Chương 353
Khuyết Danh
26/07/2019
Phi Hoan cảm thấy mình cũng không hề kém cạnh, chí ít là không thua kém Lâu Thất.
Xét về tướng mạo, mặc dù cô ta không tuyệt sắc bằng Lâu Thất nhưng cô ta biết ưu thế ngoại hình của mình ở đâu, cô ta yếu đuối, liễu yếu trước gió. Rất nhiều đàn ông đều thích vậy, rất nhiều đàn ông đều bị cô ta mê hoặc, cô ta nhìn có vẻ yếu đuối nhưng trên thực tế có một trái tim vô cùng tàn nhẫn.
Nếu không cô ta sẽ không thể nào trong lòng thích Tây Trường Ly nhưng lại cam tâm tình nguyện một mình tới Cửu Tiêu Điện để hiến thân. Mặc dù sư phụ của cô ta từng nói cô ta chắc chắn phải hiến thân cho Trầm Sát, nhưng là nữ nhi sẽ thường hi vọng có thể dâng hiến cho người mà mình yêu thương. Có điều bây giờ Phi Hoan cho rằng, nếu như yêu Trầm Sát, dường như cũng không phải việc quá khó.
Tuy Tây Trường Ly thích cô ta nhưng so với đại nghiệp của hắn, cô ta là thứ có thể hi sinh, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô ta không thể nào hoàn toàn yêu hắn được, họ không giao cho đối phương trọn con tim mình.
Phi Hoan đột nhiên muốn biết, Trầm Sát và Lâu Thất có phải đã trao cho đối phương toàn bộ con tim rồi hay không?
"Người đâu!"
Dù sao thì cô ta cũng là người được Ưng vệ đại nhân đón vào, không có dám nói gì cô ta, mọi thị nữ vẫn không dám lơ là.
"Thúy Hoa cô nương có gì căn dặn?"
Nghe thị nữ gọi mình là Thúy Hoa cô nương, trong lòng Phi Hoan cảm thấy rất kỳ quặc, cô ta cũng không phải kẻ ngốc, rất nhiều người nghe thấy cái tên này thái độ đều tỏ ra rất kỳ quái, mới đầu cô ta không để tâm nhưng nhiều lần như vậy cô ta liền phát giác ra, hơn nữa họ còn nói cô ta là Phi Hoan.
Sao lại như vậy chứ? Rõ ràng cô ta nhớ mình tên là Thúy Hoa.
Nhưng dù đã nhận định mình là Thúy Hoa thì thực lòng cô ta cũng cảm thấy Phi Hoan nghe hay hơn Thúy Hoa. Tây Phi Hoan, Tây Thúy Hoa? Phi Hoan thực sự không tài nào hiểu nổi, cuối cùng nhớ tới lần đó, khi cô ta thi triển Khống Mộng Yểm.
Khi đó cô ta nghi ngờ Khống Mộng Yểm của mình thất bại, sáng nay càng khiến cô ta chắc chắn đúng là thất bại. Nhưng tại sao? Cô ta thực sự không hiểu, hơn nữa sao lại thất bại? Cô ta chưa từng nghe nói Trầm Sát có thể giải được bùa chú. Cho dù hắn ta có thể sửa thì trong giấc mơ cùng lắm cũng chỉ có thể kháng cự mạnh hơn, không thể nào khiến cô ta tạm thời mất trí để sửa tên.
Cô ta hoàn toàn không thể ngờ được rằng mình bị Lâu Thất chơi một vố.
"Ta phải gặp đế quân." Phi Hoan vấn quyết định gác lại việc này sang một bên.
"Đế quân không hề truyền gọi Thúy Hoa cô nương." Thị nữ cũng không có cách nào. Phi Hoan nghiến răng, khi nào cô ta muốn gặp một người đàn ông còn phải đợi truyền gọi?
"Đế quân không truyền gọi thì ta cũng phải gặp, ta sẽ đích thần làm một món cơm thuốc mang tới cho đế quân."
Ánh mắt cô ta bỗng thoáng qua một luồng sang u tối, thị nữ đó nhìn vào ánh mắt đó lập tức trở nên đờ đẫn.
"Vâng!"
Khi Lâu Thất tỉnh dậy đã là hoàng hôn nắng đỏ. Đã lâu lắm rồi nàng không ngủ lâu và thoải mái như vậy, lúc này tỉnh dậy nàng có chút mơ hồ, không biết bây giờ là ngày tháng năm nào, nhưng ngay lập tức nàng ngửi được một mùi hương dịu mát, mùi hương này nàng rất quen thuộc, đó là mùi trên người Trầm Sát. Nàng nhìn ngó xung quanh thì nhận ra đây là một chiếc giường hoàn toàn mới, chăn nàng đắp và rèm màn đều là mới, vén rèm ra nhìn quả nhiên là trong tẩm điện của Trầm Sát.
Nhưng đồ đạc đều là mới, sao lại có mùi của hắn?
Nàng bước xuống giường, thấy mình đã thay y phục, đồ mặc bên trong hoàn toàn mới, bên trong trống trơn, đồ lót không hề có.
"Nhị Linh!"
Lâu Thất bất ngờ cảm thấy giận sôi máu, nàng không tin mình có thể ngủ say tới mức độ này, đến nỗi có người lột hết đồ rồi lại thay độ mới giúp mà cũng không biết.
Nhị Linh quả nhiên đang canh bên ngoài, nghe tiếng nàng gọi liền đẩy cửa bước vào: "Đế phi, người tỉnh rồi sao?"
Lâu Thất nhìn thấy nàng liền thở phào: "Là ngươi thay đồ cho ta sao?"
"Việc này... cũng coi là vậy."
Nghe nàng nói vậy Lâu Thất lập tức thấy không ổn: "Cái gì mà coi là?"
Nhị Linh mím môi cười, nói nhỏ với nàng: "Đế quân vốn định thay cho đế phi, nhưng đế quân không biết cởi đồ của nữ giới, sau khi kéo loạn xạ lên liền kêu thuộc hạ vào giúp đỡ. Đồ bên trong là đế quân thay, đế quân mới dậy không lâu."
Lâu Thất lảo đảo trong gió.
"Gã Trầm Sát đó nhất định lại điểm huyệt ngủ của ta phải không?"
"Có lẽ đế phi hơi mệt, đế quân nói để người nghỉ ngơi, vì thế mới điểm huyệt ngủ của người."
Lâu Thất nghiến răng, gã đó, gã đó mặc dù đồng ý trước đêm tân hôn sẽ không làm chuyện đó, nhưng rốt cuộc hắn ta có hiểu thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân không? Sao mặt dày thế không biết? Sao lại còn thoáng hơn cả nàng tới từ hiện đại vậy?
"Đế quân nghỉ ngơi lâu không?"
"Chừng hơn một canh giờ."
Nghe Nhị Linh nói vậy, Lâu Thất phát hiện ra mình khẽ thở phào, nàng hơi sững người. Thực ra nàng cũng rất quan tâm tới hắn, nàng cảm thấy mệt, cũng thấy hắn chắc chắn rất mệt, có thể ngủ được hai tiếng đồng hồ là rất tốt. Lâu Thất thậm chí còn bắt đầu nghĩ với việc điều chế một ít đan dược bồi bổ cơ thể cho hắn sử dụng.
Mặc đồ xong, khi nàng thắt đai lưng mới phát hiện ra đai lưng của bộ đồ này cũng có đặt ở bên cạnh.
Nhị Linh thấy nàng nhìn vào chiếc đai lưng đó liền hỏi: "Đế phi, bây giờ ở trong cung, hay là đừng đeo chiếc đai lưng của đế phi nữa." Chiếc đai lưng đặc biệt của đế phi, nàng nhìn thôi cũng thấy nặng.
Lâu Thất thấy chiếc đai của bộ này rất nhỏ gọn xinh đẹp liền gật đầu, để mặc Nhị Linh thắt lên eo mình.
Sau khi chỉnh sửa xiêm y xong, Nhị Linh liền khen ngợi: "Đế phi, người thật đẹp, eo thật nhỏ."
Lâu Thất bật cười: "Ngươi cũng rất xinh đẹp."
Nhị Linh biết thói quen của nàng, đôi bàn tay khéo léo giúp nàng chải một kiểu tóc đơn giản và khá thoải mái, sau đó mở hộp trang sức trên bàn trang điểm ra, bên trong đầy ắp đồ trang sức.
"Những thứ này ở đâu ra vậy?" Nơi này là tẩm điện của Trầm Sát, trước đây không hề có chút đồ trang sức nào của nữ nhi, bay giờ lại có bàn trang điểm lại còn có một hộp đồ trang sức lớn như vậy.
"Đế phi, những thứ này là đế quân sai người chuẩn bị từ sau khi đế phi đi Thần Ma Cốc. Đúng rồi đế phi đừng nói sẽ tới thiên điện nữa, người hãy xem đế quân đã chuẩn bị rất chu đáo." Nhị Linh bây giờ đã sắp hóa thân thành fan trung thành của Trầm Sát, nếu như cô nương của họ thành thân, đương nhiên ở cùng đế quân là tốt nhất, bây giờ đế quân đã thay đổi rất nhiều, còn chú ý cả tới những thứ này, rất tận tâm chu đáo, cũng may những thị nữ ở Nhất, Nhị Trùng Điện không biết, nếu không sẽ không biết sẽ si mê đế quân tới nhường nào nữa?
Hi hi, đáng tiếc cả đời này họ cũng không có cơ hội. Trong lòng đế quân chỉ có một mình đế phi, đợi ngày dựng nước, đế quân nhất định phong đế phi làm hậu, sau này chỉ có đế hậu, đó sẽ là một giai thoại.
Nhị Linh thực sự vui mừng cho Lâu Thất.
Lâu Thất liếc nhìn nàng ta, đột nhiên nói: "Nhị Linh có phải đã có đối tượng rồi không?"
"Cái, cái gì?" Nhị Linh đỏ mặt: "Đế phi đừng đùa thuộc hạ, thuộc hạ vẫn luôn hậu hạ đế phi!"
"Chà chà, bên cạnh ta đã có một bà cô rồi..." Lâu Thất nhớ ra: "Tiểu Trù đâu rồi?"
Tiểu Trù chỉ có một mình nên cũng hạ quyết tâm đi theo nàng, khác với đám người Đồ Bôn, cô ấy là nữ nhi, hơn nữa tuổi cũng không còn nhỏ, lại còn là một cô gái không còn ít tuổi và chưa gả chồng, cần phải bố trí thỏa đáng mới được.
"Ồ, đúng rồi, thuộc hạ quên chưa nói với đế phi," Nhị Linh vội vàng nói: "Tiểu Trù cô cô hôm nay cũng vào ở trong Tam Trùng Điện."
"Tiểu Trù cô cô?"
"Ở Đông Thanh, cung nữ lớn tuổi giàu kinh nghiệm sẽ xưng là ma ma nhưng đế quân nói rồi, Nhất Trùng Điện và Nhị Trùng Điện không quản, Tam Trùng Điện đều thống nhất xưng là cô cô."
Lâu Thất hiểu liền.
Nói như vậy cô cô cũng chính là một chức vị trong hậu cung.
Lúc này, bụng Lâu Thất kêu ùng ục.
"Đế phi ngủ qua mất bữa trưa rồi."
Nàng ngủ trên xe ngựa suốt buổi sáng, nửa chừng tuy bị điểm huyệt ngủ nhưng ngủ thẳng tới hoàng hôn thì thật là ham ngủ. "Đi thôi, đi ăn cơm."
Trong vườn ánh hoàng hôn chiếu xuống, khắp trời ánh sáng, chiếu trên ngói lưu ly càng trở nên huy hoàng tráng lệ, xinh đẹp lộng lẫy. Tùng xanh thẳng tắp, giả sơn nhấp nhô, cầu đá cong cong, có dòng nước trong mát uốn lượn. Vườn bên ngoài tẩm điện của Trầm Sát không có hoa tươi liễu rủ, hắn không thích phong cách đó, vì thế trong tẩm điện của hắn có đặt thêm bàn và gương trang điểm, đó là việc vô cùng đáng ngạc nhiên.
Lâu Thất nhìn thấy Trầm Sát ngồi trong đình ở cách đó không xa.
Hắn mặc huyền y, tóc đen buông xõa, lông mày thẳng dài, gương mặt tuấn tú vô song. Một tay hắn cầm đọc một cuốn sổ, trên bàn đá còn có hai chồng đặt ở hai bên. Lâu Thất đoán đó là tấu sớ, hắn bỏ đi lâu vậy chắc chắn có nhiều việc phải xử lý, chỉ có điều tại sao hắn không tới thư phòng mà lại ngồi ở đây làm gì?
Khi nàng đang định bước qua thì thấy một nữ tử mặc xiêm y màu ngọc bước từ ngoài cửa điện vào, bước chân như thể giẫm trên cánh sen, chỉ là bước đi thôi mà cô ta cũng đi ra được tư thế vô cùng sinh động.
Phi Hoan.
Lâu Thất lập tức nhướng mày.
Phi hoan sao lại có thể vào Tam Trùng Điện?
Hơn nữa nàng nhìn kĩ lại càng kinh ngạc hơn, vì bên cạnh Phi Hoan còn có thần y.
Rốt cuộc đây là tiết tấu gì? Lâu Thất lập tức vô cùng hiếu kỳ. Nhị Linh cũng có phần tức giận: "Đế phi, ả ta sao có thể vào đây? Thuộc hạ đi đuổi ả ta ra!" Cô nàng Ưng vệ đón vào Cửu Tiêu Điên, nàng không ưa chút nào.
Lâu Thất kéo nàng ta lại: "Nếu cô ta đã có thể vào đây tức là được sự đồng ý của đế quân, không thấy họ đang đi về phía đế quân đó sao?"
Nàng đứng ở hướng này nhìn qua, nơi đó có một hàng tùng. Nàng vừa nhìn thấy Phi Hoan và thần y, nhưng chỉ mới nói chừng hai ba câu, nàng lại thấy cả Nguyệt và Ưng.
Được thôi, mọi người đều đã tới, rốt cuộc là có chuyện gì? Lúc này, nàng chú ý tới chiếc khay trên tay Phi Hoan, trên khăn có một chiếc bát sứ màu trắng.
Đó là gì?
"Nhị Linh, ngươi đi chuẩn bị cơm cho ta." Lâu Thất để Nhị Linh đi, một là vì nàng đói thật, hai là vì nàng muốn đi nghe trộm, không thể dẫn theo Nhị Linh.
Nhị Linh giẫm chân, quay người bước đi.
Lâu Thất thấy Phi Hoan bưng bát kia đứng đợi ở ngoài đình, thân y và Nguyệt, Ưng đều đi vào trong đình, không biết Thần Y nói gì với Trầm Sát, Trầm Sát lập tức quay đầu lại nhìn Phi Hoàn ở bên ngoài.
Phi Hoan bắt gặp ánh mắt hắn liền hơi khom gối, nở một nụ cười.
Xét về tướng mạo, mặc dù cô ta không tuyệt sắc bằng Lâu Thất nhưng cô ta biết ưu thế ngoại hình của mình ở đâu, cô ta yếu đuối, liễu yếu trước gió. Rất nhiều đàn ông đều thích vậy, rất nhiều đàn ông đều bị cô ta mê hoặc, cô ta nhìn có vẻ yếu đuối nhưng trên thực tế có một trái tim vô cùng tàn nhẫn.
Nếu không cô ta sẽ không thể nào trong lòng thích Tây Trường Ly nhưng lại cam tâm tình nguyện một mình tới Cửu Tiêu Điện để hiến thân. Mặc dù sư phụ của cô ta từng nói cô ta chắc chắn phải hiến thân cho Trầm Sát, nhưng là nữ nhi sẽ thường hi vọng có thể dâng hiến cho người mà mình yêu thương. Có điều bây giờ Phi Hoan cho rằng, nếu như yêu Trầm Sát, dường như cũng không phải việc quá khó.
Tuy Tây Trường Ly thích cô ta nhưng so với đại nghiệp của hắn, cô ta là thứ có thể hi sinh, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô ta không thể nào hoàn toàn yêu hắn được, họ không giao cho đối phương trọn con tim mình.
Phi Hoan đột nhiên muốn biết, Trầm Sát và Lâu Thất có phải đã trao cho đối phương toàn bộ con tim rồi hay không?
"Người đâu!"
Dù sao thì cô ta cũng là người được Ưng vệ đại nhân đón vào, không có dám nói gì cô ta, mọi thị nữ vẫn không dám lơ là.
"Thúy Hoa cô nương có gì căn dặn?"
Nghe thị nữ gọi mình là Thúy Hoa cô nương, trong lòng Phi Hoan cảm thấy rất kỳ quặc, cô ta cũng không phải kẻ ngốc, rất nhiều người nghe thấy cái tên này thái độ đều tỏ ra rất kỳ quái, mới đầu cô ta không để tâm nhưng nhiều lần như vậy cô ta liền phát giác ra, hơn nữa họ còn nói cô ta là Phi Hoan.
Sao lại như vậy chứ? Rõ ràng cô ta nhớ mình tên là Thúy Hoa.
Nhưng dù đã nhận định mình là Thúy Hoa thì thực lòng cô ta cũng cảm thấy Phi Hoan nghe hay hơn Thúy Hoa. Tây Phi Hoan, Tây Thúy Hoa? Phi Hoan thực sự không tài nào hiểu nổi, cuối cùng nhớ tới lần đó, khi cô ta thi triển Khống Mộng Yểm.
Khi đó cô ta nghi ngờ Khống Mộng Yểm của mình thất bại, sáng nay càng khiến cô ta chắc chắn đúng là thất bại. Nhưng tại sao? Cô ta thực sự không hiểu, hơn nữa sao lại thất bại? Cô ta chưa từng nghe nói Trầm Sát có thể giải được bùa chú. Cho dù hắn ta có thể sửa thì trong giấc mơ cùng lắm cũng chỉ có thể kháng cự mạnh hơn, không thể nào khiến cô ta tạm thời mất trí để sửa tên.
Cô ta hoàn toàn không thể ngờ được rằng mình bị Lâu Thất chơi một vố.
"Ta phải gặp đế quân." Phi Hoan vấn quyết định gác lại việc này sang một bên.
"Đế quân không hề truyền gọi Thúy Hoa cô nương." Thị nữ cũng không có cách nào. Phi Hoan nghiến răng, khi nào cô ta muốn gặp một người đàn ông còn phải đợi truyền gọi?
"Đế quân không truyền gọi thì ta cũng phải gặp, ta sẽ đích thần làm một món cơm thuốc mang tới cho đế quân."
Ánh mắt cô ta bỗng thoáng qua một luồng sang u tối, thị nữ đó nhìn vào ánh mắt đó lập tức trở nên đờ đẫn.
"Vâng!"
Khi Lâu Thất tỉnh dậy đã là hoàng hôn nắng đỏ. Đã lâu lắm rồi nàng không ngủ lâu và thoải mái như vậy, lúc này tỉnh dậy nàng có chút mơ hồ, không biết bây giờ là ngày tháng năm nào, nhưng ngay lập tức nàng ngửi được một mùi hương dịu mát, mùi hương này nàng rất quen thuộc, đó là mùi trên người Trầm Sát. Nàng nhìn ngó xung quanh thì nhận ra đây là một chiếc giường hoàn toàn mới, chăn nàng đắp và rèm màn đều là mới, vén rèm ra nhìn quả nhiên là trong tẩm điện của Trầm Sát.
Nhưng đồ đạc đều là mới, sao lại có mùi của hắn?
Nàng bước xuống giường, thấy mình đã thay y phục, đồ mặc bên trong hoàn toàn mới, bên trong trống trơn, đồ lót không hề có.
"Nhị Linh!"
Lâu Thất bất ngờ cảm thấy giận sôi máu, nàng không tin mình có thể ngủ say tới mức độ này, đến nỗi có người lột hết đồ rồi lại thay độ mới giúp mà cũng không biết.
Nhị Linh quả nhiên đang canh bên ngoài, nghe tiếng nàng gọi liền đẩy cửa bước vào: "Đế phi, người tỉnh rồi sao?"
Lâu Thất nhìn thấy nàng liền thở phào: "Là ngươi thay đồ cho ta sao?"
"Việc này... cũng coi là vậy."
Nghe nàng nói vậy Lâu Thất lập tức thấy không ổn: "Cái gì mà coi là?"
Nhị Linh mím môi cười, nói nhỏ với nàng: "Đế quân vốn định thay cho đế phi, nhưng đế quân không biết cởi đồ của nữ giới, sau khi kéo loạn xạ lên liền kêu thuộc hạ vào giúp đỡ. Đồ bên trong là đế quân thay, đế quân mới dậy không lâu."
Lâu Thất lảo đảo trong gió.
"Gã Trầm Sát đó nhất định lại điểm huyệt ngủ của ta phải không?"
"Có lẽ đế phi hơi mệt, đế quân nói để người nghỉ ngơi, vì thế mới điểm huyệt ngủ của người."
Lâu Thất nghiến răng, gã đó, gã đó mặc dù đồng ý trước đêm tân hôn sẽ không làm chuyện đó, nhưng rốt cuộc hắn ta có hiểu thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân không? Sao mặt dày thế không biết? Sao lại còn thoáng hơn cả nàng tới từ hiện đại vậy?
"Đế quân nghỉ ngơi lâu không?"
"Chừng hơn một canh giờ."
Nghe Nhị Linh nói vậy, Lâu Thất phát hiện ra mình khẽ thở phào, nàng hơi sững người. Thực ra nàng cũng rất quan tâm tới hắn, nàng cảm thấy mệt, cũng thấy hắn chắc chắn rất mệt, có thể ngủ được hai tiếng đồng hồ là rất tốt. Lâu Thất thậm chí còn bắt đầu nghĩ với việc điều chế một ít đan dược bồi bổ cơ thể cho hắn sử dụng.
Mặc đồ xong, khi nàng thắt đai lưng mới phát hiện ra đai lưng của bộ đồ này cũng có đặt ở bên cạnh.
Nhị Linh thấy nàng nhìn vào chiếc đai lưng đó liền hỏi: "Đế phi, bây giờ ở trong cung, hay là đừng đeo chiếc đai lưng của đế phi nữa." Chiếc đai lưng đặc biệt của đế phi, nàng nhìn thôi cũng thấy nặng.
Lâu Thất thấy chiếc đai của bộ này rất nhỏ gọn xinh đẹp liền gật đầu, để mặc Nhị Linh thắt lên eo mình.
Sau khi chỉnh sửa xiêm y xong, Nhị Linh liền khen ngợi: "Đế phi, người thật đẹp, eo thật nhỏ."
Lâu Thất bật cười: "Ngươi cũng rất xinh đẹp."
Nhị Linh biết thói quen của nàng, đôi bàn tay khéo léo giúp nàng chải một kiểu tóc đơn giản và khá thoải mái, sau đó mở hộp trang sức trên bàn trang điểm ra, bên trong đầy ắp đồ trang sức.
"Những thứ này ở đâu ra vậy?" Nơi này là tẩm điện của Trầm Sát, trước đây không hề có chút đồ trang sức nào của nữ nhi, bay giờ lại có bàn trang điểm lại còn có một hộp đồ trang sức lớn như vậy.
"Đế phi, những thứ này là đế quân sai người chuẩn bị từ sau khi đế phi đi Thần Ma Cốc. Đúng rồi đế phi đừng nói sẽ tới thiên điện nữa, người hãy xem đế quân đã chuẩn bị rất chu đáo." Nhị Linh bây giờ đã sắp hóa thân thành fan trung thành của Trầm Sát, nếu như cô nương của họ thành thân, đương nhiên ở cùng đế quân là tốt nhất, bây giờ đế quân đã thay đổi rất nhiều, còn chú ý cả tới những thứ này, rất tận tâm chu đáo, cũng may những thị nữ ở Nhất, Nhị Trùng Điện không biết, nếu không sẽ không biết sẽ si mê đế quân tới nhường nào nữa?
Hi hi, đáng tiếc cả đời này họ cũng không có cơ hội. Trong lòng đế quân chỉ có một mình đế phi, đợi ngày dựng nước, đế quân nhất định phong đế phi làm hậu, sau này chỉ có đế hậu, đó sẽ là một giai thoại.
Nhị Linh thực sự vui mừng cho Lâu Thất.
Lâu Thất liếc nhìn nàng ta, đột nhiên nói: "Nhị Linh có phải đã có đối tượng rồi không?"
"Cái, cái gì?" Nhị Linh đỏ mặt: "Đế phi đừng đùa thuộc hạ, thuộc hạ vẫn luôn hậu hạ đế phi!"
"Chà chà, bên cạnh ta đã có một bà cô rồi..." Lâu Thất nhớ ra: "Tiểu Trù đâu rồi?"
Tiểu Trù chỉ có một mình nên cũng hạ quyết tâm đi theo nàng, khác với đám người Đồ Bôn, cô ấy là nữ nhi, hơn nữa tuổi cũng không còn nhỏ, lại còn là một cô gái không còn ít tuổi và chưa gả chồng, cần phải bố trí thỏa đáng mới được.
"Ồ, đúng rồi, thuộc hạ quên chưa nói với đế phi," Nhị Linh vội vàng nói: "Tiểu Trù cô cô hôm nay cũng vào ở trong Tam Trùng Điện."
"Tiểu Trù cô cô?"
"Ở Đông Thanh, cung nữ lớn tuổi giàu kinh nghiệm sẽ xưng là ma ma nhưng đế quân nói rồi, Nhất Trùng Điện và Nhị Trùng Điện không quản, Tam Trùng Điện đều thống nhất xưng là cô cô."
Lâu Thất hiểu liền.
Nói như vậy cô cô cũng chính là một chức vị trong hậu cung.
Lúc này, bụng Lâu Thất kêu ùng ục.
"Đế phi ngủ qua mất bữa trưa rồi."
Nàng ngủ trên xe ngựa suốt buổi sáng, nửa chừng tuy bị điểm huyệt ngủ nhưng ngủ thẳng tới hoàng hôn thì thật là ham ngủ. "Đi thôi, đi ăn cơm."
Trong vườn ánh hoàng hôn chiếu xuống, khắp trời ánh sáng, chiếu trên ngói lưu ly càng trở nên huy hoàng tráng lệ, xinh đẹp lộng lẫy. Tùng xanh thẳng tắp, giả sơn nhấp nhô, cầu đá cong cong, có dòng nước trong mát uốn lượn. Vườn bên ngoài tẩm điện của Trầm Sát không có hoa tươi liễu rủ, hắn không thích phong cách đó, vì thế trong tẩm điện của hắn có đặt thêm bàn và gương trang điểm, đó là việc vô cùng đáng ngạc nhiên.
Lâu Thất nhìn thấy Trầm Sát ngồi trong đình ở cách đó không xa.
Hắn mặc huyền y, tóc đen buông xõa, lông mày thẳng dài, gương mặt tuấn tú vô song. Một tay hắn cầm đọc một cuốn sổ, trên bàn đá còn có hai chồng đặt ở hai bên. Lâu Thất đoán đó là tấu sớ, hắn bỏ đi lâu vậy chắc chắn có nhiều việc phải xử lý, chỉ có điều tại sao hắn không tới thư phòng mà lại ngồi ở đây làm gì?
Khi nàng đang định bước qua thì thấy một nữ tử mặc xiêm y màu ngọc bước từ ngoài cửa điện vào, bước chân như thể giẫm trên cánh sen, chỉ là bước đi thôi mà cô ta cũng đi ra được tư thế vô cùng sinh động.
Phi Hoan.
Lâu Thất lập tức nhướng mày.
Phi hoan sao lại có thể vào Tam Trùng Điện?
Hơn nữa nàng nhìn kĩ lại càng kinh ngạc hơn, vì bên cạnh Phi Hoan còn có thần y.
Rốt cuộc đây là tiết tấu gì? Lâu Thất lập tức vô cùng hiếu kỳ. Nhị Linh cũng có phần tức giận: "Đế phi, ả ta sao có thể vào đây? Thuộc hạ đi đuổi ả ta ra!" Cô nàng Ưng vệ đón vào Cửu Tiêu Điên, nàng không ưa chút nào.
Lâu Thất kéo nàng ta lại: "Nếu cô ta đã có thể vào đây tức là được sự đồng ý của đế quân, không thấy họ đang đi về phía đế quân đó sao?"
Nàng đứng ở hướng này nhìn qua, nơi đó có một hàng tùng. Nàng vừa nhìn thấy Phi Hoan và thần y, nhưng chỉ mới nói chừng hai ba câu, nàng lại thấy cả Nguyệt và Ưng.
Được thôi, mọi người đều đã tới, rốt cuộc là có chuyện gì? Lúc này, nàng chú ý tới chiếc khay trên tay Phi Hoan, trên khăn có một chiếc bát sứ màu trắng.
Đó là gì?
"Nhị Linh, ngươi đi chuẩn bị cơm cho ta." Lâu Thất để Nhị Linh đi, một là vì nàng đói thật, hai là vì nàng muốn đi nghe trộm, không thể dẫn theo Nhị Linh.
Nhị Linh giẫm chân, quay người bước đi.
Lâu Thất thấy Phi Hoan bưng bát kia đứng đợi ở ngoài đình, thân y và Nguyệt, Ưng đều đi vào trong đình, không biết Thần Y nói gì với Trầm Sát, Trầm Sát lập tức quay đầu lại nhìn Phi Hoàn ở bên ngoài.
Phi Hoan bắt gặp ánh mắt hắn liền hơi khom gối, nở một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.