Chương 121
Khuyết Danh
26/07/2019
Lâu Thất tới gần hơn một chút, 1 tay chống lên tưởng đá, vận 6 phần công lực thế nhưng dưới bàn tay xuất hiện một vết hằn nhỏ. Cô tiếp tục tăng 10 phần công lực, vết hắn đó đậm hơn một chút. Thế nhưng ngay đến một vết nứt cũng không xuất hiện, chỉ hơi chấn động một chút mà thôi.
Khổng Tu cảm thấy vô cùng kình ngạc, "Không ngờ cô trẻ như vậy là đã nội công thâm hậu! cái tên Hiên Viên đó dậy được đồ đệ quả không tệ!"
Lâu Thất cũng không hiểu nguyên nhân bản thân đã sử dụng bột đá nghìn năm.
Bây giờ xem ra dùng công lực của cô để cứu Khổng Tu ra là điều không thể. Điều đó khiến cô thất vọng. Có điều Khổng Tu lại an ủi, "Dù sao cũng đã bị giam suốt 30 năm rồi, không vội vàng gì!"
"Thúc thúc, Nếu có thần binh lợi khí thì sao?"Lâu Thất hỏi.
"Thần bình lợi khí gì?" Khổng Tu ngạc nhiên, sau đó lắc đầu: "Trên thế gian, chỉ có Phá Sát mới có thể phá thiên thạch, thế nhưng binh khí như Phá Sát không biết đã lưu lạc nơi nào, không dễ tìm ra đâu.
À, Phá Sát.
Lâu Thất lúc đó không biết nói sao, cũng không biết nên nói là trùng hợp hay không! Phá Sát ư! Đừng nói là thần binh lợi khí gì có thể chẳng tìm được, chứ còn cái Phá Sát đó ngày nào cô chẳng dùng mổ cá, thái rau... ( ối em cũng lạy bà...)
Thế nhưng lúc này cô chợt hiểu, khi Ưng nhìn cô sử dụng Phá Sát với ánh mắt thần bí. Thì ra Phá Sát là thanh chủy thủ lợi hại như vậy. Ấy thế mà cô chỉ dùng nó để mổ cá với thái rau.
Trầm Sát cũng chẳng ngăn cản cô!
Xem ra, bây giờ cô không quay về tìm Trầm Sát thì không được, phải mượn hắn ta Phá Sát một lần mới được.
"Thúc thúc yên tâm, cháu biết Phá Sát ở đâu."
Khổng Tu chợt nói, "Cháu biết ư " Điều đó thật khiến ông ta bất ngờ! Trước đây không biết bóng dáng Phá Sát ở đâu, ông ta bị giam ở đây lâu như vậy cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ biết được tung tích của Phá Sát. Thế nhưng chẳng ngờ Lâu Thất lại nói là biết
"Vâng, cháu biết. Thế nhưng cháu phải đi mượn chủ nhân của nó một phen."
"Trời xanh quả không phụ ta" Khổng Tu lẩm bẩm trong miệng
"Đúng thế, thúc thúc, ai đã nhốt thúc thúc ở đây vậy?" Lâu Thất hỏi.
Không ngờ câu hỏi này khiến sắc mặt của Khổng Tu thay đổi, "Tốt nhất cháu đừng hỏi câu này, đừng lo chuyện thừa, chuyện cháu tới cũng tuyệt đối không được lộ ra. Mặc dù nội công cao thâm, thế nhưng người bên đó không dễ đối phó đâu"
Người bên đó ư?
Thế nhưng cho dù Lâu Thất hỏi thế nào, Khổng Tu tuyệt đối không nói bên đó là bên nào, người bên đó là những ai.
Lâu Thất cũng không còn cách nào khác
"Khi nãy cháu còn chưa trả lời ta, tại sao lại không sợ độc khí của Trường Sinh?" Khổng Tu hỏi.
"Lão đạo sỹ thối từ nhỏ đã bắt cháu phải nhâm mình trong thang dược nên cháu không sợ độc." Lâu Thất nói một cách điềm tĩnh, còn Khổng Tu thì hơi kinh ngạc.
"Trừ phi là Bách độc luyện thể chi pháp" Ông ta kinh ngạc nhìn Lâu Thất, rồi than rằng, "Bách độc luyện thể chi pháp đau đớn vô cùng, người thường không thể chịu đựng được, ngay cả đàn ông trưởng thành cũng không chịu nổi. Cháu quả thật có tài đó!"
Lâu Thất cười lên.
Thế nhưng nhắc tới Bách độc luyện thể chi pháp, cô nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình. Bởi vì đau đớn tới mức không thể tả nổi, có thể nói là chết đi sống lại. Nhiều lần cô suýt tính tự vẫn cho xong. Từ nhỏ từng thù hận lão đạo sỹ thối, nghĩ rằng lão ta cơ bản là muốn lấy mạng cô.
Thế nhưng lúc đó, lão đạo sỹ nhìn cô với ánh mắt thương hại và áy náy, còn luôn miệng xin lỗi cô. Sau này cô tới Vũ Lâm thi hành nhiệm vụ, cho dù gặp báo nhiêu rắn độc cô cũng không sợ. Ngay tới cả độc vương cô chẳng ngại. Thậm chí có người còn đùa rằng, phải lấy cô ra để giải phẫu nghiên cứu, xem cơ thể cô có giống người thường không.
Họ rất đố kỵ với cô, thế nhưng chưa bao giờ nghĩ tới đau khổ mà cô phải chịu đựng. Vì thế Lâu Thất sau những điều đó hiểu ra rằng, muốn có bản lĩnh thế nào thì phải trả giá như vật. Tính cô kiên định, cũng là do trước đây từng nếm mật nằm gai mà có.
Không có ai có thể thành công mà không nỗ lực. Lâu Thất tin chắc vào điều này.
Khổng Tu thì cảm thấy bội phục, thậm chí giờ còn nhìn cô ta với ánh nhìn ôn hòa hơn, không phải vì mối quan hệ với lão đạo sỹ thối, mà còn vì bản thân của cô ta.
"Nếu có Trường Sinh ở đây, thúc thúc sẽ tạm thời không sao. Chuyện cháu tới cũng không ai biết. Bây giờ cháu sẽ xuống núi tìm thuyền, đời cháu lấy được Phá Sát rồi sẽ trở lại."
"Được." Ánh mắt của Khổng Tu lúc này cảm thấy có tia sáng chói qua, vì ông có cơ hội được giải thoát.
"Thúc thúc không sợ cháu chỉ nói cho vui miệng thôi hay sao?" Lâu Thất hỏi.
"Người mà Hiên Viên dạy dỗ ta có thể tin," Khổng Tu cười nói, "Nếu đã tới rồi, cũng không vội vàng gì, chi bằng cùng ta nói chuyện thêm. Đã 13 năm rồi không có ai nói chuyện với ta."
Lâu Thất nhìn qua một lỗ nhỏ. Lúc này trời đã sáng. Bây giờ xuống núi không chừng rất dễ bị phát hiện. Nghĩ một lát rồi cô đồng ý. Chi bằng ở đây thêm một ngày, đợi trời tối rồi xuống núi. Khổng Tu tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện bị giam cầm ở đây, và cũng muốn cô giữ bí mật chuyện tới đây.
Lâu Thất ngồi khoanh chân bên cạnh, rồi cùng nói chuyện với Khổng Tu.
Những chuyện Khổng Tu biết đều là chuyện mười mấy năm trước, có nhiều thứ nghe nói về Phá Vực không giống như Lâu Thất, đương nhiên ông ta cũng chưa từng nghe qua Trầm Sát. Còn với Phá Vực thì cũng chỉ biết một chút.
Cứ thế nói chuyện, ông ta bắt đầu dạy võ công cho cô. Giống như phép truyền âm nhập mật. Ông ta rất đắc ý với chiêu này, "Năm xửa Hiên Viên có nội lực nhưng lại không học được chiêu thức này, quả thật là một điều buồn cười."
Lúc đó Lâu Thất mới hiểu ra, thì ra lão đạo sỹ thối này bản thân không thể học nổi phép truyền âm nhập mấy, chẳng trách lão ta không dạy cô.
Thế nhưng khả năng học hỏi của cô lại rất giỏi, chỉ nửa ngày trời là đã học được từ Khổng Tu. Về mặt khinh công, ông ta cũng hướng dẫn cô rất nhiều. Sau đó thấy Lâu Thất đói quá đành đi kiếm quả dại để ăn. Trên đỉnh Thủy Vụ Phong này quả thật cô quanh, cả ngày không có một tiếng động gì.
Đêm buông xuống, Lâu Thất thi triển khinh công, bay bút như một bóng mờ, từ đỉnh núi xuống lừng chừng núi. Ban đầu cô định nghỉ chân rồi mới đi, thế nhưng nhìn thấy những đốm lửa và tiếng người nói chuyện, trong lòng cô thấy bất an. Cô bật cao lên không trung, rồi đứng trên một cành cây cao.
Cây ở đỉnh núi này không cao, chỉ khi trời tối mới có chỗ giấu thân.
"Lục sư huynh, ban ngày đã tới 1 lần, bây giờ lại tới, lẽ nào huynh không sợ tiểu sư muội và nhị sư tỷ biết sẽ không tha cho huynh sao?"
Đó là tiếng nói của tiểu sư đệ tối hôm trước. Lâu Thất suy nghĩ, họ tới tìm gì? Chẳng lẽ là tới tìm cô ấy? Nếu như thế, lục sư huynh có phải là nghĩ rằng cô chưa ngã chết hay sao?
"Ngươi không nói thì làm sao họ biết?"
"Thế nhưng, chúng ta rõ ràng đã nhìn thấy cô ta bị nhị sư tỷ đẩy xuống dưới núi. Lục sư huynh tại sao nghĩ rằng cô ấy có thể chưa chết?"
Quả nhiên, quả nhiên là tới tìm cô. Lâu Thất cũng muốn biết điều này. Lúc đó cô không để lộ điều gì mới đúng, tại sao Lục sư huynh lại nghĩ rằng cô chưa chết? còn nữa, cần tìm cô một cách bí mật đều làm gì?
"Ta cũng không biết, chỉ nghĩ rằng cô ta không phải là người dễ chết. Hơn nữa, chuyện tới tìm chúng ta cũng rất kỳ lạ. Nếu không tìm thì trong lòng ta thấy rất bất an,"
"Vâng! Lục sư huynh sao không thừa nhận thấy thích dung mạo của cô ta?" Tiểu sư đệ cười nói
Lục sư huynh có chút bực mình, "Nếu người còn nói nữa ta sẽ không giúp ngươi lấy lòng tiểu sư muội nữa đâu."
"Ấy! ấy! ấy. Đừng như thế. Là đệ sai rồi có được không. Lục sư huynh đừng chấp tiểu đệ."
"Người bớt lời đi, mau tìm thôi. Ta cũng lo cô gái đó muốn chiếm Băng Sơn Tuyết Liên mà sư phụ mới có được. nói chung phải cần thận."
"Lục sư huynh nói phải."
Băng Sơn Tuyết Liên?
Lâu Thất ngạc nhiên. Băng Sơn Tuyết Liên là thứ quý giá. Đến đứa bé 3 tuổi cũng biết! Hơn nữa vì hiện tại không có, nên năm đó nghe tới lạo đạo sỹ thối nhắc tới là cô lại muốn tìm nó!
Đã tới rồi, vậy thì không nên quay về tay không.
Dù gì thì Khổng Tu cũng khó lòng cứu được. chi rằng cứ lấy một quả Băng Sơn Tuyết Liên đề bồi bổ cơ thể đã.
Nghĩ vậy Lâu Thất liền bắt đầu xuống núi. Cô vừa đứng dậy liền nghe thấy tiếng của Lục sư huynh, "Ai?"
Lâu Thất không ngờ hắn ta cảnh giác như thế. Đang định bẻ cành cây để đánh họ ngất đi thì đã nhìn thấy một bóng người từ lùm cây, vụt qua góc khác.
"Truy!"
Lục sư huynh gọi một câu, hai người lao đi đuổi.
Lâu Thất giật mình, đỡ tốn sức. Đã có người dẫn dụ giúp cô, khiến cô đỡ bị lộ. Cô tiếp tục xuống núi, nhìn thấy ánh đèn lấp lánh ở phía trước.
Không ngờ, người ở Vân Phong sơn trang lại nhiều như thế.
Thế nhưng sư phụ của họ ở gian nào? Họ có mấy sư phụ, liệu có phải trang chủ hiện tại của Vân Phong Sơn Trang hay không? Lâu Thất bay vụt qua tòa lầu cao nhất. Nơi cao nhất có lẽ là người có địa vị cao nhất ở.
Một bóng người vụt qua cách đó không xa. Lâu Thất nhìn chăm chú, rõ ràng là người khi nãy gặp ở giữa đường xuống núi. Tại sao lại xuất hiện ở đây. Xem ra người này không lạ lẫm gì Vân phong sơn trang. Mục đích của hắn ta tới đây là gì? Lâu Thất liền bám theo, không chừng sẽ có kết quả bất ngờ.
Khinh công của người đó khá tốt. thế nhưng Lâu Thất được Khổng Tu chỉ dạy nên có phần nhỉnh hơn. Cô bám phía sua như tên đó không hề phát hiện. Hướng đi của hắn cũng chính là hướng Lâu Thất muốn đi.
Khổng Tu cảm thấy vô cùng kình ngạc, "Không ngờ cô trẻ như vậy là đã nội công thâm hậu! cái tên Hiên Viên đó dậy được đồ đệ quả không tệ!"
Lâu Thất cũng không hiểu nguyên nhân bản thân đã sử dụng bột đá nghìn năm.
Bây giờ xem ra dùng công lực của cô để cứu Khổng Tu ra là điều không thể. Điều đó khiến cô thất vọng. Có điều Khổng Tu lại an ủi, "Dù sao cũng đã bị giam suốt 30 năm rồi, không vội vàng gì!"
"Thúc thúc, Nếu có thần binh lợi khí thì sao?"Lâu Thất hỏi.
"Thần bình lợi khí gì?" Khổng Tu ngạc nhiên, sau đó lắc đầu: "Trên thế gian, chỉ có Phá Sát mới có thể phá thiên thạch, thế nhưng binh khí như Phá Sát không biết đã lưu lạc nơi nào, không dễ tìm ra đâu.
À, Phá Sát.
Lâu Thất lúc đó không biết nói sao, cũng không biết nên nói là trùng hợp hay không! Phá Sát ư! Đừng nói là thần binh lợi khí gì có thể chẳng tìm được, chứ còn cái Phá Sát đó ngày nào cô chẳng dùng mổ cá, thái rau... ( ối em cũng lạy bà...)
Thế nhưng lúc này cô chợt hiểu, khi Ưng nhìn cô sử dụng Phá Sát với ánh mắt thần bí. Thì ra Phá Sát là thanh chủy thủ lợi hại như vậy. Ấy thế mà cô chỉ dùng nó để mổ cá với thái rau.
Trầm Sát cũng chẳng ngăn cản cô!
Xem ra, bây giờ cô không quay về tìm Trầm Sát thì không được, phải mượn hắn ta Phá Sát một lần mới được.
"Thúc thúc yên tâm, cháu biết Phá Sát ở đâu."
Khổng Tu chợt nói, "Cháu biết ư " Điều đó thật khiến ông ta bất ngờ! Trước đây không biết bóng dáng Phá Sát ở đâu, ông ta bị giam ở đây lâu như vậy cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ biết được tung tích của Phá Sát. Thế nhưng chẳng ngờ Lâu Thất lại nói là biết
"Vâng, cháu biết. Thế nhưng cháu phải đi mượn chủ nhân của nó một phen."
"Trời xanh quả không phụ ta" Khổng Tu lẩm bẩm trong miệng
"Đúng thế, thúc thúc, ai đã nhốt thúc thúc ở đây vậy?" Lâu Thất hỏi.
Không ngờ câu hỏi này khiến sắc mặt của Khổng Tu thay đổi, "Tốt nhất cháu đừng hỏi câu này, đừng lo chuyện thừa, chuyện cháu tới cũng tuyệt đối không được lộ ra. Mặc dù nội công cao thâm, thế nhưng người bên đó không dễ đối phó đâu"
Người bên đó ư?
Thế nhưng cho dù Lâu Thất hỏi thế nào, Khổng Tu tuyệt đối không nói bên đó là bên nào, người bên đó là những ai.
Lâu Thất cũng không còn cách nào khác
"Khi nãy cháu còn chưa trả lời ta, tại sao lại không sợ độc khí của Trường Sinh?" Khổng Tu hỏi.
"Lão đạo sỹ thối từ nhỏ đã bắt cháu phải nhâm mình trong thang dược nên cháu không sợ độc." Lâu Thất nói một cách điềm tĩnh, còn Khổng Tu thì hơi kinh ngạc.
"Trừ phi là Bách độc luyện thể chi pháp" Ông ta kinh ngạc nhìn Lâu Thất, rồi than rằng, "Bách độc luyện thể chi pháp đau đớn vô cùng, người thường không thể chịu đựng được, ngay cả đàn ông trưởng thành cũng không chịu nổi. Cháu quả thật có tài đó!"
Lâu Thất cười lên.
Thế nhưng nhắc tới Bách độc luyện thể chi pháp, cô nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình. Bởi vì đau đớn tới mức không thể tả nổi, có thể nói là chết đi sống lại. Nhiều lần cô suýt tính tự vẫn cho xong. Từ nhỏ từng thù hận lão đạo sỹ thối, nghĩ rằng lão ta cơ bản là muốn lấy mạng cô.
Thế nhưng lúc đó, lão đạo sỹ nhìn cô với ánh mắt thương hại và áy náy, còn luôn miệng xin lỗi cô. Sau này cô tới Vũ Lâm thi hành nhiệm vụ, cho dù gặp báo nhiêu rắn độc cô cũng không sợ. Ngay tới cả độc vương cô chẳng ngại. Thậm chí có người còn đùa rằng, phải lấy cô ra để giải phẫu nghiên cứu, xem cơ thể cô có giống người thường không.
Họ rất đố kỵ với cô, thế nhưng chưa bao giờ nghĩ tới đau khổ mà cô phải chịu đựng. Vì thế Lâu Thất sau những điều đó hiểu ra rằng, muốn có bản lĩnh thế nào thì phải trả giá như vật. Tính cô kiên định, cũng là do trước đây từng nếm mật nằm gai mà có.
Không có ai có thể thành công mà không nỗ lực. Lâu Thất tin chắc vào điều này.
Khổng Tu thì cảm thấy bội phục, thậm chí giờ còn nhìn cô ta với ánh nhìn ôn hòa hơn, không phải vì mối quan hệ với lão đạo sỹ thối, mà còn vì bản thân của cô ta.
"Nếu có Trường Sinh ở đây, thúc thúc sẽ tạm thời không sao. Chuyện cháu tới cũng không ai biết. Bây giờ cháu sẽ xuống núi tìm thuyền, đời cháu lấy được Phá Sát rồi sẽ trở lại."
"Được." Ánh mắt của Khổng Tu lúc này cảm thấy có tia sáng chói qua, vì ông có cơ hội được giải thoát.
"Thúc thúc không sợ cháu chỉ nói cho vui miệng thôi hay sao?" Lâu Thất hỏi.
"Người mà Hiên Viên dạy dỗ ta có thể tin," Khổng Tu cười nói, "Nếu đã tới rồi, cũng không vội vàng gì, chi bằng cùng ta nói chuyện thêm. Đã 13 năm rồi không có ai nói chuyện với ta."
Lâu Thất nhìn qua một lỗ nhỏ. Lúc này trời đã sáng. Bây giờ xuống núi không chừng rất dễ bị phát hiện. Nghĩ một lát rồi cô đồng ý. Chi bằng ở đây thêm một ngày, đợi trời tối rồi xuống núi. Khổng Tu tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện bị giam cầm ở đây, và cũng muốn cô giữ bí mật chuyện tới đây.
Lâu Thất ngồi khoanh chân bên cạnh, rồi cùng nói chuyện với Khổng Tu.
Những chuyện Khổng Tu biết đều là chuyện mười mấy năm trước, có nhiều thứ nghe nói về Phá Vực không giống như Lâu Thất, đương nhiên ông ta cũng chưa từng nghe qua Trầm Sát. Còn với Phá Vực thì cũng chỉ biết một chút.
Cứ thế nói chuyện, ông ta bắt đầu dạy võ công cho cô. Giống như phép truyền âm nhập mật. Ông ta rất đắc ý với chiêu này, "Năm xửa Hiên Viên có nội lực nhưng lại không học được chiêu thức này, quả thật là một điều buồn cười."
Lúc đó Lâu Thất mới hiểu ra, thì ra lão đạo sỹ thối này bản thân không thể học nổi phép truyền âm nhập mấy, chẳng trách lão ta không dạy cô.
Thế nhưng khả năng học hỏi của cô lại rất giỏi, chỉ nửa ngày trời là đã học được từ Khổng Tu. Về mặt khinh công, ông ta cũng hướng dẫn cô rất nhiều. Sau đó thấy Lâu Thất đói quá đành đi kiếm quả dại để ăn. Trên đỉnh Thủy Vụ Phong này quả thật cô quanh, cả ngày không có một tiếng động gì.
Đêm buông xuống, Lâu Thất thi triển khinh công, bay bút như một bóng mờ, từ đỉnh núi xuống lừng chừng núi. Ban đầu cô định nghỉ chân rồi mới đi, thế nhưng nhìn thấy những đốm lửa và tiếng người nói chuyện, trong lòng cô thấy bất an. Cô bật cao lên không trung, rồi đứng trên một cành cây cao.
Cây ở đỉnh núi này không cao, chỉ khi trời tối mới có chỗ giấu thân.
"Lục sư huynh, ban ngày đã tới 1 lần, bây giờ lại tới, lẽ nào huynh không sợ tiểu sư muội và nhị sư tỷ biết sẽ không tha cho huynh sao?"
Đó là tiếng nói của tiểu sư đệ tối hôm trước. Lâu Thất suy nghĩ, họ tới tìm gì? Chẳng lẽ là tới tìm cô ấy? Nếu như thế, lục sư huynh có phải là nghĩ rằng cô chưa ngã chết hay sao?
"Ngươi không nói thì làm sao họ biết?"
"Thế nhưng, chúng ta rõ ràng đã nhìn thấy cô ta bị nhị sư tỷ đẩy xuống dưới núi. Lục sư huynh tại sao nghĩ rằng cô ấy có thể chưa chết?"
Quả nhiên, quả nhiên là tới tìm cô. Lâu Thất cũng muốn biết điều này. Lúc đó cô không để lộ điều gì mới đúng, tại sao Lục sư huynh lại nghĩ rằng cô chưa chết? còn nữa, cần tìm cô một cách bí mật đều làm gì?
"Ta cũng không biết, chỉ nghĩ rằng cô ta không phải là người dễ chết. Hơn nữa, chuyện tới tìm chúng ta cũng rất kỳ lạ. Nếu không tìm thì trong lòng ta thấy rất bất an,"
"Vâng! Lục sư huynh sao không thừa nhận thấy thích dung mạo của cô ta?" Tiểu sư đệ cười nói
Lục sư huynh có chút bực mình, "Nếu người còn nói nữa ta sẽ không giúp ngươi lấy lòng tiểu sư muội nữa đâu."
"Ấy! ấy! ấy. Đừng như thế. Là đệ sai rồi có được không. Lục sư huynh đừng chấp tiểu đệ."
"Người bớt lời đi, mau tìm thôi. Ta cũng lo cô gái đó muốn chiếm Băng Sơn Tuyết Liên mà sư phụ mới có được. nói chung phải cần thận."
"Lục sư huynh nói phải."
Băng Sơn Tuyết Liên?
Lâu Thất ngạc nhiên. Băng Sơn Tuyết Liên là thứ quý giá. Đến đứa bé 3 tuổi cũng biết! Hơn nữa vì hiện tại không có, nên năm đó nghe tới lạo đạo sỹ thối nhắc tới là cô lại muốn tìm nó!
Đã tới rồi, vậy thì không nên quay về tay không.
Dù gì thì Khổng Tu cũng khó lòng cứu được. chi rằng cứ lấy một quả Băng Sơn Tuyết Liên đề bồi bổ cơ thể đã.
Nghĩ vậy Lâu Thất liền bắt đầu xuống núi. Cô vừa đứng dậy liền nghe thấy tiếng của Lục sư huynh, "Ai?"
Lâu Thất không ngờ hắn ta cảnh giác như thế. Đang định bẻ cành cây để đánh họ ngất đi thì đã nhìn thấy một bóng người từ lùm cây, vụt qua góc khác.
"Truy!"
Lục sư huynh gọi một câu, hai người lao đi đuổi.
Lâu Thất giật mình, đỡ tốn sức. Đã có người dẫn dụ giúp cô, khiến cô đỡ bị lộ. Cô tiếp tục xuống núi, nhìn thấy ánh đèn lấp lánh ở phía trước.
Không ngờ, người ở Vân Phong sơn trang lại nhiều như thế.
Thế nhưng sư phụ của họ ở gian nào? Họ có mấy sư phụ, liệu có phải trang chủ hiện tại của Vân Phong Sơn Trang hay không? Lâu Thất bay vụt qua tòa lầu cao nhất. Nơi cao nhất có lẽ là người có địa vị cao nhất ở.
Một bóng người vụt qua cách đó không xa. Lâu Thất nhìn chăm chú, rõ ràng là người khi nãy gặp ở giữa đường xuống núi. Tại sao lại xuất hiện ở đây. Xem ra người này không lạ lẫm gì Vân phong sơn trang. Mục đích của hắn ta tới đây là gì? Lâu Thất liền bám theo, không chừng sẽ có kết quả bất ngờ.
Khinh công của người đó khá tốt. thế nhưng Lâu Thất được Khổng Tu chỉ dạy nên có phần nhỉnh hơn. Cô bám phía sua như tên đó không hề phát hiện. Hướng đi của hắn cũng chính là hướng Lâu Thất muốn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.