Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược
Chương 6: Xấu hổ
Vinh Hoa Phú Quý
29/08/2024
Editor: camanlwoibieng
---------------%------------------
Thiên Mặc bị kéo ra ngoài đại điện đánh năm mươi trượng, thanh âm thê lương từ ngoài điện truyền đến.
Hai người trong điện mặt không đổi sắc.
"Bệ hạ bệnh nặng mới khỏi, cũng nên uống thuốc thật tốt mới đúng." Độc Cô Ly lệnh cho cung nữ mang canh thuốc tới.
Bây giờ Lý Thanh Vân vừa nhìn thấy thuốc đã phản xạ có điều kiện rằng đây có phải là độc dược chuyên dùng cho hắn hay không.
Độc Cô Ly dùng thìa ngọc chậm rãi khuấy canh thuốc màu đen nồng đậm, từ từ đi đến ngồi trước mặt Lý Thanh Vân, ngón tay thon dài đốt xương rõ ràng cầm thìa đưa tới trước miệng Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân hoài nghi nhìn y: "Thuốc này..."
"Bệ hạ nghi ngờ ta hạ độc?" Độc Cô Ly bình tĩnh hỏi ngược lại.
"Cũng không phải." Lý Thanh Vân nhìn chén thuốc đen nhánh này, từ nhỏ hắn chán ghét việc uống thuốc, cảm thấy vị thuốc rất đắng, lần nào cũng cần mẫu thân đút mứt hoa quả rồi dỗ dành hắn uống.
Trong nguyên tác là Tô Ngọc tự mình luyện chế độc dược khiến thân thể của hắn càng ngày càng yếu ớt, Độc Cô Ly ở trong kế hoạch này đóng vai trò gì, lại tham dự bao nhiêu trong đó. Cốt truyện gốc không đề cập đến nhiều.
Thế giới tiểu thuyết này lấy nhân vật chính thụ vạn người mê làm trung tâm, nên y chỉ cần phụ trách dung mạo xinh đẹp như hoa là đủ rồi.
Trong lúc Lý Thanh Vân đang suy nghĩ.
Độc Cô Ly đã ngậm thuốc vào trong miệng, dưới ánh mắt thoáng kinh ngạc của Lý Thanh Vân, hướng về phía miệng hắn đút xuống.
Thuốc theo khóe miệng chậm rãi trượt xuống.
Độc Cô Ly lau thuốc trên khóe miệng Lý Thanh Vân, thản nhiên nói: "Có độc hay không, ta đã thử thay bệ hạ rồi."
Hai má Lý Thanh Vân ửng đỏ, bất giác liếm liếm khóe miệng, đầu lưỡi hắn hồng nộn lại mềm mềm, động tác tựa như muốn quyến rũ người khác.
Ánh mắt Độc Cô Ly không tự chủ nhìn vào môi cùng lưỡi của hắn, trong lòng xuất hiện một cảm giác kì lại, y hơi nhíu mày, nói: "Thì ra bệ hạ thích được cho uống thuốc như vậy?"
"Không phải ngươi không thích gần gũi với nam nhân sao?" Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân hơi kéo lên.
Độc Cô Ly dừng một chút, nói: "Tuyết Quốc đã là vật trong tay bệ hạ." Y nâng đôi con ngươi tuyệt mỹ mà trong trẻo lên, đẹp đến động lòng người, "Tính mạng gần trăm ngàn dân chúng của Tuyết Quốc đều ở trong tay ngài. Ta cho dù không biết điều, cũng nên hiểu rằng, chỉ có lấy lòng bệ hạ, làm bệ hạ cao hứng, bọn họ mới có thể sống sót."
"Vậy ngươi đang cầu tình cho tù binh Tuyết Quốc?" Lý Thanh Vân khẽ cười một tiếng. Hắn chăm chú nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, không khỏi thổn thức, một nam nhân có được mỹ mạo tuyệt sắc vô song như vậy, thật không biết là phúc hay họa.
"Vâng." Độc Cô Ly từng chút từng chút đút lý Thanh Vân uống thuốc, trơ mắt nhìn loại thuốc chứa độc dược mạn tính dần dần bị Lý Thanh Vân uống xuống, lộ ra nụ cười hài lòng.
Loại độc này do Thần y Tô Ngọc luyện chế, uống một hai ngụm thì sẽ không có việc gì, nhưng nếu uống lâu dài sẽ khiến lục phủ ngũ tạng của người đó bị ăn mòn từ trong ra ngoài, làm cho một người thân thể khỏe mạnh dần dần trở nên nhiều bệnh, cuối cùng thân thể càng ngày càng yếu ớt, gió thổi qua cũng có thể sinh bệnh, cứ thế cho đến lúc chết.
"Bệ hạ sáng mai lên triều, tin rằng các đại thần sẽ thảo luận chuyện này. Đến lúc đó bệ hạ chỉ cần..."
"A Ly." Lý Thanh Vân uống thuốc xong, gắt gao nhìn chằm chằm y, "Hậu cung không được tham gia vào chuyện triều chính. "Có một số việc, hắn không thể không đề phòng.
Trong con ngươi tuyệt mỹ trong suốt của Độc Cô Ly nhiễm một tia lãnh ý không dễ phát hiện.
Đúng vậy -- Hậu cung của Lý Thanh Vân, đồ chơi của Lý Thanh Vân, một sủng phi lấy sắc hầu hạ quân chủ. Y lấy thân phận khuất nhục vô cùng này mà sống, còn phải thường xuyên chịu đựng từng giây từng phút ở chung với Lý Thanh Vân, chịu đựng sở thích biến thái thích nam nhân khiến người ta buồn nôn của hắn, những thứ này đều làm cho y cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Hành động của Lý Thanh Vân chẳng qua là để cho y cung phụng dưới thân nam nhân uyển chuyển thừa hoan.
Độc Cô Ly vì sở hữu nhan sắc mà mọi nam nhân đều ham muốn nên thường xuyên bị làm phiền.
Nhưng y tự cho là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, phải bảo vệ gia đình. Tuyệt đối không làm nam sắc luyến đồng bị người quan to, quý hiển* đùa bỡn, lấy sắc hầu hạ quân chủ. *chỉ người đậu đạt, có chức vị cao
Hắn từng thấy qua bộ dáng mềm mại của những mỹ thiếu niên bị vương công quý tộc đè dưới thân đùa bỡn. Độc Cô Ly lại chỉ cảm thấy bọn họ đê tiện như bùn nhơ, mặc cho người khác tùy ý bỡn cợt như đồ chơi.
Nhất là loại chuyện cung phụng, nguyện ý thần phục dưới thân một nam nhân khác, căn bản là không hề tôn nghiêm, làm cho người nảy ta sinh tâm lý chán ghét.
"Chỉ cần bệ hạ không nói, ai có thể biết?" Độc Cô Ly nhìn Lý Thanh Vân, khẽ cười ra tiếng.
Trong một khoảnh khắc Lý Thanh Vân bị nụ cười kinh diễm trong chớp mắt này làm cho thảng thốt. Hắn cố gắng khắc chế tinh thần của mình, quay đầu, hai má hơi đỏ lên: "Thứ A Ly muốn, chẳng qua chỉ là các tù binh Tuyết Quốc có thể sống tiếp mà thôi. Cô cho ngươi là được."
"Đa tạ bệ hạ." Độc Cô Ly thu hồi lại nụ cười, khôi phục thần sắc lạnh nhạt.
Y lập tức lại trở về dáng vẻ lạnh lùng xa cách.
Lý Thanh Vân nhìn cây cột cách đó không xa, chậm rãi nói: "Cô đã từng đáp ứng ngươi, sẽ không ép buộc ngươi làm những loại chuyện giống như trước kia. Nếu có một ngày ngươi muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Hoàng cung Ung Quốc, cô đều đáp ứng ngươi. Chỉ có một điều, A Ly, ngươi không được cùng với người khác cướp đoạt giang sơn của cô.
"Bệ hạ quá coi trọng thần rồi." Độc Cô Ly chậm rãi nâng đôi mắt xinh đẹp thanh lãnh lên, "Ta làm sao có năng lực đó?"
"A Ly là người thông minh." Lý Thanh Vân nói, "Ta nguyện ý tin tưởng A Ly sẽ không có tâm tư mưu phản."
"Nhất định sẽ không." Độc Cô Ly cười khẽ một tiếng, mỹ nhân cười, cảnh sắc chung quanh đều ảm đạm thất sắc.
Lý Thanh Vân bất giác vươn tay về phía Độc Cô Ly đem sợi tóc màu mực buông xuống phía sau tai, si mê nhìn y, hắn giống như một hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc. Từ sau khi Lý Thanh Vân thức tỉnh ý thức, giống như thoát ly khỏi sự khống chế của nguyên tác, có được ý thức cùng tình cảm thuộc về mình, nhảy ra khỏi cái loại tư duy cặn bã công ngược luyến này.
Hắn có thể thể hiện cảm xúc của riêng mình, có thể thực sự khóc, thực sự cười.
Hiện giờ hắn cùng Độc Cô Ly ở cạnh nhau, càng thêm lạnh nhạt mà hài hòa.
Duy nhất, chỉ có tình yêu với Độc Cô Ly, điểm này sửa thế nào cũng không sửa được.
---------------%------------------
Thiên Mặc bị kéo ra ngoài đại điện đánh năm mươi trượng, thanh âm thê lương từ ngoài điện truyền đến.
Hai người trong điện mặt không đổi sắc.
"Bệ hạ bệnh nặng mới khỏi, cũng nên uống thuốc thật tốt mới đúng." Độc Cô Ly lệnh cho cung nữ mang canh thuốc tới.
Bây giờ Lý Thanh Vân vừa nhìn thấy thuốc đã phản xạ có điều kiện rằng đây có phải là độc dược chuyên dùng cho hắn hay không.
Độc Cô Ly dùng thìa ngọc chậm rãi khuấy canh thuốc màu đen nồng đậm, từ từ đi đến ngồi trước mặt Lý Thanh Vân, ngón tay thon dài đốt xương rõ ràng cầm thìa đưa tới trước miệng Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân hoài nghi nhìn y: "Thuốc này..."
"Bệ hạ nghi ngờ ta hạ độc?" Độc Cô Ly bình tĩnh hỏi ngược lại.
"Cũng không phải." Lý Thanh Vân nhìn chén thuốc đen nhánh này, từ nhỏ hắn chán ghét việc uống thuốc, cảm thấy vị thuốc rất đắng, lần nào cũng cần mẫu thân đút mứt hoa quả rồi dỗ dành hắn uống.
Trong nguyên tác là Tô Ngọc tự mình luyện chế độc dược khiến thân thể của hắn càng ngày càng yếu ớt, Độc Cô Ly ở trong kế hoạch này đóng vai trò gì, lại tham dự bao nhiêu trong đó. Cốt truyện gốc không đề cập đến nhiều.
Thế giới tiểu thuyết này lấy nhân vật chính thụ vạn người mê làm trung tâm, nên y chỉ cần phụ trách dung mạo xinh đẹp như hoa là đủ rồi.
Trong lúc Lý Thanh Vân đang suy nghĩ.
Độc Cô Ly đã ngậm thuốc vào trong miệng, dưới ánh mắt thoáng kinh ngạc của Lý Thanh Vân, hướng về phía miệng hắn đút xuống.
Thuốc theo khóe miệng chậm rãi trượt xuống.
Độc Cô Ly lau thuốc trên khóe miệng Lý Thanh Vân, thản nhiên nói: "Có độc hay không, ta đã thử thay bệ hạ rồi."
Hai má Lý Thanh Vân ửng đỏ, bất giác liếm liếm khóe miệng, đầu lưỡi hắn hồng nộn lại mềm mềm, động tác tựa như muốn quyến rũ người khác.
Ánh mắt Độc Cô Ly không tự chủ nhìn vào môi cùng lưỡi của hắn, trong lòng xuất hiện một cảm giác kì lại, y hơi nhíu mày, nói: "Thì ra bệ hạ thích được cho uống thuốc như vậy?"
"Không phải ngươi không thích gần gũi với nam nhân sao?" Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân hơi kéo lên.
Độc Cô Ly dừng một chút, nói: "Tuyết Quốc đã là vật trong tay bệ hạ." Y nâng đôi con ngươi tuyệt mỹ mà trong trẻo lên, đẹp đến động lòng người, "Tính mạng gần trăm ngàn dân chúng của Tuyết Quốc đều ở trong tay ngài. Ta cho dù không biết điều, cũng nên hiểu rằng, chỉ có lấy lòng bệ hạ, làm bệ hạ cao hứng, bọn họ mới có thể sống sót."
"Vậy ngươi đang cầu tình cho tù binh Tuyết Quốc?" Lý Thanh Vân khẽ cười một tiếng. Hắn chăm chú nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, không khỏi thổn thức, một nam nhân có được mỹ mạo tuyệt sắc vô song như vậy, thật không biết là phúc hay họa.
"Vâng." Độc Cô Ly từng chút từng chút đút lý Thanh Vân uống thuốc, trơ mắt nhìn loại thuốc chứa độc dược mạn tính dần dần bị Lý Thanh Vân uống xuống, lộ ra nụ cười hài lòng.
Loại độc này do Thần y Tô Ngọc luyện chế, uống một hai ngụm thì sẽ không có việc gì, nhưng nếu uống lâu dài sẽ khiến lục phủ ngũ tạng của người đó bị ăn mòn từ trong ra ngoài, làm cho một người thân thể khỏe mạnh dần dần trở nên nhiều bệnh, cuối cùng thân thể càng ngày càng yếu ớt, gió thổi qua cũng có thể sinh bệnh, cứ thế cho đến lúc chết.
"Bệ hạ sáng mai lên triều, tin rằng các đại thần sẽ thảo luận chuyện này. Đến lúc đó bệ hạ chỉ cần..."
"A Ly." Lý Thanh Vân uống thuốc xong, gắt gao nhìn chằm chằm y, "Hậu cung không được tham gia vào chuyện triều chính. "Có một số việc, hắn không thể không đề phòng.
Trong con ngươi tuyệt mỹ trong suốt của Độc Cô Ly nhiễm một tia lãnh ý không dễ phát hiện.
Đúng vậy -- Hậu cung của Lý Thanh Vân, đồ chơi của Lý Thanh Vân, một sủng phi lấy sắc hầu hạ quân chủ. Y lấy thân phận khuất nhục vô cùng này mà sống, còn phải thường xuyên chịu đựng từng giây từng phút ở chung với Lý Thanh Vân, chịu đựng sở thích biến thái thích nam nhân khiến người ta buồn nôn của hắn, những thứ này đều làm cho y cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Hành động của Lý Thanh Vân chẳng qua là để cho y cung phụng dưới thân nam nhân uyển chuyển thừa hoan.
Độc Cô Ly vì sở hữu nhan sắc mà mọi nam nhân đều ham muốn nên thường xuyên bị làm phiền.
Nhưng y tự cho là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, phải bảo vệ gia đình. Tuyệt đối không làm nam sắc luyến đồng bị người quan to, quý hiển* đùa bỡn, lấy sắc hầu hạ quân chủ. *chỉ người đậu đạt, có chức vị cao
Hắn từng thấy qua bộ dáng mềm mại của những mỹ thiếu niên bị vương công quý tộc đè dưới thân đùa bỡn. Độc Cô Ly lại chỉ cảm thấy bọn họ đê tiện như bùn nhơ, mặc cho người khác tùy ý bỡn cợt như đồ chơi.
Nhất là loại chuyện cung phụng, nguyện ý thần phục dưới thân một nam nhân khác, căn bản là không hề tôn nghiêm, làm cho người nảy ta sinh tâm lý chán ghét.
"Chỉ cần bệ hạ không nói, ai có thể biết?" Độc Cô Ly nhìn Lý Thanh Vân, khẽ cười ra tiếng.
Trong một khoảnh khắc Lý Thanh Vân bị nụ cười kinh diễm trong chớp mắt này làm cho thảng thốt. Hắn cố gắng khắc chế tinh thần của mình, quay đầu, hai má hơi đỏ lên: "Thứ A Ly muốn, chẳng qua chỉ là các tù binh Tuyết Quốc có thể sống tiếp mà thôi. Cô cho ngươi là được."
"Đa tạ bệ hạ." Độc Cô Ly thu hồi lại nụ cười, khôi phục thần sắc lạnh nhạt.
Y lập tức lại trở về dáng vẻ lạnh lùng xa cách.
Lý Thanh Vân nhìn cây cột cách đó không xa, chậm rãi nói: "Cô đã từng đáp ứng ngươi, sẽ không ép buộc ngươi làm những loại chuyện giống như trước kia. Nếu có một ngày ngươi muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Hoàng cung Ung Quốc, cô đều đáp ứng ngươi. Chỉ có một điều, A Ly, ngươi không được cùng với người khác cướp đoạt giang sơn của cô.
"Bệ hạ quá coi trọng thần rồi." Độc Cô Ly chậm rãi nâng đôi mắt xinh đẹp thanh lãnh lên, "Ta làm sao có năng lực đó?"
"A Ly là người thông minh." Lý Thanh Vân nói, "Ta nguyện ý tin tưởng A Ly sẽ không có tâm tư mưu phản."
"Nhất định sẽ không." Độc Cô Ly cười khẽ một tiếng, mỹ nhân cười, cảnh sắc chung quanh đều ảm đạm thất sắc.
Lý Thanh Vân bất giác vươn tay về phía Độc Cô Ly đem sợi tóc màu mực buông xuống phía sau tai, si mê nhìn y, hắn giống như một hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc. Từ sau khi Lý Thanh Vân thức tỉnh ý thức, giống như thoát ly khỏi sự khống chế của nguyên tác, có được ý thức cùng tình cảm thuộc về mình, nhảy ra khỏi cái loại tư duy cặn bã công ngược luyến này.
Hắn có thể thể hiện cảm xúc của riêng mình, có thể thực sự khóc, thực sự cười.
Hiện giờ hắn cùng Độc Cô Ly ở cạnh nhau, càng thêm lạnh nhạt mà hài hòa.
Duy nhất, chỉ có tình yêu với Độc Cô Ly, điểm này sửa thế nào cũng không sửa được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.