Chương 162
Khuyết Danh
26/07/2019
"Không sao chứ?" Lâu Thất sau khi phát giác ra người hắn thả lỏng ra mới ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ừ." Trầm Sát cũng không nói với nàng về khoảnh khắc đau đớn vừa nãy phải chịu. Hắn ôm Lâu Thất trở dậy: "Hôm nay bổn Đế Quân đi tới đâu cũng ôm nàng, nàng có cảm thấy vinh hạnh không?"
Lâu Thất bật cười: "Vô cùng vinh hạnh."
Không ngờ Trầm Sát tới lúc này rồi mà vẫn còn đùa được, càng không thể ngờ hắn cũng biết đùa.
"Như vậy Thất Thất không được có ý định rời xa bổn Đế Quân nữa đâu nhé."
"Vậy nếu như ta thật sự muốn rời đi thì sao?" Lâu Thất không nhịn được liền hỏi.
"Vậy bổn Đế Quân sẽ tận tay bẻ gãy hai chân nàng, dù sao thì từ nay về sau có bổn Đế Quân bế nàng đi." Câu nói này của Trầm Sát rất nhẹ nhàng bình tĩnh, đơn giản giống như ăn cơm uống nước.
Lâu Thất không nhịn được lông mày dựng ngược, đưa tay véo mạnh eo hắn. Bá đạo! Bạo quân!
Theo như nàng nghĩ, bây giờ nàng và Trầm Sát là quan hệ bạn trai bạn gái, về một số phương diện nào đó, Trầm Sát vẫn giữ quan niệm của thế giới này, hắn thích nàng nhưng có lúc vẫn ghi nhớ kĩ việc nàng là thị nữ của hắn, vì thế khó tránh bá đạo, vị thế cao ngất. Ở phương diện này phần lớn đều thể hiện khi hắn không cho nàng rời xa hắn, khiến nàng không thể giận nổi.
Đối với đàn ông của thế giới này, Trầm Sát đã rất tốt rồi.
"Chủ tử, Lâu Thất có ở bên cạnh người không?" Ngoài cửa sổ, giọng Nguyệt nhẹ nhàng vọng vào, có mang chút lo lắng. Hôm nay lại là ngày mười lăm, ngày cổ độc phát tác, hắn lo Lâu Thất ngủ quá say nằm xa Trầm Sát, khiến Trầm Sát không với tới được.
Lâu Thất uể oải đáp lời: "Có đây." Cảm giác này thật sự rất đáng ghét, ngủ một giấc cũng có người nhìn xem họ có nằm ôm nhau hay không.
Nguyệt lúc này mới thở phào, theo hắn ta thấy, Lâu Thất đã là nữ nhân của Trầm Sát, nhưng không biết rằng giữa họ vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, nhưng tới tới phút cuối hắn lại nhịn lại, Trầm Sát thường xuyên hôn nàng, ôm nàng sẽ có phản ứng, điều này không hề dễ dàng đối với một người đàn ông, đây cũng là nguyên nhân khiến Lâu Thất đánh giá cao về hắn.
"Dậy thôi, chúng ta đi xem Hòa Khánh Vương có thật sự bị Phố Ngọc Hà giữ chân hay không, còn Tống trắc phi lại muốn làm gì." Lâu Thất nghĩ tới những điều tối qua Tống trắc phi nói, luôn thấy rằng việc này không hề đơn giản, lần này nàng cho rằng đi theo Tống trắc phi nói không chừng sẽ có phát hiện.
Nhưng không đợi họ chuẩn bị đi ra ngoài, bốn luồng khí tức cực mạnh nhanh chóng khóa chặt căn nhà này, đồng thời có tiếng xe ngựa chạy nhanh cũng dần dần lại gần và nhanh chóng dừng lại ở trước cửa lớn..
"Xem ra chúng ta bị phát hiện rồi." Lâu Thất nhíu mày, "Thành Kim Châu này sao lại có nhiều tuyệt thế cao thủ tới vậy, đúng là không đơn giản."
Bốn cao thủ đã bao quanh căn nhà, hai người bọn họ có lẽ có thể rời đi nhưng nhóm người Trần Thập, Lâu Tín hiện đang đi theo họ, Trầm Sát không muốn phải hi sinh bất cứ ai cả, mục đích của đối phương còn chưa rõ ràng, hắn không nhất thiết phải vội bỏ chạy.
"Đi thôi cùng bổn Đế Quân đi gặp khách tới thăm." Trầm Sát ôm nàng ra tới cửa mới đặt nàng xuống, chỉ dắt tay. Sau khi công lực của Lâu Thất tăng lên, chỉ cần dắt tay cũng đủ áp chế cổ độc của hắn.
Có lúc Lâu Thất nghĩ rằng, có khi nào là những thứ thuốc từ nhỏ nàng tắm phát huy tác dụng? Nếu như có thể nàng cũng muốn tìm đủ những thứ thuốc đó cho Trầm Sát ngâm mình, có điều có nhiều thứ thế giới này có, hiện đại không có, đồng thời cũng có rất nhiều thứ hiện đại có nhưng thế giới này không có, hơn nữa những thứ đó còn một số món là của quý lão đạo sỹ thối cất giữ, nghe nói cả thiên hạ này chỉ có một, đã không thể tìm được nữa, vì thế nàng đành phải từ bỏ suy nghĩ này.
Ba chủ nhân trong căn nhà này là ba người trong một nhà, ông lão cùng con trai và con dâu, họ không ngờ vừa mới trở đậy đã nhìn thấy mấy người bước ra từ nhà mình, ai nấy cũng giật mình run rẩy.
"Cốc cốc cốc." Ngoài cửa lớn có tiếng gõ cửa, không vội vàng, như thể rất lễ phép.
Nguyệt gật đầu, Trần Thập liền ra mở cửa.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ở bên ngoài cửa, có thị nữ xinh đẹp đỡ Tống trắc phi của Hòa Khánh Vương phủ xuống ngựa, thấy cửa mở ra, Tống trắc phi mỉm cười nói: "Trắc phi Hòa Khánh Vương phủ Tống thị, cầu kiến quý chủ nhân."
"Mời."
Trần Thập đón người vào trong.
Ba người trong gia đình nghe nói là Tống trắc phi của Hòa Khánh Vương phủ, liền đồng loạt ngã khuỵu xuống đất. Ai tới nói với họ đây không phải là mơ, đang yên đang lành trong nhà có thêm những người này, đang yên đang lành trắc phi của Hòa Khánh Vương phủ trong thành lại tới nhà. Còn những người kia giống như chủ nhân của nơi này vậy, cứ thế ra nghênh đón họ vào.
Vị chủ tử trẻ tuổi kia thì quá tuấn tú, dắt một cô nương xinh đẹp như tiên trên trời, Tống trắc phi ung dung bước vào, nhưng những điều này thì liên quan gì tới họ chứ.
Nguyệt xua tay, Lâu Tín liền cùng với hai thị vệ nữa xách họ lên, nhốt xuống một cái hầm ngầm trước.
"Đợi chúng ta đi rồi các ngươi hãy ra." Như vậy cũng coi là bảo vệ họ, nếu như họ cứ xuất hiện trước mặt Tống trắc phi, nói không chừng người ta sẽ tưởng rằng nhà này chủ động cho họ ở lại. Nhốt cả nhà họ lại, đợi sau khi họ đi rồi người của Hòa Khánh Vương phủ chắc cũng không tới mức làm khó dễ vài người dân thường.
Ba người trong nhà đương nhiên lí nhí đồng ý, đâu dám bước ra ngoài.
Trong sảnh, Trầm Sát ngồi ở vị trí chủ mà không tỏ ra khách sáo chút nào, Lâu Thất ngồi trên đùi hắn, Nguyệt và mọi người biết nội tình thấy rằng đó là điều bình thường, làm vậy có thể ngăn cổ độc của chủ tử phát tác, có thân mật hơn nữa họ cũng không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì. Nhưng Tống trắc phi nhìn thấy vậy thì vô cùng bất ngờ, thậm chí có chút kinh ngạc. Mặc dù bà ta nghe nói Trầm Sát rất sủng ái một đại thị nữ cận thân, nhưng sủng ái tới mức độ không phép tắc, có người ngoài cũng vẫn ôm nàng ta, cho nàng ta ngồi trong lòng thế này thì đúng là bà ta không ngờ tới.
Có điều đã như vậy, bà ta bỗng thấy rằng mỹ nhân kế có lẽ cũng sẽ có tác dụng.
"Trắc phi Hòa Khánh Vương phủ Tống Thị, bái kiến Đế Quân. Hôm qua không biết tôn giá tới phủ, không kịp tiếp đón Đế Quân, mong Đế Quân lượng thứ." Tống trắc phi biến mình chỉ là một trắc phi của vương phủ, nếu xét kỹ lưỡng sẽ không có tư cách tới gặp riêng Trầm Sát, nhưng bà ta cũng nghe nói dân tình của Phá Vực rất nhanh nhẹn, dũng mãnh, quy tắc vẫn chưa định xong, trong Cửu Tiêu Điện thậm chí còn chưa có thái giám, các quan chức cũng chưa hoàn thiện, chắc Đế Quân cũng không để bụng việc này, nhưng bà ta vẫn phải hạ thấp mình mới được.
Bà ta không cho rằng bây giờ mình có ưu thế có thể cùng Trầm Sát ngang hàng thương lượng giao dịch, nếu như làm việc không thận trọng, bà ta đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Lần này bà ta muốn tiền lễ hậu binh.
Chỉ có điều bà ta không ngờ là Trầm Sát nghe xong không hề lên tiếng, thậm chí còn cúi mặt giống như đang nhìn tay Lâu Thất, còn Lâu Thất thì lên tiếng.
"Tống trắc phi hôm nay tới đây có việc gì vậy?"
"Lâu Thất cô nương." Bà ta gọi ra tên của nàng, muốn nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Lâu Thất khi thấy bà ta gọi ra tên mình vì như thế chứng tỏ bà ta đã hiểu rõ hành tung của họ, biết tên của từng người trong số họ, nhưng bà ta đã thất vọng, Lâu Thất thái độ không đổi, nhưng thể còn cổ vũ bà ta nói tiếp.
"Lâu Thất cô nương, Ngọc Hà tối qua có hỏi thăm cô nương, nói dọc đường đi được cô nương và Đế Quân tận tình chăm sóc, trong lòng rất cảm kích, không ngờ vẫn chưa kịp báo đáp thì mọi người đã rời khỏi vương phủ."
"Vậy sao? Phố tiểu thư khách sáo rồi." Lâu Thất chuyển chủ đề, lại nói: "Nếu đã vậy, sao Phố tiểu thư không cùng trắc phi tới đây?"
Nói cảm kích gì chứ, nếu cảm kích thực sự thì lúc này không phải nên tới trước mặt để bày tỏ biết ơn sao?
Lâu Thất biết rõ lúc này Phố Ngọc Hà có thể đang làm gì, nhưng nàng vẫn thản nhiên như thể không hề biết chuyện gì. Tống trắc phi nói: "Ngọc Hà mới tới Kim Châu có chút không hợp với nước ở đây, vì thế không thể ra ngoài được, cũng là ta bảo nó hãy nghỉ ngơi trước."
Bản lĩnh nói dối không biết ngượng mồm đúng là rất lợi hại.
Lâu Thất mỉm cười: "Vậy thì phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Tống trắc phi ăn sáng chưa?"
"Đã ăn rồi..." Tống trắc phi thấy nàng bất ngờ lảng sang chuyện khác liền sững người.
"Chúng ta còn chưa ăn, có thể nhờ thị vệ của trắc phi giúp chúng ta mua một ít bánh bao về đây không?"
Tống trắc phi nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, bà ta thực sự chưa từng gặp người nào giống như Lâu Thất, không chịu đi theo lẽ thường, nhưng yêu cầu mà nàng ta đưa ra lại có chút không nể mặt. Nói như nàng ta tức là họ còn chưa ăn sáng thì bà ta đã tìm tới nơi, khiến họ bị đói bụng sao?
"Lâu Thất, sao có thể làm phiền người khác chứ, để ta sai người đi mua." Nguyệt nói rồi ra hiệu cho Lâu Tín và Trần Thập đi mua đồ.
Tống trắc phi lúc này cũng không thể ngăn cản.
Trầm Sát và Lâu Thất cảm thấy khí tức của bốn cao thủ canh gác bên ngoài hơi thay đổi, nhưng không hề đi theo Lâu Tín và Trần Thập.
"Tống trắc phi còn chưa nói tới đây có việc gì." Lâu Thất lại hỏi.
"Vương gia của chúng ta vẫn luôn tìm Đế Quân, tin rằng Đế Quân cũng biết. " Trầm Sát vẫn không nói gì, đều là Lâu Thất trò chuyện với bà ta, điều này khiến Tống trắc phi vốn đã rất ghét Lâu Thất liền cảm thấy trong lòng tức nghẹn. Một tiện tì dùng sắc quyến rũ đàn ông mà thôi, có tư cách gì trò chuyện với bà ta, huống hồ vẫn còn mặt dày ngồi trên đùi Trầm Sát! Đúng là không biết liêm sỉ, ti tiện hạ lưu!
Bà ta có phần mất bình tĩnh, mấy câu nói của Lâu Thất, các chuyển đổi vấn đề kì quái, lập tức làm rối loạn hết toàn bộ những lời lẽ chuẩn bị trước của bà ta, thậm chí bây giờ bà ta còn chưa có cơ hội bắt lời với Trầm Sát. Và sau khi bà ta nói vậy, đừng nói Trầm Sát tới cả Lâu Thất đều không nói gì nữa, có ý bảo bà cứ tiếp tục nói, không nói thì thôi. Điều này khiến cho Tống trắc phi vốn cho rằng lần đàm phán này mình chiếm ưu thế rất lớn cũng phải thấy ngờ vực, lẽ nào họ thực sự chỉ đưa Phố Ngọc Hà về.
Không sai, Tống trắc phi đoán, nếu như Kim Châu thành không có thứ Trầm Sát muốn, hắn tuyệt đối sẽ không thể đưa Phố Ngọc Hà tới nhận người thân, Trầm Sát tới đất nhất định có mục đích của hắn.
Nhưng bây giờ hắn không nói, hơn nữa dường như không hứng thú gì với điều bà ta nói, điều này khiến bà ta có chút hốt hoảng, tốc độ nói cũng nhanh hơn một chút.
"Với năng lực của Đế Quân, nếu như rời khỏi đây chắc chắn không phải chuyện gì khó, nhưng Đế Quân chưa đi, điều đó chứng tỏ rằng Đế Quân ở đây còn có việc phải làm? Ta đồng ý giúp Đế Quân một tay."
Trầm Sát lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc nhìn bà ta sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Ồ? Ngươi có thể giúp ta việc gì?"
Thấy Trầm Sát cuối cùng cũng đã nói chuyện với mình, Tống trắc phi rất vui mừng, lập tức hỏi: "Đế Quân muốn ta giúp gì?"
"Ừ." Trầm Sát cũng không nói với nàng về khoảnh khắc đau đớn vừa nãy phải chịu. Hắn ôm Lâu Thất trở dậy: "Hôm nay bổn Đế Quân đi tới đâu cũng ôm nàng, nàng có cảm thấy vinh hạnh không?"
Lâu Thất bật cười: "Vô cùng vinh hạnh."
Không ngờ Trầm Sát tới lúc này rồi mà vẫn còn đùa được, càng không thể ngờ hắn cũng biết đùa.
"Như vậy Thất Thất không được có ý định rời xa bổn Đế Quân nữa đâu nhé."
"Vậy nếu như ta thật sự muốn rời đi thì sao?" Lâu Thất không nhịn được liền hỏi.
"Vậy bổn Đế Quân sẽ tận tay bẻ gãy hai chân nàng, dù sao thì từ nay về sau có bổn Đế Quân bế nàng đi." Câu nói này của Trầm Sát rất nhẹ nhàng bình tĩnh, đơn giản giống như ăn cơm uống nước.
Lâu Thất không nhịn được lông mày dựng ngược, đưa tay véo mạnh eo hắn. Bá đạo! Bạo quân!
Theo như nàng nghĩ, bây giờ nàng và Trầm Sát là quan hệ bạn trai bạn gái, về một số phương diện nào đó, Trầm Sát vẫn giữ quan niệm của thế giới này, hắn thích nàng nhưng có lúc vẫn ghi nhớ kĩ việc nàng là thị nữ của hắn, vì thế khó tránh bá đạo, vị thế cao ngất. Ở phương diện này phần lớn đều thể hiện khi hắn không cho nàng rời xa hắn, khiến nàng không thể giận nổi.
Đối với đàn ông của thế giới này, Trầm Sát đã rất tốt rồi.
"Chủ tử, Lâu Thất có ở bên cạnh người không?" Ngoài cửa sổ, giọng Nguyệt nhẹ nhàng vọng vào, có mang chút lo lắng. Hôm nay lại là ngày mười lăm, ngày cổ độc phát tác, hắn lo Lâu Thất ngủ quá say nằm xa Trầm Sát, khiến Trầm Sát không với tới được.
Lâu Thất uể oải đáp lời: "Có đây." Cảm giác này thật sự rất đáng ghét, ngủ một giấc cũng có người nhìn xem họ có nằm ôm nhau hay không.
Nguyệt lúc này mới thở phào, theo hắn ta thấy, Lâu Thất đã là nữ nhân của Trầm Sát, nhưng không biết rằng giữa họ vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, nhưng tới tới phút cuối hắn lại nhịn lại, Trầm Sát thường xuyên hôn nàng, ôm nàng sẽ có phản ứng, điều này không hề dễ dàng đối với một người đàn ông, đây cũng là nguyên nhân khiến Lâu Thất đánh giá cao về hắn.
"Dậy thôi, chúng ta đi xem Hòa Khánh Vương có thật sự bị Phố Ngọc Hà giữ chân hay không, còn Tống trắc phi lại muốn làm gì." Lâu Thất nghĩ tới những điều tối qua Tống trắc phi nói, luôn thấy rằng việc này không hề đơn giản, lần này nàng cho rằng đi theo Tống trắc phi nói không chừng sẽ có phát hiện.
Nhưng không đợi họ chuẩn bị đi ra ngoài, bốn luồng khí tức cực mạnh nhanh chóng khóa chặt căn nhà này, đồng thời có tiếng xe ngựa chạy nhanh cũng dần dần lại gần và nhanh chóng dừng lại ở trước cửa lớn..
"Xem ra chúng ta bị phát hiện rồi." Lâu Thất nhíu mày, "Thành Kim Châu này sao lại có nhiều tuyệt thế cao thủ tới vậy, đúng là không đơn giản."
Bốn cao thủ đã bao quanh căn nhà, hai người bọn họ có lẽ có thể rời đi nhưng nhóm người Trần Thập, Lâu Tín hiện đang đi theo họ, Trầm Sát không muốn phải hi sinh bất cứ ai cả, mục đích của đối phương còn chưa rõ ràng, hắn không nhất thiết phải vội bỏ chạy.
"Đi thôi cùng bổn Đế Quân đi gặp khách tới thăm." Trầm Sát ôm nàng ra tới cửa mới đặt nàng xuống, chỉ dắt tay. Sau khi công lực của Lâu Thất tăng lên, chỉ cần dắt tay cũng đủ áp chế cổ độc của hắn.
Có lúc Lâu Thất nghĩ rằng, có khi nào là những thứ thuốc từ nhỏ nàng tắm phát huy tác dụng? Nếu như có thể nàng cũng muốn tìm đủ những thứ thuốc đó cho Trầm Sát ngâm mình, có điều có nhiều thứ thế giới này có, hiện đại không có, đồng thời cũng có rất nhiều thứ hiện đại có nhưng thế giới này không có, hơn nữa những thứ đó còn một số món là của quý lão đạo sỹ thối cất giữ, nghe nói cả thiên hạ này chỉ có một, đã không thể tìm được nữa, vì thế nàng đành phải từ bỏ suy nghĩ này.
Ba chủ nhân trong căn nhà này là ba người trong một nhà, ông lão cùng con trai và con dâu, họ không ngờ vừa mới trở đậy đã nhìn thấy mấy người bước ra từ nhà mình, ai nấy cũng giật mình run rẩy.
"Cốc cốc cốc." Ngoài cửa lớn có tiếng gõ cửa, không vội vàng, như thể rất lễ phép.
Nguyệt gật đầu, Trần Thập liền ra mở cửa.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ở bên ngoài cửa, có thị nữ xinh đẹp đỡ Tống trắc phi của Hòa Khánh Vương phủ xuống ngựa, thấy cửa mở ra, Tống trắc phi mỉm cười nói: "Trắc phi Hòa Khánh Vương phủ Tống thị, cầu kiến quý chủ nhân."
"Mời."
Trần Thập đón người vào trong.
Ba người trong gia đình nghe nói là Tống trắc phi của Hòa Khánh Vương phủ, liền đồng loạt ngã khuỵu xuống đất. Ai tới nói với họ đây không phải là mơ, đang yên đang lành trong nhà có thêm những người này, đang yên đang lành trắc phi của Hòa Khánh Vương phủ trong thành lại tới nhà. Còn những người kia giống như chủ nhân của nơi này vậy, cứ thế ra nghênh đón họ vào.
Vị chủ tử trẻ tuổi kia thì quá tuấn tú, dắt một cô nương xinh đẹp như tiên trên trời, Tống trắc phi ung dung bước vào, nhưng những điều này thì liên quan gì tới họ chứ.
Nguyệt xua tay, Lâu Tín liền cùng với hai thị vệ nữa xách họ lên, nhốt xuống một cái hầm ngầm trước.
"Đợi chúng ta đi rồi các ngươi hãy ra." Như vậy cũng coi là bảo vệ họ, nếu như họ cứ xuất hiện trước mặt Tống trắc phi, nói không chừng người ta sẽ tưởng rằng nhà này chủ động cho họ ở lại. Nhốt cả nhà họ lại, đợi sau khi họ đi rồi người của Hòa Khánh Vương phủ chắc cũng không tới mức làm khó dễ vài người dân thường.
Ba người trong nhà đương nhiên lí nhí đồng ý, đâu dám bước ra ngoài.
Trong sảnh, Trầm Sát ngồi ở vị trí chủ mà không tỏ ra khách sáo chút nào, Lâu Thất ngồi trên đùi hắn, Nguyệt và mọi người biết nội tình thấy rằng đó là điều bình thường, làm vậy có thể ngăn cổ độc của chủ tử phát tác, có thân mật hơn nữa họ cũng không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì. Nhưng Tống trắc phi nhìn thấy vậy thì vô cùng bất ngờ, thậm chí có chút kinh ngạc. Mặc dù bà ta nghe nói Trầm Sát rất sủng ái một đại thị nữ cận thân, nhưng sủng ái tới mức độ không phép tắc, có người ngoài cũng vẫn ôm nàng ta, cho nàng ta ngồi trong lòng thế này thì đúng là bà ta không ngờ tới.
Có điều đã như vậy, bà ta bỗng thấy rằng mỹ nhân kế có lẽ cũng sẽ có tác dụng.
"Trắc phi Hòa Khánh Vương phủ Tống Thị, bái kiến Đế Quân. Hôm qua không biết tôn giá tới phủ, không kịp tiếp đón Đế Quân, mong Đế Quân lượng thứ." Tống trắc phi biến mình chỉ là một trắc phi của vương phủ, nếu xét kỹ lưỡng sẽ không có tư cách tới gặp riêng Trầm Sát, nhưng bà ta cũng nghe nói dân tình của Phá Vực rất nhanh nhẹn, dũng mãnh, quy tắc vẫn chưa định xong, trong Cửu Tiêu Điện thậm chí còn chưa có thái giám, các quan chức cũng chưa hoàn thiện, chắc Đế Quân cũng không để bụng việc này, nhưng bà ta vẫn phải hạ thấp mình mới được.
Bà ta không cho rằng bây giờ mình có ưu thế có thể cùng Trầm Sát ngang hàng thương lượng giao dịch, nếu như làm việc không thận trọng, bà ta đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Lần này bà ta muốn tiền lễ hậu binh.
Chỉ có điều bà ta không ngờ là Trầm Sát nghe xong không hề lên tiếng, thậm chí còn cúi mặt giống như đang nhìn tay Lâu Thất, còn Lâu Thất thì lên tiếng.
"Tống trắc phi hôm nay tới đây có việc gì vậy?"
"Lâu Thất cô nương." Bà ta gọi ra tên của nàng, muốn nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Lâu Thất khi thấy bà ta gọi ra tên mình vì như thế chứng tỏ bà ta đã hiểu rõ hành tung của họ, biết tên của từng người trong số họ, nhưng bà ta đã thất vọng, Lâu Thất thái độ không đổi, nhưng thể còn cổ vũ bà ta nói tiếp.
"Lâu Thất cô nương, Ngọc Hà tối qua có hỏi thăm cô nương, nói dọc đường đi được cô nương và Đế Quân tận tình chăm sóc, trong lòng rất cảm kích, không ngờ vẫn chưa kịp báo đáp thì mọi người đã rời khỏi vương phủ."
"Vậy sao? Phố tiểu thư khách sáo rồi." Lâu Thất chuyển chủ đề, lại nói: "Nếu đã vậy, sao Phố tiểu thư không cùng trắc phi tới đây?"
Nói cảm kích gì chứ, nếu cảm kích thực sự thì lúc này không phải nên tới trước mặt để bày tỏ biết ơn sao?
Lâu Thất biết rõ lúc này Phố Ngọc Hà có thể đang làm gì, nhưng nàng vẫn thản nhiên như thể không hề biết chuyện gì. Tống trắc phi nói: "Ngọc Hà mới tới Kim Châu có chút không hợp với nước ở đây, vì thế không thể ra ngoài được, cũng là ta bảo nó hãy nghỉ ngơi trước."
Bản lĩnh nói dối không biết ngượng mồm đúng là rất lợi hại.
Lâu Thất mỉm cười: "Vậy thì phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Tống trắc phi ăn sáng chưa?"
"Đã ăn rồi..." Tống trắc phi thấy nàng bất ngờ lảng sang chuyện khác liền sững người.
"Chúng ta còn chưa ăn, có thể nhờ thị vệ của trắc phi giúp chúng ta mua một ít bánh bao về đây không?"
Tống trắc phi nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, bà ta thực sự chưa từng gặp người nào giống như Lâu Thất, không chịu đi theo lẽ thường, nhưng yêu cầu mà nàng ta đưa ra lại có chút không nể mặt. Nói như nàng ta tức là họ còn chưa ăn sáng thì bà ta đã tìm tới nơi, khiến họ bị đói bụng sao?
"Lâu Thất, sao có thể làm phiền người khác chứ, để ta sai người đi mua." Nguyệt nói rồi ra hiệu cho Lâu Tín và Trần Thập đi mua đồ.
Tống trắc phi lúc này cũng không thể ngăn cản.
Trầm Sát và Lâu Thất cảm thấy khí tức của bốn cao thủ canh gác bên ngoài hơi thay đổi, nhưng không hề đi theo Lâu Tín và Trần Thập.
"Tống trắc phi còn chưa nói tới đây có việc gì." Lâu Thất lại hỏi.
"Vương gia của chúng ta vẫn luôn tìm Đế Quân, tin rằng Đế Quân cũng biết. " Trầm Sát vẫn không nói gì, đều là Lâu Thất trò chuyện với bà ta, điều này khiến Tống trắc phi vốn đã rất ghét Lâu Thất liền cảm thấy trong lòng tức nghẹn. Một tiện tì dùng sắc quyến rũ đàn ông mà thôi, có tư cách gì trò chuyện với bà ta, huống hồ vẫn còn mặt dày ngồi trên đùi Trầm Sát! Đúng là không biết liêm sỉ, ti tiện hạ lưu!
Bà ta có phần mất bình tĩnh, mấy câu nói của Lâu Thất, các chuyển đổi vấn đề kì quái, lập tức làm rối loạn hết toàn bộ những lời lẽ chuẩn bị trước của bà ta, thậm chí bây giờ bà ta còn chưa có cơ hội bắt lời với Trầm Sát. Và sau khi bà ta nói vậy, đừng nói Trầm Sát tới cả Lâu Thất đều không nói gì nữa, có ý bảo bà cứ tiếp tục nói, không nói thì thôi. Điều này khiến cho Tống trắc phi vốn cho rằng lần đàm phán này mình chiếm ưu thế rất lớn cũng phải thấy ngờ vực, lẽ nào họ thực sự chỉ đưa Phố Ngọc Hà về.
Không sai, Tống trắc phi đoán, nếu như Kim Châu thành không có thứ Trầm Sát muốn, hắn tuyệt đối sẽ không thể đưa Phố Ngọc Hà tới nhận người thân, Trầm Sát tới đất nhất định có mục đích của hắn.
Nhưng bây giờ hắn không nói, hơn nữa dường như không hứng thú gì với điều bà ta nói, điều này khiến bà ta có chút hốt hoảng, tốc độ nói cũng nhanh hơn một chút.
"Với năng lực của Đế Quân, nếu như rời khỏi đây chắc chắn không phải chuyện gì khó, nhưng Đế Quân chưa đi, điều đó chứng tỏ rằng Đế Quân ở đây còn có việc phải làm? Ta đồng ý giúp Đế Quân một tay."
Trầm Sát lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc nhìn bà ta sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Ồ? Ngươi có thể giúp ta việc gì?"
Thấy Trầm Sát cuối cùng cũng đã nói chuyện với mình, Tống trắc phi rất vui mừng, lập tức hỏi: "Đế Quân muốn ta giúp gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.