Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành
Chương 3: Ngữ điệu không sợ hãi, người chết không dứt
Tàn Tuyết Lệ Nhi
21/04/2014
Hiện tại đã xác định chính mình chân chính xuyên qua đến một cái triều đại không có trong lịch sử, Hách Xuyên Duyệt cảm thán thở dài một hơi. Vừa nghĩ tới mình sẽ phải cùng cuộc sống tốt đẹp ở thế kỷ 21 kia, cùng với những người thân yêu, bạn bè nói lời vĩnh biệt, trong lòng liền kịch liệt bi thương.
Mặc dù mình rất thích đọc tiểu thuyết xuyên không, cũng từng ước mong sẽ có một ngày xuyên qua, nhưng vì sao khi mình thật sự xuyên không thì mình cũng không cảm thấy vui vẻ như vậy. Xem ra gần đây đọc ‘Bộ Bộ Kinh Tâm’ quá mức mê mẩn Mã Nhĩ Thái, dường như vận chuyển đến trên người của mình .
*Bộ Bộ Kinh Tâm:
“Bộ” là “bước/bước đi”. “Bộ Bộ” là từng bước.
“Kinh” là kinh động, chấn động, lay động.
“Tâm” là con tim, là tấm lòng.
“Bộ Bộ Kinh Tâm” có nghĩa là từng bước lay động con tim
Bất quá mạng của mình tựa hồ so với Mã Nhĩ Thái tồi tệ hơn nhiều người khác cũng xuyên qua, mà tốt xấu gì cũng là một người bình thường a. Nhưng trong tang sự của chính mình, thật vất vả mới tỉnh lại, còn bị người khác nói thành xác chết vùng dậy thật sự là bị thúc giục tới cực điểm.
Từng nghe người khác nói rõ về tiểu thuyết, một loại là tiểu thuyết linh hồn xuyên qua, một loại là tự bản thân mình, nhưng là mình rốt cuộc là thuộc loại nào đây? Dường như mình ở hai điều này, trên trang web đều là khách quen, tiểu thuyết nơi đó, chính mình đều nhìn không ít.
Ông trời nhất định phải để cho sinh mệnh của Hách Xuyên Duyệt ta bình yên, thành tâm cầu nguyện.
Nghĩ lại Hách Xuyên Duyệt ta ở thế kỷ 21 cũng là người có tiếng tăm lừng lậy, người gặp người thích, là một minh tinh có dung mạo mỹ lệ, hiển nhiên không cần phải nói, càng đáng quý hơn là chính mình tại cảnh diễn cổ trang phải học những thứ thi từ ca phú, nếu giờ đem những thứ đó tới nơi này thì thật là thực dụng nha, hơn nữa đối với triều đại này mà nói còn là tác phẩm trước nay chưa từng có, ai cũng yêu thích.
Nghĩ đến đây, Hách Xuyên Duyệt, không hiện tại hẳn là Thẩm Nhược Li, nếu đã tới trong người nữ tử này, vậy mình sẽ hảo hảo làm Nhị tiểu thư. Bất quá Thẩm Nhược Li hiện tại lo sợ bất an, sợ chính mình linh hồn xuyên qua mất đi gương mặt tuyệt diễm kia.
Thẩm Nhược Li bất an che mặt chậm rãi nghiêng thân thể chuyển qua trước kính trang điểm. Từ từ dời đi ngón tay thấy hình dáng người trong kính càng ngày càng rõ rang, Thẩm Nhược Li nhịn không được mừng như điên nói lời cảm tạ thiên cảm tạ địa, ta vẫn là ta.
Vì thế Thẩm Nhược Li lấy can đảm đi đến trước gương, bắt đầu 360° tự luyến toàn bộ phương vị từ ngũ quan xinh xắn tới cổ váy thanh lịch, đây là cái gì.
Thấy nơi khóe mắt có một khối Hồ Điệp giống như cái bớp Hắc Ám lớn nhỏ bừng bừng đập vào mi mắt, Thẩm Nhược Li nhìn chằm chằm mình trong gương, sợ tới mức điên cuồng la lên: “Không, không có khả năng, ta làm sao lại bị hủy dung như thế này.”
Vừa mới tươi cười mừng rỡ dần dần cứng ngắc, mỹ mâu trong suốt cũng càng ngày càng ảm đạm, nhưng là biểu tình kinh ngạc trên mặt cùng khó có thể tin. Quả thật làm cho Tử Huyên cả kinh: “Tiểu thư, người làm sao vậy, ngươi sẽ không ngay cả trên mặt chính mình có bớp cũng không biết nha.”
“Hừ! Một nữ nhân xấu xí chẳng lẽ lúc nào cũng luôn luôn phải nhớ kỹ vết sẹo chính mình.” Thẩm Nhược Li quay đầu nhìn lại chỉ thấy một nam tử nói chuyện, diện mạo xem như tuấn mỹ nhưng là trong giọng nói lại tràn ngập khinh thường cùng hèn mọn.
“Thần! Ngươi không nên nói muội muội như vậy, muội muội cũng không muốn có tướng mạo như thế, nhưng đó là số mệnh của nàng, chúng ta ai cũng không thay đổi được.” Mặc ngoài là giúp Thẩm Nhược Li nói chuyện, nhưng là nghe qua thì giống như một màn cười nhạo, khẩu phật tâm xà a.
“Ngũ hoàng tử cát tường, Đại tiểu thư cát tường!” Tử Huyên cúi người hành lễ, thỉnh thoảng hướng tới Thẩm Nhược Li đang không biết gì nháy mắt, đại khái là nhắc nàng thỉnh an.
Ngũ hoàng tử thật lớn, cùng tiểu thư. Hảo! Thẩm Nhược Li cuối cùng lĩnh hội được ý tứ Tử Huyên vì thế học bộ dáng của nàng, được rồi, một cái hành lễ thập phần không tiêu chuẩn nhìn như phi thường buồn cười, thị nữ cùng các nô tài chung quanh đều đều che miệng cười nhạo.
“Nguyên lai muội muội hành lễ cũng thú vị như thế, mà tỷ tỷ ta thật sự là mở mang kiến thức, bộ dạng kinh người cũng thôi đi nhưng là nếu ngay cả phong phạm của tiểu thư khuê các cũng mất đi, ta xem muội muội đời này liền khó có được người muốn.” Nữ tử vân đạm phong khinh bất lộ thanh sắc, mặc dù là lời nói giỡn nhưng trong lời nói đầy mùi thuốc súng, khiêu khích mười phần. Rất hiển nhiên nàng đối với Thẩm Nhược Li này không có cách nào hảo cảm, hận không thể thời thời khắc khắc đem nàng dẫm nát dưới chân.
“Ngươi, nữ nhân xấu xí này, không phải là ngã nên đầu óc hỏng rồi chứ, như thế nào lại mang vẻ mặt mờ mịt, ngu ngốc.” Dáng vẻ nam nhân vẫn như cũ, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Thẩm Nhược Li liếc mắt một cái, lạnh giọng mĩa mai, cười nói
Mặc dù mình rất thích đọc tiểu thuyết xuyên không, cũng từng ước mong sẽ có một ngày xuyên qua, nhưng vì sao khi mình thật sự xuyên không thì mình cũng không cảm thấy vui vẻ như vậy. Xem ra gần đây đọc ‘Bộ Bộ Kinh Tâm’ quá mức mê mẩn Mã Nhĩ Thái, dường như vận chuyển đến trên người của mình .
*Bộ Bộ Kinh Tâm:
“Bộ” là “bước/bước đi”. “Bộ Bộ” là từng bước.
“Kinh” là kinh động, chấn động, lay động.
“Tâm” là con tim, là tấm lòng.
“Bộ Bộ Kinh Tâm” có nghĩa là từng bước lay động con tim
Bất quá mạng của mình tựa hồ so với Mã Nhĩ Thái tồi tệ hơn nhiều người khác cũng xuyên qua, mà tốt xấu gì cũng là một người bình thường a. Nhưng trong tang sự của chính mình, thật vất vả mới tỉnh lại, còn bị người khác nói thành xác chết vùng dậy thật sự là bị thúc giục tới cực điểm.
Từng nghe người khác nói rõ về tiểu thuyết, một loại là tiểu thuyết linh hồn xuyên qua, một loại là tự bản thân mình, nhưng là mình rốt cuộc là thuộc loại nào đây? Dường như mình ở hai điều này, trên trang web đều là khách quen, tiểu thuyết nơi đó, chính mình đều nhìn không ít.
Ông trời nhất định phải để cho sinh mệnh của Hách Xuyên Duyệt ta bình yên, thành tâm cầu nguyện.
Nghĩ lại Hách Xuyên Duyệt ta ở thế kỷ 21 cũng là người có tiếng tăm lừng lậy, người gặp người thích, là một minh tinh có dung mạo mỹ lệ, hiển nhiên không cần phải nói, càng đáng quý hơn là chính mình tại cảnh diễn cổ trang phải học những thứ thi từ ca phú, nếu giờ đem những thứ đó tới nơi này thì thật là thực dụng nha, hơn nữa đối với triều đại này mà nói còn là tác phẩm trước nay chưa từng có, ai cũng yêu thích.
Nghĩ đến đây, Hách Xuyên Duyệt, không hiện tại hẳn là Thẩm Nhược Li, nếu đã tới trong người nữ tử này, vậy mình sẽ hảo hảo làm Nhị tiểu thư. Bất quá Thẩm Nhược Li hiện tại lo sợ bất an, sợ chính mình linh hồn xuyên qua mất đi gương mặt tuyệt diễm kia.
Thẩm Nhược Li bất an che mặt chậm rãi nghiêng thân thể chuyển qua trước kính trang điểm. Từ từ dời đi ngón tay thấy hình dáng người trong kính càng ngày càng rõ rang, Thẩm Nhược Li nhịn không được mừng như điên nói lời cảm tạ thiên cảm tạ địa, ta vẫn là ta.
Vì thế Thẩm Nhược Li lấy can đảm đi đến trước gương, bắt đầu 360° tự luyến toàn bộ phương vị từ ngũ quan xinh xắn tới cổ váy thanh lịch, đây là cái gì.
Thấy nơi khóe mắt có một khối Hồ Điệp giống như cái bớp Hắc Ám lớn nhỏ bừng bừng đập vào mi mắt, Thẩm Nhược Li nhìn chằm chằm mình trong gương, sợ tới mức điên cuồng la lên: “Không, không có khả năng, ta làm sao lại bị hủy dung như thế này.”
Vừa mới tươi cười mừng rỡ dần dần cứng ngắc, mỹ mâu trong suốt cũng càng ngày càng ảm đạm, nhưng là biểu tình kinh ngạc trên mặt cùng khó có thể tin. Quả thật làm cho Tử Huyên cả kinh: “Tiểu thư, người làm sao vậy, ngươi sẽ không ngay cả trên mặt chính mình có bớp cũng không biết nha.”
“Hừ! Một nữ nhân xấu xí chẳng lẽ lúc nào cũng luôn luôn phải nhớ kỹ vết sẹo chính mình.” Thẩm Nhược Li quay đầu nhìn lại chỉ thấy một nam tử nói chuyện, diện mạo xem như tuấn mỹ nhưng là trong giọng nói lại tràn ngập khinh thường cùng hèn mọn.
“Thần! Ngươi không nên nói muội muội như vậy, muội muội cũng không muốn có tướng mạo như thế, nhưng đó là số mệnh của nàng, chúng ta ai cũng không thay đổi được.” Mặc ngoài là giúp Thẩm Nhược Li nói chuyện, nhưng là nghe qua thì giống như một màn cười nhạo, khẩu phật tâm xà a.
“Ngũ hoàng tử cát tường, Đại tiểu thư cát tường!” Tử Huyên cúi người hành lễ, thỉnh thoảng hướng tới Thẩm Nhược Li đang không biết gì nháy mắt, đại khái là nhắc nàng thỉnh an.
Ngũ hoàng tử thật lớn, cùng tiểu thư. Hảo! Thẩm Nhược Li cuối cùng lĩnh hội được ý tứ Tử Huyên vì thế học bộ dáng của nàng, được rồi, một cái hành lễ thập phần không tiêu chuẩn nhìn như phi thường buồn cười, thị nữ cùng các nô tài chung quanh đều đều che miệng cười nhạo.
“Nguyên lai muội muội hành lễ cũng thú vị như thế, mà tỷ tỷ ta thật sự là mở mang kiến thức, bộ dạng kinh người cũng thôi đi nhưng là nếu ngay cả phong phạm của tiểu thư khuê các cũng mất đi, ta xem muội muội đời này liền khó có được người muốn.” Nữ tử vân đạm phong khinh bất lộ thanh sắc, mặc dù là lời nói giỡn nhưng trong lời nói đầy mùi thuốc súng, khiêu khích mười phần. Rất hiển nhiên nàng đối với Thẩm Nhược Li này không có cách nào hảo cảm, hận không thể thời thời khắc khắc đem nàng dẫm nát dưới chân.
“Ngươi, nữ nhân xấu xí này, không phải là ngã nên đầu óc hỏng rồi chứ, như thế nào lại mang vẻ mặt mờ mịt, ngu ngốc.” Dáng vẻ nam nhân vẫn như cũ, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Thẩm Nhược Li liếc mắt một cái, lạnh giọng mĩa mai, cười nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.