Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành
Chương 22: Hôn sự bất đắc dĩ
Tàn Tuyết Lệ Nhi
21/04/2014
Nhưng Tiêu Tẩm Phong vẫn cười tươi như gió xuân, ôn nhuận nho nhã, khiêm tốn hiền hoà, dáng vẻ đó thật khiến cho Thẩm Nhược Ly rất khó xử. Nàng thật sự nhẫn tâm vì một kẻ không thích mình, thậm chí còn xem mình là kẻ thù mà ngày sau cùng hắn là địch, nhẫn tâm làm hắn thương tổn?
Nàng làm không được, thật sự làm không được, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
“Vương gia, ta thật sự không đáng khiến ngươi quan tâm như vậy.”
Tiêu Tẩm Phong khẽ cười nhạt, nắm giữ bàn tay lạnh giá kia, sau đó, từ từ tách từng ngón tay đang nắm chặt của nàng, thật cẩn thận và kiên nhẫn, từng ngón từng ngón được gỡ ra, sau cùng cũng mở rộng lòng bàn tay nàng ra được.
Trong lòng bàn tay nhỏ xinh xắn kia hằn lên năm vết nhạt, hình trăng lưỡi liềm, từ từ chuyển sang màu hồng nhạt, có lẽ là do móng tay ấn sâu vào vì dùng lực quá độ.
Tiêu Tẩm Phong nhìn những vết bấm này, lồng ngực từ từ cảm thấy nhói, hoảng hốt, những vết bấm này giống như khắc ở trong lòng mình, sau đó liền nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mắt Thẩm Nhược Ly:
“Chúng ta đều là người có nổi bất đắc dĩ trong lòng, lại đồng thời gặp nhau tại Đồng Tâm Trì, đây chẳng lẽ không phải là duyên phận sao?”
“Duyên phận? Có lẽ vậy.” Thẩm Nhược Ly cười nhạt, nụ cười kia giống như gió đêm, nhẹ nhàng mà tươi mát. Trong lòng một hồi khác thường, ánh mắt Tiêu Tẩm Phong càng thêm trong suốt, sáng ngời, khoé miệng cũng không dễ dàng phát hiện một chút ý cười hài lòng.
“Được rồi, nàng không nên đau lòng. Vậy coi như cá cược nàng thắng, ta nói một chút chuyện đau lòng của ta cho nàng nghe, như vậy nàng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.”
Nhìn nam nhân phong độ mị lực mười phần trước mắt, Thẩm Nhược Ly ngầm bật cười gật đầu, không nghĩ tới đường đường Tam hoàng tử vậy mà cũng có dáng vẻ thành thật khả ái như vậy. Nhưng trong lòng lại không khỏi nghi ngờ, vì sao cùng là Đế Vương sinh thành, mà phẩm hạnh Tiêu Tẩm Thần và Tiêu Tẩm Phong lại hoàn toàn khác biệt?
Chẳng lẽ là bởi vì Tiêu Tẩm Phong chưa biết thân phận của nàng, không biết nàng là xấu nữ lừng danh Tiêu Minh Quốc sao? Không được, không tin, hắn tuyệt đối không phải là loại nam nhân trông mặt mà bắt hình dong.
Thẩm Nhược Ly âm thầm ở trong lòng hạ quyết tâm, nàng muốn đánh cuộc một phen, xem hắn rốt cuộc có phải là nam nhân giống như Tiêu Tẩm Thần hay không. Biết đâu, rất nhanh liền có đáp án, song, nàng kỳ vọng nhưng lại sợ kết quả.
Thừa dịp giây phút Thẩm Nhược Ly thất thần, giọng nói khàn khàn, đậm đà chất phác Tiêu Tẩm Phong lần thứ hai vang lên: “Thực ra, chúng ta sinh tại bậc Đế Vương là cỡ nào bi ai, mọi tự chủ cùng quyền tự do, tất cả đều bị tước đoạt, thế nhưng trong lòng luôn sợ hãi, sợ chính mình ngày thường sơ suất một cái sẽ bị người khác hãm hại.”
Giọng nói Tiêu Tẩm Phong dần dần lắng xuống, trong mắt tất cả đều là bất đắc dĩ cùng thất vọng, cất tiếng thở dài: “Những thứ này cũng không đáng nói, bi ai nhất chính là hôn sự của chính mình cũng không có quyền làm chủ. Ta vẫn cảm thấy cùng với người mình yêu sống một cuộc sống không buồn không lo, có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng, ta không hiểu vì sao mẫu hậu muốn buộc ta cưới con gái của cậu, ta không thích nàng, cũng không muốn cưới nàng, nhưng ta không cách nào phản kháng.”
Cậu Tiêu Tẩm Phong là Tô Như Luân, đệ đệ của Đương Kim Hoàng Hậu, cũng là Hộ Quốc đại tướng quân Tiêu Minh Quốc. Nếu Tam hoàng tử cưới nàng, thì địa vị Hoàng Hậu càng thêm vững chắc, hơn nữa còn có lợi thế trong việc trợ giúp Tam hoàng tử đoạt được đế vị. Hoàng hậu quả nhiên có mưu kế hay, chẳng lẽ nàng nghĩ muốn ngốn sạch giang sơn Tiêu thị, biến thành Tô gia nàng sao?
Nàng làm không được, thật sự làm không được, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
“Vương gia, ta thật sự không đáng khiến ngươi quan tâm như vậy.”
Tiêu Tẩm Phong khẽ cười nhạt, nắm giữ bàn tay lạnh giá kia, sau đó, từ từ tách từng ngón tay đang nắm chặt của nàng, thật cẩn thận và kiên nhẫn, từng ngón từng ngón được gỡ ra, sau cùng cũng mở rộng lòng bàn tay nàng ra được.
Trong lòng bàn tay nhỏ xinh xắn kia hằn lên năm vết nhạt, hình trăng lưỡi liềm, từ từ chuyển sang màu hồng nhạt, có lẽ là do móng tay ấn sâu vào vì dùng lực quá độ.
Tiêu Tẩm Phong nhìn những vết bấm này, lồng ngực từ từ cảm thấy nhói, hoảng hốt, những vết bấm này giống như khắc ở trong lòng mình, sau đó liền nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mắt Thẩm Nhược Ly:
“Chúng ta đều là người có nổi bất đắc dĩ trong lòng, lại đồng thời gặp nhau tại Đồng Tâm Trì, đây chẳng lẽ không phải là duyên phận sao?”
“Duyên phận? Có lẽ vậy.” Thẩm Nhược Ly cười nhạt, nụ cười kia giống như gió đêm, nhẹ nhàng mà tươi mát. Trong lòng một hồi khác thường, ánh mắt Tiêu Tẩm Phong càng thêm trong suốt, sáng ngời, khoé miệng cũng không dễ dàng phát hiện một chút ý cười hài lòng.
“Được rồi, nàng không nên đau lòng. Vậy coi như cá cược nàng thắng, ta nói một chút chuyện đau lòng của ta cho nàng nghe, như vậy nàng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.”
Nhìn nam nhân phong độ mị lực mười phần trước mắt, Thẩm Nhược Ly ngầm bật cười gật đầu, không nghĩ tới đường đường Tam hoàng tử vậy mà cũng có dáng vẻ thành thật khả ái như vậy. Nhưng trong lòng lại không khỏi nghi ngờ, vì sao cùng là Đế Vương sinh thành, mà phẩm hạnh Tiêu Tẩm Thần và Tiêu Tẩm Phong lại hoàn toàn khác biệt?
Chẳng lẽ là bởi vì Tiêu Tẩm Phong chưa biết thân phận của nàng, không biết nàng là xấu nữ lừng danh Tiêu Minh Quốc sao? Không được, không tin, hắn tuyệt đối không phải là loại nam nhân trông mặt mà bắt hình dong.
Thẩm Nhược Ly âm thầm ở trong lòng hạ quyết tâm, nàng muốn đánh cuộc một phen, xem hắn rốt cuộc có phải là nam nhân giống như Tiêu Tẩm Thần hay không. Biết đâu, rất nhanh liền có đáp án, song, nàng kỳ vọng nhưng lại sợ kết quả.
Thừa dịp giây phút Thẩm Nhược Ly thất thần, giọng nói khàn khàn, đậm đà chất phác Tiêu Tẩm Phong lần thứ hai vang lên: “Thực ra, chúng ta sinh tại bậc Đế Vương là cỡ nào bi ai, mọi tự chủ cùng quyền tự do, tất cả đều bị tước đoạt, thế nhưng trong lòng luôn sợ hãi, sợ chính mình ngày thường sơ suất một cái sẽ bị người khác hãm hại.”
Giọng nói Tiêu Tẩm Phong dần dần lắng xuống, trong mắt tất cả đều là bất đắc dĩ cùng thất vọng, cất tiếng thở dài: “Những thứ này cũng không đáng nói, bi ai nhất chính là hôn sự của chính mình cũng không có quyền làm chủ. Ta vẫn cảm thấy cùng với người mình yêu sống một cuộc sống không buồn không lo, có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng, ta không hiểu vì sao mẫu hậu muốn buộc ta cưới con gái của cậu, ta không thích nàng, cũng không muốn cưới nàng, nhưng ta không cách nào phản kháng.”
Cậu Tiêu Tẩm Phong là Tô Như Luân, đệ đệ của Đương Kim Hoàng Hậu, cũng là Hộ Quốc đại tướng quân Tiêu Minh Quốc. Nếu Tam hoàng tử cưới nàng, thì địa vị Hoàng Hậu càng thêm vững chắc, hơn nữa còn có lợi thế trong việc trợ giúp Tam hoàng tử đoạt được đế vị. Hoàng hậu quả nhiên có mưu kế hay, chẳng lẽ nàng nghĩ muốn ngốn sạch giang sơn Tiêu thị, biến thành Tô gia nàng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.