Chương 112
Khuyết Danh
26/07/2019
Ả ta muốn tự tiến cử mình làm phi?
Nguyệt và mọi người lập tức nổi giận đùng đùng.
Thân phận của đế phi tới Lâu Thất họ còn lo lắng xuất thân của nàng ta không thể đảm trách, nhưng cô ả này là cái thá gì? Người Nam Cương vốn dĩ đã không thuộc phạm vi suy nghĩ của họ, huống hồ lại là người xuất thân từ Xà Hoa Giáo, thanh danh nhơ nhuốc, chính đạo trong thiên hạ đều coi là bang phái rác rưởi, hạ tiện, bẩn thỉu. Những nữ nhân này đều đã không biết từng nằm dưới hầu hạ không biết bao nhiêu đàn ông, lẳng lơ hơn cả gái lầu xanh, sao có thể để nữ nhân như vậy sống trong Cửu Tiêu Điện?
"Yêu nữ vô sỉ."
"Suy nghĩ viển vông! Xà Hoa Giáo có tư cách gì tham tuyển đế phi của Cửu Tiêu Điện chúng ta?" Các thị vệ tức giận.
Bàn Nhược Hoa vẫn tiếp tục mỉm cười rạng rỡ, ả ta nhìn về phía người thị về chửi mắng kịch liệt nhất, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng xanh, tiếng chửi mắng của thị vệ đó liền nhỏ lại, ánh mắt nhìn ả ta lập tức trở nên mơ hồ.
"Tiểu ca, huynh cũng rất tuấn tú, mặc dù không bằng Đế Quân nhưng thuộc hạ của ta cũng có rất nhiều tỉ muội, họ không tranh giành Đế Quân với ta, tới hầu hạ huynh có được không?"
Nữ nhân bên cạnh ả ta đều đồng loạt tươi cười rạng rỡ, mỉm cười ngoắc tay về phía thị vệ kia: "Tiểu ca tuấn tú, mau lại đây, bao nhiêu tỷ muội chúng ta sẽ cùng nhau hậu hạ huynh."
Lâu Tín đang định nói đừng trúng mánh khóe của bọn họ thì thấy thị vệ bên cạnh mình hai mắt đờ đẫn, lướt qua hắn, lướt về phía những nữ nhân kia.
Đúng là lướt qua, chân bồng bềnh, toàn thân không có sức lực, nhìn giống như bị mỹ sắc mê hoặc, đã quên mất mình là ai.
Trần Thập đưa tay định kéo hắn: "Vương Đông!"
Nhưng người thị vệ tên Vương Đông kia dường như không hề nghe thấy gì, vẫn tiếp tục đi về phía những nữ nhân kia.
Trầm Sát ánh mắt sắc lạnh, giơ tay vung lên, một luồng kình phong mang theo sát khí vô tận lướt về phía mấy nữ nhân của Xà Hoa Giáo. Bọn họ đồng loạt mặt biến sắc, không thể tiếp tục giữ nụ cười rạng rỡ, nhốn nháo né tránh, ả Bàn Nhược Hoa đi đầu không thể né tránh, đánh phải nghiến răng đánh ra một chưởng để chống cự.
"Không tự lượng sức."
Trầm Sát tiếp tục búng tay, chỉ phong phóng đi, đánh trúng bàn tay của Bàn Nhược Hoa, chỉ nghe phụt một tiếng, bàn tay của ả ta bị bắn thành một lỗ máu! Bàn tay trắng ngần thon thả của ả ta lập tức máu me bê bết.
"A!" Bàn Nhược Hoa kêu lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt tái mét, ngẩng đầu nhìn Trầm Sát, nghiến răng nói: "Đế Quân thật tàn nhẫn."
Vương Đông ngồi sụp xuống đất, Trần Thập và mọi người lập tức kéo hắn về, nhưng ánh mắt hắn vẫn đỡ đẫn nhìn về phía những nữ nhân Xà Hoa Giáo.
"Nam Cương quả nhiên khiến người ta căm ghét." Nguyệt vệ lạnh lùng giận dữ nói, bọn chúng có quá nhiều chiêu thức kì quái, không thể đề phòng, hơn nữa lại đều là những chiêu thức bỉ ổi, nhưng trước mặt nhiều người như thế này vẫn khiến người của họ trúng chiêu.
Đông Thời Ngọc và Bắc Phù Dung cũng bước tới bên cạnh họ, hai người chào hỏi Trầm Sát, Trầm Sát lạnh nhạt đáp lời, hai người biết tính cách của hắn là vậy nên cũng không để bụng. Nhưng Đông Thời Văn bên cạnh Đông Thời Ngọc ánh mắt ánh lên vẻ tức giận.
Trước đây việc Trầm Sát và Lâu Thất đã hủy doanh trại của hắn còn chưa tính sổ xong, bây giờ lại bị ép tạm thời cùng trận doanh với họ.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng những nhân sĩ giang hồ kia lại câu kết của người Tây Cương, Nam Cương ra tay với Đông Thanh và Bắc Thương, nếu như không đứng cùng phe với đội của Trầm Sát, họ sẽ không có năng lực đánh thắng đối phương.
"Phá Vực Đế Quân, lại gặp mặt rồi."
Tây Trường Ly một tay chắp sau lưng, một tay cầm một cây tiêu đồng màu đen, bước lên hai bước, liếc nhìn Tây Trường Ức ở vòng ngoài.
Tây Trường Ức nhìn Trầm Sát, vẻ mặt phức tạp, vội vàng hỏi: "Đế Quân, Lâu cô nương đâu?"
Lời nói này đã hỏi ra tiếng lòng của không ít người có mặt ở đây, bao gồm cả Nguyệt và nhóm người Trần Thập.
"Có liên quan gì tới ngươi?"
Khi mọi người đang đợi câu trả lời thì Trầm Sát lạnh lùng lên tiếng.
Tây Trường Ức sững người, nữ tử bên cạnh hắn cũng hơi sợ hãi và cố gắng trẫn tĩnh lên tiếng hỏi: "Mong Đế Quân nói cho chúng ta biết, Lâu cô nương đi đâu rồi, ta có việc gấp cần Lâu cô nương giúp đỡ."
Lần này Trầm Sát chả buồn trả lời, liếc nhìn mọi người có mặt ở đây, sau đó chậm rãi nói một câu: "Các ngươi làm gì bổn Đế Quân không quan tâm, kẻ nào đi theo, chết!"
Nói xong, hắn vung tay áo quay người bước về phía cửa động đã bị hủy hoại kia.
Lúc này Lâu Thất chắc đã dung hợp xong rồi chứ?
Nguyệt vung tay, dẫn theo chúng thị vệ đi theo.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mới có người lên tiếng chửi: "Mẹ nó chứ, sớm nghe nói Đế Quân Phá Vực lạnh lùng vô tình, bây giờ xem ra đâu phải lạnh lùng vô tình, rõ ràng là không coi ai ra gì!"
"Ôi, Ngọc thái tử điện hạ, nhị điện hạ, Bắc Thương đại công chúa điện hạ, tới ba vị mà Trầm Sát cũng không coi ra gì, mọi người cũng thật đáng thương, chúng ta không đánh nữa."
Một hán tử bật cười.
Đông Thời Văn sắc mặt sa sầm, Bắc Phù Dung không nói gì, Đông Thời Ngọc vẫn mỉm cười.
"Tính khí Đế Quân là vậy!"
Tây Trường Ly hừ một tiếng: "Ngọc thái tử đúng là tốt tính, như vậy mà vẫn có thể nói tốt giúp Trầm Sát, chỉ có điều hắn ta không nể mặt."
Khi họ còn không để ý, Tây Trường Ức đã dẫn theo nữ tử bên cạnh mình đuổi theo hướng của Trầm Sát, khi Đông Thời Ngọc phát hiện ra thì bóng hai người đó đã biến mất trong lối vào.
"Ly vương tử, hai vị vừa rồi cũng là người Tây Cương phải không? Lời Đế Quân ban nãy nói họ cũng nghe thấy, ngươi không sợ họ cứ đi vào như vậy sẽ mất mạng sao?" Đông Thời Ngọc mỉm cười hỏi.
Tây Trường Ly nghiến răng nghiến lợi, vương đệ đúng là to gan, vì một nữ nô mà dám mạo hiểm như vậy: "Đi theo hắn."
"Hai ngươi còn muốn nói gì nữa, không tìm Thạch Tủy Ngàn Năm nữa sao? Sao vậy, vừa rồi còn đánh một mất một còn, bây giờ không có người của Phá Vược, các ngươi không chơi nữa sao?"
"Hoa chủ, người sao rồi?" Người của Xà Hoa Giáo liền vây quanh Bàn Nhược Hoa, vừa nãy tay của Bàn Nhược Hoa bị thương, họ lập tức đỡ ả ta ngồi sang một bên, bây giờ họ đã tản ra, tay của Bàn Nhược Hoa đã được băng bó, cũng không biệt họ dùng bí dược gì, sắc mặt của ả ta đã hồi phục lại bình thường,vẻ mặt cũng hoàn toàn không giống như bị thương nặng ở tay.
"Không sao!" Bàn Nhược Hoa đứng dậy, bước tới bên cạnh Tây Trường Ly, nói với hắn: "Ly vương tử, chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác, Trầm Sát tràn nhẫn như vậy, vừa ra tay đã suýt chút nữa phế bỏ tay của ta, lát nữa ta sẽ không nương tình với hắn ta."
"Ồ, nghe Bàn Nhược cô nương nói vậy, lẽ nào thực sự muốn đuổi theo gây chuyện với Đế Quân sao?" Bắc Phù Dung lạnh lùng hỏi.
Bàn Nhược Hoa liếc nhìn nàng ta, lập tức mỉm cười: "Ta không muốn gây chuyện với hắn, chỉ có điều đối với nam nhân tuấn tú tới vậy ta thường có một thói quen đó là không từ thủ đoạn nếm thử mùi vị của hắn, vị trí đế phi của Phá Vực ta cũng có đôi phần hứng thú, ta nói không nương tình tức là sẽ nghĩ cách trói hắn mang tới giường của ta. Sao vậy, đại công chúa điện hạ có phải cũng muốn thử không? Trước đây ngươi ở lại Phá Vực nhiều ngày như vậy, ngươi không thử leo lên giường của Trầm Sát sao?"
"Ngươi...!" Bắc Phù Dung sắc mặt lạnh lùng, phất tay áo không tiếp tục nói chuyện với ả ta nữa, chỉ cảm thấy nói chuyện với loại người này sẽ hạ thấp thân phận của mình.
"Đừng phí lời nữa, lần này nghe nói Trầm Sát dẫn theo Lâu Thất tới đây, nghe nói cô ta quỷ kế đa đoan, vừa rồi cô ta không xuất hiện không biết có phải đã lấy được Thạch Tủy Ngàn Năm hay không? Nói không chừng, Trầm Sát chỉ tới để kéo dài thời gian cho cô ta dung hợp Thạch Tủy Ngàn Năm!" Một giọng nam ồm ồm vang lên.
Nếu như Lâu Thất ở đây nhất định sẽ tỏ ý khen ngợi, vị huynh đài này đoán đúng rồi.
Nhưng hắn vô tình đoán đúng, những người khác không hề tin, nguyên nhân là...
"Sao có thể như vậy được, cho dù Trầm Sát coi trọng cô ta thì nghe nói cô ta cũng chỉ là thị nữ của hắn mà thôi."
Bắc Phù Dung nói: "Không sai, Lâu Thất là thị nữ của hắn, tứ vệ của Trầm Sát đều gọi thẳng tên của cô ta, nếu như thân phận của cô ta đặc biệt, họ đâu dám làm vậy."
"Vì thế," Đông Thời Văn nói: "thứ đồ tốt như Thạch Tủy Ngàn Năm, mình không dùng lại đi cho một thị nữ dùng, một ả đàn bà mà thôi, các ngươi nghĩ có thể không? Trầm Sát đâu có ngu! Một ả đàn bà có tốt thế nào đi nữa cũng chỉ là đàn bà, không biết chơi bao lâu sẽ chán!"
Nữ nhân đều đưa mặt nhìn hắn, rất phản cảm với kiểu ăn nói của hắn, nhưng trên thực tế họ đã thích ứng với môi trường như vậy, cho dù phản cảm nhưng cũng thấy hắn nói có lý. Còn về cánh đàn ông thì càng cảm thấy có lý, ai cũng không thể nhường món đồ tốt cho thị nữ của mình.
"Còn nữa, khi chúng ta gặp Nguyệt vệ, họ hình như đã tới động băng này được ba ngày rồi, nhưng vẫn không hề có thu hoạch gì, điều đó nói lên rằng Thạch Tủy Ngàn Năm chắc phải đi về phía Trầm Sát mới có thể phát hiện ra được, họ sợ chúng ta đi tranh giành nên mới lên tiếng uy hiếp."
Đông Thời Văn nói rất có lý.
"Nhị hoàng tử nói rất có lý, bây giờ chúng ta nên...?"
"Món đồ tốt như vậy, dựa vào đâu để mình Trầm Sát được hưởng? Chúng ta cùng vào, dựa vào bản lĩnh, ai tìm được thì sẽ là của người đó, các ngươi thấy sao?"
Đề nghị của Đông Thời Văn được mọi người tán đồng: "Không sai, dựa vào bản lĩnh, dựa vào đâu Trầm Sát nói không được đi thì sẽ không đi? Động băng này đâu phải của hắn?"
"Đi thôi, chúng ta đi, ta thấy khỏi phải tìm ở những nơi khác, họ đã ở đây ba ngày rồi, những nơi khác chắc chắn đã tìm rồi."
"Đi, chúng ta đi tìm họ."
Đám đông nhốn nháo, đều quyết định bỏ ngoài tai lời nói ban nãy của Trầm Sát, nhưng không ai hành động trước.
Cuối cùng Tây Trường Ly khiêu khích nhìn Đông Thời Ngọc và Bắc Phù Dung: "Thái tử điện hạ, công chúa điện hạ, hay là mấy người chúng ta hành động trước." Hắn không tin, với thân phận của mấy người bọn họ, và công phu nếu như liên thủ lại, Trầm Sát nói giết là có thể giết.
"Hoàng tử, Ly vương tử nói rất đúng, mấy người các người có thân phận cao nhất ở đây, hãy dẫn đầu hành động đi." Giọng Đông Thời Văn khiến ai cũng nghe ra chút đố kỵ. Hắn cũng là Đông Thanh hoàng tử, nhưng những người này nói chỉ nhìn theo thái tử, coi hắn là gì chứ?
"Nếu vậy cũng được, Đế Quân và Ngọc cũng từng có chút giao tình." Đông Thời Ngọc mỉm cười, bước lên trước tiến vào.
Nguyệt và mọi người lập tức nổi giận đùng đùng.
Thân phận của đế phi tới Lâu Thất họ còn lo lắng xuất thân của nàng ta không thể đảm trách, nhưng cô ả này là cái thá gì? Người Nam Cương vốn dĩ đã không thuộc phạm vi suy nghĩ của họ, huống hồ lại là người xuất thân từ Xà Hoa Giáo, thanh danh nhơ nhuốc, chính đạo trong thiên hạ đều coi là bang phái rác rưởi, hạ tiện, bẩn thỉu. Những nữ nhân này đều đã không biết từng nằm dưới hầu hạ không biết bao nhiêu đàn ông, lẳng lơ hơn cả gái lầu xanh, sao có thể để nữ nhân như vậy sống trong Cửu Tiêu Điện?
"Yêu nữ vô sỉ."
"Suy nghĩ viển vông! Xà Hoa Giáo có tư cách gì tham tuyển đế phi của Cửu Tiêu Điện chúng ta?" Các thị vệ tức giận.
Bàn Nhược Hoa vẫn tiếp tục mỉm cười rạng rỡ, ả ta nhìn về phía người thị về chửi mắng kịch liệt nhất, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng xanh, tiếng chửi mắng của thị vệ đó liền nhỏ lại, ánh mắt nhìn ả ta lập tức trở nên mơ hồ.
"Tiểu ca, huynh cũng rất tuấn tú, mặc dù không bằng Đế Quân nhưng thuộc hạ của ta cũng có rất nhiều tỉ muội, họ không tranh giành Đế Quân với ta, tới hầu hạ huynh có được không?"
Nữ nhân bên cạnh ả ta đều đồng loạt tươi cười rạng rỡ, mỉm cười ngoắc tay về phía thị vệ kia: "Tiểu ca tuấn tú, mau lại đây, bao nhiêu tỷ muội chúng ta sẽ cùng nhau hậu hạ huynh."
Lâu Tín đang định nói đừng trúng mánh khóe của bọn họ thì thấy thị vệ bên cạnh mình hai mắt đờ đẫn, lướt qua hắn, lướt về phía những nữ nhân kia.
Đúng là lướt qua, chân bồng bềnh, toàn thân không có sức lực, nhìn giống như bị mỹ sắc mê hoặc, đã quên mất mình là ai.
Trần Thập đưa tay định kéo hắn: "Vương Đông!"
Nhưng người thị vệ tên Vương Đông kia dường như không hề nghe thấy gì, vẫn tiếp tục đi về phía những nữ nhân kia.
Trầm Sát ánh mắt sắc lạnh, giơ tay vung lên, một luồng kình phong mang theo sát khí vô tận lướt về phía mấy nữ nhân của Xà Hoa Giáo. Bọn họ đồng loạt mặt biến sắc, không thể tiếp tục giữ nụ cười rạng rỡ, nhốn nháo né tránh, ả Bàn Nhược Hoa đi đầu không thể né tránh, đánh phải nghiến răng đánh ra một chưởng để chống cự.
"Không tự lượng sức."
Trầm Sát tiếp tục búng tay, chỉ phong phóng đi, đánh trúng bàn tay của Bàn Nhược Hoa, chỉ nghe phụt một tiếng, bàn tay của ả ta bị bắn thành một lỗ máu! Bàn tay trắng ngần thon thả của ả ta lập tức máu me bê bết.
"A!" Bàn Nhược Hoa kêu lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt tái mét, ngẩng đầu nhìn Trầm Sát, nghiến răng nói: "Đế Quân thật tàn nhẫn."
Vương Đông ngồi sụp xuống đất, Trần Thập và mọi người lập tức kéo hắn về, nhưng ánh mắt hắn vẫn đỡ đẫn nhìn về phía những nữ nhân Xà Hoa Giáo.
"Nam Cương quả nhiên khiến người ta căm ghét." Nguyệt vệ lạnh lùng giận dữ nói, bọn chúng có quá nhiều chiêu thức kì quái, không thể đề phòng, hơn nữa lại đều là những chiêu thức bỉ ổi, nhưng trước mặt nhiều người như thế này vẫn khiến người của họ trúng chiêu.
Đông Thời Ngọc và Bắc Phù Dung cũng bước tới bên cạnh họ, hai người chào hỏi Trầm Sát, Trầm Sát lạnh nhạt đáp lời, hai người biết tính cách của hắn là vậy nên cũng không để bụng. Nhưng Đông Thời Văn bên cạnh Đông Thời Ngọc ánh mắt ánh lên vẻ tức giận.
Trước đây việc Trầm Sát và Lâu Thất đã hủy doanh trại của hắn còn chưa tính sổ xong, bây giờ lại bị ép tạm thời cùng trận doanh với họ.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng những nhân sĩ giang hồ kia lại câu kết của người Tây Cương, Nam Cương ra tay với Đông Thanh và Bắc Thương, nếu như không đứng cùng phe với đội của Trầm Sát, họ sẽ không có năng lực đánh thắng đối phương.
"Phá Vực Đế Quân, lại gặp mặt rồi."
Tây Trường Ly một tay chắp sau lưng, một tay cầm một cây tiêu đồng màu đen, bước lên hai bước, liếc nhìn Tây Trường Ức ở vòng ngoài.
Tây Trường Ức nhìn Trầm Sát, vẻ mặt phức tạp, vội vàng hỏi: "Đế Quân, Lâu cô nương đâu?"
Lời nói này đã hỏi ra tiếng lòng của không ít người có mặt ở đây, bao gồm cả Nguyệt và nhóm người Trần Thập.
"Có liên quan gì tới ngươi?"
Khi mọi người đang đợi câu trả lời thì Trầm Sát lạnh lùng lên tiếng.
Tây Trường Ức sững người, nữ tử bên cạnh hắn cũng hơi sợ hãi và cố gắng trẫn tĩnh lên tiếng hỏi: "Mong Đế Quân nói cho chúng ta biết, Lâu cô nương đi đâu rồi, ta có việc gấp cần Lâu cô nương giúp đỡ."
Lần này Trầm Sát chả buồn trả lời, liếc nhìn mọi người có mặt ở đây, sau đó chậm rãi nói một câu: "Các ngươi làm gì bổn Đế Quân không quan tâm, kẻ nào đi theo, chết!"
Nói xong, hắn vung tay áo quay người bước về phía cửa động đã bị hủy hoại kia.
Lúc này Lâu Thất chắc đã dung hợp xong rồi chứ?
Nguyệt vung tay, dẫn theo chúng thị vệ đi theo.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mới có người lên tiếng chửi: "Mẹ nó chứ, sớm nghe nói Đế Quân Phá Vực lạnh lùng vô tình, bây giờ xem ra đâu phải lạnh lùng vô tình, rõ ràng là không coi ai ra gì!"
"Ôi, Ngọc thái tử điện hạ, nhị điện hạ, Bắc Thương đại công chúa điện hạ, tới ba vị mà Trầm Sát cũng không coi ra gì, mọi người cũng thật đáng thương, chúng ta không đánh nữa."
Một hán tử bật cười.
Đông Thời Văn sắc mặt sa sầm, Bắc Phù Dung không nói gì, Đông Thời Ngọc vẫn mỉm cười.
"Tính khí Đế Quân là vậy!"
Tây Trường Ly hừ một tiếng: "Ngọc thái tử đúng là tốt tính, như vậy mà vẫn có thể nói tốt giúp Trầm Sát, chỉ có điều hắn ta không nể mặt."
Khi họ còn không để ý, Tây Trường Ức đã dẫn theo nữ tử bên cạnh mình đuổi theo hướng của Trầm Sát, khi Đông Thời Ngọc phát hiện ra thì bóng hai người đó đã biến mất trong lối vào.
"Ly vương tử, hai vị vừa rồi cũng là người Tây Cương phải không? Lời Đế Quân ban nãy nói họ cũng nghe thấy, ngươi không sợ họ cứ đi vào như vậy sẽ mất mạng sao?" Đông Thời Ngọc mỉm cười hỏi.
Tây Trường Ly nghiến răng nghiến lợi, vương đệ đúng là to gan, vì một nữ nô mà dám mạo hiểm như vậy: "Đi theo hắn."
"Hai ngươi còn muốn nói gì nữa, không tìm Thạch Tủy Ngàn Năm nữa sao? Sao vậy, vừa rồi còn đánh một mất một còn, bây giờ không có người của Phá Vược, các ngươi không chơi nữa sao?"
"Hoa chủ, người sao rồi?" Người của Xà Hoa Giáo liền vây quanh Bàn Nhược Hoa, vừa nãy tay của Bàn Nhược Hoa bị thương, họ lập tức đỡ ả ta ngồi sang một bên, bây giờ họ đã tản ra, tay của Bàn Nhược Hoa đã được băng bó, cũng không biệt họ dùng bí dược gì, sắc mặt của ả ta đã hồi phục lại bình thường,vẻ mặt cũng hoàn toàn không giống như bị thương nặng ở tay.
"Không sao!" Bàn Nhược Hoa đứng dậy, bước tới bên cạnh Tây Trường Ly, nói với hắn: "Ly vương tử, chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác, Trầm Sát tràn nhẫn như vậy, vừa ra tay đã suýt chút nữa phế bỏ tay của ta, lát nữa ta sẽ không nương tình với hắn ta."
"Ồ, nghe Bàn Nhược cô nương nói vậy, lẽ nào thực sự muốn đuổi theo gây chuyện với Đế Quân sao?" Bắc Phù Dung lạnh lùng hỏi.
Bàn Nhược Hoa liếc nhìn nàng ta, lập tức mỉm cười: "Ta không muốn gây chuyện với hắn, chỉ có điều đối với nam nhân tuấn tú tới vậy ta thường có một thói quen đó là không từ thủ đoạn nếm thử mùi vị của hắn, vị trí đế phi của Phá Vực ta cũng có đôi phần hứng thú, ta nói không nương tình tức là sẽ nghĩ cách trói hắn mang tới giường của ta. Sao vậy, đại công chúa điện hạ có phải cũng muốn thử không? Trước đây ngươi ở lại Phá Vực nhiều ngày như vậy, ngươi không thử leo lên giường của Trầm Sát sao?"
"Ngươi...!" Bắc Phù Dung sắc mặt lạnh lùng, phất tay áo không tiếp tục nói chuyện với ả ta nữa, chỉ cảm thấy nói chuyện với loại người này sẽ hạ thấp thân phận của mình.
"Đừng phí lời nữa, lần này nghe nói Trầm Sát dẫn theo Lâu Thất tới đây, nghe nói cô ta quỷ kế đa đoan, vừa rồi cô ta không xuất hiện không biết có phải đã lấy được Thạch Tủy Ngàn Năm hay không? Nói không chừng, Trầm Sát chỉ tới để kéo dài thời gian cho cô ta dung hợp Thạch Tủy Ngàn Năm!" Một giọng nam ồm ồm vang lên.
Nếu như Lâu Thất ở đây nhất định sẽ tỏ ý khen ngợi, vị huynh đài này đoán đúng rồi.
Nhưng hắn vô tình đoán đúng, những người khác không hề tin, nguyên nhân là...
"Sao có thể như vậy được, cho dù Trầm Sát coi trọng cô ta thì nghe nói cô ta cũng chỉ là thị nữ của hắn mà thôi."
Bắc Phù Dung nói: "Không sai, Lâu Thất là thị nữ của hắn, tứ vệ của Trầm Sát đều gọi thẳng tên của cô ta, nếu như thân phận của cô ta đặc biệt, họ đâu dám làm vậy."
"Vì thế," Đông Thời Văn nói: "thứ đồ tốt như Thạch Tủy Ngàn Năm, mình không dùng lại đi cho một thị nữ dùng, một ả đàn bà mà thôi, các ngươi nghĩ có thể không? Trầm Sát đâu có ngu! Một ả đàn bà có tốt thế nào đi nữa cũng chỉ là đàn bà, không biết chơi bao lâu sẽ chán!"
Nữ nhân đều đưa mặt nhìn hắn, rất phản cảm với kiểu ăn nói của hắn, nhưng trên thực tế họ đã thích ứng với môi trường như vậy, cho dù phản cảm nhưng cũng thấy hắn nói có lý. Còn về cánh đàn ông thì càng cảm thấy có lý, ai cũng không thể nhường món đồ tốt cho thị nữ của mình.
"Còn nữa, khi chúng ta gặp Nguyệt vệ, họ hình như đã tới động băng này được ba ngày rồi, nhưng vẫn không hề có thu hoạch gì, điều đó nói lên rằng Thạch Tủy Ngàn Năm chắc phải đi về phía Trầm Sát mới có thể phát hiện ra được, họ sợ chúng ta đi tranh giành nên mới lên tiếng uy hiếp."
Đông Thời Văn nói rất có lý.
"Nhị hoàng tử nói rất có lý, bây giờ chúng ta nên...?"
"Món đồ tốt như vậy, dựa vào đâu để mình Trầm Sát được hưởng? Chúng ta cùng vào, dựa vào bản lĩnh, ai tìm được thì sẽ là của người đó, các ngươi thấy sao?"
Đề nghị của Đông Thời Văn được mọi người tán đồng: "Không sai, dựa vào bản lĩnh, dựa vào đâu Trầm Sát nói không được đi thì sẽ không đi? Động băng này đâu phải của hắn?"
"Đi thôi, chúng ta đi, ta thấy khỏi phải tìm ở những nơi khác, họ đã ở đây ba ngày rồi, những nơi khác chắc chắn đã tìm rồi."
"Đi, chúng ta đi tìm họ."
Đám đông nhốn nháo, đều quyết định bỏ ngoài tai lời nói ban nãy của Trầm Sát, nhưng không ai hành động trước.
Cuối cùng Tây Trường Ly khiêu khích nhìn Đông Thời Ngọc và Bắc Phù Dung: "Thái tử điện hạ, công chúa điện hạ, hay là mấy người chúng ta hành động trước." Hắn không tin, với thân phận của mấy người bọn họ, và công phu nếu như liên thủ lại, Trầm Sát nói giết là có thể giết.
"Hoàng tử, Ly vương tử nói rất đúng, mấy người các người có thân phận cao nhất ở đây, hãy dẫn đầu hành động đi." Giọng Đông Thời Văn khiến ai cũng nghe ra chút đố kỵ. Hắn cũng là Đông Thanh hoàng tử, nhưng những người này nói chỉ nhìn theo thái tử, coi hắn là gì chứ?
"Nếu vậy cũng được, Đế Quân và Ngọc cũng từng có chút giao tình." Đông Thời Ngọc mỉm cười, bước lên trước tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.