Quyển 1 - Chương 55: Hàng thật giá thật
Jihyo Blues
07/01/2022
Mấy ngày gần đây Khuê Thư đổi cách thức tấn công Cảnh Tịch, nàng không trực tiếp chặn đường Cảnh Tịch về nữa, nhưng ngày nào nàng cũng lẻn vào điện Bàng Thế của Cảnh Tịch. Những hôm đầu tiên nàng thường thượng trên long sàn của Cảnh Tịch, Nhược Vân thấy một màn này khóe mắt giật giật vài cái, không thể tin được Khuê Thư lại cầu tình đến mức này.
- Nương nương, như vậy có hơi.. có hơi không nên.
Nhược Vân đứng bên cạnh nói, Cảnh Tịch chưa về, nàng tốt nhất đem Khuê Thư ném ra ngoài trước. Nhưng Khuê Thư không nói gì, chỉ giải khai nút áo của mình ra nhìn Nhược Vân, sau đó lấy tay phẩy phẩy như cây quạt nói.
- Trời nóng quá Nhược Vân tỷ, tỷ mau đi tắm đi.
Không nói nổi nữa, Nhược Vân bèn lui, nàng chưa đi ra được hết điện Bàng Thế đã thấy có người bỏ Khuê Thư lên cán gỗ mang về tận cung của nàng. Mà Khuê Thư này cũng thật kiên trì, ngày đầu bị đuổi như vậy, ngày sau lại tới. Cũng lại là điệp khúc cán gỗ tiễn về cung nhưng nàng không nản lòng, cho đến khi Cảnh Tịch không cho nàng vào điện Bàng Thế nữa.
Tiếng kêu ai oán của Khuê Thư thật sự khiến người khác chê cười, tiếng vang vọng ở Bàng Thế điện, "Thịiiiii... tẩmmmmm.... thiếpppppp"
Cho đến khi Khuê Thư được ban lệnh cấm đến điện Bàng Thế của Cảnh Tịch, sáng sớm Khuê Thư đổi địa điểm đến điện Cần Khải khi Cảnh Tịch đi điện Thái Hòa thiết triều. Nàng để lại mẫu giấy, trên giấy viết ba chữ rõ ràng rành mạch.
"Mau thị tẩm".
Mỗi ngày một tờ, Cảnh Tịch nhận mãi thành quen, đến khi số tờ lên tới ba mươi Cảnh Tịch mới tới tìm nàng ấy. Thấy Cảnh Tịch, Khuê Thư mừng rỡ như điên, nàng bật dậy đi lại gần Cảnh Tịch, gấp gáp cởi đi nút áo trên người mình.
- Gì vậy?
Khuê Thư mở đôi mắt to tròn của mình nhìn Cảnh Tịch, ngây ngô nói:
- Thị tẩm nha.
Cảnh Tịch cũng bó tay, nếu phải thị tẩm một ngày không xa, thì thôi là bây giờ cũng được. Ngoạn một trăm nữ nhân, không cớ gì nữ nhân này lại không thể. Tối đó, Cảnh Tịch lưu lại cung Khiêm Lâm của Khuê Thư, lần này là hàng thật giá thật.
- Ừ, thị tẩm, trước nàng đi tắm đi.
Cảnh Tịch chỉ tay vào bức bình phong bên trong điện Khiêm Lâm, Khuê Thư nhanh nhẩu vén váy lên chạy xộc vào tắm, mặc dù nàng tắm trước đó không lâu. Sau khi tắm xong, Khuê Thư được nha hoàn hầu hạ đi ra giường, Cảnh Tịch lại nói.
- Nàng xông hương đi, vậy mới thị tẩm được.
- Thật không?
Khuê Thư cũng phân phó nha hoàn lấy hương vào cho nàng, hương thơm nồng đậm từ lò hương ướp vào cơ thể thơm mát của nàng. Cảnh Tịch thong dong ngồi trên ghế gỗ, thấy vậy Khuê Thư thắc mắc hỏi:
- Các tỷ tỷ đều phải làm vậy sao?
Cảnh Tịch nhấp một ngụm trà nóng, nhàn nhã nói:
- Nàng chưa biết? Để ta kêu thái hoàng thái hậu dạy lại cho nàng.
- Không cần, không cần.
Nghe tới thái hoàng thái hậu Khuê Thư liền sợ hãi xanh mật, có một lần nàng quấy phá quá độ lại bị gửi lên chùa, sống hai tháng trên chùa mà bơ phờ, xanh xao. Nàng sợ thái hoàng thái hậu nhất, bà không nói không rằng, tối ngày gõ mõ tụng kinh rồi bắt nàng làm theo, đi đứng cũng phải nghiêm túc. Mà cảnh chùa thì không có gì đặc sắc để ngoạn, chỉ có sáng dậy đi theo thái hoàng thái hậu tụng kinh, trưa về ngủ trưa nửa canh giờ, chiều lại tụng kinh, tối lại tụng kinh tối. Nghĩ tới mà Khuê Thư nổi da gà.
Đương nhiên Cảnh Tịch biết điều này, nàng thong thả uống trà ngon của mình nhìn Khuê Thư xích lõa trên giường, ngoạn rất nhiều nữ nhân từ hiện đại đến cổ đại, duy chỉ lần này thật sự rất hoang đường. Khuê Thư đang xông hương cho mình thơm ngát, cảm thấy muốn được thị tẩm rất khó khăn, dù sao nàng chờ được ba năm, thêm một khắc nữa cũng không thành vấn đề.
- Hoàng thượng, đã xông hương xong rồi, thiếp còn phải làm gì nữa?
- Trước kêu người hầu lui ra hết.
Xung quanh hai nàng người hầu gần cả chục người, nữ nhân ngốc này còn chẳng biết kêu họ lui ra, chẳng lẽ lại để họ đứng đó nhìn hai người thị tẩm? Khuê Thư a một tiếng phát hiện ra, nàng lật đật phẩy phẩy tay đuổi nha hoàn đi, bảo rằng:
- Mau đi ra ngoài, mau lên.
Toàn bộ nha hoàn cúi đầu cười rồi lui ra, không gian vắng lặng chỉ còn mỗi Cảnh Tịch và Khuê Thư. Êm ắng tới mức Cảnh Tịch còn nghe thấy tiếng sột soạt của y phục nàng tự cạ vào nhau, Cảnh Tịch đứng lên đem y phục của mình thoát hạ. Thấy Cảnh Tịch cởi bỏ cung bào ra, Khuê Thư miệng đã biến thành chữ o, thì ra Cảnh Tịch là muốn thị tẩm thật, nàng còn tưởng Cảnh Tịch chọc ghẹo nàng.
Trong cung Khiêm Lâm, trên chiếc giường mềm mại rộng rãi, Khuê Thư nghe tim mình đập thình thịch khi bước chân của Cảnh Tịch bước về phía mình. Trung y cũng được Cảnh Tịch giải khai, lúc này đây thân mật tiến lại chỗ nàng, nâng cằm nàng lên hỏi:
- Nhìn ta như vậy làm gì?
- Ta.. ta.. thị tẩm.
Khuê Thư ấp úng nói, hai bàn tay vô thức cạ sát vào nhau.
Môi Cảnh Tịch hạ xuống xương quai xanh của Khuê Thư, nàng ấy cũng đã lớn hơn rất nhiều nhưng không hiểu sao trong đầu Cảnh Tịch vẫn xem nàng ấy là dã nha đầu chưa chịu lớn. Có lẽ vì gương mặt vẫn còn chút ngây ngô này, cũng có lẽ vì ngày ấy nàng ấy cắn nàng sâu đến như vậy, nàng sớm đem hình ảnh trẻ con giữ mãi không buông.
Ngoan ngoãn theo chỉ đạo của Cảnh Tịch, Khuê Thư nằm xuống giường lớn để mặc cho Cảnh Tịch hôn loạn lên ngực nàng, lên eo thon. Ban nãy vì Khuê Thư có 'ướp hương' nên mùi hương thơm lừng quấn quanh chóp mũi của Cảnh Tịch, nàng dây dưa hôn lên cổ Khuê Thư, phả từng làm hơi thở ấm nóng vào người nàng ấy.
- Hoàng đế lão.. công.
Có chút gì đó sai sai khi bàn tay của Cảnh Tịch nhẹ nhàng chạm vào nơi tư mật của nàng, Khuê Thư thấy ngứa ngáy không chịu nổi, nàng đành nâng đầu Cảnh Tịch lên, gọi một tiếng 'hoàng thượng lão công' quen thuộc để Cảnh Tịch dừng lại một lát.
- Có chuyện gì sao?
Ngón tay thon dài của Cảnh Tịch chạm vào da thịt mỏng manh nơi đó, Khuê Thư hô lên một tiếng âm a nhỏ, nàng thật sự thất rất ngứa ngáy. Ẩn ẩn còn cảm thấy muốn đi vệ sinh, Khuê Thư liền nói:
- Thiếp muốn.. thiếp muốn..
Lời nói ra bên môi lại không dám nói tiếp, sợ quấy rầy nhã hứng của Cảnh Tịch, nàng ấy sẽ không thị tẩm nàng nữa.
Không xong rồi, Khuê Thư than thầm, hình như nàng tiểu tiện ra giường. Aaaa, trong đầu Khuê Thư bây giờ chỉ có chữ aaaa, thật sự quá mất mặt rồi. Mỹ nhân của Cảnh quốc trong lúc giao hoan tiểu tiện ra giường, muốn có bao nhiêu mất mặt liền có bấy nhiêu mất mặt. Khuê Thư ngu ngơ tưởng xuân thuỷ là tiểu tiện, nàng xấu hổ không thôi.
Thiếp muốn.. Nghe vào tai Cảnh Tịch thành thiếp muốn nàng cho vào. Cảnh Tịch liền cho ngón tay thăm dò động khẩu, nàng từ từ cho tay tiến nhập vào, xuân thủy của Khuê Thư ẩm ướt cả ngón tay nàng, bôi trơn cho ngón tay nàng dễ dàng đi sâu vào bên trong Khuê Thư.
Thôi xong, Khuê Thư mặt đỏ hơn gấc, nàng tiểu tiện ra giường ấy mà Cảnh Tịch còn cho tay vào. Cảm thấy không thể mất mặt hơn. Đau đớn bên dưới truyền đến làm Khuê Thư nhíu mày, nàng rốt cuộc không chịu được mà khép chặt hai chân lại. Đau chết nàng.
Cúi người, Cảnh Tịch hôn lên khu vực xung quanh động khẩu, dỗ dành người đang đau đớn kia. Khuê Thư cảm thấy nhột, nàng cười khúc khích một lúc rồi lại thả lỏng chân, tùy ý Cảnh Tịch ra ra vào vào bên trong nàng.
Sau đêm đó Khuê Thư phát hiện ra, thú vui lớn nhất đời người đó chính là được thị tẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.