Chương 107
Khuyết Danh
26/07/2019
Thế nhưng đến lúc này, bọn họ cũng không thể dừng lại được nữa, trừ khi là chạy, dùng hết sức của mình mà chạy trốn. Có điều, đó không những không phải tính cách của Trầm Sát, mà nàng cũng không có thói quen như thế. Nếu đã biết trong núi có thứ mà họ muốn, thì sao họ có thể tay không mà về được? Bọn họ đã chém giết lâu như thế, giết chết hơn một nửa đám sói, cuối cùng thứ tốt nhất lại tiện nghi cho kẻ khác, nàng sẽ tức chết mất. Xưa nay, thứ quý giá luôn đi kèm với nguy hiểm, điểm này nàng cũng biết.
Lâu Thất vận hết khí lực, cả người tiếp tục bay lên trên. Tuyết đọng trên đỉnh núi ít hơn phía dưới một chút, nhưng nhiệt độ trên đó lại lạnh hơn, vừa lên đến nơi, gió lạnh gào thét, lạnh đến tận xương tủy, khiến nàng không nhịn được phải rùng mình một cái.
Phốc.
Chân Lâu Thất giẫm lrên một khối nham thạch trên đỉnh núi, đang muốn xem xét tỉ mỉ thì tóc gáy toàn thân nàng đột nhiên dựng lên, dường như bản năng nhận thấy nguy hiểm, cổ của nàng ở góc độ không thể tưởng được nghiêng một cái, có thứ gì đó lạnh lẽo đang hướng mặt nàng quét đến.
Lâu Thất đối diện với một ánh mắt u ám, tối tăm.
Trong nháy mắt, nàng cũng phân biệt được, đây không phải rắn, cũng không phải thú, mà là người.
Nhưng người này lại giống như rắn độc vậy, ẩn nấp trong bóng tối. Vừa rồi nếu không phải do nàng trời sinh có trực giác mạnh mẽ hơn người, chỉ e là đã bị trúng chiêu của hắn. Trên tay người kia có một con rắn nhỏ xanh biếc quấn lấy.
Vật tập kích nàng vừa rồi chính là con rắn nhỏ kia.
"Các ngươi, rất mạnh."
Là tiếng Trung Nguyên gượng gạo.
Âm thanh nam nhân kia cũng mang đến cảm giác lạnh lẽo âm trầm như rắn độc, nghe vào tai khiến người ta có cảm giác khó chịu.
"Người Nam Cương."
Ngữ khí của Lâu Thất là khẳng định. Đồng thời nàng cũng bừng tỉnh hiểu ra, không phải đám sói tuyết kia phải bảo vệ thứ gì, mà chính là có người đã khống chế chúng, lệnh cho chúng phải giết chết toàn bộ bọn họ.
Mà theo như nàng biết, ở nơi này chỉ có người Nam Cương mới có bản lĩnh làm được chuyện đó. Bọn họ có những đám độc trùng kỳ quái, hoặc là dược vật gì đó, còn có khả năng lấy âm thanh khống chế đám thú. Ngoài Tây Cương ra thì ở thế giới này, Nam Cương là một nơi có thể khiến người người sợ hãi. Nam nhân này có thể khống chế một bầy sói tuyết như thế, bản lĩnh của hắn cũng không phải yếu.
Toàn thân hắn sạch sẽ, thoải mái, hơi thở trầm ổn.
Còn nàng thì cả người đầy vết máu, do chém giết trong thời gian dài mà tóc tai rối loạn. Hơn nữa, vừa mới dùng hết sức lực toàn thân để leo lên đỉnh núi, nên hơi thở hỗn loạn, còn có chút thở gấp.
Lâu Thất ý thức được điểm này, đương nhiên người Nam Cương kia cũng chú ý tới.
"Nữ nhân, ngươi, rất mạnh."
Hắn lại nói một câu, đồng thời, đôi mắt xanh u ám không giống người thường kia lại ánh lên vẻ đang xem xét hàng hóa, nhìn một vòng quanh người nàng.
Ánh mắt này khiến Lâu Thất ghê tởm, làm nàng muốn nôn.
Có vẻ như đã rất lâu không có người dùng ánh mắt như thế nhìn nàng. Năm đó, có một tên buôn thuốc phiện cũng dùng ánh mắt như này nhìn nàng, bị nàng bắn một phát vào đầu, đồng thời cũng bắn hai viên đạn vào hai mắt hắn. Lần đó, nàng còn bị trưởng quản hợp tác nghiêm túc phê bình, nói thủ đoạn của nàng quá mức độc ác. Có điều sau này, vị trưởng quản kia có vẻ như đã nghe được nhiều chuyện về nàng, nên lúc gặp lại nàng, nửa chữ không tốt hắn cũng không dám nói ra nữa.
Cũng kể từ lần đó, nàng không thích hợp tác với người bên trên nữa, một đám người tự cho là đúng.
Bây giờ, ánh mắt của tên Nam Cương này lại khiến nàng nghĩ đến tên buôn thuốc phiện kia.
"Ngươi, rất ghê tởm."
Nàng trả lại hắn một câu.
Người Nam Cương kia giống như cũng không quá hiểu rõ rất ghê tởm là lời đánh giá như thế nào, nhưng hắn cũng không suy nghĩ thêm nữa. Một tay hắn vỗ nhẹ lên đầu con độc xà kia, vừa nhìn nàng, hỏi: "Ngươi là ai?"
"Bổn cô nương là ai, mắc mớ gì đến ngươi?" Lâu Thất vừa dứt lời, cổ tay nàng xoay một cái, Phá Sát mạnh mẽ quét đến hai mắt của hắn.
Con ngươi của tên Nam Cương kia hơi co lại, cũng không thấy hắn hành động như thế nào, cả người bỗng lùi nhanh lại sau: "Ngươi, rất tốt."
"Bản cô nương trước nay đều rất tốt." Lâu Thất lạnh nhạt nói, chân nàng đá một cái, một đám tuyết bay về phía hắn, đồng thời một tay khác của nàng sờ xuống bên hông, lấy bột phấn vẩy qua chỗ hắn.
"Dùng độc, trước mặt ta." Tên Nam Cương khinh miệt nói, giọng nói chế nhạo. Độc xà đang quấn trên cổ tay hăn bỗng nhiên mềm nhũn từ cổ tay hắn rơi xuống. Lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại, thì Lâu Thất đã tiến lên một bước, giơ chân giẫm lên đầu con rắn, hung hăng nghiền một cái.
Phấn độc của nàng vốn dĩ không phải nhằm vào hắn, mà là muốn tiêu diệt con độc xà của hắn. Độc xà này với nàng và Trầm Sát có thể không có nguy hại gì, nhưng sẽ là vật trí mạng với Nguyệt và đám thị vệ. Có uy hiếp, nàng sẽ loại bỏ nó trước tiên.
Tên Nam Cương kia căn bản không phản ứng kịp, nhìn thấy rắn của mình trong nháy mắt chết thảm, còn bị giẫm cho nát đầu, thoáng cái lửa giận mạnh mẽ bao trùm lên cả người, nào còn nghĩ đến chuyện nữ nhân này rất hợp khẩu vị của hắn nữa.
Con rắn này hắn đã phải tốn rất nhiều công sức mới thuần hóa được, đó chính là vũ khí mạnh mẽ của bọn hắn. Lần này, thế mà lại bị giết chết, thực sự là khiến hắn đau lòng như giết chết con của mình vậy.
"Ngươi muốn chết?"
"Trước nay ta đều không thích tự tìm cái chết, chết rồi sẽ không còn gì thú vui nữa." Lâu Thất cười lạnh một cái.
Trong tay tên Nam Cương kia bỗng xuất hiện một cái còi, hắn đưa đến bên miệng thổi lên.
"Ô ô ô ô", âm thanh như tiếng khóc của ma nữ, nức nở nghẹn ngào, khiến lòng người nghe được phải suy nghĩ.
Giữa sườn núi, Trầm Sát đang chém một nhát ngang lưng con sói tuyết cuối cùng, nghe thấy âm thanh này, sắc mặt hắn chợt biến.
Thân thể Nguyệt cũng khẽ run lên, không dám tin ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi: "Trên núi thế mà lại có người."
Nhiều Tuyết Lang như thế này, bọn họ liều mạng chém giết cũng phải giết đến một canh giờ, thế nhưng lại có người lặng lẽ lên được núi ư? Còn âm thanh này, âm thanh này rõ ràng chính là âm thanh triệu hoán cổ trùng của người Nam Cương mà.
"Chủ tử, Lâu Thất nguy hiểm."
Người Nam Cương, người Nam Cương, lại là người Nam Cương.
Cổ trùng, vậy mà lại triệu hoán cổ trùng. Phải biết, bọn họ nuôi cổ trùng cũng không phải dễ dàng như người bên ngoài tưởng tượng, nuôi được một con cổ trùng phải tốn rất nhiều tâm huyết. Sau khi nuôi thành, nếu không phải thực sự cần thiết, bọn họ sẽ không tùy tiện hạ cổ.
Nhưng, Nguyệt vừa nghĩ đến bản lĩnh của Lâu Thất thì lại cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Có điều, trong người Trầm Sát vẫn còn có một con Tuyệt Mệnh cổ vô cùng mạnh, cho nên dưới tình huống đó, bọn họ đều căm hận Nam Cương, căm hận cổ trùng đến tận xương tủy.
"Đi."
Giết chết hàng ngàn con sói tuyết, cánh tay của họ cũng đã mỏi nhừ, không thể nhấc lên được nữa. Thế nhưng, họ cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Vừa nghe thấy Lâu Thất có nguy hiểm, những thị vệ kia đều khẩn trương, người nào cũng nôn nóng đến đỏ mắt.
Hai tay Trầm Sát vừa động, cả người như chim ưng bay về phía đỉnh núi, sau lưng, đám thị vệ đang nôn nóng cũng cắn răng đuổi theo.
Ánh trăng sáng rực chiếu xuống vùng núi đã bị máu tanh che phủ.
Đỉnh núi, sắc mặt Lâu Thất lạnh lẽo nhìn con trùng xấu xí màu đen bay đến chỗ nàng, sau đó dừng lại trước mặt, chăm chú nhìn chằm chằm nàng. Lâu Thất "hừ" một tiếng: "Khôi Lỗi (*) Cổ, đúng là tuyệt tác."
Ánh mắt tên Nam Cương kia lộ ra chút khác thường, tựa hồ hoàn toàn không ngờ ngay cả cái này nàng cũng biết.
Nhưng biết thì thế nào chứ? Trước giờ cũng chưa từng thấy có người Trung nguyên nào có thể chống lại được cổ của hắn. Nếu không phải thấy nàng xinh đẹp, không muốn lấy mạng của nàng, thì hắn cũng không nỡ dùng con cổ trùng này đâu. Hắn lướt mắt qua Phá Sát trong tay nàng, đoản kiếm này đúng là vô cùng sắc bén, nhưng vậy thì thế nào chứ? Không ai có thể nhanh hơn tốc độ của cổ trùng này. Cho dù lúc này nó đang dừng trước mặt nàng, nàng cũng không thể giết được nó.
Thế nhưng Lâu Thất lại rất trấn định, đưa tay lấy ra một cái**, mở nắp ra, nở một nụ cười xấu xa, sau đó lắc lắc.
Ta lắc, ta lắc.
Trong lọ là một ít Ma Ly Đảm, giống như quả cầu nước xinh đẹp, ở bên trong lăn qua lăn lại, nhẹ nhàng chạm vào vách lọ, tỏa ra một mùi lạ. Bỗng nhiên, cơ thể con trùng cổ khẽ run một cái, sau đó chóng mặt nhào đầu về trước, "bịch" một cái ngã xuống đất.
Trong ánh mắt nhìn như muốn vỡ ra của nam nhân kia, Lâu Thất nhấc chân đạp lên, dùng nội lúc hung hăng nghiền một cái, trùng cổ cũng chịu chung số phận với con rắn lúc nãy của hắn.
Tiêu trong tay tên Nam Cương kia dừng lại, tầm mắt cứng đờ cúi xuống nhìn dưới chân Lâu Thất, sau đó lại cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn khóe miệng đang nở nụ cười nhẹ của nàng. Phụt.
Một ngụm máu phun ra.
Lúc đám người của Nguyệt lên đến nơi vừa vặn nhìn thấy một màn này, ngoài Trầm Thất, những người khác đều đồng loạt ngây ra, đầu óc hoàn toàn không kịp xoay chuyển.
"Chủ tử, Lâu Thất nàng..." Nguyệt cảm thấy bản thân hắn lại bị kích thích, đương nhiên, loại kích thích này với họ ở bên này mà nói có lẽ là chuyện tốt, chuyện tốt, nhưng cũng là đả kích quá lớn với bọn rồi.
Bọn hắn đều biết Lâu Thất rất cường hãn, vẫn luôn như thế. Hết lần này đến lần khác nàng đều khiến bọn hắn biết được, nàng căn bản không chỉ cường hãn như thế, mà lần này thực sự là quá sức tưởng tượng. Xem nhẹ cổ trùng thì cũng thôi đi, thế mà nàng còn giết nó dễ như trở bàn tay vậy, không những giết chết lại còn giẫm cho nó nát bấy nữa.
Lâu Thất này đúng là sinh ra để đả kích họ mà.
Con ngươi Trầm Sát vốn đang âm trầm, cũng nhịn không được mà hiện lên chút ý cười.
Bọn họ đâu biết rằng, đây thực ra chính là vận khí của Lâu Thất quá tốt mà thôi. Nếu không phải lúc trước nàng may mắn đoạt được Ma Ly Đảm, thì chỉ e lần này thực sự sẽ có một trận chiến ác liệt nữa, thế nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác chiếm được vật kia. Tối qua, Trầm Sát vừa vặn đã nói với nàng, vật này có thể làm cho nàng không phải sợ hãi với đám trùng cổ Nam Cương đó nữa. Hôm nay, nam nhân này đúng là mệnh không tốt, tự đến tìm đường chết.
"Ngươi."
Nàng hận nhất chính là có người có ý đồ muốn khống chế nàng, dùng Khôi Lỗi Cổ với nàng rõ ràng là đã chạm vào điểm mấu chốt của nàng. Hơn nữa, trên người Trầm Sát lại có Tuyệt Mệnh Cổ, cho nên nàng trút giận lên tất cả người Nam Cương. Người nam nhân này vừa xuất hiện, nàng đã có ý muốn giết hắn rồi.
Lâu Thất thu lại nụ cười gian tà của mình, mặt không đổi sắc nói: "Ta là Lâu Thất, kiếp sau muốn báo thù thì đừng có tìm nhầm người đấy." Nói xong, Phá Sát vung lên, vẽ lên cổ nam nhân kia một vết máu, máu chầm chậm chảy ra giống như một cảnh quay chậm. Hắn ta muốn cúi xuống nhìn vết thương của mình thì cái đầu ngay lập tức từ trên cổ lăn xuống.
Trong lúc đó, tim của đám thị vệ đều tan vỡ, cách làm này của Lâu cô nương sao lại giống với Đế quân như thế chứ.
"Nghỉ ngơi." Trầm Sát đi đến ôm Lâu Thất lên, nói ra hai chữ. Sau khi lên núi, nàng đã gặp phải tên Nam Cương kia, ngay cả thời gian để thở cũng không có. Nhìn sắc mặt trắng nhợt của nàng, hắn chỉ thấy có một cảm giác đau lòng trước nay chưa từng có đang từ từ dâng lên.
Trầm Sát không có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ có thể ôm ngang nàng lên cho nàng dựa vào trong lòng mình nghỉ ngơi một chút.
Lâu Thất được Trầm Sát bế lên, nháy mắt sát khí trên người nàng biến mất không còn bóng dáng, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, nở nụ cười rực rỡ: "Ta vẫn ổn."
(*) Khôi Lỗi Cổ: một loại cổ trùng, chỉ cần hạ cổ trùng vào người, người đó sẽ mất đi năng lực không chế bản thân, hoàn toàn phục tùng người hạ cổ.
Lâu Thất vận hết khí lực, cả người tiếp tục bay lên trên. Tuyết đọng trên đỉnh núi ít hơn phía dưới một chút, nhưng nhiệt độ trên đó lại lạnh hơn, vừa lên đến nơi, gió lạnh gào thét, lạnh đến tận xương tủy, khiến nàng không nhịn được phải rùng mình một cái.
Phốc.
Chân Lâu Thất giẫm lrên một khối nham thạch trên đỉnh núi, đang muốn xem xét tỉ mỉ thì tóc gáy toàn thân nàng đột nhiên dựng lên, dường như bản năng nhận thấy nguy hiểm, cổ của nàng ở góc độ không thể tưởng được nghiêng một cái, có thứ gì đó lạnh lẽo đang hướng mặt nàng quét đến.
Lâu Thất đối diện với một ánh mắt u ám, tối tăm.
Trong nháy mắt, nàng cũng phân biệt được, đây không phải rắn, cũng không phải thú, mà là người.
Nhưng người này lại giống như rắn độc vậy, ẩn nấp trong bóng tối. Vừa rồi nếu không phải do nàng trời sinh có trực giác mạnh mẽ hơn người, chỉ e là đã bị trúng chiêu của hắn. Trên tay người kia có một con rắn nhỏ xanh biếc quấn lấy.
Vật tập kích nàng vừa rồi chính là con rắn nhỏ kia.
"Các ngươi, rất mạnh."
Là tiếng Trung Nguyên gượng gạo.
Âm thanh nam nhân kia cũng mang đến cảm giác lạnh lẽo âm trầm như rắn độc, nghe vào tai khiến người ta có cảm giác khó chịu.
"Người Nam Cương."
Ngữ khí của Lâu Thất là khẳng định. Đồng thời nàng cũng bừng tỉnh hiểu ra, không phải đám sói tuyết kia phải bảo vệ thứ gì, mà chính là có người đã khống chế chúng, lệnh cho chúng phải giết chết toàn bộ bọn họ.
Mà theo như nàng biết, ở nơi này chỉ có người Nam Cương mới có bản lĩnh làm được chuyện đó. Bọn họ có những đám độc trùng kỳ quái, hoặc là dược vật gì đó, còn có khả năng lấy âm thanh khống chế đám thú. Ngoài Tây Cương ra thì ở thế giới này, Nam Cương là một nơi có thể khiến người người sợ hãi. Nam nhân này có thể khống chế một bầy sói tuyết như thế, bản lĩnh của hắn cũng không phải yếu.
Toàn thân hắn sạch sẽ, thoải mái, hơi thở trầm ổn.
Còn nàng thì cả người đầy vết máu, do chém giết trong thời gian dài mà tóc tai rối loạn. Hơn nữa, vừa mới dùng hết sức lực toàn thân để leo lên đỉnh núi, nên hơi thở hỗn loạn, còn có chút thở gấp.
Lâu Thất ý thức được điểm này, đương nhiên người Nam Cương kia cũng chú ý tới.
"Nữ nhân, ngươi, rất mạnh."
Hắn lại nói một câu, đồng thời, đôi mắt xanh u ám không giống người thường kia lại ánh lên vẻ đang xem xét hàng hóa, nhìn một vòng quanh người nàng.
Ánh mắt này khiến Lâu Thất ghê tởm, làm nàng muốn nôn.
Có vẻ như đã rất lâu không có người dùng ánh mắt như thế nhìn nàng. Năm đó, có một tên buôn thuốc phiện cũng dùng ánh mắt như này nhìn nàng, bị nàng bắn một phát vào đầu, đồng thời cũng bắn hai viên đạn vào hai mắt hắn. Lần đó, nàng còn bị trưởng quản hợp tác nghiêm túc phê bình, nói thủ đoạn của nàng quá mức độc ác. Có điều sau này, vị trưởng quản kia có vẻ như đã nghe được nhiều chuyện về nàng, nên lúc gặp lại nàng, nửa chữ không tốt hắn cũng không dám nói ra nữa.
Cũng kể từ lần đó, nàng không thích hợp tác với người bên trên nữa, một đám người tự cho là đúng.
Bây giờ, ánh mắt của tên Nam Cương này lại khiến nàng nghĩ đến tên buôn thuốc phiện kia.
"Ngươi, rất ghê tởm."
Nàng trả lại hắn một câu.
Người Nam Cương kia giống như cũng không quá hiểu rõ rất ghê tởm là lời đánh giá như thế nào, nhưng hắn cũng không suy nghĩ thêm nữa. Một tay hắn vỗ nhẹ lên đầu con độc xà kia, vừa nhìn nàng, hỏi: "Ngươi là ai?"
"Bổn cô nương là ai, mắc mớ gì đến ngươi?" Lâu Thất vừa dứt lời, cổ tay nàng xoay một cái, Phá Sát mạnh mẽ quét đến hai mắt của hắn.
Con ngươi của tên Nam Cương kia hơi co lại, cũng không thấy hắn hành động như thế nào, cả người bỗng lùi nhanh lại sau: "Ngươi, rất tốt."
"Bản cô nương trước nay đều rất tốt." Lâu Thất lạnh nhạt nói, chân nàng đá một cái, một đám tuyết bay về phía hắn, đồng thời một tay khác của nàng sờ xuống bên hông, lấy bột phấn vẩy qua chỗ hắn.
"Dùng độc, trước mặt ta." Tên Nam Cương khinh miệt nói, giọng nói chế nhạo. Độc xà đang quấn trên cổ tay hăn bỗng nhiên mềm nhũn từ cổ tay hắn rơi xuống. Lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại, thì Lâu Thất đã tiến lên một bước, giơ chân giẫm lên đầu con rắn, hung hăng nghiền một cái.
Phấn độc của nàng vốn dĩ không phải nhằm vào hắn, mà là muốn tiêu diệt con độc xà của hắn. Độc xà này với nàng và Trầm Sát có thể không có nguy hại gì, nhưng sẽ là vật trí mạng với Nguyệt và đám thị vệ. Có uy hiếp, nàng sẽ loại bỏ nó trước tiên.
Tên Nam Cương kia căn bản không phản ứng kịp, nhìn thấy rắn của mình trong nháy mắt chết thảm, còn bị giẫm cho nát đầu, thoáng cái lửa giận mạnh mẽ bao trùm lên cả người, nào còn nghĩ đến chuyện nữ nhân này rất hợp khẩu vị của hắn nữa.
Con rắn này hắn đã phải tốn rất nhiều công sức mới thuần hóa được, đó chính là vũ khí mạnh mẽ của bọn hắn. Lần này, thế mà lại bị giết chết, thực sự là khiến hắn đau lòng như giết chết con của mình vậy.
"Ngươi muốn chết?"
"Trước nay ta đều không thích tự tìm cái chết, chết rồi sẽ không còn gì thú vui nữa." Lâu Thất cười lạnh một cái.
Trong tay tên Nam Cương kia bỗng xuất hiện một cái còi, hắn đưa đến bên miệng thổi lên.
"Ô ô ô ô", âm thanh như tiếng khóc của ma nữ, nức nở nghẹn ngào, khiến lòng người nghe được phải suy nghĩ.
Giữa sườn núi, Trầm Sát đang chém một nhát ngang lưng con sói tuyết cuối cùng, nghe thấy âm thanh này, sắc mặt hắn chợt biến.
Thân thể Nguyệt cũng khẽ run lên, không dám tin ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi: "Trên núi thế mà lại có người."
Nhiều Tuyết Lang như thế này, bọn họ liều mạng chém giết cũng phải giết đến một canh giờ, thế nhưng lại có người lặng lẽ lên được núi ư? Còn âm thanh này, âm thanh này rõ ràng chính là âm thanh triệu hoán cổ trùng của người Nam Cương mà.
"Chủ tử, Lâu Thất nguy hiểm."
Người Nam Cương, người Nam Cương, lại là người Nam Cương.
Cổ trùng, vậy mà lại triệu hoán cổ trùng. Phải biết, bọn họ nuôi cổ trùng cũng không phải dễ dàng như người bên ngoài tưởng tượng, nuôi được một con cổ trùng phải tốn rất nhiều tâm huyết. Sau khi nuôi thành, nếu không phải thực sự cần thiết, bọn họ sẽ không tùy tiện hạ cổ.
Nhưng, Nguyệt vừa nghĩ đến bản lĩnh của Lâu Thất thì lại cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Có điều, trong người Trầm Sát vẫn còn có một con Tuyệt Mệnh cổ vô cùng mạnh, cho nên dưới tình huống đó, bọn họ đều căm hận Nam Cương, căm hận cổ trùng đến tận xương tủy.
"Đi."
Giết chết hàng ngàn con sói tuyết, cánh tay của họ cũng đã mỏi nhừ, không thể nhấc lên được nữa. Thế nhưng, họ cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Vừa nghe thấy Lâu Thất có nguy hiểm, những thị vệ kia đều khẩn trương, người nào cũng nôn nóng đến đỏ mắt.
Hai tay Trầm Sát vừa động, cả người như chim ưng bay về phía đỉnh núi, sau lưng, đám thị vệ đang nôn nóng cũng cắn răng đuổi theo.
Ánh trăng sáng rực chiếu xuống vùng núi đã bị máu tanh che phủ.
Đỉnh núi, sắc mặt Lâu Thất lạnh lẽo nhìn con trùng xấu xí màu đen bay đến chỗ nàng, sau đó dừng lại trước mặt, chăm chú nhìn chằm chằm nàng. Lâu Thất "hừ" một tiếng: "Khôi Lỗi (*) Cổ, đúng là tuyệt tác."
Ánh mắt tên Nam Cương kia lộ ra chút khác thường, tựa hồ hoàn toàn không ngờ ngay cả cái này nàng cũng biết.
Nhưng biết thì thế nào chứ? Trước giờ cũng chưa từng thấy có người Trung nguyên nào có thể chống lại được cổ của hắn. Nếu không phải thấy nàng xinh đẹp, không muốn lấy mạng của nàng, thì hắn cũng không nỡ dùng con cổ trùng này đâu. Hắn lướt mắt qua Phá Sát trong tay nàng, đoản kiếm này đúng là vô cùng sắc bén, nhưng vậy thì thế nào chứ? Không ai có thể nhanh hơn tốc độ của cổ trùng này. Cho dù lúc này nó đang dừng trước mặt nàng, nàng cũng không thể giết được nó.
Thế nhưng Lâu Thất lại rất trấn định, đưa tay lấy ra một cái**, mở nắp ra, nở một nụ cười xấu xa, sau đó lắc lắc.
Ta lắc, ta lắc.
Trong lọ là một ít Ma Ly Đảm, giống như quả cầu nước xinh đẹp, ở bên trong lăn qua lăn lại, nhẹ nhàng chạm vào vách lọ, tỏa ra một mùi lạ. Bỗng nhiên, cơ thể con trùng cổ khẽ run một cái, sau đó chóng mặt nhào đầu về trước, "bịch" một cái ngã xuống đất.
Trong ánh mắt nhìn như muốn vỡ ra của nam nhân kia, Lâu Thất nhấc chân đạp lên, dùng nội lúc hung hăng nghiền một cái, trùng cổ cũng chịu chung số phận với con rắn lúc nãy của hắn.
Tiêu trong tay tên Nam Cương kia dừng lại, tầm mắt cứng đờ cúi xuống nhìn dưới chân Lâu Thất, sau đó lại cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn khóe miệng đang nở nụ cười nhẹ của nàng. Phụt.
Một ngụm máu phun ra.
Lúc đám người của Nguyệt lên đến nơi vừa vặn nhìn thấy một màn này, ngoài Trầm Thất, những người khác đều đồng loạt ngây ra, đầu óc hoàn toàn không kịp xoay chuyển.
"Chủ tử, Lâu Thất nàng..." Nguyệt cảm thấy bản thân hắn lại bị kích thích, đương nhiên, loại kích thích này với họ ở bên này mà nói có lẽ là chuyện tốt, chuyện tốt, nhưng cũng là đả kích quá lớn với bọn rồi.
Bọn hắn đều biết Lâu Thất rất cường hãn, vẫn luôn như thế. Hết lần này đến lần khác nàng đều khiến bọn hắn biết được, nàng căn bản không chỉ cường hãn như thế, mà lần này thực sự là quá sức tưởng tượng. Xem nhẹ cổ trùng thì cũng thôi đi, thế mà nàng còn giết nó dễ như trở bàn tay vậy, không những giết chết lại còn giẫm cho nó nát bấy nữa.
Lâu Thất này đúng là sinh ra để đả kích họ mà.
Con ngươi Trầm Sát vốn đang âm trầm, cũng nhịn không được mà hiện lên chút ý cười.
Bọn họ đâu biết rằng, đây thực ra chính là vận khí của Lâu Thất quá tốt mà thôi. Nếu không phải lúc trước nàng may mắn đoạt được Ma Ly Đảm, thì chỉ e lần này thực sự sẽ có một trận chiến ác liệt nữa, thế nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác chiếm được vật kia. Tối qua, Trầm Sát vừa vặn đã nói với nàng, vật này có thể làm cho nàng không phải sợ hãi với đám trùng cổ Nam Cương đó nữa. Hôm nay, nam nhân này đúng là mệnh không tốt, tự đến tìm đường chết.
"Ngươi."
Nàng hận nhất chính là có người có ý đồ muốn khống chế nàng, dùng Khôi Lỗi Cổ với nàng rõ ràng là đã chạm vào điểm mấu chốt của nàng. Hơn nữa, trên người Trầm Sát lại có Tuyệt Mệnh Cổ, cho nên nàng trút giận lên tất cả người Nam Cương. Người nam nhân này vừa xuất hiện, nàng đã có ý muốn giết hắn rồi.
Lâu Thất thu lại nụ cười gian tà của mình, mặt không đổi sắc nói: "Ta là Lâu Thất, kiếp sau muốn báo thù thì đừng có tìm nhầm người đấy." Nói xong, Phá Sát vung lên, vẽ lên cổ nam nhân kia một vết máu, máu chầm chậm chảy ra giống như một cảnh quay chậm. Hắn ta muốn cúi xuống nhìn vết thương của mình thì cái đầu ngay lập tức từ trên cổ lăn xuống.
Trong lúc đó, tim của đám thị vệ đều tan vỡ, cách làm này của Lâu cô nương sao lại giống với Đế quân như thế chứ.
"Nghỉ ngơi." Trầm Sát đi đến ôm Lâu Thất lên, nói ra hai chữ. Sau khi lên núi, nàng đã gặp phải tên Nam Cương kia, ngay cả thời gian để thở cũng không có. Nhìn sắc mặt trắng nhợt của nàng, hắn chỉ thấy có một cảm giác đau lòng trước nay chưa từng có đang từ từ dâng lên.
Trầm Sát không có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ có thể ôm ngang nàng lên cho nàng dựa vào trong lòng mình nghỉ ngơi một chút.
Lâu Thất được Trầm Sát bế lên, nháy mắt sát khí trên người nàng biến mất không còn bóng dáng, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, nở nụ cười rực rỡ: "Ta vẫn ổn."
(*) Khôi Lỗi Cổ: một loại cổ trùng, chỉ cần hạ cổ trùng vào người, người đó sẽ mất đi năng lực không chế bản thân, hoàn toàn phục tùng người hạ cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.