Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược
Chương 24: Hồi ức
Vinh Hoa Phú Quý
29/08/2024
Editor: camanlwoibieng
---------------%------------------
Lý Thanh Vân dẫn theo Lục Hoa một đường sải bước trở lại cung.
Lục Công công lo lắng chạy theo Lý Thanh Vân, giọng nói cực kỳ cẩn thận: "Bệ hạ, ngài chậm một chút..."
Sau khi trở lại Long Tiên Cung, Lý Thanh Vân hai tay đặt trên bàn , sắc mặt hơi tái nhợt, nhớ tới Lý Huyền ôm hắn, kề bên tai hắn nói những lời kia, một cổ hàn ý liền sinh sôi nảy, cảm giác ghê tởm liên tục tràn đến.
---------------%------------------
Năm đó Lý Thanh Vân mới tám tuổi.
Lý Huyền cũng mới mười tuổi.
Lục Hoàng tử Lý Huyền năm đó lôi kéo Lý Thanh Vân nhỏ, lẻn ra khỏi cung chơi, mua kẹo hồ lô cho Lý Thanh Vân ăn, che mắt nhóc lại muốn chơi đùa.
"Ca ca, còn bao lâu nữa mới có thể kéo vải đen ra? Tối quá, A Vân không thấy gì hết..." Giọng nói của Lý Thanh Vân vừa mềm vừa ngọt, nhu thuận tùy ý để Lý Huyền lôi kéo mình.
"A Vân không cần gấp gáp, chẳng lẽ đệ không tin ca ca sao?" Lý Huyền đưa Lý Thanh Vân tới một con hẻm tối tăm.
"Không có không có, A Vân thích Lục ca ca nhất." Khóe miệng Lý Thanh Vân nở một nụ cười ngọt ngào.
Lý Huyền một tay cầm xâu hồ lô đường, một tay ôm chặt Lý Thanh Vân, trong mắt lóe lên một tia sáng: "A Vân, đệ cũng biết, ca ca thương đệ nhất mà."
Lý Thanh Vân ôm lại Lý Huyền, giọng nói mềm mềm nhu nhu: "Ừm, A Vân cũng thích Lục ca ca nhất."
Lý Huyền cười cười: "Vậy dù ca ca làm cái gì, A Vân cũng sẽ không tức giận a?"
"Sẽ không..." Tay nhỏ của Lý Thanh Vân nắm lấy tay Lý Huyền, "Ca ca, có chút lạnh, ta muốn hồi cung, ta nhớ phụ hoàng và mẫu phi, chúng ta trở về được không, trời tối rồi..."
Lý Thanh Vân cầm góc áo Lý Huyền bắt đầu làm nũng.
"Gấp cái gì?" Lý Huyền nhìn ngó chung quanh, nhìn thấy trong cái hẻm nhỏ hẻo lánh có đồ vật, hắn đi qua rãi cầm lấy một cây gậy ở góc hẻm, nhìn tiểu đệ đệ đang bị bịt mắt, cười đến rất khó coi: "A Vân, đừng trách ca ca, muốn trách thì trách chính ngươi đi..."
"Ca ca?" Lý Thanh Vân nghi hoặc nghiêng đầu, trước mắt chỉ là một mảng tối làm cho nhóc con không có cảm giác an toàn, hắn vươn tay muốn nắm lấy tay ca ca, một giây sau, đau đớn kịch liệt từ trên người đánh tới. Đau đến nỗi Lý Thanh Vân mồ hôi lạnh chảy khắp người, thẳng tắp ngã xuống đất hít một hơi khí lạnh.
Lý Huyền hạ sát tâm. Hắn đem gậy đánh tới tấp về phía Lý Thanh Vân. Quả nhiên, tiểu đệ đệ ngậm thìa vàng chỉ biết khóc lóc cuộn mình lại, nằm sấp trên mặt đất nắm lấy góc áo Lý Huyền, đau khổ cầu xin: "Ca ơi, A Vân không làm gì sai mà, đừng đánh, A Vân đau quá...".
"Lý Thanh Vân, muốn trách thì trách ngươi là con trai của Đoàn Quý phi!! Nương ngươi chính là yêu tinh! Nàng vừa tới đã cướp đi toàn bộ sủng ái của phụ hoàng, mẫu hậu ta mới là chính chủ hậu cung a!! Ngươi vừa sinh ra, toàn bộ ánh mắt phụ hoàng đều đặt ở trên người ngươi! Ngươi có biết ta ghét ngươi đến mức nào không?"
"Hoàng huynh của ta là Đại Hoàng tử, là trưởng tử, là Thái tử! Rõ ràng huynh ấy mới nên là Hoàng đế tương lai! Nhưng phụ hoàng lại vì ngươi, chỉ vì hoàng huynh đem ngươi bán đến thanh lâu, Đoàn Quý phi vừa khóc vừa nháo, phụ hoàng phế đi ngôi vị Thái tử của hoàng huynh ta! Hiện giờ hoàng huynh ta ở trong cung sống rất khổ sở! Mọi người đều cười nhạo huynh ấy!"
"Dựa vào cái gì ngươi vừa sinh ra có thể được phụ hoàng thích như vậy. Ngôi vị hoàng đế thuộc về Đại hoàng huynh ta, cho dù không phải của Đại hoàng huynh ta, cũng nên là Nhị hoàng huynh của ta! ! ngươi là nghiệt chủng từ đâu tới, làm sao có thể cướp đi toàn bộ tình yêu của phụ hoàng?!" Lý Huyền vừa nói, vừa đem hận ý mấy năm qua trút xuống người Lý Thanh Vân.
"Ca ca. Không, không... A Vân sẽ ngoan ngoãn, không tranh giành với các ca ca. Lục ca ca, đừng đánh nữa, đệ thật sự rất đau..." Lý Thanh Vân vừa phát run vừa khóc nức nở, khóc đến khàn cả cổ, trên người truyền đến đau đớn kịch liệt làm cho nhóc cảm thấy thật tuyệt vọng, sao không có người đến cứu nhóc vậy? Đau quá, phụ hoàng, mẫu thân, Lục Tiểu Hoa, mau tới cứu con.
"Không muốn cướp?! Phụ hoàng thích ngươi, hiện tại toàn bộ ánh mắt của người đều ở trên người ngươi, ngươi nói ngươi không cướp? Chỉ có người chết mới có thể không cướp!" Lý Huyền từ trên cao nhìn Lý Thanh Vân.
Hắn nhìn Cửu hoàng đệ thiên kiêu chi tử* sắc mặt dần dần tái nhợt, trên người nhóc là những vết máu loang lổ, cuộn mình trong góc, bị bịt mắt, khóc đến vừa yếu ớt vừa bất lực, giống như chỉ cần nhéo một cái, liền có thể chết.*con cưng
Lý Huyền trong lòng cũng đau nhức, cây gậy trong tay rơi trên mặt đất.
Hắn ngồi xổm xuống, ôm Lý Thanh Vân vào trong ngực.
"Đau..." Cả người Lý Thanh Vân phát run.
"A Vân, có đau không?" Lý Huyền vừa trấn an vừa lau nước mắt.
Giọng nói Của Lý Thanh Vân khàn đi vì khóc: "Ca ca ơi, đệ đau quá."
"Đệ sẽ hận ca sao, tiểu Cửu Nhi?" Lý Huyền vừa khóc vừa cởi vải đen trên mắt Lý Thanh Vân. Hắn nhìn thấy ánh mắt Lý Thanh Vân đỏ lên một mảnh, trong mắt tràn đầy e ngại cùng hoảng sợ.
Lý Thanh Vân không dám nhìn Lý Huyền, nhóc đã khóc đến không thở nổi.
Lý Huyền vuốt ve mái tóc của Lý Thanh Vân, hắn nhớ tới mẫu hậu với tư cách là người đứng đầu hậu cung lại dần dần mất đi sủng ái cùng quyền thế, nhớ tới lúc mẫu hậu khóc lóc lấy mấy huynh đệ bọn họ làm chỗ trút giận mắng mẹ con Đoàn Quý phi là đê tiện. Thời điểm người...
Ngữ khí Lý Huyền dần dần kiên định: "A Vân, đều do ngươi. Ngươi được sinh ra đã là một tai họa, ngươi là một yêu tinh gây họa cho mẫu phi, ngươi cũng là ... Ngươi từ nay về sau biến mất khỏi cung đi, như vậy sẽ không sao nữa. Các hoàng huynh đều yêu ngươi, đều thương ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại là con trai của Đoàn Quý phi, ngươi bảo chúng ta làm sao bây giờ? Ngươi hãy đi đi, được không?"
"Không được!" Lý Thanh Vân khóc lóc lắc đầu, "A Vân muốn mẫu thân, muốn mẫu thân..."
---------------%------------------
Hồi ức không ngừng đánh vào đầu Lý Thanh Vân.
Cuối cùng hắn được cứu như thế nào?
....
Hắn nhớ rõ là Lục Công công khi ấy vẫn còn trẻ nét mặt tuấn mỹ đã mang theo cấm vệ quân âm lãnh đứng ở ngoài ngõ nhỏ, sau đó đi tới đạp Lý Huyền ra, ôm Lý Thanh Vân rời đi.
Sau khi hồi cung, Đoàn Quý phi nhìn nhi tử đầy vết thương, thiếu chút nữa ngất đi.
Khi thái y băng bó vết thương cho Lý Thanh Vân, Đoàn Quý phi đã rưng rưng nước mắt: "Phía Hoàng hậu không thể chứa chấp mẹ con chúng ta như vậy sao! Muốn trả thù, muốn hận, cứ hướng về ta đi, A Vân còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy... Con ta biết gì chứ?"
Lý Thanh Vân nâng mắt lên, khóc đến khàn giọng: "Mẫu thân, có phải A Vân đã làm sai cái gì không?"
"Không phải con làm gì sai, Vân, con không sai, sai là bọn họ." Đoàn quý phi nắm chặt cổ tay không bị của Lý Thanh Vân, ánh mắt tàn nhẫn: "Con hãy nhớ kỹ, A Vân, mẫu thân không thể vĩnh viễn bảo vệ con. Khi cảm thấy nguy hiểm, con nhất định phải sớm bóp chết hết thảy những thứ uy hiếp con, cho dù dùng thủ đoạn âm độc nhất, hạ tiện nhất, cũng phải chủ động đánh đòn phủ đầu trước. Nếu con không muốn làm thịt cá trên dao, thì hãy giết sạch tất cả những người dám làm tổn thương con, khinh thường con. Loạn thế này, không phải ngươi chết, chính là ta vong!"
Người bên phe của Hoàng hậu muốn nàng chết, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nàng cùng Vân Nhi, những hành vi của Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Lục Hoàng tử, cùng với những kẻ nấp trong bóng tối ác tính khi nhục kia, làm sao không phải là âm thầm nhận mệnh từ Hoàng hậu?! Muốn bức tử nàng và Vân Nhi, dùng phương thức ác độc giết chết mẹ con nàng, không có khả năng!
Đoàn Quý phi cảm giác được ngực một trận hít thở không thông, nàng ngay cả đụng cũng không dám đụng vào đứa trẻ yếu ớt dễ vỡ như vậy, nàng hận mình vô năng, không bảo vệ được hài tử của mình.
Nàng chỉ có thể sờ sờ đầu Lý Thanh Vân, giọng nói khàn khàn, nàng nói: "A Vân yên tâm, mẫu thân sẽ báo thù cho con. Hoàng hậu, Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Lục Hoàng tử, một người đều trốn không thoát."
Ánh mắt Lý Thanh Vân trong suốt, tròng mắt ngấng lệ, rưng rưng hoảng sợ nói: "Mẫu thân, có phải là A Vân làm sai cái gì hay không, mới chọc cho các ca ca không vui, mẫu thân đừng làm các ca ca bị thương, bọn họ... Họ hẳn là vẫn thương A Vân."
Đoàn Quý phi vừa khóc vừa cười lạnh: "Thương con? Thương con mà muốn bán con cho Thanh Lâu? Thương con mà mang con ra khỏi cung muốn đánh chết con? Thương con mà muốn hợp tác cùng nhau đánh con mắng con bắt nạt con? Trong lòng bọn họ đều ước gì mẹ con chúng ta sớm chết sạch sẽ a! Khi nào con mới nhận ra được bài học đây?!"
"Nhưng các ca ca nói thích A Vân nhất mà." Lý Thanh Vân khóc nói.
Đoàn Quý phi thở dài: "Bây giờ A Vân vẫn còn nhỏ, sau này con sẽ hiểu được."
Về sau, Đoàn Quý phi bày mưu hủy đi ngôi vị Hoàng hậu, để cho Hoàng hậu cùng gia tộc bà ta trong một đêm lụi bại, Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Lục Hoàng tử, ba vị chính cung Hoàng hậu này rời khỏi ngôi vị Hoàng tử, từ đó về sau trở thành cọng cỏ trong cung mặc người khinh bỉ, không còn tư cách tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Từ đó về sau, cái tên Yêu phi của Đoàn Quý phi càng thịnh, triều đình ai oán, có đại thần nói Đoàn Quý phi cùng con trai là tai họa từ trên trời rơi xuống, nhất định phải thanh quân trắc*, trảm yêu phi... Tiên đế luôn miệng nói yêu Đoàn Quý phi, luôn miệng nói yêu Lý Thanh Vân, nhưng vẫn ban chết Đoàn Quý phi.*thanh trừ kẻ xấu thân cận bên cạnh vua
Nhưng đó là tất cả những chuyện sau này.
...
"Lý Huyền sao lại xuất hiện ở Quỳnh Lâm Uyển?!"
Lý Thanh Vân nắm chặt giấy Tuyên Thành trên tay, trong mắt phượng tràn đầy lửa giận, cùng với sát khí kịch liệt.
"Cung nhân trông coi không chặt, nô tài nhất định sẽ trừng phạt bọn họ thật nặn!" Lục Công công nghiến răng nghiến lợi nói. Những người đó dám thả Lý Huyền ra, thật sự là không muốn sống mà!
Lý Thanh Vân xé giấy Tuyên Thành trong tay, ném trên mặt đất, sau khi bình tĩnh, mắt phượng dần dần ổn định: "Lục Tiểu Hoa."
"Nô tài ở đây." Lục Công công vội vàng đáp lại.
"Nghĩ biện pháp, để Lý Huyền uống thuốc đoạn tử tuyệt tôn đi." Lý Thanh Vân chậm rãi nói.
"Vâng, bệ hạ." Lục Công công đáp lại, trong mắt tàn nhẫn.
Sau khi Lục Hoa rời đi, Lý Thanh Vân nằm trên bàn, nắm chặt giấy Tuyên Thành, mắt phượng bình tĩnh lại che giấu bão tố.
Không ai có thể đe dọa hắn nữa.
Hoàng hậu cùng Đại Hoàng huynh, Nhị Hoàng huynh ở trước mắt hắn tự tay siết chết mẫu phi hắn, Hoàng hậu từ trên cao nhìn xuống muốn dùng sợi dây thừng đã siết chết mẫu thân siết chết hắn, lúc mẫu phi và hắn lâm vào tình cảnh nguy hiểm, phụ hoàng từng lập lời thề son sắt nói yêu hắn và mẫu phi lại không để ý tới chuyện này... Lý Thanh Vân đã giết tất cả bọn họ.
Đúng.
Chỉ có hắn, chỉ có Lý Thanh Vân mới là người chiến thắng cuối cùng.
-----------------%--------------------Editor:Edit chương này t đã thấy được quá khứ của kẻ phản diện. Đâu phải tự nhiên mà A Vân ác, lúc nhỏ ẻm dễ thương z mà. Giờ có tình cảm với một người thì lại trao lộn nơi. Muốn nhanh nhanh tới khúc truy thê quá.
Cái mặt bị đánh thấy thương quá༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
---------------%------------------
Lý Thanh Vân dẫn theo Lục Hoa một đường sải bước trở lại cung.
Lục Công công lo lắng chạy theo Lý Thanh Vân, giọng nói cực kỳ cẩn thận: "Bệ hạ, ngài chậm một chút..."
Sau khi trở lại Long Tiên Cung, Lý Thanh Vân hai tay đặt trên bàn , sắc mặt hơi tái nhợt, nhớ tới Lý Huyền ôm hắn, kề bên tai hắn nói những lời kia, một cổ hàn ý liền sinh sôi nảy, cảm giác ghê tởm liên tục tràn đến.
---------------%------------------
Năm đó Lý Thanh Vân mới tám tuổi.
Lý Huyền cũng mới mười tuổi.
Lục Hoàng tử Lý Huyền năm đó lôi kéo Lý Thanh Vân nhỏ, lẻn ra khỏi cung chơi, mua kẹo hồ lô cho Lý Thanh Vân ăn, che mắt nhóc lại muốn chơi đùa.
"Ca ca, còn bao lâu nữa mới có thể kéo vải đen ra? Tối quá, A Vân không thấy gì hết..." Giọng nói của Lý Thanh Vân vừa mềm vừa ngọt, nhu thuận tùy ý để Lý Huyền lôi kéo mình.
"A Vân không cần gấp gáp, chẳng lẽ đệ không tin ca ca sao?" Lý Huyền đưa Lý Thanh Vân tới một con hẻm tối tăm.
"Không có không có, A Vân thích Lục ca ca nhất." Khóe miệng Lý Thanh Vân nở một nụ cười ngọt ngào.
Lý Huyền một tay cầm xâu hồ lô đường, một tay ôm chặt Lý Thanh Vân, trong mắt lóe lên một tia sáng: "A Vân, đệ cũng biết, ca ca thương đệ nhất mà."
Lý Thanh Vân ôm lại Lý Huyền, giọng nói mềm mềm nhu nhu: "Ừm, A Vân cũng thích Lục ca ca nhất."
Lý Huyền cười cười: "Vậy dù ca ca làm cái gì, A Vân cũng sẽ không tức giận a?"
"Sẽ không..." Tay nhỏ của Lý Thanh Vân nắm lấy tay Lý Huyền, "Ca ca, có chút lạnh, ta muốn hồi cung, ta nhớ phụ hoàng và mẫu phi, chúng ta trở về được không, trời tối rồi..."
Lý Thanh Vân cầm góc áo Lý Huyền bắt đầu làm nũng.
"Gấp cái gì?" Lý Huyền nhìn ngó chung quanh, nhìn thấy trong cái hẻm nhỏ hẻo lánh có đồ vật, hắn đi qua rãi cầm lấy một cây gậy ở góc hẻm, nhìn tiểu đệ đệ đang bị bịt mắt, cười đến rất khó coi: "A Vân, đừng trách ca ca, muốn trách thì trách chính ngươi đi..."
"Ca ca?" Lý Thanh Vân nghi hoặc nghiêng đầu, trước mắt chỉ là một mảng tối làm cho nhóc con không có cảm giác an toàn, hắn vươn tay muốn nắm lấy tay ca ca, một giây sau, đau đớn kịch liệt từ trên người đánh tới. Đau đến nỗi Lý Thanh Vân mồ hôi lạnh chảy khắp người, thẳng tắp ngã xuống đất hít một hơi khí lạnh.
Lý Huyền hạ sát tâm. Hắn đem gậy đánh tới tấp về phía Lý Thanh Vân. Quả nhiên, tiểu đệ đệ ngậm thìa vàng chỉ biết khóc lóc cuộn mình lại, nằm sấp trên mặt đất nắm lấy góc áo Lý Huyền, đau khổ cầu xin: "Ca ơi, A Vân không làm gì sai mà, đừng đánh, A Vân đau quá...".
"Lý Thanh Vân, muốn trách thì trách ngươi là con trai của Đoàn Quý phi!! Nương ngươi chính là yêu tinh! Nàng vừa tới đã cướp đi toàn bộ sủng ái của phụ hoàng, mẫu hậu ta mới là chính chủ hậu cung a!! Ngươi vừa sinh ra, toàn bộ ánh mắt phụ hoàng đều đặt ở trên người ngươi! Ngươi có biết ta ghét ngươi đến mức nào không?"
"Hoàng huynh của ta là Đại Hoàng tử, là trưởng tử, là Thái tử! Rõ ràng huynh ấy mới nên là Hoàng đế tương lai! Nhưng phụ hoàng lại vì ngươi, chỉ vì hoàng huynh đem ngươi bán đến thanh lâu, Đoàn Quý phi vừa khóc vừa nháo, phụ hoàng phế đi ngôi vị Thái tử của hoàng huynh ta! Hiện giờ hoàng huynh ta ở trong cung sống rất khổ sở! Mọi người đều cười nhạo huynh ấy!"
"Dựa vào cái gì ngươi vừa sinh ra có thể được phụ hoàng thích như vậy. Ngôi vị hoàng đế thuộc về Đại hoàng huynh ta, cho dù không phải của Đại hoàng huynh ta, cũng nên là Nhị hoàng huynh của ta! ! ngươi là nghiệt chủng từ đâu tới, làm sao có thể cướp đi toàn bộ tình yêu của phụ hoàng?!" Lý Huyền vừa nói, vừa đem hận ý mấy năm qua trút xuống người Lý Thanh Vân.
"Ca ca. Không, không... A Vân sẽ ngoan ngoãn, không tranh giành với các ca ca. Lục ca ca, đừng đánh nữa, đệ thật sự rất đau..." Lý Thanh Vân vừa phát run vừa khóc nức nở, khóc đến khàn cả cổ, trên người truyền đến đau đớn kịch liệt làm cho nhóc cảm thấy thật tuyệt vọng, sao không có người đến cứu nhóc vậy? Đau quá, phụ hoàng, mẫu thân, Lục Tiểu Hoa, mau tới cứu con.
"Không muốn cướp?! Phụ hoàng thích ngươi, hiện tại toàn bộ ánh mắt của người đều ở trên người ngươi, ngươi nói ngươi không cướp? Chỉ có người chết mới có thể không cướp!" Lý Huyền từ trên cao nhìn Lý Thanh Vân.
Hắn nhìn Cửu hoàng đệ thiên kiêu chi tử* sắc mặt dần dần tái nhợt, trên người nhóc là những vết máu loang lổ, cuộn mình trong góc, bị bịt mắt, khóc đến vừa yếu ớt vừa bất lực, giống như chỉ cần nhéo một cái, liền có thể chết.*con cưng
Lý Huyền trong lòng cũng đau nhức, cây gậy trong tay rơi trên mặt đất.
Hắn ngồi xổm xuống, ôm Lý Thanh Vân vào trong ngực.
"Đau..." Cả người Lý Thanh Vân phát run.
"A Vân, có đau không?" Lý Huyền vừa trấn an vừa lau nước mắt.
Giọng nói Của Lý Thanh Vân khàn đi vì khóc: "Ca ca ơi, đệ đau quá."
"Đệ sẽ hận ca sao, tiểu Cửu Nhi?" Lý Huyền vừa khóc vừa cởi vải đen trên mắt Lý Thanh Vân. Hắn nhìn thấy ánh mắt Lý Thanh Vân đỏ lên một mảnh, trong mắt tràn đầy e ngại cùng hoảng sợ.
Lý Thanh Vân không dám nhìn Lý Huyền, nhóc đã khóc đến không thở nổi.
Lý Huyền vuốt ve mái tóc của Lý Thanh Vân, hắn nhớ tới mẫu hậu với tư cách là người đứng đầu hậu cung lại dần dần mất đi sủng ái cùng quyền thế, nhớ tới lúc mẫu hậu khóc lóc lấy mấy huynh đệ bọn họ làm chỗ trút giận mắng mẹ con Đoàn Quý phi là đê tiện. Thời điểm người...
Ngữ khí Lý Huyền dần dần kiên định: "A Vân, đều do ngươi. Ngươi được sinh ra đã là một tai họa, ngươi là một yêu tinh gây họa cho mẫu phi, ngươi cũng là ... Ngươi từ nay về sau biến mất khỏi cung đi, như vậy sẽ không sao nữa. Các hoàng huynh đều yêu ngươi, đều thương ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại là con trai của Đoàn Quý phi, ngươi bảo chúng ta làm sao bây giờ? Ngươi hãy đi đi, được không?"
"Không được!" Lý Thanh Vân khóc lóc lắc đầu, "A Vân muốn mẫu thân, muốn mẫu thân..."
---------------%------------------
Hồi ức không ngừng đánh vào đầu Lý Thanh Vân.
Cuối cùng hắn được cứu như thế nào?
....
Hắn nhớ rõ là Lục Công công khi ấy vẫn còn trẻ nét mặt tuấn mỹ đã mang theo cấm vệ quân âm lãnh đứng ở ngoài ngõ nhỏ, sau đó đi tới đạp Lý Huyền ra, ôm Lý Thanh Vân rời đi.
Sau khi hồi cung, Đoàn Quý phi nhìn nhi tử đầy vết thương, thiếu chút nữa ngất đi.
Khi thái y băng bó vết thương cho Lý Thanh Vân, Đoàn Quý phi đã rưng rưng nước mắt: "Phía Hoàng hậu không thể chứa chấp mẹ con chúng ta như vậy sao! Muốn trả thù, muốn hận, cứ hướng về ta đi, A Vân còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy... Con ta biết gì chứ?"
Lý Thanh Vân nâng mắt lên, khóc đến khàn giọng: "Mẫu thân, có phải A Vân đã làm sai cái gì không?"
"Không phải con làm gì sai, Vân, con không sai, sai là bọn họ." Đoàn quý phi nắm chặt cổ tay không bị của Lý Thanh Vân, ánh mắt tàn nhẫn: "Con hãy nhớ kỹ, A Vân, mẫu thân không thể vĩnh viễn bảo vệ con. Khi cảm thấy nguy hiểm, con nhất định phải sớm bóp chết hết thảy những thứ uy hiếp con, cho dù dùng thủ đoạn âm độc nhất, hạ tiện nhất, cũng phải chủ động đánh đòn phủ đầu trước. Nếu con không muốn làm thịt cá trên dao, thì hãy giết sạch tất cả những người dám làm tổn thương con, khinh thường con. Loạn thế này, không phải ngươi chết, chính là ta vong!"
Người bên phe của Hoàng hậu muốn nàng chết, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nàng cùng Vân Nhi, những hành vi của Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Lục Hoàng tử, cùng với những kẻ nấp trong bóng tối ác tính khi nhục kia, làm sao không phải là âm thầm nhận mệnh từ Hoàng hậu?! Muốn bức tử nàng và Vân Nhi, dùng phương thức ác độc giết chết mẹ con nàng, không có khả năng!
Đoàn Quý phi cảm giác được ngực một trận hít thở không thông, nàng ngay cả đụng cũng không dám đụng vào đứa trẻ yếu ớt dễ vỡ như vậy, nàng hận mình vô năng, không bảo vệ được hài tử của mình.
Nàng chỉ có thể sờ sờ đầu Lý Thanh Vân, giọng nói khàn khàn, nàng nói: "A Vân yên tâm, mẫu thân sẽ báo thù cho con. Hoàng hậu, Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Lục Hoàng tử, một người đều trốn không thoát."
Ánh mắt Lý Thanh Vân trong suốt, tròng mắt ngấng lệ, rưng rưng hoảng sợ nói: "Mẫu thân, có phải là A Vân làm sai cái gì hay không, mới chọc cho các ca ca không vui, mẫu thân đừng làm các ca ca bị thương, bọn họ... Họ hẳn là vẫn thương A Vân."
Đoàn Quý phi vừa khóc vừa cười lạnh: "Thương con? Thương con mà muốn bán con cho Thanh Lâu? Thương con mà mang con ra khỏi cung muốn đánh chết con? Thương con mà muốn hợp tác cùng nhau đánh con mắng con bắt nạt con? Trong lòng bọn họ đều ước gì mẹ con chúng ta sớm chết sạch sẽ a! Khi nào con mới nhận ra được bài học đây?!"
"Nhưng các ca ca nói thích A Vân nhất mà." Lý Thanh Vân khóc nói.
Đoàn Quý phi thở dài: "Bây giờ A Vân vẫn còn nhỏ, sau này con sẽ hiểu được."
Về sau, Đoàn Quý phi bày mưu hủy đi ngôi vị Hoàng hậu, để cho Hoàng hậu cùng gia tộc bà ta trong một đêm lụi bại, Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Lục Hoàng tử, ba vị chính cung Hoàng hậu này rời khỏi ngôi vị Hoàng tử, từ đó về sau trở thành cọng cỏ trong cung mặc người khinh bỉ, không còn tư cách tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Từ đó về sau, cái tên Yêu phi của Đoàn Quý phi càng thịnh, triều đình ai oán, có đại thần nói Đoàn Quý phi cùng con trai là tai họa từ trên trời rơi xuống, nhất định phải thanh quân trắc*, trảm yêu phi... Tiên đế luôn miệng nói yêu Đoàn Quý phi, luôn miệng nói yêu Lý Thanh Vân, nhưng vẫn ban chết Đoàn Quý phi.*thanh trừ kẻ xấu thân cận bên cạnh vua
Nhưng đó là tất cả những chuyện sau này.
...
"Lý Huyền sao lại xuất hiện ở Quỳnh Lâm Uyển?!"
Lý Thanh Vân nắm chặt giấy Tuyên Thành trên tay, trong mắt phượng tràn đầy lửa giận, cùng với sát khí kịch liệt.
"Cung nhân trông coi không chặt, nô tài nhất định sẽ trừng phạt bọn họ thật nặn!" Lục Công công nghiến răng nghiến lợi nói. Những người đó dám thả Lý Huyền ra, thật sự là không muốn sống mà!
Lý Thanh Vân xé giấy Tuyên Thành trong tay, ném trên mặt đất, sau khi bình tĩnh, mắt phượng dần dần ổn định: "Lục Tiểu Hoa."
"Nô tài ở đây." Lục Công công vội vàng đáp lại.
"Nghĩ biện pháp, để Lý Huyền uống thuốc đoạn tử tuyệt tôn đi." Lý Thanh Vân chậm rãi nói.
"Vâng, bệ hạ." Lục Công công đáp lại, trong mắt tàn nhẫn.
Sau khi Lục Hoa rời đi, Lý Thanh Vân nằm trên bàn, nắm chặt giấy Tuyên Thành, mắt phượng bình tĩnh lại che giấu bão tố.
Không ai có thể đe dọa hắn nữa.
Hoàng hậu cùng Đại Hoàng huynh, Nhị Hoàng huynh ở trước mắt hắn tự tay siết chết mẫu phi hắn, Hoàng hậu từ trên cao nhìn xuống muốn dùng sợi dây thừng đã siết chết mẫu thân siết chết hắn, lúc mẫu phi và hắn lâm vào tình cảnh nguy hiểm, phụ hoàng từng lập lời thề son sắt nói yêu hắn và mẫu phi lại không để ý tới chuyện này... Lý Thanh Vân đã giết tất cả bọn họ.
Đúng.
Chỉ có hắn, chỉ có Lý Thanh Vân mới là người chiến thắng cuối cùng.
-----------------%--------------------Editor:Edit chương này t đã thấy được quá khứ của kẻ phản diện. Đâu phải tự nhiên mà A Vân ác, lúc nhỏ ẻm dễ thương z mà. Giờ có tình cảm với một người thì lại trao lộn nơi. Muốn nhanh nhanh tới khúc truy thê quá.
Cái mặt bị đánh thấy thương quá༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.