Chương 315
Khuyết Danh
26/07/2019
Trên thực tế, đám người Nguyệt cũng nóng lòng muốn thử.
Từ trước đến nay chưa từng xuất hiện một thanh kiếm như vậy, nó hung hãn đến mức gần như có thể quét ngang thiên hạ.
Cho dù bây giờ nhìn lại kiếm hồn cường hãn đến mức đáng sợ, con người rất dễ dàng bị nó khống chế ngược lại mà rơi vào tâm ma, hoặc là trở thành bộ máy giết chóc, nhưng con người luôn là như vậy, không thử một chút thì làm sao biết mình có làm được hay không?
"Cô nương, để thủ hạ đi thử xem." Từ trước tới nay, Trần Thập chưa từng nghĩ mình sẽ lấy được thanh kiếm này, nhưng cô nương nhà hắn nói muốn có nó thì hai mắt hắn lập tức lại sáng lên.
Lâu Tín cũng nhìn về phía Lâu Thất.
Lâu Thất do dự một lát: "Được, các ngươi đi thử xem. Nhớ kỹ, nếu phát hiện có gì không ổn thì phải lập tức lui lại."
"Thuộc hạ hiểu rõ."
"Thuộc hạ cũng đi." Nguyệt điểm mũi chân và lao về phía đại hán kia.
Trần Thập và Lâu Tín trao đổi bằng ánh mắt rồi chia ra hai bên trái và phải, quyết định sẽ giáp công từ hai phía.
Ngọc Thái tử dùng tay ra hiệu, lập tức có hai bóng người từ sau lưng hắn lao vọt lên, giống như hai con chim xám linh hoạt nhào vào trong cuộc chiến.
"Ngọc thái tử cũng có hứng thú với thanh kiếm này sao?" Lâu Thất hỏi.
"Thần binh lợi khí như vậy thì người nào cũng sẽ có hứng thú. Nghe nói võ công của Đế Phi không tệ, chẳng lẽ nàng không muốn thử sao?" Ngọc Thái tử nhìn nàng mỉm cười.
Tiêu Kình đỡ Tiêu Hỏa và Tiêu Thông tránh sang một bên, Tiêu Dung không có bảo kiếm ở trong tay, vì cứng rắn chống đỡ nên tất cả sức lực bị xói mòn, ngã xuống đất ngất xỉu. Nàng giết nhiều người như vậy nên Bắc Phù Dung đã cho thị vệ áp giải nàng xuống, người của Tiêu gia cũng không thể nói được gì. Trái tim của Tiêu Kình đang đập mạnh lại nghe được Ngọc Thái tử gọi Lâu Thất như vậy thì trong lòng hơi chấn động.
Thật ra, khi hắn nhìn thấy Lâu Thất và Trầm Sát ngồi chung một chỗ, hắn đã đoán được nàng là đế phi chấn động thiên hạ đã được nhắc tới trong khế ước trước đó, nhưng khi thật sự nghe được có người gọi nàng như vậy, cảm xúc của hắn vẫn có hơi phức tạp.
Mặc dù biết lúc này mình không nên mở miệng, nhưng hắn vẫn không nhịn được nói: "Thanh kiếm kia quá hung hãn, Thất Đế Phi vẫn không nên động vào nó."
Hắn biết Lâu Thất có roi Thí Hồn. Chỉ xét về mặt nguyên liệu thì bản thân roi Thí Hồn có khả năng thua thanh kiếm kia, hơn nữa khí hồn cũng yếu hơn một chút, nhưng nó lại có cơ quan tinh diệu và phiền phức, nên hai thứ hoàn toàn có thể trung hòa lẫn nhau. Hơn nữa, roi Thí Hồn đặc biệt thích hợp với Lâu Thất, roi Thí Hồn ở trong tay nàng mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Nàng đã có roi thần như vậy thì hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm tự mình thử.
Đột nhiên hắn nói vậy làm cho mấy người này đều cảm thấy sửng sốt.
Trầm Sát hơi nheo mắt lại, Bắc Phù Dung mỉm cười nói: "Tiêu nhị thiếu gia và đế phi là quen biết cũ, rất quan tâm tới đế phi."
Cảnh Dao vốn có chút lo lắng nhìn Mộng Bích Tiên Tử trong vòng chiến, nàng vừa nghe vậy thì không nhịn được nói: "Không biết Đế Phi làm sao lại quen biết được với Tiêu nhị thiếu gia, Cảnh Dao thật sự có hơi tò mò."
Tiêu Kình vừa mở miệng đã biết mình quá đường đột, thấy bây giờ bọn họ đều nhìn về Lâu Thất ngầm có ý chê bai thì trên mặt hắn chợt nóng bừng, trong lòng tức giận nhưng không dám lên tiếng nữa.
Nhưng hắn không dám lên tiếng thì lại có người dám. Nữ đệ tử của Bích Tiên Sơn đứng phía sau Cảnh Dao, thiếu nữ trước đó ở trước mặt Hội Hoa Lâu đã từng mở miệng nhằm vào Lâu Thất một lần lại lộ ra vẻ mặt châm chọc nói với Cảnh Dao: "Tiểu thư, nàng không biết, một nữ tử dẫn theo hai thị vệ tuấn tú rời khỏi Phá Vực, một nữ hai nam ở bên ngoài hai ba tháng, sớm sớm chiều chiều đều ở bên nhau..."
Nàng ta còn chưa nói hết lời thì một sát ý rét lạnh giống như từ trong địa ngục truyền đến lại khóa chặt lấy nàng ta khiến cho nửa câu dưới bị nghẹn lại ở trong cổ họng, nàng ta tất nhiên không dám nói ra và cũng nói không nên lời.
Nàng ta kinh hãi đang muốn quay đầu lại thì một tia sáng lạnh lẽo nhanh chóng lao đến. Nàng ta kinh ngạc, theo bản năng muốn kêu lên thì ánh sáng sắc bén lại vừa lúc rơi vào trong miệng, còn đánh cho nàng ta rơi mấy cái răng. Trong nháy mắt, đau đớn mãnh liệt từ miệng truyền đến, ngay sau đó chính là một miệng đầy máu tươi, nhưng nàng ta phát hiện mình không thể ngậm miệng lại được, bởi vì không ngờ thứ đâm vào trong miệng nàng ta chính là một thanh đoản kiếm, tay cầm đoản kiếm lại ở bên ngoài miệng.
Giọng nói thâm trầm của Trầm Sát truyền vào trong tai của nàng ta: "Người đâu, tới thu đoản kiếm lại cho Đế Quân."
"Vâng." Đỗ Văn Hội lập tức tiến lên. Lúc này, những đệ tử khác của Bích Tiên Sơn mới tỉnh táo lại, bọn họ vừa sợ lại vừa giận muốn từ bốn phía xông lên ngăn cản trước mặt thiếu nữ kia, Trầm Sát lạnh lùng nói: "Bản đế quân không ngại tiêu diệt Bích Tiên Sơn."
Câu nói này khiến những người khác đều chấn động tới mức quên cả hành động. Đỗ Văn Hội dùng một tay nắm lấy gương mặt của thiếu nữ kia và đang muốn rút thanh đoản kiếm ra thì lại nghe Trầm Sát nói: "Có lẽ nàng ta cũng không cần tới đầu lưỡi nữa đâu, ngươi thuận tiện cắt thay cho nàng ta đi."
"Vâng."
Đỗ Văn Hội lập tức cầm đoản kiếm, lắc một cái rạch một cái và nhanh chóng rút ra, mang theo nửa đoạn đầu lưỡi.
"A..."
Thiếu nữ kia thét lên.
Sắc mặt Cảnh Dao tái xanh, nàng ta nhìn Trầm Sát với vẻ không dám tin nói: "Đế Quân làm vậy là có ý gì? Làm vậy có phải quá độc ác hay không? Nàng ấy chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi?"
"Nàng ta cho rằng nàng ta là cái thá gì chứ?" Trầm Sát lạnh lùng nhìn lướt qua đám đệ tử của Bích Tiên Sơn, thiếu nữ bị cắt mất nửa đoạn đầu lưỡi đang che miệng, nước mắt và mồ hôi lạnh đều tuôn ra, toàn thân cũng run rẩy, ánh mắt kia làm cho nàng ta cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Hắn lại nhìn về phía Cảnh Dao nói: "Ngươi lại cho rằng ngươi là cái thá gì?"
Nếu là nửa năm trước, hắn còn có thể sẽ do dự, nhưng bây giờ hắn lại có đủ lực lượng để tiêu diệt Bích Tiên Sơn. Nửa năm này, tưởng hắn chỉ chơi không thôi sao?
Ba núi ba phái thật sự tưởng rằng bọn họ tài trí hơn người, vĩnh viễn có thể vượt lên trên Cửu Tiêu Điện của hắn, vượt qua đầu của Trầm Sát hắn sao?
Thân thể Cảnh Dao hơi lảo đảo, trong lòng lại rất sợ hãi.
Trầm Sát không hề e ngại Bích Tiên Sơn.
Chẳng biết tại sao, nhận thức này lại làm cho nàng ta cảm thấy tuyệt vọng.
Đồng thời, cũng khiến cho nhịp tim của Tố Vân đứng bên cạnh cũng đập loạn.
Ngọc Thái tử và Bắc Phù Dung liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy được vẻ nghiêm trọng từ trong mắt đối phương. Chẳng lẽ thực lực của Phá Vực thành bây giờ đã tăng mạnh đến trình độ mà bọn họ không tưởng tượng nổi rồi sao?
Tiêu Kình không nghĩ tới một câu nói của mình lại tự nhiên gây ra hậu quả như thế, hắn không khỏi mím chặt môi và nhìn về phía Lâu Thất, không ngờ hắn lại thấy nàng căn bản hoàn toàn không để ý tới bên này, mà chỉ đang say sưa nhìn cuộc chiến bên kia, nàng còn giơ nắm đấm và cao giọng nói: "Này, Nguyệt vệ, ngươi nghe được chủ tử nhà ngươi nói không? Ngươi dây dưa với lão bà này làm gì hả, cứ cho nàng một đạp là được rồi."
Mộng Bích Tiên Tử đang nhảy lên giữa khoảng không lại nghe được câu nói này thì thiếu chút nữa từ giữa không trung ngã xuống. Lão bà là nói mình sao? Mình thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, còn chưa xuất giá.
Hơn nữa, vừa rồi nàng ta cũng nhìn thấy được cảnh tượng Trầm Sát sai người cắt lưỡi nữ đệ tử môn hạ của nàng ta, chỉ có điều nàng ta tạm thời không có cách nào phân thân đi cứu được, lúc này bị Lâu Thất chọc cho một câu, nàng ta làm sao còn nhịn được nữa.
Nàng ta lập tức quay đầu lại tức giận trừng mắt với Lâu Thất: "Chỉ có Trầm Sát mới nâng ngươi như châu ngọc mà thôi, ngươi đừng tưởng rằng mình hơn người."
"Ta khinh, ngươi lại là cái thá gì chứ?" Lâu Tín quát một tiếng, kiếm trong tay lại rạch về phía cổ tay nàng ta, mặt Trần Thập cũng trở nên lạnh lùng, trong lúc đó trường kiếm đâm về phía mắt của nàng ta, Nguyệt vệ phóng người lên, bàn tay biến thành chưởng chụp về phía đỉnh đầu nàng ta. Ba người này không ngờ đồng thời bỏ qua những người khác, hợp lực lại bao vây tấn công một mình Mộng Bích Tiên Tử.
Trong ba người, nếu đấu một với một thì không ai có thể là đối thủ của Mộng Bích Tiên Tử, nhưng ba người liên thủ lại đủ làm cho Mộng Bích Tiên Tử không có cách nào thoát ra được.
Nàng ta nhất thời giận dữ, trong mắt đột nhiên hiện lên sự tối tăm, trang phục trên toàn thân nàng ta đột nhiên tung bay, mái tóc đen cũng đồng thời bay lên.
Lâu Thất lập tức cảm thấy không đúng thì vội quát một tiếng: "Nhanh chóng lui lại."
Mộng Bích Tiên Tử cười ha ha: "Muộn rồi."
Hai vai nàng ta run lên, một sóng khí lấy nàng ta làm trung tâm bỗng nhiên tuôn trào ra bốn phía xung quanh, một đám người ở bên cạnh nàng ta đều bị tập kích, đặc biệt là Nguyệt vệ đang ở phía trên đầu.
Trần Thập và Lâu Tín đồng thời cảm thấy ngực đột nhiên nặng nề, cổ họng thấy ngọt và phun ra một búng máu, bị đánh bay ra ngoài. Lâu Thất biến sắc, lập tức bảo đám người chạy đi đỡ bọn họ sang một bên rồi sốt ruột chạy tới, đổ mấy viên thuốc lần lượt cho bọn họ nuốt vào.
Nguyệt ở trên đỉnh đầu Mộng Bích Tiên Tử cảm thấy khí huyết quay cuồng, mắt thấy Trần Thập và Lâu Tín bay ra ngoài, hắn chợt cắn chặt răng và tiếp tục vỗ xuống một chưởng.
Ong.
Tiếng trường kiếm ngân khẽ, sát khí mạnh mẽ bao phủ xuống, không ai nhìn thấy Mộng Bích Tiên Tử di chuyển, nhưng bóng dáng nàng ta thoáng chớp hiện đã rời khỏi phạm vi công kích của Nguyệt vệ, tay nàng ta tạt qua và cầm lấy thanh kiếm kia.
"Ha ha ha, thanh thần binh này là của ta rồi."
Mộng Bích Tiên Tử cầm ngang thanh kiếm ở trước mắt, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên đôi mắt được che phủ bởi một miếng băng mỏng của nàng, người tinh mắt có thể nhìn thấy được ở trong đồng tử của nàng chợt lóe lên một tia máu.
Nguyệt đánh một đòn vừa rồi không trúng thì thân hình gập lại, trường kiếm đâm về phía cổ tay nàng ta, muốn ép nàng ta thả thanh thần binh này ra.
Mộng Bích Tiên Tử mỉm cười đầy ngạo nghễ, cổ tay nàng ta nhất thời chuyển động, dùng thần binh này để đỡ lấy thanh kiếm của Nguyệt vệ. Một tiếng keng vang lên. Điều khiến người ta chấn động chính là trường kiếm trong tay của Nguyệt vệ lại bị kiếm ý của thần binh làm chấn động tới mức gãy ra thành từng đoạn một.
Hắn nhất thời khiếp sợ nên sốt ruột thu người lại, nhưng vẫn chậm một bước, Mộng Bích Tiên Tử chẳng qua chỉ nhẹ nhàng đưa thanh thần binh này về phía trước, một đường kiếm khí đã đâm về phía vai phải của hắn.
Trong lòng Nguyệt cảm giác bước chân của thần chết vang lên.
Bên thắt lưng hắn bỗng nhiên căng ra, ngay sau đó hắn đã bị kéo thật nhanh về phía sau, đồng thời, giọng nói trầm lắng của Trầm Sát vang lên: "Mộng Bích Tiên Tử luyện bí công lại được thần binh, hẳn là muốn xưng bá thiên hạ." Bóng dáng trong bộ trang phục màu đen được gió nâng lên, mặt nhìn về phía Mộng Bích Tiên Tử.
Chân Nguyệt vừa chạm đất, hắn quay đầu mới phát hiện là Lâu Thất cứu mình. Thứ quấn chặt lấy thắt lưng hắn và kéo hắn lại trong thời khắc giữa cái sống và cái chết chính là roi Thí Hồn.
"Thuộc hạ cám ơn ân cứu mạng của Đế Phi." Nguyệt che vai phải, trong lòng vẫn còn cảm thấy kinh hãi. Thần binh quả nhiên lợi hại, cho dù hắn đã bị kéo ra xa, nhưng kiếm khí của thần binh lại vẫn có thể làm vai hắn bị thương.
Lâu Thất liếc mắt nhìn vai của hắn rồi lấy từ bên thắt lưng ra một bình thuốc nhỏ ném qua, "Bôi bên ngoài." Sau khi ném thuốc cho hắn xong, nàng lại bước nhanh lướt qua hắn, và nhìn Trầm Sát và Mộng Bích Tiên Tử.
Chẳng qua chỉ là nói hai câu như thế, ánh mắt của Mộng Bích Tiên Tử không ngờ lại giống như Tiêu Dung và đại hán vừa rồi, không, màu máu trong đồng tử của nàng ta còn đậm hơn nhiều.
"Trầm Sát, ngươi không để mắt tới Bích Tiên Sơn ta, hiện tại ta lại muốn giết chết ngươi ở đây, ta muốn cho người khắp thiên hạ đều biết, không người nào có thể so sánh được với Bích Tiên Sơn ta. Ta phải cho các ngươi đều nằm rạp ở dưới chân của Dao nhi của Cảnh Mộng ta." Nàng ta đột nhiên hét to một tiếng.
Cảnh Dao thấy nàng ta lấy được kiếm thì cũng kích động vô cùng, nàng ấy lớn tiếng đáp lại: "Cô cô, Dao Nhi ở đây."
Mộng Bích Tiên Tử cầm kiếm chỉ vào Trầm Sát, "Có phải ngươi muốn tiểu tử này đúng không?"
"Cô cô." Cảnh Dao đỏ mặt và giậm chân.
Trên trán Lâu Thất treo ba vạch đen. Không phải chứ? Vào lúc này, ngươi không nên diễn màn e thẹn như vậy, có được không?
"Chờ đấy, cô cô phế bỏ tu vi của tiểu tử này, bắt hắn quay về Bích Tiên Sơn cùng ngươi bái đường."
Lâu Thất trợn mắt khinh thường, nàng cao giọng kêu lên: "Này, lão bà, muốn đánh thì đánh đi, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ngươi đều dựa vào nói khoác nói mớ để đánh ra danh tiếng sao?"
"Ngươi gọi ai là lão bà hả?" Mộng Bích Tiên Tử nổi giận.
"Còn không phải là nói ngươi, kẻ già nhất ở đây sao? Ngươi đừng tưởng rằng luyện bí pháp gì kéo da thì mình chính là một tiểu cô nương, người sắc đẹp tự nhiên không già ở đây này, ngươi nhìn qua đây, ở đây này." Lâu Thất kéo Tiểu Trù đến bên cạnh mình.
Từ trước đến nay chưa từng xuất hiện một thanh kiếm như vậy, nó hung hãn đến mức gần như có thể quét ngang thiên hạ.
Cho dù bây giờ nhìn lại kiếm hồn cường hãn đến mức đáng sợ, con người rất dễ dàng bị nó khống chế ngược lại mà rơi vào tâm ma, hoặc là trở thành bộ máy giết chóc, nhưng con người luôn là như vậy, không thử một chút thì làm sao biết mình có làm được hay không?
"Cô nương, để thủ hạ đi thử xem." Từ trước tới nay, Trần Thập chưa từng nghĩ mình sẽ lấy được thanh kiếm này, nhưng cô nương nhà hắn nói muốn có nó thì hai mắt hắn lập tức lại sáng lên.
Lâu Tín cũng nhìn về phía Lâu Thất.
Lâu Thất do dự một lát: "Được, các ngươi đi thử xem. Nhớ kỹ, nếu phát hiện có gì không ổn thì phải lập tức lui lại."
"Thuộc hạ hiểu rõ."
"Thuộc hạ cũng đi." Nguyệt điểm mũi chân và lao về phía đại hán kia.
Trần Thập và Lâu Tín trao đổi bằng ánh mắt rồi chia ra hai bên trái và phải, quyết định sẽ giáp công từ hai phía.
Ngọc Thái tử dùng tay ra hiệu, lập tức có hai bóng người từ sau lưng hắn lao vọt lên, giống như hai con chim xám linh hoạt nhào vào trong cuộc chiến.
"Ngọc thái tử cũng có hứng thú với thanh kiếm này sao?" Lâu Thất hỏi.
"Thần binh lợi khí như vậy thì người nào cũng sẽ có hứng thú. Nghe nói võ công của Đế Phi không tệ, chẳng lẽ nàng không muốn thử sao?" Ngọc Thái tử nhìn nàng mỉm cười.
Tiêu Kình đỡ Tiêu Hỏa và Tiêu Thông tránh sang một bên, Tiêu Dung không có bảo kiếm ở trong tay, vì cứng rắn chống đỡ nên tất cả sức lực bị xói mòn, ngã xuống đất ngất xỉu. Nàng giết nhiều người như vậy nên Bắc Phù Dung đã cho thị vệ áp giải nàng xuống, người của Tiêu gia cũng không thể nói được gì. Trái tim của Tiêu Kình đang đập mạnh lại nghe được Ngọc Thái tử gọi Lâu Thất như vậy thì trong lòng hơi chấn động.
Thật ra, khi hắn nhìn thấy Lâu Thất và Trầm Sát ngồi chung một chỗ, hắn đã đoán được nàng là đế phi chấn động thiên hạ đã được nhắc tới trong khế ước trước đó, nhưng khi thật sự nghe được có người gọi nàng như vậy, cảm xúc của hắn vẫn có hơi phức tạp.
Mặc dù biết lúc này mình không nên mở miệng, nhưng hắn vẫn không nhịn được nói: "Thanh kiếm kia quá hung hãn, Thất Đế Phi vẫn không nên động vào nó."
Hắn biết Lâu Thất có roi Thí Hồn. Chỉ xét về mặt nguyên liệu thì bản thân roi Thí Hồn có khả năng thua thanh kiếm kia, hơn nữa khí hồn cũng yếu hơn một chút, nhưng nó lại có cơ quan tinh diệu và phiền phức, nên hai thứ hoàn toàn có thể trung hòa lẫn nhau. Hơn nữa, roi Thí Hồn đặc biệt thích hợp với Lâu Thất, roi Thí Hồn ở trong tay nàng mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Nàng đã có roi thần như vậy thì hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm tự mình thử.
Đột nhiên hắn nói vậy làm cho mấy người này đều cảm thấy sửng sốt.
Trầm Sát hơi nheo mắt lại, Bắc Phù Dung mỉm cười nói: "Tiêu nhị thiếu gia và đế phi là quen biết cũ, rất quan tâm tới đế phi."
Cảnh Dao vốn có chút lo lắng nhìn Mộng Bích Tiên Tử trong vòng chiến, nàng vừa nghe vậy thì không nhịn được nói: "Không biết Đế Phi làm sao lại quen biết được với Tiêu nhị thiếu gia, Cảnh Dao thật sự có hơi tò mò."
Tiêu Kình vừa mở miệng đã biết mình quá đường đột, thấy bây giờ bọn họ đều nhìn về Lâu Thất ngầm có ý chê bai thì trên mặt hắn chợt nóng bừng, trong lòng tức giận nhưng không dám lên tiếng nữa.
Nhưng hắn không dám lên tiếng thì lại có người dám. Nữ đệ tử của Bích Tiên Sơn đứng phía sau Cảnh Dao, thiếu nữ trước đó ở trước mặt Hội Hoa Lâu đã từng mở miệng nhằm vào Lâu Thất một lần lại lộ ra vẻ mặt châm chọc nói với Cảnh Dao: "Tiểu thư, nàng không biết, một nữ tử dẫn theo hai thị vệ tuấn tú rời khỏi Phá Vực, một nữ hai nam ở bên ngoài hai ba tháng, sớm sớm chiều chiều đều ở bên nhau..."
Nàng ta còn chưa nói hết lời thì một sát ý rét lạnh giống như từ trong địa ngục truyền đến lại khóa chặt lấy nàng ta khiến cho nửa câu dưới bị nghẹn lại ở trong cổ họng, nàng ta tất nhiên không dám nói ra và cũng nói không nên lời.
Nàng ta kinh hãi đang muốn quay đầu lại thì một tia sáng lạnh lẽo nhanh chóng lao đến. Nàng ta kinh ngạc, theo bản năng muốn kêu lên thì ánh sáng sắc bén lại vừa lúc rơi vào trong miệng, còn đánh cho nàng ta rơi mấy cái răng. Trong nháy mắt, đau đớn mãnh liệt từ miệng truyền đến, ngay sau đó chính là một miệng đầy máu tươi, nhưng nàng ta phát hiện mình không thể ngậm miệng lại được, bởi vì không ngờ thứ đâm vào trong miệng nàng ta chính là một thanh đoản kiếm, tay cầm đoản kiếm lại ở bên ngoài miệng.
Giọng nói thâm trầm của Trầm Sát truyền vào trong tai của nàng ta: "Người đâu, tới thu đoản kiếm lại cho Đế Quân."
"Vâng." Đỗ Văn Hội lập tức tiến lên. Lúc này, những đệ tử khác của Bích Tiên Sơn mới tỉnh táo lại, bọn họ vừa sợ lại vừa giận muốn từ bốn phía xông lên ngăn cản trước mặt thiếu nữ kia, Trầm Sát lạnh lùng nói: "Bản đế quân không ngại tiêu diệt Bích Tiên Sơn."
Câu nói này khiến những người khác đều chấn động tới mức quên cả hành động. Đỗ Văn Hội dùng một tay nắm lấy gương mặt của thiếu nữ kia và đang muốn rút thanh đoản kiếm ra thì lại nghe Trầm Sát nói: "Có lẽ nàng ta cũng không cần tới đầu lưỡi nữa đâu, ngươi thuận tiện cắt thay cho nàng ta đi."
"Vâng."
Đỗ Văn Hội lập tức cầm đoản kiếm, lắc một cái rạch một cái và nhanh chóng rút ra, mang theo nửa đoạn đầu lưỡi.
"A..."
Thiếu nữ kia thét lên.
Sắc mặt Cảnh Dao tái xanh, nàng ta nhìn Trầm Sát với vẻ không dám tin nói: "Đế Quân làm vậy là có ý gì? Làm vậy có phải quá độc ác hay không? Nàng ấy chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi?"
"Nàng ta cho rằng nàng ta là cái thá gì chứ?" Trầm Sát lạnh lùng nhìn lướt qua đám đệ tử của Bích Tiên Sơn, thiếu nữ bị cắt mất nửa đoạn đầu lưỡi đang che miệng, nước mắt và mồ hôi lạnh đều tuôn ra, toàn thân cũng run rẩy, ánh mắt kia làm cho nàng ta cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Hắn lại nhìn về phía Cảnh Dao nói: "Ngươi lại cho rằng ngươi là cái thá gì?"
Nếu là nửa năm trước, hắn còn có thể sẽ do dự, nhưng bây giờ hắn lại có đủ lực lượng để tiêu diệt Bích Tiên Sơn. Nửa năm này, tưởng hắn chỉ chơi không thôi sao?
Ba núi ba phái thật sự tưởng rằng bọn họ tài trí hơn người, vĩnh viễn có thể vượt lên trên Cửu Tiêu Điện của hắn, vượt qua đầu của Trầm Sát hắn sao?
Thân thể Cảnh Dao hơi lảo đảo, trong lòng lại rất sợ hãi.
Trầm Sát không hề e ngại Bích Tiên Sơn.
Chẳng biết tại sao, nhận thức này lại làm cho nàng ta cảm thấy tuyệt vọng.
Đồng thời, cũng khiến cho nhịp tim của Tố Vân đứng bên cạnh cũng đập loạn.
Ngọc Thái tử và Bắc Phù Dung liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy được vẻ nghiêm trọng từ trong mắt đối phương. Chẳng lẽ thực lực của Phá Vực thành bây giờ đã tăng mạnh đến trình độ mà bọn họ không tưởng tượng nổi rồi sao?
Tiêu Kình không nghĩ tới một câu nói của mình lại tự nhiên gây ra hậu quả như thế, hắn không khỏi mím chặt môi và nhìn về phía Lâu Thất, không ngờ hắn lại thấy nàng căn bản hoàn toàn không để ý tới bên này, mà chỉ đang say sưa nhìn cuộc chiến bên kia, nàng còn giơ nắm đấm và cao giọng nói: "Này, Nguyệt vệ, ngươi nghe được chủ tử nhà ngươi nói không? Ngươi dây dưa với lão bà này làm gì hả, cứ cho nàng một đạp là được rồi."
Mộng Bích Tiên Tử đang nhảy lên giữa khoảng không lại nghe được câu nói này thì thiếu chút nữa từ giữa không trung ngã xuống. Lão bà là nói mình sao? Mình thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, còn chưa xuất giá.
Hơn nữa, vừa rồi nàng ta cũng nhìn thấy được cảnh tượng Trầm Sát sai người cắt lưỡi nữ đệ tử môn hạ của nàng ta, chỉ có điều nàng ta tạm thời không có cách nào phân thân đi cứu được, lúc này bị Lâu Thất chọc cho một câu, nàng ta làm sao còn nhịn được nữa.
Nàng ta lập tức quay đầu lại tức giận trừng mắt với Lâu Thất: "Chỉ có Trầm Sát mới nâng ngươi như châu ngọc mà thôi, ngươi đừng tưởng rằng mình hơn người."
"Ta khinh, ngươi lại là cái thá gì chứ?" Lâu Tín quát một tiếng, kiếm trong tay lại rạch về phía cổ tay nàng ta, mặt Trần Thập cũng trở nên lạnh lùng, trong lúc đó trường kiếm đâm về phía mắt của nàng ta, Nguyệt vệ phóng người lên, bàn tay biến thành chưởng chụp về phía đỉnh đầu nàng ta. Ba người này không ngờ đồng thời bỏ qua những người khác, hợp lực lại bao vây tấn công một mình Mộng Bích Tiên Tử.
Trong ba người, nếu đấu một với một thì không ai có thể là đối thủ của Mộng Bích Tiên Tử, nhưng ba người liên thủ lại đủ làm cho Mộng Bích Tiên Tử không có cách nào thoát ra được.
Nàng ta nhất thời giận dữ, trong mắt đột nhiên hiện lên sự tối tăm, trang phục trên toàn thân nàng ta đột nhiên tung bay, mái tóc đen cũng đồng thời bay lên.
Lâu Thất lập tức cảm thấy không đúng thì vội quát một tiếng: "Nhanh chóng lui lại."
Mộng Bích Tiên Tử cười ha ha: "Muộn rồi."
Hai vai nàng ta run lên, một sóng khí lấy nàng ta làm trung tâm bỗng nhiên tuôn trào ra bốn phía xung quanh, một đám người ở bên cạnh nàng ta đều bị tập kích, đặc biệt là Nguyệt vệ đang ở phía trên đầu.
Trần Thập và Lâu Tín đồng thời cảm thấy ngực đột nhiên nặng nề, cổ họng thấy ngọt và phun ra một búng máu, bị đánh bay ra ngoài. Lâu Thất biến sắc, lập tức bảo đám người chạy đi đỡ bọn họ sang một bên rồi sốt ruột chạy tới, đổ mấy viên thuốc lần lượt cho bọn họ nuốt vào.
Nguyệt ở trên đỉnh đầu Mộng Bích Tiên Tử cảm thấy khí huyết quay cuồng, mắt thấy Trần Thập và Lâu Tín bay ra ngoài, hắn chợt cắn chặt răng và tiếp tục vỗ xuống một chưởng.
Ong.
Tiếng trường kiếm ngân khẽ, sát khí mạnh mẽ bao phủ xuống, không ai nhìn thấy Mộng Bích Tiên Tử di chuyển, nhưng bóng dáng nàng ta thoáng chớp hiện đã rời khỏi phạm vi công kích của Nguyệt vệ, tay nàng ta tạt qua và cầm lấy thanh kiếm kia.
"Ha ha ha, thanh thần binh này là của ta rồi."
Mộng Bích Tiên Tử cầm ngang thanh kiếm ở trước mắt, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên đôi mắt được che phủ bởi một miếng băng mỏng của nàng, người tinh mắt có thể nhìn thấy được ở trong đồng tử của nàng chợt lóe lên một tia máu.
Nguyệt đánh một đòn vừa rồi không trúng thì thân hình gập lại, trường kiếm đâm về phía cổ tay nàng ta, muốn ép nàng ta thả thanh thần binh này ra.
Mộng Bích Tiên Tử mỉm cười đầy ngạo nghễ, cổ tay nàng ta nhất thời chuyển động, dùng thần binh này để đỡ lấy thanh kiếm của Nguyệt vệ. Một tiếng keng vang lên. Điều khiến người ta chấn động chính là trường kiếm trong tay của Nguyệt vệ lại bị kiếm ý của thần binh làm chấn động tới mức gãy ra thành từng đoạn một.
Hắn nhất thời khiếp sợ nên sốt ruột thu người lại, nhưng vẫn chậm một bước, Mộng Bích Tiên Tử chẳng qua chỉ nhẹ nhàng đưa thanh thần binh này về phía trước, một đường kiếm khí đã đâm về phía vai phải của hắn.
Trong lòng Nguyệt cảm giác bước chân của thần chết vang lên.
Bên thắt lưng hắn bỗng nhiên căng ra, ngay sau đó hắn đã bị kéo thật nhanh về phía sau, đồng thời, giọng nói trầm lắng của Trầm Sát vang lên: "Mộng Bích Tiên Tử luyện bí công lại được thần binh, hẳn là muốn xưng bá thiên hạ." Bóng dáng trong bộ trang phục màu đen được gió nâng lên, mặt nhìn về phía Mộng Bích Tiên Tử.
Chân Nguyệt vừa chạm đất, hắn quay đầu mới phát hiện là Lâu Thất cứu mình. Thứ quấn chặt lấy thắt lưng hắn và kéo hắn lại trong thời khắc giữa cái sống và cái chết chính là roi Thí Hồn.
"Thuộc hạ cám ơn ân cứu mạng của Đế Phi." Nguyệt che vai phải, trong lòng vẫn còn cảm thấy kinh hãi. Thần binh quả nhiên lợi hại, cho dù hắn đã bị kéo ra xa, nhưng kiếm khí của thần binh lại vẫn có thể làm vai hắn bị thương.
Lâu Thất liếc mắt nhìn vai của hắn rồi lấy từ bên thắt lưng ra một bình thuốc nhỏ ném qua, "Bôi bên ngoài." Sau khi ném thuốc cho hắn xong, nàng lại bước nhanh lướt qua hắn, và nhìn Trầm Sát và Mộng Bích Tiên Tử.
Chẳng qua chỉ là nói hai câu như thế, ánh mắt của Mộng Bích Tiên Tử không ngờ lại giống như Tiêu Dung và đại hán vừa rồi, không, màu máu trong đồng tử của nàng ta còn đậm hơn nhiều.
"Trầm Sát, ngươi không để mắt tới Bích Tiên Sơn ta, hiện tại ta lại muốn giết chết ngươi ở đây, ta muốn cho người khắp thiên hạ đều biết, không người nào có thể so sánh được với Bích Tiên Sơn ta. Ta phải cho các ngươi đều nằm rạp ở dưới chân của Dao nhi của Cảnh Mộng ta." Nàng ta đột nhiên hét to một tiếng.
Cảnh Dao thấy nàng ta lấy được kiếm thì cũng kích động vô cùng, nàng ấy lớn tiếng đáp lại: "Cô cô, Dao Nhi ở đây."
Mộng Bích Tiên Tử cầm kiếm chỉ vào Trầm Sát, "Có phải ngươi muốn tiểu tử này đúng không?"
"Cô cô." Cảnh Dao đỏ mặt và giậm chân.
Trên trán Lâu Thất treo ba vạch đen. Không phải chứ? Vào lúc này, ngươi không nên diễn màn e thẹn như vậy, có được không?
"Chờ đấy, cô cô phế bỏ tu vi của tiểu tử này, bắt hắn quay về Bích Tiên Sơn cùng ngươi bái đường."
Lâu Thất trợn mắt khinh thường, nàng cao giọng kêu lên: "Này, lão bà, muốn đánh thì đánh đi, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ngươi đều dựa vào nói khoác nói mớ để đánh ra danh tiếng sao?"
"Ngươi gọi ai là lão bà hả?" Mộng Bích Tiên Tử nổi giận.
"Còn không phải là nói ngươi, kẻ già nhất ở đây sao? Ngươi đừng tưởng rằng luyện bí pháp gì kéo da thì mình chính là một tiểu cô nương, người sắc đẹp tự nhiên không già ở đây này, ngươi nhìn qua đây, ở đây này." Lâu Thất kéo Tiểu Trù đến bên cạnh mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.