Quyển 1 - Chương 12: Bái kiến nhạc phụ
Jihyo Blues
07/01/2022
Cảnh Tịch nhớ có một lần khi hai người đang ở trên con Mini Cooper màu đỏ mận của Nhan Linh, nàng ấy đã nói rằng, "giá mà chị gả được cho em". Vậy mà Cảnh Tịch ngốc nghếch không biết rằng thân phận nữ nhân của mình là gánh nặng của chị ấy, thậm chí nàng vẫn ngây ngốc bám lấy, cho đến khi máu thịt đầm đìa mới muốn buông tay.
Nữ nhân như nàng vốn chẳng có thể mang đến cho Nhan Linh sự tốt đẹp mà nàng muốn, một đám cưới lãng mạn, cái dắt tay ra mắt họ hàng hai bên. Hết thảy nàng đều không làm được, thế mà hôm nay trong nội đường rộng lớn của Tô gia, nàng đang bái kiến "nhạc phụ, nhạc mẫu" của An Trúc, sự việc thật hoang đường.
Tô lão gia ngồi ghế giữa đại sảnh, đôi mày uy nghi nhíu chặt lại, chỉ trong một đêm mà tóc ngài bạc đi không ít. Đôi mắt ngài sáng tựa chim ưng, đôi mắt tinh anh trên cuộc đua đào thải khốc liệt của kim tiền, ngón trỏ ngài đeo một chiếc bạch ngọc lớn, khi ngài nói chuyện vô thức sẽ chà xát chiếc nhẫn. Dáng vẻ tuy không cao to nhưng lại ngạo nghễ, bên cạnh ngài là mỹ phụ nhân tuổi chạc tứ tuần, bà tự xưng mình là Tô đại nương – Tô Huệ.
Vốn dĩ Cảnh Tịch không cần phải thủ tục ra mắt nhạc phụ rườm rà này vì nàng chính là vương, việc thú thêm một phi một tần không rắc rối như thế. Nhưng đây là tứ hôn, nàng và Nam quốc kết giao không phải chuyện nhỏ như cân gạo, gói đường. Thế nên nàng theo lễ ra mắt họ, kính trà cho từng thành viên trong gia đình.
- Nhạc phụ- Nàng gọi Tô lão gia một tiếng, đưa chén trà cho ngài. Dù sao nàng cũng không dám nhìn vào đôi mắt dày dạn gió sương của ngài, đôi mắt đó xoáy vào trong tâm khảm, khiến nàng chột dạ bất an.
- Đại nương- Cảnh Tịch lại kính đại nương Tô Huệ một ly trà, nàng ấy mỉm cười từ ái.
- Nhị nương- Mỹ phụ nhân mặc quần áo màu vàng nhạt chỉ kéo khuôn miệng lên một đường cong, vốn không hề có ý cười, nhận chén trà của nàng.
- Tam nương- Vị này Cảnh Tịch khá rõ, đây là trưởng công chúa Nam Cung Uyển, người uyên bác lỗi lạc, tài hoa xuất chúng, sắc đẹp kinh diễm thế tục. Có một lần nàng đã gặp nàng ấy khi còn nhỏ, khi về tra về Tô gia liền biết thêm về nàng ấy.
- Tứ nương- Tứ nương Cảnh Huân nhận ly trà của nàng, nhấp một ít trà rồi đậy nắp lại, Cảnh Tịch nhoẻn miệng cười:- Biểu muội vẫn khỏe chứ?
Nàng đã tra kĩ rồi, đây chính là Cảnh Huân – biểu muội lưu lạc của nàng. Vốn Cảnh Điềm vương có tiểu nữ nhi thứ ba là Cảnh Huân, do nàng khắc phụ nên được gửi lên núi với sư phụ. Cảnh Huân chính là con của Cảnh Điềm vương và Kiều phu nhân, là thứ nữ. Và nàng cũng chính là tỷ tỷ thân sinh của Cảnh Nhiễm Tâm. Họ đều là người trong cùng một gia tộc, tuy nhiên không ai có mệnh cách cao quý tựa Nhuyễn Thuần. Vị tỷ tỷ hơn tam tuần này nhìn nàng, mỉm cười:
- Vâng, vẫn khỏe.
Xét theo vai vế, Cảnh Điềm vương phụ thân của Cảnh Huân vẫn bé hơn phụ thân của Cảnh Tịch, bị kêu một tiếng biểu muội liền không chịu nổi, thú con gái nàng lại gọi nàng trêu chọc một tiếng "biểu muội"?
- Ngũ nương- Nữ nhân phong hoa tuyệt đại nhận ly trà của nàng, Cảnh Tịch cười nhẹ. Đối với nữ nhân xinh đẹp như tam nương và ngũ nương, không thể không nhìn. Tô lão gia quả thật gom hết mỹ nhân xinh đẹp ở thiên hạ về.
An Trúc đứng bên cạnh Cảnh Tịch, sớm cười đến độ không ngừng được, hoa xuân nở rộ. Tô lão gia nhìn Cảnh Tịch, đuôi mắt hẹp dài, khóe mắt ẩm ướt đa tình, cứ nhất mực nhìn phu nhân của ngài. Với kinh nghiệm bao nhiêu năm trên thương trường, ngài sớm biết rằng nàng ta không phải người đáng tin tưởng. Này là tình kiếp của An Trúc, tiểu An Trúc ngài xem như sinh mạng. Làm vương nhưng Cảnh Tịch không hề vận nam trang, chỉ như cũ một thân hoàng bào uy nghi của nữ nhân, khí độ bất phàm, xét về góc độ làm vương, nàng ta hoàn toàn có thể, nhưng là một người mà nữ nhân giao trọn cả đời, nàng ta không thể.
Sau khi kính trà Tô gia, Cảnh Tịch liền cùng Nhược Vân Nhược Thủy cáo lui. Nhược Vân đi sau lưng nàng, chẳng nói gì. Nhược Thủy thì bình luận về các phu nhân Tô gia, nàng khen ngợi hết lời, nào là ai cũng xinh đẹp, mỗi người một vẻ, nào là Tô gia quá giàu có, nào là trà của Tô gia cũng rất ngon.
Theo lệ nàng sẽ ở lại Nam quốc một tuần, sáng đến có thể tự đi lại trong Trường An thành, tối đến dự yến tiệc. Nhược Vân liền chuẩn bị cho nàng thêm một chiếc gối con, bảo là An Trúc quận chúa sẽ ngủ lại đây cho đến khi các nàng rời khỏi Nam quốc. Cảnh Tịch nhún vai, bảo:
- Sao cũng được.
Tối đó An Trúc đến, Nhược Thủy hầu hạ nàng ấy cởi ngoại sam, chỉ chừa lại trung y màu trắng nhạt. Nhược Vân đã sớm không thấy đâu, cho nên Cảnh Tịch hỏi Nhược Thủy: - Nhược Vân đâu, giờ này ngươi còn chưa ngủ?
- Tỷ ấy bảo không khỏe, nhờ nô tì giúp. –Nhược Thủy ngáp dài.
Tô An Trúc đứng trước mặt nàng, mỹ lệ mà mỉm cười, Cảnh Tịch cũng đáp lại nàng. Sớm không thể không đối đãi nữ nhân này tốt một chút, nàng ấy là lương thảo, là lúa mạch, là thức ăn của Cảnh quốc nàng.
Khi ở thời hiện đại Cảnh Tịch không phải nữ vương, nhưng nàng cũng rất ghét nữ nhân chủ động trèo lên giường nàng, chủ động tỏ tình với nàng. Nữ nhân trước mặt nàng đây cũng không khỏi khiến nàng chán ghét. Thói đời vốn không lường được.
Cảnh Tịch ra lệnh cho nàng lên giường, sớm thực hiện những nghĩa vụ nàng nên làm. Nữ nhân dưới thân nàng có làn da mềm mượt như lụa, mát lạnh như bạch ngọc, khi chạm vào liền đỏ ửng. Nàng chỉ chơi đùa trên người nàng một chút rồi trực tiếp tiến vào, không ngờ nàng ấy lại một thân trong trắng. Ngón tay nàng nhiễm một ít máu đỏ, hơi ngượng ngập, sợ làm nữ nhân bên dưới đau đớn. An Trúc vòng tay ôm lấy cổ Cảnh Tịch, vùi mặt vào sâu trong hõm cổ, đôi môi nàng chạm vào làn da mỏng manh của Cảnh Tịch, khiến Cảnh Tịch bất giác rùng mình.
Không có lễ rước dâu, cũng không có hỉ phục nhưng An Trúc cũng chẳng bận tâm. Nàng chỉ cần Cảnh Tịch, chỉ nàng ấy. Mặc dù nàng ấy đối với nàng vô tình, nàng cũng chỉ muốn ở bên nàng ấy. Phụ thân nàng muốn Ánh Tuyết tỷ và Vĩnh Ý đi cùng nàng là vì muốn hai nàng ấy khiến nàng cải tà quy chánh, ngày đêm khuyên nhủ nàng sớm trở về Trường An, hai nàng ấy cũng sẽ là người báo tin cho phụ thân nàng, khi mà nàng bị ức hiếp và muốn trở về. Nàng căn bản chưa từng yêu ai ngoài Cảnh Tịch, cũng chẳng ham muốn nữ sủng như cữu cữu nàng đã nói.
Sau trận ái tình triền miên, Cảnh Tịch buông An Trúc ra, đứng lên đi rửa bàn tay nhuốm máu của mình. An Trúc đắp chăn hờ hững, yêu thương nhìn Cảnh Tịch, sau đó nhắm mắt lại rơi vào giấc ngủ mệt mỏi. Cảnh Tịch mở cánh cửa nặng trịch ra, hướng tới phòng gia nhân mà Nam Cung Kiện đã sắp xếp mà tới.
Nhược Vân, Nhược Thủy là nha hoàn nhất đẳng, cho nên hai nàng ngủ riêng rẽ, không ngủ chung với các nha hoàn khác. Nhược Vân ngủ căn phòng hướng Đông, tuy nhỏ nhưng lại rất khang trang, có vẻ so với chỗ ở của nha hoàn nhất đẳng ở Cảnh quốc có hơn một chút. Đẩy cửa vào, Cảnh Tịch thấy nàng ấy đang nằm trong chăn say ngủ, nàng mỉm cười đưa tay vuốt mái tóc mượt của nàng ấy, thì thầm:
- Hôm nay sao lại ngủ sớm như thế? Có bệnh không?
Nhược Vân không như cũ bái lạy nàng rồi nói những lời xa cách. Nàng ấy chỉ nhắm mắt lại an yên mà ngủ, trông rất nhu thuận.
- Ngủ đến say như vậy.
Cảnh Tịch sờ trán nàng xem có nóng không, sau đó vuốt ve đôi má. Một lúc sau mới đi ra khỏi phòng, bởi lẽ nhất cử nhất động của nàng luôn được Nam Cung Kiện dõi theo, khi nàng ở Nam quốc, tức là nàng đang trong vòng kiểm soát của hắn.
Sau khi Cảnh Tịch rời khỏi phòng, Nhược Vân mở đôi mắt to tròn của mình, sớm rơi nước mắt. Thì ra khi nàng phải lòng quân vương, nàng sẽ phải thương tâm đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.