khiếp sợ nhìn Tiêu Tẩm Phong từ trên xuống dưới.
“Ha ha, cuối cùng nàng cũng cười nhưng sao nàng có thể có suy nghĩ này mà dò xét ta. Khó trách đêm gặp mặt, lúc gần rời đi nàng nói thật nhiều điều khó hiểu. Nói cái gì mà không đáng, sẽ hối hận đủ điều. Đêm đó ta cũng rất buồn bực, không biết là có ý gì. Nhưng hôm nay ở trên điện thấy vẻ mặt dị thường của nàng, ta nghĩ ta tìm được đáp án rồi.”
“Ta nào có lòng tiểu nhân đo bụng quân tử vậy chứ. Ta chỉ đánh cược với mình thôi.” Thẩm Nhược Ly ấp úng trả lời, nhưng trên mặt nóng hổi lại càng làm nàng hoảng hốt. Vì sao tâm sự bị hắn đoán trúng lại bất an và ngượng ngùng như thế.
“Ha ha ha, thì ra nàng cũng già mồm cãi láo như vậy. Nhưng không biết nàng cược thắng không, cũng không biết tại hạ trả lời có làm nàng vừa lòng?”
Tiêu Tẩm Phong chợt cúi người ôm quyền hướng Thẩm Nhược Ly, sau đó đột ngột cười ha hả. Hơn nữa từ tiếng cười còn có thể nghe thấy cảm xúc vui mừng, bởi vì lúc này ngay cả giữa lông mày cũng bắt đầu run nhẹ.
“Ta không có.” Thẩm Nhược Ly như muốn vội giải thích, nhưng cuối cùng nhìn thấy Tiêu Tẩm Phong làm ra vẻ trêu tức, lời nói dần dần hoá thành một chuỗi cười nhẹ nhàng.
Lúc này, tiếng cười Thẩm Nhược Ly trong vắt mang theo vui mừng vô tận cùng với khoé miệng bất giác giãn ra thoáng hiện nét cười nho nhỏ như là nụ hoa đang muốn nở rộ trong tháng đầu tiên của mùa xuân, như tiết lạnh mùa xuân mềm mại.
Tiêu Tẩm Phong nghe thấy tiếng cười thanh thuý từ tâm nàng phát ra, nhất thời cảm thấy cả người khoan khoái và dễ chịu. Vì thế khẽ ngước mắt lẳng lặng nhìn ánh mắt sáng người như nước của nàng. Sau một lúc lâu, khoé miệng của hắn cũng tự nhiên nở nụ cười.
Không biết lúc nào, nàng đã có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Thẩm Nhược Ly nhìn nụ cười trên mặt Tiêu Tẩm Phong, sau đó bất giác suy nghĩ sâu xa.
Tại nơi này, nụ cười trên mặt nhiều người nàng có nhìn qua. Nụ cười có vẻ đăm chiêu, cười với ý xấu, cười tà mị quyến rũ. Nụ cười hiện tại chỉ là đơn thuần cất tiếng cười to nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Giờ phút này, nàng rất muốn lưu lại tiếng cười thuần khiết tốt đẹp này. Bởi vì nàng sợ sẽ có một ngày, tiếng cười này sẽ cách xa nàng. Hơn nữa, điều quan trọng là nàng sợ ngày nào đó đến và chính nàng sẽ làm hắn tổn thương. Mà sau khi hắn biết rõ sự thật sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho nàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.