Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược
Chương 19: Thần nguyện lấy cái chết chứng minh
Vinh Hoa Phú Quý
29/08/2024
Editor: camanlwoibieng
---------------%------------------
"Tô Ngọc, ngươi không nói cô cũng đoán ra. Chuyện hạ độc này, A Ly cũng nhúng tay vào trong đó, có phải hay không?" Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi trở lại trên giường, tay phải chậm rãi gõ lên mặt bàn, thanh âm nặng nề xuyên vào đáy lòng Tô Ngọc.
Trán Tô Ngọc vững vàng dán lên mặt đất, giọng nói trầm thấp mà chân thành: "Bệ hạ, việc này cùng Độc Cô công tử tuyệt không có nửa điểm liên quan! Hết thảy đều do thần bị ma quỷ sai khiến, độc dược đều là thần hạ, thỉnh bệ hạ ban tội! Không nên liên lụy đến người không liên quan!"
“Phanh” một tiếng, chén trà trên mặt bàn bị vị cửu ngũ chi tôn tôn quý kia ném xuống mặt đất, chén trà vỡ vụn, nước trà nóng hổi văng lên tay Tô Ngọc, nóng đến mức Tô Ngọc có chút đau, nhưng tâm hắn lại xuất hiện một cảm giác quỷ dị, bệ hạ cao cao tại thượng ngày thường khi tức giận cũng tuyệt vời như thế, hắn cắn răng, cảm thấy mấy ngày gần đây mình thật sự điên rồi.
Lần thứ hai phục hồi tinh thần, Lý Thanh Vân lại xuống giường, xách cổ áo Tô Ngọc lên, trong đôi mắt phượng hẹp dài tỏa ra sát ý: "Tô Ngọc a Tô Ngọc! Ngươi nói ngươi nguyện ý trung thành với cô, ngươi thậm chí lấy ân sư quan trọng nhất của ngươi ra lập thệ, nhưng bây giờ ngay cả người đứng sau lưng sai khiến ngươi hạ độc cô ngươi cũng không muốn tiết lộ, ngươi nói xem cô làm sao tin tưởng ngươi! Tiếp tục bổ nhiệm ngươi!?"
Tô Ngọc bị buộc phải nhìn về phía Lý Thanh Vân, hắn nhìn khuôn mặt tràn ngập lửa giận nhưng vẫn tuyệt diễm như cũ, cùng với đôi môi đỏ mọng hấp dẫn người khác, hắn chỉ thấy sao bệ hạ tức giận lên có thể kiêu ngạo đáng yêu như vậy, hai mắt kinh ngạc, hầu kết khẽ động, sau khi phục hồi tinh thần chậm rãi nói: "Bệ hạ, thần có thể chứng minh, thần từ nay về sau tuyệt đối sẽ không còn ý hai lòng."
"Ngươi chứng minh như thế nào?" Mắt phượng xinh đẹp của Lý Thanh Vân hơi khép lại.
Tô Ngọc nhìn về phía tiểu cung nữ đang gọt táo, trong mắt tràn ngập một cỗ điên cuồng, hắn đi thật nhanh tới đoạt lấy con dao nhỏ trong tay cung nữ, không để ý đến Lục Công công đang hoảng sợ hô to, cùng ánh mắt khiếp sợ của Lý Thanh Vân, đem hướng chuôi dao đưa cho Lý Thanh Vân, cầm tay hắn, đâm thẳng vào một nơi lệch với trái tim.
Máu tươi văng khắp nơi.
Lục Công công vốn tưởng rằng Tô Ngọc là muốn hành thích vua, không nghĩ tới Tô Ngọc lại lấy cái chết minh chứng, liền yên lòng, không tiến thêm bước nữa, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác tàn nhẫn như trước, nếu Tô Ngọc dám thương tổn bệ hạ, hắn tất nhiên muốn Tô Ngọc máu bắn tung tóe tại chỗ!
Lý Thanh Vân thật lâu mới phục hồi tinh thần, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tô Thái y, ngươi điên rồi!"
Đôi môi Tô Ngọc dần mất đi huyết sắc, mày hơi rũ xuống: "Thần đúng là điên rồi, thần không biết mình bị sao nữa, một tháng trước thần cũng không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Hiện tại thần lại nghĩ chỉ cần bệ hạ có thể tin tưởng thần, nếu dùng phương pháp này có thể chứng minh tâm thần, vậy thì tất cả đều đáng giá, bệ hạ, ngài... Ngài có thể tin thần không?"
Lý Thanh Vân cảm thấy hành vi này của Tô Ngọc quả thực không có đạo lý, không có chút logic nào.
Trong cốt truyện mà Lý Thanh Vân thấy được ở mộng cảnh, Tô Ngọc chỉ vì nhân vật chính thụ mới làm như vậy, hơn nữa khi đó là vì chứng minh với nhân vật chính thụ rằng mình yêu y, muốn cầu xin y ở bên cạnh hắn. Nhưng mà loại hành vi này đặt ở đây, Lý Thanh Vân chỉ cảm thấy nơi nào cũng lộ ra một cảm giác quỷ dị.
Tô Ngọc người này ôn nhu thâm tình lại phúc hắc, nên khi yêu, tất nhiên là biến thành một kẻ điên.
Nhưng vào thời khắc này, Tô Ngọc nguyện lấy cái chết làm rõ ý chí, để Lý Thanh Vân tín nhiệm hắn...
Lý Thanh Vân quả thực không thể hiểu được.
"Bệ hạ, có thể... Tin tưởng thần không?" Tô Ngọc gian nan mở miệng.
Lý Thanh Vân tránh không trả lời câu hỏi này, lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt phượng chỉ có tia xa cách: "Tô Ngọc, hành vi của ngươi đủ để cô tru di cửu tộc rồi!"
Tô Ngọc sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt lại: "Vậy thần chỉ có thể lấy cái chết tạ tội."
Lý Thanh Vân nói không sai, hành vi này của hắn, là ám sát Hoàng đế, là tội lớn có thể chém đầu. Với tính cách có thù tất báo, hỉ nộ vô thường như Lý Thanh Vân, nhất định sẽ muốn giết mình.
Đây mới là chuyện Lý Thanh Vân sẽ làm.
Lý Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Cô không giết ngươi, nhưng sẽ không tín nhiệm ngươi, một đao này chính là trừng phạt của ngươi, Tô Thái y, nếu sau này ngươi có thể làm ra chuyện khiến cô hài lòng, cô... Tự nhiên sẽ xem xét đến việc tin tưởng ngươi"
Tô Ngọc che miệng vết thương đẫm máu, khẽ cười một tiếng: "Tạ ân không giết của bệ hạ."
-----------------%--------------------
"Tô Thái y toàn thân là máu được khiêng ra khỏi cung, nghe nói cơn giận của bệ hạ rất lớn, Tô Thái y thiếu chút nữa đã chết ở Long Tiên Cung." Thiên Mặc cau mày đem tin tức nghe được truyền đạt cho Độc Cô Ly ngồi trên ghế.
Độc Cô Ly xuyên qua cửa sổ khắc hoa nhìn ra ngoài, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng như tuyết, giống như đang trầm tư, cũng giống như đang thất thần. Một lát sau, y đứng dậy, thản nhiên nói: "Đi đến Long Tiên Cung."
"Vâng!" Thiên Mặc đi theo phía sau Độc Cô Ly--
Trên đường đến Long Tiên Cung, Độc Cô Ly nhìn thấy Tô Ngọc toàn thân là máu đang được nâng ra, sắc mặt tái nhợt.
"Tô Thái y." Độc Cô Ly chậm rãi kêu lên.
Các thái giám dừng bước.
"Ngươi có gì muốn nói không?" Đôi con ngươi lạnh băng tuyệt thế của Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn Tô Ngọc.
Tô Ngọc chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp như thần tiên hạ phàm này, khàn giọng bật cười. "A Ly, ngươi sinh ra đã đẹp đến khuynh thành tuyệt thế. Cũng khó trách trước kia ta lại thích khuôn mặt này như vậy, ta vốn tưởng rằng thích chính là yêu, ta nghĩ mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng... Tâm trạng trong nhiều ngày gần đây nói với ta rằng đây không phải là tình yêu... Có lẽ là ta chỉ đánh giá cao dung mạo của ngươi."
"Tô Thái y, ngươi đang nói cái gì vậy?" Độc Cô Ly nhẹ nhàng nhíu mày, y hoàn toàn không thể hiểu nổi Tô Ngọc đến tột cùng đang muốn nói cái quỷ gì.
"Thực xin lỗi, A Ly." Tô Ngọc thở dài, "Ta không thể cùng ngươi hợp tác được nữa, những thứ hại người kia ta cũng không thể cung cấp cho ngươi. Ta không nói ngươi ra, bệ hạ chỉ biết những chuyện kia là ta làm, nhưng người đã tha cho ta một mạng--"
"Ý của Tô Thái y là muốn rút khỏi hợp tác? Ngươi muốn giúp hắn ta?" Giọng nói Độc Cô Ly tựa như băng tuyết lạnh đến cực hạn.
"Đúng." Tô Ngọc ho nhẹ hai tiếng.
"Được." Độc Cô Ly thản nhiên nói, đôi mắt lạnh lùng, nhìn về phía Long Tiên Cung, "Nếu không phải minh hữu, thì chính là kẻ địch của Độc Cô Ly ta. Ta đối với địch nhân chưa bao giờ nhân từ hay nương tay, nếu Tô Thái y dám cản đường, ta cũng sẽ không bận tâm đến việc chúng ta từng hợp tác. Tô Thái y, chúc ngươi may mắn."
Tô Ngọc mở to hai mắt, không dám tin: "A Ly, ngươi sao có thể tuyệt tình như vậy? Mấy ngày nay bệ hạ đối xử với ngươi như thế nào, hoàng cung từ trên xuống dưới đều nhìn thấy, ngươi--"
"Vậy cũng không cách nào thay đổi sự thật hắn muốn cùng ta Vu sơn vân vũ*."*(cùng nhau đến mây mưa ở non Vu) chuyện mây mưa, ân ái đồ đó
Độc Cô Ly chỉ cần nghĩ đến canh hạt sen đêm qua bị Lục Công công hạ dược, cùng một màn dùng miệng giải độc của Lý Thanh Vân, trong lòng liền có một cỗ sát khí nồng đậm muốn trào ra. Y rất ghét người sử dụng phương pháp này. Phương pháp mà tiện nhân thường dùng để đạt được mục đích, dù người làm ra loại chuyện này là Lục Hoa đi nữa, thì chủ nào tớ nấy! Ai dám đảm bảo không phải ý Lý Thanh Vân.
Nhưng càng làm cho Độc Cô Ly cảm thấy chán ghét, chính là phần tình cảm đột nhiên sinh ra không thể khống chế trong lòng.
Cảm xúc đó là gì? Độc Cô Ly không hiểu, cũng không muốn hiểu!
Y trời sinh vô tình, cũng tự nhận trên đời này không có người nào có thể lọt vào mắt mình. Y sẽ không để cho bất kỳ cảm xúc, hay bất cứ thứ gì, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân.
"Chuyện này..." Cổ họng Tô Ngọc khó chịu, liền phun ra một ngụm máu.
Hắn ngẩng đầu nhìn Độc Cô Ly, bỗng nhiên nghĩ đến bệ hạ đối đãi với Độc Cô Ly có thể nói là hết lòng hết dạ, bệ hạ thật sự yêu y sao? Thực sự không có ý chơi đùa y??
Tô Ngọc không khống chế được dòng suy nghĩ lung tung trong đầu, trí tưởng tượng của hắn đã bay lên tận trời, thậm chí cuối cùng còn nảy sinh một tia ghen tị không thể cảm nhận được.
Hắn ghen tị với Độc Cô Ly??
Tô Ngọc cảm thấy mình thật sự điên rồi-- cho dù hôm nay hắn đã hiểu được tâm ý của mình, cũng ngàn vạn lần không nên ghen tị với Độc Cô Ly.
A Ly vốn nên sống hạnh phúc an ổn ở Tuyết Quốc, lại bị diệt quốc, thậm chí còn bị bệ hạ cướp đoạt mang về cung, sống trong hậu cung, không có tự do, lòng mang mối thù mất nước. Y không thích nam sắc, lại phải thời thời khắc khắc lo lắng mình sẽ cùng nam nhân....
Lần thứ hai hắn phục hồi lại tinh thần, thì Độc Cô Ly đã đi về phía Long Tiên Cung.
---------------%------------------
"Tô Ngọc, ngươi không nói cô cũng đoán ra. Chuyện hạ độc này, A Ly cũng nhúng tay vào trong đó, có phải hay không?" Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi trở lại trên giường, tay phải chậm rãi gõ lên mặt bàn, thanh âm nặng nề xuyên vào đáy lòng Tô Ngọc.
Trán Tô Ngọc vững vàng dán lên mặt đất, giọng nói trầm thấp mà chân thành: "Bệ hạ, việc này cùng Độc Cô công tử tuyệt không có nửa điểm liên quan! Hết thảy đều do thần bị ma quỷ sai khiến, độc dược đều là thần hạ, thỉnh bệ hạ ban tội! Không nên liên lụy đến người không liên quan!"
“Phanh” một tiếng, chén trà trên mặt bàn bị vị cửu ngũ chi tôn tôn quý kia ném xuống mặt đất, chén trà vỡ vụn, nước trà nóng hổi văng lên tay Tô Ngọc, nóng đến mức Tô Ngọc có chút đau, nhưng tâm hắn lại xuất hiện một cảm giác quỷ dị, bệ hạ cao cao tại thượng ngày thường khi tức giận cũng tuyệt vời như thế, hắn cắn răng, cảm thấy mấy ngày gần đây mình thật sự điên rồi.
Lần thứ hai phục hồi tinh thần, Lý Thanh Vân lại xuống giường, xách cổ áo Tô Ngọc lên, trong đôi mắt phượng hẹp dài tỏa ra sát ý: "Tô Ngọc a Tô Ngọc! Ngươi nói ngươi nguyện ý trung thành với cô, ngươi thậm chí lấy ân sư quan trọng nhất của ngươi ra lập thệ, nhưng bây giờ ngay cả người đứng sau lưng sai khiến ngươi hạ độc cô ngươi cũng không muốn tiết lộ, ngươi nói xem cô làm sao tin tưởng ngươi! Tiếp tục bổ nhiệm ngươi!?"
Tô Ngọc bị buộc phải nhìn về phía Lý Thanh Vân, hắn nhìn khuôn mặt tràn ngập lửa giận nhưng vẫn tuyệt diễm như cũ, cùng với đôi môi đỏ mọng hấp dẫn người khác, hắn chỉ thấy sao bệ hạ tức giận lên có thể kiêu ngạo đáng yêu như vậy, hai mắt kinh ngạc, hầu kết khẽ động, sau khi phục hồi tinh thần chậm rãi nói: "Bệ hạ, thần có thể chứng minh, thần từ nay về sau tuyệt đối sẽ không còn ý hai lòng."
"Ngươi chứng minh như thế nào?" Mắt phượng xinh đẹp của Lý Thanh Vân hơi khép lại.
Tô Ngọc nhìn về phía tiểu cung nữ đang gọt táo, trong mắt tràn ngập một cỗ điên cuồng, hắn đi thật nhanh tới đoạt lấy con dao nhỏ trong tay cung nữ, không để ý đến Lục Công công đang hoảng sợ hô to, cùng ánh mắt khiếp sợ của Lý Thanh Vân, đem hướng chuôi dao đưa cho Lý Thanh Vân, cầm tay hắn, đâm thẳng vào một nơi lệch với trái tim.
Máu tươi văng khắp nơi.
Lục Công công vốn tưởng rằng Tô Ngọc là muốn hành thích vua, không nghĩ tới Tô Ngọc lại lấy cái chết minh chứng, liền yên lòng, không tiến thêm bước nữa, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác tàn nhẫn như trước, nếu Tô Ngọc dám thương tổn bệ hạ, hắn tất nhiên muốn Tô Ngọc máu bắn tung tóe tại chỗ!
Lý Thanh Vân thật lâu mới phục hồi tinh thần, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tô Thái y, ngươi điên rồi!"
Đôi môi Tô Ngọc dần mất đi huyết sắc, mày hơi rũ xuống: "Thần đúng là điên rồi, thần không biết mình bị sao nữa, một tháng trước thần cũng không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Hiện tại thần lại nghĩ chỉ cần bệ hạ có thể tin tưởng thần, nếu dùng phương pháp này có thể chứng minh tâm thần, vậy thì tất cả đều đáng giá, bệ hạ, ngài... Ngài có thể tin thần không?"
Lý Thanh Vân cảm thấy hành vi này của Tô Ngọc quả thực không có đạo lý, không có chút logic nào.
Trong cốt truyện mà Lý Thanh Vân thấy được ở mộng cảnh, Tô Ngọc chỉ vì nhân vật chính thụ mới làm như vậy, hơn nữa khi đó là vì chứng minh với nhân vật chính thụ rằng mình yêu y, muốn cầu xin y ở bên cạnh hắn. Nhưng mà loại hành vi này đặt ở đây, Lý Thanh Vân chỉ cảm thấy nơi nào cũng lộ ra một cảm giác quỷ dị.
Tô Ngọc người này ôn nhu thâm tình lại phúc hắc, nên khi yêu, tất nhiên là biến thành một kẻ điên.
Nhưng vào thời khắc này, Tô Ngọc nguyện lấy cái chết làm rõ ý chí, để Lý Thanh Vân tín nhiệm hắn...
Lý Thanh Vân quả thực không thể hiểu được.
"Bệ hạ, có thể... Tin tưởng thần không?" Tô Ngọc gian nan mở miệng.
Lý Thanh Vân tránh không trả lời câu hỏi này, lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt phượng chỉ có tia xa cách: "Tô Ngọc, hành vi của ngươi đủ để cô tru di cửu tộc rồi!"
Tô Ngọc sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt lại: "Vậy thần chỉ có thể lấy cái chết tạ tội."
Lý Thanh Vân nói không sai, hành vi này của hắn, là ám sát Hoàng đế, là tội lớn có thể chém đầu. Với tính cách có thù tất báo, hỉ nộ vô thường như Lý Thanh Vân, nhất định sẽ muốn giết mình.
Đây mới là chuyện Lý Thanh Vân sẽ làm.
Lý Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Cô không giết ngươi, nhưng sẽ không tín nhiệm ngươi, một đao này chính là trừng phạt của ngươi, Tô Thái y, nếu sau này ngươi có thể làm ra chuyện khiến cô hài lòng, cô... Tự nhiên sẽ xem xét đến việc tin tưởng ngươi"
Tô Ngọc che miệng vết thương đẫm máu, khẽ cười một tiếng: "Tạ ân không giết của bệ hạ."
-----------------%--------------------
"Tô Thái y toàn thân là máu được khiêng ra khỏi cung, nghe nói cơn giận của bệ hạ rất lớn, Tô Thái y thiếu chút nữa đã chết ở Long Tiên Cung." Thiên Mặc cau mày đem tin tức nghe được truyền đạt cho Độc Cô Ly ngồi trên ghế.
Độc Cô Ly xuyên qua cửa sổ khắc hoa nhìn ra ngoài, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng như tuyết, giống như đang trầm tư, cũng giống như đang thất thần. Một lát sau, y đứng dậy, thản nhiên nói: "Đi đến Long Tiên Cung."
"Vâng!" Thiên Mặc đi theo phía sau Độc Cô Ly--
Trên đường đến Long Tiên Cung, Độc Cô Ly nhìn thấy Tô Ngọc toàn thân là máu đang được nâng ra, sắc mặt tái nhợt.
"Tô Thái y." Độc Cô Ly chậm rãi kêu lên.
Các thái giám dừng bước.
"Ngươi có gì muốn nói không?" Đôi con ngươi lạnh băng tuyệt thế của Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn Tô Ngọc.
Tô Ngọc chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp như thần tiên hạ phàm này, khàn giọng bật cười. "A Ly, ngươi sinh ra đã đẹp đến khuynh thành tuyệt thế. Cũng khó trách trước kia ta lại thích khuôn mặt này như vậy, ta vốn tưởng rằng thích chính là yêu, ta nghĩ mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng... Tâm trạng trong nhiều ngày gần đây nói với ta rằng đây không phải là tình yêu... Có lẽ là ta chỉ đánh giá cao dung mạo của ngươi."
"Tô Thái y, ngươi đang nói cái gì vậy?" Độc Cô Ly nhẹ nhàng nhíu mày, y hoàn toàn không thể hiểu nổi Tô Ngọc đến tột cùng đang muốn nói cái quỷ gì.
"Thực xin lỗi, A Ly." Tô Ngọc thở dài, "Ta không thể cùng ngươi hợp tác được nữa, những thứ hại người kia ta cũng không thể cung cấp cho ngươi. Ta không nói ngươi ra, bệ hạ chỉ biết những chuyện kia là ta làm, nhưng người đã tha cho ta một mạng--"
"Ý của Tô Thái y là muốn rút khỏi hợp tác? Ngươi muốn giúp hắn ta?" Giọng nói Độc Cô Ly tựa như băng tuyết lạnh đến cực hạn.
"Đúng." Tô Ngọc ho nhẹ hai tiếng.
"Được." Độc Cô Ly thản nhiên nói, đôi mắt lạnh lùng, nhìn về phía Long Tiên Cung, "Nếu không phải minh hữu, thì chính là kẻ địch của Độc Cô Ly ta. Ta đối với địch nhân chưa bao giờ nhân từ hay nương tay, nếu Tô Thái y dám cản đường, ta cũng sẽ không bận tâm đến việc chúng ta từng hợp tác. Tô Thái y, chúc ngươi may mắn."
Tô Ngọc mở to hai mắt, không dám tin: "A Ly, ngươi sao có thể tuyệt tình như vậy? Mấy ngày nay bệ hạ đối xử với ngươi như thế nào, hoàng cung từ trên xuống dưới đều nhìn thấy, ngươi--"
"Vậy cũng không cách nào thay đổi sự thật hắn muốn cùng ta Vu sơn vân vũ*."*(cùng nhau đến mây mưa ở non Vu) chuyện mây mưa, ân ái đồ đó
Độc Cô Ly chỉ cần nghĩ đến canh hạt sen đêm qua bị Lục Công công hạ dược, cùng một màn dùng miệng giải độc của Lý Thanh Vân, trong lòng liền có một cỗ sát khí nồng đậm muốn trào ra. Y rất ghét người sử dụng phương pháp này. Phương pháp mà tiện nhân thường dùng để đạt được mục đích, dù người làm ra loại chuyện này là Lục Hoa đi nữa, thì chủ nào tớ nấy! Ai dám đảm bảo không phải ý Lý Thanh Vân.
Nhưng càng làm cho Độc Cô Ly cảm thấy chán ghét, chính là phần tình cảm đột nhiên sinh ra không thể khống chế trong lòng.
Cảm xúc đó là gì? Độc Cô Ly không hiểu, cũng không muốn hiểu!
Y trời sinh vô tình, cũng tự nhận trên đời này không có người nào có thể lọt vào mắt mình. Y sẽ không để cho bất kỳ cảm xúc, hay bất cứ thứ gì, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân.
"Chuyện này..." Cổ họng Tô Ngọc khó chịu, liền phun ra một ngụm máu.
Hắn ngẩng đầu nhìn Độc Cô Ly, bỗng nhiên nghĩ đến bệ hạ đối đãi với Độc Cô Ly có thể nói là hết lòng hết dạ, bệ hạ thật sự yêu y sao? Thực sự không có ý chơi đùa y??
Tô Ngọc không khống chế được dòng suy nghĩ lung tung trong đầu, trí tưởng tượng của hắn đã bay lên tận trời, thậm chí cuối cùng còn nảy sinh một tia ghen tị không thể cảm nhận được.
Hắn ghen tị với Độc Cô Ly??
Tô Ngọc cảm thấy mình thật sự điên rồi-- cho dù hôm nay hắn đã hiểu được tâm ý của mình, cũng ngàn vạn lần không nên ghen tị với Độc Cô Ly.
A Ly vốn nên sống hạnh phúc an ổn ở Tuyết Quốc, lại bị diệt quốc, thậm chí còn bị bệ hạ cướp đoạt mang về cung, sống trong hậu cung, không có tự do, lòng mang mối thù mất nước. Y không thích nam sắc, lại phải thời thời khắc khắc lo lắng mình sẽ cùng nam nhân....
Lần thứ hai hắn phục hồi lại tinh thần, thì Độc Cô Ly đã đi về phía Long Tiên Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.