Đế Vương Sủng Ái

Chương 136

Khuyết Danh

26/07/2019

"Còn có cái gì khác có thể thay thế được không?" Lâu Thất trong lòng hồi hộp nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ có Trầm Sát đang ôm eo nàng là có thể cảm nhận được nàng đang khẽ run rẩy.

Hắn khẽ nhíu mày, thực ra hắn cũng chưa từng hỏi nàng về vấn đề lai lịch của nàng. Hắn cho rằng, nàng rơi vào lòng hắn tức là của hắn, nhưng nếu như bây giờ đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ tự xưng là mẫu thân của Lâu Thất, hoặc huynh đệ tỷ muội gì nữa, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Cho dù là ai đi chăng nữa, ai cướp nàng cũng không được, Lâu Thất là của hắn.

Trầm Sát ôm chặt nàng hơn.

"Không có, chỉ có cái này thôi." Kim Lão có chút rầu rĩ nhìn nàng: "Ta nói này Thất nha đầu, nếu như có người bảo quản cẩn thận máu cuống rốn của ngươi tới bây giờ, chứng tỏ gia thế của ngươi không đơn giản, ngươi là người Lâu gia sao?"

"Lâu gia đó là Lâu gia nào?" Lâu Thất cố gắng kiềm chế bản thân, thực ra nàng đã kinh hãi tới mức muốn gào lên.

"Ngươi không biết Lâu gia sao?" Kim Lão nhíu mày, "xem ra trong chốc lát là không thể nói hết, đợi ta cứu sư điệt của ta xong, trên đường đi tìm huyết liên sẽ nói kĩ với các ngươi."

Lâu Thất đành phải kìm nén lại.

Những việc này có thể tạm thời không nói, nhưng phải giải bí pháp của Mộc Lna, điểm này Lâu Thất không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Nhưng sắc mặt Kim Lão lộ vẻ khó xử: "Nếu như tên quái tài Hiên Viên năm xưa có ở đây nói không chừng sẽ có cách giải bí thuật hoán đổi dung nhan, nhưng theo lão phu được biết, Hiên Viên đã mất tích rất lâu rồi, cũng không biết gã đó lại chạy đi đâu rồi, năm xưa nghe nói hắn ta và Lâu gia..."

Lời Kim Lão chững lại, nhưng Lâu Thất bây giờ không cần ông ta nói cũng biết lão đạo sỹ nhất định có quen biết với ba mẹ mình, căn bản không giống như những gì trước đây ông ta nói, nói là nhặt được nàng trong một thùng sơn xinh đẹp dưới một gốc cây xinh đẹp, ông ta còn nói, vì cái thùng sơn đó nên mới lười biếng lấy tên nàng là Tất (thùng sơn âm hán việt là Tất Đồng), sau thấy chữ này hơi nam tính nên sửa thành Thất, dù sao thì cũng có thủy có mộc (chữ Thất trong chữ Hán có bộ thủy và bộ mộc), thích hợp với nàng.

Nói xằng nói cuội, bây giờ xem ra toàn là nói xằng nói cuội! Lâu Thất nghiến răng, nếu như lão đạo sĩ thối xuất hiện trước mặt nàng bây giờ, nàng nhất định sẽ xông tới đánh cho lão ta một trận tơi bời.

"Lão ta có cách giải?" Nàng nghiến răng, nếu như lão đạo sĩ có cách giải vậy thì nàng chắc cũng phải biết cách giải mới đúng, nàng thường được lão đạo sĩ khen hậu sinh khả úy, mười mấy tuổi đổ về trước, hứng thú lớn nhất của nàng là đánh bại lão trong mọi việc. Mới đầu nàng thua rất thê thảm, sau đó số lần hòa nhiều hơn, tiếp nữa số lần thắng nhiều hơn, cuối cùng lão đã rất khó tìm được cơ hội để thắng nàng, trừ nội lực thâm hậu hơn nàng. Nhưng điểm này bây giờ chắc đã khác rồi, vì nàng đã uống Thạch Tủy Ngàn Năm.

"Điều này ta cũng không dám chắc, nhưng thiên hạ chỉ có một quái tài, nếu như nói có người có thể giải thì chỉ có duy nhất Hiên Viên thôi, bây giờ chắc là không thể rồi, vì bí pháp này, Đoạn Trần Tông cũng chỉ có hai ba người hiểu."

"Hủy luôn là được." Trầm Sát dứt khoát gọn lẹ.

Kim Lão lắc đầu: "Không được, nếu hủy rồi, mặt của Thất nha đầu cũng sẽ bắt đầu có vấn đề, đây cũng chính là nguyên nhân tà ác của loại bí pháp này, sau khi bí pháp thi triển thành công, hai gương mặt sẽ có liên hệ nhất định, nhất định phải giải mới được."

Trầm Sát mặt đen như đít nồi: "Chết tiệt!"

Chết tiệt, chết tiệt, không ngờ lại có loại bí pháp tà ác tới vậy! Hắn không khỏi vã mồ hôi lạnh, cũng may, cũng may trước đây hắn không một chưởng đánh nát gương mặt của ả ta! Đoạn Trần Tông!

"Nhất định phải giải đúng không? Vậy thì hãy thử đi." Lâu Thất nói xong đứng dậy nhìn họ. Chả trách Mộc Lan dám khiêu khích nàng mà không nể sợ gì, không lo nàng sẽ ra tay, chắc là còn có chiêu độc bí mật này đang đợi nàng! Hủy gương mặt đó cũng có nghĩa là hủy gương mặt mình sao? Nàng rất muốn biết, Đoạn Trần Tông rốt cuộc là ai hận gương mặt của nàng tới mức này!

Mộc Lan quả nhiên vẫn theo Nguyệt tới đây.

Lần này Lâu Thất nhìn gương mặt của cô ta không chỉ đơn thuần là ghét nữa mà còn có cả căm hận và sát khí.



Nghĩ tới gương mặt này dùng phương pháp cực kỳ tà ác, dùng máu cuống rốn của nàng để tạo nên, trong lòng nàng lại giống như có một con rắn độc đang bò, khiến tâm lý của nàng càng lúc càng đen tối, trong đầu cũng lóe lên vô số cách hủy đi gương mặt này.

Mộc Lan dường như cũng đoán được họ nói gì nhưng cô ta vẫn không hề sợ hãi, nhướng mày nhìn Lâu Thất, ý muốn nói với nàng rằng, cho dù nàng biết gương mặt của cô ta là cớ làm sao thì nàng cũng không có cách nào! Có giỏi thì nàng hãy tới rạch mặt cô ta đi.

"Tử sĩ đúng không? Bí pháp đúng không? Bí thuật hoán đổi dung nhan đúng không?" Lâu Thất bất ngờ nói thẳng ra những gì mình vừa mới biết, căn bản không quan tâm tới việc Mộc Lan có đề cao cảnh giác hay không, nhưng khi cô ta còn chưa kịp lên tiếng, thân hình nàng đã nhanh chóng tạo thành một tàn ảnh, tàn ảnh còn chưa tan đi, tay nàng đã bấu chặt vào cổ Mộc Lan, dường như nhấc bổng cô ta lên, giơ về phía trước. Mộc Lan bị nàng xách cổ lùi sau, sắp sửa không thở được nữa.

Rầm!

Lưng cô ta đập vào một gốc cây, lá cây rụng tơi tả, một chiếc lá rơi xuống trước mặt cô ta, lập tức cô ta bắt gặp đôi mắt sâu thăm thẳm của Lâu Thất, cô ta bất giác sững sờ vì trước đây ánh mắt của Lâu Thất không phải như thế này mà là lạnh lùng, có mang theo sát khí và sự căm hận vô bờ đối với cô ta, bây giờ hoàn toàn không còn như vậy nữa, ánh mắt của Lâu Thất không hề nhìn thấy bất cứ tình cảm nào cả, một chút cũng không có, bình tĩnh, rất tĩnh, giống như một giếng nước cổ. Nhưng trong giếng nước cổ ấy sao lại giống như có hai xoáy lốc, xoay chuyển không ngừng, nhìn vào sẽ thấy hơi chóng mặt.

Cô ta không hề biết rằng, cô ta thực sự đã ngất đi.

Ngất đi mà không biết tại sao mình ngất.

Kim Lão và mọi người đuổi kịp, ba người đều sững sờ nhìn sự thay đổi đột ngột của Lâu Thất, họ không nhìn thấy nàng đã làm gì, Mộc Lan sao lại mềm nhũn ngã xuống đất.

"Nguyệt đại nhân, phiền ngươi hãy kéo theo cô ta."

Lâu Thất hừ một tiếng, chớp chớp mắt sau đó lên tiếng, sau khi mở ra đã trở lại bình thường.

Khiêu khích ư, nàng là người rất nóng vội, ai tới khiêu khích nàng, nàng tuyệt đối sẽ động thủ, đừng tưởng rằng có con át chủ bài là xong, tính nàng một khi đã nổi nóng lên thì cho dù đối phương có át chủ bài hay không, nàng cứ đánh đã rồi tính.

Lúc này, có một nhóm người đang bay về bên ngày, Lâu Thất vừa nhìn người dẫn đầu, trong lòng nảy ra ý định, nàng nở nụ cười có vẻ gian manh.

"Tiện nhân nhà ngươi quả nhiên vẫn chưa chết!"

Người còn chưa tới, tiếng chửi đã vọng tới. Người tới chính là nhị sư tỷ Vân Diệu gì đó của Vân Phong Sơn Trang.

Vân Diệu đi cùng với lục sư đệ và tiểu sư đệ, hai nam đệ tử khác thì Lâu Thất chưa nhìn thấy bao giờ.

Dám mắng chửi người của hắn? Trầm Sát lập tức giận dữ muốn ra tay, Lâu Thất kịp thời giữ tay hắn lại, đồng thời ra hiệu Nguyệt vệ không cần ra tay. Kim Lão thì mặc kệ, ông ta có vẻ có chút hứng thú, như thể chờ đợi việc gì thú vị sắp xảy ra.

"Mạng tiện nhân ngươi lớn gớm, ngươi..."

"Tỷ tỷ," Lâu Thất dụt dè ngắt lời cô ta: "Ta không quen với tỷ, ta nghe nói muội muội ta gây họa ở đây nên dẫn nó tới xin lỗi."

Nàng tránh ra một bước để Vân Diệu nhìn thấy rõ Mộc Lan dựa trên vai Nguyệt vệ.

"Ngươi..." Tiếng mắng chửi của cô ta im bặt, trợn tròn mắt nhìn cô gái hình như đang ngất xỉu, sao lại vậy, sao lại vậy... cô ta lại đưa mắt nhìn Lâu Thất, cứ nhìn tới nhìn lui như vậy mấy lượt vẫn không tìm được điểm khác nhau giữa hai người.



"Cô ta là muội muội của ngươi?"

"Đúng vậy, tỷ tỷ xinh đẹp ơi, muội muội ta tên là Mộc Lan, từ nhỏ đã ương bướng, nếu như khiến tỷ tỷ tức giận, mong tỷ tỷ xinh đẹp đừng so đo với nó."

Kim Lão suýt nữa bật cười, Thất nha đầu đóng kịch cũng giống thật, ông ta dám chắc rằng, trước đây chính nàng ta là người đắc tội với cô gái này.

"Nhị sư tỷ, cô gái lần trước đúng là rất ngang ngược, không giống như người hiểu lễ nghĩa trước mặt..." Lục sư đệ cũng rầu rĩ quan sát Lâu Thất, Lâu Thất chớp chớp đôi mắt trong veo.

"Hừm!"

Trầm Sát bất mãn, ai cho phép mấy gã này cứ nhìn nàng chằm chặp?

Hai Lâu Thất giống hệt nhau vừa mới thu hút được sự chú ý của họ, hắn hừ một tiếng khiến đoàn người kia lập tức nhìn về phía hắn, vừa nhìn mấy người đã sững sờ.

Nam nhân xuất sắc như thế này ở đâu tới vậy?

Vân Diệu đố kỵ, Lâu Thất có một khuôn mặt đẹp, bên cạnh lại có nhiều nam tử xuất chúng tới vậy, dựa vào đâu chứ? Nam nhân đều sẽ thay lòng! Cô ta chỉ về phía Mộc Lan: "Lần trước cô ta đã trà trộn vào Vân Phong Sơn Trang, lại ăn mất Tiểu Thái của tiểu sư muội ta, nhất định phải chịu trừng phạt! Vân Phong Sơn Trang chúng ta có quy định của riêng mình, không thể nào phá vỡ vì vài câu nói của ngươi được."

"Điều này đương nhiên rồi, nhưng lần này chúng ta nhận lời mời của trang chủ tới đây, có thể đợi chúng ta tham gia xong đại yến ngày mai sẽ bảo muội muội ta tới nhận tội với quý sơn trang và các tỷ tỷ xinh đẹp."

Ngày mai, Vân Hương Sơn mời tiệc tất cả mọi người, lại là đại yến, cá Tinh La bên ngoài không có mà ăn nghe nói mai cũng sắp xếp cho một người hai con, như vậy đã khách sáo lắm rồi, nhiều người như vậy mỗi người hai con cũng không hề ít, phải biết là cá Tinh La quý giá tới nhường nào, ở những nơi khác không thể có mà ăn.

Lâu Thất yêu cầu như vậy cũng là bình thường.

"Sau đại yến ngươi sẽ giao cô ta cho ta?" Vân Diệu ngờ vực nhìn Lâu Thất.

"Đương nhiên rồi, lớn vậy rồi nó cũng nên chịu trách nhiệm cho những hành vi của mình." Lâu Thất nghiêm túc nói.

"Nếu đã vậy nơi các ngươi ở sẽ do ta sắp xếp." Vân Diệu nheo mắt, âm thầm liếc nhìn Trầm Sát.

"Vậy làm phiền tỷ tỷ xinh đẹp rồi!" Lâu Thất mỉm cười dẻo miệng.

Cứ thế, những người khác còn đang đợi bố trí chỗ ở, nhóm người Lâu Thất đã được Vân Diệu dẫn tới sân nhà gần với cô ta nhất, cả khu đó đều để họ ở, không cho người khác vào ở cùng.

Vừa bước vào, Nguyệt liền vất Mộc Lan xuống giường, phủi chỗ vai bị cô ta dựa.

"Lâu Thất, ngươi định làm gì?"

"Giải bí thuật hoán đổi dung nhan!" Lâu Thất nhìn gương mặt đó, khóe miệng mỉm cười, dù sao thì người bị nàng thôi miên, trước khi giải sẽ không tỉnh dậy được. Tối nay nàng sẽ có thể đi cứu Khổng Tu, nhân tiện mang chút đồ tốt về cho vị này, tin rằng tới lúc đó cô ta sẽ rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook