Chương 253
Khuyết Danh
26/07/2019
"U u!"
Lâu Thất thu lại ý cười, ôm lấy Tử Vân Hồ thả nhẹ xuống, chân bước tới căn phòng của Tiểu Bảo theo hướng móng vuốt của nó chỉ.
Cửa phòng mở rộng, bên trong trống rỗng không một bóng người, thế nhưng Lâu Thất lại ngửi thấy mùi tanh của máu. Sắc mặt nàng khẽ biến, ngay lập tức liền phóng người qua, đẩy cửa phòng của Tiểu Trù và Lư Đại Lực, bên trong cũng không còn một ai.
Theo bản năng, Lâu Thất nghĩ rằng bọn họ chắc chắn sẽ không ra ngoài chơi bời hoặc ăn uống gì đó, khi nàng lên đến phòng lớn quét mắt một cái, căn bản không hề thấy bóng hình của bọn họ.
Lại nói, Trần Thập và Lâu Tín chắc chắn sẽ không ăn trước khi nàng trở về, Tiểu Trù hiện giờ nói là muốn làm thị nữ của nàng, chắc chắn cũng phải đợi nàng, còn Lư Đại Lực, Tiểu Bảo không đi xuống, có lẽ hắn cũng không đi ăn trước một mình.
"Đồ Bôn!" Nàng lại đi tìm đám Đồ Bôn, cũng không thấy bất kỳ một ai.
"Đỗ Văn Hội!" Đỗ Văn Hội nói rằng sẽ luôn đi theo nàng, mà nàng cũng biết hắn vẫn luôn ở quanh.
Đỗ Văn Hội rất nhanh đã phóng người qua, "Đế phi?"
"Phái hết người của ngươi ra, tìm bọn Trần Thập!"
"Rõ!"
Đỗ Văn Hội phát hai pháo tín hiệu ra ngoài cửa sổ.
Lâu Thất trở lại phòng của Tiểu Bảo, tỉ mỉ kiểm tra mọi thứ. Vừa kiểm tra nàng đã phát hiện ra có dấu vết của nhiều người. Khứu giác của nàng rất thính, trong căn phòng này, nàng bình tĩnh lại ngửi thật kỹ, có thể phân biệt ra rất nhiều mùi, tuy nhiên sau khi so sánh kĩ thì vẫn có chút tanh của máu, thế nhưng ở đây còn có chút mùi son phấn, đó là mùi trên người của Tiểu Trù. Trừ những thứ này ra, một mùi rõ ràng hơn chính là của Lư Đại Lực, có thể là do tối qua hắn vẫn chưa tắm rửa kỹ càng, vì vậy trên người vẫn còn vị chua chua của người không tắm rửa thay quần áo lâu ngày.
Tiếp theo chính là mùi hương của bánh bao nhân thịt. Nàng lớn gan suy đoán rằng là Sư Gia lại vừa mua thêm một túi lớn về, thế nhưng trong đây không phải ai cũng thích ăn bánh bao thịt, vì vậy có lẽ đã mua một ít màn thầu kèm theo vài bánh bao loại khác, vậy thì, rất có thể là đám Đồ Bôn cũng tới đây.
Sau khi tất cả mọi người ăn xong bánh bao và màn thầu, biến cố phát sinh.
Có lẽ đó là một biến cố khiến bọn họ đều chấn kinh vô cùng, lại khiến bọn họ không phản ứng kịp. Có hai khả năng là, bọn họ đều tự chạy ra ngoài, hơn nữa còn không phải chạy ra từ cửa. Thứ hai là, bọn họ đều bị người ta bắt đi, hơn nữa cũng không phải ra từ cửa chính.
Thế nhưng Lâu Thất cảm thấy rằng, nhiều người như vậy mà bị bắt đi cùng lúc thì không khả thi lắm.
Khả năng lớn nhất chính là, Tiểu Bảo đã xảy ra biến cố gì đó, mà bọn họ đều chạy theo ra.
Bởi mùi mà nàng ngửi thấy rõ nhất chính là mùi máu tanh, loại mùi đó chỉ có máu của Tiểu Bảo mới phát ra được. Lâu Thất lại biến sắc, nàng vừa nghĩ tới một khả năng khác.
Lẽ nào là đám người hạ cổ Tiểu Bảo chạy tới đây?
"Đế phi, chưởng quỹ và tiểu nhị đều nói không thấy họ ra ngoài, hơn nữa bọn họ còn nói rằng, lúc trước đám Trần Thập đều tới phòng của Tiểu Bảo ăn bánh bao." Đỗ Văn Hội vừa phát tiesn hiệu xong liền xuống lầu một hỏi người.
Quả nhiên là vậy.
"Vậy ngươi đã hỏi họ, có ai khả nghi đi lên không chưa?" Lâu Thất vừa hỏi vừa đi tới bên cửa sổ xem xét.
Trên bệ cửa sổ có rơi hai giọt máu, đã ở trạng thai gần khô, bọn họ đã rời khỏi đây một khoảng thời gian rồi.
"Thuộc hạ đã hỏi, chưởng quỹ nói không có ai vào cả, bọn họ cũng không nghe thấy tiếng động gì."
Lâu Thất trầm ngâm. Có lẽ là không có người ngoài vào, trên thực tế, nếu như đám người hạ cổ Tiểu Bảo đuổi tới thành Nặc Lạp, vậy thì bọn chúng có thể triệu hoán Tiểu Bảo ở ngoài đi ra.
"Người đã phái đi cả chưa?"
Đỗ Văn Hội nói, "Đã phải ra cả rồi. Ba trăm Dịch trạm và Đế Quân đã thiết lập này, mỗi người đều là cao thủ tìm người tìm tin tức, mong Đế phi yên tâm."
Lâu Thất gật đầu, đột nhiên cúi đầu nhìn U U, "Có phải mày tìm được bọn họ không?" Mấy ngày trước nàng phải ra ngoài xem đứa bé đêm đó, vì vậy đã giao lại Tử Vân Hồ cho Trần Thập chăm sóc, có lẽ vì nó nhận ra có gì không đúng, vậy nên mới có thể tránh được, cũng có thể là Trần Thập trong giây phút cấp bách đã thả Tử Vân Hồ đi, muốn đưa tin cho nàng, hoặc sợ đi theo sẽ xảy ra nguy hiểm, làm Tử Vân Hồ bị thương.
"U u!"
Chân trước của U U chỉ về phía cửa sổ.
Mắt Lâu Thất sáng lên, đoán rằng quả nhiên nó muốn dẫn đường, lại thả nó ra. U U ngay lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ.
"Đi theo." Lâu Thất ngay lập tức mang theo Đỗ Văn Hội đi theo nó.
Khứu giác của nàng rất tốt, thế nhưng chắc chắn rằng khứu giác của Tử Vân Hồ đánh hơi xa còn tốt hơn nàng nhiều, có mùi hương của Tiểu Bảo rõ ràng tới vậy, muốn đuổi theo cũng chẳng khó.
U U dường như biết được tốc độ của họ không thể nhanh được bằng nó, vì vật vẫn thả chậm lại một chút, Lâu Thất đuổi theo cũng chẳng có chút áp lực nào, thế nhưng Đỗ Văn Hội đã hơi quá sức rồi.
Trong lòng hắn chấn kinh, vốn rất tự tin vào khinh công của mình, thế nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng mình chẳng bì nổi với Đế Phi!
Lâu Thất chỉ có thể nói với hắn, "Ngươi trở về đi, tự ta đuổi theo là được rồi, có chuyện gì thì ta sẽ bắn đạn báo hiệu. Nếu như tới nơi nào mà ta cho rằng đã vượt quá phạm vi báo hiệu, ta sẽ phát một cái."
"Đế Phi, chức trách của thuộc hạ là đi theo người..."
Lâu Thất vô cùng không khách khí nói, "Vấn đề là giờ ngươi có theo được đâu."
Đỗ Văn Hội nhất thời liền muốn khóc thành hai dòng sông.
"Về đi, bảo người ta chăm nom ngựa của ta, ngươi còn có một nhiệm vụ nữa, đó là quan sát Tiêu gia, thanh bảo kiếm mà họ sắp làm ra ta rất có hứng, đi xem xem."
"Khi nào thần binh sắp xong, thuộc hạ sẽ truyền tin cho người trước ba ngày."
"Được rồi, ngươi về trước đi." Lâu Thất cũng không nói nhiều nữa, tăng tốc độ, ngay lập tức liền vượt qua cả U U.
"U U, mau lên."
U U thấy Lâu Thất vậy mà lại vượt qua được cả mình liền tăng tốc theo, như một bóng tím mang theo sắc bạch, ngay lập tức phóng đi.
Đỗ Văn Hội thấy một người một hồ rất nhanh đã không thấy bóng, chỉ đành ưu phiền xoay người trở về. Hắn nhất định phải khổ luyện khinh công cho tốt, điều này đúng là quá đả kích người ta rồi mà. Nguyệt Vệ đại nhân sao lại không nói cho hắn biết khinh công của Đế Phi giỏi tới vậy chứ? Lẽ nào là cố tình muốn xem hắn làm trò sao?
Thực ra hắn cũng đã nghi oan cho Nguyệt rồi, Nguyệt cũng chẳng hề biết rằng, Lâu Thất tới Thần Ma cốc một chuyến đã dùng Bản Mệnh Huyết Chú, trái lại còn kích phát Thạch Tủy ngàn năm vẫn chưa hoàn toàn dung hợp trong máu nàng, vì vậy công lực mới được tăng cao. Và còn, mang theo Tử Vân Hồ luyện công cũng thì công lực cũng tương đương với việc tu luyện hơn một năm trời.
Vì vậy thực lực hiện giờ của nàng, Nguyệt cũng chẳng rõ.
Lâu Thất phải dùng mười phần công lực mới đuổi theo được U U. Mắt thấy nó định chạy về hướng ngoài thành, trong lòng nàng nảy ra một ý nghĩ, nếu như ngay cả đám Đồ Bôn cũng đi theo, vậy thì có lẽ họ đã ra ngoài từ lúc thành còn chưa đóng cửa.
Tử Vân Hồ nhún vài cái bay lên tường thành. Lâu Thất dùng thì tung người đạp tường mà lên.
Một người một hồ lặng yên không tiếng động ra khỏi thành, Tử Vân Hồ tiếp tục bay nhanh lướt qua, nó nhanh tới mức nhìn không thấy bốn cái chân tựa hồ dính vào nhau, cơ hồ lập tức xẹt ngay qua.
Lâu Thất tăng lên mười phần công lực mới miễn cưỡng đuổi theo nó, ít nhiều gì thì cũng có chút áp lực. Tốc độ của Tử Vân Hồ này quả thực nhanh đến mức làm người khác phẫn nộ mà.
Đợi cho tới khi nhin thấy những rặng núi nối tiếp nhau ở phía xa, Tử Vân Hồ mới dừng lại, ngay lập tức liền nhảy lại vào trong lòng Lâu Thất, sau khi ngẩng đầu nhìn nàng một cái liền nằm nhoài trên cánh tay nàng nhỏ giọng vù vù lè lưỡi thở dốc, bộ dáng nhỏ nhắn đó quả thực có chút đáng yêu.
Lâu Thất cũng thương nó chạy một quãng đường dài đến vậy, lại móc một viên dược hoàn ra. Tử Vân Hồ vừa nhìn thấy viên dược hoàn ra liền vui vẻ đến gần đòi ăn.
Bởi Tử Vân Hồ từ trước khi ở trong sơn động của Thần Ma cốc đã ăn cỏ Thiên Cơ rồi, tuy rằng hiện giờ thức ăn chủ yếu của nó vẫn là thịt chín, thế nhưng Lâu Thất vẫn dùng một cây cỏ Thiên Cơ và vài dược liệu bổ huyết bổ khí khác chế thành trăm viên Bổ Thần đan, thỉnh thoảng coi như là kẹo cho nó ăn một viên.
Đối với Tử Vân Hồ mà nói, loại thuốc này có thể mau chóng bổ sung tinh thần và thể luwcjcho nó, nếu như bị thương cũng có thể trở thành thánh phẩm chữa trị, đối với người thì hiệu quả lại càng lớn hơn, nếu như nàng nguyện bán ra, mấy viên thuốc này cũng có thể đem lại một khoản lớn. Nếu như người khác biết nàng lại lấy loại thuốc quý giá như vậy làm kẹo cho một con hồ ly nhỏ ăn thì chắc chắn sẽ phun ra một búng máu.
Ở đằng trước là một khu rừng Loạn Thạch, vì bóng đêm tối tăm, Lâu Thất không nhìn được điều gì, thế nhưng, khi nàng bước lại gần một viên đá, phát hiện ở trên có một vài hàng chữ cổ, nàng liền biết rằng, đây chắc chắn không phải là mấy hòn đá vô dụng.
Nàng lại tỉ mỉ quan sát kỹ hơn, cả kinh phát hiện rằng đây là một phế tích! Hơn nữa, dường như quy mô cũng chẳng nhỏ. Mảnh phế tích to lớn như vậy ở đây, lại không ở trong thành, vốn là thuộc về người nào chứ?
Nàng ôm lấy Tử Vân Hồ tìm kiếm trong những trụ đá đổ nát thê lương, cuối cùng cũng phát hiện ra một đoạn vải nhỏ như vô ý móc ra ở trên mặt tường vỡ.
Cầm đoạn vải đó lên, nàng có thể nhận ra, đây là một mảnh vải trên quần áo của Tiểu Trù. Nhiều người như vậy, chỉ mình Tiểu Trù là nữ, dù nàng không định nhớ về quần áo của Tiểu Trù cũng phải nhớ.
Thế nhưng cũng chỉ tìm thấy một mảnh vải, còn người lại tuyệt nhiên chẳng thấy.
Khi đi được nửa đường nàng đã phát một quả pháo hiệu rồi, nếu như Đỗ Văn Hội không phải kẻ đần thì tới lúc tìm theo nàng có lẽ cũng sẽ tìm được nơi này.
Tình huống này có chút quỷ dị, nàng lại chẳng biết có thể mau tìm được những người kia hay không.
Nói thẳng ra thì, Lư Đại Lực và Tiểu Bảo, thậm chí là cả Tiểu Trù, nàng cũng chỉ mới quen, vốn chẳng có cảm tình gì, nếu như bọn họ xảy ra chuyện, nàng còn có thể lý trí tận lực tìm kiếm mà thôi, thế nhưng những người khác thì không được, đặc biệt là Trần Thập và Lâu Tín, nàng đã nhận định họ là bạn đồng hành của mình rồi, nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì, có lẽ nàng sẽ lật cả trời lên mất.
Tính huống lần này quả thực nàng không hề dự tính tới, ai mà nghĩ được rằng trong tòa thành phồn hoa như vậy, trong khách điếm, nhiều người như vậy đều biến mất một cách quái dị chứ?
"Ơ?" Đột nhiên, Lâu Thất nhìn thấy một cửa vào. Có lẽ đó vốn là một cửa ngầm, hiện giờ cửa cũng đã có chút sứt mẻ, ở đằng trước còn có một cánh cửa đá đổ xuống, có lẽ trước đây cánh cửa đó bị đóng chặt, giờ mới bị người ta phát hiện mà mở ra.
Ở ngoài cánh cửa, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy được một ký hiệu. Đó là chữ số La Mã nàng dạy Trần Thập và Lâu Tín: 7.
Lâu Thất khẽ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất khi bọn họ tới đây, Trần Thập hoặc Lâu Tín vẫn thanh tỉnh, có lẽ là chưa xảy ra chuyện gì.
"U U, chúng ta xông vào xem sao." Lâu Thất nheo mày, cuối cùng vẫn ôm Tử Vân Hồ bước vào, như một con mèo len vài khe hở cửa tuyệt không cao chút nào. Mà nàng lại không biết rằng, lần tiến vào này lại lâu như vậy mới có thể ra.
Lâu Thất thu lại ý cười, ôm lấy Tử Vân Hồ thả nhẹ xuống, chân bước tới căn phòng của Tiểu Bảo theo hướng móng vuốt của nó chỉ.
Cửa phòng mở rộng, bên trong trống rỗng không một bóng người, thế nhưng Lâu Thất lại ngửi thấy mùi tanh của máu. Sắc mặt nàng khẽ biến, ngay lập tức liền phóng người qua, đẩy cửa phòng của Tiểu Trù và Lư Đại Lực, bên trong cũng không còn một ai.
Theo bản năng, Lâu Thất nghĩ rằng bọn họ chắc chắn sẽ không ra ngoài chơi bời hoặc ăn uống gì đó, khi nàng lên đến phòng lớn quét mắt một cái, căn bản không hề thấy bóng hình của bọn họ.
Lại nói, Trần Thập và Lâu Tín chắc chắn sẽ không ăn trước khi nàng trở về, Tiểu Trù hiện giờ nói là muốn làm thị nữ của nàng, chắc chắn cũng phải đợi nàng, còn Lư Đại Lực, Tiểu Bảo không đi xuống, có lẽ hắn cũng không đi ăn trước một mình.
"Đồ Bôn!" Nàng lại đi tìm đám Đồ Bôn, cũng không thấy bất kỳ một ai.
"Đỗ Văn Hội!" Đỗ Văn Hội nói rằng sẽ luôn đi theo nàng, mà nàng cũng biết hắn vẫn luôn ở quanh.
Đỗ Văn Hội rất nhanh đã phóng người qua, "Đế phi?"
"Phái hết người của ngươi ra, tìm bọn Trần Thập!"
"Rõ!"
Đỗ Văn Hội phát hai pháo tín hiệu ra ngoài cửa sổ.
Lâu Thất trở lại phòng của Tiểu Bảo, tỉ mỉ kiểm tra mọi thứ. Vừa kiểm tra nàng đã phát hiện ra có dấu vết của nhiều người. Khứu giác của nàng rất thính, trong căn phòng này, nàng bình tĩnh lại ngửi thật kỹ, có thể phân biệt ra rất nhiều mùi, tuy nhiên sau khi so sánh kĩ thì vẫn có chút tanh của máu, thế nhưng ở đây còn có chút mùi son phấn, đó là mùi trên người của Tiểu Trù. Trừ những thứ này ra, một mùi rõ ràng hơn chính là của Lư Đại Lực, có thể là do tối qua hắn vẫn chưa tắm rửa kỹ càng, vì vậy trên người vẫn còn vị chua chua của người không tắm rửa thay quần áo lâu ngày.
Tiếp theo chính là mùi hương của bánh bao nhân thịt. Nàng lớn gan suy đoán rằng là Sư Gia lại vừa mua thêm một túi lớn về, thế nhưng trong đây không phải ai cũng thích ăn bánh bao thịt, vì vậy có lẽ đã mua một ít màn thầu kèm theo vài bánh bao loại khác, vậy thì, rất có thể là đám Đồ Bôn cũng tới đây.
Sau khi tất cả mọi người ăn xong bánh bao và màn thầu, biến cố phát sinh.
Có lẽ đó là một biến cố khiến bọn họ đều chấn kinh vô cùng, lại khiến bọn họ không phản ứng kịp. Có hai khả năng là, bọn họ đều tự chạy ra ngoài, hơn nữa còn không phải chạy ra từ cửa. Thứ hai là, bọn họ đều bị người ta bắt đi, hơn nữa cũng không phải ra từ cửa chính.
Thế nhưng Lâu Thất cảm thấy rằng, nhiều người như vậy mà bị bắt đi cùng lúc thì không khả thi lắm.
Khả năng lớn nhất chính là, Tiểu Bảo đã xảy ra biến cố gì đó, mà bọn họ đều chạy theo ra.
Bởi mùi mà nàng ngửi thấy rõ nhất chính là mùi máu tanh, loại mùi đó chỉ có máu của Tiểu Bảo mới phát ra được. Lâu Thất lại biến sắc, nàng vừa nghĩ tới một khả năng khác.
Lẽ nào là đám người hạ cổ Tiểu Bảo chạy tới đây?
"Đế phi, chưởng quỹ và tiểu nhị đều nói không thấy họ ra ngoài, hơn nữa bọn họ còn nói rằng, lúc trước đám Trần Thập đều tới phòng của Tiểu Bảo ăn bánh bao." Đỗ Văn Hội vừa phát tiesn hiệu xong liền xuống lầu một hỏi người.
Quả nhiên là vậy.
"Vậy ngươi đã hỏi họ, có ai khả nghi đi lên không chưa?" Lâu Thất vừa hỏi vừa đi tới bên cửa sổ xem xét.
Trên bệ cửa sổ có rơi hai giọt máu, đã ở trạng thai gần khô, bọn họ đã rời khỏi đây một khoảng thời gian rồi.
"Thuộc hạ đã hỏi, chưởng quỹ nói không có ai vào cả, bọn họ cũng không nghe thấy tiếng động gì."
Lâu Thất trầm ngâm. Có lẽ là không có người ngoài vào, trên thực tế, nếu như đám người hạ cổ Tiểu Bảo đuổi tới thành Nặc Lạp, vậy thì bọn chúng có thể triệu hoán Tiểu Bảo ở ngoài đi ra.
"Người đã phái đi cả chưa?"
Đỗ Văn Hội nói, "Đã phải ra cả rồi. Ba trăm Dịch trạm và Đế Quân đã thiết lập này, mỗi người đều là cao thủ tìm người tìm tin tức, mong Đế phi yên tâm."
Lâu Thất gật đầu, đột nhiên cúi đầu nhìn U U, "Có phải mày tìm được bọn họ không?" Mấy ngày trước nàng phải ra ngoài xem đứa bé đêm đó, vì vậy đã giao lại Tử Vân Hồ cho Trần Thập chăm sóc, có lẽ vì nó nhận ra có gì không đúng, vậy nên mới có thể tránh được, cũng có thể là Trần Thập trong giây phút cấp bách đã thả Tử Vân Hồ đi, muốn đưa tin cho nàng, hoặc sợ đi theo sẽ xảy ra nguy hiểm, làm Tử Vân Hồ bị thương.
"U u!"
Chân trước của U U chỉ về phía cửa sổ.
Mắt Lâu Thất sáng lên, đoán rằng quả nhiên nó muốn dẫn đường, lại thả nó ra. U U ngay lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ.
"Đi theo." Lâu Thất ngay lập tức mang theo Đỗ Văn Hội đi theo nó.
Khứu giác của nàng rất tốt, thế nhưng chắc chắn rằng khứu giác của Tử Vân Hồ đánh hơi xa còn tốt hơn nàng nhiều, có mùi hương của Tiểu Bảo rõ ràng tới vậy, muốn đuổi theo cũng chẳng khó.
U U dường như biết được tốc độ của họ không thể nhanh được bằng nó, vì vật vẫn thả chậm lại một chút, Lâu Thất đuổi theo cũng chẳng có chút áp lực nào, thế nhưng Đỗ Văn Hội đã hơi quá sức rồi.
Trong lòng hắn chấn kinh, vốn rất tự tin vào khinh công của mình, thế nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng mình chẳng bì nổi với Đế Phi!
Lâu Thất chỉ có thể nói với hắn, "Ngươi trở về đi, tự ta đuổi theo là được rồi, có chuyện gì thì ta sẽ bắn đạn báo hiệu. Nếu như tới nơi nào mà ta cho rằng đã vượt quá phạm vi báo hiệu, ta sẽ phát một cái."
"Đế Phi, chức trách của thuộc hạ là đi theo người..."
Lâu Thất vô cùng không khách khí nói, "Vấn đề là giờ ngươi có theo được đâu."
Đỗ Văn Hội nhất thời liền muốn khóc thành hai dòng sông.
"Về đi, bảo người ta chăm nom ngựa của ta, ngươi còn có một nhiệm vụ nữa, đó là quan sát Tiêu gia, thanh bảo kiếm mà họ sắp làm ra ta rất có hứng, đi xem xem."
"Khi nào thần binh sắp xong, thuộc hạ sẽ truyền tin cho người trước ba ngày."
"Được rồi, ngươi về trước đi." Lâu Thất cũng không nói nhiều nữa, tăng tốc độ, ngay lập tức liền vượt qua cả U U.
"U U, mau lên."
U U thấy Lâu Thất vậy mà lại vượt qua được cả mình liền tăng tốc theo, như một bóng tím mang theo sắc bạch, ngay lập tức phóng đi.
Đỗ Văn Hội thấy một người một hồ rất nhanh đã không thấy bóng, chỉ đành ưu phiền xoay người trở về. Hắn nhất định phải khổ luyện khinh công cho tốt, điều này đúng là quá đả kích người ta rồi mà. Nguyệt Vệ đại nhân sao lại không nói cho hắn biết khinh công của Đế Phi giỏi tới vậy chứ? Lẽ nào là cố tình muốn xem hắn làm trò sao?
Thực ra hắn cũng đã nghi oan cho Nguyệt rồi, Nguyệt cũng chẳng hề biết rằng, Lâu Thất tới Thần Ma cốc một chuyến đã dùng Bản Mệnh Huyết Chú, trái lại còn kích phát Thạch Tủy ngàn năm vẫn chưa hoàn toàn dung hợp trong máu nàng, vì vậy công lực mới được tăng cao. Và còn, mang theo Tử Vân Hồ luyện công cũng thì công lực cũng tương đương với việc tu luyện hơn một năm trời.
Vì vậy thực lực hiện giờ của nàng, Nguyệt cũng chẳng rõ.
Lâu Thất phải dùng mười phần công lực mới đuổi theo được U U. Mắt thấy nó định chạy về hướng ngoài thành, trong lòng nàng nảy ra một ý nghĩ, nếu như ngay cả đám Đồ Bôn cũng đi theo, vậy thì có lẽ họ đã ra ngoài từ lúc thành còn chưa đóng cửa.
Tử Vân Hồ nhún vài cái bay lên tường thành. Lâu Thất dùng thì tung người đạp tường mà lên.
Một người một hồ lặng yên không tiếng động ra khỏi thành, Tử Vân Hồ tiếp tục bay nhanh lướt qua, nó nhanh tới mức nhìn không thấy bốn cái chân tựa hồ dính vào nhau, cơ hồ lập tức xẹt ngay qua.
Lâu Thất tăng lên mười phần công lực mới miễn cưỡng đuổi theo nó, ít nhiều gì thì cũng có chút áp lực. Tốc độ của Tử Vân Hồ này quả thực nhanh đến mức làm người khác phẫn nộ mà.
Đợi cho tới khi nhin thấy những rặng núi nối tiếp nhau ở phía xa, Tử Vân Hồ mới dừng lại, ngay lập tức liền nhảy lại vào trong lòng Lâu Thất, sau khi ngẩng đầu nhìn nàng một cái liền nằm nhoài trên cánh tay nàng nhỏ giọng vù vù lè lưỡi thở dốc, bộ dáng nhỏ nhắn đó quả thực có chút đáng yêu.
Lâu Thất cũng thương nó chạy một quãng đường dài đến vậy, lại móc một viên dược hoàn ra. Tử Vân Hồ vừa nhìn thấy viên dược hoàn ra liền vui vẻ đến gần đòi ăn.
Bởi Tử Vân Hồ từ trước khi ở trong sơn động của Thần Ma cốc đã ăn cỏ Thiên Cơ rồi, tuy rằng hiện giờ thức ăn chủ yếu của nó vẫn là thịt chín, thế nhưng Lâu Thất vẫn dùng một cây cỏ Thiên Cơ và vài dược liệu bổ huyết bổ khí khác chế thành trăm viên Bổ Thần đan, thỉnh thoảng coi như là kẹo cho nó ăn một viên.
Đối với Tử Vân Hồ mà nói, loại thuốc này có thể mau chóng bổ sung tinh thần và thể luwcjcho nó, nếu như bị thương cũng có thể trở thành thánh phẩm chữa trị, đối với người thì hiệu quả lại càng lớn hơn, nếu như nàng nguyện bán ra, mấy viên thuốc này cũng có thể đem lại một khoản lớn. Nếu như người khác biết nàng lại lấy loại thuốc quý giá như vậy làm kẹo cho một con hồ ly nhỏ ăn thì chắc chắn sẽ phun ra một búng máu.
Ở đằng trước là một khu rừng Loạn Thạch, vì bóng đêm tối tăm, Lâu Thất không nhìn được điều gì, thế nhưng, khi nàng bước lại gần một viên đá, phát hiện ở trên có một vài hàng chữ cổ, nàng liền biết rằng, đây chắc chắn không phải là mấy hòn đá vô dụng.
Nàng lại tỉ mỉ quan sát kỹ hơn, cả kinh phát hiện rằng đây là một phế tích! Hơn nữa, dường như quy mô cũng chẳng nhỏ. Mảnh phế tích to lớn như vậy ở đây, lại không ở trong thành, vốn là thuộc về người nào chứ?
Nàng ôm lấy Tử Vân Hồ tìm kiếm trong những trụ đá đổ nát thê lương, cuối cùng cũng phát hiện ra một đoạn vải nhỏ như vô ý móc ra ở trên mặt tường vỡ.
Cầm đoạn vải đó lên, nàng có thể nhận ra, đây là một mảnh vải trên quần áo của Tiểu Trù. Nhiều người như vậy, chỉ mình Tiểu Trù là nữ, dù nàng không định nhớ về quần áo của Tiểu Trù cũng phải nhớ.
Thế nhưng cũng chỉ tìm thấy một mảnh vải, còn người lại tuyệt nhiên chẳng thấy.
Khi đi được nửa đường nàng đã phát một quả pháo hiệu rồi, nếu như Đỗ Văn Hội không phải kẻ đần thì tới lúc tìm theo nàng có lẽ cũng sẽ tìm được nơi này.
Tình huống này có chút quỷ dị, nàng lại chẳng biết có thể mau tìm được những người kia hay không.
Nói thẳng ra thì, Lư Đại Lực và Tiểu Bảo, thậm chí là cả Tiểu Trù, nàng cũng chỉ mới quen, vốn chẳng có cảm tình gì, nếu như bọn họ xảy ra chuyện, nàng còn có thể lý trí tận lực tìm kiếm mà thôi, thế nhưng những người khác thì không được, đặc biệt là Trần Thập và Lâu Tín, nàng đã nhận định họ là bạn đồng hành của mình rồi, nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì, có lẽ nàng sẽ lật cả trời lên mất.
Tính huống lần này quả thực nàng không hề dự tính tới, ai mà nghĩ được rằng trong tòa thành phồn hoa như vậy, trong khách điếm, nhiều người như vậy đều biến mất một cách quái dị chứ?
"Ơ?" Đột nhiên, Lâu Thất nhìn thấy một cửa vào. Có lẽ đó vốn là một cửa ngầm, hiện giờ cửa cũng đã có chút sứt mẻ, ở đằng trước còn có một cánh cửa đá đổ xuống, có lẽ trước đây cánh cửa đó bị đóng chặt, giờ mới bị người ta phát hiện mà mở ra.
Ở ngoài cánh cửa, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy được một ký hiệu. Đó là chữ số La Mã nàng dạy Trần Thập và Lâu Tín: 7.
Lâu Thất khẽ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất khi bọn họ tới đây, Trần Thập hoặc Lâu Tín vẫn thanh tỉnh, có lẽ là chưa xảy ra chuyện gì.
"U U, chúng ta xông vào xem sao." Lâu Thất nheo mày, cuối cùng vẫn ôm Tử Vân Hồ bước vào, như một con mèo len vài khe hở cửa tuyệt không cao chút nào. Mà nàng lại không biết rằng, lần tiến vào này lại lâu như vậy mới có thể ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.