Chương 128
Khuyết Danh
26/07/2019
Lâu Thất xoay đầu lại nhìn ông ta một cái, sau đó ngồi vào trong. Xe ngựa dĩ nhiên kém hơn mấy bậc so với chiếc xe mà nàng và Trầm Sát ngồi, nhưng ít nhất bên trong cũng xem như sạch sẽ, hơn nữa có một góc đang treo một túi thơm, hương hoa thanh mát ngập tràn khắp thùng xe.
Nàng đã vào trong, y phục trên người vốn dĩ đã ướt nhẹp, vừa ngồi xuống liền làm ướt đệm rồi.
"Đại thúc, làm ướt đệm trong thùng xe rồi làm sao đây? Có khiến thúc quay về bị chủ nhân quở mắng không?" Nàng vén tấm mành ra nói với ông ấy.
"Không đâu không đâu, không sao cả, đệm ngồi đều có thể thay, sau khi về thay cái khô là được rồi, cô nương đừng lo." Đại thúc đó lại hỏi: "Cô nương đang muốn đi đâu? Trấn chúng tôi ở ngay trước mặt, trận mưa này e là sẽ còn rất lâu, muốn đến trấn trú lại một đêm chứ?"
"Ừm." Lâu Thất trả lời một tiếng, mắt đảo một vòng, hỏi: "Đại thúc, trên trấn của các người có bán ngựa không?"
"Cô nương muốn mua ngựa à? Có chứ, đến lúc đó ta sẽ tìm cho cô một tay buôn ngựa đáng tin cậy. Đúng rồi cô nương, sao cô lại ở đây một mình vậy? Nhìn dáng vẻ của cô chắc là thiên kim tiểu thư của một nhà giàu nào đó, một mình ra ngoài không sợ gặp phải kẻ xấu à?"
"Ta ra ngoài để quan sát cảnh đời, cha ta cũng không đồng ý để ta ra ngoài, vì vậy ta đành một mình lén chạy ra thôi."
Mưa càng lúc càng nặng hạt, trò chuyện mấy câu, Lâu Thất đoán tình hình đối phương chắc cũng hỏi gần hết rồi, ông ta quả nhiên đã lặng im, miệt mài đánh ngựa, cho xe chạy cực nhanh.
Ở đây là Đông Thanh, Đông Thanh đất rộng tài nguyên phong phú, bách tính an cư lạc nghiệp, từ một trấn này cũng có thể nhìn ra được, trấn nhỏ chính là một tòa thành. Lúc này, bên ngoài cổng thành có một đội lính gác đang kiểm tra xe và người đi bộ ra vào.
"Ơ, sao lại bố trí phòng vệ rồi?" Đại thúc đó cũng có chút ngạc nhiên.
"Đại thúc, bình thường ở đây không có lính gác à?"
"Bình thường thì ở trên lầu cổng thành có lính gác, nhưng đi vào sẽ không kiểm tra."
Mưa hiện giờ tuy đã nhỏ hơn một chút, nhưng lúc thời tiết như vậy mà còn cảnh giới nghiêm ngặt, kiểm tra chặt chẽ bách tinh lui tới, đây là muốn bắt tội phạm quan trọng ư?
"Chắc là có kẻ ác phạm tội rồi, vì vậy phải tra khám đó." Đại thúc nói dỗ dành: "Không sao, không liên quan gì tới chúng ta."
Trời mưa, người và xe ra vào thành dĩ nhiên không nhiều, trước mặt họ vừa đúng lúc có một chiếc xe vô cùng lộng lẫy đi vào, họ xếp hàng ở phía sau còn có thể ngửi thấy hương hoa và mùi son phấn truyền ra từ trên chiếc xe đó.
Lâu Thất hỏi: "Đại thúc, chiếc xe phía trước là của ai vậy, đẹp quá đi."
"Ôi, đó là xe ngựa của Bách Hoa Phu Nhân." Do quay lưng lại với Lâu Thất nên nàng không nhìn thấy biểu cảm của ông ta, nhưng vẫn cảm thấy khi đại thúc nhắc đến Bách Hoa Phu Nhân khiến cho người ta thấy một cảm giác thèm thuồng.
"Bách Hoa Phu Nhân là người nào vậy?"
"Bách Hoa Phu Nhân là nữ nhân đẹp nhất ở chỗ chúng tôi, vẻ đẹp đó, sự quyến rũ đó..." Ông ta nhận ra được bản thân nói lỡ lời nên lại chuyển chủ đề: "Cô nương cũng rất xinh đẹp, nếu thân là nam nhân thì Bách Hoa Phu Nhân chắc chắn sẽ thích."
"Bách Hoa Phu Nhân thích nam nhân đẹp à?" Lâu Thất hỏi.
"Đúng vậy đúng vậy."
Chiếc xe đó của Bách Hoa Phu Nhân rất nhanh đã được thông hành, đến lượt họ, đại thúc lập tức móc ra từ trong ngực mấy viên bạc vụn, nhét vào trong tay tên lính gác đi tới đó. Người đó cất bạc đi, nhưng vẫn đi tới: "Vương Hồ Tử, chúng ta đều quen biết ngươi, nhưng lần này bên trên hạ tử lệnh xuống, nhất định không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào, vì vậy vẫn phải xem xét."
"Vậy thì xem đi, xem đi." Đại thúc tên Vương Hồ Tử cũng không sợ.
Mành xe được vén lên, tên lính gác đó chạm phải ánh mắt trong veo của Lâu Thất, không nén nổi sững sờ một chút.
"Lính gác đại ca, các người là muốn tìm ai à?"
"Hai người nam nhân..." Lính gác trả lời một cách vô thức, nhưng bỗng phản ứng lại đây là cơ mật nên lập tức ngậm miệng. Hắn nhìn nàng rồi lại nhìn Vương Hồ Tử, trong ánh mắt lóe qua ánh sáng gì đó, Lâu Thất xem như không nhìn thấy.
Vương Hồ Tử cười cùng với hắn.
Lính gác đó vẫy vẫy tay, để họ vào cổng thành.
Mỗi một tòa thành của Đông Thanh có thể đều như vậy, kiến trúc quy củ, đường đi rộng rãi, sạch sẽ, khiến mọi người vừa vào thành liền cảm nhận được cảm giác rất thoải mái. Đây có lẽ là kiểu làm việc của Đông Thời Ngọc, cũng giống như cảm giác mà hắn tạo cho người khác.
"Cô nương, nếu cô không vội, ta sẽ đi xem thử Bách Hoa Phủ trước có được không?"
Đi Bách Hoa Phủ? Là muốn xem gì?
Lâu Thất lắc lắc đầu: "Ta không vội."
Vương Hồ Tử lập tức "đi" một tiếng, xe ngựa đuổi theo chiếc xe lộng lẫy đã quẹo qua khúc cua phía trước.
Xe ngựa đó chạy được một đoạn, quẹo qua hai khúc cua rồi dừng lại ở cổng một căn nhà có hình vẽ màu tinh xảo xa hoa, người gác cửa lập tức mở ô giấy dầu đến đón. Lâu Thất phát hiện người gác cửa này còn là một thiếu niên mười mấy tuổi trông mặt mày thanh tú.
Trên xe ngựa đầu tiên là một thị nữ thân hình nhanh nhẹn bước xuống, nàng ta cũng mở một chiếc ô giấy dầu, sau đó đỡ từ trong xe ra một nữ tử vô cùng cao ráo, đi vào cổng lớn.
Lâu Thất nhìn bóng lưng của nữ tử cao ráo đó hơi nhíu mày, sao nàng cứ cảm thấy thân hình của nữ tử đó quen như vậy nhỉ?
Không phải chứ?
"Thật kỳ lạ, người lần này đưa về lại là nữ nhân." Vương Hồ Tử thấp giọng lẩm bẩm một mình, hình như cảm thấy rất vô vị, xe ngựa quay đầu chuẩn bị đi.
"Cô nương..." Ông ấy quay đầu muốn nói chuyện với Lâu Thất nhưng phát hiện gió thổi tung mành xe, bên trong đã không còn ai cả.
Vương Hồ Tử kinh ngạc đến suýt chút nữa nhảy cả lên, xông vào trong thùng xe lật tung khắp nơi như bị ngốc vậy, rõ ràng là thùng xe lớn chừng này có người hay không thì nhìn cái là biết.
"Mẹ kiếp! Không dễ gì gặp được món hàng ngon còn muốn bán được giá hời, thế mà người lại chạy rồi! Sao ta lại xui xẻo vậy chứ!" Vương Hồ Tử kêu khóc.
Lâu Thất nấp trên một cái cây lớn bên cạnh tường vây của Bách Hoa Phủ, còn có thể nghe được tiếng khóc lóc của Vương Hồ Tử. Nàng liếc mắt một cái, tên ngu xuẩn này, lẽ nào thật sự xem nàng là đồ ngốc ư?
Nếu không phải nàng nhìn thấy thân hình nữ nhân cao ráo vừa nãy quá quen thì nàng cũng sẽ trộm xe ngựa của ông ta mà đi rồi. Hiện giờ lại tạm tha cho ông ta, còn dám kêu khóc.
Thấy nữ nhân đó được dìu vào cổng hoa rũ, nàng ta dường như thân thể không khỏe, bước đi mềm nhũn không có sức, nửa người tựa lên vai thị nữ khá nhỏ nhắn đó, ngược lại thì thị nữ nhỏ nhắn kia bước chân vững chãi, dìu đỡ nàng ta mà không tỏ ra tốn sức chút nào.
"Liên cô nương về rồi."
Bốn thị nữ thanh tú xinh đẹp nghênh đón, nhìn từ phục sức thì không cùng một cấp với thị nữ nhỏ nhắn đó, xưng hô của họ đối với nàng ta cũng đã chứng tỏ điểm này.
"Ừm, phu nhân có hỏi đến ta không?" Liên cô nương giao người đang dìu cho họ, bưng lấy cái chén mà một thị nữ khác đưa tới rồi mở nắp ra uống hai hớp.
"Phu nhân đã hỏi qua mấy lần rồi, sợ lúc này đã sốt ruột, Liên cô nương có thể đi gặp phu nhân ngay?"
"Không vội, phu nhân lát nữa nhìn thấy món hàng hôm nay sẽ vui. Các ngươi đưa hắn xuống tắm gội thay đồ, phu nhân thích áo choàng bông màu đen, cứ cho hắn thay áo choàng bông màu đen đi."
"Vâng, Liên cô nương."
Liên cô nương đó quay người rời đi, nữ nhân cao ráo được bốn người phụ nữ dìu đi xuyên qua một hoa viên nhỏ, đi vào cổng hình vòm. Bóng cây bên cạnh lay động, Lâu Thất đứng trên đó một cách nhẹ nhàng, nhìn xuyên qua cành lá, chỉ cảm thấy trố mắt há miệng.
Ở đây lại là một suối nước nóng lộ thiên cực lớn, trên nước suối khói nhẹ mù mịt, bên suối xếp đá bạch ngọc, ngoài đá là từng cụm hoa tươi nở rộ. Bên hồ có tám nữ tử mặc vải mỏng đang xõa tóc dài ngồi thành hàng, đôi chân trần ngâm trong nước suối.
Thấy người tới, họ đều đồng loạt ngẩng đầu lên, một người rất xinh đẹp trong đó kêu lên một cách ngạc nhiên: "Ơ, lại cải trang thành nữ à?"
"Hôm nay nghe nói cổng thành giới nghiêm, người tra khám là nam nhân, vì vậy hàng ngon không cải trang thành nữ, sợ là phải bị bắt lại."
"Ai dám tranh người với phu nhân chúng ta chứ." Có người cười yêu kiều.
"Mau xem thử mau xem thử, hàng lần này đúng là đẹp mà!" Có người kêu lên.
Mấy nữ tử đó vây lại, quan sát hàng mà họ nói với vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.
Còn Lâu Thất khi nghe thấy cải trang thành nữ thì bưng trán, chắc sẽ không phải đúng là hắn chứ? Nếu đúng là hắn thì ai lợi hại như vậy có thể bắt được hắn, còn cải trang hắn thành nữ nữa? Vừa nãy thị nữ nhỏ nhắn kia tuy nói võ công không yếu, nhưng cũng không nhìn ra được là cao thủ tuyệt đỉnh mà.
Mắt thấy người đó sắp bị lột sạch y phục đẩy vào trong suối nước nóng, Lâu Thất vừa hay đổi góc khác nhìn tới, vừa nhìn được khuôn mặt đó, rồi chạm phải ánh mắt u oán đó, suýt chút nữa phun ra rồi.
Còn nhìn còn nhìn, còn không cứu ta.
Trong ánh mắt đó truyền đạt ra ý rõ ràng.
Tay Lâu Thất vừa mò một nắm ngân châm, bay người ném vút một cái, tám nữ tử bao gồm cả hai thị nữ khác vừa nãy đã cầm y phục tới đều ngã xuống một cách mềm nhũn.
Ngã một đống ở suối nước nóng, vải mỏng không che nổi thân thể xinh đẹp, nàng bày tỏ cảnh này quả thực là quá đẹp.
"Nè, mỹ nhân, trông cũng rất xinh mà." Nàng đỡ nữ nhân cao ráo sắp ngã xuống đó, dùng ngón trỏ móc cằm của hắn lên một cách ngả ngớn, nháy mắt qua đó.
"..."
Cảnh này đừng để chủ tử nhìn thấy, nếu không hắn không cần sống nữa.
Lâu Thất cười hi hi, dìu hắn đến một cái giường mây mềm ở bên suối một cách chậm rãi: "Mỹ nhân, nàng nằm xuống trước đã, đúng là không ngờ nàng xinh như hoa như ngọc mà cân nặng lại không nhẹ nhỉ."
Để hắn nằm lên giường mây, đưa tay hất tóc trên mặt hắn. Ánh mắt Lâu Thất đặt lên người hắn, vừa nãy đã bị cởi mất áo ngoài, áo trong thì vẫn là đồ nam nhưng cũng bị lôi gần ra hết rồi, để lộ ra vùng ngực lớn, ngay cả chỗ nhô lên nho nhỏ cũng nhìn thấy.
Lâu Thất huýt sáo một hơi: "Nguyệt Vệ đại nhân, không ngờ ngươi trông có vẻ cao gầy, nhưng trên thực tế lại cường tráng như vậy! Thân hình rất đẹp mà!"
Không sai, "mỹ nhân" này chính là Nguyệt.
Nếu không phải vì nhìn thấy thân hình giống hắn, nàng đã vội đi tìm Trầm Sát, làm gì đi theo đến đây làm lỡ thời gian vô ích.
Chính vì người này là Nguyệt nên nàng mới càng kinh ngạc, với võ công của Nguyệt sao có thể dễ bị bắt như vậy? Nhưng khi ngón tay nàng đặt lên mạch của hắn thì trong mắt lóe qua một tia sáng tỏ và tức giận.
"Các ngươi lại gặp phải người Nam Cương rồi." Nàng đây là giọng điệu khẳng định.
Thứ hắn trúng phải là một loại sâu độc khá dễ giải, cũng là một loại sâu độc mà những người chuyên làm chuyện trộm cắp nuôi nhiều trong Nam Cương. Loại sâu độc này không cần đi vào trong cơ thể, chỉ cho cắn một miếng thì toàn thân sẽ mất hết sức lực, không thể nói được, ý thức thì tỉnh táo nhưng thân thể lại nghe theo sự chỉ huy của người khác mà không thể kiểm soát.
Cũng giống như Nguyệt Vệ vừa nãy, bảo hắn đi đâu thì đi đó.
Trên mặt Nguyệt Vệ hiện lên vẻ lo lắng, mà sau đó thì cười khổ. Hắn nghe người đó nói sâu độc này tuy được tính là loại yếu nhất trong sâu độc Nam Cương, không nguy hiểm tính mạng, hơn nữa đối với thân thể và tinh thần thực ra không có chút tổn thương nào, nhưng lại không có ai giải được, chỉ có thể chờ mười ngày sau tự động giải mà thôi.
Nàng đã vào trong, y phục trên người vốn dĩ đã ướt nhẹp, vừa ngồi xuống liền làm ướt đệm rồi.
"Đại thúc, làm ướt đệm trong thùng xe rồi làm sao đây? Có khiến thúc quay về bị chủ nhân quở mắng không?" Nàng vén tấm mành ra nói với ông ấy.
"Không đâu không đâu, không sao cả, đệm ngồi đều có thể thay, sau khi về thay cái khô là được rồi, cô nương đừng lo." Đại thúc đó lại hỏi: "Cô nương đang muốn đi đâu? Trấn chúng tôi ở ngay trước mặt, trận mưa này e là sẽ còn rất lâu, muốn đến trấn trú lại một đêm chứ?"
"Ừm." Lâu Thất trả lời một tiếng, mắt đảo một vòng, hỏi: "Đại thúc, trên trấn của các người có bán ngựa không?"
"Cô nương muốn mua ngựa à? Có chứ, đến lúc đó ta sẽ tìm cho cô một tay buôn ngựa đáng tin cậy. Đúng rồi cô nương, sao cô lại ở đây một mình vậy? Nhìn dáng vẻ của cô chắc là thiên kim tiểu thư của một nhà giàu nào đó, một mình ra ngoài không sợ gặp phải kẻ xấu à?"
"Ta ra ngoài để quan sát cảnh đời, cha ta cũng không đồng ý để ta ra ngoài, vì vậy ta đành một mình lén chạy ra thôi."
Mưa càng lúc càng nặng hạt, trò chuyện mấy câu, Lâu Thất đoán tình hình đối phương chắc cũng hỏi gần hết rồi, ông ta quả nhiên đã lặng im, miệt mài đánh ngựa, cho xe chạy cực nhanh.
Ở đây là Đông Thanh, Đông Thanh đất rộng tài nguyên phong phú, bách tính an cư lạc nghiệp, từ một trấn này cũng có thể nhìn ra được, trấn nhỏ chính là một tòa thành. Lúc này, bên ngoài cổng thành có một đội lính gác đang kiểm tra xe và người đi bộ ra vào.
"Ơ, sao lại bố trí phòng vệ rồi?" Đại thúc đó cũng có chút ngạc nhiên.
"Đại thúc, bình thường ở đây không có lính gác à?"
"Bình thường thì ở trên lầu cổng thành có lính gác, nhưng đi vào sẽ không kiểm tra."
Mưa hiện giờ tuy đã nhỏ hơn một chút, nhưng lúc thời tiết như vậy mà còn cảnh giới nghiêm ngặt, kiểm tra chặt chẽ bách tinh lui tới, đây là muốn bắt tội phạm quan trọng ư?
"Chắc là có kẻ ác phạm tội rồi, vì vậy phải tra khám đó." Đại thúc nói dỗ dành: "Không sao, không liên quan gì tới chúng ta."
Trời mưa, người và xe ra vào thành dĩ nhiên không nhiều, trước mặt họ vừa đúng lúc có một chiếc xe vô cùng lộng lẫy đi vào, họ xếp hàng ở phía sau còn có thể ngửi thấy hương hoa và mùi son phấn truyền ra từ trên chiếc xe đó.
Lâu Thất hỏi: "Đại thúc, chiếc xe phía trước là của ai vậy, đẹp quá đi."
"Ôi, đó là xe ngựa của Bách Hoa Phu Nhân." Do quay lưng lại với Lâu Thất nên nàng không nhìn thấy biểu cảm của ông ta, nhưng vẫn cảm thấy khi đại thúc nhắc đến Bách Hoa Phu Nhân khiến cho người ta thấy một cảm giác thèm thuồng.
"Bách Hoa Phu Nhân là người nào vậy?"
"Bách Hoa Phu Nhân là nữ nhân đẹp nhất ở chỗ chúng tôi, vẻ đẹp đó, sự quyến rũ đó..." Ông ta nhận ra được bản thân nói lỡ lời nên lại chuyển chủ đề: "Cô nương cũng rất xinh đẹp, nếu thân là nam nhân thì Bách Hoa Phu Nhân chắc chắn sẽ thích."
"Bách Hoa Phu Nhân thích nam nhân đẹp à?" Lâu Thất hỏi.
"Đúng vậy đúng vậy."
Chiếc xe đó của Bách Hoa Phu Nhân rất nhanh đã được thông hành, đến lượt họ, đại thúc lập tức móc ra từ trong ngực mấy viên bạc vụn, nhét vào trong tay tên lính gác đi tới đó. Người đó cất bạc đi, nhưng vẫn đi tới: "Vương Hồ Tử, chúng ta đều quen biết ngươi, nhưng lần này bên trên hạ tử lệnh xuống, nhất định không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào, vì vậy vẫn phải xem xét."
"Vậy thì xem đi, xem đi." Đại thúc tên Vương Hồ Tử cũng không sợ.
Mành xe được vén lên, tên lính gác đó chạm phải ánh mắt trong veo của Lâu Thất, không nén nổi sững sờ một chút.
"Lính gác đại ca, các người là muốn tìm ai à?"
"Hai người nam nhân..." Lính gác trả lời một cách vô thức, nhưng bỗng phản ứng lại đây là cơ mật nên lập tức ngậm miệng. Hắn nhìn nàng rồi lại nhìn Vương Hồ Tử, trong ánh mắt lóe qua ánh sáng gì đó, Lâu Thất xem như không nhìn thấy.
Vương Hồ Tử cười cùng với hắn.
Lính gác đó vẫy vẫy tay, để họ vào cổng thành.
Mỗi một tòa thành của Đông Thanh có thể đều như vậy, kiến trúc quy củ, đường đi rộng rãi, sạch sẽ, khiến mọi người vừa vào thành liền cảm nhận được cảm giác rất thoải mái. Đây có lẽ là kiểu làm việc của Đông Thời Ngọc, cũng giống như cảm giác mà hắn tạo cho người khác.
"Cô nương, nếu cô không vội, ta sẽ đi xem thử Bách Hoa Phủ trước có được không?"
Đi Bách Hoa Phủ? Là muốn xem gì?
Lâu Thất lắc lắc đầu: "Ta không vội."
Vương Hồ Tử lập tức "đi" một tiếng, xe ngựa đuổi theo chiếc xe lộng lẫy đã quẹo qua khúc cua phía trước.
Xe ngựa đó chạy được một đoạn, quẹo qua hai khúc cua rồi dừng lại ở cổng một căn nhà có hình vẽ màu tinh xảo xa hoa, người gác cửa lập tức mở ô giấy dầu đến đón. Lâu Thất phát hiện người gác cửa này còn là một thiếu niên mười mấy tuổi trông mặt mày thanh tú.
Trên xe ngựa đầu tiên là một thị nữ thân hình nhanh nhẹn bước xuống, nàng ta cũng mở một chiếc ô giấy dầu, sau đó đỡ từ trong xe ra một nữ tử vô cùng cao ráo, đi vào cổng lớn.
Lâu Thất nhìn bóng lưng của nữ tử cao ráo đó hơi nhíu mày, sao nàng cứ cảm thấy thân hình của nữ tử đó quen như vậy nhỉ?
Không phải chứ?
"Thật kỳ lạ, người lần này đưa về lại là nữ nhân." Vương Hồ Tử thấp giọng lẩm bẩm một mình, hình như cảm thấy rất vô vị, xe ngựa quay đầu chuẩn bị đi.
"Cô nương..." Ông ấy quay đầu muốn nói chuyện với Lâu Thất nhưng phát hiện gió thổi tung mành xe, bên trong đã không còn ai cả.
Vương Hồ Tử kinh ngạc đến suýt chút nữa nhảy cả lên, xông vào trong thùng xe lật tung khắp nơi như bị ngốc vậy, rõ ràng là thùng xe lớn chừng này có người hay không thì nhìn cái là biết.
"Mẹ kiếp! Không dễ gì gặp được món hàng ngon còn muốn bán được giá hời, thế mà người lại chạy rồi! Sao ta lại xui xẻo vậy chứ!" Vương Hồ Tử kêu khóc.
Lâu Thất nấp trên một cái cây lớn bên cạnh tường vây của Bách Hoa Phủ, còn có thể nghe được tiếng khóc lóc của Vương Hồ Tử. Nàng liếc mắt một cái, tên ngu xuẩn này, lẽ nào thật sự xem nàng là đồ ngốc ư?
Nếu không phải nàng nhìn thấy thân hình nữ nhân cao ráo vừa nãy quá quen thì nàng cũng sẽ trộm xe ngựa của ông ta mà đi rồi. Hiện giờ lại tạm tha cho ông ta, còn dám kêu khóc.
Thấy nữ nhân đó được dìu vào cổng hoa rũ, nàng ta dường như thân thể không khỏe, bước đi mềm nhũn không có sức, nửa người tựa lên vai thị nữ khá nhỏ nhắn đó, ngược lại thì thị nữ nhỏ nhắn kia bước chân vững chãi, dìu đỡ nàng ta mà không tỏ ra tốn sức chút nào.
"Liên cô nương về rồi."
Bốn thị nữ thanh tú xinh đẹp nghênh đón, nhìn từ phục sức thì không cùng một cấp với thị nữ nhỏ nhắn đó, xưng hô của họ đối với nàng ta cũng đã chứng tỏ điểm này.
"Ừm, phu nhân có hỏi đến ta không?" Liên cô nương giao người đang dìu cho họ, bưng lấy cái chén mà một thị nữ khác đưa tới rồi mở nắp ra uống hai hớp.
"Phu nhân đã hỏi qua mấy lần rồi, sợ lúc này đã sốt ruột, Liên cô nương có thể đi gặp phu nhân ngay?"
"Không vội, phu nhân lát nữa nhìn thấy món hàng hôm nay sẽ vui. Các ngươi đưa hắn xuống tắm gội thay đồ, phu nhân thích áo choàng bông màu đen, cứ cho hắn thay áo choàng bông màu đen đi."
"Vâng, Liên cô nương."
Liên cô nương đó quay người rời đi, nữ nhân cao ráo được bốn người phụ nữ dìu đi xuyên qua một hoa viên nhỏ, đi vào cổng hình vòm. Bóng cây bên cạnh lay động, Lâu Thất đứng trên đó một cách nhẹ nhàng, nhìn xuyên qua cành lá, chỉ cảm thấy trố mắt há miệng.
Ở đây lại là một suối nước nóng lộ thiên cực lớn, trên nước suối khói nhẹ mù mịt, bên suối xếp đá bạch ngọc, ngoài đá là từng cụm hoa tươi nở rộ. Bên hồ có tám nữ tử mặc vải mỏng đang xõa tóc dài ngồi thành hàng, đôi chân trần ngâm trong nước suối.
Thấy người tới, họ đều đồng loạt ngẩng đầu lên, một người rất xinh đẹp trong đó kêu lên một cách ngạc nhiên: "Ơ, lại cải trang thành nữ à?"
"Hôm nay nghe nói cổng thành giới nghiêm, người tra khám là nam nhân, vì vậy hàng ngon không cải trang thành nữ, sợ là phải bị bắt lại."
"Ai dám tranh người với phu nhân chúng ta chứ." Có người cười yêu kiều.
"Mau xem thử mau xem thử, hàng lần này đúng là đẹp mà!" Có người kêu lên.
Mấy nữ tử đó vây lại, quan sát hàng mà họ nói với vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.
Còn Lâu Thất khi nghe thấy cải trang thành nữ thì bưng trán, chắc sẽ không phải đúng là hắn chứ? Nếu đúng là hắn thì ai lợi hại như vậy có thể bắt được hắn, còn cải trang hắn thành nữ nữa? Vừa nãy thị nữ nhỏ nhắn kia tuy nói võ công không yếu, nhưng cũng không nhìn ra được là cao thủ tuyệt đỉnh mà.
Mắt thấy người đó sắp bị lột sạch y phục đẩy vào trong suối nước nóng, Lâu Thất vừa hay đổi góc khác nhìn tới, vừa nhìn được khuôn mặt đó, rồi chạm phải ánh mắt u oán đó, suýt chút nữa phun ra rồi.
Còn nhìn còn nhìn, còn không cứu ta.
Trong ánh mắt đó truyền đạt ra ý rõ ràng.
Tay Lâu Thất vừa mò một nắm ngân châm, bay người ném vút một cái, tám nữ tử bao gồm cả hai thị nữ khác vừa nãy đã cầm y phục tới đều ngã xuống một cách mềm nhũn.
Ngã một đống ở suối nước nóng, vải mỏng không che nổi thân thể xinh đẹp, nàng bày tỏ cảnh này quả thực là quá đẹp.
"Nè, mỹ nhân, trông cũng rất xinh mà." Nàng đỡ nữ nhân cao ráo sắp ngã xuống đó, dùng ngón trỏ móc cằm của hắn lên một cách ngả ngớn, nháy mắt qua đó.
"..."
Cảnh này đừng để chủ tử nhìn thấy, nếu không hắn không cần sống nữa.
Lâu Thất cười hi hi, dìu hắn đến một cái giường mây mềm ở bên suối một cách chậm rãi: "Mỹ nhân, nàng nằm xuống trước đã, đúng là không ngờ nàng xinh như hoa như ngọc mà cân nặng lại không nhẹ nhỉ."
Để hắn nằm lên giường mây, đưa tay hất tóc trên mặt hắn. Ánh mắt Lâu Thất đặt lên người hắn, vừa nãy đã bị cởi mất áo ngoài, áo trong thì vẫn là đồ nam nhưng cũng bị lôi gần ra hết rồi, để lộ ra vùng ngực lớn, ngay cả chỗ nhô lên nho nhỏ cũng nhìn thấy.
Lâu Thất huýt sáo một hơi: "Nguyệt Vệ đại nhân, không ngờ ngươi trông có vẻ cao gầy, nhưng trên thực tế lại cường tráng như vậy! Thân hình rất đẹp mà!"
Không sai, "mỹ nhân" này chính là Nguyệt.
Nếu không phải vì nhìn thấy thân hình giống hắn, nàng đã vội đi tìm Trầm Sát, làm gì đi theo đến đây làm lỡ thời gian vô ích.
Chính vì người này là Nguyệt nên nàng mới càng kinh ngạc, với võ công của Nguyệt sao có thể dễ bị bắt như vậy? Nhưng khi ngón tay nàng đặt lên mạch của hắn thì trong mắt lóe qua một tia sáng tỏ và tức giận.
"Các ngươi lại gặp phải người Nam Cương rồi." Nàng đây là giọng điệu khẳng định.
Thứ hắn trúng phải là một loại sâu độc khá dễ giải, cũng là một loại sâu độc mà những người chuyên làm chuyện trộm cắp nuôi nhiều trong Nam Cương. Loại sâu độc này không cần đi vào trong cơ thể, chỉ cho cắn một miếng thì toàn thân sẽ mất hết sức lực, không thể nói được, ý thức thì tỉnh táo nhưng thân thể lại nghe theo sự chỉ huy của người khác mà không thể kiểm soát.
Cũng giống như Nguyệt Vệ vừa nãy, bảo hắn đi đâu thì đi đó.
Trên mặt Nguyệt Vệ hiện lên vẻ lo lắng, mà sau đó thì cười khổ. Hắn nghe người đó nói sâu độc này tuy được tính là loại yếu nhất trong sâu độc Nam Cương, không nguy hiểm tính mạng, hơn nữa đối với thân thể và tinh thần thực ra không có chút tổn thương nào, nhưng lại không có ai giải được, chỉ có thể chờ mười ngày sau tự động giải mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.