Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược
Chương 78: Độc Cô Ly thăm dò hoàng cung vào ban đêm
Vinh Hoa Phú Quý
29/08/2024
Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
"Thái tử Tấn Quốc nghe đồn âm tàn lạt thủ*, hắn khống chế phụ hoàng của hắn, nắm toàn bộ Tấn Quốc khổng lồ trong tay. Cho dù không đăng cơ, cũng giống như Hoàng đế Tấn Quốc, Tấn Quốc thực lực tổng hợp mạnh, binh lực cường thịnh, nếu lúc này bọn họ tấn công Ung Quốc, sợ là chúng ta cũng không có quá nhiều tinh lực chống đỡ ngoại địch."*kẻ làm việc mạnh bạo
Tiêu Tử Nghĩa nhíu mày, trong lòng nặng nề vông cùng.
"Hách Liên Thần..." Mắt phượng Lý Thanh Vân nhắm lại, "Mục đích hắn tới Ung Quốc không rõ, quả thật nên đề phòng, Tiêu Tướng quân, sai người thời thời khắc khắc chú ý hành tung của Hách Liên Thần ở Ung Quốc, nếu có gì không đúng, lập tức thông báo cho ta."
"Vâng!"
Tiêu Tử Nghĩa chắp tay thở dài.
Lý Thanh Vân phất phất tay, để hắn lui xuống.
Tiêu Tử Nghĩa nhìn Lý Thanh Vân thật sâu, đứng dậy rời đi. Ra khỏi điện, hắn quay đầu lại nhìn vài lần.
Lý Thanh Vân nhìn đại điện chợt trống rỗng, nghe tiếng chuông truyền đến từ mắt cá chân, cặp mắt phượng chợt hạ xuống.
Hắn vươn tay, rõ ràng cảm giác được trong cơ thể có một cỗ nội lực như có như không, hắn không rõ cỗ nội lực này lấy từ đâu ra, lại mơ hồ có thể đoán được, có lẽ có liên quan đến Huyết Cổ Độc Cô Ly cho hắn ăn.
Huyết Cổ là cổ tình nhân.
Mỗi lần dây dưa ôn tồn qua đi, Lý Thanh Vân luôn có thể cảm giác được trong cơ thể mình có thêm thứ gì đó.
Hơn nữa sau khi ngón tay bị trầy xước, không chỉ không có vết thương, mà một chút đau đớn hắn cũng không cảm nhận được.
Thái y bắt mạch giúp hắn, vuốt vuốt râu nói: "Bên trong bệ hạ đã không còn độc tố gì, hơn nữa từ mạch tượng có thể thấy ngài phi thường khỏe mạnh."
"Thậm chí... Còn có một cỗ nội lực tương đối ôn hòa bảo vệ tâm mạch."
Thái y không hiểu cổ thuật, vì vậy chỉ nhíu mày nói: "Bệ hạ chắc hẳn đã gặp phải kỳ ngộ gì đó, ăn thứ gì đó giải độc."
Trong nháy mắt đó, Lý Thanh Vân liền hiểu được Huyết Cổ còn có tác dụng khác.
Chuyện liên quan đến vu cổ, còn cần thỉnh giáo hai huynh đệ Thanh Dương và Diệu Linh mới được.
Đêm khuya.
Lý Thanh Vân nằm xuống ngủ say, mái tóc đen nhánh xõa ngang làm nổi bật da thịt như tuyết của hắn, một thân y phục màu đỏ rực rỡ như nắng gắt.
Hạt châu màu đỏ ở trung tâm của chuông vàng trên mắt cá chân đang phát sáng.
Xa xa trong một ngôi đình lầu thủy tạ nằm giữa Ung Quốc và Chu Quốc, trời xanh mây trắng, cây liễu rợp bóng, bóng ngã vào trong tòa thủy đình, ngọn cây liễu rũ mình xuống mặt nước, chuồn chuồn lướt nước. Bọt nước như những hạt châu trắng bắn tung tóe khắp nơi. Giữa mặt nước là một tòa đình đài lầu các đứng lặng lẽ.
Mùi rượu thoang thảng từ lầu các không ngừng bay ra.
Độc Cô Ly uống hết từng ngụm rượu một.
Y đã hoàn toàn say, trong mắt không có một tia sáng, y cứ như vậy uống rượu, tựa như rượu có thể giúp y quên đi chuyện bị Lý Thanh Vân đoạn tuyệt, cũng có thể ở trong mơ từng lần một tìm kiếm cảm giác ở bên cạnh Lý Thanh Vân.
Y nằm trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ đến Lý Thanh Vân.
Nhắm mắt là hắn.
Ăn cơm là hắn.
Uống trà là hắn.
Đánh đàn là hắn.
Đánh cờ là hắn.
Nằm mơ là hắn.
Bất kể làm cái gì, tất cả những gì y nghĩ đến đều là giọng nói, khuôn mặt và nụ cười của Lý Thanh Vân, từng hành động cử chỉ của hắn đều khắc sâu vào tâm trí y, thực cốt tưởng niệm khiến y đau đến không muốn sống.
Y muốn Lý Thanh Vân.
Y muốn nhìn thấy Lý Thanh Vân, y muốn ôm Lý Thanh Vân, y muốn hôn hắn, chỉ cần có thể ở bên cạnh Lý Thanh Vân, y liền cảm thấy cả thế giới trở nên sống động tươi sáng.
Rượu có thể làm tê liệt mọi thứ.
Nhưng càng uống nhiều, người ta lại càng trở nên tỉnh táo.
Lý Thanh Vân không cần y nữa.
Lý Thanh Vân đã cắt đứt hoàn toàn với y.
Tay Độc Cô Ly chậm rãi buông thõng, bình rượu rơi xuống mặt đất, rượu đổ đầy đất, mùi rượu bay tứ tán.
Y thậm chí không dám đi gặp Lý Thanh Vân một lần, vì sợ rằng sau khi nhìn thấy Lý Thanh Vân, trông thấy vẻ mặt tuyệt tình không mấy thiện cảm của hắn, cùng sự kinh tởm và chán ghét trong đôi mắt phượng, thậm chí hắn sẽ nói ra những lời vô tâm vô tình. Y có thể tưởng tượng được Lý Thanh Vân lúc này hận y đến mức nào.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.
Độc Cô Ly lấy ra bức chân dung Lý Thanh Vân đã vẽ trước đó, gần như tham lam mà nhìn ngắm.
Y nghĩ về Lý Thanh Vân, nghĩ đến sắp phát điên.
Bên ngoài, có tiếng gõ cửa.
"Chủ nhân, là ta, Thiên Mặc."
"Vào đi." Độc Cô Ly giọng nói khàn khàn, chậm rãi cất bức chân dung đi.
Thiên Mặc bưng canh thuốc đi tới, ngửi thấy mùi rượu trong phòng, ánh mắt hắn ngưng lại một chút, lại thấy dáng vẻ chủ tử mặc một chiếc áo màu lam nhạt đang ôm cuộn giấy, góc áo thấm đẫm mùi rượu. Hắn có chút khó chịu, "Chủ nhân, ngài không thể suốt ngày ủ rũ như vậy, không nên uống rượu cả ngày, tốt xấu cũng phải thay thuốc cho vết thương."
"Buông ra." Độc Cô Ly khàn giọng nói.
Thiên Mặc nhìn y, cúi đầu đặt thuốc ở mép giường, lại thấy thuốc đã đặt mấy ngày trước, đồng tử co rút lại: "Ngài căn bản cũng không có động vào thuốc."
Hắn chợt nhìn về phía Độc Cô Ly, "Chủ tử, có cần thiết không, hắn cũng không nhìn thấy, cũng không biết, cho dù nhìn thấy hắn cũng sẽ không đau lòng."
"Hắn sẽ không đau lòng" Độc Cô Ly đỏ hốc mắt, tự giễu cười cười, nước mắt theo gương mặt rơi xuống trên bức tranh.
Thiên Mặc thở dài một hơi, "Chủ tử, lúc trước ngài bị độc chướng làm mù hai mắt, bây giờ bệnh mắt còn có thể tái phát, trước đó đã bị mù tạm thời một lần, Bạch Thần y bảo ngài đừng dùng mắt quá độ, ngài còn như vậy, bệnh mắt nhất định sẽ tái phát."
Độc Cô Ly không nghe lời khuyên, tiện tay cầm lấy rượu rót vào trong cổ họng, rượu mạnh vào cổ họng xuyên qua ruột, theo nước mắt không ngừng chảy xuống, trước mắt một lần nữa mất đi ánh sáng, chỉ có bóng dáng hư vô trống rỗng.
Mấy ngày nay, mắt Độc Cô Ly thường xuyên có dấu hiệu đột nhiên mất ánh sáng. Có lẽ là do bệnh cũ để lại, tìm thầy thuốc đến xem, thầy thuốc cũng nhìn không ra nguyên nhân, chỉ bảo y đừng để tâm tình phập phồng quá mức kịch liệt, không nên rơi lệ, nếu không rất có khả năng tạo thành mù vĩnh viễn, trị không được.
Thiên Mặc không thể làm gì được: "Chủ tử, đừng uống nữa."
Khi Độc Cô Ly dụi mắt, cực kỳ mơ hồ nhìn thấy trên tay dính chút máu. Ngón tay của y có một vết trầy xước, rất nhỏ. Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt lại khôi phục sáng tỏ. Khóe môi có vài giọt máu nhỏ xuống.
Độc Cô Ly đặt bức tranh lên bàn, cầm lấy khăn tay che miệng ho vài cái, đến khi ho ra máu, sắc mặt y đã tái nhợt, nốt chu sa nơi mi tâm càng thêm đỏ rực. Y cúi đầu nhìn vào máu trong khăn tiện tay ném nó vào giỏ trúc.
"Ta, ta vẫn nên đi mời Bạch Thần y tới." Thiên Mặc trong lòng có chút lo lắng, ra cửa liền cấp tốc chạy như điên.
Phi nước đại quá nhanh, thiếu chút nữa đụng phải một lão nhân tóc hoa râm chống gậy. Ông lão mặt mũi hiền lành, cười ha hả nhìn hắn: "Thanh niên, đi bộ nhìn đường, không được đụng phải lão nhân gia."
"Thực xin lỗi, ông lão!" Thiên Mặc nói một câu xin lỗi, liền tiếp tục chạy như điên xuống dưới lầu.
Lão nhân gia không để ý, tiếp tục chống gậy đi vào trong phòng, ngửi thấy mùi rượu khắp phòng, liền véo mũi nhíu mày, đi lên phía trước, nhìn trạng thái hiện tại của Độc Cô Ly, thở dài một hơi nói: "A Ly, cái này cũng không giống ngươi, đắm chìm trong chuyện nữ nhi tình trường, thất hồn lạc phách như vậy, làm sao còn có bộ dáng Nhị điện hạ đoạn tình tuyệt ái từng thề với ta sẽ không yêu bất luận kẻ nào!"
Mặt Độc Cô Ly tái nhợt, chậm rãi đứng dậy, hành lễ nói: "Lão sư."
Lão ông cười nói: "Ngươi ngược lại rất tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa."
"Thụ nghiệp ân sư, lẽ ra phải kính trọng." Sắc mặt Độc Cô Ly trắng bệch lại ho vài tiếng. Lão ông lắc đầu, thở dài nói: "Ngươi bây giờ cùng A Từ bệnh nặng nhiều năm trước quả thực giống nhau như đúc."
Đôi mắt Độc Cô Ly rũ xuống.
Lão ông khẽ nhíu mày, ngữ trọng tâm trường nói: "Hiện giờ nội bộ Tinh Thần Lâu đã có rất nhiều bất mãn với ngươi, hành động của ngươi ở Ung Quốc hết thảy đều hướng về Thần Vân Đế, tất cả bọn họ đều không đồng ý. Ban đầu muốn lập uy trước mặt đám lão gia hỏa kia đã rất khó, hiện giờ chẳng phải là cho bọn họ cái cớ tạo phản hay sao, huống chi Tinh Thần Lâu từ xưa đến nay, lấy chuyện cân bằng thiên hạ Cửu Châu làm nhiệm vụ của mình. Nhưng bây giờ ta chỉ thấy một trái tim hướng về tình yêu, đau khổ trong tình yêu, Độc Cô Ly! Ngươi xem ngươi bây giờ trông như thế nào"
"A Ly, coi như đây là một hồi tình kiếp, vượt qua, liền quên nó, để mặc nó theo gió bay đi."
"Không thể quên được. Cũng không muốn quên." Đôi mắt Độc Cô Ly đỏ ngầu.
Lão ông bất đắc dĩ cười cười, bỗng dưng trông thấy sắc mặt y, ông nhíu mày, một tay bắt lấy cánh tay Độc Cô Ly, dùng tay dò xét mạch đập, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Sắc mặt Độc Cô Ly hơi lạnh, thu tay lại.
"Ngươi vì hắn hạ Huyết Cổ, đem sinh mệnh của mình tất cả buộc trên người hắn, Độc Cô Ly, trước kia ta sao không phát hiện ngươi là một người si tình như vậy!" Lão ông hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
"Đây là ta nợ hắn." Độc Cô Ly quay lưng lại, chậm rãi nhắm hai mắt.
"Huyết Cổ là cái gì, đó là tình nhân cổ! Song cổ liên tâm, hùng cổ sẽ đem toàn bộ vết thương trên người thư cổ hấp thu lại, hùng cổ thậm chí có thể dùng hình thức độ tinh khí đem nội lực của mình độ cho thư cổ."
"Ngươi đem độc từ trên người hắn chuyển dời đến thân thể mình, lại độ một ít nội lực cho hắn. Hắn sẽ không biết ơn ngươi." Lão ông nhíu mày nói.
"Hắn không biết, là ta nợ hắn. Không cần bất kỳ ai cảm kích. Ta chỉ muốn hắn được bình an khỏe mạnh, không còn bị bệnh tật quấy rầy, không còn có bất kỳ rắc rối nào." Đôi mắt Độc Cô Ly rũ xuống, "Không cần nói với kẻ khác."
Lão ông nhíu mày lắc đầu: "Suy nghĩ của ngươi ta không thể hiểu được, cách tự tổn hại này ta càng không thể lý giải. Ta không thể quản lý chuyện của người trẻ tuổi. Nhưng sau đó ngươi phải làm thế nào chẳng lẽ lại tiếp tục suy đồi a?"
Ánh mắt Độc Cô Ly ngưng trệ, nhìn cây Cửu Tiêu Hoàn Bội trước bàn, đưa tay vuốt ve. Giọng nói y khàn khàn: "Ta không biết."
Lý Thanh Vân quyết đoán cắt góc áo đoạn tuyệt với y, trái tim này giống như bị đâm một cái lỗ thật lớn, vô luận cái gì cũng lấp không đầy. Y không thể chấp nhận chuyện mình đã mất Lý Thanh Vân. Tâm tình thời khắc này, so với tin tức Cửu Nhi giả chết còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Điều duy nhất làm y cảm thấy may mắn chính là, cũng may, hắn còn sống, chỉ cần còn sống, ở một góc nào đó trên đời này là tốt rồi.
"Hắn giết Lý Huyền, đem đầu Lý Huyền treo lơ lửng trên tường thành bảy ngày, huyết tẩy thần tử trong triều đình có tâm bất thần. Thế lực Ung Quốc suy yếu, nhưng nếu để mặc Lý Thanh Vân, để cho hắn tiếp tục..." Lão ông sờ sờ râu ria, nhíu mày.
Độc Cô Ly chưa từng quay đầu lại, y nâng hai mắt lên, nói một câu mơ hồ, "Lão sư yên tâm là được."
Lão ông một lòng buông xuống, mặt mày hiền lành lại: "Nếu đã như vậy, ta liền không quấy rầy ngươi. Mấy ngày này nghỉ ngơi thật tốt đi."
Dứt lời, lão ông đã đi ra ngoài.
Thiên Mặc mang theo Bạch Thần y tới, do dự nhìn y, "Chủ tử, Bạch Thần y tới rồi."
Độc Cô Ly không quay đầu lại: "Không cần. Thiên Mặc, ngươi mang Bạch Thần y đi nghỉ ngơi đi."
Thiên Mặc sốt ruột nói: "Chủ tử, nhưng mà mắt người."
"Không cần quản, chuyện của ta, ta tự biết." Độc Cô Ly ngữ khí có chút lạnh, "Đều ra ngoài."
Thiên Mặc thở dài một hơi.
Bạch thần y gãi gãi đầu nói: "Đây là..."
"Đi thôi." Thiên Mặc nhíu mày nói, trong lòng lại nhớ tới phi tần trong quyển sách bị nhốt vào lãnh cung muốn cầu xin gặp Hoàng đế không phải cũng là bộ dáng như vậy sao.
Sau khi tất cả mọi người rời đi.
Độc Cô Ly nhìn ánh Mặt Trời chói mắt, hai mắt bị đâm đến đau nhức. Sắc mặt y tái nhợt, nắng sáng chiếu lên mặt y, cũng không có sinh cơ gì.
Y vươn tay, chạm vào ánh Mặt Trời, ánh mắt vào giờ khắc sau lại trống rỗng, y nhíu mày, nhiều lần nhắm mắt mở mắt cũng không nhìn thấy ánh Mặt Trời. Y rũ mắt, trong tay cầm khối ngọc bội bị Lý Thanh Vân ném vỡ, chậm rãi ngã xuống.
"A Vân, ta rất nhớ ngươi."
Ngón tay không ngừng xoa xoa khối ngọc bội được dán lại nhưng đã không thể trở về hình dạng ban đầu. Nỗi nhớ và nỗi đau vô tận liên tục tra tấn trái tim y. Y nhớ Lý Thanh Vân, rất muốn đi gặp hắn.
----------------%-----------------
Ba bốn ngày trôi qua.
Trăng sáng sao thưa, hoàng cung Ung Quốc.
Lý Thanh Vân đang nhíu mày phê duyệt tấu chương, chợt nghe tiếng thái giám truyền báo: "Tiêu Tướng quân cầu kiến."
Hắn xoa xoa cái trán đau nhức: "Tuyên."
Tiêu Tử Nghĩa phong trần mệt mỏi đi tới, cau mày bẩm báo: "Bệ hạ, thám tử hồi báo, Tấn Quốc Thái tử chỉ đi lòng vòng ở biên cảnh, không làm gì khác."
Lý Thanh Vân dừng một chút, "Tất sẽ không đơn giản như vậy, tiếp tục giám sát, có bất kỳ động tỉnh gió thổi cỏ lay gì cũng phải báo cáo."
"Vâng." Tiêu Tử Nghĩa nói xong, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bộ dáng mệt mỏi của hắn, muốn nói lại thôi.
"Tiêu Tướng quân, ngươi muốn nói cái gì, cứ việc nói là được."
Tiêu Tử Nghĩa nhìn hắn, thật cẩn thận hỏi: "Ngài hiện giờ đối với Độc Cô Ly, nếu còn có vài phần tình cũ..."
Lý Thanh Vân buông tấu chương xuống, đôi mắt phượng sắc bén nhìn Tiêu Tử Nghĩa.
"Vâng, thần cũng hiểu." Tiêu Tử Nghĩa có chút gấp gáp.
Trăng sáng sao thưa, gió thổi cỏ lay.
Một bóng người đứng ở ngoài điện, người kia xuyên thấu qua ô cửa sổ chạm trổ hoa văn, nhìn vào nam tử áo đỏ đang ngồi bên trong phòng, trên mặt hiện ra một nụ cười yếu ớt, ánh mắt cơ hồ là tham lam nhìn hắn, lại nghe được Tiêu Tử Nghĩa quỳ gối trước người hắn thâm tình bày tỏ tâm ý.
"Nếu ngài đã quên Độc Cô Ly, sớm đã không còn nhớ tới hắn, vậy có thể cân nhắc thần hay không, thần cũng không biết bắt đầu từ khi nào, liền tâm duyệt ngài, thần muốn ở bên cạnh ngài." Tiêu Tử Nghĩa đỏ mặt, tha thiết nhìn hắn.
Lý Thanh Vân khựng một chút, nâng mắt phượng lên có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Tử Nghĩa. Thích hắn? Muốn ở bên hắn?
Đầu ngón tay người ngoài điện khảm vào trong thịt.
Mắt phượng của Lý Thanh Vân khẽ rũ xuống, "Tiêu Tướng quân, ngươi là nghiêm túc."
Tiêu Tử Nghĩa tha thiết nhìn hắn, hai má bay lên mấy đám mây, gật gật đầu.
Lý Thanh Vân từ sau khi cùng Độc Cô Ly cắt đứt, cũng có nghĩ tới chuyện tìm một vị khác, nhưng bởi vì thể chất thánh tử Mỹ Nhân tộc cùng với việc hắn từng ăn Hợp Hoan Cổ, chỉ có thể làm người nằm dưới. Nếu như tìm phu lang, Tiêu Tử Nghĩa từ phương diện hình thể ngoại hình đều coi như hoàn mỹ.
"Cô bị Độc Cô Ly hạ Huyết Cổ, không cách nào cùng người khác tiếp xúc da thịt." Lý Thanh Vân nói.
Tiêu Tử Nghĩa mở to hai mắt, tim đập càng ngày càng nhanh: "Thần có thể tìm người trong thiên hạ giúp ngài giải cổ, thần có thể chờ! Miễn là ngài sẵn sàng chấp nhận thần, thần có thể làm bất cứ điều gì! Cho dù chờ mười năm, hai mươi năm... Thần cũng có thể!"
Lý Thanh Vân chỉ mỉm cười vẫy tay gọi hắn: "Ngươi lại đây."
Hơi thở của Tiêu Tử Nghĩa ngừng lại, hắn tham lam nhìn Lý Thanh Vân gần như si mê, chậm rãi đứng dậy, từng bước đi về phía Lý Thanh Vân.
Người bên ngoài đại điện nhìn thấy hết thảy, hơi thở của người nọ đã không ổn định, y đau khổ kêu lên, "A Vân...". Y nhớ Lý Thanh Vân, nhưng vì sao lúc y đi vào cung lại thấy cảnh tượng như vậy.
Cự tuyệt hắn, cự tuyệt hắn a.
"Đến ngồi cạnh cô." Lý Thanh Vân vỗ vỗ vào chỗ trống bên hông hắn.
"Thần,... ta có thể chứ?" Tiêu Tử Nghĩa đã nói năng lộn xộn.
"Ta cần thử một lần mới biết có thể tiếp nhận ngươi hay không." Lý Thanh Vân nâng mắt phượng lên, nhìn qua Tiêu Tử Nghĩa, "Nếu ngươi có thể, ta sẽ lập tức tìm người giải Huyết Cổ cùng Ngự Hồn Linh. Nếu thử mà không được, ngươi ta liền quên tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay."
"Có thể có cơ hội này, Tiêu Tử Nghĩa ta đã lệ nóng doanh tròng."
Tiêu Tử Nghĩa nhìn bộ dáng mắt phượng câu người của Lý Thanh Vân, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, hai má đỏ lên một mảnh, giống như là tôm bị nấu chín, đại Tướng quân bình thường uy phong lẫm liệt, chạy đến bên cạnh Lý Thanh Vân, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.
Cực kỳ giống tiểu tử ngốc mới biết yêu.
Lư hương trong phòng lượn lờ, bầu không khí ấm lên. Ngoài điện gió lạnh rít gào. Từng đợt gió lạnh thổi qua tay áo người nọ, hai tròng mắt y thống khổ và tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong điện, trong nước mắt pha lẫn máu, giọng nói khàn khàn đứt quãng phát ra từ cuống họng, "A Vân, cự tuyệt hắn, cự tuyệt hắn."
Y bóp chặt lồng ngực ẩn ẩn đau, không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng kia.
"Tiêu Tướng quân, Huyết Cổ hạn chế ta giao hợp với nam nhân khác, nhưng hôn môi bình thường vẫn có thể." Lý Thanh Vân chậm rãi quay đầu, đôi mắt phượng chậm rãi ngước lên, câu hồn nhiếp phách, làm cho người ta liếc mắt một cái liền mềm nhũn.
Tiêu Tử Nghĩa gần như hít thở không thông nhìn về phía hắn.
Hạnh phúc đến quá đột ngột.
"Ngươi hôn ta một cái." Tóc Lý Thanh Vân rủ xuống, mỉm cười nhìn Tiêu Tử Nghĩa. Hắn từ trước đến nay yêu ghét rõ ràng, nói yêu thì yêu, không yêu thì không yêu. Nếu Tiêu Tử Nghĩa có thể làm cho hắn hài lòng, ở cùng một chỗ với hắn cũng không phải là không thể.
"Ta có thể... hôn ngài sao?" Tiêu Tử Nghĩa cảm giác được trái tim mình nổ tung như bom, run rẩy vươn tay, nâng mặt hắn lên giống như nhặt được trân bảo, "Có thể chứ?"
Lư hương lượn lờ, nhuyễn ngọc ôn hương.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hàm chứa một ý cười, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át. Hắn vươn tay, nắm lấy tay Tiêu Tử Nghĩa, Tiêu Tử Nghĩa giống như một sói nghe lời thuần phục, hơn nữa còn là một sói trung thành và tận tâm không việc gì. Hắn đối với Tiêu Tử Nghĩa coi như hài lòng, chỉ là không biết có thể phát triển thành cái khác hay không.
"Có thể." Lý Thanh Vân tóc đen áo đỏ, mắt phượng câu người, "Ta cho phép."
Trái tim Tiêu Tử Nghĩa cuồng nhiệt nhảy dựng lên.
Hắn nâng cằm Lý Thanh Vân, chậm rãi cúi người xuống.
Người ngoài điện toàn thân lạnh như băng, ngơ ngác nhìn, trong mắt không có chút thần thái nào. Cả người giống như bị nước cửu hàn thiên xối ướt từ đầu đến chân, tâm tựa như bị người đâm một đao.
Y lui về phía sau vài bước, cũng không dám nhìn hình ảnh làm y tuyệt vọng trong đại điện.
Độc Cô Ly che ngực, phun ra một ngụm máu.
Y vận dụng khinh công, nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, đi đến đường lớn ngoài thành Ung Đô, lúc này trên đường đã vắng người, chỉ có một mình y thất tha thất thểu tiến về phía trước.
Độc Cô Ly trong đầu đều là bộ dáng tình cảm nồng ấm của hai người trong điện.
Thê tử y đang cùng một nam nhân khác ngươi ngươi ta ta.
Lý Thanh Vân có thể đã chấp nhận Tiêu Tử Nghĩa, hiện tại bọn họ hẳn là đã ôm hôn nhau.
Cho dù bọn họ bởi vì Huyết Cổ mà không cách nào làm được đến bước cuối cùng.
Nhưng Lý Thanh Vân vẫn nguyện ý thử mở lòng chấp nhận những người nam nhân khác không phải sao?
Cảnh tượng kia không ngừng lập đi lập lại trong đầu y, hình thành lưỡi đao sắc bén đâm vào trái tim y, đâm thủng một lỗ, máu tươi đầm đìa.
Độc Cô Ly phun ra một ngụm máu. Trước mắt đã một mảnh mơ hồ, y khó khăn vịn vách tường, áo bào trắng nhiễm vết máu loang lổ. Y gần như đau đến ngất đi. Lý Thanh Vân sẽ cười với tên nam nhân kia sao? Lý Thanh Vân sẽ cùng hắn chung tay tạo sơn hà sao? Lý Thanh Vân sẽ để hắn ở trong cung sao? Lý Thanh Vân sẽ yêu tên nam nhân kia sao? Ánh mắt Lý Thanh Vân sẽ chỉ chứa hắn sao?
Mặc dù y một mặt tự nhủ điều này nhất định sẽ không xảy ra, nhưng mặt khác y lại cảm thấy Lý Thanh Vân sẽ.
Hắn đã hoàn toàn chặt đứt với mình, muốn làm cái gì cũng là tự do của hắn. Lý Thanh Vân muốn chọn thê thiếp một lần nữa, mà mình không có quyền can thiệp, cũng không có thân phận cùng tư cách gì để quản hắn.
Lý Thanh Vân đã nhìn về phía trước.
Chỉ có y... Còn dậm chân tại chỗ gặm nhấm quá khứ.
Độc Cô Ly trong nháy mắt thấy thật hối hận vì đã không có một kiếm giết chết Tiêu Tử Nghĩa, mới có thể giúp hắn có cơ hội như vậy. Nhưng cho dù không có Tiêu Tử Nghĩa, vẫn có những nam nhân khác.
Rất nhiều nam nhân yêu hắn. Lý Thanh Vân muốn ai cũng dễ như trở bàn tay.
"A Vân, A Vân, A Vân..."
Độc Cô Ly vịn vách tường, cơ thể lung lay sắp đổ, sắc mặt càng ngày càng trắng, tầm mắt phút chốc tối sầm. Y không thấy rõ con đường phía trước, thanh âm khàn khàn từ cổ họng y vang lên, "Ta thật ghen tị với hắn, ta thật sự rất ghen tị với hắn, có thể đừng ở cùng một chỗ với người khác hay không, đừng ở cùng một chỗ với người khác,... A Vẫn, ta thật sự rất ghen tị với hắn... Rất ghen tị với hắn."
Góc đường Ung Đô thành mờ mịt, tiếng khóc khàn khàn lại không thành âm vang lên.
Trong đại điện, lư hương còn đang lượn lờ.
Lý Thanh Vân nhìn Tiêu Tử Nghĩa đã tiến lại gần.
Hắn ngửi thấy mùi từ cơ thể Tiêu Tử Nghĩa, đó không phải là mùi hương khó chịu, nhưng nó không thể khiến hắn có tí cảm giác nào.
Cảm giác ấm áp, thư thái, khắc sâu vào tâm hồn, đó gọi là cảm giác của tình yêu...
Không biết tại sao một khuôn mặt tuyệt mỹ cùng nụ cười yếu ớt lại lóe lên trong đầu hắn.
Hắn cau mày, nháy mắt lúc Tiêu Tử Nghĩa tiến tới chưa kịp chạm vào hắn, liền quay đầu đi, sau đó đem người đẩy ra cửa, mắt phượng rũ xuống, "Tướng quân, cô xin lỗi, ngươi rất tốt, nhưng cô đối với ngươi không cách nào có thể..."
Hốc mắt Tiêu Tử Nghĩa đỏ hoe, hắn hỏi: "Ngài vẫn không thể quên Độc Cô Ly sao?"
"Không liên quan gì đến Độc Cô Ly." Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân chậm rãi mở ra, "Tiêu Tướng quân, quên chuyện tối nay đi. Thời điểm ngươi sắp hôn, cô không có cảm giác gì. Cô không thể tự lừa dối mình, càng không thể gạt ngươi. Ngươi xứng đáng nhận được một tình yêu thực sự."
Tiêu Tử Nghĩa quay đầu đi, đứng dậy quỳ trên mặt đất, "Hôm nay là thần vượt quá giới hạn."
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, "Bệ hạ có thể cho thần một cơ hội, thần đã mãn nguyện rồi. Bệ hạ không thể yêu thần, không có cảm giác với thần, là thần vô dụng. Nhưng thần sẽ đợi ngài, chờ ngài yêu thần. Thần muốn theo đuổi ngài."
Lý Thanh Vân khẽ cau mày: "Tướng quân, ngươi không cần phải quá chấp niệm với ta. Thiên hạ này có rất nhiều nam nữ tử xinh đẹp tài năng, ngươi không cần chờ, chờ cũng sẽ không có kết quả."
Tiêu Tử Nghĩa cúi đầu: "Bất luận thần là thần tử, hay là nam nhân. Kiếp này, thần chỉ vì bệ hạ mà chiến đấu!"
Hắn nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân thật sâu, không nói gì, quay đầu rời đi.
Tiêu Tử Nghĩa bước ra khỏi chính điện. Hắn nhìn bầu trời xa xăm, thở dài.
Hôm nay hắn lớn mật bày tỏ, suýt chút nữa đã có thể hôn bệ hạ, cho dù không có kết quả, cũng là một thu hoạch lớn.
Tiêu Tử Nghĩa tin nơi nào chân thành đến, vàng đá cũng mở ra, hiện tại hắn ở bên cạnh bệ hạ, vì bệ hạ chiến đấu trên chiến trường, hắn nhất định sẽ có thể chiếm được lòng bệ hạ.
Lý Thanh Vân lại nhìn đại sảnh trống trải, nắm chặt cây bút trong tay, nhớ tới khuôn mặt vừa xuất hiện trong đầu, hắn ném bút đi, đôi mắt phượng lạnh lẽo.
----------------%----------------
"Thái tử Tấn Quốc nghe đồn âm tàn lạt thủ*, hắn khống chế phụ hoàng của hắn, nắm toàn bộ Tấn Quốc khổng lồ trong tay. Cho dù không đăng cơ, cũng giống như Hoàng đế Tấn Quốc, Tấn Quốc thực lực tổng hợp mạnh, binh lực cường thịnh, nếu lúc này bọn họ tấn công Ung Quốc, sợ là chúng ta cũng không có quá nhiều tinh lực chống đỡ ngoại địch."*kẻ làm việc mạnh bạo
Tiêu Tử Nghĩa nhíu mày, trong lòng nặng nề vông cùng.
"Hách Liên Thần..." Mắt phượng Lý Thanh Vân nhắm lại, "Mục đích hắn tới Ung Quốc không rõ, quả thật nên đề phòng, Tiêu Tướng quân, sai người thời thời khắc khắc chú ý hành tung của Hách Liên Thần ở Ung Quốc, nếu có gì không đúng, lập tức thông báo cho ta."
"Vâng!"
Tiêu Tử Nghĩa chắp tay thở dài.
Lý Thanh Vân phất phất tay, để hắn lui xuống.
Tiêu Tử Nghĩa nhìn Lý Thanh Vân thật sâu, đứng dậy rời đi. Ra khỏi điện, hắn quay đầu lại nhìn vài lần.
Lý Thanh Vân nhìn đại điện chợt trống rỗng, nghe tiếng chuông truyền đến từ mắt cá chân, cặp mắt phượng chợt hạ xuống.
Hắn vươn tay, rõ ràng cảm giác được trong cơ thể có một cỗ nội lực như có như không, hắn không rõ cỗ nội lực này lấy từ đâu ra, lại mơ hồ có thể đoán được, có lẽ có liên quan đến Huyết Cổ Độc Cô Ly cho hắn ăn.
Huyết Cổ là cổ tình nhân.
Mỗi lần dây dưa ôn tồn qua đi, Lý Thanh Vân luôn có thể cảm giác được trong cơ thể mình có thêm thứ gì đó.
Hơn nữa sau khi ngón tay bị trầy xước, không chỉ không có vết thương, mà một chút đau đớn hắn cũng không cảm nhận được.
Thái y bắt mạch giúp hắn, vuốt vuốt râu nói: "Bên trong bệ hạ đã không còn độc tố gì, hơn nữa từ mạch tượng có thể thấy ngài phi thường khỏe mạnh."
"Thậm chí... Còn có một cỗ nội lực tương đối ôn hòa bảo vệ tâm mạch."
Thái y không hiểu cổ thuật, vì vậy chỉ nhíu mày nói: "Bệ hạ chắc hẳn đã gặp phải kỳ ngộ gì đó, ăn thứ gì đó giải độc."
Trong nháy mắt đó, Lý Thanh Vân liền hiểu được Huyết Cổ còn có tác dụng khác.
Chuyện liên quan đến vu cổ, còn cần thỉnh giáo hai huynh đệ Thanh Dương và Diệu Linh mới được.
Đêm khuya.
Lý Thanh Vân nằm xuống ngủ say, mái tóc đen nhánh xõa ngang làm nổi bật da thịt như tuyết của hắn, một thân y phục màu đỏ rực rỡ như nắng gắt.
Hạt châu màu đỏ ở trung tâm của chuông vàng trên mắt cá chân đang phát sáng.
Xa xa trong một ngôi đình lầu thủy tạ nằm giữa Ung Quốc và Chu Quốc, trời xanh mây trắng, cây liễu rợp bóng, bóng ngã vào trong tòa thủy đình, ngọn cây liễu rũ mình xuống mặt nước, chuồn chuồn lướt nước. Bọt nước như những hạt châu trắng bắn tung tóe khắp nơi. Giữa mặt nước là một tòa đình đài lầu các đứng lặng lẽ.
Mùi rượu thoang thảng từ lầu các không ngừng bay ra.
Độc Cô Ly uống hết từng ngụm rượu một.
Y đã hoàn toàn say, trong mắt không có một tia sáng, y cứ như vậy uống rượu, tựa như rượu có thể giúp y quên đi chuyện bị Lý Thanh Vân đoạn tuyệt, cũng có thể ở trong mơ từng lần một tìm kiếm cảm giác ở bên cạnh Lý Thanh Vân.
Y nằm trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ đến Lý Thanh Vân.
Nhắm mắt là hắn.
Ăn cơm là hắn.
Uống trà là hắn.
Đánh đàn là hắn.
Đánh cờ là hắn.
Nằm mơ là hắn.
Bất kể làm cái gì, tất cả những gì y nghĩ đến đều là giọng nói, khuôn mặt và nụ cười của Lý Thanh Vân, từng hành động cử chỉ của hắn đều khắc sâu vào tâm trí y, thực cốt tưởng niệm khiến y đau đến không muốn sống.
Y muốn Lý Thanh Vân.
Y muốn nhìn thấy Lý Thanh Vân, y muốn ôm Lý Thanh Vân, y muốn hôn hắn, chỉ cần có thể ở bên cạnh Lý Thanh Vân, y liền cảm thấy cả thế giới trở nên sống động tươi sáng.
Rượu có thể làm tê liệt mọi thứ.
Nhưng càng uống nhiều, người ta lại càng trở nên tỉnh táo.
Lý Thanh Vân không cần y nữa.
Lý Thanh Vân đã cắt đứt hoàn toàn với y.
Tay Độc Cô Ly chậm rãi buông thõng, bình rượu rơi xuống mặt đất, rượu đổ đầy đất, mùi rượu bay tứ tán.
Y thậm chí không dám đi gặp Lý Thanh Vân một lần, vì sợ rằng sau khi nhìn thấy Lý Thanh Vân, trông thấy vẻ mặt tuyệt tình không mấy thiện cảm của hắn, cùng sự kinh tởm và chán ghét trong đôi mắt phượng, thậm chí hắn sẽ nói ra những lời vô tâm vô tình. Y có thể tưởng tượng được Lý Thanh Vân lúc này hận y đến mức nào.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.
Độc Cô Ly lấy ra bức chân dung Lý Thanh Vân đã vẽ trước đó, gần như tham lam mà nhìn ngắm.
Y nghĩ về Lý Thanh Vân, nghĩ đến sắp phát điên.
Bên ngoài, có tiếng gõ cửa.
"Chủ nhân, là ta, Thiên Mặc."
"Vào đi." Độc Cô Ly giọng nói khàn khàn, chậm rãi cất bức chân dung đi.
Thiên Mặc bưng canh thuốc đi tới, ngửi thấy mùi rượu trong phòng, ánh mắt hắn ngưng lại một chút, lại thấy dáng vẻ chủ tử mặc một chiếc áo màu lam nhạt đang ôm cuộn giấy, góc áo thấm đẫm mùi rượu. Hắn có chút khó chịu, "Chủ nhân, ngài không thể suốt ngày ủ rũ như vậy, không nên uống rượu cả ngày, tốt xấu cũng phải thay thuốc cho vết thương."
"Buông ra." Độc Cô Ly khàn giọng nói.
Thiên Mặc nhìn y, cúi đầu đặt thuốc ở mép giường, lại thấy thuốc đã đặt mấy ngày trước, đồng tử co rút lại: "Ngài căn bản cũng không có động vào thuốc."
Hắn chợt nhìn về phía Độc Cô Ly, "Chủ tử, có cần thiết không, hắn cũng không nhìn thấy, cũng không biết, cho dù nhìn thấy hắn cũng sẽ không đau lòng."
"Hắn sẽ không đau lòng" Độc Cô Ly đỏ hốc mắt, tự giễu cười cười, nước mắt theo gương mặt rơi xuống trên bức tranh.
Thiên Mặc thở dài một hơi, "Chủ tử, lúc trước ngài bị độc chướng làm mù hai mắt, bây giờ bệnh mắt còn có thể tái phát, trước đó đã bị mù tạm thời một lần, Bạch Thần y bảo ngài đừng dùng mắt quá độ, ngài còn như vậy, bệnh mắt nhất định sẽ tái phát."
Độc Cô Ly không nghe lời khuyên, tiện tay cầm lấy rượu rót vào trong cổ họng, rượu mạnh vào cổ họng xuyên qua ruột, theo nước mắt không ngừng chảy xuống, trước mắt một lần nữa mất đi ánh sáng, chỉ có bóng dáng hư vô trống rỗng.
Mấy ngày nay, mắt Độc Cô Ly thường xuyên có dấu hiệu đột nhiên mất ánh sáng. Có lẽ là do bệnh cũ để lại, tìm thầy thuốc đến xem, thầy thuốc cũng nhìn không ra nguyên nhân, chỉ bảo y đừng để tâm tình phập phồng quá mức kịch liệt, không nên rơi lệ, nếu không rất có khả năng tạo thành mù vĩnh viễn, trị không được.
Thiên Mặc không thể làm gì được: "Chủ tử, đừng uống nữa."
Khi Độc Cô Ly dụi mắt, cực kỳ mơ hồ nhìn thấy trên tay dính chút máu. Ngón tay của y có một vết trầy xước, rất nhỏ. Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt lại khôi phục sáng tỏ. Khóe môi có vài giọt máu nhỏ xuống.
Độc Cô Ly đặt bức tranh lên bàn, cầm lấy khăn tay che miệng ho vài cái, đến khi ho ra máu, sắc mặt y đã tái nhợt, nốt chu sa nơi mi tâm càng thêm đỏ rực. Y cúi đầu nhìn vào máu trong khăn tiện tay ném nó vào giỏ trúc.
"Ta, ta vẫn nên đi mời Bạch Thần y tới." Thiên Mặc trong lòng có chút lo lắng, ra cửa liền cấp tốc chạy như điên.
Phi nước đại quá nhanh, thiếu chút nữa đụng phải một lão nhân tóc hoa râm chống gậy. Ông lão mặt mũi hiền lành, cười ha hả nhìn hắn: "Thanh niên, đi bộ nhìn đường, không được đụng phải lão nhân gia."
"Thực xin lỗi, ông lão!" Thiên Mặc nói một câu xin lỗi, liền tiếp tục chạy như điên xuống dưới lầu.
Lão nhân gia không để ý, tiếp tục chống gậy đi vào trong phòng, ngửi thấy mùi rượu khắp phòng, liền véo mũi nhíu mày, đi lên phía trước, nhìn trạng thái hiện tại của Độc Cô Ly, thở dài một hơi nói: "A Ly, cái này cũng không giống ngươi, đắm chìm trong chuyện nữ nhi tình trường, thất hồn lạc phách như vậy, làm sao còn có bộ dáng Nhị điện hạ đoạn tình tuyệt ái từng thề với ta sẽ không yêu bất luận kẻ nào!"
Mặt Độc Cô Ly tái nhợt, chậm rãi đứng dậy, hành lễ nói: "Lão sư."
Lão ông cười nói: "Ngươi ngược lại rất tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa."
"Thụ nghiệp ân sư, lẽ ra phải kính trọng." Sắc mặt Độc Cô Ly trắng bệch lại ho vài tiếng. Lão ông lắc đầu, thở dài nói: "Ngươi bây giờ cùng A Từ bệnh nặng nhiều năm trước quả thực giống nhau như đúc."
Đôi mắt Độc Cô Ly rũ xuống.
Lão ông khẽ nhíu mày, ngữ trọng tâm trường nói: "Hiện giờ nội bộ Tinh Thần Lâu đã có rất nhiều bất mãn với ngươi, hành động của ngươi ở Ung Quốc hết thảy đều hướng về Thần Vân Đế, tất cả bọn họ đều không đồng ý. Ban đầu muốn lập uy trước mặt đám lão gia hỏa kia đã rất khó, hiện giờ chẳng phải là cho bọn họ cái cớ tạo phản hay sao, huống chi Tinh Thần Lâu từ xưa đến nay, lấy chuyện cân bằng thiên hạ Cửu Châu làm nhiệm vụ của mình. Nhưng bây giờ ta chỉ thấy một trái tim hướng về tình yêu, đau khổ trong tình yêu, Độc Cô Ly! Ngươi xem ngươi bây giờ trông như thế nào"
"A Ly, coi như đây là một hồi tình kiếp, vượt qua, liền quên nó, để mặc nó theo gió bay đi."
"Không thể quên được. Cũng không muốn quên." Đôi mắt Độc Cô Ly đỏ ngầu.
Lão ông bất đắc dĩ cười cười, bỗng dưng trông thấy sắc mặt y, ông nhíu mày, một tay bắt lấy cánh tay Độc Cô Ly, dùng tay dò xét mạch đập, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Sắc mặt Độc Cô Ly hơi lạnh, thu tay lại.
"Ngươi vì hắn hạ Huyết Cổ, đem sinh mệnh của mình tất cả buộc trên người hắn, Độc Cô Ly, trước kia ta sao không phát hiện ngươi là một người si tình như vậy!" Lão ông hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
"Đây là ta nợ hắn." Độc Cô Ly quay lưng lại, chậm rãi nhắm hai mắt.
"Huyết Cổ là cái gì, đó là tình nhân cổ! Song cổ liên tâm, hùng cổ sẽ đem toàn bộ vết thương trên người thư cổ hấp thu lại, hùng cổ thậm chí có thể dùng hình thức độ tinh khí đem nội lực của mình độ cho thư cổ."
"Ngươi đem độc từ trên người hắn chuyển dời đến thân thể mình, lại độ một ít nội lực cho hắn. Hắn sẽ không biết ơn ngươi." Lão ông nhíu mày nói.
"Hắn không biết, là ta nợ hắn. Không cần bất kỳ ai cảm kích. Ta chỉ muốn hắn được bình an khỏe mạnh, không còn bị bệnh tật quấy rầy, không còn có bất kỳ rắc rối nào." Đôi mắt Độc Cô Ly rũ xuống, "Không cần nói với kẻ khác."
Lão ông nhíu mày lắc đầu: "Suy nghĩ của ngươi ta không thể hiểu được, cách tự tổn hại này ta càng không thể lý giải. Ta không thể quản lý chuyện của người trẻ tuổi. Nhưng sau đó ngươi phải làm thế nào chẳng lẽ lại tiếp tục suy đồi a?"
Ánh mắt Độc Cô Ly ngưng trệ, nhìn cây Cửu Tiêu Hoàn Bội trước bàn, đưa tay vuốt ve. Giọng nói y khàn khàn: "Ta không biết."
Lý Thanh Vân quyết đoán cắt góc áo đoạn tuyệt với y, trái tim này giống như bị đâm một cái lỗ thật lớn, vô luận cái gì cũng lấp không đầy. Y không thể chấp nhận chuyện mình đã mất Lý Thanh Vân. Tâm tình thời khắc này, so với tin tức Cửu Nhi giả chết còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Điều duy nhất làm y cảm thấy may mắn chính là, cũng may, hắn còn sống, chỉ cần còn sống, ở một góc nào đó trên đời này là tốt rồi.
"Hắn giết Lý Huyền, đem đầu Lý Huyền treo lơ lửng trên tường thành bảy ngày, huyết tẩy thần tử trong triều đình có tâm bất thần. Thế lực Ung Quốc suy yếu, nhưng nếu để mặc Lý Thanh Vân, để cho hắn tiếp tục..." Lão ông sờ sờ râu ria, nhíu mày.
Độc Cô Ly chưa từng quay đầu lại, y nâng hai mắt lên, nói một câu mơ hồ, "Lão sư yên tâm là được."
Lão ông một lòng buông xuống, mặt mày hiền lành lại: "Nếu đã như vậy, ta liền không quấy rầy ngươi. Mấy ngày này nghỉ ngơi thật tốt đi."
Dứt lời, lão ông đã đi ra ngoài.
Thiên Mặc mang theo Bạch Thần y tới, do dự nhìn y, "Chủ tử, Bạch Thần y tới rồi."
Độc Cô Ly không quay đầu lại: "Không cần. Thiên Mặc, ngươi mang Bạch Thần y đi nghỉ ngơi đi."
Thiên Mặc sốt ruột nói: "Chủ tử, nhưng mà mắt người."
"Không cần quản, chuyện của ta, ta tự biết." Độc Cô Ly ngữ khí có chút lạnh, "Đều ra ngoài."
Thiên Mặc thở dài một hơi.
Bạch thần y gãi gãi đầu nói: "Đây là..."
"Đi thôi." Thiên Mặc nhíu mày nói, trong lòng lại nhớ tới phi tần trong quyển sách bị nhốt vào lãnh cung muốn cầu xin gặp Hoàng đế không phải cũng là bộ dáng như vậy sao.
Sau khi tất cả mọi người rời đi.
Độc Cô Ly nhìn ánh Mặt Trời chói mắt, hai mắt bị đâm đến đau nhức. Sắc mặt y tái nhợt, nắng sáng chiếu lên mặt y, cũng không có sinh cơ gì.
Y vươn tay, chạm vào ánh Mặt Trời, ánh mắt vào giờ khắc sau lại trống rỗng, y nhíu mày, nhiều lần nhắm mắt mở mắt cũng không nhìn thấy ánh Mặt Trời. Y rũ mắt, trong tay cầm khối ngọc bội bị Lý Thanh Vân ném vỡ, chậm rãi ngã xuống.
"A Vân, ta rất nhớ ngươi."
Ngón tay không ngừng xoa xoa khối ngọc bội được dán lại nhưng đã không thể trở về hình dạng ban đầu. Nỗi nhớ và nỗi đau vô tận liên tục tra tấn trái tim y. Y nhớ Lý Thanh Vân, rất muốn đi gặp hắn.
----------------%-----------------
Ba bốn ngày trôi qua.
Trăng sáng sao thưa, hoàng cung Ung Quốc.
Lý Thanh Vân đang nhíu mày phê duyệt tấu chương, chợt nghe tiếng thái giám truyền báo: "Tiêu Tướng quân cầu kiến."
Hắn xoa xoa cái trán đau nhức: "Tuyên."
Tiêu Tử Nghĩa phong trần mệt mỏi đi tới, cau mày bẩm báo: "Bệ hạ, thám tử hồi báo, Tấn Quốc Thái tử chỉ đi lòng vòng ở biên cảnh, không làm gì khác."
Lý Thanh Vân dừng một chút, "Tất sẽ không đơn giản như vậy, tiếp tục giám sát, có bất kỳ động tỉnh gió thổi cỏ lay gì cũng phải báo cáo."
"Vâng." Tiêu Tử Nghĩa nói xong, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bộ dáng mệt mỏi của hắn, muốn nói lại thôi.
"Tiêu Tướng quân, ngươi muốn nói cái gì, cứ việc nói là được."
Tiêu Tử Nghĩa nhìn hắn, thật cẩn thận hỏi: "Ngài hiện giờ đối với Độc Cô Ly, nếu còn có vài phần tình cũ..."
Lý Thanh Vân buông tấu chương xuống, đôi mắt phượng sắc bén nhìn Tiêu Tử Nghĩa.
"Vâng, thần cũng hiểu." Tiêu Tử Nghĩa có chút gấp gáp.
Trăng sáng sao thưa, gió thổi cỏ lay.
Một bóng người đứng ở ngoài điện, người kia xuyên thấu qua ô cửa sổ chạm trổ hoa văn, nhìn vào nam tử áo đỏ đang ngồi bên trong phòng, trên mặt hiện ra một nụ cười yếu ớt, ánh mắt cơ hồ là tham lam nhìn hắn, lại nghe được Tiêu Tử Nghĩa quỳ gối trước người hắn thâm tình bày tỏ tâm ý.
"Nếu ngài đã quên Độc Cô Ly, sớm đã không còn nhớ tới hắn, vậy có thể cân nhắc thần hay không, thần cũng không biết bắt đầu từ khi nào, liền tâm duyệt ngài, thần muốn ở bên cạnh ngài." Tiêu Tử Nghĩa đỏ mặt, tha thiết nhìn hắn.
Lý Thanh Vân khựng một chút, nâng mắt phượng lên có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Tử Nghĩa. Thích hắn? Muốn ở bên hắn?
Đầu ngón tay người ngoài điện khảm vào trong thịt.
Mắt phượng của Lý Thanh Vân khẽ rũ xuống, "Tiêu Tướng quân, ngươi là nghiêm túc."
Tiêu Tử Nghĩa tha thiết nhìn hắn, hai má bay lên mấy đám mây, gật gật đầu.
Lý Thanh Vân từ sau khi cùng Độc Cô Ly cắt đứt, cũng có nghĩ tới chuyện tìm một vị khác, nhưng bởi vì thể chất thánh tử Mỹ Nhân tộc cùng với việc hắn từng ăn Hợp Hoan Cổ, chỉ có thể làm người nằm dưới. Nếu như tìm phu lang, Tiêu Tử Nghĩa từ phương diện hình thể ngoại hình đều coi như hoàn mỹ.
"Cô bị Độc Cô Ly hạ Huyết Cổ, không cách nào cùng người khác tiếp xúc da thịt." Lý Thanh Vân nói.
Tiêu Tử Nghĩa mở to hai mắt, tim đập càng ngày càng nhanh: "Thần có thể tìm người trong thiên hạ giúp ngài giải cổ, thần có thể chờ! Miễn là ngài sẵn sàng chấp nhận thần, thần có thể làm bất cứ điều gì! Cho dù chờ mười năm, hai mươi năm... Thần cũng có thể!"
Lý Thanh Vân chỉ mỉm cười vẫy tay gọi hắn: "Ngươi lại đây."
Hơi thở của Tiêu Tử Nghĩa ngừng lại, hắn tham lam nhìn Lý Thanh Vân gần như si mê, chậm rãi đứng dậy, từng bước đi về phía Lý Thanh Vân.
Người bên ngoài đại điện nhìn thấy hết thảy, hơi thở của người nọ đã không ổn định, y đau khổ kêu lên, "A Vân...". Y nhớ Lý Thanh Vân, nhưng vì sao lúc y đi vào cung lại thấy cảnh tượng như vậy.
Cự tuyệt hắn, cự tuyệt hắn a.
"Đến ngồi cạnh cô." Lý Thanh Vân vỗ vỗ vào chỗ trống bên hông hắn.
"Thần,... ta có thể chứ?" Tiêu Tử Nghĩa đã nói năng lộn xộn.
"Ta cần thử một lần mới biết có thể tiếp nhận ngươi hay không." Lý Thanh Vân nâng mắt phượng lên, nhìn qua Tiêu Tử Nghĩa, "Nếu ngươi có thể, ta sẽ lập tức tìm người giải Huyết Cổ cùng Ngự Hồn Linh. Nếu thử mà không được, ngươi ta liền quên tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay."
"Có thể có cơ hội này, Tiêu Tử Nghĩa ta đã lệ nóng doanh tròng."
Tiêu Tử Nghĩa nhìn bộ dáng mắt phượng câu người của Lý Thanh Vân, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, hai má đỏ lên một mảnh, giống như là tôm bị nấu chín, đại Tướng quân bình thường uy phong lẫm liệt, chạy đến bên cạnh Lý Thanh Vân, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.
Cực kỳ giống tiểu tử ngốc mới biết yêu.
Lư hương trong phòng lượn lờ, bầu không khí ấm lên. Ngoài điện gió lạnh rít gào. Từng đợt gió lạnh thổi qua tay áo người nọ, hai tròng mắt y thống khổ và tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong điện, trong nước mắt pha lẫn máu, giọng nói khàn khàn đứt quãng phát ra từ cuống họng, "A Vân, cự tuyệt hắn, cự tuyệt hắn."
Y bóp chặt lồng ngực ẩn ẩn đau, không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng kia.
"Tiêu Tướng quân, Huyết Cổ hạn chế ta giao hợp với nam nhân khác, nhưng hôn môi bình thường vẫn có thể." Lý Thanh Vân chậm rãi quay đầu, đôi mắt phượng chậm rãi ngước lên, câu hồn nhiếp phách, làm cho người ta liếc mắt một cái liền mềm nhũn.
Tiêu Tử Nghĩa gần như hít thở không thông nhìn về phía hắn.
Hạnh phúc đến quá đột ngột.
"Ngươi hôn ta một cái." Tóc Lý Thanh Vân rủ xuống, mỉm cười nhìn Tiêu Tử Nghĩa. Hắn từ trước đến nay yêu ghét rõ ràng, nói yêu thì yêu, không yêu thì không yêu. Nếu Tiêu Tử Nghĩa có thể làm cho hắn hài lòng, ở cùng một chỗ với hắn cũng không phải là không thể.
"Ta có thể... hôn ngài sao?" Tiêu Tử Nghĩa cảm giác được trái tim mình nổ tung như bom, run rẩy vươn tay, nâng mặt hắn lên giống như nhặt được trân bảo, "Có thể chứ?"
Lư hương lượn lờ, nhuyễn ngọc ôn hương.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hàm chứa một ý cười, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át. Hắn vươn tay, nắm lấy tay Tiêu Tử Nghĩa, Tiêu Tử Nghĩa giống như một sói nghe lời thuần phục, hơn nữa còn là một sói trung thành và tận tâm không việc gì. Hắn đối với Tiêu Tử Nghĩa coi như hài lòng, chỉ là không biết có thể phát triển thành cái khác hay không.
"Có thể." Lý Thanh Vân tóc đen áo đỏ, mắt phượng câu người, "Ta cho phép."
Trái tim Tiêu Tử Nghĩa cuồng nhiệt nhảy dựng lên.
Hắn nâng cằm Lý Thanh Vân, chậm rãi cúi người xuống.
Người ngoài điện toàn thân lạnh như băng, ngơ ngác nhìn, trong mắt không có chút thần thái nào. Cả người giống như bị nước cửu hàn thiên xối ướt từ đầu đến chân, tâm tựa như bị người đâm một đao.
Y lui về phía sau vài bước, cũng không dám nhìn hình ảnh làm y tuyệt vọng trong đại điện.
Độc Cô Ly che ngực, phun ra một ngụm máu.
Y vận dụng khinh công, nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, đi đến đường lớn ngoài thành Ung Đô, lúc này trên đường đã vắng người, chỉ có một mình y thất tha thất thểu tiến về phía trước.
Độc Cô Ly trong đầu đều là bộ dáng tình cảm nồng ấm của hai người trong điện.
Thê tử y đang cùng một nam nhân khác ngươi ngươi ta ta.
Lý Thanh Vân có thể đã chấp nhận Tiêu Tử Nghĩa, hiện tại bọn họ hẳn là đã ôm hôn nhau.
Cho dù bọn họ bởi vì Huyết Cổ mà không cách nào làm được đến bước cuối cùng.
Nhưng Lý Thanh Vân vẫn nguyện ý thử mở lòng chấp nhận những người nam nhân khác không phải sao?
Cảnh tượng kia không ngừng lập đi lập lại trong đầu y, hình thành lưỡi đao sắc bén đâm vào trái tim y, đâm thủng một lỗ, máu tươi đầm đìa.
Độc Cô Ly phun ra một ngụm máu. Trước mắt đã một mảnh mơ hồ, y khó khăn vịn vách tường, áo bào trắng nhiễm vết máu loang lổ. Y gần như đau đến ngất đi. Lý Thanh Vân sẽ cười với tên nam nhân kia sao? Lý Thanh Vân sẽ cùng hắn chung tay tạo sơn hà sao? Lý Thanh Vân sẽ để hắn ở trong cung sao? Lý Thanh Vân sẽ yêu tên nam nhân kia sao? Ánh mắt Lý Thanh Vân sẽ chỉ chứa hắn sao?
Mặc dù y một mặt tự nhủ điều này nhất định sẽ không xảy ra, nhưng mặt khác y lại cảm thấy Lý Thanh Vân sẽ.
Hắn đã hoàn toàn chặt đứt với mình, muốn làm cái gì cũng là tự do của hắn. Lý Thanh Vân muốn chọn thê thiếp một lần nữa, mà mình không có quyền can thiệp, cũng không có thân phận cùng tư cách gì để quản hắn.
Lý Thanh Vân đã nhìn về phía trước.
Chỉ có y... Còn dậm chân tại chỗ gặm nhấm quá khứ.
Độc Cô Ly trong nháy mắt thấy thật hối hận vì đã không có một kiếm giết chết Tiêu Tử Nghĩa, mới có thể giúp hắn có cơ hội như vậy. Nhưng cho dù không có Tiêu Tử Nghĩa, vẫn có những nam nhân khác.
Rất nhiều nam nhân yêu hắn. Lý Thanh Vân muốn ai cũng dễ như trở bàn tay.
"A Vân, A Vân, A Vân..."
Độc Cô Ly vịn vách tường, cơ thể lung lay sắp đổ, sắc mặt càng ngày càng trắng, tầm mắt phút chốc tối sầm. Y không thấy rõ con đường phía trước, thanh âm khàn khàn từ cổ họng y vang lên, "Ta thật ghen tị với hắn, ta thật sự rất ghen tị với hắn, có thể đừng ở cùng một chỗ với người khác hay không, đừng ở cùng một chỗ với người khác,... A Vẫn, ta thật sự rất ghen tị với hắn... Rất ghen tị với hắn."
Góc đường Ung Đô thành mờ mịt, tiếng khóc khàn khàn lại không thành âm vang lên.
Trong đại điện, lư hương còn đang lượn lờ.
Lý Thanh Vân nhìn Tiêu Tử Nghĩa đã tiến lại gần.
Hắn ngửi thấy mùi từ cơ thể Tiêu Tử Nghĩa, đó không phải là mùi hương khó chịu, nhưng nó không thể khiến hắn có tí cảm giác nào.
Cảm giác ấm áp, thư thái, khắc sâu vào tâm hồn, đó gọi là cảm giác của tình yêu...
Không biết tại sao một khuôn mặt tuyệt mỹ cùng nụ cười yếu ớt lại lóe lên trong đầu hắn.
Hắn cau mày, nháy mắt lúc Tiêu Tử Nghĩa tiến tới chưa kịp chạm vào hắn, liền quay đầu đi, sau đó đem người đẩy ra cửa, mắt phượng rũ xuống, "Tướng quân, cô xin lỗi, ngươi rất tốt, nhưng cô đối với ngươi không cách nào có thể..."
Hốc mắt Tiêu Tử Nghĩa đỏ hoe, hắn hỏi: "Ngài vẫn không thể quên Độc Cô Ly sao?"
"Không liên quan gì đến Độc Cô Ly." Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân chậm rãi mở ra, "Tiêu Tướng quân, quên chuyện tối nay đi. Thời điểm ngươi sắp hôn, cô không có cảm giác gì. Cô không thể tự lừa dối mình, càng không thể gạt ngươi. Ngươi xứng đáng nhận được một tình yêu thực sự."
Tiêu Tử Nghĩa quay đầu đi, đứng dậy quỳ trên mặt đất, "Hôm nay là thần vượt quá giới hạn."
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, "Bệ hạ có thể cho thần một cơ hội, thần đã mãn nguyện rồi. Bệ hạ không thể yêu thần, không có cảm giác với thần, là thần vô dụng. Nhưng thần sẽ đợi ngài, chờ ngài yêu thần. Thần muốn theo đuổi ngài."
Lý Thanh Vân khẽ cau mày: "Tướng quân, ngươi không cần phải quá chấp niệm với ta. Thiên hạ này có rất nhiều nam nữ tử xinh đẹp tài năng, ngươi không cần chờ, chờ cũng sẽ không có kết quả."
Tiêu Tử Nghĩa cúi đầu: "Bất luận thần là thần tử, hay là nam nhân. Kiếp này, thần chỉ vì bệ hạ mà chiến đấu!"
Hắn nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân thật sâu, không nói gì, quay đầu rời đi.
Tiêu Tử Nghĩa bước ra khỏi chính điện. Hắn nhìn bầu trời xa xăm, thở dài.
Hôm nay hắn lớn mật bày tỏ, suýt chút nữa đã có thể hôn bệ hạ, cho dù không có kết quả, cũng là một thu hoạch lớn.
Tiêu Tử Nghĩa tin nơi nào chân thành đến, vàng đá cũng mở ra, hiện tại hắn ở bên cạnh bệ hạ, vì bệ hạ chiến đấu trên chiến trường, hắn nhất định sẽ có thể chiếm được lòng bệ hạ.
Lý Thanh Vân lại nhìn đại sảnh trống trải, nắm chặt cây bút trong tay, nhớ tới khuôn mặt vừa xuất hiện trong đầu, hắn ném bút đi, đôi mắt phượng lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.