Chương 391
Khuyết Danh
26/07/2019
Nhưng bây giờ nghe ý vương gia là cô gái đó đã chạy mất rồi? Vương gia của họ lại để cô ta chạy mất?
Không đúng, khe sâu như vậy tới vương gia của họ cũng không có cách nào thoát được, cô gái đó sao có thể thoát ra được? Thanh Y và Lam Y lại nhìn sắc mặt của vương gia nhà mình, trong lòng càng ngạc nhiên, vì trên mặt vương gia nhà họ có một nụ cười thoáng qua, tuy rất nhạt nhưng đúng là cười.
Hai người lập tức cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Thanh Y và Lam Y đưa mắt nhìn nhau sau đó Thanh Y lên tiếng: "Gia, chúng ta có cần tranh thủ thời gian tìm đồ không? Cô gái đó đã lấy Tuyền Tâm Dược Thi đi rồi, thuộc hạ và Lam Y tìm cô ta lấy lại là được, nghe nói người nhà Triệu gia vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm ở đại lục Tứ Phương này, nếu như họ tìm được trước..."
Hách Liên Quyết lắc đầu: "Tuyền Tâm đã bị Lâu Thất ăn rồi."
"Cái, cái gì?"
"Ăn rồi?"
Thanh Y và Lam Y đều bị tin này làm cho kinh ngạc tới mức rớt cằm xuống đất.
Mãi lâu sau mới bình tâm trở lại, họ lại có vấn đề không hiểu nổi, Thanh Y vội vàng hỏi: "Gia, nếu cô ta đã ăn Tuyền Tâm rồi, vậy chắc chắn sẽ phải chết, tại sao vừa nãy gia còn sai thuộc hạ tìm cô ta?"
"Cô ta không chết!"
A? A? Không chết?
Thanh Y và Lam Y khó khăn lắm mới nhặt lại được cằm, một lần nữa lại rơi xuống đất.
"Sao có thể chứ..."
Sao có thể chứ? Dược tuyền mọc bao nhiêu thuốc tốt như vậy, những thuốc đó thăng hoa ngưng tụ thành Tuyền Tâm, đó là tinh hoa trong tinh hoa, người dũng mãnh thế nào đi chăng nữa nếu ăn phải cơ thể cũng sẽ nổ tung mà chết, tối thiểu thì cũng thất khiếu chảy máu. Không chết? Sao có thể như vậy được?
Nhưng nhìn thấy vương gia như vậy họ lại nuốt sự không tin kia lại. Vương gia của họ tuyệt đối không phải là biết đùa, hắn nói vậy chắc chắn là sự thật!
Trong đầu Thanh Y vụt qua một suy nghĩ: "Thuộc hạ biết rồi, có một loại người có thể làm được! Người có thể chất dược hải!"
Nghe lời hắn nói Lam Y hai mắt mở tròn: "Thể chất dược hải, đó không phải là thể chất chỉ có trong truyền thuyết thôi sao? Thể chất nghịch thiên như vậy, sao có thể chứ?"
Lúc này Hách Liên Quyết nói: "Không sai, Lâu Thất chính là người có thể chất dược hải."
Thanh Y và Lam Y lập tức vui mừng: "Tốt quá rồi, có người có thể chất dược hải, tới nơi đó không phải sẽ còn tốt hơn chỉ cầm Tuyền Tâm Dược Thi sao?"
"Gia anh minh!"
Hai người chỉ tưởng rằng vương gia của họ phát hiện ra Lâu Thất là thể chất dược hải nên mới để nàng ăn Tuyền Tâm và không giết nàng.
Hách Liên Quyết liếc nhìn hai thuộc hạ, không nói gì.
Trong đầu hắn xuất hiện đôi mắt linh động của Lâu Thất, lại cúi đầu nhìn tay mình, trước khi biết nàng là thế chất dược hải, hắn cũng không ra tay giết nàng lấy Tuyền Tâm, hắn đã mặc nàng tiêu hóa Tuyền Tâm.
Còn về thể chất dược hải của nàng, đó chẳng qua chỉ là một điều bất ngờ mà thôi.
Hắn thực sự rất muốn gặp lại nàng ta!
"Đi thôi." Hắn nói một tiếng, thân hình lao vút đi hàng trăm mét như một tia sáng.
Thanh Y và Lam Y cũng hồ hởi theo sau.
...
Đúng trong lúc này, cách Cầm Sơn không xa có một cuộc bao vây chém giết hung tàn.
Thất Thành yên tĩnh sừng sững trong màn đêm phía xa, họ thấp thoáng có thể nhìn thấy ánh sáng trên thành lầu Thất Thành, những điểm sáng đó không thể chiếu sáng bóng tối nơi đây.
Hai ngọn núi trồng cây ăn quả cách Cầm Sơn không xa cũng đã được khai hoang xong, cần phải đợi đất phì nhiêu, mua cây giống xong mới có thể trồng được, vì thế người làm thuê ở đây hai ngày nay đều đã về lại Thất Thành nghỉ ngơi, vất vả nhiều ngày như vậy, hai đêm nay họ đều vào tửu quán nhỏ trong thành uống rượu hàn huyên, cũng chỉ vì thế nên mới không nhìn thấy cảnh Cầm Sơn bên này sạt lở nghiêm trọng.
Cũng không có ai phát hiện ra cảnh chém giết hung tàn ở nơi đây.
Trầm Sát nheo mắt nhìn gần một trăm kẻ cưỡi ngựa đang bao vây ba người bọn họ.
Những kẻ này đều mặc trang phục rất sặc sỡ, tay cầm một cuộn dây xích, ngựa của bọn chúng vô cùng khỏe mạnh, tất cả đều là những con ngựa cao lớn, mặc dù không thể so bì với hãn huyết bảo mã nhưng cũng rất tốt.
Gần một trăm người, gần một trăm ngựa, vẻ mặt kẻ nào cũng khát máu.
Ác Liên Kỵ Binh." Thiên Nhất kêu lên biệt hiệu của bọn chúng.
Ác Liên Kỵ Binh, cái tên này là bọn chúng tự đặt, nếu không sẽ không ai gọi chúng là kỵ binh. Bọn chúng sao có thể được gọi là kỵ binh? Những kẻ này đều là những tên ác ôn tiếng ác đồn xa.
Bọn chúng trước đây thuộc vào một môn phái, môn phái đó có một môn võ nghệ dùng roi xích làm vũ khí, nhiều người bố trận. Vốn dĩ cũng là trận pháp không có gì lợi hại nhưng có một số kẻ trong môn phái đó đã cải tạo trận pháp roi xích này, phát hiện uy lực không tồi, liền đi khắp nơi tìm người thí nghiệm, trong quá trình thí nghiệm bọn chúng đã được trải nghiệm sự kích thích trong quá trình dùng xích bao vây người ở giữa, dùng mọi thủ đoạn để vặn đầu đối phương xuống! Những kẻ này bắt đầu không ngừng lôi kéo người gia nhập vào đội ngũ của mình, khi chưởng môn phát hiện ra hành vi ngược sát này đã vô cùng phẫn nộ, muốn bắt bọn chúng về đề trừng trị nhưng những kẻ này đâu chịu chấp nhận hình phạt, thậm chí còn giết chết chưởng môn, giết cả những sự phụ đứng ra chỉ trích bọn chúng.
Môn phái mời nhiều cao thủ đi giết bọn chúng, những kẻ này thấy có quá nhiều người muốn giết mình liền chạy tới Phá Vực Hoang Nguyên, ở đây lại tiếp tục thu hút một số tên côn đồ gia nhập vào đội ngũ của chúng, đồng thời cũng chọn một nơi để chiếm núi làm vương.
Bọn chúng cũng là một thế lực khá lớn ở Phá Vực Hoang Nguyên, không phải vì chúng đông người mà là vì trận pháp sợi xích của chúng đúng là rất tà môn, khi bị bao vây, cho dù có tránh thế nào đi nữa xích của đối phương vẫn có thể quấn lấy ngươi, vặn cổ ngươi xuống.
Hơn nữa bọn chúng đều là những kẻ biến thái khát máu, giết người không ghê tay, bọn chúng thích nhất là vặn đầu người khác uống chơi, ở Phá Vực Hoang Nguyên, ác danh của bọn chúng truyền đi rất rộng, thông thường đi một mình hoặc đội ngũ dưới bốn người thường rất sợ gặp phải bọn chúng. Những kẻ khác thường phải đắc tội mới giết người, đám người này thì không cần cần bất cứ lý do gì, nguyên nhân gì, gặp người là muốn giết chơi.
Nhưng trước đây bọn chúng không dám đối đầu với Trầm Sát, vì bọn chúng toàn bộ cũng chỉ chừng trăm người, Trầm Sát có mười mấy vạn đại quân.
Vậy mà lần này bọn chúng cũng ra tay.
Xem ra thông tin hắn đi một mình đã kích thích rất nhiều người.
"Ha ha, nếu như có thể giết chết đế quân Phá Vực ở đây thì thật tuyệt!" Kẻ cầm đầu có biệt hiệu Ác Long, vóc dáng cao lớn, con ngựa hắn cưỡi cũng rất cao lớn, một người một ngựa đứng đó sừng sững như một ngọn núi. Hắn cười ha ha, ánh mắt nhìn Trầm Sát không giấu giếm sát ý.
Hắn là kẻ thô tục, nhưng không phải là kẻ thô tục ngu ngốc, trận mai phục lần này, hắn đã chọn vị trí cực tốt, nhìn Trầm Sát và hai thị vệ của hắn, trên người đều ướt đẫm máu, chắc đã bị thương, hắn cũng biết ở trước hắn có ít nhất năm nhóm người khác mai phục.
Trầm Sát tuy lợi hại nhưng cũng không thể đỡ được kiểu đánh luân phiên thế này, có thể đi tới đây chắc nội lực cũng đã hao tổn hết bảy tám phần, thể lực thì càng khỏi phải nói.
Vì thế Trầm Sát lúc này, chiến lực tuyệt đối sẽ giảm sút hẳn so với bình thường.
Ác Long nghĩ tới đây phấn khích vô cùng: "Trầm Sát, nói đi, ngươi muốn chết thế nào? Ông đây tác thỏa mãn cho ngươi!"
"Hay là ngươi hãy nói xem ngươi muốn chết thế nào, bổn đế quân nói không chừng cũng có thể thỏa mãn cho ngươi." Giọng trầm phát ra từ môi Trầm Sát.
"Ha ha, tới giờ mà vẫn còn dám nói lời ngông cuồng! Được, ngươi không nói thì ông sẽ cho các huynh đệ vặn đầu các ngươi xuống mang về làm chiến kỳ của doanh địa!"
Thiên Nhất và Địa Nhị toàn thân sát ý, chết tiệt, sớm biết thế này đã dẫn binh đi tiêu diệt đám ác nhân này từ lâu rồi! Trước đây bọn chúng không dám xuất hiện trước mặt đế quân, bây giờ tới để giậu đổ bìm leo.
Dọc đường đi bọn họ đã gặp mấy đợt kích sát và mai phục, có thể nói là tắm máu chiến đấu mới đến được đây, cho dù họ có mạnh thế nào đi nữa cũng chỉ có ba người, những kẻ kia cộng lại tới hơn nghìn người. Võ công có lợi hại đi chăng nữa không không chịu nổi, huống hồ bọn chúng không dám xem thường đề quân, những kẻ phái đi đều không phải dạng vừa. Ngoài hai đợt đầu tiên ngu ngốc mở đường cho kẻ khác ra, các đợt còn lại bọn họ đều phải giết rất cực khổ.
Máu trên người có của người khác và cũng có của chính họ.
Nhưng muốn lấy đầu của đế quân làm chiến kỳ, suy nghĩ gã Ác Long này thực sự hoang đường.
"Lên!"
Xoạt một tiếng, những kẻ kia ra tay! Xích dài trong tay vung ra, sợi xích linh hoạt giống như linh xà phóng tới người đối diện, người đối diện cũng đồng thời ném đầu xích đi, người bên này nắm lấy. Cứ như vậy hai kẻ một nắm lấy hai sợi xích, bọn chúng kẹp chân vào bụng ngựa, ngựa bắt đầu đi, xích của bọn chúng cũng đồng loạt xoắn về phía cổ của đám người Trầm Sát.
Những người khác cũng đều ném xích trong tay đi, lập tức chỉ nghe thấy tiếng xích va vào nhau, tiếng vó ngựa đan xen, sợi xích dày đặc đan thành một tấm lưới, bao vây ba người Trầm Sát ở trong lưới.
Thiên Nhất và Địa Nhị nghiến răng, tay cầm đao giống như nặng ngàn cân, tối nay họ đã giết quá nhiều người, thể lực đã suy kiệt. Một mình đế quân giết nhiều hơn hai người họ giết rất nhiều, đế quân chắc đã kiệt sức rồi.
"Ông đây phải xem xem, các người còn có thể chạy trốn đằng nào?" Ác Long đắc ý cười ha ha, "Ha ha, hãy để người trong Phá Vực xem, Trầm Sát cuối cùng sẽ chết trong tay ai?"
"Muốn lấy mạng bổn đế quân?"
Trầm Sát toàn thân đẫm máu, sắc mặt lạnh lùng, lập tức nhảy lên từ trên lưng Phi Ngân, những kẻ kia liền ném xích về phía hắn ở trung tâm, có hai sợi trói lấy mắt cá chân của hắn, hai kẻ đó vô cùng vui mừng, lập tức đồng loạt kéo mạnh sợi xích, dùng lực mà bọn chúng dùng quen với xích, lần kéo này có thể kéo đứt mắt cá chân Trầm Sát.
Nhưng điều khiến bọn chúng kinh hãi là Trầm Sát đá mạnh một cú đá lốc xoáy trên không trung, bọn chúng chỉ cảm thấy có một luồng lực hung hãn truyền tới theo sợi xích, hai kẻ đó không còn ngồi yên được nữa, đã bị kéo văng khỏi mình ngựa, bị Trầm Sát kéo đi. Bọn chúng nếu như không buông xích ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc điều khiển xích của đồng bọn!
Hai kẻ đó đồng loạt buông xích, bị hất văng đi rất xa.
Trầm Sát một tay túm lấy, giật sợi xích trói ở chân mình ra, đang định quay đầu ném về phía Ác Long thì bất ngờ thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió ập tới.
Không đúng, khe sâu như vậy tới vương gia của họ cũng không có cách nào thoát được, cô gái đó sao có thể thoát ra được? Thanh Y và Lam Y lại nhìn sắc mặt của vương gia nhà mình, trong lòng càng ngạc nhiên, vì trên mặt vương gia nhà họ có một nụ cười thoáng qua, tuy rất nhạt nhưng đúng là cười.
Hai người lập tức cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Thanh Y và Lam Y đưa mắt nhìn nhau sau đó Thanh Y lên tiếng: "Gia, chúng ta có cần tranh thủ thời gian tìm đồ không? Cô gái đó đã lấy Tuyền Tâm Dược Thi đi rồi, thuộc hạ và Lam Y tìm cô ta lấy lại là được, nghe nói người nhà Triệu gia vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm ở đại lục Tứ Phương này, nếu như họ tìm được trước..."
Hách Liên Quyết lắc đầu: "Tuyền Tâm đã bị Lâu Thất ăn rồi."
"Cái, cái gì?"
"Ăn rồi?"
Thanh Y và Lam Y đều bị tin này làm cho kinh ngạc tới mức rớt cằm xuống đất.
Mãi lâu sau mới bình tâm trở lại, họ lại có vấn đề không hiểu nổi, Thanh Y vội vàng hỏi: "Gia, nếu cô ta đã ăn Tuyền Tâm rồi, vậy chắc chắn sẽ phải chết, tại sao vừa nãy gia còn sai thuộc hạ tìm cô ta?"
"Cô ta không chết!"
A? A? Không chết?
Thanh Y và Lam Y khó khăn lắm mới nhặt lại được cằm, một lần nữa lại rơi xuống đất.
"Sao có thể chứ..."
Sao có thể chứ? Dược tuyền mọc bao nhiêu thuốc tốt như vậy, những thuốc đó thăng hoa ngưng tụ thành Tuyền Tâm, đó là tinh hoa trong tinh hoa, người dũng mãnh thế nào đi chăng nữa nếu ăn phải cơ thể cũng sẽ nổ tung mà chết, tối thiểu thì cũng thất khiếu chảy máu. Không chết? Sao có thể như vậy được?
Nhưng nhìn thấy vương gia như vậy họ lại nuốt sự không tin kia lại. Vương gia của họ tuyệt đối không phải là biết đùa, hắn nói vậy chắc chắn là sự thật!
Trong đầu Thanh Y vụt qua một suy nghĩ: "Thuộc hạ biết rồi, có một loại người có thể làm được! Người có thể chất dược hải!"
Nghe lời hắn nói Lam Y hai mắt mở tròn: "Thể chất dược hải, đó không phải là thể chất chỉ có trong truyền thuyết thôi sao? Thể chất nghịch thiên như vậy, sao có thể chứ?"
Lúc này Hách Liên Quyết nói: "Không sai, Lâu Thất chính là người có thể chất dược hải."
Thanh Y và Lam Y lập tức vui mừng: "Tốt quá rồi, có người có thể chất dược hải, tới nơi đó không phải sẽ còn tốt hơn chỉ cầm Tuyền Tâm Dược Thi sao?"
"Gia anh minh!"
Hai người chỉ tưởng rằng vương gia của họ phát hiện ra Lâu Thất là thể chất dược hải nên mới để nàng ăn Tuyền Tâm và không giết nàng.
Hách Liên Quyết liếc nhìn hai thuộc hạ, không nói gì.
Trong đầu hắn xuất hiện đôi mắt linh động của Lâu Thất, lại cúi đầu nhìn tay mình, trước khi biết nàng là thế chất dược hải, hắn cũng không ra tay giết nàng lấy Tuyền Tâm, hắn đã mặc nàng tiêu hóa Tuyền Tâm.
Còn về thể chất dược hải của nàng, đó chẳng qua chỉ là một điều bất ngờ mà thôi.
Hắn thực sự rất muốn gặp lại nàng ta!
"Đi thôi." Hắn nói một tiếng, thân hình lao vút đi hàng trăm mét như một tia sáng.
Thanh Y và Lam Y cũng hồ hởi theo sau.
...
Đúng trong lúc này, cách Cầm Sơn không xa có một cuộc bao vây chém giết hung tàn.
Thất Thành yên tĩnh sừng sững trong màn đêm phía xa, họ thấp thoáng có thể nhìn thấy ánh sáng trên thành lầu Thất Thành, những điểm sáng đó không thể chiếu sáng bóng tối nơi đây.
Hai ngọn núi trồng cây ăn quả cách Cầm Sơn không xa cũng đã được khai hoang xong, cần phải đợi đất phì nhiêu, mua cây giống xong mới có thể trồng được, vì thế người làm thuê ở đây hai ngày nay đều đã về lại Thất Thành nghỉ ngơi, vất vả nhiều ngày như vậy, hai đêm nay họ đều vào tửu quán nhỏ trong thành uống rượu hàn huyên, cũng chỉ vì thế nên mới không nhìn thấy cảnh Cầm Sơn bên này sạt lở nghiêm trọng.
Cũng không có ai phát hiện ra cảnh chém giết hung tàn ở nơi đây.
Trầm Sát nheo mắt nhìn gần một trăm kẻ cưỡi ngựa đang bao vây ba người bọn họ.
Những kẻ này đều mặc trang phục rất sặc sỡ, tay cầm một cuộn dây xích, ngựa của bọn chúng vô cùng khỏe mạnh, tất cả đều là những con ngựa cao lớn, mặc dù không thể so bì với hãn huyết bảo mã nhưng cũng rất tốt.
Gần một trăm người, gần một trăm ngựa, vẻ mặt kẻ nào cũng khát máu.
Ác Liên Kỵ Binh." Thiên Nhất kêu lên biệt hiệu của bọn chúng.
Ác Liên Kỵ Binh, cái tên này là bọn chúng tự đặt, nếu không sẽ không ai gọi chúng là kỵ binh. Bọn chúng sao có thể được gọi là kỵ binh? Những kẻ này đều là những tên ác ôn tiếng ác đồn xa.
Bọn chúng trước đây thuộc vào một môn phái, môn phái đó có một môn võ nghệ dùng roi xích làm vũ khí, nhiều người bố trận. Vốn dĩ cũng là trận pháp không có gì lợi hại nhưng có một số kẻ trong môn phái đó đã cải tạo trận pháp roi xích này, phát hiện uy lực không tồi, liền đi khắp nơi tìm người thí nghiệm, trong quá trình thí nghiệm bọn chúng đã được trải nghiệm sự kích thích trong quá trình dùng xích bao vây người ở giữa, dùng mọi thủ đoạn để vặn đầu đối phương xuống! Những kẻ này bắt đầu không ngừng lôi kéo người gia nhập vào đội ngũ của mình, khi chưởng môn phát hiện ra hành vi ngược sát này đã vô cùng phẫn nộ, muốn bắt bọn chúng về đề trừng trị nhưng những kẻ này đâu chịu chấp nhận hình phạt, thậm chí còn giết chết chưởng môn, giết cả những sự phụ đứng ra chỉ trích bọn chúng.
Môn phái mời nhiều cao thủ đi giết bọn chúng, những kẻ này thấy có quá nhiều người muốn giết mình liền chạy tới Phá Vực Hoang Nguyên, ở đây lại tiếp tục thu hút một số tên côn đồ gia nhập vào đội ngũ của chúng, đồng thời cũng chọn một nơi để chiếm núi làm vương.
Bọn chúng cũng là một thế lực khá lớn ở Phá Vực Hoang Nguyên, không phải vì chúng đông người mà là vì trận pháp sợi xích của chúng đúng là rất tà môn, khi bị bao vây, cho dù có tránh thế nào đi nữa xích của đối phương vẫn có thể quấn lấy ngươi, vặn cổ ngươi xuống.
Hơn nữa bọn chúng đều là những kẻ biến thái khát máu, giết người không ghê tay, bọn chúng thích nhất là vặn đầu người khác uống chơi, ở Phá Vực Hoang Nguyên, ác danh của bọn chúng truyền đi rất rộng, thông thường đi một mình hoặc đội ngũ dưới bốn người thường rất sợ gặp phải bọn chúng. Những kẻ khác thường phải đắc tội mới giết người, đám người này thì không cần cần bất cứ lý do gì, nguyên nhân gì, gặp người là muốn giết chơi.
Nhưng trước đây bọn chúng không dám đối đầu với Trầm Sát, vì bọn chúng toàn bộ cũng chỉ chừng trăm người, Trầm Sát có mười mấy vạn đại quân.
Vậy mà lần này bọn chúng cũng ra tay.
Xem ra thông tin hắn đi một mình đã kích thích rất nhiều người.
"Ha ha, nếu như có thể giết chết đế quân Phá Vực ở đây thì thật tuyệt!" Kẻ cầm đầu có biệt hiệu Ác Long, vóc dáng cao lớn, con ngựa hắn cưỡi cũng rất cao lớn, một người một ngựa đứng đó sừng sững như một ngọn núi. Hắn cười ha ha, ánh mắt nhìn Trầm Sát không giấu giếm sát ý.
Hắn là kẻ thô tục, nhưng không phải là kẻ thô tục ngu ngốc, trận mai phục lần này, hắn đã chọn vị trí cực tốt, nhìn Trầm Sát và hai thị vệ của hắn, trên người đều ướt đẫm máu, chắc đã bị thương, hắn cũng biết ở trước hắn có ít nhất năm nhóm người khác mai phục.
Trầm Sát tuy lợi hại nhưng cũng không thể đỡ được kiểu đánh luân phiên thế này, có thể đi tới đây chắc nội lực cũng đã hao tổn hết bảy tám phần, thể lực thì càng khỏi phải nói.
Vì thế Trầm Sát lúc này, chiến lực tuyệt đối sẽ giảm sút hẳn so với bình thường.
Ác Long nghĩ tới đây phấn khích vô cùng: "Trầm Sát, nói đi, ngươi muốn chết thế nào? Ông đây tác thỏa mãn cho ngươi!"
"Hay là ngươi hãy nói xem ngươi muốn chết thế nào, bổn đế quân nói không chừng cũng có thể thỏa mãn cho ngươi." Giọng trầm phát ra từ môi Trầm Sát.
"Ha ha, tới giờ mà vẫn còn dám nói lời ngông cuồng! Được, ngươi không nói thì ông sẽ cho các huynh đệ vặn đầu các ngươi xuống mang về làm chiến kỳ của doanh địa!"
Thiên Nhất và Địa Nhị toàn thân sát ý, chết tiệt, sớm biết thế này đã dẫn binh đi tiêu diệt đám ác nhân này từ lâu rồi! Trước đây bọn chúng không dám xuất hiện trước mặt đế quân, bây giờ tới để giậu đổ bìm leo.
Dọc đường đi bọn họ đã gặp mấy đợt kích sát và mai phục, có thể nói là tắm máu chiến đấu mới đến được đây, cho dù họ có mạnh thế nào đi nữa cũng chỉ có ba người, những kẻ kia cộng lại tới hơn nghìn người. Võ công có lợi hại đi chăng nữa không không chịu nổi, huống hồ bọn chúng không dám xem thường đề quân, những kẻ phái đi đều không phải dạng vừa. Ngoài hai đợt đầu tiên ngu ngốc mở đường cho kẻ khác ra, các đợt còn lại bọn họ đều phải giết rất cực khổ.
Máu trên người có của người khác và cũng có của chính họ.
Nhưng muốn lấy đầu của đế quân làm chiến kỳ, suy nghĩ gã Ác Long này thực sự hoang đường.
"Lên!"
Xoạt một tiếng, những kẻ kia ra tay! Xích dài trong tay vung ra, sợi xích linh hoạt giống như linh xà phóng tới người đối diện, người đối diện cũng đồng thời ném đầu xích đi, người bên này nắm lấy. Cứ như vậy hai kẻ một nắm lấy hai sợi xích, bọn chúng kẹp chân vào bụng ngựa, ngựa bắt đầu đi, xích của bọn chúng cũng đồng loạt xoắn về phía cổ của đám người Trầm Sát.
Những người khác cũng đều ném xích trong tay đi, lập tức chỉ nghe thấy tiếng xích va vào nhau, tiếng vó ngựa đan xen, sợi xích dày đặc đan thành một tấm lưới, bao vây ba người Trầm Sát ở trong lưới.
Thiên Nhất và Địa Nhị nghiến răng, tay cầm đao giống như nặng ngàn cân, tối nay họ đã giết quá nhiều người, thể lực đã suy kiệt. Một mình đế quân giết nhiều hơn hai người họ giết rất nhiều, đế quân chắc đã kiệt sức rồi.
"Ông đây phải xem xem, các người còn có thể chạy trốn đằng nào?" Ác Long đắc ý cười ha ha, "Ha ha, hãy để người trong Phá Vực xem, Trầm Sát cuối cùng sẽ chết trong tay ai?"
"Muốn lấy mạng bổn đế quân?"
Trầm Sát toàn thân đẫm máu, sắc mặt lạnh lùng, lập tức nhảy lên từ trên lưng Phi Ngân, những kẻ kia liền ném xích về phía hắn ở trung tâm, có hai sợi trói lấy mắt cá chân của hắn, hai kẻ đó vô cùng vui mừng, lập tức đồng loạt kéo mạnh sợi xích, dùng lực mà bọn chúng dùng quen với xích, lần kéo này có thể kéo đứt mắt cá chân Trầm Sát.
Nhưng điều khiến bọn chúng kinh hãi là Trầm Sát đá mạnh một cú đá lốc xoáy trên không trung, bọn chúng chỉ cảm thấy có một luồng lực hung hãn truyền tới theo sợi xích, hai kẻ đó không còn ngồi yên được nữa, đã bị kéo văng khỏi mình ngựa, bị Trầm Sát kéo đi. Bọn chúng nếu như không buông xích ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc điều khiển xích của đồng bọn!
Hai kẻ đó đồng loạt buông xích, bị hất văng đi rất xa.
Trầm Sát một tay túm lấy, giật sợi xích trói ở chân mình ra, đang định quay đầu ném về phía Ác Long thì bất ngờ thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió ập tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.