Quyển 1 - Chương 59: Hoàng đệ
Jihyo Blues
07/01/2022
Mùa xuân, Cảnh Khang năm bốn mươi tám, Cảnh Tịch hai mươi tám tuổi, nét mặt chậm rãi thay đổi thành trưởng thành, chững chạc. Bên cạnh nàng vẫn như cũ năm thê tử, Hiền Phi An Trúc, Tư mỹ nhân Ngải Lệ Tư, Tâm mỹ nhân Cảnh Nhiễm Tâm, Vân tiệp dư Nhược Vân, Thư tài nhân Lã Khuê Thư. Bao nhiêu mùa tuyển tú trôi qua nàng vẫn không tuyển thêm một vị quý phi nào, quần thần vẫn muốn cống nạp nữ nhi cho nàng, nhưng chung quy nàng chẳng nhận lấy thêm ai. Càng đến tuổi ba mươi hai Cảnh Tịch càng thấy lo sợ, chỉ mong ngày ấy đến ngay lập tức.
Nàng chung quy cũng là một nữ nhân thời hiện đại, nàng không phải sinh ra để làm đế vương, để thâu tóm hết mọi sự trong thiên hạ. Vì vậy, có một số chuyện sẽ xảy đến nàng cũng chẳng biết trước được, chỉ biết tuổi ba mươi hai với nàng là một cố kị.
Năm nay Phi Vũ cũng đã sắp mười lăm, Cảnh Tịch đang chậm rãi cước bộ về điện Càn Khôn của thái thượng hoàng. Thái thượng hoàng năm nay cũng ngoài sáu mươi, sức khỏe không còn tốt như xưa nữa, ngài đã sớm từ bỏ việc du sơn ngoạn thủy. Chuyên tâm ở nhà dưỡng bệnh, dưỡng già, Hoàng Thanh thần y ở bên hầu cận giúp ngài bắt mạch mỗi ngày.
Thấy Cảnh Tịch chậm chạp bước vào trong, ngài liền mệt mỏi nở một nụ cười với nàng.
- Con đến đây tìm phụ hoàng có việc gì?
Ngồi xuống bên mép giường của ông, Cảnh Tịch nắm lấy bàn tay càng ngày càng nhăn nheo của ông, yêu thương nói.
- Thân thể phụ hoàng tốt chứ?
Phụ hoàng Cảnh Minh của Cảnh Tịch đã từng rất anh khí, tuấn tú khi còn tại vị, bây giờ đã trở nên mệt mỏi như ngọn nến leo loét, sắp tàn. Cảnh Tịch còn nhớ ngày phụ hoàng bế nàng để nàng ngồi trên đùi xem ngài trị quốc, vẫn còn nhớ ngài yêu thương hôn lên má nàng. Mới đây, mà cũng như rất xa rồi.
- Phụ hoàng thấy hơi mệt, đừng nói mẫu hậu.. khụ.. đừng nói mẫu hậu con nghe. Phụ hoàng thấy mình trụ không bao lâu nữa.
Nước mắt Cảnh Tịch vô thức trào ra bờ mi, nàng bặm môi mình lại, lắc đầu.
- Không, phụ hoàng không sao cả, cho gọi Hoàng Thanh thần y.
Nàng hướng ngoài cửa gọi một tiếng, nhưng thái thượng hoàng giơ tay ra ngăn, ngài cũng sợ cái chết, nhưng sợ nhất là thê tử của mình một mình sống ở trên đời. Nàng là thái hậu, sẽ không cùng bồi táng với ngài, như vậy cũng hay, cũng tốt. Chỉ sợ nàng tịch mịch sống trên đời này. Gương mặt nhăn nheo nặn ra một nụ cười, ngài nói:
- Đừng.. ngày nào cũng gặp.. khụ khụ.. gặp tên mặt than đó..
Hoàng Thanh thần y là tên mặt than? Cảnh Tịch đang muốn khóc lại muốn cười, một nụ cười méo xệch. Ngày nào nàng thỉnh an ngài xong cũng là đau đớn chết đi trong tâm khảm một ít, mỗi ngày lại lấy đi một ít tình thân duy nhất trên đời này của nàng.
- Phụ hoàng, con muốn nhận Đồng Phi Vũ là hoàng đệ, người..
Chưa nói dứt câu thì bàn tay của thái thượng hoàng đã vuốt trên mái tóc mềm của nàng, yêu thương trong mắt làm Cảnh Tịch ngỡ mình nhớ lại khi nàng tám tuổi xa lạ sống nơi này, ngài cũng dùng bàn tay ấy yêu thương vuốt tóc nàng. Nước mắt rốt cuộc cũng không thể ngừng, nàng quay mặt đi tránh cho mình thất thố.
- Con muốn sao cũng được.. hoàng nhi giỏi.. hoàng nhi ngoan.. Phụ hoàng thật có lỗi với con, không cho con có tỷ muội trên đời này.
Năm đó ngài phải cố gắng rất nhiều mới có thể lưu lại tiểu Cảnh Tịch trong bụng cũng Thi hậu, vốn Thi hậu cơ địa không thể giữ thai, mà ngài lại chỉ yêu thương mỗi mình Thi hậu, nữ nhân nào cũng không vừa mắt. Thế nên khi ngài được bồng tiểu Cảnh Tịch trên tay, cả thế gian này, tất cả đều không quan trọng bằng hai mẹ con nàng. Mặc dù tiểu Cảnh Tịch lớn lên có chút ngốc, đi đứng cũng không đàng hoàng, ngài vẫn nhất mực thương yêu. Còn nhớ một hôm đang có chính sự, tiểu Cảnh Tịch lại bất cẩn té, trong cơn thập tử nhất sinh ngài lại không đến được để xem Cảnh Tịch, lần đó.. đến giờ ngài vẫn thấy có lỗi với nàng.
- Phụ hoàng, con.. con thật thương ngài.
Lau vội đi những giọt nước mắt lấm lem trên mặt, Cảnh Tịch bắt lấy bàn tay ngài, ôm trong lòng bàn tay mình. Bao nhiêu năm nay dù nàng có vô lý thế nào, có nghịch luân thế nào ngài vẫn tha thứ cho nàng, yêu thương một đứa con giả mạo như nàng. Trên đời này, chỉ có duy nhất một người đàn ông làm nàng thấy thật thương, chỉ có một mình ngài.
Như hiểu được những gì Cảnh Tịch nghĩ trong lòng, thái thượng hoàng nhìn nàng trìu mến, nói:
- Dù con có trở nên thế nào, phụ hoàng cũng bảo hộ con. Nếu con muốn biết vì sao.. thì lý do chỉ đơn giản là, con là nữ nhi bé bỏng của ta. Ta phản nghịch với thiên hạ, cũng chỉ vì mẫu tử hai người... Sau khi phụ hoàng mất.. con hãy chăm sóc nàng giúp ta.
Tiếng ho của thái thượng hoàng vẫn khùng khục trong cổ họng, Cảnh Tịch làm sao giấu được bi thương mất mát trong mắt mình. Nàng bồi chuyện với thái thượng hoàng một lúc rồi đứng lên đi ra ngoài, nước mắt nếu lưu lại điện Càn Khôn nhiều quá, ngài sẽ rất lo cho nàng. Nàng phải mạnh mẽ bảo hộ mẫu thân của nàng.
Mùa hạ năm Cảnh Khang thứ bốn mươi tám, Cảnh Tịch đứng trên ngai cao phong Đồng Phi Vũ làm hoàng đệ của mình, đổi họ thành Cảnh Phi Vũ, tự Thái Vũ. Cảnh Tịch âm thầm tính toán, năm Cảnh Khang thứ năm mươi hai, Phi Vũ sẽ thế chỗ mình, hắn chính là Thái Vũ vương vang danh thiên hạ.
Còn nhớ một lần Cảnh Tịch nàng đọc về đoạn lịch sử của Thái Vũ, vốn thanh danh của Thái Vũ cao hơn Cảnh Tịch. Tịch vương tuy trị vì tốt, nhưng nàng là nữ nhân hảo nữ phong, thanh danh bị bôi bẩn đi. Trong khi Thái Vũ vương giúp Cảnh quốc cường mạnh hơn bốn mươi năm, trở thành một quốc gia đứng đầu trong lục quốc. Tương truyền, Thái Vũ vương là một nam hài nghèo khổ được Cảnh Tịch thu nhận, về sau hết lòng kính yêu tỷ tỷ mình, lòng mến yêu đó ngày sau sử sách còn ghi.
Lập Phi Vũ thành hoàng đệ gây không ít ý kiến phản đối, vốn Cảnh Tịch không có hậu tử hậu tôn, không có người kế vị. Nếu đã không có người kế vị thì phe phái của các vương gia khác bắt đầu tranh ngai vị sau khi Cảnh Tịch mất, còn nay lập Phi Vũ làm hoàng đệ, Cảnh Tịch có một người kế vị hoàn toàn hợp pháp. Gây nên không ít ý kiến bất bình, nhưng Cảnh Tịch lại chẳng quan tâm, nàng đem bút tích của thái thượng hoàng ban xuống, ngài nhận Phi Vũ là con, đại điển sắc phong cứ thế mà diễn ra trong sự uất ức của quần thần.
Ngày Phi Vũ lập tự, hắn mặc một trường bào màu đen oai phong, đầu đội kim quan. Năm nay đã mười lăm, cao to, oai phong đỉnh đạc nhìn nàng mỉm cười. Ban sáng lúc chuẩn bị y phục cho hắn, hắn còn nói với nàng hắn hết sức lo sợ, nàng còn phải dỗ một lúc lâu, bây giờ lại trông oai phong đến thế. Từng bước, từng bước Phi Vũ bước lên đài cao, đến chỗ nàng.
Theo quy củ, Phi Vũ dập đầu quỳ lạy thái thượng hoàng Cảnh Minh, Thi thái hậu, nhận họ làm phụ hoàng, mẫu hậu của mình. Từ giờ trở về sau, họ cũng chính là phụ mẫu của hắn, Cảnh Tịch cũng chính là tỷ tỷ kính yêu của hắn. Nếu tỷ tỷ đã cho hắn tất cả, hắn đem giang sơn này bình định, tặng lại cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.