Đế Vương Sủng Ái

Chương 202

Khuyết Danh

26/07/2019

Nạp Lan Họa Tâm muốn nàng chết cũng không thể yên mồ, không còn da thịt, không còn gân máu, bị lột sạch chỉ còn lại bộ xương cốt, cuối cùng còn muốnÂm Nguyệt giáo chủ ép buộc, sau này không biết còn bị phái đi làm chuyện âm ma quỷ quái gì.

Còn có việc gì ác độc hơn, quỷ quyệt hơn chuyện này nữa sao?

Ngay cả Nạp Lan Đan Nhi, nàng cũng chỉ đả thương nàng ta mà thôi, roi Kim Lôi, cũng là doTrầm Sát phá! Cả kể nếu đó làdo nàng phá đi nữa, cũng không đến mức phải giết cả nhà nàng hết lần này đến lần khác như vậy đi, Nạp Lan Họa Tâm có cần thiết phải đối xử ngoan độc như vậy với nàng không?

Thù này đã kết.

Từ đây nàng thề không đội trời chung với người của Vấn Thiên Sơn, chỉ cần là người của Vấn Thiên Sơn, nàng liền giết! Giết hết!

"Nói, Vân Hoa Trùng này có cách gì loại bỏ không?"

"Cái này, cái này ta thật sự không biết!" Nam nhân kia tận mắt nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp lập tức chuyển sang khí tức băng lãnh, giống như Tu La đến tử địa phủ, sợ đến mức sắp tè ra quần, "Cô nương tha mạng, tiểu nhân chỉ phục tùng lệnh của Âm Nguyệt giáo chủ đưa Tị Trùng dược, những chuyện khác tiểu nhân thật sự không biết gì hết a!"

Chữ "A" vừa dứt, hàn quang lóe lên, Lâu Thấtđã chặt bay đầu của hắn.

Cái đầu kia lăn đến chỗ cách đó không xa, liền bị một đám sương trắng bao vây, giống như đang chui vào bên trong. Lâu Thất biết, đó không phải là sương mù gì cả, đó rõ ràng chính là một đám Vân Hoa Trùng.

"Nạp Lan Họa Tâm, Âm Nguyệt giáo chủ."

Nếu không có việc sau này, nàng thật sự bị lừa, tưởng rằngÂm Nguyệt giáo chủ đã chết.

Không ngờ, lão yêu bà kia lại diễn tốt như vậy!

Nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng, trên người nàng có Ma Ly Đảm! Nếu không có Ma Ly Đảm, có lẽ nàng đã thật sự trúng Vân Hoa Trùng ngay từ đầu mà không biết, sau ba ngày,khi trùng đã nhả tơ, tất cả đều không còn kịp nữa.

Bởi Nạp Lan Họa Tâm nhận định chắc chắn rằng ba ngày sau nàng sẽ chết, nên căn bản không sợ nàng đuổi theo, nên bọn hắnđi theo con đường này là hoàn toàn chính xác.

Nếu đám người Vấn Kiếm muốn lấy được sự tín nhiệm của Lâu Tín, lúc này, chắc chắn bọn họ vẫn đang ở trong Vân Hoa Lâm, Trần Thập chắc cũng sẽ đi cùng bọn họ. Đương nhiên, vì để bọn họ tận mắt thấy nàng bị trúng Vân Hoa Trùng mà xảy ra chuyện, sau khi diễn kịch trước mặt bọn họ và Lâu Tín, nhất định phải mang bọn họ đi theo nàng. Về phần Trần Thập có trúng Vân Hoa Trùng hay không, chỉ cần nàng vẫn đi cùng bọn họ, chỉ cần nàng không chết, nàng sẽ nghĩ cách cứu hắn, giờ có vội cũng chẳng làm được gì.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Lâu Thất cũng không vội đi tìm bọn họ. Vừa rồi nàng dùng loại chú Thanh Phong Quyết để đốt rụi mọi thứ đã tiêu hao rất nhiều nội lực, hiện tại vẫn nên tranh thủ thời gian trước mắt khôi phục lại một chút.

Lâu Thất ngồi thiền ngay dưới cây Vân Hoa, cố gắng điều khí, khôi phục lại nội lực. Thời gian khoảng một nén hương trôi qua, lỗ tai nàng giật giật, lại nghe thấy tiếng bước chân.

Quả nhiên, nàng vừa mở mắt, liền nhìn thấy Vấn Kiếm vàVấn Mặc cùng Trần Thập và Lâu Tín đang chạy đến.

"Cô nương mau đứng dậy, trên cây kia toàn là côn trùng thôi!"

Trần Thập vừa nhìn thấy nàng liền vội vã kêu lên.

Ánh mắt Lâu Thất chớp chớp, Trần Thập cũng biết,vậy có phải hắn vẫn chưa trúng độc của Vân Hoa Trùng? Nhưng không có khả năng, bọn hắn đều đã đi lâu như vậy, khắp nơi đều là côn trùng, nếu trúng độc thì đã trúng từ lâu. Trừ phi hắn không phát hiện ra gì cả, hoặc là, hắn và Lâu Tín đều nghĩ rằng viên thuốc kia có tác dụng.

Nói đến bọn Vấn Kiếm, khi bọn họ nhắc đến Vân Hoa Lâm và dược hoàn kia đã bắt đầu nói dối rồi, có lẽ hương thơm trong Vân Hoa Lâm thật sự có tác dụng như bọn họ nói, nhưng bọn họ chỉ nói một mặt, lại tránh không đề cập tới Vân Hoa Trùng. Sau đó đưa cho bọn hắn loại thuốc kia, khiến bọn hắn hiểu lầm tác dụng của loại thuốc kia, sau khi vào rừng thần trí sẽ không bị u mê, sẽ không bị chóng mặt như say rượu tức là sẽ không có việc gì, khiến bọn hắn hoàn toàn không nghĩ đến trong sương mù lại có nhiều côn trùng đến vậy.

Bởi vậy, tuy lúc vào rừng bọn hắnđều chú ý cẩn thận, nhưng phương hướng cần chú ý và điểm quan trọng đều không đúng. Hương thơm nồng đậm đến nỗi khiến người không tiếp nhận hương thơm cũng bịđã mê hoặc.



"Trần Thập tới dìu ta một chút, chân ta tê." Lâu Thất lạnh nhạt nói.

Lâu Tín và Vấn Kiếm,Vấn Mặc cũng đến đây.

Lâu Thất nắm chặt tay Trần Thập, mượn lực đứng lên, nhưng vẫn không buông lỏng tay.

"Vấn Cầm và Vấn Thư đâu?" Lâu Thất hỏi.

Quả nhiên, Lâu Tín hơi đau buồn,đáp: "Vấn Cầm và Vấn Thư vì cứu thuộc hạ mà chết rồi."

"Hả, sao lại chết?" Lâu Thất nhíu mày.

"Vân Hoa Lâm này cực kì cổ quái, cũng không biết do ai bày trận pháp, mà khắp nơi đều là Vân Hoa Trùng, chúng ta bước vào làm loạn trận pháp, nên có một đống Vân Hoa Trùng lớn tập kích, Vấn Cầm và Vấn Thư ngăn trước mặt thuộc hạ, bị đống Vân Hoa Trùng to lớn kia cắn nuốt." Lâu Tínvừa nghĩ lại đã sợ, một đám Vân Hoa Trùng to lớn màu trắng bao trùmhai người, chỉ chốc lát sau, không ngờ hai người kia lại trực tiếp biến mất không còn chút xương cốt gì trước mặt bọn hắn.

Thật sự biến mất rồi sao.

Lâu Thất lập tức cười lạnh. Vân Hoa Trùng, có kiểu tấn công như vậy sao? Chi bằng nói rằng đó làthủ thuật che mắt, ném Vấn Cầm và Vấn Thư ra ngoài, lúc này, không biết Vấn Cầm vàVấn Thư đang trốn ở đâu nữa.

Vấn Kiếm vàVấn Mặc nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

"Sao lại nhìn ta như vậy?" Lâu Thất cười. Đây là đang nhìn xem nàng đã trúngVân Hoa Trùng hay chưa ư? Rất đáng tiếc, bọn hắn cũng không ngờ đến trên người nàng lại có loại đồ vật nghịch thiên như Ma Ly Đảm.

Nàng nắm chặt cổ tay Trần Thập, trên thực tế lòng bàn tay đang đặt trên mạch của hắn. Vân Hoa Trùng cực nhỏ, sau khi nó tiến vào cơ thể con người, nàng cũng không biết mạch tượng có xảy ra phản ứng gì hay không, vậy nên muốn kiểm tra một chút.

Lúc đầu Trần Thập ngây ngẩn cả người, đợi đến khi ngón tay Lâu Thất đè lên mạch của hắn, cho hắn một ánh mắt, hắn mới phản ứng được, chuyện này có điểm khác thường.

"Cô nương không sao chứ?"

"Không sao, ta cũng phát hiện trận pháp, bởi không tìm được các ngươi, nên ta liền hủy hoại một mảnh hoa rừng này." Lâu Thất nói nhẹ như không.

Trên thực tế, nội lực dùng để đánh nát gần hai mươi gốc cây VânHoa này đã đủ khiến người khác cực kì kinh ngạc. Nhưng Vấn Kiếm vàVấn Mặc liếc nhau, đều thở phào nhẹ nhõm. Hủy rừng như vậy, càng khiến những Vân Hoa Trùng kia không tìm dược chỗ trốn, nàng ta sẽ không có khả năng tránh thoát. Hiện tại,chắc trong cơ thể nàng đã bị Vân Hoa Trùng chiếm hết.

Hai người đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng tại sao lại thở phào như vậy, Lâu Thất cũng không thèm vạch trần.

Có thể được Nạp Lan Họa Tâm phái tới làm những chuyện này, hơn nữa về sau còn muốn trà trộn vào Cửu Tiêu Điện, chắc chắn Vấn Kiếm vàVấn Mặc này không đơn giản, nếu không phải công phu rất giỏi, thì chắc chắn cũng có mặt nào đó hơn người, có thể giúp ích cho Nạp Lan Họa Tâm rất nhiều.

Ánh mắt Lâu Thất âm thầm đảo qua hai người, trước hết lấy hai người này tới mở màn, coi như quà đáp lễ của nàng dành cho lễ vật của Nạp Lan Họa Tâm!

Có lẽ bởi cảm thấy mục đích đã đạt được, mà hương hoa ở nơi này quả thật nồng nặc đến mức khiến người cảm thấy khó chịu, lại thêm côn trùng khắp trời, nghĩ thế nào cũng cảm thấy cực kìbất thường, tiếp theo, Vấn Kiếm giống như có hào quang ánh sáng của nhân vật chính, vậy mà lại có thể trùng hợp làm rách mắt trận, trùng hợp tìm ra đường đi ngắn nhất, chỉ hai ba con đường đã mang bọn hắn ra khỏi rừng.

Cuối cùng, trước mắt đã không cònlàn sương mù dày đặc kia, cũng không còn côn trùng bay quanh người, đậu trên đầu, cả người đều cảm giác sảng khoái hơn.

Chỗ bọn hắn đứng so với nơi ở phía trước cao hơn rất nhiều, thế đất này giống như cái phễu, đưa mắt nhìn, ở giữa cái phễu chắc chính là trung tâm của Thần Ma Cốc. Hiện giờ, nơi đó đang bị một mảnh sương mù dày đặc màu xanh bao phủ, nhìn không rõ cảnh sắc bên trong như thế nào. Thác nước nhìn thấy vào ngày đầu tiên đến Thần Ma cốc kia, bây giờ đã gần hơn rất nhiều, khí thế càng thêm hùng vĩ. Đứng ở chỗ này, Lâu Thấtcũng có thể cảm nhận được hơi nước.

Nhiệt độ không khí trong cốc gần như là càng ngày càng giảm, lúc mới đi đến là khí hậu cuối thu, nhưng bây giờ,ngay cả ban ngày cũng có thể cảm nhận khí lạnh khiến người ta phát run.



"Cô nương, nghỉ ngơi một lúc đã." Vấn Kiếm nói: "Thuộc hạ đi kiếm chút hoa quả."

Bọn hắn đi vào rừng Vân Hoa từ sáng sớm, bây giờ đã là buổi trưa, mấy người đều đói đến mức ngực sắp dán vào lưng. Lâu Tín đáp: "Người huynh đệ, đoạn đường này các ngươi cũng đã vất vả nhiều rồi, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, để ta đi kiếm đồ ăn cho."

Quả nhiên, việc bốn người bọn họ hợp sức để lấy được sự tín nhiệm của Lâu Tín, đã có hiệu quả.

"Lâu Tín, để Vấn Kiếm và Vấn Mặc đi đi, ngươi đi hái những bông hoa kia cho ta." Lâu Thất tiện tay chỉ về phía trước, trong một mảnh khe đá nhỏ cách đó không xa ó hoa dại mọc lên. Tuy là hoa dại, nhưng là cánh hoa lại cực kì diễm lệ, đủ mọi màu sắc.

Lâu Tín khẽ giật mình: "Cô nương muốn mấy bông hoa kia làm gì?"

"Ta thích, bện thành vòng hoa đội." Lâu Thất nói như chuyện đương nhiên.

Vấn Kiếm vàVấn Mặc liếc nhau.

Bện vòng hoa? Một nữ nhân sắp chết đến nơi còn ngây thơ đến vậy, thật sự là uổng phí tâm tư suy nghĩ nên giết nàng thế nào của Thánh nữ.

Ánh mắt Vấn Mặc nhìn Lâu Thất mang theo chút khinh thường.

Vậy là một người đi kiếm củi một người đi tìm đồ ăn, Lâu Thất nắm tayTrần Thập đi về phía trước, đến giữa đám đá kia liền dừng lại, Lâu Tín liền hái những bông hoa đẹp nhất ở xung quanh xuống. Nàng có thể cảm giác được đang cách bọn họ không xa lắm, ở hai góc hẻo lánh có hai đạo khí tức nhỏ xíu.

Vấn Cầm,Vấn Thư.

Đang nhìn chằm chằm bọn họ, chờ đợi vô số tơ trùng thoát ra từ trong thân thể nàng sao?

"Cô nương, có chuyện gì không ổn sao?" Trần Thập thấp giọng.

"Trần Thập, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, sau khi các ngươi tách khỏi ta, thân thể ngươi có gì không thích hợp không?" Hiện tại, Lâu Thất lo sợ trong thân thể Trần Thập đều chứa Vân Hoa Trùng kia, nhiều trùng như vậy, khiến nàng thật sự có chút hoang mang, không biết nên đối phó những vật này thế nào.

Trần Thập thấy sắc mặt nàng nghiêm túc, liền cẩn thận nhớ lại, một lát sau, lông mày hắn khẽ nhíu: "Có một khoảng thời gian cảm thấy đầu, cổ, trên người đều hơi ngứa ngáy, cảm giác giống như bị muỗi đốt." Nói đến đây, sắc mặt hắn đã đại biến, nghĩ đến đámVân Hoa Trùng bay khắp trời kia. "Nhưng, lúc thuộc hạ phát hiện điều bất thường đã dùng nội lực hộ thể, những côn trùng kia chắc không thể vào được thân thể thuộc hạ mới đúng."

"Nội lực hộ thể?" Lâu Thất sững sờ.

Trần Thập gật đầu: "Nội lực hộ thể này thuộc hạ học từ Đế Quân, có thể ngưng tụ nội lực thành thực thể bao quanh bản thân, trong lúc nguy cấp có thể bảo đảm một mạng. Nhưng cực kì tiêu hao nội lực, nếu không phải trước đó nhìn thấy đám côn trùng kia thật sự quá nhiều, thuộc hạ cũng sẽ không sử dụng chiêu này."

Không ngờ Trầm Sát còn truyền cho bọn hắn dạng công phu như vậy!

Công phu này giống Thanh Phong Quyết của nàng, đều tiêu hao rất nhiều nội lực, nhưng hiện giờ, nàng cảm thấy may màTrần Thập dùng loại công phu này! Tuy nhiên, nàng cũng hiểu rõ, khi hắn phát giác có chuyện không đúng, lập tức dùng nội lực hộ thể thì trước đó cũng đã có Vân Hoa Trùng tiến vào thân thể của hắn rồi, nếu không hắn cũng sẽ không cảm thấy ngứa ngáy khắp người.

Cũng may, chắc là ít hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Lâu Thất cảm giác hai đạo khí tức kia đang tới gần đây, bởi cách khá xa không nghe thấy bọn hắn nói chuyện, nên muốn tới gần chút để nghe thấy rõ hơn sao?

Trong mắt nàng hiện lên sát ý, đột nhiên kéoTrần Thập xuống, ý bảo hắn nghiêng đầu, nhón chân, bờ môi ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.

Trần Thập khẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook