Chương 379
Khuyết Danh
26/07/2019
Đỉa, khắp nơi đều là đỉa.
Màu đen, từng con từng con đều mập mạp, những con đỉa béo múp míp.
Đây là tử huyệt của Lâu Thất, và chắc cũng tử huyệt của mọi nữ nhân.
Một không gian khoảng mười mét vuông, bốn phía đều là nước đọng, vách đá bốn bênđều có nước đang nhỏ xuống, khắp nơi ẩm ướt, phía trên mọc đầy cây rêu đen xanh, những giọt nước kia rõ ràng đều là nước bẩn, nước đọng, dính đặc lại với nhau, tỏa ra mùi hôi thối. Địa thếphía dưới hơi thấp, giống như một cái ao cạn nước, nước chậm rãi chảy xuống rồi đọng lạiở trong hồ, đậm đặc,xanh đen, mặt trên còn có rất nhiều bọt bẩn, một đống đỉa đang bò qua bò lại ngay trong hồ, còn có mấy con muỗi bay vo ve.
Khắp ao đều là đỉa, trên vách đá ở bốn phía bao quanh chắc cũng có, chỉ là tia sáng không thắng nổi màu xanh đen rậm rạp của cây rêu nên bọn họ không thấy rõ lắm.
Một nơi như thế này,vậy mà bọn hắn lại đến một nơi như thế này!
Lâu Thất khóc không ra nước mắt.
"Có phải do cách ta mở mắt không đúng không?" Nàng chuyển sang Hách Liên Quyết, "Cây cầu mạo hiểm không phải là đường ra duy nhất, Oa! Kỳ hoa dị thảo! Oa! Thác nước tiên cảnh! Oa! Suối thần đẹp quá!"
Nàng liên tục oa ba câu khiến Hách Liên Quyết đang định nói từ oa lại phải ép xuống không được mắc bẫy của nàng.
Thấy nàng biểu lộcực kì sinh động, "Dù không đi cầu, đi đến mấy nơi có mãnh hổ sói hoang gì cũng được, nếu không thì một con rắn to ta cũng chấp nhận..."
"Ngươi cảm thấy gặp được một mãng xà to lớn có tính công kích cực mạnh sẽ tốt hơn chỗ này sao?" Hắn không lý giải nổi tư duy của nữ nhân này. Những thứ này đều không có lực sát thương, không có lực công kích, không phải mãng xà to lớn còn đáng sợ hơn sao?
Lâu Thất không ngừng gật đầu.
Mặc dù mãng xà to lớn cũng rất đáng sợ, nhưng còn hơn mấy con đỉa buồn nôn kia.
"Giờ, Lâu cô nương không đau bụng nữa sao?" Hách Liên Quyết thầm đánh giá nàng một chút. Hắn vẫn rất nghi ngờ nàng giả đau.
Lâu Thất khoát tay áo: "Ai nói không đau, nếu không để ngươi đau thử một chút cho biết."
"Vậy Lâu cô nương chịu đau giỏi thật đấy."
Lâu Thất đáp: "Đúng vậy, ta luyện Nhẫn Thuật."Nhẫn Thuật này không phải loại Nhẫn Thuật của tên Đông Doanh lùn tịt kia.
"Nhẫn thuật? Thuật pháp nhịn đau?"
Thấy hắn nghiêm tức suy nghĩ như vậy, Lâu Thất chỉ có thể nhịn cười, không ngừng gật đầu. Cũng coi như là luyện qua đi, trước kia lúc tắm nước thuốc liền xem như luyện qua, nàng cũng không phải chưa từng thử qua loại cảm giáctrăm thuốc xâm nhập và tập kích cơ thể.
"Đi ra ngoài trước đã rồi nói tiếp, không phải Lâu cô nương nói, muốn chết cũng phải chết ở bên ngoài sao?"Hách Liên Quyết nói xong liền tiến lên phía ao. Giữa hồ chỉ có một con đường nhỏ đủ cho một người đi theo kiểu chân trước giẫm chân sau, không có nước, không trơn trượt, nhưng khắp nơi đều làđỉa.
"Ngươi cứ tìm lối ra trước đi, tìm được thì ta sẽ qua."Lâu Thất lùi về phía sau. Có thể bởi lối đi này quá mức khô ráp, cho nên những con đỉa kia đều không bòđến bên này.
Bên kia căn bản cũng không có lối ra, đi lên nhìn, cũng chỉ thấy một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ ánh sáng gì. Chỉ có mỗi con đường nhỏ kia, còn xem như bằng phẳng, bên cạnh có mấy khối tảng đá lớn từ trong vách đálăn ra ngoài, nhìn thoáng qua cũng có thểthấy phía trên có mấy con đỉa to bằng ngón tay.
Chỗ đó đâu còn có nơi nào đặt chân để tránh đi những vật này. Vậy nên có đánh chết Lâu Thất cũng không muốn đi qua nơi đó, dù sao lúc có người để lương tựa vẫn nên dựa dẫm một chút.
Ở thời điểm này, nàng tuyệt đối sẽ không suy nghĩ cái gì mà người một nhà hay người xa lạ cũng là địch nhân, nàng tình nguyện cùng vị cao thủ cao thâm này so chiêu, cũng không nguyện ý tiếp cận những con đỉa kia.
Lúc này, nàng nghe thấy Hách Liên Quyết bình tĩnh nói: "Nếu Lâu cô nương không đi, chờ lát nữa nếu ta sơ ý ý đụng phải cơ quan nào, vậy chỉ còn lại Lâu cô nương ở chỗ này, mà ngươi hình như còn không có đồ chiếu sáng."
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, ta đi với ngươi, chúng ta cùng đi."Lâu Thất kêu lên, lập tức đi theo. Cảm giác đau bụng đã giảm chút, nhưng khi vừa đi đến chỗ giữa những con đỉa này, nàng lại lập tức cảm thấy cực kỳ đau nhức, đau đến gập cả người, chỉ có thể khom lưng đi giống như mấy ông lão.
Cảm giác buồn nôn này còn không thể trị được.
Cũng may những vật này thật sự không có tính công kích, chỉ cần không đụng tới bọn chúng, sẽ an toàn đi qua. Trong lòng Lâu Thấtnổi lên suy nghĩ ác ý thú vị, nếu những con đỉa này cũng biến dị, tự động nhào tới người nàng, vậy đúng là gặp quỷ.
Nhưng nàng giương mắt nhìn, tay áo nam tử đi bên người phía trước lướt nhẹ như ánh trăng sáng rọi, dáng người nhanh nhẹn, ở nơi thế này mà vẫn có thểkhiến nàng có cảm giác như ánh trăng lạnh lẽo được chiếu rọi.
Rốt cục cũng phải qua ao đỉa này, đạp chân lên tảng đá bên trên, mặc dù vẫn có đỉa, nhưng đã ít hơn rất nhiều.
Lâu Thất thởphào, thấy Hách Liên Quyết rút một thanh kiếm cực nhỏ từ bên hông ra, kiếm kia vừa nhỏ lại tinh xảo, chỉ dài có năm tấc, rất mỏng, rất mềm, khi rút ra thân kiếm khẽ run, vậy mà lại phát ra từng tiếng kiếm ngân vang.
Đây chắc chắn không phải vật tầm thường.
Lâu Thất càng tò mò về thân phận của Hách Liên Quyết, nếu nói hắn đến từ bên kia, vậy không phải hắn sẽ biết chuyện của TrầmThị Vương tộc và Hiên Viên Vương tộc sao?
Nhưng dù hắn có biết, lúc này, Lâu Thất cũng không dám hỏi thăm tùy tiện, ai biết có phải hắn đứng ở phía đối lập với hai Vương tộc này hay không? Hơn nữa, người trênđại lục này hẳn sẽ không biết chuyện bên kia, nếu nàng tùy tiện hỏi hắn, đối phương chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của nàng.
"Hách Liên Quyết, kiếm này có tên không?"
"Tương Tư Phi Kiếm."Hách Liên Quyết nhìn chiếc kiếm nhỏ tinh xảo trong lòng bàn tay mình, nhịn không được liếc nhìn nàng, ánh mắt hơi phức tạp.
Tương Tư Phi Kiếm ư? Lâu Thất hơi sững sờ, không ngờ thanh tiểu kiếm này lại có cái tên dễ nghe như vậy.
Nhưng hắn lấy Tương Tư Phi Kiếm ra vào lúc này để làm gì?
Còn đang nghi hoặc, liền thấy cổ tayHách Liên Quyết rung lên, thanh Phi Kiếm kia liền bay lên, tay của hắn lập tức vung lên, Phi Kiếm nghe lời thuận theo tay hắn chỉ, bay ra ngoài, bắn về phía vách đá.
"Keng" một tiếng, Phi Kiếm đâm vào vách đá rồi lại bắn trở về. Hai tay Hách Liên Quyết huy động, Phi Kiếm bay khắp không trung, tiếng keng keng keng keng không ngừng vang lên bên tai, Phi Kiếm kia đã chạm qua tất cả các vách đá trong nháy mắt.
Lâu Thất nhìn nhưng không hiểu hắn đang làm cái gì, nhưng chí ít có thể thấy rõ, công phu điều khiển kiếm của hắn rất lợi hại, nếu dùng chiêu này để đối phó nàng, nàng đoán chừng cũng sẽ bị Phi Kiếm này đuổi đến mức chạy trốn cực kì chật vật.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một cách thăm dò, "Hách Liên Quyết, võ công của ngươi lợi hại như vậy, sao ta chưa từng nghe đến tên của ngươi? Tên ngươi nói cho ta biết chẳng lẽ là tên giả sao?"
"Vốn... Ta khinh thường tên giả."Hách Liên Quyết đáp: "Ngươi chưa từng nghe đến tên ta cũng rất bình thường, bởi ta vốn cũng không phải là người nơi này của các ngươi."
"Không phải người nơi này?"Lâu Thất thấy hắn dường như cũng không ngại khi để nàng biết hắn không phải người của đại lục Tứ Phương, trong lòng khẽ động,
"Chẳng lẽ, ngươi là người của Đoạn Trần Tôngsao?"
"Đoạn Trần Tông?" Trong mắt Hách Liên Quyết lộ ra vẻ khinh thường. Cái này, Lâu Thất khẳng định, chắc chắn hắn đến từ Long Ngâm đại lục!
Phát hiện này khiến nàng cực kì hưng phấn, nhưng lại rất kinh ngạc và mê mang. Sao người của Long Ngâm đại lục lại tới Tứ Phương đại lục này tìm đồ? Hay là nói,Tuyền Tâm Dược Thi kia, vốn là đồ vật của Long Ngâm đại lục? Nếu đúng vậy, vậy ai đã mang nó tới đây?
Nhưng khi hỏi lại, Hách Liên Quyết lại nhắm mắt, Phi Kiếm bay nhanh hơn, trong tai nàng toàn là âm thanh leng keng leng keng. Đột nhiên, nàng mở to hai mắt, nhìn vách đá trước mặt mình đột nhiên nứt ra một đường nhỏ! Sau đó, bốn phương tám hướng, khắp nơi đều xuất hiện vết nứt, giống như mạng nhện chi chít kẽ hở, tất cả đều đang di chuyển về phía hồ, giống như đang chạy thoát thân, hình ảnh đó quá đẹp khiến nàng thực sự không dám nhìn!
"Con mẹ nó... Hách Liên Quyết, có phải ngươi điên rồi không!"Lúc này, Lâu Thất mới biết hắn muốn làm gì! Nàng cũng kinh ngạckhông ngờ hắn chỉ dùng một thanh nhuyễn kiếmnhỏ có thể đặt ở trong lòng bàn taylại có thể tạo nên kết quả kinh khủng như vậy!
Vừa rồi hóa ra trận keng keng keng keng kia là hắn dùngnội lực, lợi dụng Phi Kiếm nhỏ khắc lên vách đá, kết quả từ nơi đó bắt đầu xuất hiện vết nứt.
"Tốt nhất Lâu cô nương nên chú ý một chút khi nói chuyện."Hách Liên Quyết lườm nàng, vươn tay tóm lấy cánh tay nàng.
"Làm gì vậy?" Cả người Lâu Thất cứng đờ.
Hắn thật sự muốn làm như vậy sao?
Hách Liên Quyết không trả lời, nhắm hai mắt, trấn định bản thân nhìn xuống. Vách đá lại tiếp tục nứt ra, ngay sau đó, một tảng đá đối diện bọn họ rơi xuống, rơi tõmxuống hồ, bịch một tiếng, đè chết một đám đỉa.
Không có vách đá chống đỡ, lớp đất phía trên cũng rơi xuống, đất đá trước mắt rơi xuống văng tứ tung, cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Lâu Thất cắn răng, nàng muốn dùng nội lực, nhưng lại phát hiện vì bụng vô cùng đau nhức nên bây giờ nội lực nàng có thể phát ra không đủ bốn phần!
Mẹ nó, đúng là như người già mà.
Từ lúc gặp được Hách Liên Quyết, nàng đã cảm thấy mình yếu ớt hơn.
Lúc này, Hách Liên Quyết kéo nàng sang bên trái để tránh, đất đárơi xuống nhưng lại không thể đập trúng bọn họ.
Oành một tiếng, đỉnh đầu bọn họ xuất hiện một luồng ánh sáng lớn, Lâu Thất cắn răng kêu lên: "Có cửa ra!"
Vừa dứt lời, Hách Liên Quyết liền kéo lấynàng nhảy lên, mũi chân hắn chạm lên hòn đá để mượn lực, giống như đang đạp lên chiếc thang mây, không tốn chút sức nào liền có thể đưa nàng bay lên khỏi hang.
Sát bên có tảng đásắc nhọn rơi xuống sượt qua hai người, Lâu Thất cúi đầu nhìn, đám đỉa phía dướigần như đều bị vùi lấp, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy mặt trời.
Lúc chân đã chạm đất an toàn, Lâu Thất cảm giác không thể tin được những chuyện vừa xảy ra.
"Chúng ta cứ thoát ra như vậy sao?" Nàng sững người hỏi.
Y phục của Hách Liên Quyết khônghề bị bẩn, vẫn vô cùng sạch sẽ, ánh mắt của hắn vẫn như cũ, lườm nàng, "Chẳng lẽ Lâu cô nương vẫn muốn ở lại dưới đó?"
Nàng vội vàng lắc đầu: "Ta không quyến luyến nơi đó đến vậy!" Nàng nhìn hắn rồi tán thưởng: "Hách Liên Quyết, ngươi đúng là lợi hại, sao ngươi biết tầng đất phía trên này rất mỏng?"
Nếu như cái động kia cách mặt đất rất xa, thì tuyệt đối không thể dùng chiêu này.
Nghe nàng hỏi như vậy, Hách Liên Quyết cực kì lạnh nhạt, nói: "Vừa rồi trên đầu có rễ cây Phượng Vĩ Thảo. Cây này trời sinh rễ đã không dài, nếu có thể nhìn thấy rễ cây như vậy chắc chắn ngay phía trên chính là mặt đất."
Phượng Vĩ Thảo...
Lâu Thất nhịn không được giơ ngón tay cái với hắn, người này quả thực chính là một nhân tài siêu cấp!
Hắn nhìn nàng: "Bụng Lâu cô nương còn đau không?"
Lâu Thất lập tức nằm xuống đất, ôm bụng, "Đau chết mất, mau lên, mau nhìn xem nơi này có phải nơi phong thuỷ bảo huyệt không, có thích hợp chết hay không..."
Mắt nàng đảo quanh, nhìn rõ toàn cảnh bốn phía.
Màu đen, từng con từng con đều mập mạp, những con đỉa béo múp míp.
Đây là tử huyệt của Lâu Thất, và chắc cũng tử huyệt của mọi nữ nhân.
Một không gian khoảng mười mét vuông, bốn phía đều là nước đọng, vách đá bốn bênđều có nước đang nhỏ xuống, khắp nơi ẩm ướt, phía trên mọc đầy cây rêu đen xanh, những giọt nước kia rõ ràng đều là nước bẩn, nước đọng, dính đặc lại với nhau, tỏa ra mùi hôi thối. Địa thếphía dưới hơi thấp, giống như một cái ao cạn nước, nước chậm rãi chảy xuống rồi đọng lạiở trong hồ, đậm đặc,xanh đen, mặt trên còn có rất nhiều bọt bẩn, một đống đỉa đang bò qua bò lại ngay trong hồ, còn có mấy con muỗi bay vo ve.
Khắp ao đều là đỉa, trên vách đá ở bốn phía bao quanh chắc cũng có, chỉ là tia sáng không thắng nổi màu xanh đen rậm rạp của cây rêu nên bọn họ không thấy rõ lắm.
Một nơi như thế này,vậy mà bọn hắn lại đến một nơi như thế này!
Lâu Thất khóc không ra nước mắt.
"Có phải do cách ta mở mắt không đúng không?" Nàng chuyển sang Hách Liên Quyết, "Cây cầu mạo hiểm không phải là đường ra duy nhất, Oa! Kỳ hoa dị thảo! Oa! Thác nước tiên cảnh! Oa! Suối thần đẹp quá!"
Nàng liên tục oa ba câu khiến Hách Liên Quyết đang định nói từ oa lại phải ép xuống không được mắc bẫy của nàng.
Thấy nàng biểu lộcực kì sinh động, "Dù không đi cầu, đi đến mấy nơi có mãnh hổ sói hoang gì cũng được, nếu không thì một con rắn to ta cũng chấp nhận..."
"Ngươi cảm thấy gặp được một mãng xà to lớn có tính công kích cực mạnh sẽ tốt hơn chỗ này sao?" Hắn không lý giải nổi tư duy của nữ nhân này. Những thứ này đều không có lực sát thương, không có lực công kích, không phải mãng xà to lớn còn đáng sợ hơn sao?
Lâu Thất không ngừng gật đầu.
Mặc dù mãng xà to lớn cũng rất đáng sợ, nhưng còn hơn mấy con đỉa buồn nôn kia.
"Giờ, Lâu cô nương không đau bụng nữa sao?" Hách Liên Quyết thầm đánh giá nàng một chút. Hắn vẫn rất nghi ngờ nàng giả đau.
Lâu Thất khoát tay áo: "Ai nói không đau, nếu không để ngươi đau thử một chút cho biết."
"Vậy Lâu cô nương chịu đau giỏi thật đấy."
Lâu Thất đáp: "Đúng vậy, ta luyện Nhẫn Thuật."Nhẫn Thuật này không phải loại Nhẫn Thuật của tên Đông Doanh lùn tịt kia.
"Nhẫn thuật? Thuật pháp nhịn đau?"
Thấy hắn nghiêm tức suy nghĩ như vậy, Lâu Thất chỉ có thể nhịn cười, không ngừng gật đầu. Cũng coi như là luyện qua đi, trước kia lúc tắm nước thuốc liền xem như luyện qua, nàng cũng không phải chưa từng thử qua loại cảm giáctrăm thuốc xâm nhập và tập kích cơ thể.
"Đi ra ngoài trước đã rồi nói tiếp, không phải Lâu cô nương nói, muốn chết cũng phải chết ở bên ngoài sao?"Hách Liên Quyết nói xong liền tiến lên phía ao. Giữa hồ chỉ có một con đường nhỏ đủ cho một người đi theo kiểu chân trước giẫm chân sau, không có nước, không trơn trượt, nhưng khắp nơi đều làđỉa.
"Ngươi cứ tìm lối ra trước đi, tìm được thì ta sẽ qua."Lâu Thất lùi về phía sau. Có thể bởi lối đi này quá mức khô ráp, cho nên những con đỉa kia đều không bòđến bên này.
Bên kia căn bản cũng không có lối ra, đi lên nhìn, cũng chỉ thấy một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ ánh sáng gì. Chỉ có mỗi con đường nhỏ kia, còn xem như bằng phẳng, bên cạnh có mấy khối tảng đá lớn từ trong vách đálăn ra ngoài, nhìn thoáng qua cũng có thểthấy phía trên có mấy con đỉa to bằng ngón tay.
Chỗ đó đâu còn có nơi nào đặt chân để tránh đi những vật này. Vậy nên có đánh chết Lâu Thất cũng không muốn đi qua nơi đó, dù sao lúc có người để lương tựa vẫn nên dựa dẫm một chút.
Ở thời điểm này, nàng tuyệt đối sẽ không suy nghĩ cái gì mà người một nhà hay người xa lạ cũng là địch nhân, nàng tình nguyện cùng vị cao thủ cao thâm này so chiêu, cũng không nguyện ý tiếp cận những con đỉa kia.
Lúc này, nàng nghe thấy Hách Liên Quyết bình tĩnh nói: "Nếu Lâu cô nương không đi, chờ lát nữa nếu ta sơ ý ý đụng phải cơ quan nào, vậy chỉ còn lại Lâu cô nương ở chỗ này, mà ngươi hình như còn không có đồ chiếu sáng."
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, ta đi với ngươi, chúng ta cùng đi."Lâu Thất kêu lên, lập tức đi theo. Cảm giác đau bụng đã giảm chút, nhưng khi vừa đi đến chỗ giữa những con đỉa này, nàng lại lập tức cảm thấy cực kỳ đau nhức, đau đến gập cả người, chỉ có thể khom lưng đi giống như mấy ông lão.
Cảm giác buồn nôn này còn không thể trị được.
Cũng may những vật này thật sự không có tính công kích, chỉ cần không đụng tới bọn chúng, sẽ an toàn đi qua. Trong lòng Lâu Thấtnổi lên suy nghĩ ác ý thú vị, nếu những con đỉa này cũng biến dị, tự động nhào tới người nàng, vậy đúng là gặp quỷ.
Nhưng nàng giương mắt nhìn, tay áo nam tử đi bên người phía trước lướt nhẹ như ánh trăng sáng rọi, dáng người nhanh nhẹn, ở nơi thế này mà vẫn có thểkhiến nàng có cảm giác như ánh trăng lạnh lẽo được chiếu rọi.
Rốt cục cũng phải qua ao đỉa này, đạp chân lên tảng đá bên trên, mặc dù vẫn có đỉa, nhưng đã ít hơn rất nhiều.
Lâu Thất thởphào, thấy Hách Liên Quyết rút một thanh kiếm cực nhỏ từ bên hông ra, kiếm kia vừa nhỏ lại tinh xảo, chỉ dài có năm tấc, rất mỏng, rất mềm, khi rút ra thân kiếm khẽ run, vậy mà lại phát ra từng tiếng kiếm ngân vang.
Đây chắc chắn không phải vật tầm thường.
Lâu Thất càng tò mò về thân phận của Hách Liên Quyết, nếu nói hắn đến từ bên kia, vậy không phải hắn sẽ biết chuyện của TrầmThị Vương tộc và Hiên Viên Vương tộc sao?
Nhưng dù hắn có biết, lúc này, Lâu Thất cũng không dám hỏi thăm tùy tiện, ai biết có phải hắn đứng ở phía đối lập với hai Vương tộc này hay không? Hơn nữa, người trênđại lục này hẳn sẽ không biết chuyện bên kia, nếu nàng tùy tiện hỏi hắn, đối phương chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của nàng.
"Hách Liên Quyết, kiếm này có tên không?"
"Tương Tư Phi Kiếm."Hách Liên Quyết nhìn chiếc kiếm nhỏ tinh xảo trong lòng bàn tay mình, nhịn không được liếc nhìn nàng, ánh mắt hơi phức tạp.
Tương Tư Phi Kiếm ư? Lâu Thất hơi sững sờ, không ngờ thanh tiểu kiếm này lại có cái tên dễ nghe như vậy.
Nhưng hắn lấy Tương Tư Phi Kiếm ra vào lúc này để làm gì?
Còn đang nghi hoặc, liền thấy cổ tayHách Liên Quyết rung lên, thanh Phi Kiếm kia liền bay lên, tay của hắn lập tức vung lên, Phi Kiếm nghe lời thuận theo tay hắn chỉ, bay ra ngoài, bắn về phía vách đá.
"Keng" một tiếng, Phi Kiếm đâm vào vách đá rồi lại bắn trở về. Hai tay Hách Liên Quyết huy động, Phi Kiếm bay khắp không trung, tiếng keng keng keng keng không ngừng vang lên bên tai, Phi Kiếm kia đã chạm qua tất cả các vách đá trong nháy mắt.
Lâu Thất nhìn nhưng không hiểu hắn đang làm cái gì, nhưng chí ít có thể thấy rõ, công phu điều khiển kiếm của hắn rất lợi hại, nếu dùng chiêu này để đối phó nàng, nàng đoán chừng cũng sẽ bị Phi Kiếm này đuổi đến mức chạy trốn cực kì chật vật.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một cách thăm dò, "Hách Liên Quyết, võ công của ngươi lợi hại như vậy, sao ta chưa từng nghe đến tên của ngươi? Tên ngươi nói cho ta biết chẳng lẽ là tên giả sao?"
"Vốn... Ta khinh thường tên giả."Hách Liên Quyết đáp: "Ngươi chưa từng nghe đến tên ta cũng rất bình thường, bởi ta vốn cũng không phải là người nơi này của các ngươi."
"Không phải người nơi này?"Lâu Thất thấy hắn dường như cũng không ngại khi để nàng biết hắn không phải người của đại lục Tứ Phương, trong lòng khẽ động,
"Chẳng lẽ, ngươi là người của Đoạn Trần Tôngsao?"
"Đoạn Trần Tông?" Trong mắt Hách Liên Quyết lộ ra vẻ khinh thường. Cái này, Lâu Thất khẳng định, chắc chắn hắn đến từ Long Ngâm đại lục!
Phát hiện này khiến nàng cực kì hưng phấn, nhưng lại rất kinh ngạc và mê mang. Sao người của Long Ngâm đại lục lại tới Tứ Phương đại lục này tìm đồ? Hay là nói,Tuyền Tâm Dược Thi kia, vốn là đồ vật của Long Ngâm đại lục? Nếu đúng vậy, vậy ai đã mang nó tới đây?
Nhưng khi hỏi lại, Hách Liên Quyết lại nhắm mắt, Phi Kiếm bay nhanh hơn, trong tai nàng toàn là âm thanh leng keng leng keng. Đột nhiên, nàng mở to hai mắt, nhìn vách đá trước mặt mình đột nhiên nứt ra một đường nhỏ! Sau đó, bốn phương tám hướng, khắp nơi đều xuất hiện vết nứt, giống như mạng nhện chi chít kẽ hở, tất cả đều đang di chuyển về phía hồ, giống như đang chạy thoát thân, hình ảnh đó quá đẹp khiến nàng thực sự không dám nhìn!
"Con mẹ nó... Hách Liên Quyết, có phải ngươi điên rồi không!"Lúc này, Lâu Thất mới biết hắn muốn làm gì! Nàng cũng kinh ngạckhông ngờ hắn chỉ dùng một thanh nhuyễn kiếmnhỏ có thể đặt ở trong lòng bàn taylại có thể tạo nên kết quả kinh khủng như vậy!
Vừa rồi hóa ra trận keng keng keng keng kia là hắn dùngnội lực, lợi dụng Phi Kiếm nhỏ khắc lên vách đá, kết quả từ nơi đó bắt đầu xuất hiện vết nứt.
"Tốt nhất Lâu cô nương nên chú ý một chút khi nói chuyện."Hách Liên Quyết lườm nàng, vươn tay tóm lấy cánh tay nàng.
"Làm gì vậy?" Cả người Lâu Thất cứng đờ.
Hắn thật sự muốn làm như vậy sao?
Hách Liên Quyết không trả lời, nhắm hai mắt, trấn định bản thân nhìn xuống. Vách đá lại tiếp tục nứt ra, ngay sau đó, một tảng đá đối diện bọn họ rơi xuống, rơi tõmxuống hồ, bịch một tiếng, đè chết một đám đỉa.
Không có vách đá chống đỡ, lớp đất phía trên cũng rơi xuống, đất đá trước mắt rơi xuống văng tứ tung, cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Lâu Thất cắn răng, nàng muốn dùng nội lực, nhưng lại phát hiện vì bụng vô cùng đau nhức nên bây giờ nội lực nàng có thể phát ra không đủ bốn phần!
Mẹ nó, đúng là như người già mà.
Từ lúc gặp được Hách Liên Quyết, nàng đã cảm thấy mình yếu ớt hơn.
Lúc này, Hách Liên Quyết kéo nàng sang bên trái để tránh, đất đárơi xuống nhưng lại không thể đập trúng bọn họ.
Oành một tiếng, đỉnh đầu bọn họ xuất hiện một luồng ánh sáng lớn, Lâu Thất cắn răng kêu lên: "Có cửa ra!"
Vừa dứt lời, Hách Liên Quyết liền kéo lấynàng nhảy lên, mũi chân hắn chạm lên hòn đá để mượn lực, giống như đang đạp lên chiếc thang mây, không tốn chút sức nào liền có thể đưa nàng bay lên khỏi hang.
Sát bên có tảng đásắc nhọn rơi xuống sượt qua hai người, Lâu Thất cúi đầu nhìn, đám đỉa phía dướigần như đều bị vùi lấp, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy mặt trời.
Lúc chân đã chạm đất an toàn, Lâu Thất cảm giác không thể tin được những chuyện vừa xảy ra.
"Chúng ta cứ thoát ra như vậy sao?" Nàng sững người hỏi.
Y phục của Hách Liên Quyết khônghề bị bẩn, vẫn vô cùng sạch sẽ, ánh mắt của hắn vẫn như cũ, lườm nàng, "Chẳng lẽ Lâu cô nương vẫn muốn ở lại dưới đó?"
Nàng vội vàng lắc đầu: "Ta không quyến luyến nơi đó đến vậy!" Nàng nhìn hắn rồi tán thưởng: "Hách Liên Quyết, ngươi đúng là lợi hại, sao ngươi biết tầng đất phía trên này rất mỏng?"
Nếu như cái động kia cách mặt đất rất xa, thì tuyệt đối không thể dùng chiêu này.
Nghe nàng hỏi như vậy, Hách Liên Quyết cực kì lạnh nhạt, nói: "Vừa rồi trên đầu có rễ cây Phượng Vĩ Thảo. Cây này trời sinh rễ đã không dài, nếu có thể nhìn thấy rễ cây như vậy chắc chắn ngay phía trên chính là mặt đất."
Phượng Vĩ Thảo...
Lâu Thất nhịn không được giơ ngón tay cái với hắn, người này quả thực chính là một nhân tài siêu cấp!
Hắn nhìn nàng: "Bụng Lâu cô nương còn đau không?"
Lâu Thất lập tức nằm xuống đất, ôm bụng, "Đau chết mất, mau lên, mau nhìn xem nơi này có phải nơi phong thuỷ bảo huyệt không, có thích hợp chết hay không..."
Mắt nàng đảo quanh, nhìn rõ toàn cảnh bốn phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.