Đế Vương Sủng Ái

Chương 310

Khuyết Danh

26/07/2019

Cô đồng ý cho hắn vào trong phòng chữ vàng nói chuyện. Thế nhưng có một số chuyện cô phải xử lý.

"Mời vào trong phòng chữ vàng" Lâu Thất cười, nhìn vào chiếc hộp hắn đang cầm,

"Ngươi phải mở hộp ra đã, cho mọi người biết ngươi có đá phương hoàng thật hay không. Nếu không khi lên đó, người lại không có đá phượng hoàng, thì thiên hạ lại nghĩ là Đế Quân của chúng ta đã có đá phượng hoàng. Thế chẳng phải oan ức cho chúng ta hay sao?"

Lâu Hoan Thiên nghe câu nói này liền cười. Tiểu Thất nhà hắn giống, quả thật rất giống. Cho dù hắn không thích Lầu gia, nhưng người khác không cho hắn làm Thiếu chủ, hắn lại cố gắng dành đoạt lại.

Hắn dựng lên Hội Hoa Lâu, ngân lượng đương nhiên là lấy từ Lầu gia. Cuối cùng Hội Hoa Lâu này lại chẳng có quan hệ gì với Lâu gia.

Bây giờ Tiểu Thất đã tiếp quản Hội Hoa Lâu, kiếm được một khoản tiền lớn cho Hội Hoa Lâu, bây giờ còn muốn có đá Phượng Hoàng. Thế nhưng nếu bị lợi dụng thì không hề thích thú gì.

Hắn ta thấy Tiểu Thất nhà hắn rất được lòng người này.

Biểu cảm của người bán kia có chút gì đó khác lạ

"Quả thực ta có đá Phượng Hoàng"

Lâu Thất chau màu: "Vậy thì ông lấy ra cho mọi người xem"

"Đúng thế, đúng thế, mau lấy ra cho mọi người mở mang tầm mắt"

Trong đám người, ai cũng nhìn với ánh mắt tham lam

Người bán kia loay hoay một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Bây giờ tôi không có"

"Hừ"

"Xùy"

"Lửa đảo à?"

Mọi người xì xào huyên náo. Những người kia thấy có người chết liền không vui, gọi thị vệ tới dọa đánh chết tên lửa đào này.

Tại đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này.

Người bán hàng kia thấy tình hình nguy hiểm, liền vội nói: "Ta đền, ta đền, vàng vạc đều trả cho các người, còn người bị chết kia ta sẽ đền Long Dẫn Thủy."

Ba chữ Long Dẫn Thủy vừa thốt ra, tất cả mọi người đều dừng lại rồi bắt đầu tranh luận.

Long Dẫn Thủy không có tác dụng giải bách độc thế nhưng có công hiệu với kỳ độc. Bây giờ chưa thể xác định có thể giải loại độc này. Nhưng chẳng ai có thể nói chính xác sau này sẽ bị trúng loại độc nào. Cho dù nó không chữa được loại độc đó thì Long Dẫn Thủy quả thật là hiếm có. Uống nó có thể khiến tóc bạc thành đen, giảm nếp nhăn, tinh thần sung mãn, tốt cho cả nam và nữ.

Lâu Thất nhìn những người xung quanh đang bị thu hút bởi Long Dẫn Thủy, than lên một tiếng. Thế gian này lắm thứ kỳ dị, thế nhưng tính mạng mới là thứ quý giá nhất.

Trên mặt hồ có động tĩnh, có người đã cứ Lưu Vân tiên tử lên, thế nhưng người thị nữ vẫn mất tích. Nếu từ bỏ tìm kiếm thì hẳn là điều không hay, vì thế Thạch Lỗi tiếp tục bay lướt trên mặt hồ, tiếp tục tìm kiếm. Gió đêm thổi mái tóc và trang phục tung bay.



Cô quay lại, nhìn Lâu Thất với ánh mắt rưng rưng hàng lệ, xem ra có vẻ yếu đuối, giống như vừa bị ai bắt nạt. Người Thạch Lỗi khiến người khác chỉ nhìn thôi đã không cầm được lòng, muốn lập tức lao tới mà ôm vào lòng an ủi.

Lâu Thất sững người một lát mới kịp phản ứng. Ánh mắt ấy, biểu cảm ấy là dành cho Trầm Sát đang ở bên cạnh. Cô quả thật cảm phục Thạch Lỗi, đã bị đánh vào mặt như vậy mà vẫn có thể không oán hận, tiếp tục tìm cách để quyến rũ hắn ta.

Chẳng lẽ trước đây Trầm Sát đã để lại ấn tượng sâu đậm thế nào với người ta, mà người ta cứ nằng nặc theo đuổi. Lâu Thất nghĩ lúc nào đó có thời gian sẽ phải hỏi cho rõ.

Trầm Sát nắm chặt tay kéo cô vào trong Hội Hoa Lâu, lên thẳng lầu 3. Người bán hàng kia đang ôm chiếc hộp ở phía sau.

Bắc Phù Dung và Cảnh Dao cũng lên cùng, Lâu Thất quay lại nhìn thì không thấy bóng dáng của Tử Vân Hồ.

"Tìm ai thế?" Trầm Sát hỏi

"Không ai cả."

Họ là khách của phòng chữ vàng, điều đó không còn là bí mất. Vì thế họ tới thẳng đó, Bắc Phù Dung đứng nhìn: "Đế Quân, Đế Phi còn có chuyện muốn nói, chi bằng sáng mai cho phép Bắc Phù Dung ta làm chủ, mời hai vị thưởng thức đồ ăn của Bắc Thương."

Nếu đã gặp thì muốn tránh cũng khó, Trầm Sát đành gật đầu.

Cảnh Dao định mở miệng nói, thế nhưng chẳng ai thèm để ý.

Thấy mọi người đi hết, cô ta đem thị nữ đứng về chỗ cũ. Đây chẳng phải là xem thường Bích Tiên Sơn hay sao. Đợi cô cô thành công, rồi lấy được thần binh, thì cô xem ai còn dám xem thường Bích Tiên Sơn nữa.

"Các hạ có thể nói chưa?"

Tiêu Thôngr đứng ở bên rót trà cho họ. Lâu Thất cũng hơi thấy khát uống liền hai cốc mới mở miệng.

Trước đó bên hồ, ánh sáng mập mờ, hơn nữa họ không để ý tới khuôn mặt của người này. Bây giờ khi vào trong phòng, họ mới nhìn rõ được khuôn mặt.

Với một người đàn ông thì hắn ta quả là trắng, hơn nữa cũng khá trẻ, chỉ khoảng 30 tuổi.

Người đó đặt chiếc hộp xuống rồi đột nhiên quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu ba cái.

Lâu Thất kinh ngạc:"Ngươi làm cái gì vậy?"

Trầm Sát lúc đó hỏi chậm rãi:" tộc Long Dẫn xảy ra chuyện rồi?" Câu này vừa giống như một câu hỏi, nửa khẳng định.

Người kia không ngờ có người trực tiếp nói ra tộc Long Dẫn, liền ngẩng đầu nhìn sang, sắc mặt kinh ngạc: "Sao ngài biết?"

"Nếu tộc Long Dẫn không xảy ra chuyện thì người sao có thể tốn bao nhiêu công sức tới thành Nặc Lạp này?"

Trầm Sát thực tế vẫn còn cảm kích tộc Long Dẫn. Năm xưa dù hắn từng lấy trộm Long Dẫn Thủy, thế nhưng dù tộc Long Dẫn biết nhưng không hề đuổi, mà còn giả bộ như không biết để cho hắn mang đi.

"Tại hạ là Thạch Lỗi, là người của tộc Long Dẫn, từng gặp Đế Quân, Đế Phi." Người tên Thạch Lỗi đó khuôn mặt khổ sở "Đế Quân nói không sai, nếu tộc Long Dẫn không có chuyện gì thì Thạch Lỗi sẽ không tới đây. Mục đích của chúng tôi là tìm người có thể phá được trận pháp. Kính mong hai vị giúp đỡ."



"Tộc Long Dẫn xảy ra chuyện gì?" Trầm Sát hỏi.

"Sự tình là như thế này."

Tộc Long Dẫn ở một góc độ nào đó có chút giống với tộc quỷ nhân, thế nhưng tộc quỷ người đương nhiên bị thảm hơn họ. Không phải là họ bẩm sinh bị như thế mà giống như là một thứ bệnh, khiến họ khó có con cái. Hơn nữa không dám nhìn mặt trời, cuối cùng bị diệt vong

Tổ địa của tộc Long Dẫn là một vùng bảo địa, ở đó có non nước linh thiêng. Tộc người của họ ai cũng trắng đẹp, gần như ai cũng biết cách điều chế mọi loại thảo dược.

Chỉ là tộc Long Dẫn đời đời canh giữ vùng đất này, không cho người ngoài xâm nhập. Họ cũng rất khó có con cái, bình thường mỗi cặp chỉ cần sinh được một đứa con đã là giỏi lắm rồi. Rất ít khi sinh được 2-3 đứa. Hơn nữa tuổi thọ của họ cũng ngắn, nên tộc người họ rất neo người.

Vì neo người, nên tộc Long Dẫn rất đoàn kết, tộc trưởng có thể gọi tên từng người trong tộc. Mỗi cuối tháng, họ đều tổ chức tiệc linh đình, tất cả đều tham gia nhảy múa, hát hò, hơn nữa cũng chia sẻ niềm vui với những người đang mang thai.

Thế nhưng tại bữa tiệc cuối tháng trước, họ phát hiện một gia đình bốn người biến mất.

Đối với họ thì đó là chuyện lớn. Tất cả người trong tộc được huy động đi tìm. Cuối cùng họ chỉ có thể tìm tới trước khu cấm địa, không ai dám tiếp tục đi vào.

"Tộc Long Dẫn tổng cộng có 51 người, còn có 16 vị sắp gần đất xa trời. Gia đình mất tích kia 4 người, ngoại ông nội đã lớn tuổi, còn có cặp vợ chồng và đứa con nhỏ. Trong tộc của chúng tôi, thì nó là niềm hi vọng." Thạch Lỗi đau khổ kể, "Vì thế mọi người trong tộc đều sẵn sàng chấp nhận mọi giá để tìm được 4 người đó."

Lâu Thất nghe vậy có chút động lòng, cả tộc người chỉ có 51 người, 16 người thì già cả ốm yếu sắp chết, nếu họ chết đi thì chẳng còn bao nhiêu người. Nên gia đình 4 người này vô cùng quan trọng.

"Vậy ngươi đi tìm người giúp là muốn thế nào?" Tại sao không thể tự vào tìm?

Điểm này thì Trầm Sát có thể giải thích giúp họ: "Vùng cấm địa đó không thuộc về Tộc Long Dẫn, đó là thuộc về một người bạn của tổ tiên họ. Sau này hai người bị bất hòa, tổ tiên tộc Long Dẫn ra quy định, người của tộc Long Dẫn không được đi vào vùng cấm địa đó. Nếu người nào không nghe lời sẽ bị đuổi ra khỏi tộc."

Thạch Lỗi nghe thế ngạc nhiên: "Đế Quân sao biết chuyện này?"

Trầm Sát không nói gì đứng dậy. Lâu Thất lậpt ức đoán ra, hắn ta trước đây đã từng ăn trộm Long Dẫn Thủy, đồng thời chắc chắn là đã đi vào vùng cấm địa đó.

Cô nhịn cười, lập tức thay đổi chủ đề: "Tộc quy cũng có thể thay đổi chứ, hơn nữa chẳng phải các ngươi bất chấp mọi giá hay sao?"

"Tộc trưởng nói mọi giá không có nghĩa là gồm cả tính mạng"

"Vì thế,ý của người là đi vào cấm địa đó sẽ nguy hiểm tới tính mạng hay sao?" Lâu Thất nhìn hỏi. Nói như thế, có nghĩa là họ cũng có tính toán, muốn người khác chịu nguy hiểm thay mình.

"Có nguy hiểm không thì chúng tôi không biết, thế nhưng vùng cấm địa đó có những móc sắt chuyên đối phó với người của Tộc Long Dẫn. Nếu người của tộc Long Dẫn vào đó sẽ kích hoạt các cơ quan."

Câu này đúng là chẳng hợp lô-gic. Nếu như người của tộc Long Dẫn đi vào sẽ kích hoạt cơ quan,vậy thì 4 người trong ra đình kia chẳng lẽ không kích hoạt các cơ quan đó sao?

Dường như nhìn ra sự nghi ngờ này, Thạch Lỗi lập tức nói: "Chúng tôi cũng không biết người nhà đó tại sao lại đi vào. Thế nhưng trước ngày tổ chức tiệc, nơi đó từng mưa lớn, sấm sét đánh ầm trời. Nếu họ quả thật vào đó khi có sấm sét lớn thì chưa chắc đã kích hoạt cơ quan"

"Vậy thì các người cứ tìm người là được, còn dùng đá phượng hoàng lừa gạt làm gì?"

Thạch Lỗi cười khổ sở:" Đá phượng hoàng tôi đâu dám tùy tiện mang theo."

Lâu Thất nghe thấy liền hỏi: "Ngươi quả thật có đá phượng hoàng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook