Chương 405
Khuyết Danh
26/07/2019
Sau khi bóng dáng Vân Phong khuất sau cánh rừng, Lâu Thất bắt đầu dạy ba mươi mấy người này, Trần Thập và Lâu Tín cũng theo học. Ban đầu Trầm Sát chỉ ngồi ở bên cạnh nghe cho vui, nhưng nghe chưa được vài câu đã thấy chán, Ưng cũng chẳng có hứng thú với những thứ này, hơn nữa hắn sớm đã bị Lâu Thất phủ nhận, nói hắn không có thiên thú theo nàng học, nên cũng chẳng lãng phí tinh lực nữa, hắn xoay sang nói với Trầm Sát: "Chủ tử, qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi."
Hắn chỉ về phía một gốc cây đại thụ mọc cách đó không xa.
Cái cây kia không cao lắm, nhưng xanh tốt một cách kỳ lạ, cành lá vươn ra như một chiếc ô màu xanh khổng lồ. Lúc này ánh mặt trời vẫn còn rất gay gắt, ngồi bên dưới gốc cây này tránh nắng là việc không thể tuyệt vời hơn.
Trầm Sát "ừ" một tiếng, sau đó đi về phía gốc cây kia, Ưng cũng đi theo sau.
Ngồi dưới bóng cây quả nhiên rất mát mẻ, gió núi thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa thoang thoảng.
"Chủ tử, có cần dời thôn Tiểu Sơn Cư vào trong thành không?" Đứng từ nơi này, Ưng vẫn có thể nhìn thấy một vài mái nhà màu xám trong thôn Tiểu Sơn Cư.
Trầm Sát lắc đầu, đang định lên tiếng, bỗng cảm thấy một cơn đau nhói như kim châm bắt đầu lan ra từ tim. Hắn hiểu rất rõ cảm giác này, hắn liền ra dấu tay.
Ưng không nhìn hắn nên không thấy dấu tay này, nhưng Thiên Ảnh vốn luôn ẩn mình trong bóng tối vội vàng xuất hiện: "Đế Quân, độc cổ lại phát tác rồi?"
"Độc cổ của chủ tử phát tác ư?" Ưng nghe thấy giọng của Thiên Ảnh thì xoay người lại ngay lập tức, lúc này Trầm Sát đã không còn sức nói chuyện, hắn thấy kinh hãi, lần phát tác này vừa nhanh vừa dữ dội! Thậm chí hắn còn không kịp gọi Lâu Thất.
"Mau đi kêu Đế Phi!"
Nhưng họ vừa xoay đầu lại, thì phát hiện Lâu Thất không biết đã đi đâu!
Họ chỉ nhìn thấy vài đội viên và Lâu Tín.
"Lâu Tín, Đế Phi đi đâu rồi?" Ưng kêu lên, đồng thời hắn và Thiên Ảnh đứng trước mặt Trầm Sát, chắn hết tầm nhìn của những thành viên kia.
Chuyện trên người Trầm Sát có độc cổ và sẽ phát tác vào ngày 15 hàng tháng chắc đã được lan truyền ra ngoài từ lâu, trong quân doanh chắc cũng có nhiều người biết chuyện này. Nhưng biết thì biết như thế, lời đồn thường là những thứ vớ vẩn, họ sẽ không để cho bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ phát tác của Đế Quân, bởi vì dáng vẻ lúc Đế Quân phát tác luôn luôn đáng sợ nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của những người khác!
Nếu kẻ địch nhìn thấy sẽ hưng phấn, sẽ cảm thấy Đế Quân lúc này không còn đủ sức uy hiếp, sẽ nghĩ cách thừa cơ giết Đế Quân. Nếu thủ hạ hoặc bách tính thấy được, e rằng họ sẽ dao động lòng tin với Đế Quân, dao động lòng trung thành với Cửu Tiêu Điện.
Tuy rằng đội binh sĩ này do Lâu Thất chọn lựa kỹ càng, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn bắt đầu huấn luyện, chứ chưa đạt đến độ đáng tin của thị vệ tổ Giáp lúc trước, vì thể không thể để họ nhìn thấy được.
Huống hồ, vẫn còn có một Vân Phong với thân phận bất minh.
Ưng và Thiên Ảnh bắt đầu thấy lo lắng.
Lâu Tín đã từng đi theo Trầm Sát, hắn biết rất rõ về tình hình phát tác độc cổ của Đế Quân, vừa nghe thấy ngữ khi căng thẳng của Ưng và hành động đứng chắn trước mặt Đế Quân của họ, Lâu Tín liều biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn giật mình, còn khoảng 10 ngày nữa mới đến 15, sao Đế Quân lại phát độc vào lúc này.
"Khi nãy cô nương ngửi thấy mùi của một loại dược liệu từ cánh rừng bên cạnh nên đã dẫn người đi qua đó rồi.
Lâu Thất hình như phát hiện ra có một mùi dược liệu rất đặc biệt, nên đã dẫn người đi vào trong rừng, kêu bọn họ ở lại đến lúc đó vào trong tìm họ, còn những người mà nàng mang đi thì phải tiến hành ẩn náu, đây cũng xem như là một bài huấn luyện.
"Đi tìm Đế Phi về, không, kêu họ đi tìm, ngươi ở lại." Ưng căng thẳng, tuy nơi này là vùng hoang sơn hẻo lánh, chắc sẽ không có ai đến đây, nhưng chỉ có vài ba người bọn họ ở lại bảo vệ Đế Quân, thì hắn luôn cảm thấy lo lắng. Sớm biết thế hắn đã không phái Thiên Nhất Địa Nhị đi tìm Thúc Trọng Châu, mà nên dẫn theo họ đi cùng mới đúng.
"Hà Điền, ngươi dẫn họ vào rừng tìm Đế Phi, kêu Đế Phi trở về ngay." Lâu Tín nói với một đội viên đang đứng bên cạnh.
Tuy Hà Điền không phải là một người rất tuấn tú, nhưng mày rậm mắt to, dáng vẻ trông rất dương quang chính khí.
Hà Điền nhận lệnh, lập tức dẫn vài người còn sót lại xông vào trong rừng, không lâu sau liền nghe thấy tiếng họ gọi Đế Phi, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ tiếng trả lời nào.
Lâu Tín bước lên, phát hiện lúc này hai mắt Đế Quân đã đỏ ngầu, lưng dựa vào thân cây, y phục trên người đã bị máu thấm ướt, mùi màu tanh rất nồng.
Hắn kinh hãi: "Ưng Vệ đại nhận. Lần phát tác này của Đế Quân dường như nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những lần trước!" Máu rỉ ra càng nhanh hơn.
Ưng cắn răng, "Có thể có liên quan đến việc chủ tử bị nội thương, tiêu hao quá nhiều nội lực." Bởi vì phải nhờ họ giúp trông chừng Trầm Sát, không cho hắn dùng võ công, nên Lâu Thất đã thuật lại tình hình của hắn cho nhóm người Ưng biết.
"Cô nương sẽ trở về nhanh thôi."
Trông thấy một Đế Quân vốn cường đại vô song, lúc này lại trở nên suy yếu máu chảy toàn thân ngồi dựa người vào thân cây như thế, miệng không thể nói cơ thể không thể cử động, trong lòng Lâu Tín cũng thấy rất khó chịu.
Họ đều nghĩ Lâu Thất sẽ trở vể nhanh thôi, nhưng đã một khắc trôi qua, vẫn không thấy một ai trở lại!
Tuy mặt Trầm Sát đã bắt đầu rỉ máu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt trắng bệnh nhờ giấy của hắn, hắn cắn chặt răng, do cắn quá mạnh, họ có thể nghe thấy cả tiếng nghiên răng ken két.
Sắc mặt Ưng cũng trắng bệch, "Có phải cơn đau của chủ tử cũng trở nên nghiêm trọng hơn không?"
Nhìn Đế Quân như thế, đã đau đến mức không thể chịu đựng nổi, lúc trước Đế Quân vẫn có thể chịu đựng nổi cơ!
"Ta đi tìm họ!"
Lâu Tín vận khinh công bay đến mép rừng, dùng nội lực kêu vọng vào trong rừng:"Cô nương! Cô đang ở đâu!"
Trong rừng gió thổi lá cây lào xào, ngoài âm thanh ấy ra mọi thứ đều tĩnh lặng, không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Lâu Tín cau mày, trong lòng bắt đầu thấy hốt hoảng. Hắn không chỉ lo lắng cho Đế Quân, mà còn lo lẳng cho cả cô nương nhà hắn! Tuy khu rừng này trông rất rộng, nhưng hắn đã dùng nội lực truyền âm, có thế nào cũng phải nghe thấy chứ? Nếu nghe thấy, cô nương nhà họ chắc chắn sẽ trở lời. Nhưng bây giờ lại không hề có một chút động tĩnh gì, ngay cả nhóm người Hà Điền dường như cũng mất tung tích, có khi nào khu rừng này ấn chứa điều quái dị, cô nương nhà họ đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Cô nương! Hà Điền! Hà Điền!"
"Trần Thập! Ấn Dao Phong!
Hắn lo lắng, liên tục gọi tên mười người, nhưng không có một ai trả lời hắn.
Lâu Tín nôn nóng muốn xông vào trong rừng, nhưng khi xoay đầu lại nhìn Ưng và Thiên Ảnh, hắn chỉ đành xoay trở về, "Ưng Vệ đại nhân, ta cảm thấy cánh rừng này hơi cổ quái, không có ai trả lời, phải làm sao đây?"
Ưng đang định lên tiếng thì Thiên Ảnh bỗng dưng nói: "Dưới núi có người lên đây!"
Hắn và Lâu Tín lập tức đứng bên mép nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy thấp thoáng có khoảng 10 người đang hối hả lên núi, đi về hướng của họ.
Ai lại lên Tiên Nộ Sơn vào giờ này cơ chứ?
Chắc chắn không phải là người của họ!
Trong lòng Ưng nảy lên một dự cảm chẳng lành. Trước đây lúc ở trong Thất Thành, tin Đế Quân bị trọng thương được lan truyền rất nhanh, tuy Đế Quân đã đích thân đứng ra bác bỏ, nhưng có vài người chưa chắc đã tin.
Giờ chỉ còn ba người họ, nếu người đến đều là những kẻ có võ công cao cường, thì họ rất khó bảo vệ được Đế Quân!
"Thiên Ảnh, ngươi cõng chủ tử, chúng ta cũng vào rừng!" Ưng đứa ra quyết sách.
"Được." Thiên Ảnh lập tức cõng Trầm Sát lên lưng.
Một loạt động tác vừa rồi khiến Trầm Sát đau đến mức cảm thấy như đã chết đi.
Lần phát tác này quả thật đau hơn bất kỳ những lần phác tác trước đây, cơn đau này kinh khủng hơn lăng trì, nó bắt nguồn từ bên trong, khiến hắn không thể chống lại được.
Nhưng Trầm Sát mạnh mẽ ở chỗ, người khác có thể ngất đi từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn còn có thể cố gắng chống đỡ, vì hắn biết với hoàn cảnh không an toàn như thế này, nếu như hắn ngất đi, sẽ gây ra áp lực rất nặng nề cho Ưng và Thiên Ảnh. Vả lại, nếu gặp phải chuyện gì thật, hắn còn tỉnh, ít nhiều gì cũng vẫn còn chút ít hy vọng, cho dù chỉ là một tẹo. Hắn tuyệt đối cũng sẽ không chết đi trong cơn hôn mê.
Thiên Ảnh cõng Trầm Sát chuẩn bị rời đi, Ưng phát hiện ra những người kia đã trèo được một đoạn xa, bây giờ hắn đã có thể nhìn rõ y phục của họ, đều là một màu đen thẳm.
"Bà nội nó, động tác nhanh thật!" Ưng mắng một câu, thần kinh căng thẳng.
Động tác của đối phương nhanh như thế, điều đó nói lên võ công của họ rất lợi hại, chuyện này không hề có lợi với họ một chút nào!
"Đi, mau đi thôi!"
Đi, còn không đi nữa sẽ xảy ra chuyện thất đấy, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy. Nếu Đế Quân có mệnh hệ gì, họ đều phải nhảy xuống núi đền mạng.
Thiên Ảnh cõng Trầm Sát, Ưng và Lâu Tín bọc hậu, chạy vội vào trong khu rừng kia.
Sau khi vào khu rừng, họ không dám dừng lại, họ vội vàng chạy vào sâu bên trong.
"Lâu Tín, xóa sạch vết máu." Ưng xoay đầu lại nhìn thấy một vũng máu chảy xuống từ người Đế Quân.
"Các người đi nhanh đi, ta bọc hậu." Lâu Tín nhanh chóng chặt một nhánh cây, quét sạch vết máu trên mặt đất.
Ưng dặn dò: "Ngươi nhớ cẩn thận."
"Mau đi đi!"
Ưng bảo vệ Thiên Ảnh, tiếp tục đi sâu vào rừng. Điều làm họ thấy kỳ quái là, khu rừng này thật sự rất yên tĩnh, không có âm thanh gì, càng không nhìn thấy một bóng người nào.
Cứ như chưa từng có ba mươi mấy người vào khu rừng này vậy.
"Rốt cuộc Đế Phi đã đi đâu rồi?" Ưng sốt ruột. Vào giờ phút này họ không dám nói lớn tiếng, lỡ những người đó phát hiện ra thì phải làm sao?
Thiên Ảnh nói khẽ: "Nếu Đế Phi phát hiện ra điều bất thường thì nàng ta cũng sẽ đi tìm chúng ta." Hắn cực kỳ có lòng tin với Lâu Thất.
Lúc này, Lâu Tín đã nghe thấy có giọng nói vọng đến từ phía bên ngoài cánh rừng.
"Một nửa ở lại đây tìm kiếm, một nửa tiếp tục đuổi theo lên núi. Chúng ta nhận được tin Trầm Sát đang ở trên ngọn núi này, bị thương nặng mà vẫn dám chạy lung tung, lần này phải khiến hăn có cánh cũng khó bay!"
Giọng nói kia cực kỳ hùng hậu, mang theo nội lực, làm lỗ tai Lâu Tín ù ù. Trong lòng hắn giật thót.
Người kia chắc chắn là cao thủ! Một cao thủ hoặc gần mười cao thủ!
Hắn không dám xem thường, hắn nhịn thở lùi về sau, đuổi theo Thiêu Ảnh.
Quả nhiên, tin tức Đế Quân bị thương đã bị truyền ra ngoài! Nhưng những người kia sao lại mò đến đây nhanh như thế?
Hắn chỉ về phía một gốc cây đại thụ mọc cách đó không xa.
Cái cây kia không cao lắm, nhưng xanh tốt một cách kỳ lạ, cành lá vươn ra như một chiếc ô màu xanh khổng lồ. Lúc này ánh mặt trời vẫn còn rất gay gắt, ngồi bên dưới gốc cây này tránh nắng là việc không thể tuyệt vời hơn.
Trầm Sát "ừ" một tiếng, sau đó đi về phía gốc cây kia, Ưng cũng đi theo sau.
Ngồi dưới bóng cây quả nhiên rất mát mẻ, gió núi thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa thoang thoảng.
"Chủ tử, có cần dời thôn Tiểu Sơn Cư vào trong thành không?" Đứng từ nơi này, Ưng vẫn có thể nhìn thấy một vài mái nhà màu xám trong thôn Tiểu Sơn Cư.
Trầm Sát lắc đầu, đang định lên tiếng, bỗng cảm thấy một cơn đau nhói như kim châm bắt đầu lan ra từ tim. Hắn hiểu rất rõ cảm giác này, hắn liền ra dấu tay.
Ưng không nhìn hắn nên không thấy dấu tay này, nhưng Thiên Ảnh vốn luôn ẩn mình trong bóng tối vội vàng xuất hiện: "Đế Quân, độc cổ lại phát tác rồi?"
"Độc cổ của chủ tử phát tác ư?" Ưng nghe thấy giọng của Thiên Ảnh thì xoay người lại ngay lập tức, lúc này Trầm Sát đã không còn sức nói chuyện, hắn thấy kinh hãi, lần phát tác này vừa nhanh vừa dữ dội! Thậm chí hắn còn không kịp gọi Lâu Thất.
"Mau đi kêu Đế Phi!"
Nhưng họ vừa xoay đầu lại, thì phát hiện Lâu Thất không biết đã đi đâu!
Họ chỉ nhìn thấy vài đội viên và Lâu Tín.
"Lâu Tín, Đế Phi đi đâu rồi?" Ưng kêu lên, đồng thời hắn và Thiên Ảnh đứng trước mặt Trầm Sát, chắn hết tầm nhìn của những thành viên kia.
Chuyện trên người Trầm Sát có độc cổ và sẽ phát tác vào ngày 15 hàng tháng chắc đã được lan truyền ra ngoài từ lâu, trong quân doanh chắc cũng có nhiều người biết chuyện này. Nhưng biết thì biết như thế, lời đồn thường là những thứ vớ vẩn, họ sẽ không để cho bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ phát tác của Đế Quân, bởi vì dáng vẻ lúc Đế Quân phát tác luôn luôn đáng sợ nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của những người khác!
Nếu kẻ địch nhìn thấy sẽ hưng phấn, sẽ cảm thấy Đế Quân lúc này không còn đủ sức uy hiếp, sẽ nghĩ cách thừa cơ giết Đế Quân. Nếu thủ hạ hoặc bách tính thấy được, e rằng họ sẽ dao động lòng tin với Đế Quân, dao động lòng trung thành với Cửu Tiêu Điện.
Tuy rằng đội binh sĩ này do Lâu Thất chọn lựa kỹ càng, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn bắt đầu huấn luyện, chứ chưa đạt đến độ đáng tin của thị vệ tổ Giáp lúc trước, vì thể không thể để họ nhìn thấy được.
Huống hồ, vẫn còn có một Vân Phong với thân phận bất minh.
Ưng và Thiên Ảnh bắt đầu thấy lo lắng.
Lâu Tín đã từng đi theo Trầm Sát, hắn biết rất rõ về tình hình phát tác độc cổ của Đế Quân, vừa nghe thấy ngữ khi căng thẳng của Ưng và hành động đứng chắn trước mặt Đế Quân của họ, Lâu Tín liều biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn giật mình, còn khoảng 10 ngày nữa mới đến 15, sao Đế Quân lại phát độc vào lúc này.
"Khi nãy cô nương ngửi thấy mùi của một loại dược liệu từ cánh rừng bên cạnh nên đã dẫn người đi qua đó rồi.
Lâu Thất hình như phát hiện ra có một mùi dược liệu rất đặc biệt, nên đã dẫn người đi vào trong rừng, kêu bọn họ ở lại đến lúc đó vào trong tìm họ, còn những người mà nàng mang đi thì phải tiến hành ẩn náu, đây cũng xem như là một bài huấn luyện.
"Đi tìm Đế Phi về, không, kêu họ đi tìm, ngươi ở lại." Ưng căng thẳng, tuy nơi này là vùng hoang sơn hẻo lánh, chắc sẽ không có ai đến đây, nhưng chỉ có vài ba người bọn họ ở lại bảo vệ Đế Quân, thì hắn luôn cảm thấy lo lắng. Sớm biết thế hắn đã không phái Thiên Nhất Địa Nhị đi tìm Thúc Trọng Châu, mà nên dẫn theo họ đi cùng mới đúng.
"Hà Điền, ngươi dẫn họ vào rừng tìm Đế Phi, kêu Đế Phi trở về ngay." Lâu Tín nói với một đội viên đang đứng bên cạnh.
Tuy Hà Điền không phải là một người rất tuấn tú, nhưng mày rậm mắt to, dáng vẻ trông rất dương quang chính khí.
Hà Điền nhận lệnh, lập tức dẫn vài người còn sót lại xông vào trong rừng, không lâu sau liền nghe thấy tiếng họ gọi Đế Phi, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ tiếng trả lời nào.
Lâu Tín bước lên, phát hiện lúc này hai mắt Đế Quân đã đỏ ngầu, lưng dựa vào thân cây, y phục trên người đã bị máu thấm ướt, mùi màu tanh rất nồng.
Hắn kinh hãi: "Ưng Vệ đại nhận. Lần phát tác này của Đế Quân dường như nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những lần trước!" Máu rỉ ra càng nhanh hơn.
Ưng cắn răng, "Có thể có liên quan đến việc chủ tử bị nội thương, tiêu hao quá nhiều nội lực." Bởi vì phải nhờ họ giúp trông chừng Trầm Sát, không cho hắn dùng võ công, nên Lâu Thất đã thuật lại tình hình của hắn cho nhóm người Ưng biết.
"Cô nương sẽ trở về nhanh thôi."
Trông thấy một Đế Quân vốn cường đại vô song, lúc này lại trở nên suy yếu máu chảy toàn thân ngồi dựa người vào thân cây như thế, miệng không thể nói cơ thể không thể cử động, trong lòng Lâu Tín cũng thấy rất khó chịu.
Họ đều nghĩ Lâu Thất sẽ trở vể nhanh thôi, nhưng đã một khắc trôi qua, vẫn không thấy một ai trở lại!
Tuy mặt Trầm Sát đã bắt đầu rỉ máu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt trắng bệnh nhờ giấy của hắn, hắn cắn chặt răng, do cắn quá mạnh, họ có thể nghe thấy cả tiếng nghiên răng ken két.
Sắc mặt Ưng cũng trắng bệch, "Có phải cơn đau của chủ tử cũng trở nên nghiêm trọng hơn không?"
Nhìn Đế Quân như thế, đã đau đến mức không thể chịu đựng nổi, lúc trước Đế Quân vẫn có thể chịu đựng nổi cơ!
"Ta đi tìm họ!"
Lâu Tín vận khinh công bay đến mép rừng, dùng nội lực kêu vọng vào trong rừng:"Cô nương! Cô đang ở đâu!"
Trong rừng gió thổi lá cây lào xào, ngoài âm thanh ấy ra mọi thứ đều tĩnh lặng, không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Lâu Tín cau mày, trong lòng bắt đầu thấy hốt hoảng. Hắn không chỉ lo lắng cho Đế Quân, mà còn lo lẳng cho cả cô nương nhà hắn! Tuy khu rừng này trông rất rộng, nhưng hắn đã dùng nội lực truyền âm, có thế nào cũng phải nghe thấy chứ? Nếu nghe thấy, cô nương nhà họ chắc chắn sẽ trở lời. Nhưng bây giờ lại không hề có một chút động tĩnh gì, ngay cả nhóm người Hà Điền dường như cũng mất tung tích, có khi nào khu rừng này ấn chứa điều quái dị, cô nương nhà họ đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Cô nương! Hà Điền! Hà Điền!"
"Trần Thập! Ấn Dao Phong!
Hắn lo lắng, liên tục gọi tên mười người, nhưng không có một ai trả lời hắn.
Lâu Tín nôn nóng muốn xông vào trong rừng, nhưng khi xoay đầu lại nhìn Ưng và Thiên Ảnh, hắn chỉ đành xoay trở về, "Ưng Vệ đại nhân, ta cảm thấy cánh rừng này hơi cổ quái, không có ai trả lời, phải làm sao đây?"
Ưng đang định lên tiếng thì Thiên Ảnh bỗng dưng nói: "Dưới núi có người lên đây!"
Hắn và Lâu Tín lập tức đứng bên mép nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy thấp thoáng có khoảng 10 người đang hối hả lên núi, đi về hướng của họ.
Ai lại lên Tiên Nộ Sơn vào giờ này cơ chứ?
Chắc chắn không phải là người của họ!
Trong lòng Ưng nảy lên một dự cảm chẳng lành. Trước đây lúc ở trong Thất Thành, tin Đế Quân bị trọng thương được lan truyền rất nhanh, tuy Đế Quân đã đích thân đứng ra bác bỏ, nhưng có vài người chưa chắc đã tin.
Giờ chỉ còn ba người họ, nếu người đến đều là những kẻ có võ công cao cường, thì họ rất khó bảo vệ được Đế Quân!
"Thiên Ảnh, ngươi cõng chủ tử, chúng ta cũng vào rừng!" Ưng đứa ra quyết sách.
"Được." Thiên Ảnh lập tức cõng Trầm Sát lên lưng.
Một loạt động tác vừa rồi khiến Trầm Sát đau đến mức cảm thấy như đã chết đi.
Lần phát tác này quả thật đau hơn bất kỳ những lần phác tác trước đây, cơn đau này kinh khủng hơn lăng trì, nó bắt nguồn từ bên trong, khiến hắn không thể chống lại được.
Nhưng Trầm Sát mạnh mẽ ở chỗ, người khác có thể ngất đi từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn còn có thể cố gắng chống đỡ, vì hắn biết với hoàn cảnh không an toàn như thế này, nếu như hắn ngất đi, sẽ gây ra áp lực rất nặng nề cho Ưng và Thiên Ảnh. Vả lại, nếu gặp phải chuyện gì thật, hắn còn tỉnh, ít nhiều gì cũng vẫn còn chút ít hy vọng, cho dù chỉ là một tẹo. Hắn tuyệt đối cũng sẽ không chết đi trong cơn hôn mê.
Thiên Ảnh cõng Trầm Sát chuẩn bị rời đi, Ưng phát hiện ra những người kia đã trèo được một đoạn xa, bây giờ hắn đã có thể nhìn rõ y phục của họ, đều là một màu đen thẳm.
"Bà nội nó, động tác nhanh thật!" Ưng mắng một câu, thần kinh căng thẳng.
Động tác của đối phương nhanh như thế, điều đó nói lên võ công của họ rất lợi hại, chuyện này không hề có lợi với họ một chút nào!
"Đi, mau đi thôi!"
Đi, còn không đi nữa sẽ xảy ra chuyện thất đấy, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy. Nếu Đế Quân có mệnh hệ gì, họ đều phải nhảy xuống núi đền mạng.
Thiên Ảnh cõng Trầm Sát, Ưng và Lâu Tín bọc hậu, chạy vội vào trong khu rừng kia.
Sau khi vào khu rừng, họ không dám dừng lại, họ vội vàng chạy vào sâu bên trong.
"Lâu Tín, xóa sạch vết máu." Ưng xoay đầu lại nhìn thấy một vũng máu chảy xuống từ người Đế Quân.
"Các người đi nhanh đi, ta bọc hậu." Lâu Tín nhanh chóng chặt một nhánh cây, quét sạch vết máu trên mặt đất.
Ưng dặn dò: "Ngươi nhớ cẩn thận."
"Mau đi đi!"
Ưng bảo vệ Thiên Ảnh, tiếp tục đi sâu vào rừng. Điều làm họ thấy kỳ quái là, khu rừng này thật sự rất yên tĩnh, không có âm thanh gì, càng không nhìn thấy một bóng người nào.
Cứ như chưa từng có ba mươi mấy người vào khu rừng này vậy.
"Rốt cuộc Đế Phi đã đi đâu rồi?" Ưng sốt ruột. Vào giờ phút này họ không dám nói lớn tiếng, lỡ những người đó phát hiện ra thì phải làm sao?
Thiên Ảnh nói khẽ: "Nếu Đế Phi phát hiện ra điều bất thường thì nàng ta cũng sẽ đi tìm chúng ta." Hắn cực kỳ có lòng tin với Lâu Thất.
Lúc này, Lâu Tín đã nghe thấy có giọng nói vọng đến từ phía bên ngoài cánh rừng.
"Một nửa ở lại đây tìm kiếm, một nửa tiếp tục đuổi theo lên núi. Chúng ta nhận được tin Trầm Sát đang ở trên ngọn núi này, bị thương nặng mà vẫn dám chạy lung tung, lần này phải khiến hăn có cánh cũng khó bay!"
Giọng nói kia cực kỳ hùng hậu, mang theo nội lực, làm lỗ tai Lâu Tín ù ù. Trong lòng hắn giật thót.
Người kia chắc chắn là cao thủ! Một cao thủ hoặc gần mười cao thủ!
Hắn không dám xem thường, hắn nhịn thở lùi về sau, đuổi theo Thiêu Ảnh.
Quả nhiên, tin tức Đế Quân bị thương đã bị truyền ra ngoài! Nhưng những người kia sao lại mò đến đây nhanh như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.