Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành
Chương 24: Vì sao nặng bên này nhẹ bên kia?
Tàn Tuyết Lệ Nhi
21/04/2014
Aizz, cũng khó trách Hoàng Thượng truyền ngôi cho Tiêu Tẩm Thần thành công, là vì hắn( HT) ngầm kín đáo, để tránh mũi nhọn, tạm thời bảo vệ an toàn cho hắn(TTT). Ngược lại đem Tiêu Tẩm Phong đẩy lên đầu ngọn sóng, để toàn bộ nhân tố bất lợi đều rơi hết trên người Tiêu Tẩm Phong.
Ở mặt ngoài, Hoàng Thượng cấp cho vô hạn sủng ái, nhưng thật ra sau lưng lại tính kế khắp nơi. Thế nhưng, Tiêu Tẩm Phong lại không biết thực tình, hắn đem việc phụ hoàng sủng ái cho là vinh quang biết mấy, thật sự là đáng buồn.
Có lẽ, người ngoài nhìn thấy Hoàng Thượng đối với Ngũ hoàng tử là không để tâm. Chẳng những không có đem nữ nhi cận thần thân thiết với hoàng gia gả cho hắn, mà còn không quan tâm đến tình cảm của hắn, cứng rắn đem nàng, một xú nữ con của Tri Phủ cho hắn.
Một chiêu này của Hoàng Thượng thật là cao minh, chẳng những tránh được hoài nghi của Hoàng Hậu, mà còn khiến cho các vị đại thần trong triều nảy sinh ảo giác là hắn không thích Tiêu Tẩm Thần. Nhưng sau lưng lại cấp cho Tiêu Tẩm Thần một thế lực ngầm, để ngày sau trợ giúp hắn bước lên hoàng vị.
E rằng những người nông cạn này sẽ vĩnh viễn không biết được nàng Thẩm Nhược Ly không phải là không có một chút uy hiếp nào. Đúng vậy, xú nữ này chính là con cờ trọng yếu, ngày sau trợ giúp Tiêu Tẩm Thần khoác hoàng bào.
Nhưng, Thẩm Nhược Ly không rõ vì sao Hoàng Thượng cố ý muốn đem ngôi vị truyền cho Tiêu Tẩm Thần. Tiêu Tẩm Thần và Tiêu Tẩm Phong đều là con hắn, vì cái gì nặng bên này nhẹ bên kia? Việc này đối với Tiêu Tẩm Phong chẳng hay biết gì thật là không công bằng.
Thẩm Nhược Ly thấy Tiêu Tẩm Phong dường như là thích hợp làm hoàng đế hơn Tiêu Tẩm Thần. Bởi vì hắn khiêm tốn nhân từ, được người kính trọng, thái độ làm người lại rất chính khí, hơn nữa còn thiếu đi ngoan độc cùng tàn nhẫn hơn tên Tiêu Tẩm Thần kia nhiều.
Nếu hắn ngồi lên đế vị, như vậy thì nhất định sẽ khoan dung cho những hoàng tử khác, sẽ không làm khó dễ bọn hắn. Nếu là Tiêu Tẩm Thần ngồi lên Long Ỷ, thế thì kết cục của các hoàng tử khác rất có khả năng là chết bất đắc kỳ tử hoặc là giam lỏng.
Ế, đây không phải là kết quả nàng mong muốn, ít nhất nàng không muốn nhìn thấy hắn bị thương tổn, nàng nhất định phải tận lực bảo vệ hắn, nếu không cả đời nàng phải ăn năn.
Trong đầu suy nghĩ bay vọt, cước bộ cũng càng lúc càng dồn đập, bất tri bất giác Thẩm Nhược Ly đã về tới Thanh U Các an tĩnh doạ người kia.
Thấy trời còn một chút nữa là sáng, Thẩm Nhược Ly liền mặc kệ y phục mà nằm xuống, muốn chợp mắt một chút, một lát. Nhưng, không biết vì sao trong đầu là một mảnh hỗn loạn, làm sao cũng khó đi vào giấc ngủ.
“Tiểu thư.” Chỉ nghe thấy ‘két’ một tiếng, Tử Huyên đẩy cửa, còn bưng chậu rửa mặt chậm rãi đi đến.
“Tử Huyên, sắc trời này còn sớm, sao ngươi rời giường rồi.” Sợi dây buồn ngủ của Thẩm Nhược Ly nhảy lên.
“Tiểu thư, người thật là hồ đồ, chẳng lẽ người đã quên hôm nay phải đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương sao?” Vừa nói, Tử Huyên thuận thế đỡ Thẩm Nhược Ly tới gương trang điểm phía trước, rồi cẩn thận trang điểm sữa soạn.
Thẩm Nhược Ly cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu mình, xem ra ta thật là không có lễ độ, ngay cả những thứ này cũng quên.
Tử Huyên luôn hiểu Thẩm Nhược Ly, cho nên dù là bái kiến Hoàng hậu nương nương, nơi trang trọng như vậy cũng không có ăn diện quá nhiều, nhưng hiểu rõ phải chỉnh chu một phen, lộ ra vẻ tươi mát, thanh nhã, khí chất thoát tục.
Giờ phút này, Thẩm Nhược Ly là Vương phi chính thức, dưới làn váy dài của y phục có viền hoa mai trắng, xứng với ý cười nhợt nhạt của nàng, cả người giống như là một đoá hoa đào thướt tha. Mà trên búi tóc, cài một cây trâm bạch ngọc đơn giản, chính giữa trâm có điểm một màu đỏ chói mắt, càng làm cho cả người nàng linh động, rất khác biệt.
“Tử Huyên, chúng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương đi, ta nghĩ người nào đó hẳn là không muốn cùng đi với chúng ta.” Thẩm Nhược Ly nhìn Tử Huyên cười cân nhắc, sau đó nhẹ nhàng ung dung bước ra khỏi phòng
Ở mặt ngoài, Hoàng Thượng cấp cho vô hạn sủng ái, nhưng thật ra sau lưng lại tính kế khắp nơi. Thế nhưng, Tiêu Tẩm Phong lại không biết thực tình, hắn đem việc phụ hoàng sủng ái cho là vinh quang biết mấy, thật sự là đáng buồn.
Có lẽ, người ngoài nhìn thấy Hoàng Thượng đối với Ngũ hoàng tử là không để tâm. Chẳng những không có đem nữ nhi cận thần thân thiết với hoàng gia gả cho hắn, mà còn không quan tâm đến tình cảm của hắn, cứng rắn đem nàng, một xú nữ con của Tri Phủ cho hắn.
Một chiêu này của Hoàng Thượng thật là cao minh, chẳng những tránh được hoài nghi của Hoàng Hậu, mà còn khiến cho các vị đại thần trong triều nảy sinh ảo giác là hắn không thích Tiêu Tẩm Thần. Nhưng sau lưng lại cấp cho Tiêu Tẩm Thần một thế lực ngầm, để ngày sau trợ giúp hắn bước lên hoàng vị.
E rằng những người nông cạn này sẽ vĩnh viễn không biết được nàng Thẩm Nhược Ly không phải là không có một chút uy hiếp nào. Đúng vậy, xú nữ này chính là con cờ trọng yếu, ngày sau trợ giúp Tiêu Tẩm Thần khoác hoàng bào.
Nhưng, Thẩm Nhược Ly không rõ vì sao Hoàng Thượng cố ý muốn đem ngôi vị truyền cho Tiêu Tẩm Thần. Tiêu Tẩm Thần và Tiêu Tẩm Phong đều là con hắn, vì cái gì nặng bên này nhẹ bên kia? Việc này đối với Tiêu Tẩm Phong chẳng hay biết gì thật là không công bằng.
Thẩm Nhược Ly thấy Tiêu Tẩm Phong dường như là thích hợp làm hoàng đế hơn Tiêu Tẩm Thần. Bởi vì hắn khiêm tốn nhân từ, được người kính trọng, thái độ làm người lại rất chính khí, hơn nữa còn thiếu đi ngoan độc cùng tàn nhẫn hơn tên Tiêu Tẩm Thần kia nhiều.
Nếu hắn ngồi lên đế vị, như vậy thì nhất định sẽ khoan dung cho những hoàng tử khác, sẽ không làm khó dễ bọn hắn. Nếu là Tiêu Tẩm Thần ngồi lên Long Ỷ, thế thì kết cục của các hoàng tử khác rất có khả năng là chết bất đắc kỳ tử hoặc là giam lỏng.
Ế, đây không phải là kết quả nàng mong muốn, ít nhất nàng không muốn nhìn thấy hắn bị thương tổn, nàng nhất định phải tận lực bảo vệ hắn, nếu không cả đời nàng phải ăn năn.
Trong đầu suy nghĩ bay vọt, cước bộ cũng càng lúc càng dồn đập, bất tri bất giác Thẩm Nhược Ly đã về tới Thanh U Các an tĩnh doạ người kia.
Thấy trời còn một chút nữa là sáng, Thẩm Nhược Ly liền mặc kệ y phục mà nằm xuống, muốn chợp mắt một chút, một lát. Nhưng, không biết vì sao trong đầu là một mảnh hỗn loạn, làm sao cũng khó đi vào giấc ngủ.
“Tiểu thư.” Chỉ nghe thấy ‘két’ một tiếng, Tử Huyên đẩy cửa, còn bưng chậu rửa mặt chậm rãi đi đến.
“Tử Huyên, sắc trời này còn sớm, sao ngươi rời giường rồi.” Sợi dây buồn ngủ của Thẩm Nhược Ly nhảy lên.
“Tiểu thư, người thật là hồ đồ, chẳng lẽ người đã quên hôm nay phải đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương sao?” Vừa nói, Tử Huyên thuận thế đỡ Thẩm Nhược Ly tới gương trang điểm phía trước, rồi cẩn thận trang điểm sữa soạn.
Thẩm Nhược Ly cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu mình, xem ra ta thật là không có lễ độ, ngay cả những thứ này cũng quên.
Tử Huyên luôn hiểu Thẩm Nhược Ly, cho nên dù là bái kiến Hoàng hậu nương nương, nơi trang trọng như vậy cũng không có ăn diện quá nhiều, nhưng hiểu rõ phải chỉnh chu một phen, lộ ra vẻ tươi mát, thanh nhã, khí chất thoát tục.
Giờ phút này, Thẩm Nhược Ly là Vương phi chính thức, dưới làn váy dài của y phục có viền hoa mai trắng, xứng với ý cười nhợt nhạt của nàng, cả người giống như là một đoá hoa đào thướt tha. Mà trên búi tóc, cài một cây trâm bạch ngọc đơn giản, chính giữa trâm có điểm một màu đỏ chói mắt, càng làm cho cả người nàng linh động, rất khác biệt.
“Tử Huyên, chúng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương đi, ta nghĩ người nào đó hẳn là không muốn cùng đi với chúng ta.” Thẩm Nhược Ly nhìn Tử Huyên cười cân nhắc, sau đó nhẹ nhàng ung dung bước ra khỏi phòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.