Chương 387
Khuyết Danh
26/07/2019
Hách Liên Quyết nghe thấy lời này liền lắc đầu nói: "Quá lâu."
Nói xong, hắn liền đi đến gần Lâu Thất, đang muốn giơ tay thì Lâu Thất lại đột nhiên quay người, roi màu đen trong tay vút một cái bay về phía hắn.
"Vậy thì không cùng ý kiến rồi."
Roi này...
Hách Liên Quyết vô thức lùi sau một bước, nhíu mày nhìn roi trong tay nàng: "Roi này của ngươi là Hắc Kim Đằng Vương!"
Lâu Thất không ngờ hắn chớp mắt đã nói được tên của Hắc Kim Đằng Vương này. Roi nàng dùng này còn chưa có ai nhận ra đâu. Xem ra, Hách Liên QUyết quả nhiên có kiến thức sâu rộng, hơn nữa mắt rất sắc bén. Có thể nói hắn là người có kiến thức rất rộng, hơn nữa còn là người của đại lục Long Ngâm.
"Coi như ngươi có mắt nhìn." Lâu Thất hếch cằm: "Nội lực của ngươi rất sâu, võ công rất cao, nhưng ta có roi Thí Hồn, nếu liều mạng đánh thì dù không thể đánh lại ngươi nhưng cũng chưa chắc ngươi có thể làm gì ta."
Hách Liên Quyết nhíu mày.
"Chỉ dựa vào roi này cũng chưa chắc."
Nàng lấy đâu ra tự tin chứ. Roi này tuy lợi hai nhưng dựa vào thứ này thì nàng chưa chắc là đối thủ của hắn. Tự tin đâu ra mà nói hắn chưa chắc có thể làm gì nàng?
Lâu Thất nhướn mày nói: "Ngươi muốn thử?"
Không chỉ có roi này, nàng còn có những chiêu khác nữa như chú, độc, ám khí. Nếu thật sự ép được nàng dùng tất cả bản lãnh thì nói không chừng nàng có thể đủ đánh bại hắn đó.
Nhưng nàng còn chưa hiểu rõ thân phận Hách Liên Quyết ở đại lục Long Ngâm nên không muốn đấu đến mức ngươi chết ta sống. Vì nếu nàng dùng hết bản lĩnh thì ngay cả nàng cũng không bảo đảm được sẽ không hạ sát thủ.
Hách Liên Quyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng, trên mặt nàng đúng là tràn đầy tự tin, ánh nhìn còn mang theo sự khiêu khích. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt như vậy trên khuôn mặt một nữ nhân. Lần đầu tiên đối diện với ánh mắt như vậy khiến hắn cảm thấy nữ tử này vô cùng sinh động, sự hoạt bát tươi mới của nàng khác xa so với những thục nữ được dạy ra trong gia đình quyền quý. Những nữ nhân khác vừa nhìn thấy hắn liền si mê, chỉ muốn làm những chuyện ngu ngốc để hấp dẫn sự chú ý của hắn kia cũng không thể so sánh với nàng.
Nàng như thế, tuy hắn không rõ suy nghĩ của nàng, nhưng có một điểm hắn rất khẳng định, đó là hắn không muốn cứ thế thả nàng đi, hắn hờ hững nói: "Nếu thả ngươi đi, có phải là ngươi lại muốn về cạnh Đế Quân của Phá thành không?"
Lâu Thất nghe xong khẽ ngây người, giờ đây Phá thành cũng như nhà nàng rồi, sau những ngày nàng huấn luyện đám người kia thì vẫn ở Phá thành, nhưng có đôi khi nàng cũng ở Thất thành. Có điều, những kế hoạch này nàng không cần thiết phải nói với nam nhân vừa quen biết như Hách Liên Quyết.
Nhưng phản ứng này của nàng lại trở thành ngầm thừa nhận trong mắt Hách Liên Quyết.
Hách Liên Quyết vừa nghĩ đến việc nàng muốn về cạnh Trầm Sát là trong lòng có cảm giác bài xích.
Hắn cảm thấy, nếu nàng cứ ở bên Trầm Sát thì Trầm Sát đó sẽ phát hiện sự đặc biệt của nàng, có lẽ sẽ thích nàng.
"Ngươi nói ngươi còn có chuyện, không bằng nói ra, ta giúp ngươi, có ta giúp thì chuyện của ngươi không cần tốn một năm. Ba tháng là đủ, trong ba tháng này ta sẽ ở cùng ngươi."
"Khụ khụ khụ!" Lâu Thất suýt nữa nghẹn nước bọt mà chết.
Hắn muốn ở cạnh nàng trong ba tháng? Đùa gì thế? Cho dù nàng đồng ý thì cái thùng dấm Trầm Sát kia cũng nhất định không bằng lòng biết chưa? Nàng không muốn chọc phải phiền phức đâu.
Đang muốn nói thì trên đầu đột nhiên truyền đến giọng nói đùa cợt: "Không ngờ ngươi được hoan nghênh như vậy đấy. Vị huynh đài này không biết nàng đã là hoa có chủ ư?"
Lời vừa dứt, một bóng người màu xanh chầm chậm rơi xuống bên cạnh Lâu Thất.
Vốn Lâu Thất muốn vung roi lên, nhưng khi nghe thấy âm thanh này thì đã thu roi về. Nàng trợn mắt nhìn thẳng vào mắt người vừa mới tới.
Y phục màu xanh tối vốn không dễ mặc, đặc biệt là trong rừng núi thế này, tuy sau cơn động đất khắp nơi đều là bùn, nhưng bây giờ chỗ họ đứng đều có cỏ cây hoa lá, còn ở ban đêm, màu xanh rất dễ khiến người mặc trở nên mờ nhạt.
Nhưng y phục xanh mặc trên người người này lại khiến cho mặt hắn càng thêm trắng, mi mắt như tranh vẽ, sắc môi hồng nhạt. Nếu là nữ tử thì chắc chắn rất xinh đẹp, đáng tiếc hắn lại là nam tử.
Thúc Trọng Châu.
Thân thế của Thúc Trọng Châu tuy chưa được chứng thực hoàn toàn nhưng thực ra Lâu Thất và Trầm Sát đã tin lời hắn nói là thật rồi.
Trong lòng Lâu Thất, hắn cũng có thể coi như là biểu huynh đệ của Trầm Sát. Có lẽ, hắn với nàng còn là đường huynh muội. Đương nhiên là trên huyết mạch, còn cảm tình thì...
Làm gì có ai sẽ có tình cảm với người chưa từng tiếp xúc chứ?
Cũng có lẽ nàng và Lâu Hoan Thiên có loại tình huynh muội này.
Nhưng, Thúc Trọng Châu đáng lẽ bị trói buộc trong Phá thành sao lúc này sẽ ở đây? Hơn nữa còn tìm được nàng. Đừng nói là trùng hợp, có nói nàng cũng không tin.
Nghe Thúc Trọng Châu nói, Hách Liên Quyết lại hiểu lầm: "Lâu cô nương, đây là..." Hai từ "trượng phu" hắn không sao nói ra được, vô thức thấy bài xích hai từ này. Ánh mắt hắn nhìn Thúc Trọng Châu cũng có thêm chút sát ý.
Sát ý bị Thúc Trọng Châu bắt được, hắn vô lực nhìn Lâu Thất: "Ngươi đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Ăn nói tử tế, cái gì gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt?" Lâu Thất trừng hắn, quay đầu lại nhìn Hách Liên Quyết: "Nhìn hắn không vừa mắt thì lên đi, ta bảo đảm không nhúng tay."
Thúc Trọng Châu nhịn không được kêu lên: "Không thể thế được chứ? Chúng ta không phải là cùng một quốc gia ư?"
"Ta là người Trung Quốc, ngươi là..."
"Trung Quốc là ở đâu? Ngươi là người Trung Quốc?"
Không chỉ có Thúc Trọng Châu ngơ ra, mà Hách Liên Quyết cũng ngơ ra. Trung Quốc, sao hắn chưa từng nghe qua. Ở cả đại lục Tứ Phương hay đại lục Long Ngâm thì hắn cũng đều chưa nghe đến nước này.
Lâu Thất vẫy tay: "Các ngươi đều khác ta, có nói cũng không hiểu." Vừa nhắc đến Trung Quốc nàng liền nhớ đến lão đạo sĩ thối.
Chỉ là lúc này Lâu Thất không ngờ, nàng vừa nghĩ đến lão đạo sĩ thối thì trái tim bỗng nhiên co rút, sau đó một loại đau đớn kịch liệt khiến nàng ngã xuống.
Thúc Trọng Châu nhìn thấy sắc mặt Lâu Thất trắng bệch ngã trước mặt hắn thì tim đập nhanh, lập tức bước đến giơ tay muốn ôm nàng, nhưng một bóng người màu trắng vụt qua: "Bổn vương không cho ngươi đụng nàng."
"Ngươi là cái thá gì, không đến lượt ngươi cho hay không!" Mặt Thúc Trọng Châu nhất thời đen lại.
Hai người đánh nhau, lúc đánh nhau còn đồng thời lùi ra sau, trong mắt lướt qua sắc thái cảnh giác.
Người này là đối thủ.
Đây là lời trong lòng hai người lúc này.
Chỉ vì hai người tranh chấp mà cuối cùng không có ai tiếp Lâu Thất, nàng ngã xuống đất, ôm lấy tim, cắn chặt môi, trong lòng không ngừng muốn mắng trời.
Trước giờ nàng rất khỏe mạnh, đây là chuyện gì vậy? Đừng nói là nàng mắc bệnh tim chứ?
Mà lúc này Thúc Trọng Châu đã bắt đầu đánh nhau với Hách Liên Quyết rồi.
Nói xong, hắn liền đi đến gần Lâu Thất, đang muốn giơ tay thì Lâu Thất lại đột nhiên quay người, roi màu đen trong tay vút một cái bay về phía hắn.
"Vậy thì không cùng ý kiến rồi."
Roi này...
Hách Liên Quyết vô thức lùi sau một bước, nhíu mày nhìn roi trong tay nàng: "Roi này của ngươi là Hắc Kim Đằng Vương!"
Lâu Thất không ngờ hắn chớp mắt đã nói được tên của Hắc Kim Đằng Vương này. Roi nàng dùng này còn chưa có ai nhận ra đâu. Xem ra, Hách Liên QUyết quả nhiên có kiến thức sâu rộng, hơn nữa mắt rất sắc bén. Có thể nói hắn là người có kiến thức rất rộng, hơn nữa còn là người của đại lục Long Ngâm.
"Coi như ngươi có mắt nhìn." Lâu Thất hếch cằm: "Nội lực của ngươi rất sâu, võ công rất cao, nhưng ta có roi Thí Hồn, nếu liều mạng đánh thì dù không thể đánh lại ngươi nhưng cũng chưa chắc ngươi có thể làm gì ta."
Hách Liên Quyết nhíu mày.
"Chỉ dựa vào roi này cũng chưa chắc."
Nàng lấy đâu ra tự tin chứ. Roi này tuy lợi hai nhưng dựa vào thứ này thì nàng chưa chắc là đối thủ của hắn. Tự tin đâu ra mà nói hắn chưa chắc có thể làm gì nàng?
Lâu Thất nhướn mày nói: "Ngươi muốn thử?"
Không chỉ có roi này, nàng còn có những chiêu khác nữa như chú, độc, ám khí. Nếu thật sự ép được nàng dùng tất cả bản lãnh thì nói không chừng nàng có thể đủ đánh bại hắn đó.
Nhưng nàng còn chưa hiểu rõ thân phận Hách Liên Quyết ở đại lục Long Ngâm nên không muốn đấu đến mức ngươi chết ta sống. Vì nếu nàng dùng hết bản lĩnh thì ngay cả nàng cũng không bảo đảm được sẽ không hạ sát thủ.
Hách Liên Quyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng, trên mặt nàng đúng là tràn đầy tự tin, ánh nhìn còn mang theo sự khiêu khích. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt như vậy trên khuôn mặt một nữ nhân. Lần đầu tiên đối diện với ánh mắt như vậy khiến hắn cảm thấy nữ tử này vô cùng sinh động, sự hoạt bát tươi mới của nàng khác xa so với những thục nữ được dạy ra trong gia đình quyền quý. Những nữ nhân khác vừa nhìn thấy hắn liền si mê, chỉ muốn làm những chuyện ngu ngốc để hấp dẫn sự chú ý của hắn kia cũng không thể so sánh với nàng.
Nàng như thế, tuy hắn không rõ suy nghĩ của nàng, nhưng có một điểm hắn rất khẳng định, đó là hắn không muốn cứ thế thả nàng đi, hắn hờ hững nói: "Nếu thả ngươi đi, có phải là ngươi lại muốn về cạnh Đế Quân của Phá thành không?"
Lâu Thất nghe xong khẽ ngây người, giờ đây Phá thành cũng như nhà nàng rồi, sau những ngày nàng huấn luyện đám người kia thì vẫn ở Phá thành, nhưng có đôi khi nàng cũng ở Thất thành. Có điều, những kế hoạch này nàng không cần thiết phải nói với nam nhân vừa quen biết như Hách Liên Quyết.
Nhưng phản ứng này của nàng lại trở thành ngầm thừa nhận trong mắt Hách Liên Quyết.
Hách Liên Quyết vừa nghĩ đến việc nàng muốn về cạnh Trầm Sát là trong lòng có cảm giác bài xích.
Hắn cảm thấy, nếu nàng cứ ở bên Trầm Sát thì Trầm Sát đó sẽ phát hiện sự đặc biệt của nàng, có lẽ sẽ thích nàng.
"Ngươi nói ngươi còn có chuyện, không bằng nói ra, ta giúp ngươi, có ta giúp thì chuyện của ngươi không cần tốn một năm. Ba tháng là đủ, trong ba tháng này ta sẽ ở cùng ngươi."
"Khụ khụ khụ!" Lâu Thất suýt nữa nghẹn nước bọt mà chết.
Hắn muốn ở cạnh nàng trong ba tháng? Đùa gì thế? Cho dù nàng đồng ý thì cái thùng dấm Trầm Sát kia cũng nhất định không bằng lòng biết chưa? Nàng không muốn chọc phải phiền phức đâu.
Đang muốn nói thì trên đầu đột nhiên truyền đến giọng nói đùa cợt: "Không ngờ ngươi được hoan nghênh như vậy đấy. Vị huynh đài này không biết nàng đã là hoa có chủ ư?"
Lời vừa dứt, một bóng người màu xanh chầm chậm rơi xuống bên cạnh Lâu Thất.
Vốn Lâu Thất muốn vung roi lên, nhưng khi nghe thấy âm thanh này thì đã thu roi về. Nàng trợn mắt nhìn thẳng vào mắt người vừa mới tới.
Y phục màu xanh tối vốn không dễ mặc, đặc biệt là trong rừng núi thế này, tuy sau cơn động đất khắp nơi đều là bùn, nhưng bây giờ chỗ họ đứng đều có cỏ cây hoa lá, còn ở ban đêm, màu xanh rất dễ khiến người mặc trở nên mờ nhạt.
Nhưng y phục xanh mặc trên người người này lại khiến cho mặt hắn càng thêm trắng, mi mắt như tranh vẽ, sắc môi hồng nhạt. Nếu là nữ tử thì chắc chắn rất xinh đẹp, đáng tiếc hắn lại là nam tử.
Thúc Trọng Châu.
Thân thế của Thúc Trọng Châu tuy chưa được chứng thực hoàn toàn nhưng thực ra Lâu Thất và Trầm Sát đã tin lời hắn nói là thật rồi.
Trong lòng Lâu Thất, hắn cũng có thể coi như là biểu huynh đệ của Trầm Sát. Có lẽ, hắn với nàng còn là đường huynh muội. Đương nhiên là trên huyết mạch, còn cảm tình thì...
Làm gì có ai sẽ có tình cảm với người chưa từng tiếp xúc chứ?
Cũng có lẽ nàng và Lâu Hoan Thiên có loại tình huynh muội này.
Nhưng, Thúc Trọng Châu đáng lẽ bị trói buộc trong Phá thành sao lúc này sẽ ở đây? Hơn nữa còn tìm được nàng. Đừng nói là trùng hợp, có nói nàng cũng không tin.
Nghe Thúc Trọng Châu nói, Hách Liên Quyết lại hiểu lầm: "Lâu cô nương, đây là..." Hai từ "trượng phu" hắn không sao nói ra được, vô thức thấy bài xích hai từ này. Ánh mắt hắn nhìn Thúc Trọng Châu cũng có thêm chút sát ý.
Sát ý bị Thúc Trọng Châu bắt được, hắn vô lực nhìn Lâu Thất: "Ngươi đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Ăn nói tử tế, cái gì gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt?" Lâu Thất trừng hắn, quay đầu lại nhìn Hách Liên Quyết: "Nhìn hắn không vừa mắt thì lên đi, ta bảo đảm không nhúng tay."
Thúc Trọng Châu nhịn không được kêu lên: "Không thể thế được chứ? Chúng ta không phải là cùng một quốc gia ư?"
"Ta là người Trung Quốc, ngươi là..."
"Trung Quốc là ở đâu? Ngươi là người Trung Quốc?"
Không chỉ có Thúc Trọng Châu ngơ ra, mà Hách Liên Quyết cũng ngơ ra. Trung Quốc, sao hắn chưa từng nghe qua. Ở cả đại lục Tứ Phương hay đại lục Long Ngâm thì hắn cũng đều chưa nghe đến nước này.
Lâu Thất vẫy tay: "Các ngươi đều khác ta, có nói cũng không hiểu." Vừa nhắc đến Trung Quốc nàng liền nhớ đến lão đạo sĩ thối.
Chỉ là lúc này Lâu Thất không ngờ, nàng vừa nghĩ đến lão đạo sĩ thối thì trái tim bỗng nhiên co rút, sau đó một loại đau đớn kịch liệt khiến nàng ngã xuống.
Thúc Trọng Châu nhìn thấy sắc mặt Lâu Thất trắng bệch ngã trước mặt hắn thì tim đập nhanh, lập tức bước đến giơ tay muốn ôm nàng, nhưng một bóng người màu trắng vụt qua: "Bổn vương không cho ngươi đụng nàng."
"Ngươi là cái thá gì, không đến lượt ngươi cho hay không!" Mặt Thúc Trọng Châu nhất thời đen lại.
Hai người đánh nhau, lúc đánh nhau còn đồng thời lùi ra sau, trong mắt lướt qua sắc thái cảnh giác.
Người này là đối thủ.
Đây là lời trong lòng hai người lúc này.
Chỉ vì hai người tranh chấp mà cuối cùng không có ai tiếp Lâu Thất, nàng ngã xuống đất, ôm lấy tim, cắn chặt môi, trong lòng không ngừng muốn mắng trời.
Trước giờ nàng rất khỏe mạnh, đây là chuyện gì vậy? Đừng nói là nàng mắc bệnh tim chứ?
Mà lúc này Thúc Trọng Châu đã bắt đầu đánh nhau với Hách Liên Quyết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.