Đế Vương Sủng Ái

Chương 332

Khuyết Danh

26/07/2019

Dưới động sâu có linh quả, cũng là lối ra.

Bây giờ thì đã biết, nhưng muốn đi xuống lại không hề đơn giản như thế, hang động này cực kỳ sâu, nhìn không thấy đáy, cứ nhảy xuống như thể chẳng khác gì với hành vi tự sát.

"Nếu lối ra ở bên dưới, thì người thiết kế ra cơ quan này chắc chắn cũng có thiết kế cách đi xuống, không thể để người khác nhảy xuống té chết được, phải tìm được cơ quan." Lâu Thất nói xong, nhìn Trầm Sát.

Trầm Sát nói: "Cơ quan nơi đây không giống với Trầm Vân Sơn, thậm chí..." thậm chí còn cao hơn một cấp.

Lâu Thất nheo mắt lại, chỉ vào hắn: "Nói ra ta vẫn còn có chuyện chưa hỏi chàng đây, chàng có quan hệ gì với Trầm Vân Sơn? Vì sao chàng lại biết thuật cơ quan của Trầm Vân Sơn? Còn nữa, dường như chàng rất khoang dung với Tố Lưu Vân nhỉ?"

Trầm Sát vừa quan sát cửa động, vừa nhàn nhạt lên tiếng: "Nói nàng ăn giấm (ghen) thì bổn Đế Quân sẽ nói cho nàng biết."

Lâu Thất trừng to hai mắt: "Ta ghen á?"

Nhóm người Trần Thập được Nguyệt giải huyệt, khi họ vừa tỉnh dậy thì nghe thấy đoạn đối thoại này, họ không nhịn được bèn cười trộm, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, ai nấy đều phải cố gắng nhịn, đúng lúc đó Thạch Phi cũng vừa tỉnh dậy, nghe thấy thế bèn hỏi mẫu thân: "Mẫu thân, ăn giấm (ghen) là gì ạ? Giấm chua lắm, không ngon."

Cả khuôn mặt của Lâu Thất đỏ bừng lên, giơ tay ra đẩy Trầm Sát. Trầm Sát đỡ lấy eo của nàng, lùi về sau một bước, chân bỗng giẫm phải chỗ nào đó, hang động bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng.

"Ối?" Lâu Thất lập tức tò đầu ra nhìn, dưới đáy động sâu thẳm có ánh sáng, đứng trên cửa hang nhìn xuống có thể nhìn thấy một mặt hồ, ánh nước trong veo. Nhưng hang động này thật sự rất sâu, sâu đến mức khiến người sợ độ cao cảm thấy khiếp sợ.

"Ta biết rồi." Lâu Thất than thở, "Đúng là cao chiêu, khống chế từ xa." Nàng ngồi xổm xuống kêu hắn nhấc chân lên, thổi chỗ mà hắn vừa mới giẫm chân lên, quả nhiên sờ được một điểm nhô lên. Nàng giẫm xuống, ánh sáng bên dưới lại vụt tắt.

"Công tắc đèn!" Nàng giẫm một cái, thắp sáng ánh đèn bên dưới.

Trầm Sát nhìn nàng, vẻ mặt hết cách: "Thích rồi à?" Nàng bao nhiêu tuổi rồi đây?

Lâu Thất đứng lên, cười hì hì, "Có muốn xem bổn cô nương nhảy múa không?"

"Được." Trầm Sát vung tay, nhóm người Nguyệt lập tức xoay người lại, nhóm người Thạch Minh Cơ thấy thế cũng vội vàng xoay người theo, Đế Quân không muốn họ nhìn Đế Phi nhảy múa, thì họ cũng không dám nhìn.

Lâu Thất liếc nhìn Trầm Sát: "Nhìn đây."

Nàng cất bước nhảy nhẹ nhàng, múa không giống múa, nhìn như đang bước đi lung tung, càng trông giống như một chú nai nhỏ linh động đang nhảy nhót trên mặt tuyết.

Nhưng Trầm Sát nhanh chóng phát hiện ra bước nhảy của nàng rất có quy luật.

Trong động truyền ra từng tiếng két két két, hắn thò đầu ra nhìn, chỉ thấy dưới đáy động mọc ra từng bậc thang một, cứ mỗi bước nhảy của Lâu Thất thì có một bậc thang xuất hiện, nhảy một cái thì có thêm một bậc thang mới, nàng nhảy càng nhanh, những bậc thang kia cũng dâng lên một cách nhanh chóng, mãi đến bậc thang cuối cùng vừa vặn nằm ngay lối cửa động, cơ thể Lâu Thất cũng dừng ngay lại bên cạnh hắn, Trầm Sát giơ tay ra ôm lấy eo nàng, "Điệu múa này của ái phi quả thật rất đẹp."

"Quá khen quá khen." Lâu Thất cười với hắn. "Chàng biết không? Những bước đi lúc nãy, ta từng nhìn thấy có người nhảy như thế trong mơ, ban đầu thì không biết, nhảy rồi mới phát hiện ra."

Đầu tiên là Trâm tóc phượng hoàng bảy màu, rất có thể là đồ vật của mẫu thân ruột của nàng, sau đó là bộ pháp sắp đặt cơ quan này, nàng từng nhìn thấy trong mơ...

Có phải nơi này thật sự có liên quan đến phụ mẫu của nàng?

Trầm Sát nắm chặt tay nàng: "Đi theo sát bổn Đế Quân, không được chạy lung tung."

Lâu Thất trợn mắt, có phải hắn xem nàng như con nít không? Còn chạy lung tung nữa chứ!

Nguyệt xoay người lại, nhìn thấy những bậc thang kia, cũng cảm thấy rất bất ngờ, "Đế Quân, Đế Phi, thuộc hạ đi xuống dưới trước."

"Ừ."

Nguyệt đi phía trước, Lâu Tín đi sát theo sau, Trầm Sát cũng kéo Lâu Thất đi xuống. Những bậc thang cao này có thể cho phép hai người cùng đi, đi sau Trầm Sát và Lâu Thất là Lư Đại Lực và một nhà bốn người của Thạch Minh Cơ, Tử Vân Hồ vẫn đang nằm trong lòng Thạch Phi. Đi sau cùng là Trần Thập.

"Bậc thang hơi lung lay, mọi người cẩn thận một chút." Bậc thang mọc ra từ cơ quan, nhưng lại không chắc chắn lắm, nhiều người cùng bước xuống như thế, khiến nó hơi lung lay. Hai bên trái phải lại chẳng hề có tay cầm chắn đỡ, ngã xuống quả thật chẳng phải chuyện đùa. Trong số họ có rất nhiều người có khinh công không tồi, nhưng không có nghĩa là họ biết bay.

Bậc thang này rất dài, đi rất lâu mới đến được đáy.

...



Tảng sáng là lúc Cửu Tiêu Điện đẹp nhất.

Ưng bước ra khỏi Tam Trùng Điện, Tuyết vội vàng chạy đến, vừa thấy hắn liền nói: "Ưng! Đi xem thử Phi Hoan cô nương đi!"

"Phi Hoan cô nương thế nào?"

"Ngươi đi xem thử rồi sẽ biết." Tuyết bĩu môi, "Với dáng vẻ này mà có thể làm được Đế Phi, thì ta có chỗ nào không được chứ?"

"Được rồi, bây giờ ngươi nói điều này còn ý nghĩa gì không?" Ưng liếc cô ta, "Ngươi tranh thủ từ bỏ suy nghĩ này đi, nếu không sau này chủ tử tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu."

Vẻ mặt Tuyết nặng nề.

Họ đến điện khách của Nhị Trùng Điện, thì thấy một tì nữ đang bưng bữa sáng đến, đứng bẩm báo ngay tại cửa chính: "Thúy Hoa cô nương, bữa sáng đã được mang đến rồi."

Ưng sửng sốt: "Thúy Hoa cô nương, ai vậy?"

"Tự đi xem chẳng phải là biết ngay đó sao."

Giọng nói của Phi Hoan vọng ra, "Mang vào đây đi."

Ưng chẳng hiểu gì hết, lập tức đi tới, cất giọng nói: "Phi Hoan cô nương?"

"Ai là Phi Hoan cô nương? Ưng Vệ đại nhân, chỗ này không có Phi Hoan cô nương."

Ưng ngơ ngác nhìn Phi Hoan đang bước ra, hắn quan sát cô ta, người thì vẫn đúng là người đó, tuy sắc mặt có hơi trắng bệch, vành mắt thâm đen, nhưng quả thật là Phi Hoan. Và lúc này Phi Hoan đang ngước mắt lên nhìn hắn với vẻ bực bội, dường như cảm thấy rất kỳ lạ với những gì hắn vừa nói.

Ưng mới là người cảm thấy kỳ lạ đây!

Rõ ràng đang đứng ở ngay đây, vậy mà lại không thừa nhận tên của mình, chuyện gì đang xảy ra đây?

"Cô không phải là Phi Hoan cô nương sao?"

"Ưng Vệ đại nhân, tiểu nữ tên Thúy Hoa."

Ặc.

Thúy Hoa?

"Chẳng phải cô tên Phi Hoan sao?" Ưng hoàn toàn chẳng hiểu gì hết.

Thúy Hoa? Tên của một cô nương ở thôn nào vậy?

Một tay Phi Hoan vỗ ngực, một tay cầm khăn che miệng ho khù khụ, ho xong thì nhìn thấy trên khăn tay có một vết máu tươi, cô ta biến sắc.

Đây là tình trạng chỉ xuất hiện khi bị phản phệ Khống Mộng Yểm, cô ta đã bị thương, nhưng lại không nhớ được Trầm Sát đã mơ thấy gì cô ta thi triển Khống Mộng Yểm, sao cô ta lại bị phản phệ? Rốt cuộc Khống Mộng Yểm có thành công hay không? Cô ta không hề nhớ được một chút gì!

"Phi Hoan cô nương bị sao thế này?" Ưng cau mày.

"Ưng Vệ đại nhận, tiểu nữ tên Thúy Hoa, vì sao ngài cứ gọi tiểu nữ là Phi Hoan?"

...

"Sặc..."

Xuống bậc thang, Lâu Thật lại đột nhiên nhớ đến cái tên Thúy Hoa, nàng không nhịn được bèn bật cười. Tiếc thay, có thể thôi miên gián tiếp khi đối phương đang thi triển Khống Mộng Yểm đã là khó khăn lắm rồi, chỉ có thể thôi miên cô ta, đổi tên cho cô ta, muốn làm thêm việc khác thì hoàn toàn là chuyện không thể.

Nhưng, như vậy cũng chẳng sao, tin rằng vị Thúy Hoa cô nương này nhất định sẽ chủ động xuất hiện trước mặt họ, đến lúc đó mới tính sổ với cô ta là được rồi.



"Cười gì vậy?"

Trầm Sát hỏi.

Lâu Thật nhịn cười lắc đầu. Bây giờ vẫn chưa thể nói chuyện Khống Mộng Yểm với hắn được, sợ hắn bị kích thích làm tổn thương tinh thần lực. Tối hôm qua hắn thật sự rất lợi hại, lợi hại đến mức nàng phải like cho hắn liên tục.

"Đế Phi, chỗ này có..." Giọng nói của Nguyệt bỗng vang lên.

Tử Vân Hồ cũng đột nhiên nhảy vọt ra.

Lâu Thất ngước mắt lên, họ đang ở trong một cung điện, trên chiếc cột trong cung điện lại có khắc hình Tử Vân Hồ!

"U U..." U U chạy vòng quay cây cột kia.

"U U, đây là mày, hay là họ hàng của mày vậy?" Lâu Thất nhìn bức tranh trên cột, chỉ cảm thấy giống y hệt như U U, nhưng nàng không biết mọi Tử Vân Hồ có phải đều y hệt nhau hay không, hay chỉ có con này là trông khác nhất.

"U U..." Ánh mắt U U lóe lên tia bi thương, không lâu sau, bỗng dưng rơi nước mắt. Nhóm người Lâu Thất chấn kinh, con Tử Vân Hồ này có ý gì đây?

"Chẳng lẽ đây là trưởng bối của mày? Phụ thân? Mẫu thân?" Lâu Thất đi đến, Tử Vân Hồ nhảy tót vào lòng nàng, cọ vài cái.

Lâu Thất có thể hiểu được ý của nó rồi, bức tranh Tử Vân Hồ này không phải phụ thân nó thì là mẫu thân nó.

Tử Vân Hồ không thể chui ra từ đá được.

"Có thể người thiết kế ra cơ quan này trước đây cũng từng bắt được một con Tử Vân Hồ, chính là phụ thân mẫu thân của U U." Nguyệt nói.

Lâu Thất nhướng mày: "Này, nói chuyện đàng hoàng! Bổn cô nương đây không có mắt nó nhé? Là do nó vì một con cá nướng và tự nguyện đi theo ta đó biết chưa?"

Nói cư như nàng là kẻ xấu thích bắt bớ động vật không bằng.

Cung điện này trống rỗng không có một thứ gì, không tìm được bất kỳ cơ quan hoặc cửa ngầm gì trên các vách tường đá xung quanh.

Lâu Tín nói: "Chắc không phải lại là một hang động sâu đấy chứ? Cô nương, hay thuộc hạ đi giẫm thử?"

"Ngươi dám đi thì cứ đi." Lâu Thất nhìn lướt qua hắn.

Lâu Tín sợ hãi, bị nàng nói như thế hắn ta còn dám đi ư?

Lâu Thất thong thả bước đến, nàng cảm thấy không hề đơn giản như thế, làm gì có chuyện dùng một cơ quan những hai lần? Vả lại, hang động này đã đủ sâu rồi, nếu còn sâu nữa, nàng cảm thấy không có khả năng lắm, thế thì phải tiêu tốn quá nhiều nhân lực vật lực, quả thật không cần thiết phải như thế.

Khi nàng đi vào trong góc, Trầm Sát đột nhiên gọi nàng, "Thất Thất, đứng yên đừng cử động."

Khi hắn lên tiếng, Lâu Thất đã đứng yên bất động, thậm chí nàng vẫn giữ nguyên bàn chân phải đang giơ lên nhưng vẫn chưa kịp giẫm xuống của mình.

Trầm Sát đi đến bên cạnh nàng, rút Phá Sát ra, khoét một khối đá từ trên bức tường đá bên cạnh, trong khi khối đá đó rơi xuống đất thì hắn cũng kéo nàng bay về sau.

Soạt soạt soạt, tiếng mũi tên dày đặc, vô số mũi tên bắn ra, bắn loạn xạ không theo nguyên tắc! Mỗi một ngóc ngách đều sẽ bị bắn trúng, vốn không hề có chỗ trốn được.

Trầm Sát và Lâu Thất lập tức lách mình đến trước mặt mọi người, đồng thời tung chưởng vẽ một vòng lớn trước ngực, một tấm khiên nội lực khổng lồ chắn trước mặt mọi người một cách vô cùng chắc chắn.

Tiếng keng keng keng vang lên dày đặc, những mũi tên bắn về hướng bên này toàn bộ đều bị chặn lại sau đó rơi hết xuống đất.

Trận mưa tên này kéo dài liên tục tít nhất mười lần hít thở, dưới chân họ lúc này đã chất đày một đống mũi tên.

Lâu Thất lẩm bẩm: "Dư tên đúng không? Có cần bắn nhiều tên như vậy không?"

Trầm Sát quan sát xung quanh, đột nhiên biến sắc, "Bắn nhiều tên như thế, ắt có dụng ý khác!"

Mọi người sửng sốt, lúc này, phụ thân của Thạch Minh Cơ hoảng sợ: "Ta nhớ ra rồi, trước đây người già trong tộc từng nói, trong cấm địa có một nơi rất đáng sợ, có lẽ chính là nơi này! Mau lên! Mau nghĩ cách thoát ra, để muộn sẽ không kịp mất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook