Chương 403
Khuyết Danh
26/07/2019
Vân Phong mỉm cười nhìn nàng: "Chẳng phải cô cũng có thể nhìn ra đấy sao?"
Lâu Thất thấy Vân Phong cứ thần thần bí bí, nàng không nói nhiều với hắn nữa, nàng nhìn sang thôn trưởng: "Thôn trưởng, chúng ta có thể nói chuyện một chút với ông không?"
Thôn trưởng nhìn họ, gật đầu, "Mời các vị qua bên này."
Lâu Thất vẫy tay với Vân Phong, sau đó đi theo thôn trưởng vào nhà. Trầm Sát nhìn Vân Phong, khẽ cau mày, nhưng không nói gì mà chỉ nói với nhóm Trần Thập: "Các ngươi ở lại."
"Vâng."
Đợi họ vào trong rồi, Lâu Tín đi qua chỗ Vân Phong, dùng khủy tay chọt vào hắn như thể hai người là hảo huynh đệ vậy, Lâu Tín nói khẽ: "Vân công tử nói thật đi, đến đây tìm gì vậy?"
"Hờ hờ." Vân Phong vui vẻ, ghé sát, cũng nói rất nhỏ: "Nếu tại hạ nói đến vì cô nương của các người, ngươi có tin không?"
Lâu Tín lập tức nhảy thụt lùi về sau: "Mượn dùng một câu cô nương bọn ta từng nói, ngươi được bọn khỉ mời đến làm trò à?" Thật đấy, Đế Quân đang ở đây, cưng à, đừng nói đùa như thế có được không? Sẽ mất mạng đấy!
"Làm trò là gì?"
Ặc, làm trò là gì?
Lâu Tín ngớ người ra một lúc rồi nói: "Đợi lát nữa ta hỏi cô nương của bọn ta rồi sẽ giải thích cho ngươi biết!"
Ở cách đó vài bước không xa, Trần Thập nhìn lướt qua họ, sau đó cau mày.
Ấn Dao Phong thấy thế bèn hỏi nhỏ: "Trần đại ca, các người rất thân với Vân công tử à?"
"Không thân." Mặt mày Trần Thập không cảm xúc.
"Hắn là bằng hữu của Đế Phi?"
"Không tính." Mặt mày vẫn lạnh lùng.
Ấn Dao Phong đảo mắt: "Trần đại ca, huynh ghét Dao Phong?"
Trần Thập sửng sốt, cuồi cùng cũng xoay đầu lại nhìn cô: "Không có."
"Vậy sao huynh cứ luôn đối xử lạnh nhạt với ta vậy?" Ấn Dao Phong thì lại càng nhìn càng thích Trần Thập, tuy thái độ của hắn với cô luôn rất lạnh lùng, nhưng cô lại không hề muốn từ bỏ.
Ấn Dao Phong là một nử tử cực kỳ có chủ kiến và hành động, nếu không sẽ không một mình thuyết phục cả Dao Phong Trại quy thuận dưới trướng của Trầm Sát. Tất nhiên, không lâu sau cũng khiến cho hai vị huynh trưởng và người của Dao Phong Trại đều cảm thấy may mắn vì đã quyết định đúng đắn.
Bị cô hỏi thẳng như vậy, mặt Trần Thập ửng đỏ, hắn vốn không giỏi nói năng, cũng không có kinh nghiệm về mặt này, rặn nửa ngày trời vẫn không thể nói ra được chữ nào.
Ấn Dao Phong thấy Ưng nhìn tới, không thể duy trì nổi biểu cảm trên mặt nữa, nên giậm chân chạy đi.
Trong gian chính nhà thôn trưởng.
Vừa bước vào, thông trưởng dường như không còn bình tĩnh như lúc ở bên ngoài, ông khom lưng, mời hai người họ thượng tọa, còn muốn đi nấu nước pha trà, nhưng đã bị Lâu Thất đã gọi lại.
"Hai vị quý nhân đến từ Thất Thành?"
"Lúc nãy ở bên ngoài thôn trưởng trông rất bình tĩnh lắm cơ mà." Lâu Thất nhướng mày.
Thôn trưởng thấy lúng túng: "Lão đầu phải giữ chút thể diện trước mặt các hương thân chứ, để quý nhân phải cười rồi."
Thôn trưởng này khá là thú vị, bây giờ thì trông hơi dè dặt, nhưng khi ở bên ngoài thì lại thể hiện khá là bình tĩnh.
Ông ta không biết thân phận của họ, nhưng khí thế của họ quá kinh khủng, nhất là Trầm Sát, cả người mang theo vầng sáng đế vương, khiến ông ta không dám hỏi nhiều.
May mà Lâu Thất rất chủ động, không cần ông ta phải hỏi trước.
"Ông làm thôn trưởng của thôn Tiểu Sơn Cư này từ khi nào vậy?"
"Lão đầu đã làm thôn trưởng 30 năm rồi."
"Thôn Tiểu Sơn Cư này có bao nhiêu người?"
"Tổng cộng có... 321 người, gần đây có một vài hương thân hay tin Thất Thành được xây rất đẹp nên đã đi đến đó làm việc, kiếm ít tiíền, còn có một vài hàng hóa vùng núi có thể các người chưa từng thấy qua bao giờ, họ đều lấy chúng chúng ta đem bán rồi."
Lâu Thất chìm vào trong suy nghĩ.
Quả thật trong thôn này sẽ có nhiều món hàng bên ngoài không có. Lúc nãy trên đường họ tới đây, nhìn thấy nhà cửa của nơi đây tùy rất cũ nát, nhìn ra được nhiều dấu tích sửa chửa, nhưng trên cơ bản vẫn còn rất chắc chắn và thực dụng, đối với thôn trang đã tồn tài hơn trăm năm này, họ không cần tất cả người dân đều di chuyển đến Thất Thành, bởi vì vùng đất này dù sao cũng đã thuộc về phạm vi quản lý của Thất Thành.
Một khi đã suy nghĩ như thế thì nàng cũng chẳng cần hỏi người trong thôn có suy nghĩ muốn dọn ra khỏi núi dời vào trong thành hay không, nàng bèn thay đổi chủ đề.
"Thôn trưởng, lần này chúng tôi đến là muốn đi Tiên Nộ Sơn. Không biết thôn trưởng có thể tìm một người dẫn đường cho chúng tôi không? Chúng tôi có thể trả tiền thù lao."
"Tiên Nộ Sơn?"
Thôn trưởng nghe thấy thế lập tức đứng lên xua tay: "Nơi đó không dễ đi, không dễ đi!"
Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau, có gì không dễ đi chứ? Hồng Dương đã từng đi đến đó rồi, hắn là một kẻ không biết võ công, ngay cả hắn cũng đi được, thì họ có gì mà đi không được chứ?
Trầm Sát lạnh giọng: "Vì sao?"
"Vì sao chỗ đó, chỗ đó lại có tên là Tiên Nộ Sơn chứ?" Sắc mặt thôn trưởng sắc bệnh, sau khi Trầm Sát bước vào thì không hề nói gì, nhưng một khi đã nói thì ngữ khí lại lạnh lùng đáng sợ, "Đây là cái tên chúng tôi đặt cho ngọn núi ấy sau khi thôn dân chúng tôi dựng thôn không lâu, để lão đầu kể cho hai vị nghe."
Tiên Nộ Sơn là một ngọn núi nằm không xa so với thôn Tiểu Sơn Cư, họ đều là những bách tính thời hỗn chiến, họ tập hợp lại cùng ẩn cư, lúc đó họ đến vùng hoang nguyên Phá Vực, ban đầu họ chọn một vùng đất bằng phẳng dưới chân Tiên Nộ Sơn chuẩn bị dựng thôn, lúc đó có một nhóm người trẻ tuổi lên núi chặt củi, tìm quả dại và thuốc, thì bỗng dưng núi lở đất mòn, sấm chớp đùng đùng, bầu trời như há miệng, từng tia chớp trắng to như trăn bổ xuống, nhóm người kia không một ai trốn thoát, tất cả đều bỏ mạng, đỉnh núi cũng bị bổ làm hai, bây giờ trông giống như một chiếc xiên cắm ngược.
Từ lần đó trở đi, họ đặt tên cho ngọn núi ấy là Tiên Nộ Sơn, họ đồn rằng ngọn núi ấy là nơi nghỉ chân của thần tiên mỗi khi họ hạ trần, từng cọng cỏ từng gốc cây trên núi, người phàm đều không thể tùy tiện chạm vào, nếu không thần tiên sẽ tức giận, gieo tại nạn xuống đầu họ.
Cũng bởi vì như thế, họ mới dời qua bên này dựng thôn, vào 30 năm trước, cứ mỗi năm người trong thôn đều sẽ đến dưới chân núi Tiên Nộ Sơn thắp hơn bái lễ, một là cung phụng thần tiên, hai là bái tế những người trẻ tuổi kia, sau này họ mới chấm dứt tập tục đó.
Dưới chân núi Tiên Nộ Sơn hiện nay có khá nhiều lư hương và giấy tiền vàng mã, thỉnh thoảng nếu nhìn về hướng đó vẫn sẽ nhìn thấy hương hỏa lưa thưa, vì thế rất nhiều thôn dân cảm thấy sợ hãi, họ không dám tùy tiện đặt chân lên ngọn núi kia.
Nghe lời kể của thôn trưởng, Lâu Thất và Trầm Sát liền biết Hồng Dương giấu những người trong thôn lén chạy lên Tiên Nộ Sơn.
"Nhưng hai thôn dân dẫn chúng tôi đến lúc nãy lại không hề ngăn cản khi nghe thấy chúng tôi muốn đi Tiên Nộ Sơn, cũng không hề có thần sắc sợ hãi."
Thông trưởng nghĩ ngợi, "Hai người cô nương nói đến là Nhị Cẩu và Đại Thiết phải không?"
Lâu Thất làm gì biết tên của họ, nhưng chắc đúng rồi đấy, nàng bèn gật đầu. Thôn trưởng lại lắc đầu nói: "Họ cạy vào việc đã từng ra ngoài một khoảng thời gian, không sợ điều gì, cứ luôn nói trên Tiên Nộ Sơn có rất nhiều bảo bối, còn đòi tìm thời gian nào đó trèo lên đó xem thử nữa cơ."
"Tìm một người dẫn chúng tôi đến chân núi là được." Trầm Sát lười phải ngồi ở đây nghe tiếp, hắn là người một khi đã quyết định làm gì, cho dù có gặp phải trở ngại thì cũng phải nhất định làm cho xong, nếu đã đến đây rồi, thì sao có thể đánh trống lùi chỉ vì một câu chuyện chân thực của thôn trưởng chứ?
Nếu đã muốn đi, thì có nghe thêm cũng vô ích.
Thôn trưởng thấy họ thật sự quyết tâm muốn đi, lại chẳng dám ngăn cản, nên cắn răng nói: "Vậy thì kêu thằng nhóc Tiểu Ngưu dẫn các vị đi vậy."
Tiểu Ngưu.
Tốn nửa ngày trời cuỗi cùng vẫn phải tìm đứa bé họ nhìn thấy lúc mới vào thôn.
Không lâu sau đứa bé đó được tìm thấy, những thôn dân trong sân nghe nói họ muốn đi Tiên Nộ Sơn kia, quả nhiên ai nấy đều để lộ ra vẻ mặt kinh khủng, bỗng chốc bỏ chạy tán loạn, không còn bóng dáng một ai, sợ rằng bị kêu đi dẫn đường vậy.
Giờ thì Lâu Thất mới hiểu vì sao thôn trưởng lại kêu Tiểu Ngưu dẫn họ đi, hóa ra là những thôn dân khác không một ai dám đi.
Đứa nhóc kia đứng bên cửa, nhìn họ với vẻ mặt cảnh giác.
Thằng nhóc cỡ 6-7 tuổi, chỉ mặc một chiếc áo được vá vài lỗ to tướng, chiếc áo đó bị giặt đến phai màu, chiếc quần giống như vậy, một đôi giày màu xanh lam thẫm cũng được chắp vá, dính đầy bùn đất.
Không biết vì sao, Lâu Thất nhìn thấy cậu nhóc liền nhớ đến Tiêu Thiên Bảo, đứa nhóc bị tộc quỷ nhân khống chế, đứa nhóc mà Lư Đại Lực gọi là Tiểu Bảo.
Cậu nhóc này trông khá giống Tiểu Bảo.
Khi ấy không thể cứu được Tiểu Bảo, Lâu Thất vẫn luôn cho rằng mình không hề để tâm đến, nhưng khi nhìn thấy đứa nhóc này, nàng mới phát hiện hóa ra trong lòng nàng vẫn luôn tồn tại cái gúc mắc ấy. Lúc đó Tiểu Bảo cho rằng nàng có thể cứu nó, Lư Đại Lực cũng nghĩ như thế, nhưng nàng không, nàng không thể cứu được Tiểu Bảo, nàng không thể.
Có thể cũng vì như thế, nàng mới càng thống hận tộc quỷ nhân, liên đới căm thù luôn cả Nạp Lan Họa Tâm.
"Đứa bé này nhỏ quá, vì sao lại kêu nó dẫn đường?" Ấn Dao Phong nhìn Tiểu Ngưu, cô thấy không nhẫn tâm.
"Ta không còn nhỏ nữa." Nghe thấy thế, Tiểu Ngưu ngẩng đầu lên, nói rất nghiêm túc: "Chỉ có ta mới có thể dẫn đường cho các người, nhưng các người phải cho ta bạc."
Thôn trưởng cảm thấy lúng túng, lão nói: "Phụ mẫu của Tiểu Ngưu đã mất khi nó còn tấm bé, nó trưởng thành nhờ cơm trăm họ, nên..."
Nên nó biết bạc là gì.
"Nhóc muốn bao nhiêu bạc?" Lâu Thất hỏi.
Tiểu Nguy nghĩ ngợi, giơ một ngón tay lên, "Một lượng."
"Ta cho nhóc một trăm lượng." Lâu Thất cười.
Tiểu Ngưu kinh ngạc, "Cô nói thật?"
Một trăm lượng? Nhiều lắm đấy! Ngay cả nhà thôn trưởng gia gia cũng không có đến một trăm lượng bạc đâu!
Lâu Thất gật đầu, nói: "Nhóc thấy ta giống kẻ hay nói dối lừa con nít hay sao?"
"Được, ta dẫn các người đi! Đi liền bây giờ."
Tiểu Ngưu nôn nóng, muốn dắt họ đi ngay.
Trầm Sát vung tay lên, tất cả mọi người đứng dậy xếp hàng chuẩn bị xuất phát.
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Không biết tại hạ có thể cùng đi với các vị không?"
Lâu Thất xoay đầu nhìn lại, không trả lời câu hỏi kia mà chỉ nói: "Chân mọc trên người ngươi." Nếu hắn muốn đi theo, chẳng lẽ họ còn phải trói lại không cho hắn đi à.
Trầm Sát nắm lấy tay nàng đi về phía trước, tiện thể liếc nhìn Vân Phong, lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi tốt nhất đừng giở trò gì." Nếu không, chỉ dựa vào hành vi tặng hoa của hắn trước kia, Trầm Sát cũng đã muốn giết hắn rồi.
Vân Phong nhún vai, nói: "Tại hạ chỉ có hứng thú với dược liệu tốt."
Lâu Thất nheo mắt, sao nàng cứ cảm thấy động tác lúc nãy của Vân Phong lại trông giống của một người khác nhỉ?
Lâu Thất thấy Vân Phong cứ thần thần bí bí, nàng không nói nhiều với hắn nữa, nàng nhìn sang thôn trưởng: "Thôn trưởng, chúng ta có thể nói chuyện một chút với ông không?"
Thôn trưởng nhìn họ, gật đầu, "Mời các vị qua bên này."
Lâu Thất vẫy tay với Vân Phong, sau đó đi theo thôn trưởng vào nhà. Trầm Sát nhìn Vân Phong, khẽ cau mày, nhưng không nói gì mà chỉ nói với nhóm Trần Thập: "Các ngươi ở lại."
"Vâng."
Đợi họ vào trong rồi, Lâu Tín đi qua chỗ Vân Phong, dùng khủy tay chọt vào hắn như thể hai người là hảo huynh đệ vậy, Lâu Tín nói khẽ: "Vân công tử nói thật đi, đến đây tìm gì vậy?"
"Hờ hờ." Vân Phong vui vẻ, ghé sát, cũng nói rất nhỏ: "Nếu tại hạ nói đến vì cô nương của các người, ngươi có tin không?"
Lâu Tín lập tức nhảy thụt lùi về sau: "Mượn dùng một câu cô nương bọn ta từng nói, ngươi được bọn khỉ mời đến làm trò à?" Thật đấy, Đế Quân đang ở đây, cưng à, đừng nói đùa như thế có được không? Sẽ mất mạng đấy!
"Làm trò là gì?"
Ặc, làm trò là gì?
Lâu Tín ngớ người ra một lúc rồi nói: "Đợi lát nữa ta hỏi cô nương của bọn ta rồi sẽ giải thích cho ngươi biết!"
Ở cách đó vài bước không xa, Trần Thập nhìn lướt qua họ, sau đó cau mày.
Ấn Dao Phong thấy thế bèn hỏi nhỏ: "Trần đại ca, các người rất thân với Vân công tử à?"
"Không thân." Mặt mày Trần Thập không cảm xúc.
"Hắn là bằng hữu của Đế Phi?"
"Không tính." Mặt mày vẫn lạnh lùng.
Ấn Dao Phong đảo mắt: "Trần đại ca, huynh ghét Dao Phong?"
Trần Thập sửng sốt, cuồi cùng cũng xoay đầu lại nhìn cô: "Không có."
"Vậy sao huynh cứ luôn đối xử lạnh nhạt với ta vậy?" Ấn Dao Phong thì lại càng nhìn càng thích Trần Thập, tuy thái độ của hắn với cô luôn rất lạnh lùng, nhưng cô lại không hề muốn từ bỏ.
Ấn Dao Phong là một nử tử cực kỳ có chủ kiến và hành động, nếu không sẽ không một mình thuyết phục cả Dao Phong Trại quy thuận dưới trướng của Trầm Sát. Tất nhiên, không lâu sau cũng khiến cho hai vị huynh trưởng và người của Dao Phong Trại đều cảm thấy may mắn vì đã quyết định đúng đắn.
Bị cô hỏi thẳng như vậy, mặt Trần Thập ửng đỏ, hắn vốn không giỏi nói năng, cũng không có kinh nghiệm về mặt này, rặn nửa ngày trời vẫn không thể nói ra được chữ nào.
Ấn Dao Phong thấy Ưng nhìn tới, không thể duy trì nổi biểu cảm trên mặt nữa, nên giậm chân chạy đi.
Trong gian chính nhà thôn trưởng.
Vừa bước vào, thông trưởng dường như không còn bình tĩnh như lúc ở bên ngoài, ông khom lưng, mời hai người họ thượng tọa, còn muốn đi nấu nước pha trà, nhưng đã bị Lâu Thất đã gọi lại.
"Hai vị quý nhân đến từ Thất Thành?"
"Lúc nãy ở bên ngoài thôn trưởng trông rất bình tĩnh lắm cơ mà." Lâu Thất nhướng mày.
Thôn trưởng thấy lúng túng: "Lão đầu phải giữ chút thể diện trước mặt các hương thân chứ, để quý nhân phải cười rồi."
Thôn trưởng này khá là thú vị, bây giờ thì trông hơi dè dặt, nhưng khi ở bên ngoài thì lại thể hiện khá là bình tĩnh.
Ông ta không biết thân phận của họ, nhưng khí thế của họ quá kinh khủng, nhất là Trầm Sát, cả người mang theo vầng sáng đế vương, khiến ông ta không dám hỏi nhiều.
May mà Lâu Thất rất chủ động, không cần ông ta phải hỏi trước.
"Ông làm thôn trưởng của thôn Tiểu Sơn Cư này từ khi nào vậy?"
"Lão đầu đã làm thôn trưởng 30 năm rồi."
"Thôn Tiểu Sơn Cư này có bao nhiêu người?"
"Tổng cộng có... 321 người, gần đây có một vài hương thân hay tin Thất Thành được xây rất đẹp nên đã đi đến đó làm việc, kiếm ít tiíền, còn có một vài hàng hóa vùng núi có thể các người chưa từng thấy qua bao giờ, họ đều lấy chúng chúng ta đem bán rồi."
Lâu Thất chìm vào trong suy nghĩ.
Quả thật trong thôn này sẽ có nhiều món hàng bên ngoài không có. Lúc nãy trên đường họ tới đây, nhìn thấy nhà cửa của nơi đây tùy rất cũ nát, nhìn ra được nhiều dấu tích sửa chửa, nhưng trên cơ bản vẫn còn rất chắc chắn và thực dụng, đối với thôn trang đã tồn tài hơn trăm năm này, họ không cần tất cả người dân đều di chuyển đến Thất Thành, bởi vì vùng đất này dù sao cũng đã thuộc về phạm vi quản lý của Thất Thành.
Một khi đã suy nghĩ như thế thì nàng cũng chẳng cần hỏi người trong thôn có suy nghĩ muốn dọn ra khỏi núi dời vào trong thành hay không, nàng bèn thay đổi chủ đề.
"Thôn trưởng, lần này chúng tôi đến là muốn đi Tiên Nộ Sơn. Không biết thôn trưởng có thể tìm một người dẫn đường cho chúng tôi không? Chúng tôi có thể trả tiền thù lao."
"Tiên Nộ Sơn?"
Thôn trưởng nghe thấy thế lập tức đứng lên xua tay: "Nơi đó không dễ đi, không dễ đi!"
Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau, có gì không dễ đi chứ? Hồng Dương đã từng đi đến đó rồi, hắn là một kẻ không biết võ công, ngay cả hắn cũng đi được, thì họ có gì mà đi không được chứ?
Trầm Sát lạnh giọng: "Vì sao?"
"Vì sao chỗ đó, chỗ đó lại có tên là Tiên Nộ Sơn chứ?" Sắc mặt thôn trưởng sắc bệnh, sau khi Trầm Sát bước vào thì không hề nói gì, nhưng một khi đã nói thì ngữ khí lại lạnh lùng đáng sợ, "Đây là cái tên chúng tôi đặt cho ngọn núi ấy sau khi thôn dân chúng tôi dựng thôn không lâu, để lão đầu kể cho hai vị nghe."
Tiên Nộ Sơn là một ngọn núi nằm không xa so với thôn Tiểu Sơn Cư, họ đều là những bách tính thời hỗn chiến, họ tập hợp lại cùng ẩn cư, lúc đó họ đến vùng hoang nguyên Phá Vực, ban đầu họ chọn một vùng đất bằng phẳng dưới chân Tiên Nộ Sơn chuẩn bị dựng thôn, lúc đó có một nhóm người trẻ tuổi lên núi chặt củi, tìm quả dại và thuốc, thì bỗng dưng núi lở đất mòn, sấm chớp đùng đùng, bầu trời như há miệng, từng tia chớp trắng to như trăn bổ xuống, nhóm người kia không một ai trốn thoát, tất cả đều bỏ mạng, đỉnh núi cũng bị bổ làm hai, bây giờ trông giống như một chiếc xiên cắm ngược.
Từ lần đó trở đi, họ đặt tên cho ngọn núi ấy là Tiên Nộ Sơn, họ đồn rằng ngọn núi ấy là nơi nghỉ chân của thần tiên mỗi khi họ hạ trần, từng cọng cỏ từng gốc cây trên núi, người phàm đều không thể tùy tiện chạm vào, nếu không thần tiên sẽ tức giận, gieo tại nạn xuống đầu họ.
Cũng bởi vì như thế, họ mới dời qua bên này dựng thôn, vào 30 năm trước, cứ mỗi năm người trong thôn đều sẽ đến dưới chân núi Tiên Nộ Sơn thắp hơn bái lễ, một là cung phụng thần tiên, hai là bái tế những người trẻ tuổi kia, sau này họ mới chấm dứt tập tục đó.
Dưới chân núi Tiên Nộ Sơn hiện nay có khá nhiều lư hương và giấy tiền vàng mã, thỉnh thoảng nếu nhìn về hướng đó vẫn sẽ nhìn thấy hương hỏa lưa thưa, vì thế rất nhiều thôn dân cảm thấy sợ hãi, họ không dám tùy tiện đặt chân lên ngọn núi kia.
Nghe lời kể của thôn trưởng, Lâu Thất và Trầm Sát liền biết Hồng Dương giấu những người trong thôn lén chạy lên Tiên Nộ Sơn.
"Nhưng hai thôn dân dẫn chúng tôi đến lúc nãy lại không hề ngăn cản khi nghe thấy chúng tôi muốn đi Tiên Nộ Sơn, cũng không hề có thần sắc sợ hãi."
Thông trưởng nghĩ ngợi, "Hai người cô nương nói đến là Nhị Cẩu và Đại Thiết phải không?"
Lâu Thất làm gì biết tên của họ, nhưng chắc đúng rồi đấy, nàng bèn gật đầu. Thôn trưởng lại lắc đầu nói: "Họ cạy vào việc đã từng ra ngoài một khoảng thời gian, không sợ điều gì, cứ luôn nói trên Tiên Nộ Sơn có rất nhiều bảo bối, còn đòi tìm thời gian nào đó trèo lên đó xem thử nữa cơ."
"Tìm một người dẫn chúng tôi đến chân núi là được." Trầm Sát lười phải ngồi ở đây nghe tiếp, hắn là người một khi đã quyết định làm gì, cho dù có gặp phải trở ngại thì cũng phải nhất định làm cho xong, nếu đã đến đây rồi, thì sao có thể đánh trống lùi chỉ vì một câu chuyện chân thực của thôn trưởng chứ?
Nếu đã muốn đi, thì có nghe thêm cũng vô ích.
Thôn trưởng thấy họ thật sự quyết tâm muốn đi, lại chẳng dám ngăn cản, nên cắn răng nói: "Vậy thì kêu thằng nhóc Tiểu Ngưu dẫn các vị đi vậy."
Tiểu Ngưu.
Tốn nửa ngày trời cuỗi cùng vẫn phải tìm đứa bé họ nhìn thấy lúc mới vào thôn.
Không lâu sau đứa bé đó được tìm thấy, những thôn dân trong sân nghe nói họ muốn đi Tiên Nộ Sơn kia, quả nhiên ai nấy đều để lộ ra vẻ mặt kinh khủng, bỗng chốc bỏ chạy tán loạn, không còn bóng dáng một ai, sợ rằng bị kêu đi dẫn đường vậy.
Giờ thì Lâu Thất mới hiểu vì sao thôn trưởng lại kêu Tiểu Ngưu dẫn họ đi, hóa ra là những thôn dân khác không một ai dám đi.
Đứa nhóc kia đứng bên cửa, nhìn họ với vẻ mặt cảnh giác.
Thằng nhóc cỡ 6-7 tuổi, chỉ mặc một chiếc áo được vá vài lỗ to tướng, chiếc áo đó bị giặt đến phai màu, chiếc quần giống như vậy, một đôi giày màu xanh lam thẫm cũng được chắp vá, dính đầy bùn đất.
Không biết vì sao, Lâu Thất nhìn thấy cậu nhóc liền nhớ đến Tiêu Thiên Bảo, đứa nhóc bị tộc quỷ nhân khống chế, đứa nhóc mà Lư Đại Lực gọi là Tiểu Bảo.
Cậu nhóc này trông khá giống Tiểu Bảo.
Khi ấy không thể cứu được Tiểu Bảo, Lâu Thất vẫn luôn cho rằng mình không hề để tâm đến, nhưng khi nhìn thấy đứa nhóc này, nàng mới phát hiện hóa ra trong lòng nàng vẫn luôn tồn tại cái gúc mắc ấy. Lúc đó Tiểu Bảo cho rằng nàng có thể cứu nó, Lư Đại Lực cũng nghĩ như thế, nhưng nàng không, nàng không thể cứu được Tiểu Bảo, nàng không thể.
Có thể cũng vì như thế, nàng mới càng thống hận tộc quỷ nhân, liên đới căm thù luôn cả Nạp Lan Họa Tâm.
"Đứa bé này nhỏ quá, vì sao lại kêu nó dẫn đường?" Ấn Dao Phong nhìn Tiểu Ngưu, cô thấy không nhẫn tâm.
"Ta không còn nhỏ nữa." Nghe thấy thế, Tiểu Ngưu ngẩng đầu lên, nói rất nghiêm túc: "Chỉ có ta mới có thể dẫn đường cho các người, nhưng các người phải cho ta bạc."
Thôn trưởng cảm thấy lúng túng, lão nói: "Phụ mẫu của Tiểu Ngưu đã mất khi nó còn tấm bé, nó trưởng thành nhờ cơm trăm họ, nên..."
Nên nó biết bạc là gì.
"Nhóc muốn bao nhiêu bạc?" Lâu Thất hỏi.
Tiểu Nguy nghĩ ngợi, giơ một ngón tay lên, "Một lượng."
"Ta cho nhóc một trăm lượng." Lâu Thất cười.
Tiểu Ngưu kinh ngạc, "Cô nói thật?"
Một trăm lượng? Nhiều lắm đấy! Ngay cả nhà thôn trưởng gia gia cũng không có đến một trăm lượng bạc đâu!
Lâu Thất gật đầu, nói: "Nhóc thấy ta giống kẻ hay nói dối lừa con nít hay sao?"
"Được, ta dẫn các người đi! Đi liền bây giờ."
Tiểu Ngưu nôn nóng, muốn dắt họ đi ngay.
Trầm Sát vung tay lên, tất cả mọi người đứng dậy xếp hàng chuẩn bị xuất phát.
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Không biết tại hạ có thể cùng đi với các vị không?"
Lâu Thất xoay đầu nhìn lại, không trả lời câu hỏi kia mà chỉ nói: "Chân mọc trên người ngươi." Nếu hắn muốn đi theo, chẳng lẽ họ còn phải trói lại không cho hắn đi à.
Trầm Sát nắm lấy tay nàng đi về phía trước, tiện thể liếc nhìn Vân Phong, lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi tốt nhất đừng giở trò gì." Nếu không, chỉ dựa vào hành vi tặng hoa của hắn trước kia, Trầm Sát cũng đã muốn giết hắn rồi.
Vân Phong nhún vai, nói: "Tại hạ chỉ có hứng thú với dược liệu tốt."
Lâu Thất nheo mắt, sao nàng cứ cảm thấy động tác lúc nãy của Vân Phong lại trông giống của một người khác nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.